Chương 103: Ngoại truyện: Cuộc sống vợ chồng
Liễu Hạ Xuân Hương
31/08/2019
9 tháng sau, từ bệnh viện tư nhân lớn nhất trong
thành phố truyền ra một tin vui lớn. Thiếu phu nhân của Thần gia vừa
sinh cho Thần Bắc Minh một bé gái. Trên các trang mạng, tin tức này luôn được đăng trên đầu và còn là chủ đề khiến nhiều người quan tâm nhất.
Thần gia.
Ngạn Băng nằm ngủ trên giường, bên cạnh là một bé gái nằm trong chiếc nôi nhỏ cực kì đáng yêu. Đôi tay nhỏ bé không ngừng vùng vẫy lung tung, đôi mắt to tròn linh động thích thú hết nhìn chỗ này lại đến chỗ kia.
Thần Bắc Minh cầm một tô cháo mở cửa đi vào bên trong, vừa nhìn thấy cô và bảo bối anh liền đắc ý ngàn vạn. Hừ, không phải lúc trước cô còn nói muốn rời khỏi anh sao, để xem bây giờ cô có dám đi nữa hay không!
Anh đặt tô cháo bên cạnh giường, cẩn thận đắp chăn lại cho cô, lại nhìn tới đứa bé đang nằm trong nôi. Nó cực kì giống Ngạn Băng, từ đôi môi, cái mũi hay khuôn mặt. Cái duy nhất trùng khớp với anh thì chỉ có đôi mắt mà thôi.
Thần Bắc Minh đưa tay khều khều cái mũi nhỏ khiến bảo bối cười khanh khách vui vẻ, bàn tay nhỏ bé vung ra nắm lấy một ngón tay của anh.
Thần Bắc Minh cảm thấy mình thật sự rất may mắn, may mắn vì có sự xuất hiện của cô trong cuộc sống này. May mắn hơn nữa là anh lại có được cô, còn được cô sinh cho một đứa con.
Nói đến việc này, anh lại không khỏi cảm thán mình quá mạnh mẽ đi! Nếu không phải vừa mới cưới cô về, anh liền ngày đêm chăm chỉ cày cấy thì chắc chắn đến bây giờ cô cũng không muốn mang thai.
Ngạn Băng đã thức dậy từ lúc anh tiến vào nhưng cô vẫn không động đậy. Hiện tại cả người cô đều có cảm giác mệt mỏi kiệt sức không tả được, mọi chuyện từ ăn uống cho tới thay quần áo cũng đều do Thần Bắc Minh một tay làm hết.
Cô nhìn anh đang chăm chú đùa nghịch cùng với đứa bé, trong lòng thỏa mãn không nói nên lời. Lúc sinh ra đứa bé, đó là lần đầu tiên cô cảm giác được hạnh phúc gia đình thật sự, cũng là lần đầu tiên thấy được, làm mẹ lại vui đến thế! Có phải trước kia khi mẹ sinh ra cô cũng sẽ như vậy hay không nhỉ?
Cô cười nhẹ, âm thanh như gió thoảng cũng khiến Thần Bắc Minh phát hiện. Anh quay đầu lại nhìn cô, cầm tô cháo mà mình vừa mới mang vào thổi từng ngụm từng ngụm đút vào miệng cô. Ngạn Băng vẫn theo thói quen hé miệng, ăn được một nửa thì cô cũng no rồi, bảo bối bên cạnh dường như cũng thấy đói, đưa tay lên mút ngón tay.
-" Con đói rồi, anh ôm nó lại đây!"- Ngạn Băng suy yếu nói.
Tiếp nhận bảo bối từ tay Thần Bắc Minh, cô rất tự nhiên kéo áo ra cho con bú. Thấy đồ ăn, bé con mở miệng ngậm lấy một bên, tay còn lại cũng nghịch ngợm nắm lấy bên kia.
Được một lát, Ngạn Băng cảm thấy có gì đó không ổn, dường như cô ngửi thấy có mùi giấm chua nồng nặc đâu đây?
Ngẩng đầu lên mới phát hiện ra, Thần Bắc Minh nhìn chằm chằm vào ngực cô, ánh mắt ai oán. Ngạn Băng hơi thấy xấu hổ, cô không biết Thần Bắc Minh lại xấu tính như vậy, ngay cả con ăn mà cũng nhìn chằm chằm cô!
Suy nghĩ của Ngạn Băng với Thần Bắc Minh khác nhau một trời một vực. Anh đột nhiên thấy hối hận rồi, hối hận vì đã cho cô sinh con sớm! Không những trong thời gian mang thai anh bị cấm dục, mà bây giờ cô sinh con rồi cũng vẫn chưa thể đụng vào cô. Mỗi lần thay đồ cho cô, cả người anh đều ngứa ngáy nhưng lại phải đi tắm nước lạnh, đủ biết có bao nhiêu chịu đựng. Bây giờ đứa bé này là con của anh, không những cướp mất sự quan tâm của cô đối với anh, mà còn khiến cho anh lâu như vậy bị cô bỏ xó một bên, cảm giác này là cỡ nào đau khổ?
Ngạn Băng một hồi cũng phát hiện ra anh muốn gì. Cô đỏ mặt lí nhí nói:-" Hai ngày nữa, à không, ba ngày nữa chắc là em sẽ khỏe hơn rồi, đến lúc đó, anh muốn làm gì cũng được!"
Giọng nói của cô rất nhỏ nhưng lại lọt vào tai của anh không sót một chữ. Hai mắt của anh sáng quắc, hỏi lại một lần nữa để chắc chắn:-" Thật không?!"
Ngạn Băng đỏ lựng mặt như trái cà chua, không nói mà gật gật đầu.
Thần Bắc Minh trong lòng vui vẻ vô cùng. Ba ngày này anh nhất định phải "vỗ béo" cho cô thật tốt, nếu không lúc đang làm việc mà cô lại ngất xỉu thì thật không muốn chút nào!
Cứ mỗi buổi sáng thì Mạc Quân Tịch, Tiêu Ẩn, hay hai chị em Thần Bắc Song và Thần Bắc Sương lại tới thăm. Mà hễ là Mạc Quân Tịch và Tiêu Ẩn đến cùng lúc thì thế nào chiến tranh cũng xảy ra, giống như bây giờ:
Mạc Quân Tịch hai tay ẵm tiểu bảo bối, miệng còn không quên nói lời mỉa mai Tiêu Ẩn:-" Hừ! Nhìn tay cậu kìa, vừa chai lại vừa cứng, nếu ôm tiểu bảo chắc chắn sẽ làm nó khó chịu mà khóc lên đấy, tốt nhất cậu không nên bế tiểu bảo thì hơn!"
Tiêu Ẩn cũng không chịu yếu thế, nói lại:-" Này, cái bà cô già kia, bà có biết tôi bao nhiêu tuổi hay không hả, tôi đã 18 tuổi rồi đấy. Bà nhìn lại bà đi, ít nhất cũng đã 24- 25 tuổi rồi mà còn chê tay tôi vừa chai vừa cứng sao, tay của bà mà so với tôi chắc chắn còn giống khúc gỗ hơn đó!"
Phụ nữ thì ai cũng đều thích được người khác khen đẹp, Mạc Quân Tịch cũng không ngoại lệ. Nay lại bị một thằng nhóc độc mồm độc miệng nói như vậy, ngay lập tức khiến cô nổi đóa.
Hai người nói đi nói lại khiến Ngạn Băng đau đầu vô cùng. Thần Bắc Minh mở cửa đi vào, thấy cảnh này, anh quát lên:-" Đủ rồi! Mấy người biến hết cho tôi!"
Tiêu Ẩn và Mạc Quân Tịch hung hăng trừng mắt nhìn nhau nhưng không dám nói thêm lời nào, trả tiểu bảo lại cho Ngạn Băng rồi rời đi.
Ngạn Băng vừa ôm tiểu bảo bối vừa cười nhẹ. Hai người kia rõ ràng là có ý tứ với đối phương nhưng lại không ai có gan mở miệng trước, định dùng cách này để che lấp tình cảm của mình sao? Thật trẻ con mà!
Thần gia.
Ngạn Băng nằm ngủ trên giường, bên cạnh là một bé gái nằm trong chiếc nôi nhỏ cực kì đáng yêu. Đôi tay nhỏ bé không ngừng vùng vẫy lung tung, đôi mắt to tròn linh động thích thú hết nhìn chỗ này lại đến chỗ kia.
Thần Bắc Minh cầm một tô cháo mở cửa đi vào bên trong, vừa nhìn thấy cô và bảo bối anh liền đắc ý ngàn vạn. Hừ, không phải lúc trước cô còn nói muốn rời khỏi anh sao, để xem bây giờ cô có dám đi nữa hay không!
Anh đặt tô cháo bên cạnh giường, cẩn thận đắp chăn lại cho cô, lại nhìn tới đứa bé đang nằm trong nôi. Nó cực kì giống Ngạn Băng, từ đôi môi, cái mũi hay khuôn mặt. Cái duy nhất trùng khớp với anh thì chỉ có đôi mắt mà thôi.
Thần Bắc Minh đưa tay khều khều cái mũi nhỏ khiến bảo bối cười khanh khách vui vẻ, bàn tay nhỏ bé vung ra nắm lấy một ngón tay của anh.
Thần Bắc Minh cảm thấy mình thật sự rất may mắn, may mắn vì có sự xuất hiện của cô trong cuộc sống này. May mắn hơn nữa là anh lại có được cô, còn được cô sinh cho một đứa con.
Nói đến việc này, anh lại không khỏi cảm thán mình quá mạnh mẽ đi! Nếu không phải vừa mới cưới cô về, anh liền ngày đêm chăm chỉ cày cấy thì chắc chắn đến bây giờ cô cũng không muốn mang thai.
Ngạn Băng đã thức dậy từ lúc anh tiến vào nhưng cô vẫn không động đậy. Hiện tại cả người cô đều có cảm giác mệt mỏi kiệt sức không tả được, mọi chuyện từ ăn uống cho tới thay quần áo cũng đều do Thần Bắc Minh một tay làm hết.
Cô nhìn anh đang chăm chú đùa nghịch cùng với đứa bé, trong lòng thỏa mãn không nói nên lời. Lúc sinh ra đứa bé, đó là lần đầu tiên cô cảm giác được hạnh phúc gia đình thật sự, cũng là lần đầu tiên thấy được, làm mẹ lại vui đến thế! Có phải trước kia khi mẹ sinh ra cô cũng sẽ như vậy hay không nhỉ?
Cô cười nhẹ, âm thanh như gió thoảng cũng khiến Thần Bắc Minh phát hiện. Anh quay đầu lại nhìn cô, cầm tô cháo mà mình vừa mới mang vào thổi từng ngụm từng ngụm đút vào miệng cô. Ngạn Băng vẫn theo thói quen hé miệng, ăn được một nửa thì cô cũng no rồi, bảo bối bên cạnh dường như cũng thấy đói, đưa tay lên mút ngón tay.
-" Con đói rồi, anh ôm nó lại đây!"- Ngạn Băng suy yếu nói.
Tiếp nhận bảo bối từ tay Thần Bắc Minh, cô rất tự nhiên kéo áo ra cho con bú. Thấy đồ ăn, bé con mở miệng ngậm lấy một bên, tay còn lại cũng nghịch ngợm nắm lấy bên kia.
Được một lát, Ngạn Băng cảm thấy có gì đó không ổn, dường như cô ngửi thấy có mùi giấm chua nồng nặc đâu đây?
Ngẩng đầu lên mới phát hiện ra, Thần Bắc Minh nhìn chằm chằm vào ngực cô, ánh mắt ai oán. Ngạn Băng hơi thấy xấu hổ, cô không biết Thần Bắc Minh lại xấu tính như vậy, ngay cả con ăn mà cũng nhìn chằm chằm cô!
Suy nghĩ của Ngạn Băng với Thần Bắc Minh khác nhau một trời một vực. Anh đột nhiên thấy hối hận rồi, hối hận vì đã cho cô sinh con sớm! Không những trong thời gian mang thai anh bị cấm dục, mà bây giờ cô sinh con rồi cũng vẫn chưa thể đụng vào cô. Mỗi lần thay đồ cho cô, cả người anh đều ngứa ngáy nhưng lại phải đi tắm nước lạnh, đủ biết có bao nhiêu chịu đựng. Bây giờ đứa bé này là con của anh, không những cướp mất sự quan tâm của cô đối với anh, mà còn khiến cho anh lâu như vậy bị cô bỏ xó một bên, cảm giác này là cỡ nào đau khổ?
Ngạn Băng một hồi cũng phát hiện ra anh muốn gì. Cô đỏ mặt lí nhí nói:-" Hai ngày nữa, à không, ba ngày nữa chắc là em sẽ khỏe hơn rồi, đến lúc đó, anh muốn làm gì cũng được!"
Giọng nói của cô rất nhỏ nhưng lại lọt vào tai của anh không sót một chữ. Hai mắt của anh sáng quắc, hỏi lại một lần nữa để chắc chắn:-" Thật không?!"
Ngạn Băng đỏ lựng mặt như trái cà chua, không nói mà gật gật đầu.
Thần Bắc Minh trong lòng vui vẻ vô cùng. Ba ngày này anh nhất định phải "vỗ béo" cho cô thật tốt, nếu không lúc đang làm việc mà cô lại ngất xỉu thì thật không muốn chút nào!
Cứ mỗi buổi sáng thì Mạc Quân Tịch, Tiêu Ẩn, hay hai chị em Thần Bắc Song và Thần Bắc Sương lại tới thăm. Mà hễ là Mạc Quân Tịch và Tiêu Ẩn đến cùng lúc thì thế nào chiến tranh cũng xảy ra, giống như bây giờ:
Mạc Quân Tịch hai tay ẵm tiểu bảo bối, miệng còn không quên nói lời mỉa mai Tiêu Ẩn:-" Hừ! Nhìn tay cậu kìa, vừa chai lại vừa cứng, nếu ôm tiểu bảo chắc chắn sẽ làm nó khó chịu mà khóc lên đấy, tốt nhất cậu không nên bế tiểu bảo thì hơn!"
Tiêu Ẩn cũng không chịu yếu thế, nói lại:-" Này, cái bà cô già kia, bà có biết tôi bao nhiêu tuổi hay không hả, tôi đã 18 tuổi rồi đấy. Bà nhìn lại bà đi, ít nhất cũng đã 24- 25 tuổi rồi mà còn chê tay tôi vừa chai vừa cứng sao, tay của bà mà so với tôi chắc chắn còn giống khúc gỗ hơn đó!"
Phụ nữ thì ai cũng đều thích được người khác khen đẹp, Mạc Quân Tịch cũng không ngoại lệ. Nay lại bị một thằng nhóc độc mồm độc miệng nói như vậy, ngay lập tức khiến cô nổi đóa.
Hai người nói đi nói lại khiến Ngạn Băng đau đầu vô cùng. Thần Bắc Minh mở cửa đi vào, thấy cảnh này, anh quát lên:-" Đủ rồi! Mấy người biến hết cho tôi!"
Tiêu Ẩn và Mạc Quân Tịch hung hăng trừng mắt nhìn nhau nhưng không dám nói thêm lời nào, trả tiểu bảo lại cho Ngạn Băng rồi rời đi.
Ngạn Băng vừa ôm tiểu bảo bối vừa cười nhẹ. Hai người kia rõ ràng là có ý tứ với đối phương nhưng lại không ai có gan mở miệng trước, định dùng cách này để che lấp tình cảm của mình sao? Thật trẻ con mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.