Chương 70: Xuất hiện "tiểu tam"
Liễu Hạ Xuân Hương
03/08/2019
Từ tiệm cafe này đi bộ về đến biệt thự của Thần Bắc Minh ít nhất cũng phải hơn nửa tiếng đồng hồ.
Hiện tại cũng đã là giữa trưa, trên đường cao tốc cũng đã ít bóng người qua lại, nếu là người khác thì đã sớm gọi xe về rồi, nhưng cứ cố tình Ngạn Băng lại không thích làm như vậy, lại muốn tự mình đi bộ.
Đột nhiên, một người đàn ông chạy tới, nấp vào con hẻm nhỏ bên kia đường, trước khi khuất bóng, hắn còn đưa tay lên làm động tác suỵt suỵt với Ngạn Băng. Cô cũng không để ý, trực tiếp làm lơ ánh mắt đó tiếp tục đi về phía trước.
Tâm tình của cô lúc này vô cùng phức tạp không cách nào hình dung, thật muốn tìm vài người để phát tiết.
Quả nhiên, không biết là vận may của cô quá tốt hay do có một số người quá xui xẻo, thế nhưng lại tự mình đưa tới cửa.
Đám người đuổi theo người đàn ông kia chạy tới thì không thấy hắn ta, chỉ thấy một người phụ nữ tóc xanh đi bộ bên đường, bọn chúng đều kết luận rằng Ngạn Băng biết người đàn ông kia trú ẩn ở chỗ nào!
Tên cầm đầu mặt sẹo hung ác dữ tợn đi tới, muốn kéo vai Ngạn Băng quay lại để hỏi chuyện thì cô lại đột nhiên né sang một bên khiến tay hắn chỉ nắm được một khoảng không khí.
Hắn tức giận định vỗ một chưởng vào đầu Ngạn Băng. Thật chính xác, Ngạn Băng lại né được chiêu này của hắn.
Cô nhăn mi lại, quay đầu ra phía sau, khuôn mặt âm trầm khiến cho tên kia sợ ngây người trong chốc lát. Không hiểu sao, nhìn gương mặt lạnh lẽo đáng sợ kia, trong lòng của hắn không nhịn được run lên.
Nhưng vì sĩ diện của mình với đám đàn em, hắn hắng giọng một tiếng, quát lên với Ngạn Băng:-" Thằng nhóc kia đâu rồi hả?"
Ngạn Băng không trả lời, đứng im nhìn hắn tự biên tự diễn. Thấy Ngạn Băng không thèm mở miệng, hắn càng tức giận hơn, khuôn mặt tái mét lại:-" Con ranh này...!"
Hắn còn chưa nói hết câu, chưa biết chính mình bị thế nào thì đột nhiên hoa hoa lệ lệ đập đầu vào tường, ngất đi. Trước khi bất tỉnh hắn còn nhớ rõ một điều, hắn không thấy ai ra tay cả, bức tường phía sau ít nhất cũng cách hắn 3 mét. Thế nhưng, lại bị đạp đến cả bức tường cũng nứt ra, mà người đứng đằng trước hắn ngoại trừ con ranh này thì còn ai!
Ngạn Băng nhìn mũi giày cao gót của mình dính một chút bụi bặm, cô thật nhẹ nhàng từ tốn rút một chiếc khăn giấy từ trong túi xách ra lau chùi! Vài người của tên kia cuống quýt đỡ hắn dậy, số còn lại đều trố mắt nhìn Ngạn Băng, nhưng tuyệt nhiên không có ai dám lên tiếng nói giúp đại ca của mình!
Két!
Một chiếc xe Bugatti màu đen đi tới đậu bên lề đường. Lão Nhị khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc mở cửa xe bước ra ngoài.
-" Thiếu gia kêu tôi đi đón cô!"
-" Ngạn Băng gói chiếc khăn lại, cất vào túi xách, không nói gì leo lên xe."
Lão Nhị đóng cửa xe cẩn thận, ánh mắt không quên liếc nhìn đám người kia khiến cho bọn chúng đều run rẩy, không dám ho he nửa lời.
Bạch Vu Mặc nhìn theo chiếc xe rời khỏi, khóe môi cong lên một nụ cười thích thú.
-" Cô gái này... thật thú vị!"- Hắn xoa xoa cằm, vẻ mặt trầm tư.
-" Nhưng mà, người kia không phải là lão Nhị - một trong tứ đại hộ pháp của Thần Bắc Minh sao? Xem ra cô ấy là người của Thần Bắc Minh rồi! Vậy thì, ta càng cảm thấy hứng thú với cô ta."
Reng! Reng!
-" Chuyện gì?!"- Bạch Vu Mặc bực bội bắt máy.
Người ở đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi mới nói chuyện:-" Thiếu gia, cậu còn không mau về nhà! Lão gia đang rất tức giận, ông ấy nói nếu cậu trong 15 phút nữa không có mặt ở nhà thì... thì đừng xem ông ấy là cha nữa!"
-" Hừ, mấy người cho người bắt tôi rồi lại gọi điện đe dọa, còn chiêu bài nào thì giở nốt ra đi!"- Hắn lạnh lùng tuôn ra một tràng mắng người trong điện thoại, sau đó liền cúp máy, tiện tay vứt chiếc điện thoại đắt tiền vào sọt rác gần đó.
.......
Ngạn Băng về tới nhà chính, vừa lúc nhìn thấy người áo đen kia rời khỏi.
Thần Bắc Minh nhìn thấy cô trở về liền kéo cô vào bàn ăn, thân mật gắp thức ăn vào chén của cô, tâm tình có vẻ đặc biệt tốt.
Biểu hiện đó của Thần Bắc Minh khiến trong đầu Ngạn Băng chợt vang vọng lại câu nói của người phụ nữ kia:-" Ngạn Băng, cô, yêu rồi!"
Đột nhiên hai má của cô nóng lên, rốt cuộc hôm nay cô bị làm sao thế nhỉ? Tự nhiên lại đỏ mặt không rõ nguyên do như vậy?!
Phù! Cô thở ra một hơi, hai tay xoa xoa má, tự trấn an mình.
Thần Bắc Minh nhìn cô xoa xoa má của mình tưởng rằng cô bị lạnh liền lấy thêm một cái áo nữa choàng vào người cô.
Hai người im lặng ăn cơm, sau khi ăn xong, Thần Bắc Minh kéo cô ngồi lên đùi mình, nói:-" Vài ngày nữa có một bữa tiệc đấu giá lớn trên tàu Silver Shadow*. Muốn đi hay không?"
(*: Cái tên này mình "nhặt" được trên google nhá, nên mọi người đừng thắc mắc.)
Hiện tại cũng đã là giữa trưa, trên đường cao tốc cũng đã ít bóng người qua lại, nếu là người khác thì đã sớm gọi xe về rồi, nhưng cứ cố tình Ngạn Băng lại không thích làm như vậy, lại muốn tự mình đi bộ.
Đột nhiên, một người đàn ông chạy tới, nấp vào con hẻm nhỏ bên kia đường, trước khi khuất bóng, hắn còn đưa tay lên làm động tác suỵt suỵt với Ngạn Băng. Cô cũng không để ý, trực tiếp làm lơ ánh mắt đó tiếp tục đi về phía trước.
Tâm tình của cô lúc này vô cùng phức tạp không cách nào hình dung, thật muốn tìm vài người để phát tiết.
Quả nhiên, không biết là vận may của cô quá tốt hay do có một số người quá xui xẻo, thế nhưng lại tự mình đưa tới cửa.
Đám người đuổi theo người đàn ông kia chạy tới thì không thấy hắn ta, chỉ thấy một người phụ nữ tóc xanh đi bộ bên đường, bọn chúng đều kết luận rằng Ngạn Băng biết người đàn ông kia trú ẩn ở chỗ nào!
Tên cầm đầu mặt sẹo hung ác dữ tợn đi tới, muốn kéo vai Ngạn Băng quay lại để hỏi chuyện thì cô lại đột nhiên né sang một bên khiến tay hắn chỉ nắm được một khoảng không khí.
Hắn tức giận định vỗ một chưởng vào đầu Ngạn Băng. Thật chính xác, Ngạn Băng lại né được chiêu này của hắn.
Cô nhăn mi lại, quay đầu ra phía sau, khuôn mặt âm trầm khiến cho tên kia sợ ngây người trong chốc lát. Không hiểu sao, nhìn gương mặt lạnh lẽo đáng sợ kia, trong lòng của hắn không nhịn được run lên.
Nhưng vì sĩ diện của mình với đám đàn em, hắn hắng giọng một tiếng, quát lên với Ngạn Băng:-" Thằng nhóc kia đâu rồi hả?"
Ngạn Băng không trả lời, đứng im nhìn hắn tự biên tự diễn. Thấy Ngạn Băng không thèm mở miệng, hắn càng tức giận hơn, khuôn mặt tái mét lại:-" Con ranh này...!"
Hắn còn chưa nói hết câu, chưa biết chính mình bị thế nào thì đột nhiên hoa hoa lệ lệ đập đầu vào tường, ngất đi. Trước khi bất tỉnh hắn còn nhớ rõ một điều, hắn không thấy ai ra tay cả, bức tường phía sau ít nhất cũng cách hắn 3 mét. Thế nhưng, lại bị đạp đến cả bức tường cũng nứt ra, mà người đứng đằng trước hắn ngoại trừ con ranh này thì còn ai!
Ngạn Băng nhìn mũi giày cao gót của mình dính một chút bụi bặm, cô thật nhẹ nhàng từ tốn rút một chiếc khăn giấy từ trong túi xách ra lau chùi! Vài người của tên kia cuống quýt đỡ hắn dậy, số còn lại đều trố mắt nhìn Ngạn Băng, nhưng tuyệt nhiên không có ai dám lên tiếng nói giúp đại ca của mình!
Két!
Một chiếc xe Bugatti màu đen đi tới đậu bên lề đường. Lão Nhị khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc mở cửa xe bước ra ngoài.
-" Thiếu gia kêu tôi đi đón cô!"
-" Ngạn Băng gói chiếc khăn lại, cất vào túi xách, không nói gì leo lên xe."
Lão Nhị đóng cửa xe cẩn thận, ánh mắt không quên liếc nhìn đám người kia khiến cho bọn chúng đều run rẩy, không dám ho he nửa lời.
Bạch Vu Mặc nhìn theo chiếc xe rời khỏi, khóe môi cong lên một nụ cười thích thú.
-" Cô gái này... thật thú vị!"- Hắn xoa xoa cằm, vẻ mặt trầm tư.
-" Nhưng mà, người kia không phải là lão Nhị - một trong tứ đại hộ pháp của Thần Bắc Minh sao? Xem ra cô ấy là người của Thần Bắc Minh rồi! Vậy thì, ta càng cảm thấy hứng thú với cô ta."
Reng! Reng!
-" Chuyện gì?!"- Bạch Vu Mặc bực bội bắt máy.
Người ở đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi mới nói chuyện:-" Thiếu gia, cậu còn không mau về nhà! Lão gia đang rất tức giận, ông ấy nói nếu cậu trong 15 phút nữa không có mặt ở nhà thì... thì đừng xem ông ấy là cha nữa!"
-" Hừ, mấy người cho người bắt tôi rồi lại gọi điện đe dọa, còn chiêu bài nào thì giở nốt ra đi!"- Hắn lạnh lùng tuôn ra một tràng mắng người trong điện thoại, sau đó liền cúp máy, tiện tay vứt chiếc điện thoại đắt tiền vào sọt rác gần đó.
.......
Ngạn Băng về tới nhà chính, vừa lúc nhìn thấy người áo đen kia rời khỏi.
Thần Bắc Minh nhìn thấy cô trở về liền kéo cô vào bàn ăn, thân mật gắp thức ăn vào chén của cô, tâm tình có vẻ đặc biệt tốt.
Biểu hiện đó của Thần Bắc Minh khiến trong đầu Ngạn Băng chợt vang vọng lại câu nói của người phụ nữ kia:-" Ngạn Băng, cô, yêu rồi!"
Đột nhiên hai má của cô nóng lên, rốt cuộc hôm nay cô bị làm sao thế nhỉ? Tự nhiên lại đỏ mặt không rõ nguyên do như vậy?!
Phù! Cô thở ra một hơi, hai tay xoa xoa má, tự trấn an mình.
Thần Bắc Minh nhìn cô xoa xoa má của mình tưởng rằng cô bị lạnh liền lấy thêm một cái áo nữa choàng vào người cô.
Hai người im lặng ăn cơm, sau khi ăn xong, Thần Bắc Minh kéo cô ngồi lên đùi mình, nói:-" Vài ngày nữa có một bữa tiệc đấu giá lớn trên tàu Silver Shadow*. Muốn đi hay không?"
(*: Cái tên này mình "nhặt" được trên google nhá, nên mọi người đừng thắc mắc.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.