Chương 50: Anh rốt cuộc là ai?
Liễu Hạ Xuân Hương
02/08/2019
Thần Bắc Minh im lặng, ý muốn cô tiếp tục nói.
-" Thần tổng, anh là người thông minh, chắc hẳn đã đoán được mục đích của tôi khi tới đây rồi nhỉ? Vậy thì chúng ta cũng không cần phải vòng vo nữa. Anh... nhìn thấy gương mặt thật của tôi?!"- Hàn Băng Băng nhướng mày nhìn anh, đã biết nhưng vẫn cố tình hỏi lại.
-" Ồ, chẳng lẽ, tôi không xứng nhìn thấy gương mặt em?!"- Thần Bắc Minh vẫn là một bộ dáng bình thản, khóe môi treo ý cười trêu tức như có như không.
Vẻ mặt Hàn Băng Băng không che giấu một chút sát khí chợt lướt qua. Cô đưa chân, chiếc giày cao gót trực tiếp giẫm lên bàn nhoài người về phía anh. Hai ngón tay thon nhỏ mảnh khảnh nâng cằm người đàn ông, mặt đối mặt.
-" Thần tổng, anh nên biết, có một số thứ... không nên nói ra khỏi miệng để tránh rước họa vào thân!"- Giọng nói từ tốn của cô ở khoảng cách gần dịu dàng phả lên mặt anh. Hơi thở của hai người hòa quyện lại một chỗ khiến bầu không khí dần trở nên nóng bỏng.
-" Hàn Băng Băng, em nên biết có một số việc không nên làm quá giới hạn, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng đấy!"- Thần Bắc Minh ném trả lại câu nói vừa nãy lại cho cô, ý cười trêu tức lại càng nồng đậm.
Hàn Băng Băng không những không tức giận ngược lại còn cười, nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp tươi tắn.
-" Thần tổng, có lẽ tôi nên sửa lại lai lịch của mình một chút. Tôi, tên là Ngạn Băng, không phải Hàn Băng Băng."- Cô đặc biệt nhấn mạnh hai chữ Ngạn Băng này như muốn ghi tạc nó vào trong đầu của Thần Bắc Minh. Đơn giản là bởi vì, cô phi thường không thích nghe cái tên Hàn Băng Băng này thốt ra từ miệng người khác.
Thần Bắc Minh lúc này mới động một chút. Anh đưa tay nắm chặt lấy cổ tay cô gái trước mặt kéo mạnh vào lòng mình.
Hành động của anh rất nhanh, Hàn Băng Băng chưa kịp phản kháng thì đã theo quán tính ngã vào lồng ngực cứng rắn của người đàn ông.
-" Hàn Băng Băng, em không thắc mắc vì sao tôi lại đối xử với em khác những người khác đến như vậy à?!"- Thần Bắc Minh thổi khí vào tai cô, động tác hết sức mờ ám.
Hàn Băng Băng cũng có chút tức giận vì hành động của anh, nhưng khi nghe thấy lời nói đầy ẩn ý kia, cô lại đem tất cả bực tức trong lòng quăng ra sau đầu. Cô đương nhiên đủ thông minh để nhận ra rằng, trong từng câu từng chữ mà Thần Bắc Minh nói đều có đầy những bí mật sâu xa ẩn giấu trong đó.
-" Vì sao?"- Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt chứa sự tò mò giống như một đứa trẻ muốn tìm tòi, nghiên cứu thứ gì đó, vô cùng đáng yêu.
-" Bởi vì em là Hàn Băng Băng!"
-" Anh..."- Câu nói bình thản của người đàn ông khiến Hàn Băng Băng chợt lóe lên sát khí. Ánh mắt nhìn anh chứa đầy phòng bị, cô đứng bật dậy nhìn chằm chằm vào người đàn ông.
Khóe môi phun ra vài chữ lạnh lẽo:-" Anh rốt cuộc là ai?!"
-" Thần tổng, anh là người thông minh, chắc hẳn đã đoán được mục đích của tôi khi tới đây rồi nhỉ? Vậy thì chúng ta cũng không cần phải vòng vo nữa. Anh... nhìn thấy gương mặt thật của tôi?!"- Hàn Băng Băng nhướng mày nhìn anh, đã biết nhưng vẫn cố tình hỏi lại.
-" Ồ, chẳng lẽ, tôi không xứng nhìn thấy gương mặt em?!"- Thần Bắc Minh vẫn là một bộ dáng bình thản, khóe môi treo ý cười trêu tức như có như không.
Vẻ mặt Hàn Băng Băng không che giấu một chút sát khí chợt lướt qua. Cô đưa chân, chiếc giày cao gót trực tiếp giẫm lên bàn nhoài người về phía anh. Hai ngón tay thon nhỏ mảnh khảnh nâng cằm người đàn ông, mặt đối mặt.
-" Thần tổng, anh nên biết, có một số thứ... không nên nói ra khỏi miệng để tránh rước họa vào thân!"- Giọng nói từ tốn của cô ở khoảng cách gần dịu dàng phả lên mặt anh. Hơi thở của hai người hòa quyện lại một chỗ khiến bầu không khí dần trở nên nóng bỏng.
-" Hàn Băng Băng, em nên biết có một số việc không nên làm quá giới hạn, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng đấy!"- Thần Bắc Minh ném trả lại câu nói vừa nãy lại cho cô, ý cười trêu tức lại càng nồng đậm.
Hàn Băng Băng không những không tức giận ngược lại còn cười, nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp tươi tắn.
-" Thần tổng, có lẽ tôi nên sửa lại lai lịch của mình một chút. Tôi, tên là Ngạn Băng, không phải Hàn Băng Băng."- Cô đặc biệt nhấn mạnh hai chữ Ngạn Băng này như muốn ghi tạc nó vào trong đầu của Thần Bắc Minh. Đơn giản là bởi vì, cô phi thường không thích nghe cái tên Hàn Băng Băng này thốt ra từ miệng người khác.
Thần Bắc Minh lúc này mới động một chút. Anh đưa tay nắm chặt lấy cổ tay cô gái trước mặt kéo mạnh vào lòng mình.
Hành động của anh rất nhanh, Hàn Băng Băng chưa kịp phản kháng thì đã theo quán tính ngã vào lồng ngực cứng rắn của người đàn ông.
-" Hàn Băng Băng, em không thắc mắc vì sao tôi lại đối xử với em khác những người khác đến như vậy à?!"- Thần Bắc Minh thổi khí vào tai cô, động tác hết sức mờ ám.
Hàn Băng Băng cũng có chút tức giận vì hành động của anh, nhưng khi nghe thấy lời nói đầy ẩn ý kia, cô lại đem tất cả bực tức trong lòng quăng ra sau đầu. Cô đương nhiên đủ thông minh để nhận ra rằng, trong từng câu từng chữ mà Thần Bắc Minh nói đều có đầy những bí mật sâu xa ẩn giấu trong đó.
-" Vì sao?"- Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt chứa sự tò mò giống như một đứa trẻ muốn tìm tòi, nghiên cứu thứ gì đó, vô cùng đáng yêu.
-" Bởi vì em là Hàn Băng Băng!"
-" Anh..."- Câu nói bình thản của người đàn ông khiến Hàn Băng Băng chợt lóe lên sát khí. Ánh mắt nhìn anh chứa đầy phòng bị, cô đứng bật dậy nhìn chằm chằm vào người đàn ông.
Khóe môi phun ra vài chữ lạnh lẽo:-" Anh rốt cuộc là ai?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.