Chương 67: Kẻ phản bội
Liễu Hạ Xuân Hương
03/08/2019
Người đàn ông kia run rẩy cúi người rồi lui ra
ngoài. Hàn Ngô Huy đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, hắn đi lên thư phòng, mở lại đoạn video kia.
-" Không đúng, cái này chắc chắn là đã có người dàn xếp!"- Sau khi xem xét một hồi lâu, hắn rút ra kết luận.
Nhưng mà... dù có là sắp xếp đi chăng nữa thì mọi việc cũng đã xảy ra rồi, không thể thay đổi được nữa. Hàn Ngô Huy đau đầu ôm trán mình, hai tay siết chặt lại, đốt ngón tay trắng bệch.
......
Một tuần sau.
Ngạn Băng không có chút mỹ quan gác chân lên bàn, trên tay cầm một ly trà và một tờ báo chăm chú đọc. Chiếc điện thoại trên bàn chợt đổ chuông thật lớn, phá tan không gian yên tĩnh trong phòng.
Ngạn Băng nhíu nhíu mày, không vui cầm lên bắt máy.
-" Chuyện gì?"
-" Boss, trong tổ chức có việc rồi! Ngài mau về đi."- Sana hối hả thúc giục Ngạn Băng.
Cô đi lên lầu, thay một bộ đồ da bó sát, đeo kính râm rồi rời khỏi Thần gia. Lão Tam và lão Tứ đã có kinh nghiệm lần trước nên cũng không đi theo cô, chỉ hai mặt nhìn nhau.
-" Hôm nay lão đại về rồi, cô ấy còn đi đâu nữa chứ?!"- lão Tứ nhìn theo chiếc xe rời khỏi biệt thự, khẽ lẩm bẩm.
Ngạn Băng lái xe một đường đi tới bến cảng, sau đó lại dùng một du thuyền tư nhân của mình chạy tới hòn đảo Vô Danh - tổng bộ BR.
Có thể nói, hòn đảo này nằm ở giữa Bắc Thái Bình Dương. Cũng giống như tổng bộ của Thần gia, nó được bao bọc bởi một mạng lưới bảo mật rất nghiêm ngặt. Chỉ cần có một vật gì đó vô tình lọt vào cũng đều bị phát hiện ngay tức khắc trong vòng bán kính 10km, dù chỉ là một cánh chim nhỏ cũng không ngoại lệ!
-" Sao thế?"- Ngạn Băng lạnh giọng hỏi.
Sana đứng giữa đại sảnh, vẻ mặt trầm trọng cung kính hồi báo:-" Boss, hiện tại trong hệ thống của chúng ta đột nhiên xuất hiện một loại virut, ngay cả tôi cũng không phát hiện ra đó là loại virut gì cả. Tất cả cơ quan bảo mật đều bị nó phá hủy, hơn nữa loại virut này lan ra rất nhanh, tôi không cách nào ngăn chặn được!"- Nói xong, cô ta cúi đầu xuống tỏ vẻ bất lực, áy náy.
Ngạn Băng nhíu chặt mày thành một đường thẳng:-" Đã tìm thấy nguồn gốc của virut đó hay chưa?!"
-" Dạ... là... Melisa! Chính cô ta nhân lúc tôi sơ suất liền cài virut đó vào máy."- Sana dường như nghĩ tới một cái gì đó khiến cô rất tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
-" Melisa!"- Ngạn Băng thì thầm.
Ngạn Tâm trước kia đã từng bí mật đào tạo hai người trở thành thủ lĩnh sau này của BR, chính là Ngạn Băng và Melisa. Chỉ tiếc, Melisa chưa thể hoàn thiện được mọi lĩnh vực giống như Ngạn Băng, hơn nữa cô ta cũng nói không hề có hứng thú với vị trí thủ lĩnh này, tự đề bạt chính mình làm thuộc hạ thân cận của Ngạn Băng. Chẳng lẽ, cũng là vì lí do dùng để sắp xếp cho ngày hôm nay?
Ngạn Băng nheo mắt lại, khuôn mặt trầm xuống lạnh lẽo đến cực điểm.
-" Boss, Tô Ngân bị thương rồi!"- Bỗng nhiên, một người phụ nữ khác đi vào, cô ta khoác tay Tô Ngân loạng choạng từng bước tiến vào bên trong.
Tô Ngân được đặt trên ghế, khắp người đều là những vết cứa thật nhỏ, thật mảnh nhưng lại chảy đầy máu, nhìn đáng sợ y như một huyết nhân vậy!
-" Melisa... Melisa...!"- Tô Ngân yếu ớt phun ra vài chữ.
-" Đưa cô ấy vào phòng rồi mang bác sĩ tới!"- Ngạn Băng vẫn một bộ dạng lạnh lùng ngàn năm không đổi, ra lệnh cho thuộc hạ rồi đến phòng điều khiển.
Bên trong căn phòng, ngoài những tiếng gõ tạch tạch liên tục trên bàn phím thì chẳng còn gì khác. Màn hình máy tính liên tục chớp nháy hiện ra hình ảnh một con gì đó tựa như sâu nhỏ bò tới bò lui không ngừng.
Tất cả các tinh anh của tổ chức đều tụ lại ra sức tìm kiếm cách để ngăn chặn con sâu nhỏ kia. Ngạn Băng nhìn một màn này, lông mày càng nhíu chặt hơn.
-" Tránh ra!"- Cô đi tới bên người một tên, kéo hắn ra khỏi chỗ ngồi sau đó thay thế chỗ của hắn. Nhìn thấy boss đã tới, tất cả như thấy được cứu tinh, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
-" Đi ra ngoài hết đi!"- Ngạn Băng lạnh lùng nói, không thèm quay đầu lại. Đôi mắt chăm chú nhìn vào màn hình vi tính, ngón tay lướt sóng trên bàn phím phát ra những âm thanh thanh thúy.
Đám người kia tuy rằng rất muốn được tận mắt nhìn boss làm việc nhưng cũng chỉ đành tiếc hận lui ra ngoài, tiện tay đóng cửa.
Ngạn Băng ngồi trong phòng điều khiển đúng 10 tiếng đồng hồ. Lúc này, tất cả các máy tính đều hoạt động bình thường trở lại, không còn bị quấy nhiễu. Cô thở ra một ngụm khí, đưa tay nhìn đồng hồ.
-" Thế mà đã sắp tối rồi!"
Ngạn Băng ôm đầu, chợt nhớ ra hôm nay Thần Bắc Minh quay trở lại, cô vội vã phân phó những việc còn lại cho Sana xử lý, phát lệnh truy nã Melisa trong toàn tổ chức, sau đó gấp gáp trở về.
-" Không xong rồi! Mình về muộn như vậy chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp gì!"- Ngạn Băng rủa thầm, càng hận Melisa thêm một phần.
Cô bước đến cổng, bàn chân thật nhẹ nhàng rón ra rón rén như kẻ trộm nhìn ngó khắp nơi. Sao lại không thấy Thần Bắc Minh đâu nhỉ?
-" Em đang tìm tôi sao?"- Ngạn Băng giật nảy mình, thầm kêu không ổn. Thần Bắc Minh đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, khuôn mặt âm trầm nhìn cô. Ngạn Băng từ từ quay đầu lại nhìn, khóe môi hơi gợi lên một nụ cười gượng.
Sức cảnh giác của cô quả thực là càng ngày càng xuống dốc rồi, ngay cả một người lớn như vậy đứng sau lưng mình mà cũng không phát hiện ra.
Dù gì cũng đã bị anh phát hiện, cô cúi đầu xuống, ngón tay vò vò góc áo, cái miệng nhỏ nhắn hơi vểnh lên.
-" Thế nào? Xem ra thời gian tôi không ở đây không có ai quản lý, tự do quá nhỉ?"- ánh mắt sắc bén của Thần Bắc Minh nhìn chằm chằm khiến cô khẩn trương hơn. Thật không hiểu nổi tại sao đứng trước mặt anh, cô luôn là người yếu thế.
Nhìn thấy bộ dạng kia của cô, bỗng nhiên tức giận trong lòng giảm đi một nửa, những lời trách móc muốn nói ra khỏi miệng cũng nuốt lại. Hừ! Rõ ràng hắn làm việc không quản ngày đêm chỉ vì muốn về sớm bên cạnh cô. Ai ngờ... . Nếu hôm nay không trừng trị cô thì quả thực anh không phải là Thần Bắc Minh nữa rồi!
-" Không đúng, cái này chắc chắn là đã có người dàn xếp!"- Sau khi xem xét một hồi lâu, hắn rút ra kết luận.
Nhưng mà... dù có là sắp xếp đi chăng nữa thì mọi việc cũng đã xảy ra rồi, không thể thay đổi được nữa. Hàn Ngô Huy đau đầu ôm trán mình, hai tay siết chặt lại, đốt ngón tay trắng bệch.
......
Một tuần sau.
Ngạn Băng không có chút mỹ quan gác chân lên bàn, trên tay cầm một ly trà và một tờ báo chăm chú đọc. Chiếc điện thoại trên bàn chợt đổ chuông thật lớn, phá tan không gian yên tĩnh trong phòng.
Ngạn Băng nhíu nhíu mày, không vui cầm lên bắt máy.
-" Chuyện gì?"
-" Boss, trong tổ chức có việc rồi! Ngài mau về đi."- Sana hối hả thúc giục Ngạn Băng.
Cô đi lên lầu, thay một bộ đồ da bó sát, đeo kính râm rồi rời khỏi Thần gia. Lão Tam và lão Tứ đã có kinh nghiệm lần trước nên cũng không đi theo cô, chỉ hai mặt nhìn nhau.
-" Hôm nay lão đại về rồi, cô ấy còn đi đâu nữa chứ?!"- lão Tứ nhìn theo chiếc xe rời khỏi biệt thự, khẽ lẩm bẩm.
Ngạn Băng lái xe một đường đi tới bến cảng, sau đó lại dùng một du thuyền tư nhân của mình chạy tới hòn đảo Vô Danh - tổng bộ BR.
Có thể nói, hòn đảo này nằm ở giữa Bắc Thái Bình Dương. Cũng giống như tổng bộ của Thần gia, nó được bao bọc bởi một mạng lưới bảo mật rất nghiêm ngặt. Chỉ cần có một vật gì đó vô tình lọt vào cũng đều bị phát hiện ngay tức khắc trong vòng bán kính 10km, dù chỉ là một cánh chim nhỏ cũng không ngoại lệ!
-" Sao thế?"- Ngạn Băng lạnh giọng hỏi.
Sana đứng giữa đại sảnh, vẻ mặt trầm trọng cung kính hồi báo:-" Boss, hiện tại trong hệ thống của chúng ta đột nhiên xuất hiện một loại virut, ngay cả tôi cũng không phát hiện ra đó là loại virut gì cả. Tất cả cơ quan bảo mật đều bị nó phá hủy, hơn nữa loại virut này lan ra rất nhanh, tôi không cách nào ngăn chặn được!"- Nói xong, cô ta cúi đầu xuống tỏ vẻ bất lực, áy náy.
Ngạn Băng nhíu chặt mày thành một đường thẳng:-" Đã tìm thấy nguồn gốc của virut đó hay chưa?!"
-" Dạ... là... Melisa! Chính cô ta nhân lúc tôi sơ suất liền cài virut đó vào máy."- Sana dường như nghĩ tới một cái gì đó khiến cô rất tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
-" Melisa!"- Ngạn Băng thì thầm.
Ngạn Tâm trước kia đã từng bí mật đào tạo hai người trở thành thủ lĩnh sau này của BR, chính là Ngạn Băng và Melisa. Chỉ tiếc, Melisa chưa thể hoàn thiện được mọi lĩnh vực giống như Ngạn Băng, hơn nữa cô ta cũng nói không hề có hứng thú với vị trí thủ lĩnh này, tự đề bạt chính mình làm thuộc hạ thân cận của Ngạn Băng. Chẳng lẽ, cũng là vì lí do dùng để sắp xếp cho ngày hôm nay?
Ngạn Băng nheo mắt lại, khuôn mặt trầm xuống lạnh lẽo đến cực điểm.
-" Boss, Tô Ngân bị thương rồi!"- Bỗng nhiên, một người phụ nữ khác đi vào, cô ta khoác tay Tô Ngân loạng choạng từng bước tiến vào bên trong.
Tô Ngân được đặt trên ghế, khắp người đều là những vết cứa thật nhỏ, thật mảnh nhưng lại chảy đầy máu, nhìn đáng sợ y như một huyết nhân vậy!
-" Melisa... Melisa...!"- Tô Ngân yếu ớt phun ra vài chữ.
-" Đưa cô ấy vào phòng rồi mang bác sĩ tới!"- Ngạn Băng vẫn một bộ dạng lạnh lùng ngàn năm không đổi, ra lệnh cho thuộc hạ rồi đến phòng điều khiển.
Bên trong căn phòng, ngoài những tiếng gõ tạch tạch liên tục trên bàn phím thì chẳng còn gì khác. Màn hình máy tính liên tục chớp nháy hiện ra hình ảnh một con gì đó tựa như sâu nhỏ bò tới bò lui không ngừng.
Tất cả các tinh anh của tổ chức đều tụ lại ra sức tìm kiếm cách để ngăn chặn con sâu nhỏ kia. Ngạn Băng nhìn một màn này, lông mày càng nhíu chặt hơn.
-" Tránh ra!"- Cô đi tới bên người một tên, kéo hắn ra khỏi chỗ ngồi sau đó thay thế chỗ của hắn. Nhìn thấy boss đã tới, tất cả như thấy được cứu tinh, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
-" Đi ra ngoài hết đi!"- Ngạn Băng lạnh lùng nói, không thèm quay đầu lại. Đôi mắt chăm chú nhìn vào màn hình vi tính, ngón tay lướt sóng trên bàn phím phát ra những âm thanh thanh thúy.
Đám người kia tuy rằng rất muốn được tận mắt nhìn boss làm việc nhưng cũng chỉ đành tiếc hận lui ra ngoài, tiện tay đóng cửa.
Ngạn Băng ngồi trong phòng điều khiển đúng 10 tiếng đồng hồ. Lúc này, tất cả các máy tính đều hoạt động bình thường trở lại, không còn bị quấy nhiễu. Cô thở ra một ngụm khí, đưa tay nhìn đồng hồ.
-" Thế mà đã sắp tối rồi!"
Ngạn Băng ôm đầu, chợt nhớ ra hôm nay Thần Bắc Minh quay trở lại, cô vội vã phân phó những việc còn lại cho Sana xử lý, phát lệnh truy nã Melisa trong toàn tổ chức, sau đó gấp gáp trở về.
-" Không xong rồi! Mình về muộn như vậy chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp gì!"- Ngạn Băng rủa thầm, càng hận Melisa thêm một phần.
Cô bước đến cổng, bàn chân thật nhẹ nhàng rón ra rón rén như kẻ trộm nhìn ngó khắp nơi. Sao lại không thấy Thần Bắc Minh đâu nhỉ?
-" Em đang tìm tôi sao?"- Ngạn Băng giật nảy mình, thầm kêu không ổn. Thần Bắc Minh đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, khuôn mặt âm trầm nhìn cô. Ngạn Băng từ từ quay đầu lại nhìn, khóe môi hơi gợi lên một nụ cười gượng.
Sức cảnh giác của cô quả thực là càng ngày càng xuống dốc rồi, ngay cả một người lớn như vậy đứng sau lưng mình mà cũng không phát hiện ra.
Dù gì cũng đã bị anh phát hiện, cô cúi đầu xuống, ngón tay vò vò góc áo, cái miệng nhỏ nhắn hơi vểnh lên.
-" Thế nào? Xem ra thời gian tôi không ở đây không có ai quản lý, tự do quá nhỉ?"- ánh mắt sắc bén của Thần Bắc Minh nhìn chằm chằm khiến cô khẩn trương hơn. Thật không hiểu nổi tại sao đứng trước mặt anh, cô luôn là người yếu thế.
Nhìn thấy bộ dạng kia của cô, bỗng nhiên tức giận trong lòng giảm đi một nửa, những lời trách móc muốn nói ra khỏi miệng cũng nuốt lại. Hừ! Rõ ràng hắn làm việc không quản ngày đêm chỉ vì muốn về sớm bên cạnh cô. Ai ngờ... . Nếu hôm nay không trừng trị cô thì quả thực anh không phải là Thần Bắc Minh nữa rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.