Chương 77: Cái bắt tay đầy "tình cảm"
Liễu Hạ Xuân Hương
03/08/2019
Thần Bắc Minh đi một vòng xung quanh, tay phải xoa xoa cằm cảm thán:-" Ừm, rất đẹp, rất hợp với em!"
Ngạn Băng quyết định chọn lấy bộ này đi dự tiệc.
Đúng 6 giờ tối.
Từng đoàn xe sang trọng nối đuôi nhau đi vào cổng biệt thự Hàn gia.
Lão Nhất mở cửa xe, Thần Bắc Minh bước ra, trên người vẫn là bộ âu phục lịch lãm sang trọng, cuốn hút ánh mắt của phái nữ. Anh đưa tay bắt lấy cánh tay trắng noãn vươn ra từ trong xe. Một chiếc giày cao gót bằng bạc đặt xuống đất, tất cả mọi người đều tập trung tò mò nhìn thử lần này người phụ nữ đi cùng với Thần Tổng sẽ là ai.
Ngạn Băng bước ra, khóe môi hơi cong lên một nụ cười mỉa nhìn khối tài sản đồ sộ của Hàn gia.
Hàn gia, tôi đã trở lại rồi, những thứ mà ông lấy được từ tay ba tôi, tôi sẽ từ từ đòi lại từng thứ một!
Hai người thật giống như một cặp vợ chồng mới cưới ân ái khoác tay nhau bước vào trước cặp mắt hâm mộ và ghen tị của mọi người. Bữa tiệc rất nhanh đã diễn ra, nhân vật chính của buổi tiệc vẫn chưa xuất hiện khiến mọi người không khỏi tò mò.
-" Nghe nói con gái lớn của Hàn gia rất xinh đẹp, không biết có giống như lời đồn hay không nhỉ?!"
-" Nếu so sánh giữa cô gái mà Thần Tổng mang tới cùng Hàn Như Tuyết không biết ai sẽ đẹp hơn đây?!"
-"..."
Vô số lời nghị luận lọt vào tai nhưng Ngạn Băng vẫn làm như không nghe thấy. Ngoan ngoãn đứng nép bên cạnh Thần Bắc Minh cùng anh nói chuyện với những người trên thương trường.
Với nhan sắc của Ngạn Băng đương nhiên trở thành tiêu điểm của mọi đàn ông. Không ít người dù kiêng nể Thần Bắc Minh nhưng vẫn to gan tới bắt chuyện cùng mời rượu cô.
Một phần là không thích người khác tiếp cận cô, phần còn lại là do Ngạn Băng tửu lượng kém nên tất cả rượu mời đều bị Thần Bắc Minh giành hết.
Rốt cuộc, nửa tiếng sau, Hàn Ngô Huy dắt tay con gái mình là Hàn Như Tuyết ra sân. Khuôn mặt của cô ta luôn nở nụ cười, nhưng trong đó còn xen lẫn cao ngạo lạnh lùng cùng với xa cách.
Mặc dù cô ta không xinh đẹp bằng Ngạn Băng nhưng nụ cười thanh thoát không dính khói lửa phàm tục kia ngay lập tức chiếm được thiện cảm cùng với yêu thích của mọi người xung quanh.
Cô ta đứng trên sân khấu lạnh nhạt nói vài câu, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Ngạn Băng đầy khiêu khích cùng với cao ngạo. Tuy nhiên, ánh mắt đó chỉ lộ ra cho Ngạn Băng nhìn nên cũng không có ai nắm bắt được ngoại trừ Thần Bắc Minh đứng sát ngay cạnh cô.
Ngạn Băng rất bình thản chống lại ánh mắt của cô ta, khóe môi treo nụ cười nhạt không đổi.
Xong xuôi phần phát biểu, cô ta từng bước xuống đài, một đường đi tới trước mặt Thần Bắc Minh.
-" Thần tổng, thật vinh hạnh được gặp mặt!"- Hàn Như Tuyết đưa tay tới trước mặt Thần Bắc Minh. Anh vẫn không động đậy, ngón tay chỉ bình thản đưa ly rượu lên miệng nhấp một ngụm, hoàn toàn không có ý định bắt tay với cô ta.
Hàn Như Kiều bị hành động này của anh làm cho có chút xấu hổ, cô ta đành phải chuyển mục tiêu sang Ngạn Băng.
-" A, vị này chính là tình nhân mới của Thần Tổng sao, hân hạnh được gặp mặt!"- Hàn Như Kiều chuyển hướng bàn tay sang Ngạn Băng, khuôn mặt tươi cười nhưng lại ẩn chứa đầy mùi vị xảo quyệt.
Cô ta cố ý nhấn mạnh từ "tình nhân" cho mọi người đều biết rằng, dù người phụ nữ này có đẹp đến đâu đi chăng nữa cũng chỉ là một người qua đường của Thần Bắc Minh, lai lịch không rõ.
Vừa nghe tới đó, quả nhiên ánh mắt hâm mộ ghen tị lúc nãy giờ đã chuyển sang khinh thường, đều hướng về phía Ngạn Băng mà phóng tới.
Quả nhiên Hàn Như Tuyết rất thông minh, mới vài câu đã đẩy cô thành cái gai trong mắt mọi người. Nếu hiện tại cô còn không bắt tay cùng với Hàn Như Tuyết thì chính là có tật giật mình rồi!
Ai là người quen đều biết Ngạn Băng có bệnh sạch sẽ, tuyệt sẽ không bắt tay với cô ta, nhưng xem tình hình này cô không muốn cũng không được! Song, Ngạn Băng đã làm ra một hành động khiến tất cả những người có mặt ở đây đều sững sờ, không bao gồm Thần Bắc Minh.
Cô nhẹ nhàng từ trong túi xách lấy ra hai cái bao tay mỏng bằng lụa màu trắng đeo vào tay mình, rồi đưa ra bắt tay với Hàn Như Tuyết. Hành động này của cô không khác gì giáng một cái tát thật mạnh vào mặt cô ta. Ngạn Băng làm như vậy có khác gì chê tay của Hàn Như Tuyết quá bẩn nên mới đeo bao tay?!
Hàn Như Tuyết dù bình tĩnh tới đâu đi nữa thì khuôn mặt cũng đều sa sầm lại, trong lòng nghẹn một bụng lửa giận nhưng không dám phát tác. Chỉ là bàn tay của cô ta siết chặt lấy tay Ngạn Băng, đốt ngón tay trắng bệch.
Với người bình thường thì có lẽ lực đạo rất mạnh. Nhưng Ngạn Băng là ai? Cô chính là sát thủ, chút xây xước như kiến cắn này căn bản không khiến cô cau mày lấy một chút.
Thấy biểu tình bình thản của Ngạn Băng, Hàn Như Tuyết dù tức giận nhưng cũng quyết định buông tay, đợi sau này trả thù cũng không muộn. Nhưng, cô ta đã quá xem thường Ngạn Băng, cô đột ngột nắm chặt lấy tay Hàn Như Tuyết, khóe môi còn hơi cong lên. Lực đạo trên tay của cô mạnh tới nỗi khiến mặt cô ta đều trắng bệch, cánh tay cứng ngắc, tê rần, không cử động được.
Trong mắt người khác, cái bắt tay của Ngạn Băng và Hàn Như Tuyết rất tình cảm, giống như chị em đã lâu không gặp lại, thắm thiết vô cùng. Nhưng chỉ có người trong cuộc là Hàn Như Tuyết mới biết, thế nào được gọi là thống khổ?!
-" Được rồi, Tuyết Nhi, con tới đây!"- Hàn Ngô Huy phát hiện ra có gì đó không bình thường nên muốn giải vây cho con gái. Ánh mắt đầy thù hận còn không quên liếc qua Ngạn Băng. Hừ, chắc chắn con gái cưng của hắn bị hãm hại cũng sẽ liên quan đến con ranh này. Quân tử trả thù mười năm không muộn, sau này hắn sẽ tìm cô tính sổ sau.
Ngạn Băng buông ra, cánh tay Hàn Như Tuyết tựa như bị gãy buông thõng xuống, sắc mặt trắng bệch đi tới bên cạnh Hàn Ngô Huy.
Từ phía xa, một ánh mắt nóng rực xuyên qua đám người bắn thẳng về Ngạn Băng.
Ngạn Băng phát hiện ra, theo bản năng nhìn lại, phát hiện ra đó không ai khác chính là Bạch Vu Mặc. Người đã khiến cô và Thần Bắc Minh lưu lạc trên đảo hoang hai ngày trời. Cô nhăn mày lại, chán ghét quay mặt đi.
Bạch Vu Mặc nhìn thấy sự chán ghét của cô, hắn hơi ngây người sững sờ chốc lát, sau đó khóe môi lại cong lên. Hừ, nếu Thần Bắc Minh và cô đều còn sống, xem như là ý trời! Vậy thì hắn sẽ lại đoạt cô về một lần nữa!
Thần Bắc Minh sớm đã phát hiện ra Bạch Vu Mặc, chỉ là anh không thèm để ý tới. Thế nhưng tên này còn dám nhòm ngó người phụ nữ của anh một lần nữa, đúng là không sợ chết mà!
Xem ra anh không cho hắn một chút mùi vị gì đó, hắn sẽ cảm thấy quá tẻ nhạt đây!
Ngạn Băng quyết định chọn lấy bộ này đi dự tiệc.
Đúng 6 giờ tối.
Từng đoàn xe sang trọng nối đuôi nhau đi vào cổng biệt thự Hàn gia.
Lão Nhất mở cửa xe, Thần Bắc Minh bước ra, trên người vẫn là bộ âu phục lịch lãm sang trọng, cuốn hút ánh mắt của phái nữ. Anh đưa tay bắt lấy cánh tay trắng noãn vươn ra từ trong xe. Một chiếc giày cao gót bằng bạc đặt xuống đất, tất cả mọi người đều tập trung tò mò nhìn thử lần này người phụ nữ đi cùng với Thần Tổng sẽ là ai.
Ngạn Băng bước ra, khóe môi hơi cong lên một nụ cười mỉa nhìn khối tài sản đồ sộ của Hàn gia.
Hàn gia, tôi đã trở lại rồi, những thứ mà ông lấy được từ tay ba tôi, tôi sẽ từ từ đòi lại từng thứ một!
Hai người thật giống như một cặp vợ chồng mới cưới ân ái khoác tay nhau bước vào trước cặp mắt hâm mộ và ghen tị của mọi người. Bữa tiệc rất nhanh đã diễn ra, nhân vật chính của buổi tiệc vẫn chưa xuất hiện khiến mọi người không khỏi tò mò.
-" Nghe nói con gái lớn của Hàn gia rất xinh đẹp, không biết có giống như lời đồn hay không nhỉ?!"
-" Nếu so sánh giữa cô gái mà Thần Tổng mang tới cùng Hàn Như Tuyết không biết ai sẽ đẹp hơn đây?!"
-"..."
Vô số lời nghị luận lọt vào tai nhưng Ngạn Băng vẫn làm như không nghe thấy. Ngoan ngoãn đứng nép bên cạnh Thần Bắc Minh cùng anh nói chuyện với những người trên thương trường.
Với nhan sắc của Ngạn Băng đương nhiên trở thành tiêu điểm của mọi đàn ông. Không ít người dù kiêng nể Thần Bắc Minh nhưng vẫn to gan tới bắt chuyện cùng mời rượu cô.
Một phần là không thích người khác tiếp cận cô, phần còn lại là do Ngạn Băng tửu lượng kém nên tất cả rượu mời đều bị Thần Bắc Minh giành hết.
Rốt cuộc, nửa tiếng sau, Hàn Ngô Huy dắt tay con gái mình là Hàn Như Tuyết ra sân. Khuôn mặt của cô ta luôn nở nụ cười, nhưng trong đó còn xen lẫn cao ngạo lạnh lùng cùng với xa cách.
Mặc dù cô ta không xinh đẹp bằng Ngạn Băng nhưng nụ cười thanh thoát không dính khói lửa phàm tục kia ngay lập tức chiếm được thiện cảm cùng với yêu thích của mọi người xung quanh.
Cô ta đứng trên sân khấu lạnh nhạt nói vài câu, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Ngạn Băng đầy khiêu khích cùng với cao ngạo. Tuy nhiên, ánh mắt đó chỉ lộ ra cho Ngạn Băng nhìn nên cũng không có ai nắm bắt được ngoại trừ Thần Bắc Minh đứng sát ngay cạnh cô.
Ngạn Băng rất bình thản chống lại ánh mắt của cô ta, khóe môi treo nụ cười nhạt không đổi.
Xong xuôi phần phát biểu, cô ta từng bước xuống đài, một đường đi tới trước mặt Thần Bắc Minh.
-" Thần tổng, thật vinh hạnh được gặp mặt!"- Hàn Như Tuyết đưa tay tới trước mặt Thần Bắc Minh. Anh vẫn không động đậy, ngón tay chỉ bình thản đưa ly rượu lên miệng nhấp một ngụm, hoàn toàn không có ý định bắt tay với cô ta.
Hàn Như Kiều bị hành động này của anh làm cho có chút xấu hổ, cô ta đành phải chuyển mục tiêu sang Ngạn Băng.
-" A, vị này chính là tình nhân mới của Thần Tổng sao, hân hạnh được gặp mặt!"- Hàn Như Kiều chuyển hướng bàn tay sang Ngạn Băng, khuôn mặt tươi cười nhưng lại ẩn chứa đầy mùi vị xảo quyệt.
Cô ta cố ý nhấn mạnh từ "tình nhân" cho mọi người đều biết rằng, dù người phụ nữ này có đẹp đến đâu đi chăng nữa cũng chỉ là một người qua đường của Thần Bắc Minh, lai lịch không rõ.
Vừa nghe tới đó, quả nhiên ánh mắt hâm mộ ghen tị lúc nãy giờ đã chuyển sang khinh thường, đều hướng về phía Ngạn Băng mà phóng tới.
Quả nhiên Hàn Như Tuyết rất thông minh, mới vài câu đã đẩy cô thành cái gai trong mắt mọi người. Nếu hiện tại cô còn không bắt tay cùng với Hàn Như Tuyết thì chính là có tật giật mình rồi!
Ai là người quen đều biết Ngạn Băng có bệnh sạch sẽ, tuyệt sẽ không bắt tay với cô ta, nhưng xem tình hình này cô không muốn cũng không được! Song, Ngạn Băng đã làm ra một hành động khiến tất cả những người có mặt ở đây đều sững sờ, không bao gồm Thần Bắc Minh.
Cô nhẹ nhàng từ trong túi xách lấy ra hai cái bao tay mỏng bằng lụa màu trắng đeo vào tay mình, rồi đưa ra bắt tay với Hàn Như Tuyết. Hành động này của cô không khác gì giáng một cái tát thật mạnh vào mặt cô ta. Ngạn Băng làm như vậy có khác gì chê tay của Hàn Như Tuyết quá bẩn nên mới đeo bao tay?!
Hàn Như Tuyết dù bình tĩnh tới đâu đi nữa thì khuôn mặt cũng đều sa sầm lại, trong lòng nghẹn một bụng lửa giận nhưng không dám phát tác. Chỉ là bàn tay của cô ta siết chặt lấy tay Ngạn Băng, đốt ngón tay trắng bệch.
Với người bình thường thì có lẽ lực đạo rất mạnh. Nhưng Ngạn Băng là ai? Cô chính là sát thủ, chút xây xước như kiến cắn này căn bản không khiến cô cau mày lấy một chút.
Thấy biểu tình bình thản của Ngạn Băng, Hàn Như Tuyết dù tức giận nhưng cũng quyết định buông tay, đợi sau này trả thù cũng không muộn. Nhưng, cô ta đã quá xem thường Ngạn Băng, cô đột ngột nắm chặt lấy tay Hàn Như Tuyết, khóe môi còn hơi cong lên. Lực đạo trên tay của cô mạnh tới nỗi khiến mặt cô ta đều trắng bệch, cánh tay cứng ngắc, tê rần, không cử động được.
Trong mắt người khác, cái bắt tay của Ngạn Băng và Hàn Như Tuyết rất tình cảm, giống như chị em đã lâu không gặp lại, thắm thiết vô cùng. Nhưng chỉ có người trong cuộc là Hàn Như Tuyết mới biết, thế nào được gọi là thống khổ?!
-" Được rồi, Tuyết Nhi, con tới đây!"- Hàn Ngô Huy phát hiện ra có gì đó không bình thường nên muốn giải vây cho con gái. Ánh mắt đầy thù hận còn không quên liếc qua Ngạn Băng. Hừ, chắc chắn con gái cưng của hắn bị hãm hại cũng sẽ liên quan đến con ranh này. Quân tử trả thù mười năm không muộn, sau này hắn sẽ tìm cô tính sổ sau.
Ngạn Băng buông ra, cánh tay Hàn Như Tuyết tựa như bị gãy buông thõng xuống, sắc mặt trắng bệch đi tới bên cạnh Hàn Ngô Huy.
Từ phía xa, một ánh mắt nóng rực xuyên qua đám người bắn thẳng về Ngạn Băng.
Ngạn Băng phát hiện ra, theo bản năng nhìn lại, phát hiện ra đó không ai khác chính là Bạch Vu Mặc. Người đã khiến cô và Thần Bắc Minh lưu lạc trên đảo hoang hai ngày trời. Cô nhăn mày lại, chán ghét quay mặt đi.
Bạch Vu Mặc nhìn thấy sự chán ghét của cô, hắn hơi ngây người sững sờ chốc lát, sau đó khóe môi lại cong lên. Hừ, nếu Thần Bắc Minh và cô đều còn sống, xem như là ý trời! Vậy thì hắn sẽ lại đoạt cô về một lần nữa!
Thần Bắc Minh sớm đã phát hiện ra Bạch Vu Mặc, chỉ là anh không thèm để ý tới. Thế nhưng tên này còn dám nhòm ngó người phụ nữ của anh một lần nữa, đúng là không sợ chết mà!
Xem ra anh không cho hắn một chút mùi vị gì đó, hắn sẽ cảm thấy quá tẻ nhạt đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.