Chương 154: Bạch Văn Cùng Kỳ con
Linh Ẩn Hồ
06/03/2014
Huyết Phi kêu lên một tiếng đưa Dương Thạc bay xuống, chỉ chớp mắt đã tới chỗ Bạch Văn Cùng Kỳ và Băng Long Tích quyết chiến.
Dương Thạc nhảy xuống khỏi lưng Huyết Phi.
Vừa chạm đất là hắn cảm nhận được luồng khí tức băng hàn xâm thực về phí mình. Nhiệt độ của khu rừng lúc này còn lạnh hơn mùa đông hai ba tháng trước. Không cần nói cũng biết hàn khí đều toả ra từ những cái cây bị đông cứng ở xung quanh.
Nơi lạnh nhất hiển nhiên là chỗ của con Băng Long Tích.
Xương cổ của Băng Long Tích bị gãy lìa, từ cổ trở xuống đã không thể cử động được nữa, nhưng dù vậy thân thể to lớn của nó vẫn tự động hít thở, mỗi lần như vậy đều phả ra thứ khí tức băng hàn đến cực điểm. Cơ thể Dương Thạc đạt đến Luyện Khí cao giới mà cũng có cảm giác khó lòng chịu nổi thứ hàn khí ấy.
- Hàn khí mạnh thật, truyền thuyết nói trong huyết nhục của Băng Long Tích mang một lượng lớn hàn khí, có thể trung hoà hoả độc, coi như là một loại dược tài không tồi. Con Băng Long Tích to thế này, chỉ riêng cơ thể này cũng đáng giá vạn tiền rồi!
Nhìn thân hình to lớn của Băng Long Tích, Dương Thạc nghĩ bụng.
Đương nhiên thứ quý giá nhất của Băng Long Tích không phải huyết nhục.
Trên đầu nó có hai cái sừng, cắt một cái là có thể bán được vài vạn đến mười vạn vàng, so ra thì huyết nhục của nó chẳng đáng tiền!
Grừ…
Thấy Dương Thạc, Băng Long Tích phát ra tiếng.
Muốn bò dậy nhưng thân thể của nó đã không thể động đậy được nữa, ngay ngẩng đầu cũng khó khăn.
Grào!
Thấy Dương Thạc tiến lại, Băng Long Tích há mồm phả ra sương băng.
- Muốn ngăn cản ta sao? Nếu ở trạng thái bình thường, với một luồng sương này có lẽ đã biến ta thành tảng đá rồi, nhưng đáng tiếc giờ ngươi sắp hết đời rồi, còn muốn ra oai sao?
Dương Thạc cười khảy, toàn thân phả ra Canh Khí hoả độc nóng rực, đám sương băng này chạm phải Canh Khí của hắn liền lập tức tiêu tan.
Băng Long Tích trong trạng thái bình thường một hơi sương băng là được phun ra từ ngực bụng. Giờ nó không thể khống chế được cơ thể, không thể phun ra khí tức băng hàn từ ngực bụng, chỉ dựa vào khí tức băng hàn ở mồm thì căn bản không thể đây tổn thương gì cho Dương Thạc.
- Mãnh thú Đại Tông Sư khủng bố vô cùng, khả năng tự chữa lành cũng mạnh, chưa biết chừng lúc nào đó thương thế ở cổ phục hồi là có nó có thể di chuyển. Lúc đó dù có mười ta cũng không phải đối thủ của nó….Dứt khoát cho nó một chiêu giết chết hẳn đi nho xong!
Không chần chừ chút nào, Dương Thạc nhanh chóng tiến lên trước. Tay phải xuất hiện đoạn trảo Huyết Ưng, hung hăng nhằm tới cái đầu khổng lồ của Băn Long Tích mà tóm xuống.
Keng keng!
Âm thanh kim loại va chạm vang lên.
Xương đầu của con Băng Long Tích cứng hơn cả thép thông thường.
Thế nhưng với đoạn trảo Huyền Ưng, thứ tam giới thần binh này thì có cứng nữa cũng vô ích. Rắc một tiếng, đoạn trảo Huyền Ưng bị chọc thủng, năm ngón xuyên vào đại não của Băng Long Tích.
Dương Thạc phóng ta Canh Khí, phụt phụt mấy tiếng nghiền nát đại não của Băng Long Tích. Băng Long Tích lúc này đã hoàn toàn không có khả năng sống nữa rồi…
Keng keng!
Canh Khí quấy động trong đại não Băng Long Tích, dường như chạm phải thứ gì đó.
- Trong não Băng Long Tích có thứ gì đó?
Dương Thạc khựng người, khép đoạn trảo Huyền Ưng lại, lôi ra từ trong đại não Băng Long Tích một quả cầu trong đường kính khoảng hai tấc.
Quả cầu này có màu trắng, toả ra khí tức lành lạnh.
- Đây là…nội đan của Băng Long Tích?
Dương Thạc lập tức biết quả cầu này chính là nội đan của Băng Long Tích. Trong cơ thể của dị thú Đại Tông Sư chắc chắn có nội đan và nội đan của con Băng Long Tích này nằm ở đại não.
- Dị thú của vùng đất man di, nội đan đều nằm trong đại não. Nghe nói dị thú của Hoả La Quốc, Bắc Vực Băng Nguyên đều như vậy. Nội đan của Đại Châu, Nê La Quốc ở trong khoang người…
Dương Thạc nghĩ bụng, nhìn sang Bạch Văn Cùng Kỳ ở cách đó không xa.
Bạch Văn Cùng Kỳ là dị thú Đại Châu, nội đan của nó chắc là trong khoang người.
Đúng lúc Dương Thạc nhìn Bạch Văn Cùng Kỳ thì phát hiện nó chưa chết hẳn. Hai mắt nó vẫn mở trừng trừng, ánh mắt nhìn hắn lại đầy sự chờ mong.
Bạch Văn Cùng Kỳ rốt cuộc là dị thú Đại Tông Sư.
Ngay Gia La Minh là Luyện Khí cao giới, thân thể cường tráng, nội tạng bị thiêu rụi, khi sinh cơ không còn nữa cũng có thể khiến Dương Thạc thương nhẹ. Khí huyết, thân thể Bạch Văn Cùng Kỳ còn mạnh hơn Gia La Minh cả chục, cả trăm lần, chỉ cần không thành đám thịt bầy nhày thì không thể chết ngay được.
- Trong ánh mắt của Bạch Văn Cùng Kỳ dường như có sự trông chờ cầu xin? Nó muốn xin mình điều gì? Lẽ nào xin đừng giết nó? Dù mình không giết thì với tình hình hiện nay nó cũng chẳng sống được nhỉ? Cùng lắm là gắng gượng được một ngày một đêm, khí huyết cạn thì sự sống cũng không còn nữa…
Dương Thạc nghĩ bụng.
Grào! Grào!
Khi Dương Thạc nghĩ đến đây bỗng nghe thấy từ phía sau có tiếng gầm.
- Là tiếng của Hắc Hùng?
Dương Thạc lập tức nhận ra đó là tiếng của Hắc Hùng.
Tiếng gầm của Hắc Hùng lúc này mang chút phấn khích.
Hắc Hùng vừa rồi tới cùng Dương Thạc và Huyết Phi, sau khi Bạch Văn Cùng Kỳ và Băng Long Tích đồng quy vu tận, Hắc Hùng đã ngay lập tức chay tới không biết làm gì.
Lúc này nó vừa phấn khích kêu vừa lao tới, gặp cành cây lớn cũng không tránh, cứ thế đâm thẳng tới, chớp mắt đã tới bên cạnh Dương Thạc.
Trong lòng nó ôm một thứ gì đó màu trắng.
Dương Thạc ngó nhìn.
- Ủa?
Khi nhìn rõ thứ đó, Dương Thạc bất giác khựng người.
Vì thứ Hắc Hùng ôm trong lòng không phải thứ gì khác mà chính là một con Bạch Văn Cùng Kỳ con, thân hình chỉ dài hai thước. Con Bạch Văn Cùng Kỳ này hình như vừa mới sinh, còn chưa mở mắt, miệng khẽ động như muốn bú sữa, nhìn vô cùng đáng yêu.
- Con Bạch Văn Cùng Kỳ này sinh con nên thực lực mới giảm mạnh, không thể chống đỡ được với Bắng Long Tích.
Lúc này Dương Thạc đã hiểu ra.
Chẳng trách mà lúc nãy rõ ràng có cơ hội chạy thoát mà nó không chạy, liều chết với Băng Long Tích, thì ra muốn bảo vệ con của nó…
- Ngươi không phải cầu xin ta tha cho ngươi mà là tha cho con ngươi?
Đồng thời Dương Thạc cũng hiểu được ánh mắt của Bạch Văn Cùng Kỳ…
Dương Thạc nhảy xuống khỏi lưng Huyết Phi.
Vừa chạm đất là hắn cảm nhận được luồng khí tức băng hàn xâm thực về phí mình. Nhiệt độ của khu rừng lúc này còn lạnh hơn mùa đông hai ba tháng trước. Không cần nói cũng biết hàn khí đều toả ra từ những cái cây bị đông cứng ở xung quanh.
Nơi lạnh nhất hiển nhiên là chỗ của con Băng Long Tích.
Xương cổ của Băng Long Tích bị gãy lìa, từ cổ trở xuống đã không thể cử động được nữa, nhưng dù vậy thân thể to lớn của nó vẫn tự động hít thở, mỗi lần như vậy đều phả ra thứ khí tức băng hàn đến cực điểm. Cơ thể Dương Thạc đạt đến Luyện Khí cao giới mà cũng có cảm giác khó lòng chịu nổi thứ hàn khí ấy.
- Hàn khí mạnh thật, truyền thuyết nói trong huyết nhục của Băng Long Tích mang một lượng lớn hàn khí, có thể trung hoà hoả độc, coi như là một loại dược tài không tồi. Con Băng Long Tích to thế này, chỉ riêng cơ thể này cũng đáng giá vạn tiền rồi!
Nhìn thân hình to lớn của Băng Long Tích, Dương Thạc nghĩ bụng.
Đương nhiên thứ quý giá nhất của Băng Long Tích không phải huyết nhục.
Trên đầu nó có hai cái sừng, cắt một cái là có thể bán được vài vạn đến mười vạn vàng, so ra thì huyết nhục của nó chẳng đáng tiền!
Grừ…
Thấy Dương Thạc, Băng Long Tích phát ra tiếng.
Muốn bò dậy nhưng thân thể của nó đã không thể động đậy được nữa, ngay ngẩng đầu cũng khó khăn.
Grào!
Thấy Dương Thạc tiến lại, Băng Long Tích há mồm phả ra sương băng.
- Muốn ngăn cản ta sao? Nếu ở trạng thái bình thường, với một luồng sương này có lẽ đã biến ta thành tảng đá rồi, nhưng đáng tiếc giờ ngươi sắp hết đời rồi, còn muốn ra oai sao?
Dương Thạc cười khảy, toàn thân phả ra Canh Khí hoả độc nóng rực, đám sương băng này chạm phải Canh Khí của hắn liền lập tức tiêu tan.
Băng Long Tích trong trạng thái bình thường một hơi sương băng là được phun ra từ ngực bụng. Giờ nó không thể khống chế được cơ thể, không thể phun ra khí tức băng hàn từ ngực bụng, chỉ dựa vào khí tức băng hàn ở mồm thì căn bản không thể đây tổn thương gì cho Dương Thạc.
- Mãnh thú Đại Tông Sư khủng bố vô cùng, khả năng tự chữa lành cũng mạnh, chưa biết chừng lúc nào đó thương thế ở cổ phục hồi là có nó có thể di chuyển. Lúc đó dù có mười ta cũng không phải đối thủ của nó….Dứt khoát cho nó một chiêu giết chết hẳn đi nho xong!
Không chần chừ chút nào, Dương Thạc nhanh chóng tiến lên trước. Tay phải xuất hiện đoạn trảo Huyết Ưng, hung hăng nhằm tới cái đầu khổng lồ của Băn Long Tích mà tóm xuống.
Keng keng!
Âm thanh kim loại va chạm vang lên.
Xương đầu của con Băng Long Tích cứng hơn cả thép thông thường.
Thế nhưng với đoạn trảo Huyền Ưng, thứ tam giới thần binh này thì có cứng nữa cũng vô ích. Rắc một tiếng, đoạn trảo Huyền Ưng bị chọc thủng, năm ngón xuyên vào đại não của Băng Long Tích.
Dương Thạc phóng ta Canh Khí, phụt phụt mấy tiếng nghiền nát đại não của Băng Long Tích. Băng Long Tích lúc này đã hoàn toàn không có khả năng sống nữa rồi…
Keng keng!
Canh Khí quấy động trong đại não Băng Long Tích, dường như chạm phải thứ gì đó.
- Trong não Băng Long Tích có thứ gì đó?
Dương Thạc khựng người, khép đoạn trảo Huyền Ưng lại, lôi ra từ trong đại não Băng Long Tích một quả cầu trong đường kính khoảng hai tấc.
Quả cầu này có màu trắng, toả ra khí tức lành lạnh.
- Đây là…nội đan của Băng Long Tích?
Dương Thạc lập tức biết quả cầu này chính là nội đan của Băng Long Tích. Trong cơ thể của dị thú Đại Tông Sư chắc chắn có nội đan và nội đan của con Băng Long Tích này nằm ở đại não.
- Dị thú của vùng đất man di, nội đan đều nằm trong đại não. Nghe nói dị thú của Hoả La Quốc, Bắc Vực Băng Nguyên đều như vậy. Nội đan của Đại Châu, Nê La Quốc ở trong khoang người…
Dương Thạc nghĩ bụng, nhìn sang Bạch Văn Cùng Kỳ ở cách đó không xa.
Bạch Văn Cùng Kỳ là dị thú Đại Châu, nội đan của nó chắc là trong khoang người.
Đúng lúc Dương Thạc nhìn Bạch Văn Cùng Kỳ thì phát hiện nó chưa chết hẳn. Hai mắt nó vẫn mở trừng trừng, ánh mắt nhìn hắn lại đầy sự chờ mong.
Bạch Văn Cùng Kỳ rốt cuộc là dị thú Đại Tông Sư.
Ngay Gia La Minh là Luyện Khí cao giới, thân thể cường tráng, nội tạng bị thiêu rụi, khi sinh cơ không còn nữa cũng có thể khiến Dương Thạc thương nhẹ. Khí huyết, thân thể Bạch Văn Cùng Kỳ còn mạnh hơn Gia La Minh cả chục, cả trăm lần, chỉ cần không thành đám thịt bầy nhày thì không thể chết ngay được.
- Trong ánh mắt của Bạch Văn Cùng Kỳ dường như có sự trông chờ cầu xin? Nó muốn xin mình điều gì? Lẽ nào xin đừng giết nó? Dù mình không giết thì với tình hình hiện nay nó cũng chẳng sống được nhỉ? Cùng lắm là gắng gượng được một ngày một đêm, khí huyết cạn thì sự sống cũng không còn nữa…
Dương Thạc nghĩ bụng.
Grào! Grào!
Khi Dương Thạc nghĩ đến đây bỗng nghe thấy từ phía sau có tiếng gầm.
- Là tiếng của Hắc Hùng?
Dương Thạc lập tức nhận ra đó là tiếng của Hắc Hùng.
Tiếng gầm của Hắc Hùng lúc này mang chút phấn khích.
Hắc Hùng vừa rồi tới cùng Dương Thạc và Huyết Phi, sau khi Bạch Văn Cùng Kỳ và Băng Long Tích đồng quy vu tận, Hắc Hùng đã ngay lập tức chay tới không biết làm gì.
Lúc này nó vừa phấn khích kêu vừa lao tới, gặp cành cây lớn cũng không tránh, cứ thế đâm thẳng tới, chớp mắt đã tới bên cạnh Dương Thạc.
Trong lòng nó ôm một thứ gì đó màu trắng.
Dương Thạc ngó nhìn.
- Ủa?
Khi nhìn rõ thứ đó, Dương Thạc bất giác khựng người.
Vì thứ Hắc Hùng ôm trong lòng không phải thứ gì khác mà chính là một con Bạch Văn Cùng Kỳ con, thân hình chỉ dài hai thước. Con Bạch Văn Cùng Kỳ này hình như vừa mới sinh, còn chưa mở mắt, miệng khẽ động như muốn bú sữa, nhìn vô cùng đáng yêu.
- Con Bạch Văn Cùng Kỳ này sinh con nên thực lực mới giảm mạnh, không thể chống đỡ được với Bắng Long Tích.
Lúc này Dương Thạc đã hiểu ra.
Chẳng trách mà lúc nãy rõ ràng có cơ hội chạy thoát mà nó không chạy, liều chết với Băng Long Tích, thì ra muốn bảo vệ con của nó…
- Ngươi không phải cầu xin ta tha cho ngươi mà là tha cho con ngươi?
Đồng thời Dương Thạc cũng hiểu được ánh mắt của Bạch Văn Cùng Kỳ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.