Chương 54: Nhục nhã
Liễu Hạ Xuân Hương
02/08/2019
Mặc dù là cách một lớp kính thật dày, Ngạn Băng
vẫn có thể cảm nhận được ba đạo ánh mắt nhìn chăm chăm vào mình. Hai ánh mắt bất thiện kia thì cô không quan tâm, nhưng lại có một tầm mắt nóng
rực quét tới quét lui như tia laze trên người cô khiến sống lưng của cô
đều lạnh toát.
Đương nhiên, ở với Thần Bắc Minh một thời gian khá dài, Ngạn Băng không cần quay đầu lại đều có thể đoán ra được chủ nhân của ánh mắt kia là ai rồi!
Cô ngồi im phăng phắc như bị đóng đinh trên ghế, không dám nhúc nhích chỉ sợ ánh mắt kia sẽ đem cô đi lăng trì mất!
Thần Bắc Minh lúc này mới chịu bỏ qua cho cô, tâm trí cũng quay trở lại với công việc chính.
-" Thần tổng, miếng đất đó cho dù cậu có không muốn bán đi thì cũng chẳng giúp ích được gì cả. Không bằng bán lại cho Hàn Thị chúng tôi..."- Hàn Ngô Huy còn chưa có nói hết liền bị lão Tứ cắt đứt.
-" Hàn tổng, ông cũng đã biết rồi đó, miếng đất đó mặc dù đối với chúng tôi không có ích gì nhiều nhưng đối với những công ty khác lại đều rất thèm khát nó, nhìn chăm chăm như hổ rình mồi. Nếu như chúng tôi bán cho Hàn Thị nhất định sẽ khiến nhiều người bất mãn. Tổng tài của tôi cũng đã nói, vài ngày nữa sẽ có một hội đấu giá, chúng tôi sẽ đem miếng đất đó ra, ai trả giá cao nhất tự nhiên sẽ thuộc về người đó!"
Bàn tay của Hàn Ngô Huy để dưới bàn hung hăng nắm chặt lại. Hắn đã rất khách sáo đối với thằng nhóc này nhưng nó lại hoàn toàn không hề khách sáo với ông ta, còn để cho một thuộc hạ đối đáp với mình, ý tứ khinh thường quá rõ ràng!
Thần Bắc Minh chỉ cần hô một câu, cho dù đám người kia bất mãn cũng không có kẻ nào dám ho he nửa chữ. Nhưng hắn đã khuyên bảo hết nước hết cái rồi, thằng nhóc này lại vẫn ngoan cố muốn làm khó hắn.
-" Minh, ba em rất cần miếng đất đó, anh có thể đem nó bán lại cho ba em được không?!"- Hàn Như Kiều trưng ra bộ mặt đáng thương nhìn Thần Bắc Minh, nhưng từ đầu tới cuối ánh mắt của Thần Bắc Minh căn bản là không nhìn cô ta. Điều này khiến cô ta cảm thấy rất nhục nhã, khẽ cắn môi của mình.
Hàn Như Kiều đứng dậy, từ từ đi tới gần chỗ của Thần Bắc Minh, đột nhiên lão Tứ vươn tay ra, ngăn lại bước chân của cô ta.
-" Tam tiểu thư, ai cũng đều biết, tổng tài của tôi mắc bệnh sạch sẽ, cô không nên đến quá gần ngài ấy. Nếu ngài ấy mà mắc bệnh gì không chữa được thì thật sự..."- Lão Tứ lắc lắc đầu, làm ra một bộ bất đắc dĩ. ( haha, anh này cũng không vừa >.<)
Hàn Như Kiều nghẹn một bụng lửa giận, nhưng lại không thể phát tiết lên người Thần Bắc Minh được, chỉ đành chĩa mũi nhọn về phía người phụ nữ mà anh vừa nhìn - Ngạn Băng.
Mà Ngạn Băng ngồi dưới sảnh lại không hề biết rằng chính mình nằm cũng có thể trúng đạn.
Hàn Như Kiều ủy khuất nước mắt lưng tròng, khóc đến hoa lê đái vũ. Thấy Thần Bắc Minh vẫn là bộ dáng bình thản kia, không hề liếc mắt dù chỉ một cái, Hàn Như Kiều rũ mi mắt che giấu một tia ngoan độc.
Hừ! Thần Bắc Minh, anh không yêu tôi thì thế nào chứ, dù sao thì sau này, chức vị Thần thiếu phu nhân vẫn là của tôi!
Hàn Như Kiều chạy thật nhanh ra ngoài, đóng cửa một cái "sầm" thật mạnh.
Hàn Ngô Huy nhìn đứa con gái bảo bối của mình chịu ủy khuất như vậy, tức giận trừng mắt nhìn Thần Bắc Minh rồi hừ lạnh một tiếng, rời đi.
Đương nhiên, ở với Thần Bắc Minh một thời gian khá dài, Ngạn Băng không cần quay đầu lại đều có thể đoán ra được chủ nhân của ánh mắt kia là ai rồi!
Cô ngồi im phăng phắc như bị đóng đinh trên ghế, không dám nhúc nhích chỉ sợ ánh mắt kia sẽ đem cô đi lăng trì mất!
Thần Bắc Minh lúc này mới chịu bỏ qua cho cô, tâm trí cũng quay trở lại với công việc chính.
-" Thần tổng, miếng đất đó cho dù cậu có không muốn bán đi thì cũng chẳng giúp ích được gì cả. Không bằng bán lại cho Hàn Thị chúng tôi..."- Hàn Ngô Huy còn chưa có nói hết liền bị lão Tứ cắt đứt.
-" Hàn tổng, ông cũng đã biết rồi đó, miếng đất đó mặc dù đối với chúng tôi không có ích gì nhiều nhưng đối với những công ty khác lại đều rất thèm khát nó, nhìn chăm chăm như hổ rình mồi. Nếu như chúng tôi bán cho Hàn Thị nhất định sẽ khiến nhiều người bất mãn. Tổng tài của tôi cũng đã nói, vài ngày nữa sẽ có một hội đấu giá, chúng tôi sẽ đem miếng đất đó ra, ai trả giá cao nhất tự nhiên sẽ thuộc về người đó!"
Bàn tay của Hàn Ngô Huy để dưới bàn hung hăng nắm chặt lại. Hắn đã rất khách sáo đối với thằng nhóc này nhưng nó lại hoàn toàn không hề khách sáo với ông ta, còn để cho một thuộc hạ đối đáp với mình, ý tứ khinh thường quá rõ ràng!
Thần Bắc Minh chỉ cần hô một câu, cho dù đám người kia bất mãn cũng không có kẻ nào dám ho he nửa chữ. Nhưng hắn đã khuyên bảo hết nước hết cái rồi, thằng nhóc này lại vẫn ngoan cố muốn làm khó hắn.
-" Minh, ba em rất cần miếng đất đó, anh có thể đem nó bán lại cho ba em được không?!"- Hàn Như Kiều trưng ra bộ mặt đáng thương nhìn Thần Bắc Minh, nhưng từ đầu tới cuối ánh mắt của Thần Bắc Minh căn bản là không nhìn cô ta. Điều này khiến cô ta cảm thấy rất nhục nhã, khẽ cắn môi của mình.
Hàn Như Kiều đứng dậy, từ từ đi tới gần chỗ của Thần Bắc Minh, đột nhiên lão Tứ vươn tay ra, ngăn lại bước chân của cô ta.
-" Tam tiểu thư, ai cũng đều biết, tổng tài của tôi mắc bệnh sạch sẽ, cô không nên đến quá gần ngài ấy. Nếu ngài ấy mà mắc bệnh gì không chữa được thì thật sự..."- Lão Tứ lắc lắc đầu, làm ra một bộ bất đắc dĩ. ( haha, anh này cũng không vừa >.<)
Hàn Như Kiều nghẹn một bụng lửa giận, nhưng lại không thể phát tiết lên người Thần Bắc Minh được, chỉ đành chĩa mũi nhọn về phía người phụ nữ mà anh vừa nhìn - Ngạn Băng.
Mà Ngạn Băng ngồi dưới sảnh lại không hề biết rằng chính mình nằm cũng có thể trúng đạn.
Hàn Như Kiều ủy khuất nước mắt lưng tròng, khóc đến hoa lê đái vũ. Thấy Thần Bắc Minh vẫn là bộ dáng bình thản kia, không hề liếc mắt dù chỉ một cái, Hàn Như Kiều rũ mi mắt che giấu một tia ngoan độc.
Hừ! Thần Bắc Minh, anh không yêu tôi thì thế nào chứ, dù sao thì sau này, chức vị Thần thiếu phu nhân vẫn là của tôi!
Hàn Như Kiều chạy thật nhanh ra ngoài, đóng cửa một cái "sầm" thật mạnh.
Hàn Ngô Huy nhìn đứa con gái bảo bối của mình chịu ủy khuất như vậy, tức giận trừng mắt nhìn Thần Bắc Minh rồi hừ lạnh một tiếng, rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.