Chương 81: Mắc bẫy?
Liễu Hạ Xuân Hương
03/08/2019
Ngạn Băng thảnh thơi nhâm nhi ly trà nóng, ngón
tay lại thỉnh thoảng lật giở tờ báo trước mặt. Hầu như một tháng này cô
đều ở trong biệt thự không ló mặt ra ngoài. Tất cả mọi việc đều có Thần
Bắc Minh đảm đương lo toan, cô chỉ việc hưởng thụ, cuộc sống như vậy
đúng là vạn người mơ!
Với người khác thì có lẽ là rất tốt đẹp, nhưng với cô thì hoàn toàn không phải. Ở chung phòng với Thần Bắc Minh, trong một tuần thì có ba đến bốn lần cô lăn lộn trên giường cùng anh, đúng là địa ngục! Ngạn Băng nghĩ lại đều thấy lạnh hết sống lưng.
Thần Bắc Minh xuống lầu, trên tay còn mang một chiếc carvat màu đen, anh đưa đến trước mặt cô:-" Thắt carvat cho tôi!"
Cô thật ngoan ngoãn nhướn người lên, cẩn thận tỉ mỉ buộc lại. Xong xuôi, Ngạn Băng xoa xoa cằm, cô thế nào lại cảm thấy cái này giống như thắt cổ vậy, không giống như thắt carvat chút nào!
Phía đối diện, khuôn mặt Thần Bắc Minh đều đã đen như đáy nồi, khóe miệng hơi giật giật. Đừng nói với anh là cô không biết thắt carvat như thế nào đó chứ?!
Nhưng sự thật vẫn là sự thật, Ngạn Băng quả thực cái gì cũng biết, chỉ là vật này vốn là của đàn ông, cô căn bản chưa có đụng qua thì sao biết được!
-" Được rồi, sau này tôi sẽ dạy em, đúng là đồ ngốc mà!"- Nói xong, anh liền tự mình chỉnh sửa lại cái carvat trên cổ sau đó rời đi.
Ngạn Băng nhìn anh, đưa tay lên che miệng ngáp một cái. Dạo này cô cảm thấy mình ngủ hơi nhiều thì phải, có lẽ là do vận động mạnh quá sức nên mới mệt mỏi như vậy a!
Ngạn Băng leo lên giường ngủ từ lúc mặt trời mọc cho tới khi mặt trời treo trên đỉnh đầu, cô mới cảm thấy có chút đói, liền tỉnh dậy mò xuống nhà bếp.
Nhìn đồng hồ cũng đã khá muộn nhưng Thần Bắc Minh vẫn chưa về. Cô quyết định tự tay làm một chút đồ ăn đem đến công ty của anh.
Lúi húi một hồi, cuối cùng cũng cho ra lò được một tô súp gà nóng hổi thơm phức. Cô múc vào chén rồi lại đem bỏ vào bình cách nhiệt để tiện mang theo.
Ngạn Băng đi vào đại sảnh công ty Thần Thị. Nhân viên tiếp tân đã từng thấy Thần Tổng của họ rất cưng chiều cô gái này nên cũng không ngăn cản.
Ngạn Băng chuẩn bị bước vào thang máy thì lão Tam đột nhiên bước ra. Hắn ngạc nhiên nhìn đến chiếc bình cách nhiệt đang xách trên tay cô, hỏi:-" Cô muốn mang cho lão đại sao?!"
-" Ừm, chẳng lẽ anh ấy không ở trên đó sao?!"
-" Lão đại đã tới khách sạn Thiên Đường để nghỉ ngơi rồi! Tôi chỉ quay lại để lấy một chút tài liệu thôi!"- Để chứng minh cho Ngạn Băng thấy, hắn còn đưa sấp giấy tờ đến trước mặt cô.
-" Được, vậy tôi tới khách sạn tìm anh ấy!"- Ngạn Băng xoay người rời đi.
Sau khi bóng dáng của cô khuất dần, "lão Tam" rời khỏi công ty. Hắn đi tới một con hẻm nhỏ, tháo chiếc mặt nạ da người thật mỏng vứt xuống đất lộ ra một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, khóe môi hắn nở nụ cười khinh thường:-" Hừ, đúng là phụ nữ, chỉ như vậy đã dễ dàng gạt được rồi!"
......
Khách sạn Thiên Đường.
Ngạn Băng trả tiền taxi, sau đó bước xuống, không chút chần chừ đi thẳng đến căn phòng của Thần Bắc Minh.
Cô không thèm ấn chuông cửa, trực tiếp mở ra rồi bước vào.
Bên trong căn phòng vẫn là nội thất xa hoa như cũ, chỉ là chủ nhân của căn phòng không thấy đâu, ngoài ra còn xuất hiện một nhân vật khác - Bạch Vu Mặc.
Hắn ngồi yên vị trên chiếc ghế mà Thần Bắc Minh thường ngồi. Trên người ngoài chiếc khăn tắm che phần bên dưới thì hoàn toàn không có gì cả, cơ bụng sáu múi phơi bày trước mắt nhưng lại không làm cho Ngạn Băng có mảy may biến hóa. Cô vẫn như cũ đứng dựa vào cánh cửa, đôi mắt bình thản không gợn sóng!
-" Cô không thắc mắc gì à?!"- Bạch Vu Mặc có chút kinh ngạc, chẳng lẽ cô phát hiện ra từ trước rồi?
Ngạn Băng lúc này mới động đậy một chút, ngón tay đưa lên vân vê lọn tóc trước ngực:-" Có gì đáng để thắc mắc sao?!"- Cô không trả lời mà hỏi lại hắn.
Bạch Vu Mặc biểu tình có chút ngốc, cô gái này quá thông minh rồi! Thông minh tới một mức độ khiến hắn cũng phải ghen tị. Sao Thần Bắc Minh lại có được người phụ nữ này mà không phải là hắn?!
Bạch Vu Mặc hồi phục lại tinh thần, hỏi cô:-" Cô làm sao phát hiện được?!"
Ngạn Băng nhún vai đi tới ghế salon ngồi xuống tự rót cho mình một ly nước, đầu lông mày nhướng lên nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc:-" Hừ! Cái bẫy chứa đầy sơ hở như vậy mà cũng đem đi để bẫy người ta, ngươi không cảm thấy quá nhàm chán sao?!... Nhưng không sao, vậy để chị đây khai sáng trí tuệ giúp ngươi!"
Cô nâng ngón trỏ lên:-" Thứ nhất, thuộc hạ của Thần Bắc Minh đều sẽ biết gọi đúng thân phận của anh ấy trong đúng hoàn cảnh, không bao giờ kêu lão đại ở công ty cả!
Thứ hai, phòng làm việc của anh ấy rất rộng, cớ gì phải bỏ gần tìm xa tới tận đây để nghỉ ngơi chứ!
Thứ ba..."
-" Được rồi!"- Bạch Vu Mặc bực bội cắt đứt lời cô, mỗi một lý dó Ngạn Băng nêu ra đều làm khuôn mặt hắn trầm xuống một phần. Tầm hiểu biết và sức quan sát của cô quá mức nhạy bén, hắn trăm tính vạn tính cũng chưa nghĩ tới kế hoạch của mình nhanh như vậy liền bại lộ!
Nhưng mà... hắn âm thầm cười khẩy một tiếng nhìn Ngạn Băng đang ngồi trên ghế salon thảnh thơi uống nước. Ngón tay gẩy nhẹ ra hiệu cho ai đó.
Rầm!
Chiếc cửa ra vào đột ngột bị khóa lại, đúng lúc này, khăn tắm màu trắng trên người của hắn liền rơi xuống. Vật cản duy nhất cuối cùng cũng không còn, tầm mắt Ngạn Băng liền vô tình lướt qua thứ ở giữa hai chân hắn.
..........
Tại Thần Thị.
Thần Bắc Minh đang chăm chú xem tập tài liệu trước mặt, ngón tay cầm chiếc bút máy phất lên vài nét chữ rồng bay phượng múa.
Cốc! Cốc! Cốc!
-" Vào đi!"
Thư kí Lan tiến vào, lại ôm thêm một đống văn kiện để lên bàn anh.
-" Tổng tài, đây là tất cả văn kiện cần được phê duyệt ạ!"- Vừa nói, cô vừa đặt một tách cà phê trước mặt anh.
-" Cà phê này mới pha nên còn nóng, mời ngài dùng!"- Sau đó cô đi ra cửa, ánh mắt liếc về phía phòng nghỉ ngơi mang theo chút tò mò, bước chân cũng không khỏi khựng lại.
-" Còn gì nữa?!"- Thần Bắc Minh không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt hỏi.
-" À, cái này, không biết tôi có nên nói hay không!... Lúc nãy có một cô gái tới đây, cô ấy nói muốn gặp ngài, hơn nữa còn mang cả đồ ăn tới! Nhưng xem ra là cô ấy còn chưa có tới đây."
-" Cô ấy trông như thế nào?!"- Thần Bắc Minh chợt nghĩ ra, hôm nay anh về muộn nhưng vẫn chưa nói với cô một tiếng.
-" Cô ấy trông rất xinh đẹp, có mái tóc màu xanh..."
Với người khác thì có lẽ là rất tốt đẹp, nhưng với cô thì hoàn toàn không phải. Ở chung phòng với Thần Bắc Minh, trong một tuần thì có ba đến bốn lần cô lăn lộn trên giường cùng anh, đúng là địa ngục! Ngạn Băng nghĩ lại đều thấy lạnh hết sống lưng.
Thần Bắc Minh xuống lầu, trên tay còn mang một chiếc carvat màu đen, anh đưa đến trước mặt cô:-" Thắt carvat cho tôi!"
Cô thật ngoan ngoãn nhướn người lên, cẩn thận tỉ mỉ buộc lại. Xong xuôi, Ngạn Băng xoa xoa cằm, cô thế nào lại cảm thấy cái này giống như thắt cổ vậy, không giống như thắt carvat chút nào!
Phía đối diện, khuôn mặt Thần Bắc Minh đều đã đen như đáy nồi, khóe miệng hơi giật giật. Đừng nói với anh là cô không biết thắt carvat như thế nào đó chứ?!
Nhưng sự thật vẫn là sự thật, Ngạn Băng quả thực cái gì cũng biết, chỉ là vật này vốn là của đàn ông, cô căn bản chưa có đụng qua thì sao biết được!
-" Được rồi, sau này tôi sẽ dạy em, đúng là đồ ngốc mà!"- Nói xong, anh liền tự mình chỉnh sửa lại cái carvat trên cổ sau đó rời đi.
Ngạn Băng nhìn anh, đưa tay lên che miệng ngáp một cái. Dạo này cô cảm thấy mình ngủ hơi nhiều thì phải, có lẽ là do vận động mạnh quá sức nên mới mệt mỏi như vậy a!
Ngạn Băng leo lên giường ngủ từ lúc mặt trời mọc cho tới khi mặt trời treo trên đỉnh đầu, cô mới cảm thấy có chút đói, liền tỉnh dậy mò xuống nhà bếp.
Nhìn đồng hồ cũng đã khá muộn nhưng Thần Bắc Minh vẫn chưa về. Cô quyết định tự tay làm một chút đồ ăn đem đến công ty của anh.
Lúi húi một hồi, cuối cùng cũng cho ra lò được một tô súp gà nóng hổi thơm phức. Cô múc vào chén rồi lại đem bỏ vào bình cách nhiệt để tiện mang theo.
Ngạn Băng đi vào đại sảnh công ty Thần Thị. Nhân viên tiếp tân đã từng thấy Thần Tổng của họ rất cưng chiều cô gái này nên cũng không ngăn cản.
Ngạn Băng chuẩn bị bước vào thang máy thì lão Tam đột nhiên bước ra. Hắn ngạc nhiên nhìn đến chiếc bình cách nhiệt đang xách trên tay cô, hỏi:-" Cô muốn mang cho lão đại sao?!"
-" Ừm, chẳng lẽ anh ấy không ở trên đó sao?!"
-" Lão đại đã tới khách sạn Thiên Đường để nghỉ ngơi rồi! Tôi chỉ quay lại để lấy một chút tài liệu thôi!"- Để chứng minh cho Ngạn Băng thấy, hắn còn đưa sấp giấy tờ đến trước mặt cô.
-" Được, vậy tôi tới khách sạn tìm anh ấy!"- Ngạn Băng xoay người rời đi.
Sau khi bóng dáng của cô khuất dần, "lão Tam" rời khỏi công ty. Hắn đi tới một con hẻm nhỏ, tháo chiếc mặt nạ da người thật mỏng vứt xuống đất lộ ra một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, khóe môi hắn nở nụ cười khinh thường:-" Hừ, đúng là phụ nữ, chỉ như vậy đã dễ dàng gạt được rồi!"
......
Khách sạn Thiên Đường.
Ngạn Băng trả tiền taxi, sau đó bước xuống, không chút chần chừ đi thẳng đến căn phòng của Thần Bắc Minh.
Cô không thèm ấn chuông cửa, trực tiếp mở ra rồi bước vào.
Bên trong căn phòng vẫn là nội thất xa hoa như cũ, chỉ là chủ nhân của căn phòng không thấy đâu, ngoài ra còn xuất hiện một nhân vật khác - Bạch Vu Mặc.
Hắn ngồi yên vị trên chiếc ghế mà Thần Bắc Minh thường ngồi. Trên người ngoài chiếc khăn tắm che phần bên dưới thì hoàn toàn không có gì cả, cơ bụng sáu múi phơi bày trước mắt nhưng lại không làm cho Ngạn Băng có mảy may biến hóa. Cô vẫn như cũ đứng dựa vào cánh cửa, đôi mắt bình thản không gợn sóng!
-" Cô không thắc mắc gì à?!"- Bạch Vu Mặc có chút kinh ngạc, chẳng lẽ cô phát hiện ra từ trước rồi?
Ngạn Băng lúc này mới động đậy một chút, ngón tay đưa lên vân vê lọn tóc trước ngực:-" Có gì đáng để thắc mắc sao?!"- Cô không trả lời mà hỏi lại hắn.
Bạch Vu Mặc biểu tình có chút ngốc, cô gái này quá thông minh rồi! Thông minh tới một mức độ khiến hắn cũng phải ghen tị. Sao Thần Bắc Minh lại có được người phụ nữ này mà không phải là hắn?!
Bạch Vu Mặc hồi phục lại tinh thần, hỏi cô:-" Cô làm sao phát hiện được?!"
Ngạn Băng nhún vai đi tới ghế salon ngồi xuống tự rót cho mình một ly nước, đầu lông mày nhướng lên nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc:-" Hừ! Cái bẫy chứa đầy sơ hở như vậy mà cũng đem đi để bẫy người ta, ngươi không cảm thấy quá nhàm chán sao?!... Nhưng không sao, vậy để chị đây khai sáng trí tuệ giúp ngươi!"
Cô nâng ngón trỏ lên:-" Thứ nhất, thuộc hạ của Thần Bắc Minh đều sẽ biết gọi đúng thân phận của anh ấy trong đúng hoàn cảnh, không bao giờ kêu lão đại ở công ty cả!
Thứ hai, phòng làm việc của anh ấy rất rộng, cớ gì phải bỏ gần tìm xa tới tận đây để nghỉ ngơi chứ!
Thứ ba..."
-" Được rồi!"- Bạch Vu Mặc bực bội cắt đứt lời cô, mỗi một lý dó Ngạn Băng nêu ra đều làm khuôn mặt hắn trầm xuống một phần. Tầm hiểu biết và sức quan sát của cô quá mức nhạy bén, hắn trăm tính vạn tính cũng chưa nghĩ tới kế hoạch của mình nhanh như vậy liền bại lộ!
Nhưng mà... hắn âm thầm cười khẩy một tiếng nhìn Ngạn Băng đang ngồi trên ghế salon thảnh thơi uống nước. Ngón tay gẩy nhẹ ra hiệu cho ai đó.
Rầm!
Chiếc cửa ra vào đột ngột bị khóa lại, đúng lúc này, khăn tắm màu trắng trên người của hắn liền rơi xuống. Vật cản duy nhất cuối cùng cũng không còn, tầm mắt Ngạn Băng liền vô tình lướt qua thứ ở giữa hai chân hắn.
..........
Tại Thần Thị.
Thần Bắc Minh đang chăm chú xem tập tài liệu trước mặt, ngón tay cầm chiếc bút máy phất lên vài nét chữ rồng bay phượng múa.
Cốc! Cốc! Cốc!
-" Vào đi!"
Thư kí Lan tiến vào, lại ôm thêm một đống văn kiện để lên bàn anh.
-" Tổng tài, đây là tất cả văn kiện cần được phê duyệt ạ!"- Vừa nói, cô vừa đặt một tách cà phê trước mặt anh.
-" Cà phê này mới pha nên còn nóng, mời ngài dùng!"- Sau đó cô đi ra cửa, ánh mắt liếc về phía phòng nghỉ ngơi mang theo chút tò mò, bước chân cũng không khỏi khựng lại.
-" Còn gì nữa?!"- Thần Bắc Minh không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt hỏi.
-" À, cái này, không biết tôi có nên nói hay không!... Lúc nãy có một cô gái tới đây, cô ấy nói muốn gặp ngài, hơn nữa còn mang cả đồ ăn tới! Nhưng xem ra là cô ấy còn chưa có tới đây."
-" Cô ấy trông như thế nào?!"- Thần Bắc Minh chợt nghĩ ra, hôm nay anh về muộn nhưng vẫn chưa nói với cô một tiếng.
-" Cô ấy trông rất xinh đẹp, có mái tóc màu xanh..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.