Chương 294: Bắc Địa Uy Lực Khải, độ phù hợp mười phần!
Linh Ẩn Hồ
17/04/2014
Một quyền này của Dương Thạc không chỉ làm cho cánh tay Lưu Ngự Thanh nhức mỏi, xương cốt bị thương mà còn truyền đến một lực lượng mạnh mẽ,
trực tiếp đánh bay Lưu Ngự Thanh ra ngoài bốn năm trượng rồi mới rơi
xuống đất. Hai chân hắn giẫm trên mặt đất, liên tục lui lại năm sáu bước thì mới miễn cưỡng đứng vững được.
- Lưu tướng quân.
- Mau bảo vệ Lưu tướng quân.
Lúc này, sắc mặt mấy tên tướng lĩnh cấm quân Đại Chu đều biến đổi.
Có một số thuộc hạ trực tiếp của Lưu Ngự Thanh còn chuẩn bị ra tay, vây công Dương Thạc.
- Dương Thạc, ngươi giỏi lắm, dám ra tay đánh người trong doanh trại cấm quân Đại Chu, còn có kỷ luật không hả. Hôm nay không giết ngươi thì uy phong của Đại Chu ta ở đâu?
Sắc mặt Lưu Ngự Thanh tái nhợt, liên tục thay đổi, cố gắng cắn răng một cái, tay trái coi như hoàn hảo ấn vào chuôi kiếm bên hông, …boong một tiếng, thanh bảo kiếm này lập tức bay ra ngoài. Có thể thấy được, Lưu Ngự Thanh muốn rút ra bảo kiếm, tấn công Dương Thạc lần nữa.
Vèo…o…o!
Nhưng đúng lúc này, một bóng người loé lên.
Nhanh như thiểm điện đến trước mặt Lưu Ngự Thanh, một tay ấn trên tay trái của Lưu Ngự Thanh, rồi mạnh mẽ ấn xuống thanh kiếm mà Lưu Ngự Thanh rút ra.
- Lưu Ngự Thanh, trong doanh trại này mà ngươi dám sử dụng vũ khí, ngươi không sợ quân pháp xử trí hả?
- Dương Thành ta là người thống lĩnh tam quân kinh thành. Ở đây, ta quyết định. Mặc dù ngươi là thống lĩnh Ngự Lâm quân, là một viên tướng mạnh của Đại Chu ta, nhưng nếu ngươi không tuân theo quân lệnh, bất kính với thống soái tam quân thì… ta không ngại giết ngươi tế cờ cho mười vạn cấm quân Đại Chu.
Âm thanh lạnh lùng vang lên bên tai Lưu Ngự Thanh.
- Nguyên soái?
Lưu Ngự Thanh sững sờ.
Người ấn chặt kiếm hắn, không ai khác chính là Dương Thành.
Lúc này, sắc mặt Dương Thành lạnh như băng, một tay ấn trên tay Lưu Ngự Thanh, vậy mà, với thực lực của Lưu Ngự Thanh lại không thể rút bảo kiếm ra được.
Cần phải biết, Lưu Ngự Thanh chính là cao thủ Đại Tông Sư trung kỳ đấy.
Còn Dương Thành mới chỉ đi vào cảnh giới Đại Tông Sư.
Tuy Lưu Ngự Thanh bị Dương Thạc đánh thương tay phải, thực lực bị giảm nhưng Dương Thành có thể nhẹ nhàng ngăn chặn chính mình, cũng cho thấy, Dương Thành, thống lĩnh tam quân kinh thành không phải người đơn giản.
- Các ngươi cũng muốn tạo phản sao?
Vừa ấn chặt tay Lưu Ngự Thanh, Dương Thành vừa lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người trong doanh trướng.
Nhìn đến ánh mắt của Dương Thành, những tên tướng cấm quân kia vội vàng cúi đầu lui lại vị trí của mình.
Lúc trước, những tên tướng lĩnh này cũng không coi Dương Thành vào đâu, cứ cho rằng thực lực Dương Thành thấp kém.
Mặc dù hắn đã thăng cấp lên cảnh giới Đại Tông Sư nhưng hắn mới bao nhiêu tuổi, có bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu? Chỉ sợ, một cao thủ Đại Tông Sư như hắn cũng không đánh thắng được những cao thủ Võ Tôn đỉnh phong hay Võ Tôn cao giai bọn họ.
Bởi vì như vậy mà bọn hắn mới xem thường Dương Thành.
Nên khi Dương Thạc đến, bọn hắn lại càng khinh thường Dương Thạc.
Kiểu gì thì Dương Thành còn là cao thủ Đại Tông Sư, chứ Dương Thạc thì sao?
Hắn còn kém Dương Thành ba bốn tuổi. Một đứa con nít như vậy đến mà Dương Thành còn hoan nghênh, thoạt nhìn hết sức coi trọng Dương Thạc. Nhưng theo như những tướng lĩnh này thì Dương Thành và Dương Thạc coi hành quân đánh trận chỉ như đi chơi mà thôi.
Nhưng một quyền vừa rồi của Dương Thạc đã áp chế được Lưu Ngự Thanh, khiến cho những tên tướng lĩnh này mới nhận thấy được thực lực của Dương Thạc.
Lưu Ngự Thanh là cao thủ Đại Tông Sư, trong toàn bộ quân doanh không có ai vượt qua hắn đâu.
Mà một người đệ nhất cấm quân này lại bị Dương Thạc đánh bại dễ dàng.
Ngay sau đó, Dương Thành ra tay, lại áp chế Lưu Ngự Thanh lần nữa, khiến Lưu Ngự Thanh ngay cả kiếm cũng không rút ra được. Đến tận bây giờ, những tên tướng lĩnh này mới biết, hai anh em Dương Thành và Dương Thạc đều không phải người đơn giản.
- Lưu tướng quân, cất bảo kiếm của ngươi đi thôi.
Dương Thạc thản nhiên nhìn Lưu Ngự Thanh một cái rồi rút tay mình về.
- Vừa rồi Lưu tướng quân luận bàn với Dương Thạc chỉ là tranh khí phách thôi. Tất cả mọi người đều là người cùng một phe, trước mắt còn chung kẻ địch là Mạc Vân Cốc, nên giữ lại bản lĩnh. Trước trận chiến thì cần gì phải tự giết lẫn nhau?
Dương Thạc lạnh lùng nói:
- Dương Thạc là cao thủ trẻ tuổi mà Phụ Chính Vương muốn mời. Đừng nói là xông thẳng quân doanh, dù là xâm nhập hoàng cung Đại Chu ta thì Phụ Chính Vương cũng muốn ân cần tiếp đãi.
- Nếu các ngươi có gì không hiểu thì có thể liên lạc với Phụ Chính Vương để hỏi người xem nên tiếp đãi Dương Thạc như thế nào.
Nói xong những điều này, Dương Thành chậm rãi thở dài một tiếng.
Lúc này, Dương Thạc cũng dừng biến thân Hắc Hùng tầng thứ nhất.
Nếu Lục ca đã ra tay khiến những tên tướng lĩnh này kinh sợ thì Dương Thạc cũng không cần làm căng quá.
- Đại quân của Mạc Vân Cốc vẫn ở ngoài mấy trăm dặm. Nên hôm nay không cần nói chuyện phòng ngự của kinh thành, ta muốn mở tiệc chiêu đãi Dương Thạc, khách từ xa tới.
Một lát sau, Dương Thành nói.
- Cảm ơn Lục ca.
Dương Thạc mỉm cười, rồi đi theo Dương Thành ra doanh trướng.
Thấy Dương Thạc cùng Dương Thành đã rời đi, mấy tên tướng lĩnh trong doanh trướng mới thầm thở nhẹ một hơi, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều có sự khiếp sợ. Có thể thấy, bọn họ cũng rất kinh ngạc với thực lực của Dương Thạc và Dương Thành.
- Nửa năm trước, không phải tên Dương Thạc này bị A Mục Đạt Vượng đuổi giết sao? Sao bây giờ hắn lại có thực lực như vậy?
Sắc mặt Lưu Ngự Thanh khó coi, nói nhỏ.
- Tướng quân.
Một người thanh niên trẻ tuổi đi đến sau lưng Lưu Ngự Thanh. Người này chính là Âu Dương Ngự, người điều khiển thiên binh chiến xa cứu Lưu Ngự Thanh khi ở trong hang động đá vôi ở Yến Sơn.
- Tướng quân, tôi nghe nói tên Dương Thạc này đã từng xuất hiện trong hang động đá vôi dưới lòng đất Yến Sơn, cùng Dương Tử Mặc đánh một trận. Dương Tử Mặc mặc Thiên Đạo Thần Hoàng giáp, cầm trong tay Tam Thiên đạo hoàng kiếm, vậy mà không phải đối thủ của Dương Thạc, bị Dương Thạc đánh cho một trận rồi mới chật vật chạy thục mạng.
Âu Dương Ngự nhỏ giọng nói.
- Cái gì?
Cả người Lưu Ngự Thanh chấn động, vẻ mặt không thể tin.
- Sát khí thật lợi hại!
Nhịn không được, Dương Thạc lại than nhẹ một tiếng.
Sát khí trong kiện Huyền Quang Ngưng Tố Khải này rõ ràng đã mạnh mẽ đến như thế, ngay cả một đám thần hồn của Dương Thạc cũng trực tiếp bị tiêu diệt. Một kiện áo giáp như vậy, mặc dù chỉ là một pháp khí phòng ngự nhưng Dương Thạc thấy cũng đủ để được xưng tụng là đại hung khí rồi!
Mặc thân áo giáp này chiến đấu chém giết với cường giả dưới cấp độ Võ Thánh, sát khí trong Huyền Quang Ngưng Tố Khải này thậm chí có thể trực tiếp ảnh hưởng đến tâm niệm thần hồn đối thủ!
- Cũng chỉ có Dương Thiên mới có thể bỏ qua một kiện áo giáp mạnh mẽ như vậy…
Trong lòng Dương Thạc thầm than.
Trong mắt Dương Thiên, bảo vật pháp khí dưới cấp độ Võ Thánh Ngũ Trọng Lôi Âm chỉ sợ đều không đặt vào mắt rồi. Tuy kiện Huyền Quang Ngưng Tố Khải này lợi hại, nhưng lúc Dương Thiên ở cấp độ Đại Tông Sư, rèn luyện trong quân, nam chinh bắc chiến mới mặc thoáng một phát. Đợi đến khi Dương Thiên đột phá đến cấp độ Võ Thánh, kiện áo giáp này có cũng được mà không có cũng không sao, trực tiếp vứt vào trong kho hàng cấm quân này.
Huyền Quang Ngưng Tố Khải, bản thân phòng ngự chính là cấp độ Tam Cấp Thần Binh đấy!
Cho dù đoạn trảo Huyền Ưng của Dương Thạc thì cũng đều chưa hẳn có thể xé rách phòng ngự của nó!
Còn nữa, nó cũng coi như là pháp khí Võ Thánh Tam Trọng Lôi Âm.
Tổng hợp lại, kiện Huyền Quang Ngưng Tố Khải này còn mạnh hơn Huyền Ưng Giáp của Dương Thạc không ít. Thậm chí những bí bảo áo giáp mà Ẩn Giao Vương lưu lại trong không gian Thập Phương Ca Sa của Dương Thạc cũng đều không có kiện nào có thể hơn kiện Huyền Quang Ngưng Tố Khải này.
- Chỉ tiếc sát khí trên này không hợp với ta!
Liếc nhìn Huyền Quang Ngưng Tố Khải, Dương Thạc than nhẹ một tiếng, từ từ nhắm chặt hai mắt lại.
Vừa lúc trước Dương Thạc đã phân ra một đám thần hồn tiến vào Huyền Quang Ngưng Tố Khải này, chính là muốn thử xem thần hồn của hắn có thể dung nhập vào trong đó không.
Chỉ tiếc là đám thần hồn này đã lập tức bị tiêu diệt.
Dương Thạc biết rõ con đường của hắn và Dương Thiên hoàn toàn khác biệt. Áo giáp này của hắn ta chỉ sợ cũng không thích hợp.
Lại mở mắt lần nữa, thần thái trong mắt Dương Thạc đã khôi phục. Sắc mặt vốn dĩ hơi tái nhợt cũng khôi phục nguyên trạng. Vừa rồi dù sao chẳng qua chỉ là một đám thần hồn của Dương Thạc bị đánh diệt, cũng không phải tổn thương khó có thể khôi phục.
- Hả? Dương Thạc, áo giáp này không thích hợp với ngươi?
Thần sắc Dương Thạc biến hóa trong nháy mắt vừa rồi đã bị Dương Thành nhạy cảm phát hiện được.
Dương Thành nhướng mày, nói?
- Kiện Huyền Quang Ngưng Tố Khải này xem như đã là bộ khôi giáp tốt nhất ở đây rồi. Những kiện áo giáp còn lại, tuy cũng có vài món rất tốt nhưng cũng phải kém kiện Huyền Quang Ngưng Tố Khải mấy phần. Nếu kiện này cũng không thích hợp với ngươi, chỉ sợ chỉ có thể tìm mấy bộ áo giáp bình thường thôi. Nhưng mặc dù là áo giáp bình thường thì ít nhất cũng không quá chênh lệch với bộ tàn giáp rách một tầng trên người ngươi.
- Ừm, tìm tiếp đi. Không được thì tùy tiện chọn một kiện vậy!
Dương Thạc gật gật đầu.
Trong kho hàng cấm quân này hoàn toàn chính xác có vài bộ áo giáp có cấp độ không chênh lệch lắm với Huyền Ưng Giáp của Dương Thạc. Những áo giáp kia tốt xấu gì cũng là nguyên vẹn, mà Huyền Ưng Giáp lại hơi tàn bị tàn phá rồi. Lấy được những áo giáp kia, coi như Dương Thạc không đi một chuyến tay không.
Nhưng Dương Thạc có yêu cầu hơi cao về áo giáp.
Nếu những áo giáp khác không chênh lệch quá lớn, đổi hay không đổi cũng không sao!
Tuy Huyền Ưng Giáp bị tàn phá nhưng cũng chỉ là bị mất phần che vị trí tay mà thôi. Sau khi Dương Thạc biến thân Đệ Nhị Trọng Hắc Hùng, cánh tay sẽ sinh ra áo giáp màu đen, phòng ngự cũng không quá kém.
Ken két…
Lúc Dương Thạc đang tiếp tục xem xét áo giáp trong kho hàng thì chợt thấy cửa nhà kho cấm quân này đột nhiên mở ra.
Một thân ảnh sau lưng hơi cong lên bước vào nhà kho cấm quân này.
Người này hình thể trung đẳng, không mập không gầy, tóc hay lông mi đều là một màu tuyết trắng, không có râu. Trên người người này mặc cẩm bào, trong tay giữ một cây phất trần, từ bên ngoài nhìn vào như là một thái giám.
Chẳng qua là thái giám này thật không đơn giản.
Lúc tiến lên, khí tức thu lại, ngay cả tiếng bước chân cũng không phát ra. Nếu Dương Thạc nhắm mắt lại, gần như đều không phát hiện ra được sự hiện diện của hắn.
- Cường giả Đại Tông Sư?
Dương Thạc khẽ chau mày, trong lòng lập tức xuất hiện một ý niệm như vậy.
Thái giám này nhất định là cao thủ cấp độ Đại Tông Sư. Dương Thạc nhận thấy thực lực của hắn còn mạnh hơn Đại Tông Sư trung giai Lưu Ngự Thanh không ít, so sánh với cao thủ cấp độ Đại Tổng Sư đỉnh phong, Âu Tử Hồng chủ nhân Tiên Sư Đạo cũng không kém nhiều lắm.
Thái giám này bước vào trong nhà kho cấm quân, cũng không dừng lại trong nhà kho mà trực tiếp đi vào sâu trong nhà kho, tiến tới phía Dương Thành và Dương Thạc. Đến gần, trên mặt thái giám này lộ ra vẻ mỉm cười, từ xa chắp tay với Dương Thành:
- Chúng ta nghe những tiểu tử ngoài kia nói Dương tướng quân đã vào trong kho hàng. Quả nhiên là vậy. Chúng ta bái kiến Dương tướng quân!
- Tào công công!
Dương Thành cũng cười nhạt một tiếng, chắp tay hành lễ với thái giám này.
- Tào công công? Người này chính là cường giả Hoàng Thành Đại Chu, Tào Tung?
Trong lòng Dương Thạc hơi chấn động.
Kinh thành Đại Chu, bề ngoài nhìn thấy chỉ có hai cường giả Đại Tông Sư là Lưu Ngự Thanh và Dương Thành trấn giữ.
Loại tình huống này, trên thực tế căn bản không cần cường giả Võ Thánh Mạc Vân Cốc mang binh công phạt, chỉ cần phái thêm mấy gã Đại Tông Sư cũng đủ để mang binh đánh hạ kinh thành.
Nhưng kinh thành Đại Chu rốt cục cũng là cố đô vạn năm. Đại Chu là một thành trì tối trọng yếu nhất, trong đó che giấu vô số cao thủ. Trong đó, cao thủ đại nội hoàng cung lại càng nhiều như mây, một thái giám cũng rất có thể là tu vi cấp độ Đại Tông Sư. Tào Tung chính là một trong số những đại thái giám rất nổi danh này. Nghe đồn trước kia khi Võ Thần Vương Đại Chu, Càn Long Ngọc vừa mới đột phá đến cấp độ Võ Thánh đã từng ngứa nghề luận bàn với Tào Tung. Hắn phải dựa vào uy thế Võ Thánh mà cũng không chiếm được tiện nghi trước mặt Tào Tung.
Nghe đồn Tào Tung này và Cổ Lão ở Tàng Thư Các trong phủ Trấn Quốc Công cũng không chênh lệch lắm, đều là vì thân thể không trọn vẹn nên mới không thể bước vào cấp độ Võ Thánh.
Trên thực tế, cảnh giới võ đạo đã có thể so sánh với cường giả Võ Thánh.
Dương Thạc dò xét Tào Tung này, Tào Tung cũng đánh giá Dương Thạc vài lần.
- Dương tướng quân, vị này chính là…
Tào Tung trực tiếp hỏi Dương Thành.
- À, đây là đệ đệ của Dương mỗ, đều là con vợ kế của phủ Trấn Quốc Công, Dương Thạc.
Dương Thành giới thiệu qua về Dương Thạc.
- Hả? Chính là đệ nhất nhân Võ Bạt Đại Chu đã đánh bại Dương Tử Mặc ở Yến Sơn, Dương Thạc sao?
Hai mắt Tào Tung sáng ngời.
- Tốt! Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. Chính là Trấn Quốc Công năm đó, lúc ở tầm tuổi này cũng không có tu vi bậc này như ngươi. Phụ Chính Vương cũng thường thường nhắc tới ngươi đấy…
- Tào công công quá khen.
Dương Thạc cười thận trọng.
Trong lòng lại hơi khiếp sợ.
Tào Tung này nhìn như sống ở Hoàng Thành, là lão thái giám một cửa không ra, hai cửa không bước.
Không thể tưởng tượng được tin tức của hắn thực sự linh mẫn như thế. Chuyện Dương Thạc đánh bại Dương Tử Mặc trong lòng đất Yến Sơn cũng đều bị Tào Tung này biết được.
- Ha ha… Hai vị, lần này chúng ta tới đây là muốn vào trong kho tàng hoàng thất một chuyến, đi lấy một kiện đồ vật.
- Hiện nay đại học sĩ Trương đại nhân đang viết thông sử Đại Chu ở trong ngự thư phòng. Trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày quan sát tất cả điển tịch bị che giấu của Đại Chu, sớm đã tính trước kỹ càng rồi. Chỉ có điều hôm nay hắn dẫn động hoàng khí, lúc viết thông sử Đại Chu lại liên tiếp bẻ gãy bảy tám cây bút!
- Lúc trước khi chúng ta đi theo Tiên hoàng, có lần đã cùng Tiên hoàng bước vào kho tàng hoàng thất, đã nhìn thấy một cây bút. Đó chính là lấy ngà voi Man Văn Thiên Tượng để tạo thành cán bút. Một cây bút tuyệt phẩm như vậy chắc hẳn có thể thừa nhận được hoàng khí của Đại Chu. Dùng nó viết thông sử Đại Chu không thể tốt hơn rồi. Cho nên chúng ta mới tới đây lấy cây bút này cho Trương đại nhân.
- Lưu tướng quân.
- Mau bảo vệ Lưu tướng quân.
Lúc này, sắc mặt mấy tên tướng lĩnh cấm quân Đại Chu đều biến đổi.
Có một số thuộc hạ trực tiếp của Lưu Ngự Thanh còn chuẩn bị ra tay, vây công Dương Thạc.
- Dương Thạc, ngươi giỏi lắm, dám ra tay đánh người trong doanh trại cấm quân Đại Chu, còn có kỷ luật không hả. Hôm nay không giết ngươi thì uy phong của Đại Chu ta ở đâu?
Sắc mặt Lưu Ngự Thanh tái nhợt, liên tục thay đổi, cố gắng cắn răng một cái, tay trái coi như hoàn hảo ấn vào chuôi kiếm bên hông, …boong một tiếng, thanh bảo kiếm này lập tức bay ra ngoài. Có thể thấy được, Lưu Ngự Thanh muốn rút ra bảo kiếm, tấn công Dương Thạc lần nữa.
Vèo…o…o!
Nhưng đúng lúc này, một bóng người loé lên.
Nhanh như thiểm điện đến trước mặt Lưu Ngự Thanh, một tay ấn trên tay trái của Lưu Ngự Thanh, rồi mạnh mẽ ấn xuống thanh kiếm mà Lưu Ngự Thanh rút ra.
- Lưu Ngự Thanh, trong doanh trại này mà ngươi dám sử dụng vũ khí, ngươi không sợ quân pháp xử trí hả?
- Dương Thành ta là người thống lĩnh tam quân kinh thành. Ở đây, ta quyết định. Mặc dù ngươi là thống lĩnh Ngự Lâm quân, là một viên tướng mạnh của Đại Chu ta, nhưng nếu ngươi không tuân theo quân lệnh, bất kính với thống soái tam quân thì… ta không ngại giết ngươi tế cờ cho mười vạn cấm quân Đại Chu.
Âm thanh lạnh lùng vang lên bên tai Lưu Ngự Thanh.
- Nguyên soái?
Lưu Ngự Thanh sững sờ.
Người ấn chặt kiếm hắn, không ai khác chính là Dương Thành.
Lúc này, sắc mặt Dương Thành lạnh như băng, một tay ấn trên tay Lưu Ngự Thanh, vậy mà, với thực lực của Lưu Ngự Thanh lại không thể rút bảo kiếm ra được.
Cần phải biết, Lưu Ngự Thanh chính là cao thủ Đại Tông Sư trung kỳ đấy.
Còn Dương Thành mới chỉ đi vào cảnh giới Đại Tông Sư.
Tuy Lưu Ngự Thanh bị Dương Thạc đánh thương tay phải, thực lực bị giảm nhưng Dương Thành có thể nhẹ nhàng ngăn chặn chính mình, cũng cho thấy, Dương Thành, thống lĩnh tam quân kinh thành không phải người đơn giản.
- Các ngươi cũng muốn tạo phản sao?
Vừa ấn chặt tay Lưu Ngự Thanh, Dương Thành vừa lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người trong doanh trướng.
Nhìn đến ánh mắt của Dương Thành, những tên tướng cấm quân kia vội vàng cúi đầu lui lại vị trí của mình.
Lúc trước, những tên tướng lĩnh này cũng không coi Dương Thành vào đâu, cứ cho rằng thực lực Dương Thành thấp kém.
Mặc dù hắn đã thăng cấp lên cảnh giới Đại Tông Sư nhưng hắn mới bao nhiêu tuổi, có bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu? Chỉ sợ, một cao thủ Đại Tông Sư như hắn cũng không đánh thắng được những cao thủ Võ Tôn đỉnh phong hay Võ Tôn cao giai bọn họ.
Bởi vì như vậy mà bọn hắn mới xem thường Dương Thành.
Nên khi Dương Thạc đến, bọn hắn lại càng khinh thường Dương Thạc.
Kiểu gì thì Dương Thành còn là cao thủ Đại Tông Sư, chứ Dương Thạc thì sao?
Hắn còn kém Dương Thành ba bốn tuổi. Một đứa con nít như vậy đến mà Dương Thành còn hoan nghênh, thoạt nhìn hết sức coi trọng Dương Thạc. Nhưng theo như những tướng lĩnh này thì Dương Thành và Dương Thạc coi hành quân đánh trận chỉ như đi chơi mà thôi.
Nhưng một quyền vừa rồi của Dương Thạc đã áp chế được Lưu Ngự Thanh, khiến cho những tên tướng lĩnh này mới nhận thấy được thực lực của Dương Thạc.
Lưu Ngự Thanh là cao thủ Đại Tông Sư, trong toàn bộ quân doanh không có ai vượt qua hắn đâu.
Mà một người đệ nhất cấm quân này lại bị Dương Thạc đánh bại dễ dàng.
Ngay sau đó, Dương Thành ra tay, lại áp chế Lưu Ngự Thanh lần nữa, khiến Lưu Ngự Thanh ngay cả kiếm cũng không rút ra được. Đến tận bây giờ, những tên tướng lĩnh này mới biết, hai anh em Dương Thành và Dương Thạc đều không phải người đơn giản.
- Lưu tướng quân, cất bảo kiếm của ngươi đi thôi.
Dương Thạc thản nhiên nhìn Lưu Ngự Thanh một cái rồi rút tay mình về.
- Vừa rồi Lưu tướng quân luận bàn với Dương Thạc chỉ là tranh khí phách thôi. Tất cả mọi người đều là người cùng một phe, trước mắt còn chung kẻ địch là Mạc Vân Cốc, nên giữ lại bản lĩnh. Trước trận chiến thì cần gì phải tự giết lẫn nhau?
Dương Thạc lạnh lùng nói:
- Dương Thạc là cao thủ trẻ tuổi mà Phụ Chính Vương muốn mời. Đừng nói là xông thẳng quân doanh, dù là xâm nhập hoàng cung Đại Chu ta thì Phụ Chính Vương cũng muốn ân cần tiếp đãi.
- Nếu các ngươi có gì không hiểu thì có thể liên lạc với Phụ Chính Vương để hỏi người xem nên tiếp đãi Dương Thạc như thế nào.
Nói xong những điều này, Dương Thành chậm rãi thở dài một tiếng.
Lúc này, Dương Thạc cũng dừng biến thân Hắc Hùng tầng thứ nhất.
Nếu Lục ca đã ra tay khiến những tên tướng lĩnh này kinh sợ thì Dương Thạc cũng không cần làm căng quá.
- Đại quân của Mạc Vân Cốc vẫn ở ngoài mấy trăm dặm. Nên hôm nay không cần nói chuyện phòng ngự của kinh thành, ta muốn mở tiệc chiêu đãi Dương Thạc, khách từ xa tới.
Một lát sau, Dương Thành nói.
- Cảm ơn Lục ca.
Dương Thạc mỉm cười, rồi đi theo Dương Thành ra doanh trướng.
Thấy Dương Thạc cùng Dương Thành đã rời đi, mấy tên tướng lĩnh trong doanh trướng mới thầm thở nhẹ một hơi, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều có sự khiếp sợ. Có thể thấy, bọn họ cũng rất kinh ngạc với thực lực của Dương Thạc và Dương Thành.
- Nửa năm trước, không phải tên Dương Thạc này bị A Mục Đạt Vượng đuổi giết sao? Sao bây giờ hắn lại có thực lực như vậy?
Sắc mặt Lưu Ngự Thanh khó coi, nói nhỏ.
- Tướng quân.
Một người thanh niên trẻ tuổi đi đến sau lưng Lưu Ngự Thanh. Người này chính là Âu Dương Ngự, người điều khiển thiên binh chiến xa cứu Lưu Ngự Thanh khi ở trong hang động đá vôi ở Yến Sơn.
- Tướng quân, tôi nghe nói tên Dương Thạc này đã từng xuất hiện trong hang động đá vôi dưới lòng đất Yến Sơn, cùng Dương Tử Mặc đánh một trận. Dương Tử Mặc mặc Thiên Đạo Thần Hoàng giáp, cầm trong tay Tam Thiên đạo hoàng kiếm, vậy mà không phải đối thủ của Dương Thạc, bị Dương Thạc đánh cho một trận rồi mới chật vật chạy thục mạng.
Âu Dương Ngự nhỏ giọng nói.
- Cái gì?
Cả người Lưu Ngự Thanh chấn động, vẻ mặt không thể tin.
- Sát khí thật lợi hại!
Nhịn không được, Dương Thạc lại than nhẹ một tiếng.
Sát khí trong kiện Huyền Quang Ngưng Tố Khải này rõ ràng đã mạnh mẽ đến như thế, ngay cả một đám thần hồn của Dương Thạc cũng trực tiếp bị tiêu diệt. Một kiện áo giáp như vậy, mặc dù chỉ là một pháp khí phòng ngự nhưng Dương Thạc thấy cũng đủ để được xưng tụng là đại hung khí rồi!
Mặc thân áo giáp này chiến đấu chém giết với cường giả dưới cấp độ Võ Thánh, sát khí trong Huyền Quang Ngưng Tố Khải này thậm chí có thể trực tiếp ảnh hưởng đến tâm niệm thần hồn đối thủ!
- Cũng chỉ có Dương Thiên mới có thể bỏ qua một kiện áo giáp mạnh mẽ như vậy…
Trong lòng Dương Thạc thầm than.
Trong mắt Dương Thiên, bảo vật pháp khí dưới cấp độ Võ Thánh Ngũ Trọng Lôi Âm chỉ sợ đều không đặt vào mắt rồi. Tuy kiện Huyền Quang Ngưng Tố Khải này lợi hại, nhưng lúc Dương Thiên ở cấp độ Đại Tông Sư, rèn luyện trong quân, nam chinh bắc chiến mới mặc thoáng một phát. Đợi đến khi Dương Thiên đột phá đến cấp độ Võ Thánh, kiện áo giáp này có cũng được mà không có cũng không sao, trực tiếp vứt vào trong kho hàng cấm quân này.
Huyền Quang Ngưng Tố Khải, bản thân phòng ngự chính là cấp độ Tam Cấp Thần Binh đấy!
Cho dù đoạn trảo Huyền Ưng của Dương Thạc thì cũng đều chưa hẳn có thể xé rách phòng ngự của nó!
Còn nữa, nó cũng coi như là pháp khí Võ Thánh Tam Trọng Lôi Âm.
Tổng hợp lại, kiện Huyền Quang Ngưng Tố Khải này còn mạnh hơn Huyền Ưng Giáp của Dương Thạc không ít. Thậm chí những bí bảo áo giáp mà Ẩn Giao Vương lưu lại trong không gian Thập Phương Ca Sa của Dương Thạc cũng đều không có kiện nào có thể hơn kiện Huyền Quang Ngưng Tố Khải này.
- Chỉ tiếc sát khí trên này không hợp với ta!
Liếc nhìn Huyền Quang Ngưng Tố Khải, Dương Thạc than nhẹ một tiếng, từ từ nhắm chặt hai mắt lại.
Vừa lúc trước Dương Thạc đã phân ra một đám thần hồn tiến vào Huyền Quang Ngưng Tố Khải này, chính là muốn thử xem thần hồn của hắn có thể dung nhập vào trong đó không.
Chỉ tiếc là đám thần hồn này đã lập tức bị tiêu diệt.
Dương Thạc biết rõ con đường của hắn và Dương Thiên hoàn toàn khác biệt. Áo giáp này của hắn ta chỉ sợ cũng không thích hợp.
Lại mở mắt lần nữa, thần thái trong mắt Dương Thạc đã khôi phục. Sắc mặt vốn dĩ hơi tái nhợt cũng khôi phục nguyên trạng. Vừa rồi dù sao chẳng qua chỉ là một đám thần hồn của Dương Thạc bị đánh diệt, cũng không phải tổn thương khó có thể khôi phục.
- Hả? Dương Thạc, áo giáp này không thích hợp với ngươi?
Thần sắc Dương Thạc biến hóa trong nháy mắt vừa rồi đã bị Dương Thành nhạy cảm phát hiện được.
Dương Thành nhướng mày, nói?
- Kiện Huyền Quang Ngưng Tố Khải này xem như đã là bộ khôi giáp tốt nhất ở đây rồi. Những kiện áo giáp còn lại, tuy cũng có vài món rất tốt nhưng cũng phải kém kiện Huyền Quang Ngưng Tố Khải mấy phần. Nếu kiện này cũng không thích hợp với ngươi, chỉ sợ chỉ có thể tìm mấy bộ áo giáp bình thường thôi. Nhưng mặc dù là áo giáp bình thường thì ít nhất cũng không quá chênh lệch với bộ tàn giáp rách một tầng trên người ngươi.
- Ừm, tìm tiếp đi. Không được thì tùy tiện chọn một kiện vậy!
Dương Thạc gật gật đầu.
Trong kho hàng cấm quân này hoàn toàn chính xác có vài bộ áo giáp có cấp độ không chênh lệch lắm với Huyền Ưng Giáp của Dương Thạc. Những áo giáp kia tốt xấu gì cũng là nguyên vẹn, mà Huyền Ưng Giáp lại hơi tàn bị tàn phá rồi. Lấy được những áo giáp kia, coi như Dương Thạc không đi một chuyến tay không.
Nhưng Dương Thạc có yêu cầu hơi cao về áo giáp.
Nếu những áo giáp khác không chênh lệch quá lớn, đổi hay không đổi cũng không sao!
Tuy Huyền Ưng Giáp bị tàn phá nhưng cũng chỉ là bị mất phần che vị trí tay mà thôi. Sau khi Dương Thạc biến thân Đệ Nhị Trọng Hắc Hùng, cánh tay sẽ sinh ra áo giáp màu đen, phòng ngự cũng không quá kém.
Ken két…
Lúc Dương Thạc đang tiếp tục xem xét áo giáp trong kho hàng thì chợt thấy cửa nhà kho cấm quân này đột nhiên mở ra.
Một thân ảnh sau lưng hơi cong lên bước vào nhà kho cấm quân này.
Người này hình thể trung đẳng, không mập không gầy, tóc hay lông mi đều là một màu tuyết trắng, không có râu. Trên người người này mặc cẩm bào, trong tay giữ một cây phất trần, từ bên ngoài nhìn vào như là một thái giám.
Chẳng qua là thái giám này thật không đơn giản.
Lúc tiến lên, khí tức thu lại, ngay cả tiếng bước chân cũng không phát ra. Nếu Dương Thạc nhắm mắt lại, gần như đều không phát hiện ra được sự hiện diện của hắn.
- Cường giả Đại Tông Sư?
Dương Thạc khẽ chau mày, trong lòng lập tức xuất hiện một ý niệm như vậy.
Thái giám này nhất định là cao thủ cấp độ Đại Tông Sư. Dương Thạc nhận thấy thực lực của hắn còn mạnh hơn Đại Tông Sư trung giai Lưu Ngự Thanh không ít, so sánh với cao thủ cấp độ Đại Tổng Sư đỉnh phong, Âu Tử Hồng chủ nhân Tiên Sư Đạo cũng không kém nhiều lắm.
Thái giám này bước vào trong nhà kho cấm quân, cũng không dừng lại trong nhà kho mà trực tiếp đi vào sâu trong nhà kho, tiến tới phía Dương Thành và Dương Thạc. Đến gần, trên mặt thái giám này lộ ra vẻ mỉm cười, từ xa chắp tay với Dương Thành:
- Chúng ta nghe những tiểu tử ngoài kia nói Dương tướng quân đã vào trong kho hàng. Quả nhiên là vậy. Chúng ta bái kiến Dương tướng quân!
- Tào công công!
Dương Thành cũng cười nhạt một tiếng, chắp tay hành lễ với thái giám này.
- Tào công công? Người này chính là cường giả Hoàng Thành Đại Chu, Tào Tung?
Trong lòng Dương Thạc hơi chấn động.
Kinh thành Đại Chu, bề ngoài nhìn thấy chỉ có hai cường giả Đại Tông Sư là Lưu Ngự Thanh và Dương Thành trấn giữ.
Loại tình huống này, trên thực tế căn bản không cần cường giả Võ Thánh Mạc Vân Cốc mang binh công phạt, chỉ cần phái thêm mấy gã Đại Tông Sư cũng đủ để mang binh đánh hạ kinh thành.
Nhưng kinh thành Đại Chu rốt cục cũng là cố đô vạn năm. Đại Chu là một thành trì tối trọng yếu nhất, trong đó che giấu vô số cao thủ. Trong đó, cao thủ đại nội hoàng cung lại càng nhiều như mây, một thái giám cũng rất có thể là tu vi cấp độ Đại Tông Sư. Tào Tung chính là một trong số những đại thái giám rất nổi danh này. Nghe đồn trước kia khi Võ Thần Vương Đại Chu, Càn Long Ngọc vừa mới đột phá đến cấp độ Võ Thánh đã từng ngứa nghề luận bàn với Tào Tung. Hắn phải dựa vào uy thế Võ Thánh mà cũng không chiếm được tiện nghi trước mặt Tào Tung.
Nghe đồn Tào Tung này và Cổ Lão ở Tàng Thư Các trong phủ Trấn Quốc Công cũng không chênh lệch lắm, đều là vì thân thể không trọn vẹn nên mới không thể bước vào cấp độ Võ Thánh.
Trên thực tế, cảnh giới võ đạo đã có thể so sánh với cường giả Võ Thánh.
Dương Thạc dò xét Tào Tung này, Tào Tung cũng đánh giá Dương Thạc vài lần.
- Dương tướng quân, vị này chính là…
Tào Tung trực tiếp hỏi Dương Thành.
- À, đây là đệ đệ của Dương mỗ, đều là con vợ kế của phủ Trấn Quốc Công, Dương Thạc.
Dương Thành giới thiệu qua về Dương Thạc.
- Hả? Chính là đệ nhất nhân Võ Bạt Đại Chu đã đánh bại Dương Tử Mặc ở Yến Sơn, Dương Thạc sao?
Hai mắt Tào Tung sáng ngời.
- Tốt! Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. Chính là Trấn Quốc Công năm đó, lúc ở tầm tuổi này cũng không có tu vi bậc này như ngươi. Phụ Chính Vương cũng thường thường nhắc tới ngươi đấy…
- Tào công công quá khen.
Dương Thạc cười thận trọng.
Trong lòng lại hơi khiếp sợ.
Tào Tung này nhìn như sống ở Hoàng Thành, là lão thái giám một cửa không ra, hai cửa không bước.
Không thể tưởng tượng được tin tức của hắn thực sự linh mẫn như thế. Chuyện Dương Thạc đánh bại Dương Tử Mặc trong lòng đất Yến Sơn cũng đều bị Tào Tung này biết được.
- Ha ha… Hai vị, lần này chúng ta tới đây là muốn vào trong kho tàng hoàng thất một chuyến, đi lấy một kiện đồ vật.
- Hiện nay đại học sĩ Trương đại nhân đang viết thông sử Đại Chu ở trong ngự thư phòng. Trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày quan sát tất cả điển tịch bị che giấu của Đại Chu, sớm đã tính trước kỹ càng rồi. Chỉ có điều hôm nay hắn dẫn động hoàng khí, lúc viết thông sử Đại Chu lại liên tiếp bẻ gãy bảy tám cây bút!
- Lúc trước khi chúng ta đi theo Tiên hoàng, có lần đã cùng Tiên hoàng bước vào kho tàng hoàng thất, đã nhìn thấy một cây bút. Đó chính là lấy ngà voi Man Văn Thiên Tượng để tạo thành cán bút. Một cây bút tuyệt phẩm như vậy chắc hẳn có thể thừa nhận được hoàng khí của Đại Chu. Dùng nó viết thông sử Đại Chu không thể tốt hơn rồi. Cho nên chúng ta mới tới đây lấy cây bút này cho Trương đại nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.