Chương 92: Buổi tiệc căng thẳng
Liễu Hạ Xuân Hương
15/08/2019
Lúc này, bên ngoài khách sạn, hai chiếc xe một trắng một đen từ hai hướng cùng tiến vào.
Từ chiếc xe màu đen, Tiêu Ẩn bước ra mở cửa cho Thần Bắc Minh. Bên này, Mạc Quân Tịch cũng y chang như vậy, mở cửa xe cho Ngạn Băng, trước khi mở còn lườm Tiêu Ẩn một cái.
Tiêu Ẩn cũng không yếu thế, trừng mắt lại nhìn cô.
Thần Bắc Minh xuống xe, liếc nhìn sang phía của Ngạn Băng. Chiếc giày cao gót bằng một gang tay màu mạ bạc đính đá đưa ra ngoài. Tiếp theo là hình ảnh người phụ nữ mái tóc dài màu xanh lam nhẹ nhàng đứng lên, chiếc đầm màu đen bó sát ôm lấy cơ thể nóng bỏng của cô, cổ áo khoét sâu xuống lộ ra khe ngực trắng nõn căng đầy.
Ngạn Băng hơi đưa mắt nhìn sang anh sau đó lại quay mặt đi như muốn né tránh. Thần Bắc Minh ngay lập tức không hài lòng cau mày lại. Bây giờ anh chợt cảm thấy quyết định để cô rời đi lúc trước đúng là sai lầm!
Ngạn Băng đã đi vào bên trong, chỉ còn Thần Bắc Minh vẫn đứng đó, khóe môi của anh hơi nhếch lên hừ lạnh. Để tôi mở to mắt nhìn xem em thoát khỏi tôi bằng cách nào!
Đại sảnh, tiếng ồn ào nghị luận vang lên không ngớt.
-" Cô gái kia là ai, có thân phận gì? Sao tôi chưa thấy cô ta bao giờ nhỉ?!"
-" Nhìn xem, Thần tổng đã tới rồi nhưng chủ tịch vẫn chưa tới, có thể hai người họ cũng không có quan hệ gì như chúng ta đã nghĩ!"- Một vị cổ đông lên tiếng.
-" Lâu như vậy còn chưa tới, chẳng lẽ muốn cho chúng ta leo cây sao?!"- Có vài người không kiên nhẫn lên tiếng.
-" Bình tĩnh, các người cứ như vậy cũng không dễ nhìn!"- Hàn Ngô Huy lên tiếng khuyên nhủ mọi người, cơ hội để vuốt mông ngựa Ngạn Thị thì sao hắn có thể bỏ qua!
Ngạn Băng đi vào giữa đám đông, tất cả mọi người còn ồn ào đột nhiên im bặt không ho he nửa chữ. Người nào người nấy đều trừng to con mắt như sắp rớt ra ngoài.
Cái gì đây?! Họ có nhìn lầm không vậy, tổng giám đốc của Ngạn Thị là Mạc Quân Tịch giờ lại cung cung kính kính đi sau người phụ nữ kia. Mà cái người lạ mặt này cũng tuyệt đối không thể là chủ tịch của Ngạn Thị được, có chủ tịch nào lại trẻ như vậy được, hơn nữa còn là phụ nữ?!
Nhưng, sự việc tiếp theo hoàn toàn khiến mọi người chết chân tại chỗ.
Ngạn Băng đi tới khán đài, giọng nói uy nghiêm sắc bén tuyệt không kém hơn bất cứ người nào:-" Để mọi người chờ lâu, để không dài dòng, tôi, chính là chủ tịch của Ngạn Thị..."
Một góc trong đại sảnh, Hàn Ngô Huy trừng lớn con ngươi, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ, không thể tin. Trong đầu dần dần hình thành lại khuôn mặt của thiếu phu nhân Hàn gia hai mươi năm về trước. Gương mặt người phụ nữ xinh đẹp cười rặng rỡ trong bộ váy trắng tinh chụp hình cùng với Hàn Ngân Thương - Băng Liên.
-" Đây... gương mặt này... không thể nào, chắc chắn chỉ là trùng hợp giống nhau mà thôi, nó đã chết rồi mà!"- Hàn Ngô Huy lẩm bẩm, ánh mắt loại bỏ sự sợ hãi ban nãy, thay vào vẻ mặt bình thản tự nhiên.
-"... Như mọi người đã thấy, tôi cũng là chưa bao giờ lộ diện cả! Tất cả mọi chuyện trong công ty đều do một tay em họ tôi tiếp quản."- Ngạn Băng cười khẽ, dừng lại một chút rồi nói tiếp:-" Cho nên, hiện tại tôi... sẽ tẩy sạch lại toàn bộ công ty từ trên xuống dưới!"- Ngạn Băng đổi sắc mặt, trầm xuống, ánh mắt liếc qua một vài người ý tứ không rõ. Mà những người bị cô nhìn đều co người lại muốn giảm bớt sự tồn tại của mình.
Ngạn Băng nói thêm vài câu sau đó đi xuống, tất cả việc còn lại đều do Mạc Quân Tịch làm nốt.
Thần Bắc Minh không nói một câu nào, mọi việc anh đều giao cho Tiêu Ẩn, việc của mình chỉ là đứng đó ngắm nhìn cô.
Ngạn Băng bị anh nhìn tới nỗi bước chân cũng đều cứng ngắc, cả người không được tự nhiên. Cô không dám nhìn thẳng vào anh, nhắm ngay hướng nhà vệ sinh đi tới.
Thần Bắc Minh thấy cô muốn trốn liền nhanh chóng chặn lại lối đi của cô, khuôn mặt hai người gần nhau trong gang tấc. Ngạn Băng đứng im không dám nhúc nhích, mặt vẫn cúi xuống không ngẩng lên.
-" Ngạn chủ tịch, chẳng lẽ cô không có gì muốn nói với tôi à?!"- Thần Bắc Minh nói với giọng đùa cợt.
Ngạn Băng thở nhè nhẹ, trái tim trong lồng ngực đập thùng thùng như muốn nhảy ra ngoài:-" Thần tổng, tôi chỉ mới nhận lại công ty, sau này có gì khó khăn mong anh giúp đỡ!"
-" Ngẳng mặt lên!"- Thần Bắc Minh lạnh giọng, nói.
Trước mặt bao nhiêu người, không còn cách nào khác, cô đành ngẩng đầu đối diện với anh.
Thần Bắc Minh thu lại vẻ mặt kia, hài lòng đưa tay ra:-" Cứ tự nhiên như vậy không phải tốt sao?!"
Ngạn Băng dè dặt đưa tay ra bắt lấy, lần này, lại là một cái bắt tay đầy tình cảm, nhưng lại không phải của Ngạn Băng mà là Thần Bắc Minh. Anh cứ giữ chặt lấy tay cô không cho cô rút ra.
Buổi tiệc này tập hợp rất nhiều người quan trọng, đương nhiên là không thiếu các phóng viên, nhà báo thấy cảnh này, họ liền chụp lại.
Thần Bắc Minh cong môi, từ từ nới lỏng tay, Ngạn Băng được một phen hú hồn, lập tức rút tay lại. Trước khi xoay người, anh còn nói nhỏ vào tai cô:-" Một lát tới đây, theo địa chỉ này, tôi muốn biết đáp án!"
Ngạn Băng nhận lấy chiếc thẻ màu vàng từ tay anh, cắn cắn môi. Nếu anh nghe thấy đáp án đó của cô, có khi nào sẽ xẻ da róc thịt ăn luôn cô hay không nhỉ?
Từ chiếc xe màu đen, Tiêu Ẩn bước ra mở cửa cho Thần Bắc Minh. Bên này, Mạc Quân Tịch cũng y chang như vậy, mở cửa xe cho Ngạn Băng, trước khi mở còn lườm Tiêu Ẩn một cái.
Tiêu Ẩn cũng không yếu thế, trừng mắt lại nhìn cô.
Thần Bắc Minh xuống xe, liếc nhìn sang phía của Ngạn Băng. Chiếc giày cao gót bằng một gang tay màu mạ bạc đính đá đưa ra ngoài. Tiếp theo là hình ảnh người phụ nữ mái tóc dài màu xanh lam nhẹ nhàng đứng lên, chiếc đầm màu đen bó sát ôm lấy cơ thể nóng bỏng của cô, cổ áo khoét sâu xuống lộ ra khe ngực trắng nõn căng đầy.
Ngạn Băng hơi đưa mắt nhìn sang anh sau đó lại quay mặt đi như muốn né tránh. Thần Bắc Minh ngay lập tức không hài lòng cau mày lại. Bây giờ anh chợt cảm thấy quyết định để cô rời đi lúc trước đúng là sai lầm!
Ngạn Băng đã đi vào bên trong, chỉ còn Thần Bắc Minh vẫn đứng đó, khóe môi của anh hơi nhếch lên hừ lạnh. Để tôi mở to mắt nhìn xem em thoát khỏi tôi bằng cách nào!
Đại sảnh, tiếng ồn ào nghị luận vang lên không ngớt.
-" Cô gái kia là ai, có thân phận gì? Sao tôi chưa thấy cô ta bao giờ nhỉ?!"
-" Nhìn xem, Thần tổng đã tới rồi nhưng chủ tịch vẫn chưa tới, có thể hai người họ cũng không có quan hệ gì như chúng ta đã nghĩ!"- Một vị cổ đông lên tiếng.
-" Lâu như vậy còn chưa tới, chẳng lẽ muốn cho chúng ta leo cây sao?!"- Có vài người không kiên nhẫn lên tiếng.
-" Bình tĩnh, các người cứ như vậy cũng không dễ nhìn!"- Hàn Ngô Huy lên tiếng khuyên nhủ mọi người, cơ hội để vuốt mông ngựa Ngạn Thị thì sao hắn có thể bỏ qua!
Ngạn Băng đi vào giữa đám đông, tất cả mọi người còn ồn ào đột nhiên im bặt không ho he nửa chữ. Người nào người nấy đều trừng to con mắt như sắp rớt ra ngoài.
Cái gì đây?! Họ có nhìn lầm không vậy, tổng giám đốc của Ngạn Thị là Mạc Quân Tịch giờ lại cung cung kính kính đi sau người phụ nữ kia. Mà cái người lạ mặt này cũng tuyệt đối không thể là chủ tịch của Ngạn Thị được, có chủ tịch nào lại trẻ như vậy được, hơn nữa còn là phụ nữ?!
Nhưng, sự việc tiếp theo hoàn toàn khiến mọi người chết chân tại chỗ.
Ngạn Băng đi tới khán đài, giọng nói uy nghiêm sắc bén tuyệt không kém hơn bất cứ người nào:-" Để mọi người chờ lâu, để không dài dòng, tôi, chính là chủ tịch của Ngạn Thị..."
Một góc trong đại sảnh, Hàn Ngô Huy trừng lớn con ngươi, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ, không thể tin. Trong đầu dần dần hình thành lại khuôn mặt của thiếu phu nhân Hàn gia hai mươi năm về trước. Gương mặt người phụ nữ xinh đẹp cười rặng rỡ trong bộ váy trắng tinh chụp hình cùng với Hàn Ngân Thương - Băng Liên.
-" Đây... gương mặt này... không thể nào, chắc chắn chỉ là trùng hợp giống nhau mà thôi, nó đã chết rồi mà!"- Hàn Ngô Huy lẩm bẩm, ánh mắt loại bỏ sự sợ hãi ban nãy, thay vào vẻ mặt bình thản tự nhiên.
-"... Như mọi người đã thấy, tôi cũng là chưa bao giờ lộ diện cả! Tất cả mọi chuyện trong công ty đều do một tay em họ tôi tiếp quản."- Ngạn Băng cười khẽ, dừng lại một chút rồi nói tiếp:-" Cho nên, hiện tại tôi... sẽ tẩy sạch lại toàn bộ công ty từ trên xuống dưới!"- Ngạn Băng đổi sắc mặt, trầm xuống, ánh mắt liếc qua một vài người ý tứ không rõ. Mà những người bị cô nhìn đều co người lại muốn giảm bớt sự tồn tại của mình.
Ngạn Băng nói thêm vài câu sau đó đi xuống, tất cả việc còn lại đều do Mạc Quân Tịch làm nốt.
Thần Bắc Minh không nói một câu nào, mọi việc anh đều giao cho Tiêu Ẩn, việc của mình chỉ là đứng đó ngắm nhìn cô.
Ngạn Băng bị anh nhìn tới nỗi bước chân cũng đều cứng ngắc, cả người không được tự nhiên. Cô không dám nhìn thẳng vào anh, nhắm ngay hướng nhà vệ sinh đi tới.
Thần Bắc Minh thấy cô muốn trốn liền nhanh chóng chặn lại lối đi của cô, khuôn mặt hai người gần nhau trong gang tấc. Ngạn Băng đứng im không dám nhúc nhích, mặt vẫn cúi xuống không ngẩng lên.
-" Ngạn chủ tịch, chẳng lẽ cô không có gì muốn nói với tôi à?!"- Thần Bắc Minh nói với giọng đùa cợt.
Ngạn Băng thở nhè nhẹ, trái tim trong lồng ngực đập thùng thùng như muốn nhảy ra ngoài:-" Thần tổng, tôi chỉ mới nhận lại công ty, sau này có gì khó khăn mong anh giúp đỡ!"
-" Ngẳng mặt lên!"- Thần Bắc Minh lạnh giọng, nói.
Trước mặt bao nhiêu người, không còn cách nào khác, cô đành ngẩng đầu đối diện với anh.
Thần Bắc Minh thu lại vẻ mặt kia, hài lòng đưa tay ra:-" Cứ tự nhiên như vậy không phải tốt sao?!"
Ngạn Băng dè dặt đưa tay ra bắt lấy, lần này, lại là một cái bắt tay đầy tình cảm, nhưng lại không phải của Ngạn Băng mà là Thần Bắc Minh. Anh cứ giữ chặt lấy tay cô không cho cô rút ra.
Buổi tiệc này tập hợp rất nhiều người quan trọng, đương nhiên là không thiếu các phóng viên, nhà báo thấy cảnh này, họ liền chụp lại.
Thần Bắc Minh cong môi, từ từ nới lỏng tay, Ngạn Băng được một phen hú hồn, lập tức rút tay lại. Trước khi xoay người, anh còn nói nhỏ vào tai cô:-" Một lát tới đây, theo địa chỉ này, tôi muốn biết đáp án!"
Ngạn Băng nhận lấy chiếc thẻ màu vàng từ tay anh, cắn cắn môi. Nếu anh nghe thấy đáp án đó của cô, có khi nào sẽ xẻ da róc thịt ăn luôn cô hay không nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.