Chương 11: Black Roses
Liễu Hạ Xuân Hương
02/08/2019
-" Này, anh không có tức giận sao?"- cô ngập ngừng, to gan hỏi một câu, hàng mi dài cong cong khẽ chớp động nhìn hắn.
Không biết tại sao cô lại hơi sợ hãi đối với người đàn ông này. Trên người hắn luôn toát lên một loại cảm giác uy nghiêm, sát phạt quả quyết khiến người ta không dám xâm phạm.
Thần Bắc Minh mở mắt ra liếc xéo một cái, không trả lời mà hỏi lại một câu:-" Thích nơi này không?", cô gật gật đầu.
-" Vậy sau này tôi cho phép cô tùy ý ra vào."- vứt lại một câu, hắn liền đứng dậy rời khỏi, bỏ lại một cái gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn ngơ ngác ngồi ở đó. Cô đưa tay nhéo mình một cái. Ai nha, thật đau, có nghĩa là không phải mơ sao. Cái tên này sao lại tốt bụng như vậy nhỉ?
Trên đầu cô mọc ra vài dấu chấm hỏi to đùng nhưng lại không có ai giải đáp, đành phải ôm theo một bụng nghi vấn trở lại phòng của mình. Cô gãi gãi đầu, cảm thấy mình giống như một con heo đang được vỗ béo để đợi làm thịt vậy. Thật là kì quái!
Thần Bắc Minh vừa trở về liền tới thư phòng, trên người hắn mặc một chiếc áo ngủ màu trắng gợi cảm, tôn lên làn da màu đồng rắn chắc khỏe mạnh. Một đầu tóc đen tuyền, bóng mượt còn lấm tấm vài giọt nước lăn xuống khiến hắn càng trở nên hoang dã mà kiêu ngạo.
Hắn mở ngăn kéo tủ lấy ra một xấp giấy tờ đặt lên mặt bàn. Cầm lấy tờ giấy kia, ánh mắt thâm thúy sâu không lường được gắt gao nhìn chằm chằm vào nó. Nếu Hàn Băng Băng ở đây, cô tuyệt đối có thể nhận ra đây chính là bản hợp đồng mà hôm trước cô kí.
Nhưng, điều kì lạ chính là, Thần Bắc Minh không hề liếc mắt tới nội dung của bản hợp đồng mà lại dùng ánh mắt đăm chiêu nhìn dòng chữ kí ở phía dưới kia.
Cốc! Cốc! Tiếng gõ cửa vang lên thu hút sự chú ý của hắn.
-" Vào đi!"- lập tức, một người đàn ông đeo kính đen tiến vào trong phòng.
-" Thiếu gia!"- người nọ cung kính cúi người xuống hô một tiếng.
-" Chuyện tôi giao cho cậu làm đến đâu rồi?"
-"..."- người đeo kính đen kia ngập ngừng một chút rồi nói:-" Thiếu gia, thuộc hạ đã làm hết sức rồi, nhưng hoàn toàn không thể tra được bất cứ tư liệu gì của cô gái đó cả."- người đàn ông cúi mặt xuống, tỏ vẻ xấu hổ khi không thể hoàn thành nhiêm vụ của mình. Hơn nữa, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chịu hình phạt rồi.
Nhưng ngoài dự đoán của người đàn ông, Thần Bắc Minh lại không có bất cứ phản ứng gì tựa như đã biết trước kết quả này rồi vậy. Điều đó khiến hắn không khỏi thở phào một hơi, ngập ngừng mở miệng:-" Thiếu gia, thuộc hạ cảm thấy nếu Lão Nhị chịu ra tay chắc chắn sẽ không có vấn đề..."- còn chưa nói xong, Thần Bắc Minh đã phất tay một cái cắt đứt lời nói của hắn.
-" Được rồi, ra ngoài đi!"-. Người đàn ông kia có chút khó hiểu nhưng cũng không nói gì, lặng lẽ lui ra ngoài.
-" Black Roses- Hàn Băng Băng, cô rốt cuộc có quan hệ gì với tổ chức này đây?"- ngừng một chút, hắn khẽ nhếch khóe miệng:-" Đừng khiến tôi thất vọng!"
Không biết tại sao cô lại hơi sợ hãi đối với người đàn ông này. Trên người hắn luôn toát lên một loại cảm giác uy nghiêm, sát phạt quả quyết khiến người ta không dám xâm phạm.
Thần Bắc Minh mở mắt ra liếc xéo một cái, không trả lời mà hỏi lại một câu:-" Thích nơi này không?", cô gật gật đầu.
-" Vậy sau này tôi cho phép cô tùy ý ra vào."- vứt lại một câu, hắn liền đứng dậy rời khỏi, bỏ lại một cái gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn ngơ ngác ngồi ở đó. Cô đưa tay nhéo mình một cái. Ai nha, thật đau, có nghĩa là không phải mơ sao. Cái tên này sao lại tốt bụng như vậy nhỉ?
Trên đầu cô mọc ra vài dấu chấm hỏi to đùng nhưng lại không có ai giải đáp, đành phải ôm theo một bụng nghi vấn trở lại phòng của mình. Cô gãi gãi đầu, cảm thấy mình giống như một con heo đang được vỗ béo để đợi làm thịt vậy. Thật là kì quái!
Thần Bắc Minh vừa trở về liền tới thư phòng, trên người hắn mặc một chiếc áo ngủ màu trắng gợi cảm, tôn lên làn da màu đồng rắn chắc khỏe mạnh. Một đầu tóc đen tuyền, bóng mượt còn lấm tấm vài giọt nước lăn xuống khiến hắn càng trở nên hoang dã mà kiêu ngạo.
Hắn mở ngăn kéo tủ lấy ra một xấp giấy tờ đặt lên mặt bàn. Cầm lấy tờ giấy kia, ánh mắt thâm thúy sâu không lường được gắt gao nhìn chằm chằm vào nó. Nếu Hàn Băng Băng ở đây, cô tuyệt đối có thể nhận ra đây chính là bản hợp đồng mà hôm trước cô kí.
Nhưng, điều kì lạ chính là, Thần Bắc Minh không hề liếc mắt tới nội dung của bản hợp đồng mà lại dùng ánh mắt đăm chiêu nhìn dòng chữ kí ở phía dưới kia.
Cốc! Cốc! Tiếng gõ cửa vang lên thu hút sự chú ý của hắn.
-" Vào đi!"- lập tức, một người đàn ông đeo kính đen tiến vào trong phòng.
-" Thiếu gia!"- người nọ cung kính cúi người xuống hô một tiếng.
-" Chuyện tôi giao cho cậu làm đến đâu rồi?"
-"..."- người đeo kính đen kia ngập ngừng một chút rồi nói:-" Thiếu gia, thuộc hạ đã làm hết sức rồi, nhưng hoàn toàn không thể tra được bất cứ tư liệu gì của cô gái đó cả."- người đàn ông cúi mặt xuống, tỏ vẻ xấu hổ khi không thể hoàn thành nhiêm vụ của mình. Hơn nữa, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chịu hình phạt rồi.
Nhưng ngoài dự đoán của người đàn ông, Thần Bắc Minh lại không có bất cứ phản ứng gì tựa như đã biết trước kết quả này rồi vậy. Điều đó khiến hắn không khỏi thở phào một hơi, ngập ngừng mở miệng:-" Thiếu gia, thuộc hạ cảm thấy nếu Lão Nhị chịu ra tay chắc chắn sẽ không có vấn đề..."- còn chưa nói xong, Thần Bắc Minh đã phất tay một cái cắt đứt lời nói của hắn.
-" Được rồi, ra ngoài đi!"-. Người đàn ông kia có chút khó hiểu nhưng cũng không nói gì, lặng lẽ lui ra ngoài.
-" Black Roses- Hàn Băng Băng, cô rốt cuộc có quan hệ gì với tổ chức này đây?"- ngừng một chút, hắn khẽ nhếch khóe miệng:-" Đừng khiến tôi thất vọng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.