Chương 62: Âm mưu
Liễu Hạ Xuân Hương
03/08/2019
Thần Bắc Minh làm như không nghe thấy lời của Thần phu nhân. Bàn tay ôm lấy eo Ngạn Băng đưa cô vào trong xe.
Tại biệt thự Hàn gia.
Hàn Như Kiều cầm chiếc túi xách quăng xuống sàn nhà. Đôi mắt giận dữ phun lửa khiến tất cả người trong nhà đều không có ai dám tiến lên khuyên bảo, sợ sẽ trở thành cái bia để trút giận cho Tam tiểu thư.
-" Phế vật, phế vật, tất cả các người đều là một lũ phế vật..."
Hàn Như Kiều liếc mắt nhìn một đám người đang run rẩy đứng nép một bên, bàn tay hung ác xô hết tất cả đồ đạc trên bàn xuống đất. Chiếc bình hoa lớn đắt tiền đặt trong góc cũng bị cô ta đập bể.
-" Chuyện gì vậy? Ồn ào chết đi được!"- Nhị thiếu gia Hàn Diệc đi xuống lầu, bực bội nhìn Hàn Như Kiều đang đập phá đồ đạc.
-" Có chuyện gì thế?!"- Hàn Ngô Huy đi ở phía sau hỏi.
-" Dạ, từ lúc Tam tiểu thư về đến nhà thì đã như vậy rồi!"- Một người hầu cung kính tiến lên bẩm báo lại sự việc cho Hàn Ngô Huy.
-" Được rồi, ra ngoài hết cho ta!"
Hàn Ngô Huy và Hàn Diệc bước xuống, ngồi trên ghế sofa. Hàn Ngô Huy cau mày, không hài lòng về hành động đó của Hàn Như Kiều.
-" Thế nào? Con không có bản lĩnh tranh giành với người khác thì có tư cách gì để tức giận chứ hả?!"- Hàn Ngô Huy hét lên, thành công thu hút sự chú ý của Hàn Như Kiều.
Cô ta dừng lại động tác đập phá trên tay mình, òa lên khóc nức nở:-" Ba, ba đã không giúp đỡ con đánh đuổi tiện nhân kia thì thôi, lại còn ở đó trách mắng con! Không phải ba cũng muốn Thần Bắc Minh trở thành con rể của ba sao?!"
Hàn Ngô Huy ban đầu còn muốn trách móc mấy câu nhưng khi nghe thấy lời nói của con gái cưng thì ý niệm ban đầu hoàn toàn biến mất, thay vào đó là áy náy cùng thương xót. (Trời, cưng chiều như vậy nó không hư mới là lạ đó)
-" Được rồi, không phải con muốn tiện nữ nhân kia rời xa Thần Bắc Minh à, ta đã có biện pháp rồi!"- Hàn Ngô Huy âm hiểm cười một tiếng.
Hàn Như Kiều ôm chầm lấy hắn, cười vui vẻ, con ngươi lóe lên tia sáng độc ác thâm hiểm.
-" Ba, con muốn nữ nhân kia còn sống, còn sống để cô ta phải cảm nhận được nỗi đau sống không bằng chết!"
-" Được, tùy con muốn như thế nào cũng đều được."
.......
Ngạn Băng nằm trên chiếc ghế tựa ngoài ban công, ngón tay thon nhỏ nhàn nhã cầm lấy miếng bánh ngọt bỏ vào trong miệng. Chiếc váy ngủ trong suốt bằng tơ lụa màu đen chỉ che được những nơi cần che, còn lại đều là mặc cũng như không.
Mái tóc màu xanh dương nhàn nhạt nhẹ nhàng bay ở trong gió, bồng bềnh trôi nổi.
-" Em mặc đồ như vậy là để quyến rũ ai hử?!"- Một giọng nói khàn khàn trầm đục vang lên bên tai của cô. Vành tai mẫn cảm bị một cái gì đó mát lạnh mềm mềm liếm mút.
Hàng mi dài của cô khẽ nhíu lại. Từ lúc cô dậy thì thì đã bắt đầu theo phong cách ăn mặc gợi cảm rồi, còn chưa gặp mặt Thần Bắc Minh thì quyến rũ ai được cơ chứ? Người đàn ông này không phải là lại động dục đi? Mới hôm qua làm mà hôm nay lại muốn, tinh lực cũng thật dư thừa quá a!
Bàn tay anh không an phận mò mẫm bên trong vạt áo ngủ của cô nắn bóp đỉnh đồi cao vút kia. Ngón tay trêu đùa nụ hoa nhỏ khiến nó lập tức trở nên cứng rắn.
-" Đừng, hôm nay em mệt!"- Cái miệng nhỏ nhắn khẽ vểnh lên, thở gấp.
-" Mệt? Nhưng hình như tôi thấy không phải vậy đâu!"- Anh thổi khí nóng vào tai cô, khẽ thì thầm.
Ngạn Băng nghẹn lời, căn bản là không nói lại được người đàn ông này.
-" Được rồi, không trêu chọc em nữa."- Thần Bắc Minh lấy tay ra khỏi vạt áo của cô, biểu tình đứng đắn trở lại.
-" Sắp tới tôi có việc cần phải đi công tác vài ngày, em ở nhà nhất định phải ngoan có nghe chưa hả! Có chuyện gì thì em hãy bảo lão Tam lão Tứ đi làm, không cần tự mình động thủ." Ngạn Băng đầu đầy hắc tuyến, cái gì thế, anh coi cô là đứa trẻ mới lên ba sao? Lại còn dặn dò kĩ lưỡng như vậy?!...
Tuy nghĩ như vậy nhưng cô vẫn không hề nói gì, ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Anh rất hài lòng ôm cô đi vào giường ngủ. Thần Bắc Minh nằm bên cạnh nhìn cô chìm vào mộng đẹp, im lặng rời giường đi tới thư phòng. Đợi anh rời khỏi, người phụ nữ trên giường chợt mở mắt ra, ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nghĩ ngợi cái gì đó.
Trong thư phòng, không khí trầm trọng yên lặng đến đáng sợ. Thần Bắc Minh ngồi trên chiếc ghế da, ngón tay xoay xoay một chiếc nhẫn nhỏ bằng bạc. Trên bề mặt của nó đính một viên đá ngũ sắc, ánh sáng năm màu hơi lóe lóe lên dưới ánh đèn mờ ảo.
Đôi mắt của anh lúc này giống như một hồ nước sâu hun hút không thấy đáy, âm trầm nhìn chăm chú chiếc nhẫn kia.
-" Ngày mai lão Tam và lão Tứ ở lại."- Sau một hồi im lặng, Thần Bắc Minh rốt cục mở miệng.
-" Dạ, nhưng..."- lão Tam và lão Tứ cau mày khó hiểu, bọn họ thân là hộ pháp của lão đại thế nhưng lại bị lão đại vứt xó ở nhà không dùng đến. Vậy hộ pháp như bọn họ là để trưng làm cảnh sao?
-" Hai người phải để ý tới tất cả mọi việc ở đây. Bao gồm từ chuyện lớn nhất đến nhỏ nhất."- Sở dĩ Thần Bắc Minh không có nói rằng phải bảo hộ cho Ngạn Băng đơn giản là bởi vì anh biết cô sẽ không có chuyện gì cả.
Tại biệt thự Hàn gia.
Hàn Như Kiều cầm chiếc túi xách quăng xuống sàn nhà. Đôi mắt giận dữ phun lửa khiến tất cả người trong nhà đều không có ai dám tiến lên khuyên bảo, sợ sẽ trở thành cái bia để trút giận cho Tam tiểu thư.
-" Phế vật, phế vật, tất cả các người đều là một lũ phế vật..."
Hàn Như Kiều liếc mắt nhìn một đám người đang run rẩy đứng nép một bên, bàn tay hung ác xô hết tất cả đồ đạc trên bàn xuống đất. Chiếc bình hoa lớn đắt tiền đặt trong góc cũng bị cô ta đập bể.
-" Chuyện gì vậy? Ồn ào chết đi được!"- Nhị thiếu gia Hàn Diệc đi xuống lầu, bực bội nhìn Hàn Như Kiều đang đập phá đồ đạc.
-" Có chuyện gì thế?!"- Hàn Ngô Huy đi ở phía sau hỏi.
-" Dạ, từ lúc Tam tiểu thư về đến nhà thì đã như vậy rồi!"- Một người hầu cung kính tiến lên bẩm báo lại sự việc cho Hàn Ngô Huy.
-" Được rồi, ra ngoài hết cho ta!"
Hàn Ngô Huy và Hàn Diệc bước xuống, ngồi trên ghế sofa. Hàn Ngô Huy cau mày, không hài lòng về hành động đó của Hàn Như Kiều.
-" Thế nào? Con không có bản lĩnh tranh giành với người khác thì có tư cách gì để tức giận chứ hả?!"- Hàn Ngô Huy hét lên, thành công thu hút sự chú ý của Hàn Như Kiều.
Cô ta dừng lại động tác đập phá trên tay mình, òa lên khóc nức nở:-" Ba, ba đã không giúp đỡ con đánh đuổi tiện nhân kia thì thôi, lại còn ở đó trách mắng con! Không phải ba cũng muốn Thần Bắc Minh trở thành con rể của ba sao?!"
Hàn Ngô Huy ban đầu còn muốn trách móc mấy câu nhưng khi nghe thấy lời nói của con gái cưng thì ý niệm ban đầu hoàn toàn biến mất, thay vào đó là áy náy cùng thương xót. (Trời, cưng chiều như vậy nó không hư mới là lạ đó)
-" Được rồi, không phải con muốn tiện nữ nhân kia rời xa Thần Bắc Minh à, ta đã có biện pháp rồi!"- Hàn Ngô Huy âm hiểm cười một tiếng.
Hàn Như Kiều ôm chầm lấy hắn, cười vui vẻ, con ngươi lóe lên tia sáng độc ác thâm hiểm.
-" Ba, con muốn nữ nhân kia còn sống, còn sống để cô ta phải cảm nhận được nỗi đau sống không bằng chết!"
-" Được, tùy con muốn như thế nào cũng đều được."
.......
Ngạn Băng nằm trên chiếc ghế tựa ngoài ban công, ngón tay thon nhỏ nhàn nhã cầm lấy miếng bánh ngọt bỏ vào trong miệng. Chiếc váy ngủ trong suốt bằng tơ lụa màu đen chỉ che được những nơi cần che, còn lại đều là mặc cũng như không.
Mái tóc màu xanh dương nhàn nhạt nhẹ nhàng bay ở trong gió, bồng bềnh trôi nổi.
-" Em mặc đồ như vậy là để quyến rũ ai hử?!"- Một giọng nói khàn khàn trầm đục vang lên bên tai của cô. Vành tai mẫn cảm bị một cái gì đó mát lạnh mềm mềm liếm mút.
Hàng mi dài của cô khẽ nhíu lại. Từ lúc cô dậy thì thì đã bắt đầu theo phong cách ăn mặc gợi cảm rồi, còn chưa gặp mặt Thần Bắc Minh thì quyến rũ ai được cơ chứ? Người đàn ông này không phải là lại động dục đi? Mới hôm qua làm mà hôm nay lại muốn, tinh lực cũng thật dư thừa quá a!
Bàn tay anh không an phận mò mẫm bên trong vạt áo ngủ của cô nắn bóp đỉnh đồi cao vút kia. Ngón tay trêu đùa nụ hoa nhỏ khiến nó lập tức trở nên cứng rắn.
-" Đừng, hôm nay em mệt!"- Cái miệng nhỏ nhắn khẽ vểnh lên, thở gấp.
-" Mệt? Nhưng hình như tôi thấy không phải vậy đâu!"- Anh thổi khí nóng vào tai cô, khẽ thì thầm.
Ngạn Băng nghẹn lời, căn bản là không nói lại được người đàn ông này.
-" Được rồi, không trêu chọc em nữa."- Thần Bắc Minh lấy tay ra khỏi vạt áo của cô, biểu tình đứng đắn trở lại.
-" Sắp tới tôi có việc cần phải đi công tác vài ngày, em ở nhà nhất định phải ngoan có nghe chưa hả! Có chuyện gì thì em hãy bảo lão Tam lão Tứ đi làm, không cần tự mình động thủ." Ngạn Băng đầu đầy hắc tuyến, cái gì thế, anh coi cô là đứa trẻ mới lên ba sao? Lại còn dặn dò kĩ lưỡng như vậy?!...
Tuy nghĩ như vậy nhưng cô vẫn không hề nói gì, ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Anh rất hài lòng ôm cô đi vào giường ngủ. Thần Bắc Minh nằm bên cạnh nhìn cô chìm vào mộng đẹp, im lặng rời giường đi tới thư phòng. Đợi anh rời khỏi, người phụ nữ trên giường chợt mở mắt ra, ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nghĩ ngợi cái gì đó.
Trong thư phòng, không khí trầm trọng yên lặng đến đáng sợ. Thần Bắc Minh ngồi trên chiếc ghế da, ngón tay xoay xoay một chiếc nhẫn nhỏ bằng bạc. Trên bề mặt của nó đính một viên đá ngũ sắc, ánh sáng năm màu hơi lóe lóe lên dưới ánh đèn mờ ảo.
Đôi mắt của anh lúc này giống như một hồ nước sâu hun hút không thấy đáy, âm trầm nhìn chăm chú chiếc nhẫn kia.
-" Ngày mai lão Tam và lão Tứ ở lại."- Sau một hồi im lặng, Thần Bắc Minh rốt cục mở miệng.
-" Dạ, nhưng..."- lão Tam và lão Tứ cau mày khó hiểu, bọn họ thân là hộ pháp của lão đại thế nhưng lại bị lão đại vứt xó ở nhà không dùng đến. Vậy hộ pháp như bọn họ là để trưng làm cảnh sao?
-" Hai người phải để ý tới tất cả mọi việc ở đây. Bao gồm từ chuyện lớn nhất đến nhỏ nhất."- Sở dĩ Thần Bắc Minh không có nói rằng phải bảo hộ cho Ngạn Băng đơn giản là bởi vì anh biết cô sẽ không có chuyện gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.