Chương 89: Sảy thai
Liễu Hạ Xuân Hương
12/08/2019
Đỉnh tòa nhà cao nhất đối diện với công viên
nước, một người phụ nữ mặc áo đen đang nằm đó. Trên tay cô ta ôm một cây súng ngắm soi thẳng về hướng của vụ nổ.
-" Nhân lúc đang hỗn loạn, ra tay đi!"- Một âm thanh sắc bén vang lên từ chiếc tai nghe đeo bên tai cô ta.
Người phụ nữ không nói gì, chỉ yên lặng chỉnh lại tầm ngắm của cây súng.
Ngạn Băng bị Thần Bắc Minh ôm trong lòng, anh lấy mình chắn phía sau cô để cô không bị mảnh thủy tinh vỡ đả thương. Tuy nhiên, Ngạn Băng vẫn cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, một loại cảm giác quen thuộc: Cái chết đang tới rất gần!
Cái cảm giác này lúc nhỏ khi nhận huấn luyện cô đã vô số lần trải qua, lúc này nó lại rõ ràng tới như vậy!
Vèo! Âm thanh xé gió thật nhỏ trong không khí vang lên vô cùng sắc lạnh, mở ra một đường thẳng tới đầu của cô.
Súng ngắm giảm thanh! Trong đầu cô chỉ có duy nhất bốn chữ này.
Ngạn Băng theo bản năng nghiêng người né qua một bên, cô đẩy Thần Bắc Minh xuống đất, hai người thật hiểm hiểm tránh thoát được viên đạn kia.
Nhưng, một viên đạn tiếp theo lại bay thẳng tới. Ngạn Băng không thể nhìn thấy trong hoàn cảnh đầy bụi đất mịt mù như vậy, chỉ có thể dựa theo bản năng mà né tránh.
Tránh được chỗ hiểm nhưng lại không thoát được những chỗ khác, một viên đạn ghim thẳng vào bụng cô.
-" A...!"- Ngạn Băng rên nhẹ một tiếng, ngã xuống đất bất tỉnh.
Thần Bắc Minh bị cô đẩy ngã vẫn chưa kịp đứng dậy, không phải anh phản ứng chậm chạp mà tất cả mọi chuyện xảy ra trong tích tắc. Anh cũng không đề phòng mà bị cô đẩy ngã xuống đất, cả người dính đầy mảnh vỡ thủy tinh nhưng không có nguy hiểm.
Thần Bắc Minh hổn hển chạy lại phía Ngạn Băng, ôm cô vào lòng, hai mắt đỏ ngầu tức giận, vừa ôm cô anh vừa hét lên:-" Nhanh, gọi xe cứu thương!"
Đám người kia dù bị thương nhưng cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng thông báo cho bệnh viện. Lão Nhất và lão Nhị vội vàng tìm hai chiếc xe lái tới. Thần Bắc Minh bế Ngạn Băng chạy nhanh ngồi vào ghế lái.
Ngạn Băng nằm yên bất động, phía dưới hạ thân không ngừng chảy máu. Thần Bắc Minh gấp gáp nhưng vẫn để ý tới, cô bị bắn ở bụng, như thế nào lại chảy máu chỗ này?! Chẳng lẽ...
-" Đáng chết! Bạch Vu Mặc, ngươi chết thì chết luôn đi lại còn mang tới tai họa cho người khác...!"- Anh nghiến răng kèn kẹt, không ngừng rủa thầm, bàn tay nắm chặt tới nỗi đốt ngón tay trắng bệch.
Cổng bệnh viện đã sớm có một đống người đứng chen chúc, tất cả đều được lệnh Tiêu Ngân triệu tập. Tiêu Ngân là bác sĩ riêng của Thần Bắc Minh, hắn tự mở một bệnh viện tư nhân cũng không có gì là lạ!
Thần Bắc Minh đặt Ngạn Băng trên cáng, đẩy vào phòng bệnh. Anh vốn dĩ cũng muốn theo vào nhưng lại bị Tiêu Ngân ngăn cản, vì sự an toàn của cô, nên anh cũng đành bất đắc dĩ nghe theo.
Trước khi tiến hành phẫu thuật, Thần Bắc Minh còn không quên xách cổ áo của một bác sĩ đe dọa:-" Nếu các người không cứu được cô ấy, tôi nhất định sẽ cho cả nhà các người chôn cùng!"
Vị bác sĩ kia run run rẩy rẩy gật đầu sau đó đi vào phòng phẫu thuật.
Một tiếng... ba tiếng trôi qua, Thần Bắc Minh vẫn ngồi bên ngoài, hai tay đan vào nhau vẻ mặt vừa lo lắng vừa nôn nóng.
Ánh mắt của anh lúc nào cũng nhìn chăm chú vào cửa phòng chờ đợi. Vừa nghĩ tới cô có thai, trong lòng anh cũng là có chút vui vẻ nhưng liền bị dập tắt.
Đứa bé kia... có thể đã không giữ được nữa rồi! Bây giờ anh cũng không để tâm tới cái đó, cái đáng quan tâm nhất lúc này chính là an nguy của cô, chỉ cần cô không có việc gì thì sau này muốn mấy đứa con cũng đều được!
Nửa tiếng sau, cửa phòng mở ra, Tiêu Ngân bước ra ngoài, vẻ mặt nhìn không ra biểu tình gì.
Vừa thấy hắn, Thần Bắc Minh liền vồ tới, nắm lấy cổ áo hắn xách lên:-" Cô ấy thế nào rồi!"
-" Khụ khụ, cậu không thể bình tĩnh một chút sao?!"- Tiêu Ngân ho sặc sụa, đẩy Thần Bắc Minh ra khỏi người mình.
Anh lúc này mới bình tĩnh lại, chờ hắn nói tiếp.
-" Cô ấy không sao, cần tĩnh dưỡng một vài ngày là khỏi, có điều..."- Hắn còn chưa nói xong, Thần Bắc Minh đã như một cơn gió lao vào phòng bệnh.
Anh nhìn cô gái đang nằm trên giường, gương mặt của cô ngoại trừ hơi tái nhợt một chút thì không có gì cả, vết thương trên bụng cô cũng đều được băng bó cẩn thận. Anh cau mày nhìn chằm chằm vào chiếc bụng bằng phẳng của cô.
Nghĩ lại một chút, dạo gần đây cô quả thực ăn không ngon, ngủ nhiều, đây không phải dấu hiệu cơ bản của phụ nữ có thai sao, vậy mà anh cũng không nhận ra! Thật là ngu ngốc!
Tiêu Ngân đi vào, đưa tay lên miệng hắng giọng:-" Này, tôi còn chưa nói hết mà cậu đã đi vào rồi! Ra ngoài đi, tôi vẫn chưa nói xong!"
-" Nói đi!"- Thần Bắc Minh mất kiên nhẫn phun ra hai chữ.
-" Cô ấy mất nhiều máu nên cơ thể sẽ suy yếu, cậu cần cho cô ấy dùng nhiều đồ dinh dưỡng một chút. Còn nữa... cô ấy có thai, cậu có biết việc này không?!"- Tiêu Ngân dò hỏi.
-" Không biết... nhưng vừa mới biết!"
-" Cái gì?!"- Hắn kinh ngạc hô lên, dừng một chút lại nói tiếp:-" Cậu cũng thấy rồi đấy, một viên đạn vào bụng thì không thể giữ được nữa rồi, cậu tốt nhất nên tìm cách an ủi cô ấy cho tốt!"- Tiêu Ngân vỗ vỗ vai Thần Bắc Minh rồi rời đi.
Anh im lặng đứng đó một lát, sau đó lại vào phòng bệnh nơi Ngạn Băng đang nằm.
Anh đi tới ngồi bên cạnh, hết thở dài rồi lại tiếp tục thở dài. Anh nên tìm cách gì để nói với cô rằng đứa bé không còn nữa đây?!
..........
Ngạn Băng tỉnh dậy thì đã là ba ngày sau, mở mắt ra thì việc đầu tiên mà cô nhớ đến chính là đứa bé trong bụng mình.
Thần Bắc Minh đi vào, trên tay còn bưng một tô cháo thịt nóng hổi, anh còn chưa kịp làm gì thì Ngạn Băng đã đứng dậy chạy tới chỗ anh, cũng quên mất việc mình đang bị thương.
-" Anh biết em có thai rồi đúng không, vậy đứa bé thế nào rồi?!"- Cô kéo tay áo của anh lay mạnh, khẩn trương nhìn anh, hốc mắt hơi hồng lên, sự lo lắng sợ hãi không hề che dấu.
Thần Bắc Minh im lặng đặt tô cháo xuống bàn, ngón tay đưa lên lau khóe mắt của cô. Thấy biểu tình đó của anh, Ngạn Băng cảm thấy cả người đều mềm nhũn, tay chân vô lực ngồi xụp xuống sàn nhà. Không cần anh nói cô cũng có thể đoán được rồi, chỉ là cô vẫn mong rằng sẽ xuất hiện một tia hi vọng nhỏ nhoi nào đó. Nhưng cuối cùng, sự thật vẫn là sự thật, dù có trốn tránh cũng không thoát được số phận đã định trước.
-" Nhân lúc đang hỗn loạn, ra tay đi!"- Một âm thanh sắc bén vang lên từ chiếc tai nghe đeo bên tai cô ta.
Người phụ nữ không nói gì, chỉ yên lặng chỉnh lại tầm ngắm của cây súng.
Ngạn Băng bị Thần Bắc Minh ôm trong lòng, anh lấy mình chắn phía sau cô để cô không bị mảnh thủy tinh vỡ đả thương. Tuy nhiên, Ngạn Băng vẫn cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, một loại cảm giác quen thuộc: Cái chết đang tới rất gần!
Cái cảm giác này lúc nhỏ khi nhận huấn luyện cô đã vô số lần trải qua, lúc này nó lại rõ ràng tới như vậy!
Vèo! Âm thanh xé gió thật nhỏ trong không khí vang lên vô cùng sắc lạnh, mở ra một đường thẳng tới đầu của cô.
Súng ngắm giảm thanh! Trong đầu cô chỉ có duy nhất bốn chữ này.
Ngạn Băng theo bản năng nghiêng người né qua một bên, cô đẩy Thần Bắc Minh xuống đất, hai người thật hiểm hiểm tránh thoát được viên đạn kia.
Nhưng, một viên đạn tiếp theo lại bay thẳng tới. Ngạn Băng không thể nhìn thấy trong hoàn cảnh đầy bụi đất mịt mù như vậy, chỉ có thể dựa theo bản năng mà né tránh.
Tránh được chỗ hiểm nhưng lại không thoát được những chỗ khác, một viên đạn ghim thẳng vào bụng cô.
-" A...!"- Ngạn Băng rên nhẹ một tiếng, ngã xuống đất bất tỉnh.
Thần Bắc Minh bị cô đẩy ngã vẫn chưa kịp đứng dậy, không phải anh phản ứng chậm chạp mà tất cả mọi chuyện xảy ra trong tích tắc. Anh cũng không đề phòng mà bị cô đẩy ngã xuống đất, cả người dính đầy mảnh vỡ thủy tinh nhưng không có nguy hiểm.
Thần Bắc Minh hổn hển chạy lại phía Ngạn Băng, ôm cô vào lòng, hai mắt đỏ ngầu tức giận, vừa ôm cô anh vừa hét lên:-" Nhanh, gọi xe cứu thương!"
Đám người kia dù bị thương nhưng cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng thông báo cho bệnh viện. Lão Nhất và lão Nhị vội vàng tìm hai chiếc xe lái tới. Thần Bắc Minh bế Ngạn Băng chạy nhanh ngồi vào ghế lái.
Ngạn Băng nằm yên bất động, phía dưới hạ thân không ngừng chảy máu. Thần Bắc Minh gấp gáp nhưng vẫn để ý tới, cô bị bắn ở bụng, như thế nào lại chảy máu chỗ này?! Chẳng lẽ...
-" Đáng chết! Bạch Vu Mặc, ngươi chết thì chết luôn đi lại còn mang tới tai họa cho người khác...!"- Anh nghiến răng kèn kẹt, không ngừng rủa thầm, bàn tay nắm chặt tới nỗi đốt ngón tay trắng bệch.
Cổng bệnh viện đã sớm có một đống người đứng chen chúc, tất cả đều được lệnh Tiêu Ngân triệu tập. Tiêu Ngân là bác sĩ riêng của Thần Bắc Minh, hắn tự mở một bệnh viện tư nhân cũng không có gì là lạ!
Thần Bắc Minh đặt Ngạn Băng trên cáng, đẩy vào phòng bệnh. Anh vốn dĩ cũng muốn theo vào nhưng lại bị Tiêu Ngân ngăn cản, vì sự an toàn của cô, nên anh cũng đành bất đắc dĩ nghe theo.
Trước khi tiến hành phẫu thuật, Thần Bắc Minh còn không quên xách cổ áo của một bác sĩ đe dọa:-" Nếu các người không cứu được cô ấy, tôi nhất định sẽ cho cả nhà các người chôn cùng!"
Vị bác sĩ kia run run rẩy rẩy gật đầu sau đó đi vào phòng phẫu thuật.
Một tiếng... ba tiếng trôi qua, Thần Bắc Minh vẫn ngồi bên ngoài, hai tay đan vào nhau vẻ mặt vừa lo lắng vừa nôn nóng.
Ánh mắt của anh lúc nào cũng nhìn chăm chú vào cửa phòng chờ đợi. Vừa nghĩ tới cô có thai, trong lòng anh cũng là có chút vui vẻ nhưng liền bị dập tắt.
Đứa bé kia... có thể đã không giữ được nữa rồi! Bây giờ anh cũng không để tâm tới cái đó, cái đáng quan tâm nhất lúc này chính là an nguy của cô, chỉ cần cô không có việc gì thì sau này muốn mấy đứa con cũng đều được!
Nửa tiếng sau, cửa phòng mở ra, Tiêu Ngân bước ra ngoài, vẻ mặt nhìn không ra biểu tình gì.
Vừa thấy hắn, Thần Bắc Minh liền vồ tới, nắm lấy cổ áo hắn xách lên:-" Cô ấy thế nào rồi!"
-" Khụ khụ, cậu không thể bình tĩnh một chút sao?!"- Tiêu Ngân ho sặc sụa, đẩy Thần Bắc Minh ra khỏi người mình.
Anh lúc này mới bình tĩnh lại, chờ hắn nói tiếp.
-" Cô ấy không sao, cần tĩnh dưỡng một vài ngày là khỏi, có điều..."- Hắn còn chưa nói xong, Thần Bắc Minh đã như một cơn gió lao vào phòng bệnh.
Anh nhìn cô gái đang nằm trên giường, gương mặt của cô ngoại trừ hơi tái nhợt một chút thì không có gì cả, vết thương trên bụng cô cũng đều được băng bó cẩn thận. Anh cau mày nhìn chằm chằm vào chiếc bụng bằng phẳng của cô.
Nghĩ lại một chút, dạo gần đây cô quả thực ăn không ngon, ngủ nhiều, đây không phải dấu hiệu cơ bản của phụ nữ có thai sao, vậy mà anh cũng không nhận ra! Thật là ngu ngốc!
Tiêu Ngân đi vào, đưa tay lên miệng hắng giọng:-" Này, tôi còn chưa nói hết mà cậu đã đi vào rồi! Ra ngoài đi, tôi vẫn chưa nói xong!"
-" Nói đi!"- Thần Bắc Minh mất kiên nhẫn phun ra hai chữ.
-" Cô ấy mất nhiều máu nên cơ thể sẽ suy yếu, cậu cần cho cô ấy dùng nhiều đồ dinh dưỡng một chút. Còn nữa... cô ấy có thai, cậu có biết việc này không?!"- Tiêu Ngân dò hỏi.
-" Không biết... nhưng vừa mới biết!"
-" Cái gì?!"- Hắn kinh ngạc hô lên, dừng một chút lại nói tiếp:-" Cậu cũng thấy rồi đấy, một viên đạn vào bụng thì không thể giữ được nữa rồi, cậu tốt nhất nên tìm cách an ủi cô ấy cho tốt!"- Tiêu Ngân vỗ vỗ vai Thần Bắc Minh rồi rời đi.
Anh im lặng đứng đó một lát, sau đó lại vào phòng bệnh nơi Ngạn Băng đang nằm.
Anh đi tới ngồi bên cạnh, hết thở dài rồi lại tiếp tục thở dài. Anh nên tìm cách gì để nói với cô rằng đứa bé không còn nữa đây?!
..........
Ngạn Băng tỉnh dậy thì đã là ba ngày sau, mở mắt ra thì việc đầu tiên mà cô nhớ đến chính là đứa bé trong bụng mình.
Thần Bắc Minh đi vào, trên tay còn bưng một tô cháo thịt nóng hổi, anh còn chưa kịp làm gì thì Ngạn Băng đã đứng dậy chạy tới chỗ anh, cũng quên mất việc mình đang bị thương.
-" Anh biết em có thai rồi đúng không, vậy đứa bé thế nào rồi?!"- Cô kéo tay áo của anh lay mạnh, khẩn trương nhìn anh, hốc mắt hơi hồng lên, sự lo lắng sợ hãi không hề che dấu.
Thần Bắc Minh im lặng đặt tô cháo xuống bàn, ngón tay đưa lên lau khóe mắt của cô. Thấy biểu tình đó của anh, Ngạn Băng cảm thấy cả người đều mềm nhũn, tay chân vô lực ngồi xụp xuống sàn nhà. Không cần anh nói cô cũng có thể đoán được rồi, chỉ là cô vẫn mong rằng sẽ xuất hiện một tia hi vọng nhỏ nhoi nào đó. Nhưng cuối cùng, sự thật vẫn là sự thật, dù có trốn tránh cũng không thoát được số phận đã định trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.