Chương 37: Tỉnh lại
Liễu Hạ Xuân Hương
02/08/2019
Phù!
Hàn Băng Băng thở ra một ngụm khí. Đôi mắt to tròn ngập nước từ từ mở ra.
-" Chị Tiểu Hàn, chị tỉnh rồi?!"- Tiêu Ẩn đã lĩnh xong hình phạt, được Thần Bắc Minh giao phó chăm sóc cho cô.
Hàn Băng Băng không nói gì, khẽ động thân mình ngồi dậy. Bên dưới vẫn hơi nhói, nhưng cũng không có đau như cô tưởng tượng, hình như là đã được bôi thuốc.
-" Chị đã ngủ hai ngày rồi đấy, tôi đã chuẩn bị sẵn cháo rồi, chị ăn đi!"
Hàn Băng Băng nhìn ra ngoài cửa, lúc này mới phát hiện bây giờ đã là buổi chiều của ngày thứ hai. (T/giả: không phải là thứ ngày tháng đâu ạ, mà là chị ấy ngủ hai ngày á)
Cô bước xuống giường, thay đồ rồi ra khỏi phòng. Tiêu Ẩn nhìn cô đầy khó hiểu rồi cất bước theo sau.
Bên dưới phòng khách, Thần phu nhân đang nhắm mắt hưởng thụ Mộ Lam Như đang xoa bóp bả vai cho bà ta. Đột nhiên, đôi mắt sắc bén chợt mở ra nhìn hướng trên lầu.
Một cô gái rất trẻ khoảng chừng 20 tuổi từ trên bước xuống. Cô mặc bộ đồ thủy thủ màu xanh dương nhạt, mái tóc dài đen nhánh buông xõa, khuôn mặt tròn trĩnh tinh xảo như búp bê sứ vô cùng xinh đẹp.
Cô gái kia rất tự nhiên đi xuống lầu, hoàn toàn không chú ý đến một ánh mắt sắc bén rơi trên người mình, lướt qua người bà ta.
-" Đứng lại!"- Thần phu nhân giận dữ quát lên. Đây là lần đầu tiên bà ta bị một con nhóc làm cho mất thể diện như vậy! Nếu không dạy dỗ lại nó, chắc chắn nó sẽ không để mình vào mắt.
Hàn Băng Băng vẫn tiếp tục làm lơ lời nói của bà ta, bước ra khỏi cửa.
-" Cô không nghe thấy bá mẫu nói gì sao? Cho dù có được Minh sủng ái cũng không nên kiêu ngạo như vậy chứ?!"- giọng nói của Mộ Lam Như rất nhỏ nhẹ như là nhắc nhở nhưng lại khơi gợi cho người khác liên tưởng không hề tốt đẹp là mấy!
Bước chân Hàn Băng Băng khựng lại, không hiểu sao trong lòng cô chợt lóe lên một tia sát ý rất nhanh liền vụt tắt.
'Hừ, đúng là giả tạo hết chỗ nói.' Tiêu Ẩn thầm mắng trong lòng. Tuy rằng đối với Minh mà nói, Hàn Băng Băng đúng là rất đặc biệt nhưng bọn hắn cũng không thể quá mức thiên vị cô, nếu không nhất định sẽ khiến Thần phu nhân nghi ngờ.
-" Cô là ai? "- Thần phu nhân trừng Hàn Băng Băng, dùng giọng nói lạnh băng hỏi.
-" Bá mẫu, con nghe nói hôm qua, Minh bị hạ dược, hình như cô ấy chính là người ở cùng Minh tối qua. Dù sao thì cô ta cũng đã giúp anh ấy, bá mẫu cũng không nên nặng lời a!"- Mộ Lam Như nhẹ nhàng mở miệng khuyên nhủ.
Thần phu nhân hừ lạnh, giọng nói cay nghiệt:-" Hừ, chỉ là một đứa làm ấm giường cho con trai ta, có tư cách gì bước vào nhà của Thần gia chứ. Không biết cơ thể cô ta đã lăn qua lộn lại trên giường với bao nhiêu người đàn ông, rồi bây giờ lại câu dẫn con ta...".
Khuôn mặt Hàn Băng Băng đột nhiên trầm xuống, không khí trong phòng khách cũng vì vậy mà đóng băng lại, lạnh đến thấu xương.
-" Thứ nhất, tôi, không phải người làm đến đây để nghe mấy người giảng đạo lý. Thứ hai, không phải bà nói tôi câu dẫn con trai bà sao? Hừ, vậy thì bà cứ chống mắt lên xem tôi làm như thế nào có được anh ấy!"
Nói xong, cô liền quay đầu đi ra khỏi đại sảnh để Thần phu nhân tức đến nghiến răng nghiến lợi. Mặc dù rất nhiều lần bị người khác đâm chọc khiêu khích, ví dụ như là Lưu Mộng Ảnh vậy, cô cũng mắt điếc tai ngơ cho qua, nhưng những người này lại càng ngày càng quá đáng, ép cô phải nói ra những lời khó nghe như vậy, đây cũng là họ tự làm tự chịu.
Hàn Băng Băng thở ra một ngụm khí. Đôi mắt to tròn ngập nước từ từ mở ra.
-" Chị Tiểu Hàn, chị tỉnh rồi?!"- Tiêu Ẩn đã lĩnh xong hình phạt, được Thần Bắc Minh giao phó chăm sóc cho cô.
Hàn Băng Băng không nói gì, khẽ động thân mình ngồi dậy. Bên dưới vẫn hơi nhói, nhưng cũng không có đau như cô tưởng tượng, hình như là đã được bôi thuốc.
-" Chị đã ngủ hai ngày rồi đấy, tôi đã chuẩn bị sẵn cháo rồi, chị ăn đi!"
Hàn Băng Băng nhìn ra ngoài cửa, lúc này mới phát hiện bây giờ đã là buổi chiều của ngày thứ hai. (T/giả: không phải là thứ ngày tháng đâu ạ, mà là chị ấy ngủ hai ngày á)
Cô bước xuống giường, thay đồ rồi ra khỏi phòng. Tiêu Ẩn nhìn cô đầy khó hiểu rồi cất bước theo sau.
Bên dưới phòng khách, Thần phu nhân đang nhắm mắt hưởng thụ Mộ Lam Như đang xoa bóp bả vai cho bà ta. Đột nhiên, đôi mắt sắc bén chợt mở ra nhìn hướng trên lầu.
Một cô gái rất trẻ khoảng chừng 20 tuổi từ trên bước xuống. Cô mặc bộ đồ thủy thủ màu xanh dương nhạt, mái tóc dài đen nhánh buông xõa, khuôn mặt tròn trĩnh tinh xảo như búp bê sứ vô cùng xinh đẹp.
Cô gái kia rất tự nhiên đi xuống lầu, hoàn toàn không chú ý đến một ánh mắt sắc bén rơi trên người mình, lướt qua người bà ta.
-" Đứng lại!"- Thần phu nhân giận dữ quát lên. Đây là lần đầu tiên bà ta bị một con nhóc làm cho mất thể diện như vậy! Nếu không dạy dỗ lại nó, chắc chắn nó sẽ không để mình vào mắt.
Hàn Băng Băng vẫn tiếp tục làm lơ lời nói của bà ta, bước ra khỏi cửa.
-" Cô không nghe thấy bá mẫu nói gì sao? Cho dù có được Minh sủng ái cũng không nên kiêu ngạo như vậy chứ?!"- giọng nói của Mộ Lam Như rất nhỏ nhẹ như là nhắc nhở nhưng lại khơi gợi cho người khác liên tưởng không hề tốt đẹp là mấy!
Bước chân Hàn Băng Băng khựng lại, không hiểu sao trong lòng cô chợt lóe lên một tia sát ý rất nhanh liền vụt tắt.
'Hừ, đúng là giả tạo hết chỗ nói.' Tiêu Ẩn thầm mắng trong lòng. Tuy rằng đối với Minh mà nói, Hàn Băng Băng đúng là rất đặc biệt nhưng bọn hắn cũng không thể quá mức thiên vị cô, nếu không nhất định sẽ khiến Thần phu nhân nghi ngờ.
-" Cô là ai? "- Thần phu nhân trừng Hàn Băng Băng, dùng giọng nói lạnh băng hỏi.
-" Bá mẫu, con nghe nói hôm qua, Minh bị hạ dược, hình như cô ấy chính là người ở cùng Minh tối qua. Dù sao thì cô ta cũng đã giúp anh ấy, bá mẫu cũng không nên nặng lời a!"- Mộ Lam Như nhẹ nhàng mở miệng khuyên nhủ.
Thần phu nhân hừ lạnh, giọng nói cay nghiệt:-" Hừ, chỉ là một đứa làm ấm giường cho con trai ta, có tư cách gì bước vào nhà của Thần gia chứ. Không biết cơ thể cô ta đã lăn qua lộn lại trên giường với bao nhiêu người đàn ông, rồi bây giờ lại câu dẫn con ta...".
Khuôn mặt Hàn Băng Băng đột nhiên trầm xuống, không khí trong phòng khách cũng vì vậy mà đóng băng lại, lạnh đến thấu xương.
-" Thứ nhất, tôi, không phải người làm đến đây để nghe mấy người giảng đạo lý. Thứ hai, không phải bà nói tôi câu dẫn con trai bà sao? Hừ, vậy thì bà cứ chống mắt lên xem tôi làm như thế nào có được anh ấy!"
Nói xong, cô liền quay đầu đi ra khỏi đại sảnh để Thần phu nhân tức đến nghiến răng nghiến lợi. Mặc dù rất nhiều lần bị người khác đâm chọc khiêu khích, ví dụ như là Lưu Mộng Ảnh vậy, cô cũng mắt điếc tai ngơ cho qua, nhưng những người này lại càng ngày càng quá đáng, ép cô phải nói ra những lời khó nghe như vậy, đây cũng là họ tự làm tự chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.