Chương 617: Ba mươi năm trước tạo thành cấp năm tinh hiểm địa!
Linh Ẩn Hồ
22/07/2014
Mà bất tử chân thân cũng là bất đồng.
Chỉ cần có thể không tổn thương, thần hồn Dương Thạc không bị diệt sát là có thể khôi phục.
- Ở bên trong hai cỗ hình ảnh phân thân Thu Thương Kiến, Đồ Ba, ẩn chứa không ít khí huyết lực lượng, những thứ này cũng không thể lãng phí, ta hấp thu dung hợp là được.
Sau đó vung tay lên, giữa không trung phiêu tán khí huyết lực lượng của Thu Thương Kiến phân thân, lập tức ngưng tụ thành một đoàn huyết nhục.
Dương Thạc tâm niệm vừa động, thân thể của mình cũng hóa thành một đoàn khí huyết thuần túy vô cùng, đem đoàn huyết nhục của Thu Thương Kiến cắn nuốt xuống.
Đồ Ba phân thân, cũng làm như thế.
Sau khi cắn nuốt hai cỗ phân thân này xong, sau đó, Dương Thạc cảm giác được, lực lượng khí huyết của bản thân mình, mạnh mẽ hơn không ít.
Phía trước, Dương Thạc phân ra một cái phân thân, thời gian đến Vân Thu thành tranh thủ, tiêu hao ước chừng một phần mười lực lượng khí huyết. Lần này cùng Đồ Ba Thu Thương Kiến hình ảnh phân thân đại chiến, thân thể Dương Thạc bị đánh bạo hai lần, lực lượng khí huyết cũng tổn thất trên diện rộng. Hiện tại hấp thu khí huyết lực lượng bên trong hai cỗ phân thân, mới hoàn toàn bổ túc trở về, lực lượng có tăng lên.
- Ta đã chém giết hai cỗ hình ảnh phân thân của Thu Thương Kiến, Đồ Ba, hai người này tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Không có biện pháp, chỉ có thể tiếp tục chạy thoát.
Không có chút do dự, Dương Thạc thân hình vừa động, cấp tốc hướng phía Đông chạy trốn.
Ở bên trong Vân Thu thành, phủ thành chủ.
Bên trong một gian mật thất, một bạch phát lão giả khoanh chân ngồi, chợt giương đôi mắt.
- Dương Thạc, khá lắm, Dương Thạc, khó trách Vân Thu thành ta đông đảo cao thủ xuất thủ như thế, cũng không chặn được ngươi. Không nghĩ tới, ngươi mới vừa tiến vào Thiên Thánh giới, đã có thực lực như vậy.
Người này, chính là Vân Thu thành chủ, bản thể của Thu Thương Kiến.
- Chỉ tiếc, ngươi cùng Vân Lam phủ Vân Thu thành của ta, có cừu oán.
- Thiên tài như vậy, tuyệt đối không thể lưu, nhất định phải diệt sát, không thể, lần này, giúp Lam Đạt thiếu gia thật tốt.
Thu Thương Kiến lầm bầm nói ra.
- Để Minh Luân Ngôn, Đa Trượng hai vị thống lĩnh đi vào.
Thu Thương Kiến lớn tiếng hướng về bên ngoài mật thất phân phó nói ra.
Minh Luân Ngôn, Đa Trượng, đều là ba tinh cấp hư không võ thánh bên trong Vân Thu thành, cấp bậc thống lĩnh. Tu vi thậm chí so sánh với Lam Đạt cao hơn một chút, nhưng không có nhiều bảo vật như Lam Đạt, chiến lực căn bản cùng cấp với Lam Đạt. Hiển nhiên, Thu Thương Kiến này, là muốn điều động hai người hiệp trợ Lam Đạt, đuổi giết Dương Thạc.
Thu Long sơn.
- Thập tam thúc, người chém giết Đồ Hàng đã xác định, chính là Dương Thạc kia. Điều chất nhi lo lắng, nếu là Lam Viễn chém giết Đồ Hàng, thập tam thúc kích động ra tay đối với Lam Viễn, dẫn phát phiền toái không cần thiết. Bây giờ nhìn lại, cũng không còn lo, Dương Thạc này thực lực đủ mạnh, thông thường hai tinh cấp hư không võ thánh, không phải là đối thủ của hắn. Lần này sẽ phải phiền toái thập tam thúc tự mình xuất thủ, vì Đồ Hàng báo thù.
Đồ Ba huyền phù ở đỉnh Thu Long sơn, sau đó trầm giọng nói ra.
Ở phía sau hắn, lơ lửng một trung niên, dung mạo chừng năm sáu chục tuổi, giờ phút này mang trên mặt dung mạo cùng Đồ Ba, Đồ Hàng, có bốn phần tương tự.
Người này, chính là phụ thân Đồ Hàng, thúc thúc thứ mười ba của Đồ Ba, Đồ Thiên Mạnh.
- Dương Thạc sao? Lần này, ta muốn đem tên tiểu tử kia bầm thây vạn đoạn.
Lúc này trong đôi mắt Đồ Thiên Mạnh, chợt hiện lên vẻ tàn khốc.
- Thập tam thúc yên tâm đi, lần này, Thu Thương Kiến lão nhân kia đã ở trên tay Dương Thạc ăn một điểm thiệt thòi, tất nhiên sẽ phái ra cao thủ, hiệp trợ Lam Đạt vây sát Dương Thạc. Thập tam thúc cứ yên lặng theo dõi kỳ biến, nhìn cơ hội là có thể ngồi thu lấy ngư ông thủ lợi rồi.
Đồ Ba chậm rãi nói.
Đêm khuya.
Vân Thu thành hơn trăm vạn dặm.
Hưu!
Một đạo nhân ảnh, ở thiên không bay nhanh vào.
- Ba ngày ba đêm.
Người này, không phải là ai khác, chính là Dương Thạc.
Sau khi chém giết Thu Thương Kiến cùng Đồ Ba hai đại phân thân, đã qua ba ngày ba đêm, trong khoảng thời gian này, Dương Thạc không ngừng phi hành, mới đến cái địa phương này.
- Liên tục ba ngày ba đêm phi hành, thần hồn của ta đã mệt mỏi không chịu nổi, lại tiếp tục không nghỉ ngơi một thời gian ngắn nữa mà nói, sợ rằng đối với thần hồn của ta có thể tạo thành tổn thương rất khó khăn khôi phục. Hoàn hảo, ba ngày này, chỉ gặp được một cái tiểu đội Vân Thu thành. Hiện tại Hòa tan bí pháp của ta, đã khôi phục đến hai lần rồi. Trong tình hình chung, không có gì nguy hiểm.
Dương Thạc thầm nghĩ trong lòng.
- Mặt khác, tốc độ của ta cực nhanh, đoán chừng nhóm người Lam Đạt, nhất thời nửa khắc, căn bản không đuổi kịp ta.
- Tìm một chỗ, trước nghỉ ngơi một chút.
Liên tục phi hành, đối với tinh thần Dương Thạc mà nói, là gánh nặng thật lớn.
Lại tiếp tục không nghỉ ngơi, sợ rằng đối với thần hồn mình cũng phải tạo thành tổn thương khó có thể đền bù.
- Đi dưới đất.
Trong tâm suy nghĩ, Dương Thạc hướng về mặt đất bay đi, nhưng chỉ trong chốc lát, đã chui xuống đất, mở ra một gian thạch thất.
Sau đó khoanh chân ngồi xuống, Dương Thạc hít sâu một hơi.
- Có năm sáu ngày lộ trình nữa, là có thể hoàn toàn rời khỏi phạm vi thế lực của Vân Lam phủ. Ở nơi này, không có hiểm địa gì, chỉ có một hai nơi một tình cấp hiểm địa, đối với ta mà nói, không có nửa phần ảnh hưởng, trực tiếp đi qua là được.
Đối với lộ tuyến mình chạy trốn, Dương Thạc đã lên kế hoạch tốt nhất.
- Hiện tại ta muốn làm, chính là khôi phục.
- Sau khi khôi phục tinh thần, tranh thủ một hơi, bay ra khỏi phạm vi thế lực của Vân Lam phủ.
Dương Thạc ở bên trong ám đạo.
Sau một khắc, Dương Thạc nhắm mắt khôi phục.
Một canh giờ. . . Hai canh giờ. . . Ba canh giờ. . .
Cũng không biết trải qua bao lâu.
- Di?
Đang ở trong tình trạng khôi phục, Dương Thạc xoay mình , hai mắt chợt mở ra.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Sau một khắc, Dương Thạc có thể cảm giác được rõ ràng tình huống chung quanh chính mình, có ít nhất bốn cổ hơi thở mạnh mẽ vô cùng, hướng về bên cạnh mình cấp tốc lao đến. Hiển nhiên, là có bốn gã ba tinh cấp hư không võ thánh, đến rồi.
- Dương Thạc, ngươi nghĩ ngươi giấu trong lòng đất, bọn ta tìm không được ngươi sao! Hừ, ngay cả tốc độ mau nữa, ngươi so kém phi thuyền pháp khí của ta, làm sao có thể kéo dài. Ngươi trốn không thoát đâu, biết điều một chút thúc thủ chịu trói đi.
- Mối thù này, hôm nay phải trả.
Tiếng gầm cuồn cuộn, hướng về phía Dương Thạc cấp tốc chạy đến.
- Không tốt, nhanh như vậy đã tới rồi?
Dương Thạc sắc mặt hơi đổi.
Oanh long!
Thân hình vừa động, Dương Thạc cấp tốc phá vỡ nham thạch dưới tầng đất, trực tiếp ở dưới đất chạy trốn rồi.
- Di? Tốc độ thật nhanh! Tiểu tử này trong lòng đất, làm sao có thể chạy nhanh như vậy?
Dương Thạc có thân thể cấp tám thần binh, có được dung hợp bí pháp, bên trong tầng nham thạch dưới lòng đất tốc độ vượt xa nhóm người Lam Đạt, cứ như vậy bay nhanh, thoáng cái phá vây chạy ra.
Chỉ cần có thể không tổn thương, thần hồn Dương Thạc không bị diệt sát là có thể khôi phục.
- Ở bên trong hai cỗ hình ảnh phân thân Thu Thương Kiến, Đồ Ba, ẩn chứa không ít khí huyết lực lượng, những thứ này cũng không thể lãng phí, ta hấp thu dung hợp là được.
Sau đó vung tay lên, giữa không trung phiêu tán khí huyết lực lượng của Thu Thương Kiến phân thân, lập tức ngưng tụ thành một đoàn huyết nhục.
Dương Thạc tâm niệm vừa động, thân thể của mình cũng hóa thành một đoàn khí huyết thuần túy vô cùng, đem đoàn huyết nhục của Thu Thương Kiến cắn nuốt xuống.
Đồ Ba phân thân, cũng làm như thế.
Sau khi cắn nuốt hai cỗ phân thân này xong, sau đó, Dương Thạc cảm giác được, lực lượng khí huyết của bản thân mình, mạnh mẽ hơn không ít.
Phía trước, Dương Thạc phân ra một cái phân thân, thời gian đến Vân Thu thành tranh thủ, tiêu hao ước chừng một phần mười lực lượng khí huyết. Lần này cùng Đồ Ba Thu Thương Kiến hình ảnh phân thân đại chiến, thân thể Dương Thạc bị đánh bạo hai lần, lực lượng khí huyết cũng tổn thất trên diện rộng. Hiện tại hấp thu khí huyết lực lượng bên trong hai cỗ phân thân, mới hoàn toàn bổ túc trở về, lực lượng có tăng lên.
- Ta đã chém giết hai cỗ hình ảnh phân thân của Thu Thương Kiến, Đồ Ba, hai người này tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Không có biện pháp, chỉ có thể tiếp tục chạy thoát.
Không có chút do dự, Dương Thạc thân hình vừa động, cấp tốc hướng phía Đông chạy trốn.
Ở bên trong Vân Thu thành, phủ thành chủ.
Bên trong một gian mật thất, một bạch phát lão giả khoanh chân ngồi, chợt giương đôi mắt.
- Dương Thạc, khá lắm, Dương Thạc, khó trách Vân Thu thành ta đông đảo cao thủ xuất thủ như thế, cũng không chặn được ngươi. Không nghĩ tới, ngươi mới vừa tiến vào Thiên Thánh giới, đã có thực lực như vậy.
Người này, chính là Vân Thu thành chủ, bản thể của Thu Thương Kiến.
- Chỉ tiếc, ngươi cùng Vân Lam phủ Vân Thu thành của ta, có cừu oán.
- Thiên tài như vậy, tuyệt đối không thể lưu, nhất định phải diệt sát, không thể, lần này, giúp Lam Đạt thiếu gia thật tốt.
Thu Thương Kiến lầm bầm nói ra.
- Để Minh Luân Ngôn, Đa Trượng hai vị thống lĩnh đi vào.
Thu Thương Kiến lớn tiếng hướng về bên ngoài mật thất phân phó nói ra.
Minh Luân Ngôn, Đa Trượng, đều là ba tinh cấp hư không võ thánh bên trong Vân Thu thành, cấp bậc thống lĩnh. Tu vi thậm chí so sánh với Lam Đạt cao hơn một chút, nhưng không có nhiều bảo vật như Lam Đạt, chiến lực căn bản cùng cấp với Lam Đạt. Hiển nhiên, Thu Thương Kiến này, là muốn điều động hai người hiệp trợ Lam Đạt, đuổi giết Dương Thạc.
Thu Long sơn.
- Thập tam thúc, người chém giết Đồ Hàng đã xác định, chính là Dương Thạc kia. Điều chất nhi lo lắng, nếu là Lam Viễn chém giết Đồ Hàng, thập tam thúc kích động ra tay đối với Lam Viễn, dẫn phát phiền toái không cần thiết. Bây giờ nhìn lại, cũng không còn lo, Dương Thạc này thực lực đủ mạnh, thông thường hai tinh cấp hư không võ thánh, không phải là đối thủ của hắn. Lần này sẽ phải phiền toái thập tam thúc tự mình xuất thủ, vì Đồ Hàng báo thù.
Đồ Ba huyền phù ở đỉnh Thu Long sơn, sau đó trầm giọng nói ra.
Ở phía sau hắn, lơ lửng một trung niên, dung mạo chừng năm sáu chục tuổi, giờ phút này mang trên mặt dung mạo cùng Đồ Ba, Đồ Hàng, có bốn phần tương tự.
Người này, chính là phụ thân Đồ Hàng, thúc thúc thứ mười ba của Đồ Ba, Đồ Thiên Mạnh.
- Dương Thạc sao? Lần này, ta muốn đem tên tiểu tử kia bầm thây vạn đoạn.
Lúc này trong đôi mắt Đồ Thiên Mạnh, chợt hiện lên vẻ tàn khốc.
- Thập tam thúc yên tâm đi, lần này, Thu Thương Kiến lão nhân kia đã ở trên tay Dương Thạc ăn một điểm thiệt thòi, tất nhiên sẽ phái ra cao thủ, hiệp trợ Lam Đạt vây sát Dương Thạc. Thập tam thúc cứ yên lặng theo dõi kỳ biến, nhìn cơ hội là có thể ngồi thu lấy ngư ông thủ lợi rồi.
Đồ Ba chậm rãi nói.
Đêm khuya.
Vân Thu thành hơn trăm vạn dặm.
Hưu!
Một đạo nhân ảnh, ở thiên không bay nhanh vào.
- Ba ngày ba đêm.
Người này, không phải là ai khác, chính là Dương Thạc.
Sau khi chém giết Thu Thương Kiến cùng Đồ Ba hai đại phân thân, đã qua ba ngày ba đêm, trong khoảng thời gian này, Dương Thạc không ngừng phi hành, mới đến cái địa phương này.
- Liên tục ba ngày ba đêm phi hành, thần hồn của ta đã mệt mỏi không chịu nổi, lại tiếp tục không nghỉ ngơi một thời gian ngắn nữa mà nói, sợ rằng đối với thần hồn của ta có thể tạo thành tổn thương rất khó khăn khôi phục. Hoàn hảo, ba ngày này, chỉ gặp được một cái tiểu đội Vân Thu thành. Hiện tại Hòa tan bí pháp của ta, đã khôi phục đến hai lần rồi. Trong tình hình chung, không có gì nguy hiểm.
Dương Thạc thầm nghĩ trong lòng.
- Mặt khác, tốc độ của ta cực nhanh, đoán chừng nhóm người Lam Đạt, nhất thời nửa khắc, căn bản không đuổi kịp ta.
- Tìm một chỗ, trước nghỉ ngơi một chút.
Liên tục phi hành, đối với tinh thần Dương Thạc mà nói, là gánh nặng thật lớn.
Lại tiếp tục không nghỉ ngơi, sợ rằng đối với thần hồn mình cũng phải tạo thành tổn thương khó có thể đền bù.
- Đi dưới đất.
Trong tâm suy nghĩ, Dương Thạc hướng về mặt đất bay đi, nhưng chỉ trong chốc lát, đã chui xuống đất, mở ra một gian thạch thất.
Sau đó khoanh chân ngồi xuống, Dương Thạc hít sâu một hơi.
- Có năm sáu ngày lộ trình nữa, là có thể hoàn toàn rời khỏi phạm vi thế lực của Vân Lam phủ. Ở nơi này, không có hiểm địa gì, chỉ có một hai nơi một tình cấp hiểm địa, đối với ta mà nói, không có nửa phần ảnh hưởng, trực tiếp đi qua là được.
Đối với lộ tuyến mình chạy trốn, Dương Thạc đã lên kế hoạch tốt nhất.
- Hiện tại ta muốn làm, chính là khôi phục.
- Sau khi khôi phục tinh thần, tranh thủ một hơi, bay ra khỏi phạm vi thế lực của Vân Lam phủ.
Dương Thạc ở bên trong ám đạo.
Sau một khắc, Dương Thạc nhắm mắt khôi phục.
Một canh giờ. . . Hai canh giờ. . . Ba canh giờ. . .
Cũng không biết trải qua bao lâu.
- Di?
Đang ở trong tình trạng khôi phục, Dương Thạc xoay mình , hai mắt chợt mở ra.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Sau một khắc, Dương Thạc có thể cảm giác được rõ ràng tình huống chung quanh chính mình, có ít nhất bốn cổ hơi thở mạnh mẽ vô cùng, hướng về bên cạnh mình cấp tốc lao đến. Hiển nhiên, là có bốn gã ba tinh cấp hư không võ thánh, đến rồi.
- Dương Thạc, ngươi nghĩ ngươi giấu trong lòng đất, bọn ta tìm không được ngươi sao! Hừ, ngay cả tốc độ mau nữa, ngươi so kém phi thuyền pháp khí của ta, làm sao có thể kéo dài. Ngươi trốn không thoát đâu, biết điều một chút thúc thủ chịu trói đi.
- Mối thù này, hôm nay phải trả.
Tiếng gầm cuồn cuộn, hướng về phía Dương Thạc cấp tốc chạy đến.
- Không tốt, nhanh như vậy đã tới rồi?
Dương Thạc sắc mặt hơi đổi.
Oanh long!
Thân hình vừa động, Dương Thạc cấp tốc phá vỡ nham thạch dưới tầng đất, trực tiếp ở dưới đất chạy trốn rồi.
- Di? Tốc độ thật nhanh! Tiểu tử này trong lòng đất, làm sao có thể chạy nhanh như vậy?
Dương Thạc có thân thể cấp tám thần binh, có được dung hợp bí pháp, bên trong tầng nham thạch dưới lòng đất tốc độ vượt xa nhóm người Lam Đạt, cứ như vậy bay nhanh, thoáng cái phá vây chạy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.