Chương 31: Tính toán
Liễu Hạ Xuân Hương
02/08/2019
Sau khi uống xong ly rượu, Thần Bắc Minh liền lên phòng của mình trên tầng ba.
Tầng ba là tầng dành riêng cho Thần Bắc Minh, hoàn toàn không có bất một người nào khác ngoài hộ vệ đứng canh ở cửa.
-" A lô, cậu, tới phòng tôi!"- vừa uống xong ly rượu kia, anh liền biết nó có vấn đề. Chỉ là, Mộ Lam Như tuyệt đối sẽ không có cái lá gan dám hạ thuốc anh, người làm chuyện này là một người khác!
Cốc! Cốc!
-" Vào đi."
-" Chuyện gì mà phải gọi tôi tới vậy, cậu bị thương sao?"- một người đàn ông mặc chiếc áo blouse màu trắng của bác sĩ đứng dựa ở cửa phòng, dùng đôi mắt tìm tòi đánh giá Thần Bắc Minh.
-" Tôi trúng xuân dược."
-" Ồ, người nào không sợ chết có gan dám bỏ xuân dược cho lão đại của chúng ta đây nhỉ? Tôi cũng thật là khâm phục sự kiên cường và gan dạ của hắn a!"- Tiêu Ngân ( là anh trai của Tiêu Ẩn) nói với giọng đùa cợt.
-" Nếu tôi muốn cậu đi tong thì chỉ mất ba mươi giây thôi!"
Ý tứ cảnh cáo rõ ràng khiến Tiêu Ngân khôi phục thần thái nghiêm túc, đi đến bên cạnh Thần Bắc Minh.
-" Tốt nhất là cậu nên tìm một người phụ nữ để giải tỏa đi, bởi vì xuân dược này không có thuốc giải."- qua một hồi xem xét, Tiêu Ngân đưa ra kết luận.
Đôi mắt của anh khẽ nheo lại lóe lên những tia sáng nguy hiểm.
----------------
-" Chị ... à không, chị Tiểu Hàn, chị mau đi tìm Minh đi, Minh bị ốm rồi. Nếu chị mà không lên, cậu ta nhất định sẽ chết khô ở đấy!"- Tiêu Ẩn đứng bên cạnh, dụ dỗ Hàn Băng Băng tìm Thần Bắc Minh
-" Anh ta giàu như vậy, tất sẽ có bác sĩ riêng, sao còn cần tới tôi chứ?"- Hàn Băng Băng vẫn thản nhiên nhét miếng bánh vào miệng mình, hôm nay cô ăn thật là thoải mái a! ( chị này có tâm hồn ăn uống ghê thật =.=)
-" Nhưng mà..."- Tiêu Ẩn có chút nôn nóng, nếu xuân dược kia không được giải sớm, lão đại của họ không phải là sẽ gặp nguy hiểm à?
-" Được rồi!"- Hàn Băng Băng không tình nguyện đi lên lầu, trên tay còn không quên mang theo một đĩa bánh ngọt ăn trên đường.
-"Sao lại nhiều phòng như vậy, biết tìm ở đâu bây giờ?"- Hàn Băng Băng đi vòng vòng hết tầng một rồi tới tầng hai. Tầng ba có người canh gác rồi, cô không thể lên được a! Không biết, Thần Bắc Minh ở tầng nào nhỉ?
Mà ba người lén lút đi theo sau đều ôm trán thở dài. Sao họ lại quên mất điểm mấu chốt này a! Nơi ở của Thần Bắc Minh sẽ có rất nhiều người canh gác, làm sao mà cô vào được!
Nhưng bây giờ họ cũng không thể đi ra rồi nói cho cô biết được, nếu không chẳng phải là 'lạy ông tôi ở bụi này' sao?
-" Làm thế nào bây giờ, chẳng lẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Chúng ta tốn công sức như vậy không thể đổ vỡ được!"- Thần Bắc Song càng nôn nóng hơn.
Tầng ba là tầng dành riêng cho Thần Bắc Minh, hoàn toàn không có bất một người nào khác ngoài hộ vệ đứng canh ở cửa.
-" A lô, cậu, tới phòng tôi!"- vừa uống xong ly rượu kia, anh liền biết nó có vấn đề. Chỉ là, Mộ Lam Như tuyệt đối sẽ không có cái lá gan dám hạ thuốc anh, người làm chuyện này là một người khác!
Cốc! Cốc!
-" Vào đi."
-" Chuyện gì mà phải gọi tôi tới vậy, cậu bị thương sao?"- một người đàn ông mặc chiếc áo blouse màu trắng của bác sĩ đứng dựa ở cửa phòng, dùng đôi mắt tìm tòi đánh giá Thần Bắc Minh.
-" Tôi trúng xuân dược."
-" Ồ, người nào không sợ chết có gan dám bỏ xuân dược cho lão đại của chúng ta đây nhỉ? Tôi cũng thật là khâm phục sự kiên cường và gan dạ của hắn a!"- Tiêu Ngân ( là anh trai của Tiêu Ẩn) nói với giọng đùa cợt.
-" Nếu tôi muốn cậu đi tong thì chỉ mất ba mươi giây thôi!"
Ý tứ cảnh cáo rõ ràng khiến Tiêu Ngân khôi phục thần thái nghiêm túc, đi đến bên cạnh Thần Bắc Minh.
-" Tốt nhất là cậu nên tìm một người phụ nữ để giải tỏa đi, bởi vì xuân dược này không có thuốc giải."- qua một hồi xem xét, Tiêu Ngân đưa ra kết luận.
Đôi mắt của anh khẽ nheo lại lóe lên những tia sáng nguy hiểm.
----------------
-" Chị ... à không, chị Tiểu Hàn, chị mau đi tìm Minh đi, Minh bị ốm rồi. Nếu chị mà không lên, cậu ta nhất định sẽ chết khô ở đấy!"- Tiêu Ẩn đứng bên cạnh, dụ dỗ Hàn Băng Băng tìm Thần Bắc Minh
-" Anh ta giàu như vậy, tất sẽ có bác sĩ riêng, sao còn cần tới tôi chứ?"- Hàn Băng Băng vẫn thản nhiên nhét miếng bánh vào miệng mình, hôm nay cô ăn thật là thoải mái a! ( chị này có tâm hồn ăn uống ghê thật =.=)
-" Nhưng mà..."- Tiêu Ẩn có chút nôn nóng, nếu xuân dược kia không được giải sớm, lão đại của họ không phải là sẽ gặp nguy hiểm à?
-" Được rồi!"- Hàn Băng Băng không tình nguyện đi lên lầu, trên tay còn không quên mang theo một đĩa bánh ngọt ăn trên đường.
-"Sao lại nhiều phòng như vậy, biết tìm ở đâu bây giờ?"- Hàn Băng Băng đi vòng vòng hết tầng một rồi tới tầng hai. Tầng ba có người canh gác rồi, cô không thể lên được a! Không biết, Thần Bắc Minh ở tầng nào nhỉ?
Mà ba người lén lút đi theo sau đều ôm trán thở dài. Sao họ lại quên mất điểm mấu chốt này a! Nơi ở của Thần Bắc Minh sẽ có rất nhiều người canh gác, làm sao mà cô vào được!
Nhưng bây giờ họ cũng không thể đi ra rồi nói cho cô biết được, nếu không chẳng phải là 'lạy ông tôi ở bụi này' sao?
-" Làm thế nào bây giờ, chẳng lẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Chúng ta tốn công sức như vậy không thể đổ vỡ được!"- Thần Bắc Song càng nôn nóng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.