Chương 8: Nấu ăn
Liễu Hạ Xuân Hương
02/08/2019
Nhìn tên nhóc kia vẫn còn ở một bên ngẩn người vì bị ghét bỏ, cô lâm vào trầm tư.
Mấy ngày qua chưa hề có ai đụng chạm gì vào cô, nên chính mình mới không phát hiện ra rằng cô rất bài xích cái cảm giác bị người khác đụng vào mình. Cảm giác đó giống như là rất... bẩn.
Thôi vậy, cũng chẳng có gì quan trọng, không phải chỉ là một thói quen thôi sao.
Không để ý đến tên nhóc kia nữa, xoay người bước vào nhà bếp.
Cô thở dài một hơi, không khỏi cảm thấy người giàu đúng là người giàu. Dùng cái gì cũng đều xa xỉ hết mức, tựa như cái phòng bếp này vậy.
Vừa bước vào thì ngay lập tức đập vào mắt cô là cả một căn phòng rộng lớn vô cùng. Chiếc tủ lạnh khổng lồ được đặt bên kệ bếp. Từng nơi từng chỗ đều được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ mà ưu nhã vô cùng.
Trong tủ, tất cả đều là rau củ quả, thịt, hải sản,... đều đủ loại luôn, tất cả đều tươi mới.
-" Ai là đầu bếp ở đây?"- cô hỏi Tiêu Ẩn đi theo phía sau mình từ lúc nào.
Nghe thấy chính mình được nhắc tới, cậu ta đắc ý mà vỗ ngực:-" Đương nhiên là tôi rồi!"
-" Vậy cậu không tự nấu ăn được sao?"
-" Hừ, chị đúng là ngu ngốc, đây là nơi nào chứ, một chức đầu bếp nho nhỏ cũng tuyệt đối không thể để người ngoài làm được. Mà tôi, chính là người có tiềm năng nhất ở đây đó!"
Cô đen mặt, làm sao lại có thể có người tự luyến tới mức độ như vậy chứ. Mà thôi, cô cũng mắc bệnh sạch sẽ quá mức, người ta tự luyến, cô cũng không thể trách được.
Thấy cô vẫn đứng một bên nhìn mình bằng ánh mắt kì quái khiến cậu ta có chút xấu hổ.
Là quản sự của cả một nới lớn thế này, nhưng dù sao hắn cũng chỉ mới 16 tuổi, da mặt chưa được tôi luyện nên rất mỏng.
Tiêu Ẩn đi đến bên cạnh tủ lấy một vài thứ thức ăn rồi mang đi rửa để làm giảm bớt không khí lúng túng này một chút.
Hơn một tiếng sau.
Trong phòng bếp tỏa ra một mùi hương thơm nức, vô cùng hấp dẫn người khác.
Tiêu Ẩn và cô cùng bước ra, trên tay mỗi người đều mang một khay thức ăn trang trí rất đẹp mắt nhanh chóng đặt lên bàn.
Hai người cùng ngồi xuống, ăn ngon lành khiến vệ sĩ canh gác cũng cảm thấy bụng mình nhộn nhạo lên cả rồi, nhưng không có ai dám ho he nửa chữ, chỉ đành nhìn chăm chú.
Ăn uống xong xuôi, Tiêu Ẩn chân chó chạy đến bên cạnh dùng tay quạt gió cho cô, mặc dù nơi này rất mát mẻ.
Miệng còn cười hì hì, để lộ hàm răng sáng bóng:-" Này, chị nấu ăn ngon chết đi được, có thể dạy tôi một chút không?"- lúc nãy hắn còn lớn tiếng nói rằng sẽ chỉ dạy cho cô. Nhưng đến lúc nấu ăn mới biết được.
Mặc dù cô không nhớ gì, nhưng cô làm mọi việc từ thái rau củ đến xào thịt đều không cần hắn chỉ dạy gì cả, nước chảy mây trôi, nhanh chóng, hiệu quả tựa như đã làm rất nhiều lần. Quen đến không thể quen hơn được nữa rồi.
Mấy ngày qua chưa hề có ai đụng chạm gì vào cô, nên chính mình mới không phát hiện ra rằng cô rất bài xích cái cảm giác bị người khác đụng vào mình. Cảm giác đó giống như là rất... bẩn.
Thôi vậy, cũng chẳng có gì quan trọng, không phải chỉ là một thói quen thôi sao.
Không để ý đến tên nhóc kia nữa, xoay người bước vào nhà bếp.
Cô thở dài một hơi, không khỏi cảm thấy người giàu đúng là người giàu. Dùng cái gì cũng đều xa xỉ hết mức, tựa như cái phòng bếp này vậy.
Vừa bước vào thì ngay lập tức đập vào mắt cô là cả một căn phòng rộng lớn vô cùng. Chiếc tủ lạnh khổng lồ được đặt bên kệ bếp. Từng nơi từng chỗ đều được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ mà ưu nhã vô cùng.
Trong tủ, tất cả đều là rau củ quả, thịt, hải sản,... đều đủ loại luôn, tất cả đều tươi mới.
-" Ai là đầu bếp ở đây?"- cô hỏi Tiêu Ẩn đi theo phía sau mình từ lúc nào.
Nghe thấy chính mình được nhắc tới, cậu ta đắc ý mà vỗ ngực:-" Đương nhiên là tôi rồi!"
-" Vậy cậu không tự nấu ăn được sao?"
-" Hừ, chị đúng là ngu ngốc, đây là nơi nào chứ, một chức đầu bếp nho nhỏ cũng tuyệt đối không thể để người ngoài làm được. Mà tôi, chính là người có tiềm năng nhất ở đây đó!"
Cô đen mặt, làm sao lại có thể có người tự luyến tới mức độ như vậy chứ. Mà thôi, cô cũng mắc bệnh sạch sẽ quá mức, người ta tự luyến, cô cũng không thể trách được.
Thấy cô vẫn đứng một bên nhìn mình bằng ánh mắt kì quái khiến cậu ta có chút xấu hổ.
Là quản sự của cả một nới lớn thế này, nhưng dù sao hắn cũng chỉ mới 16 tuổi, da mặt chưa được tôi luyện nên rất mỏng.
Tiêu Ẩn đi đến bên cạnh tủ lấy một vài thứ thức ăn rồi mang đi rửa để làm giảm bớt không khí lúng túng này một chút.
Hơn một tiếng sau.
Trong phòng bếp tỏa ra một mùi hương thơm nức, vô cùng hấp dẫn người khác.
Tiêu Ẩn và cô cùng bước ra, trên tay mỗi người đều mang một khay thức ăn trang trí rất đẹp mắt nhanh chóng đặt lên bàn.
Hai người cùng ngồi xuống, ăn ngon lành khiến vệ sĩ canh gác cũng cảm thấy bụng mình nhộn nhạo lên cả rồi, nhưng không có ai dám ho he nửa chữ, chỉ đành nhìn chăm chú.
Ăn uống xong xuôi, Tiêu Ẩn chân chó chạy đến bên cạnh dùng tay quạt gió cho cô, mặc dù nơi này rất mát mẻ.
Miệng còn cười hì hì, để lộ hàm răng sáng bóng:-" Này, chị nấu ăn ngon chết đi được, có thể dạy tôi một chút không?"- lúc nãy hắn còn lớn tiếng nói rằng sẽ chỉ dạy cho cô. Nhưng đến lúc nấu ăn mới biết được.
Mặc dù cô không nhớ gì, nhưng cô làm mọi việc từ thái rau củ đến xào thịt đều không cần hắn chỉ dạy gì cả, nước chảy mây trôi, nhanh chóng, hiệu quả tựa như đã làm rất nhiều lần. Quen đến không thể quen hơn được nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.