Chương 21: Tiểu bạch thỏ
Liễu Hạ Xuân Hương
02/08/2019
Thần Bắc Minh đưa cô vào trong nhà, giới thiệu
cho cô làm quen với tất cả mọi người ở đây, duy chỉ chỉ có một việc anh
lại hoàn toàn không nhắc tới, đó chính là... tên.
Anh không hề nói tên của cô với bất kì ai. Tiêu Ẩn và lão Tứ cũng rất biết giữ mồm giữ miệng không nói một câu. Điều này khiến cô cảm thấy kì lạ.
Sau khi ăn cơm, mọi người cũng vẫn giữ im lặng làm bầu không khí càng trở nên u ám hơn.
Thằng nhóc Tiêu Ẩn mọi ngày rất nhiều chuyện bây giờ tự nhiên không phát huy cái tài năng nói nhiều của mình làm cho cô có chút không quen.
-" Để tôi đưa chị ấy lên xem phòng của mình!"- rốt cuộc, sau bữa ăn, Tiêu Ẩn là người mở miệng đầu tiên. Nhưng việc mà cậu ta nói hoàn toàn không phải là những câu lải nhải thường ngày làm Hàn Băng Băng hơi thất vọng.
Cô theo Tiêu Ẩn đi lên phòng của mình, nhưng lại hoàn toàn không biết rằng chính mình đã đi vào ổ sói, vẫn tự nhiên tắm rửa rồi leo lên giường ngủ.
.....
Thần Bắc Minh ngồi trên ban công trong thư phòng, tay của anh cầm một ly rượu màu đỏ khẽ lắc lắc trông vô cùng nhàn nhã. Ánh mắt của anh nhìn về một nơi thật xa trong màn đêm mịt mờ, hoàn toàn không có tiêu điểm.
-" Nếu cậu đưa cô ấy về đây, chắc hẳn đã chuẩn bị để cô ấy đối mặt với sóng to gió lớn rồi nhỉ?"- căn phòng yên tĩnh đột ngột bị phá vỡ bởi một âm thanh.
Tiêu Ẩn không biết từ lúc nào đã đứng dựa vào cửa phòng, đôi mắt có chứa ý cười như có như không. Lúc này, cậu ta lại không còn cái dáng vẻ cợt nhả của ngày thường nữa mà thay vào đó là nghiêm túc.
Thần Bắc Minh mím môi thành một đường mỏng bạc, vẫn không nói gì, tựa như chờ đợi câu nói tiếp theo của Tiêu Ẩn. Kì thực, từ lúc thằng nhóc kia bước vào là anh đã biết. Nếu một người như anh mà không có tính cảnh giác cực cao thì đã sớm đi đời vì bị ám sát rồi.
-" Cậu vẫn chưa 'làm thịt' con tiểu bạch thỏ kia là bởi vì cái lão thái bà kia sao?!"- Tiêu Ẩn không phải hỏi mà là khẳng định.
Thần Bắc Minh rốt cuộc cũng quay đầu lại. Anh đưa ly rượu màu đỏ lên khóe miệng khẽ nhấp một ngụm.
-" Hừ... con thỏ con kia sớm muộn tôi cũng ăn không còn một mẩu xương!"- một câu tuyên bố đầy bá đạo hoàn toàn nói trước vận mệnh của ai đó.
Sở dĩ anh để cô bên cạnh mình lâu như vậy nhưng vẫn chưa đụng vào cô đương nhiên là đều có mục đích của mình.
-" Cái lão thái bà kia, cậu nghĩ bà ta có gì để tôi phải kiêng kị chứ? Nếu đã đưa cô ấy về, thì tuyệt đối sẽ không mất một cọng lông tơ nào!"- dừng một chút, anh nói tiếp, giọng nói đầy cuồng vọng mà kiêu căng của Thần Bắc Minh vang lên khiến Tiêu Ẩn ngây người trong giây lát.
Đúng vậy, đây chính là người hắn tin tưởng, người đã cứu hắn từ lúc hắn chỉ mới sáu tuổi, từ đó hắn đã thề rằng cả đời này mạng của hắn sẽ thuộc về người đàn ông này rồi.
Tiêu Ẩn không nói gì nữa, xoay người mở cửa đi ra khỏi phòng.
Anh không hề nói tên của cô với bất kì ai. Tiêu Ẩn và lão Tứ cũng rất biết giữ mồm giữ miệng không nói một câu. Điều này khiến cô cảm thấy kì lạ.
Sau khi ăn cơm, mọi người cũng vẫn giữ im lặng làm bầu không khí càng trở nên u ám hơn.
Thằng nhóc Tiêu Ẩn mọi ngày rất nhiều chuyện bây giờ tự nhiên không phát huy cái tài năng nói nhiều của mình làm cho cô có chút không quen.
-" Để tôi đưa chị ấy lên xem phòng của mình!"- rốt cuộc, sau bữa ăn, Tiêu Ẩn là người mở miệng đầu tiên. Nhưng việc mà cậu ta nói hoàn toàn không phải là những câu lải nhải thường ngày làm Hàn Băng Băng hơi thất vọng.
Cô theo Tiêu Ẩn đi lên phòng của mình, nhưng lại hoàn toàn không biết rằng chính mình đã đi vào ổ sói, vẫn tự nhiên tắm rửa rồi leo lên giường ngủ.
.....
Thần Bắc Minh ngồi trên ban công trong thư phòng, tay của anh cầm một ly rượu màu đỏ khẽ lắc lắc trông vô cùng nhàn nhã. Ánh mắt của anh nhìn về một nơi thật xa trong màn đêm mịt mờ, hoàn toàn không có tiêu điểm.
-" Nếu cậu đưa cô ấy về đây, chắc hẳn đã chuẩn bị để cô ấy đối mặt với sóng to gió lớn rồi nhỉ?"- căn phòng yên tĩnh đột ngột bị phá vỡ bởi một âm thanh.
Tiêu Ẩn không biết từ lúc nào đã đứng dựa vào cửa phòng, đôi mắt có chứa ý cười như có như không. Lúc này, cậu ta lại không còn cái dáng vẻ cợt nhả của ngày thường nữa mà thay vào đó là nghiêm túc.
Thần Bắc Minh mím môi thành một đường mỏng bạc, vẫn không nói gì, tựa như chờ đợi câu nói tiếp theo của Tiêu Ẩn. Kì thực, từ lúc thằng nhóc kia bước vào là anh đã biết. Nếu một người như anh mà không có tính cảnh giác cực cao thì đã sớm đi đời vì bị ám sát rồi.
-" Cậu vẫn chưa 'làm thịt' con tiểu bạch thỏ kia là bởi vì cái lão thái bà kia sao?!"- Tiêu Ẩn không phải hỏi mà là khẳng định.
Thần Bắc Minh rốt cuộc cũng quay đầu lại. Anh đưa ly rượu màu đỏ lên khóe miệng khẽ nhấp một ngụm.
-" Hừ... con thỏ con kia sớm muộn tôi cũng ăn không còn một mẩu xương!"- một câu tuyên bố đầy bá đạo hoàn toàn nói trước vận mệnh của ai đó.
Sở dĩ anh để cô bên cạnh mình lâu như vậy nhưng vẫn chưa đụng vào cô đương nhiên là đều có mục đích của mình.
-" Cái lão thái bà kia, cậu nghĩ bà ta có gì để tôi phải kiêng kị chứ? Nếu đã đưa cô ấy về, thì tuyệt đối sẽ không mất một cọng lông tơ nào!"- dừng một chút, anh nói tiếp, giọng nói đầy cuồng vọng mà kiêu căng của Thần Bắc Minh vang lên khiến Tiêu Ẩn ngây người trong giây lát.
Đúng vậy, đây chính là người hắn tin tưởng, người đã cứu hắn từ lúc hắn chỉ mới sáu tuổi, từ đó hắn đã thề rằng cả đời này mạng của hắn sẽ thuộc về người đàn ông này rồi.
Tiêu Ẩn không nói gì nữa, xoay người mở cửa đi ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.