Chương 689: Bí bảo của Thuần Nhân tộc, giá trị cống hiến
Linh Ẩn Hồ
11/08/2014
Dương Thạc nhìn Nhân Hoàng Tôn Trưng, thầm nghĩ:
- Nhân Hoàng điện hạ đi vào bá chủ đẳng cấp ngũ tinh? Tức là nói chỉ cần không ra ngoài ý muốn, tích lũy từng chút một thì sắp đến đẳng cấp lục tinh rồi.
Lúc trước Dương Thạc gặp Nhân Hoàng Tôn Trưng ở trần gian còn tưởng gã chỉ là cường giả cấp tam tinh, nay xem ra hắn phán đoán hơi nông cạn.
Thực lực của Nhân Hoàng cỡ cấp tam tinh?
Đây hiển nhiên là không thể nào, nhưng Dương Thạc nhớ rõ lúc ở trần gian thì Nhân Hoàng Tôn Trưng phát ra uy nhiếp khí thế chỉ cỡ cấp tam tinh, thậm chí là không tới nên không xem như hắn đoán sai.
Sau này Dương Thạc phi thăng Thiên Thánh giới, gặp Lam Viễn không kém hơn Nhân Hoàng Tôn Trưng lúc trong Nhân Hoàng bao nhiêu.
Không cần nghĩ cũng biết Nhân Hoàng Tôn Trưng đã áp chế tu vi của mình.
- Cường giả cấp tam tinh bình thường căn bản không có thực lực trở về hạ giới.
Dương Thạc đến Thiên Thánh giới không phải một, hai ngày.
Thiên Thánh giới có rất nhiều cường giả từ hạ giới phi thăng lên, nhiều người đi vào đẳng cấp hư không Võ Thánh cấp tam tinh, thậm chí là cấp tứ tinh, cấp ngũ tinh, những người này gần như không trở về hạ giới.
Nay Dương Thạc cũng có tu vi đỉnh đẳng cấp ngũ tinh, hắn cảm giác muốn xé rách hư không này trở về trần gian của mình là chuyện không thể được.
Hiển nhiên lúc trước Nhân Hoàng Tôn Trưng trở về trần gian là có dùng bí pháp.
Có lẽ mười mấy hư không Võ Thánh Thuần Nhân tộc liên hợp mở ra con đường không gian, chắc còn dùng bí bảo của Thuần Nhân tộc.
Lúc trước Thuần Nhân tộc xưng vương xưng bá ở Thuần Nhân tộc, có vô số bí bảo, mặc dù bây giờ suy sụp nhưng chắc còn nội tình, sót lại khá nhiều các loại kỳ dị bảo vật. Rất có thể Nhân Hoàng Tôn Trưng nhờ vào những báu vật này áp chế thực lực tiến vào trần gian.
Nhân Hoàng Tôn Trưng khen Dương Thạc:
- Ha ha ha ha ha ha! Dương Thạc huynh đệ, lúc trước ta từ thông đạo hư tiến vào nhân gian giới ức chế thực lực đến đẳng cấp nhị tinh nhưng ánh mắt thì không ức chế, lập tức nhìn ra tiềm lực thật sự của ngươi. Không ngờ mấy năm qua đi, tiềm của ngươi mạnh hơn cả dự đoán của ta.
Dương Thạc mỉm cười nói:
- Điện hạ quá khen, chỉ là may mắn.
Tiềm lực không thể quyết định thành tựu của một người.
Có khi đủ tiềm lực chưa chắc tăng tiến, có mạnh mẽ hay không còn nhờ vào may mắn hoặc kỳ ngộ.
Như một số thanh niên Thuần Nhân tộc đủ tiềm lực, nếu không thể lao ra khỏi Bạch Lâm đảo đi bên ngoài rèn luyện thì tương lai không thể tăng nhanh thực lực, chậm rĩa bị mài mòn nhuệ khí, sau này thành tựu rất có hạn.
Bây giờ Dương Thạc đạt đến trình độ này đầu tiên là tiềm lực đủ, thứ hai là nhờ vào liên tục gặp kỳ ngộ và may mắn.
Nhân Hoàng Tôn Trưng nói:
- Dương Thạc, ngươi đừng quá khiêm tốn. Tóm lại ngươi trở về Thuần Nhân tộc ta ở Thiên Thánh giới thì thực lực của Thuần Nhân tộc tăng nhiều, đầy là chuyện rất tốt. Dương Thạc, lần đầu tiên ngươi đến chỗ cư trú của Thuần Nhân tộc ở Thiên Thánh giới, hãy theo ta đi vào nhìn kỹ tình huống đi.
Nhân Hoàng Tôn Trưng xoay người đi sâu vào đại trận phòng hộ của Thuần Nhân tộc.
Lúc xoay người, Nhân Hoàng Tôn Trưng nhỏ giọng nói với Phật Ấn đại sư:
- Nhị đệ, hãy để tam đệ trở lại bình tĩnh chút đi.
- Vâng thưa đại ca.
Phật Ấn đại sư khẽ thở dài liế Chân Võ đại đế.
Mặt Chân Võ đại đế lạc lõng, không nói một lời.
Dương Thạc mặc kệ Chân Võ đại đế có suy nghĩ gì, nhấc chân cùng Tô Thanh Như đi theo Nhân Hoàng Tôn Trưng.
Dương Thạc đi mấy chục bước, khoảng cách mười mấy trượng chợt tan sương mù trắng, thảo nguyên bao la đập vào mắt.
- Đây là nơi Thuần Nhân tộc cư trú, ít nhất chiếm mọt phần bốn đất đai Bạch Lâm đảo.
Bình nguyên dần hiện ra bao la hơn đã tưởng.
Dương Thạc mưo hồ cảm giác nơi Thuần Nhân tộc cư trú diện tích lớn đến một phần bốn Bạch Lâm đảo, tức là một phần tư Đại Chu triều ở trần gian.
Lúc trước nhìn từ bên ngoài thì nơi Thuần Nhân tộc cư trú chỉ là một khối đất nhỏ ở chính giữa Bạch Lâm đảo, diện tích không đến một phần mười hòn đảo.
Nhìn bên ngoài là một phần mười.
Nhìn bên trong thì là một phần tư, to cỡ gấp hai trở lên.
Lòng Dương Thạc máy động:
- Là pháp khí không gian?
Rất rõ ràng, đất Thuần Nhân tộc cư trú ở trong pháp khí không gian được mở ra lớn nhất, nhìn từ bên ngoài không to nhưng bên trong thì không gian lớn hơn gấp đôi.
Dương Thạc thầm nghĩ:
- Pháp khí to như vậy chắc truyền xuống từ thời thượng cô, khi Thuần Nhân tộc còn hưng thịnh.
Dương Thạc cũng có pháp khí không gian, là thập phương cà sa. Không gian của thập phương cà sa cỡ hai, ba sơn mạch, đặt trong Thuần Nhân tộc thì không tới một ngọn đồi nhỏ. Pháp khí không gian của Thuần Nhân tộc lớn hơn không gian thập phương cà sa của Dương Thạc gấp ngàn vạn lần.
- Dương Thạc, nơi này vốn là bí địa trung tâm của Thuần Nhân tộc ta, sau này Thuần Nhân tộc liên tục bị Bán Thần Thú tộc công kích, thực lực giảm đi, địa vực thu nhỏ, nhân khẩu cũng hạ thấp vô cùng. Sau đó một lần đại nguy cơ xảy ra, Thuần Nhân tộc gần như diệt tuyệt, chỉ một phần nhỏ trốn vào bí địa trung tâm này, sinh tồn.
Nhân Hoàng Tôn Trưng đi ở đằng trước giới thiệu cho Dương Thạc nghe:
- Sau này Thuần Nhân tộc ta luôn không thể ra khỏi bí địa trung tâm, phát triển phong bế, khó thể hồi phục đỉnh cao.
Vốn là bí địa trung tâm?
Sau này Thuần Nhân tộc tốn hết vào trong, phát triển trong bong bế?
Phát triển trong phong bế rất khó đào tạo ra siêu cấp cường giả, đây là lý do Thuần Nhân tộc dần lạc hậu?
Cũng hết cách.
Nếu không phát triển trong phong bế thì đừng nói là sản sinh siêu cấp cường giả, sợ rằng giờ phút này Thuần Nhân tộc đã bị diệt tộc.
Dương Thạc thở hắt ra, trầm giọng nói:
- Có thể chống qua nhiều năm như vậy, Thuần Nhân tộc cũng không dễ dàng.
- Đương nhiên, Dương Thạc, tuy Thuần Nhân tộc chúng ta phát triển trong phong bế nhưng vì trước khi Thuần Nhân tộc có thực lực quá cường đại, trong bí địa trung tâm để lại nhiều kỳ dị bí bảo. Nhờ cậy những bí bảo, đệ tử Thuần Nhân tộc ta cũng được rèn luyện, từng bước tăng lên thực lực của mình.
Nhân Hoàng Tôn Trưng nói:
- Nếu đội lại chủng tộc khác không có nội tình, cho bọn họ một khối bí địa phát triển trong phong bế thì dù ngàn vạn năm chưa chắc sinh ra được một hư không Võ Thánh. Thuần Nhân tộc ta dựa vào nội tình cường đại, trăm năm là sinh ra một vị hư không Võ Thánh. Tiếc rằng những hư không Võ Thánh đa số muốn xông ra rèn luyện, đều bị năm chủng tộc trên Bạch Lâm đảo giết chết.
Nơi Thuần Nhân tộc cư trụ cỡ một phần bốn Đại Chu triều.
Đại Chu triều ở trần gian cộng thêm xung quanh có Hỏa La quốc, Ni La quốc, đảo ngoài biển, biển rộng, tổng diện tích địa vực gấp mười lần nơi Thuần Nhân tộc cư trú, mất ngàn năm để sinh ra một vị hư không Võ Thánh.
Nay Thuần Nhân tộc trong phạm vi khu vực nhỏ như vậy mà trong trăm năm sinh ra một vị hư không Võ Thánh, hiệu suất hơn trần gian gấp trăm lần chắc vì nội tình trong nhân tộc.
- Đi, ta mang ngươi đi xem.
- Nhân Hoàng điện hạ đi vào bá chủ đẳng cấp ngũ tinh? Tức là nói chỉ cần không ra ngoài ý muốn, tích lũy từng chút một thì sắp đến đẳng cấp lục tinh rồi.
Lúc trước Dương Thạc gặp Nhân Hoàng Tôn Trưng ở trần gian còn tưởng gã chỉ là cường giả cấp tam tinh, nay xem ra hắn phán đoán hơi nông cạn.
Thực lực của Nhân Hoàng cỡ cấp tam tinh?
Đây hiển nhiên là không thể nào, nhưng Dương Thạc nhớ rõ lúc ở trần gian thì Nhân Hoàng Tôn Trưng phát ra uy nhiếp khí thế chỉ cỡ cấp tam tinh, thậm chí là không tới nên không xem như hắn đoán sai.
Sau này Dương Thạc phi thăng Thiên Thánh giới, gặp Lam Viễn không kém hơn Nhân Hoàng Tôn Trưng lúc trong Nhân Hoàng bao nhiêu.
Không cần nghĩ cũng biết Nhân Hoàng Tôn Trưng đã áp chế tu vi của mình.
- Cường giả cấp tam tinh bình thường căn bản không có thực lực trở về hạ giới.
Dương Thạc đến Thiên Thánh giới không phải một, hai ngày.
Thiên Thánh giới có rất nhiều cường giả từ hạ giới phi thăng lên, nhiều người đi vào đẳng cấp hư không Võ Thánh cấp tam tinh, thậm chí là cấp tứ tinh, cấp ngũ tinh, những người này gần như không trở về hạ giới.
Nay Dương Thạc cũng có tu vi đỉnh đẳng cấp ngũ tinh, hắn cảm giác muốn xé rách hư không này trở về trần gian của mình là chuyện không thể được.
Hiển nhiên lúc trước Nhân Hoàng Tôn Trưng trở về trần gian là có dùng bí pháp.
Có lẽ mười mấy hư không Võ Thánh Thuần Nhân tộc liên hợp mở ra con đường không gian, chắc còn dùng bí bảo của Thuần Nhân tộc.
Lúc trước Thuần Nhân tộc xưng vương xưng bá ở Thuần Nhân tộc, có vô số bí bảo, mặc dù bây giờ suy sụp nhưng chắc còn nội tình, sót lại khá nhiều các loại kỳ dị bảo vật. Rất có thể Nhân Hoàng Tôn Trưng nhờ vào những báu vật này áp chế thực lực tiến vào trần gian.
Nhân Hoàng Tôn Trưng khen Dương Thạc:
- Ha ha ha ha ha ha! Dương Thạc huynh đệ, lúc trước ta từ thông đạo hư tiến vào nhân gian giới ức chế thực lực đến đẳng cấp nhị tinh nhưng ánh mắt thì không ức chế, lập tức nhìn ra tiềm lực thật sự của ngươi. Không ngờ mấy năm qua đi, tiềm của ngươi mạnh hơn cả dự đoán của ta.
Dương Thạc mỉm cười nói:
- Điện hạ quá khen, chỉ là may mắn.
Tiềm lực không thể quyết định thành tựu của một người.
Có khi đủ tiềm lực chưa chắc tăng tiến, có mạnh mẽ hay không còn nhờ vào may mắn hoặc kỳ ngộ.
Như một số thanh niên Thuần Nhân tộc đủ tiềm lực, nếu không thể lao ra khỏi Bạch Lâm đảo đi bên ngoài rèn luyện thì tương lai không thể tăng nhanh thực lực, chậm rĩa bị mài mòn nhuệ khí, sau này thành tựu rất có hạn.
Bây giờ Dương Thạc đạt đến trình độ này đầu tiên là tiềm lực đủ, thứ hai là nhờ vào liên tục gặp kỳ ngộ và may mắn.
Nhân Hoàng Tôn Trưng nói:
- Dương Thạc, ngươi đừng quá khiêm tốn. Tóm lại ngươi trở về Thuần Nhân tộc ta ở Thiên Thánh giới thì thực lực của Thuần Nhân tộc tăng nhiều, đầy là chuyện rất tốt. Dương Thạc, lần đầu tiên ngươi đến chỗ cư trú của Thuần Nhân tộc ở Thiên Thánh giới, hãy theo ta đi vào nhìn kỹ tình huống đi.
Nhân Hoàng Tôn Trưng xoay người đi sâu vào đại trận phòng hộ của Thuần Nhân tộc.
Lúc xoay người, Nhân Hoàng Tôn Trưng nhỏ giọng nói với Phật Ấn đại sư:
- Nhị đệ, hãy để tam đệ trở lại bình tĩnh chút đi.
- Vâng thưa đại ca.
Phật Ấn đại sư khẽ thở dài liế Chân Võ đại đế.
Mặt Chân Võ đại đế lạc lõng, không nói một lời.
Dương Thạc mặc kệ Chân Võ đại đế có suy nghĩ gì, nhấc chân cùng Tô Thanh Như đi theo Nhân Hoàng Tôn Trưng.
Dương Thạc đi mấy chục bước, khoảng cách mười mấy trượng chợt tan sương mù trắng, thảo nguyên bao la đập vào mắt.
- Đây là nơi Thuần Nhân tộc cư trú, ít nhất chiếm mọt phần bốn đất đai Bạch Lâm đảo.
Bình nguyên dần hiện ra bao la hơn đã tưởng.
Dương Thạc mưo hồ cảm giác nơi Thuần Nhân tộc cư trú diện tích lớn đến một phần bốn Bạch Lâm đảo, tức là một phần tư Đại Chu triều ở trần gian.
Lúc trước nhìn từ bên ngoài thì nơi Thuần Nhân tộc cư trú chỉ là một khối đất nhỏ ở chính giữa Bạch Lâm đảo, diện tích không đến một phần mười hòn đảo.
Nhìn bên ngoài là một phần mười.
Nhìn bên trong thì là một phần tư, to cỡ gấp hai trở lên.
Lòng Dương Thạc máy động:
- Là pháp khí không gian?
Rất rõ ràng, đất Thuần Nhân tộc cư trú ở trong pháp khí không gian được mở ra lớn nhất, nhìn từ bên ngoài không to nhưng bên trong thì không gian lớn hơn gấp đôi.
Dương Thạc thầm nghĩ:
- Pháp khí to như vậy chắc truyền xuống từ thời thượng cô, khi Thuần Nhân tộc còn hưng thịnh.
Dương Thạc cũng có pháp khí không gian, là thập phương cà sa. Không gian của thập phương cà sa cỡ hai, ba sơn mạch, đặt trong Thuần Nhân tộc thì không tới một ngọn đồi nhỏ. Pháp khí không gian của Thuần Nhân tộc lớn hơn không gian thập phương cà sa của Dương Thạc gấp ngàn vạn lần.
- Dương Thạc, nơi này vốn là bí địa trung tâm của Thuần Nhân tộc ta, sau này Thuần Nhân tộc liên tục bị Bán Thần Thú tộc công kích, thực lực giảm đi, địa vực thu nhỏ, nhân khẩu cũng hạ thấp vô cùng. Sau đó một lần đại nguy cơ xảy ra, Thuần Nhân tộc gần như diệt tuyệt, chỉ một phần nhỏ trốn vào bí địa trung tâm này, sinh tồn.
Nhân Hoàng Tôn Trưng đi ở đằng trước giới thiệu cho Dương Thạc nghe:
- Sau này Thuần Nhân tộc ta luôn không thể ra khỏi bí địa trung tâm, phát triển phong bế, khó thể hồi phục đỉnh cao.
Vốn là bí địa trung tâm?
Sau này Thuần Nhân tộc tốn hết vào trong, phát triển trong bong bế?
Phát triển trong phong bế rất khó đào tạo ra siêu cấp cường giả, đây là lý do Thuần Nhân tộc dần lạc hậu?
Cũng hết cách.
Nếu không phát triển trong phong bế thì đừng nói là sản sinh siêu cấp cường giả, sợ rằng giờ phút này Thuần Nhân tộc đã bị diệt tộc.
Dương Thạc thở hắt ra, trầm giọng nói:
- Có thể chống qua nhiều năm như vậy, Thuần Nhân tộc cũng không dễ dàng.
- Đương nhiên, Dương Thạc, tuy Thuần Nhân tộc chúng ta phát triển trong phong bế nhưng vì trước khi Thuần Nhân tộc có thực lực quá cường đại, trong bí địa trung tâm để lại nhiều kỳ dị bí bảo. Nhờ cậy những bí bảo, đệ tử Thuần Nhân tộc ta cũng được rèn luyện, từng bước tăng lên thực lực của mình.
Nhân Hoàng Tôn Trưng nói:
- Nếu đội lại chủng tộc khác không có nội tình, cho bọn họ một khối bí địa phát triển trong phong bế thì dù ngàn vạn năm chưa chắc sinh ra được một hư không Võ Thánh. Thuần Nhân tộc ta dựa vào nội tình cường đại, trăm năm là sinh ra một vị hư không Võ Thánh. Tiếc rằng những hư không Võ Thánh đa số muốn xông ra rèn luyện, đều bị năm chủng tộc trên Bạch Lâm đảo giết chết.
Nơi Thuần Nhân tộc cư trụ cỡ một phần bốn Đại Chu triều.
Đại Chu triều ở trần gian cộng thêm xung quanh có Hỏa La quốc, Ni La quốc, đảo ngoài biển, biển rộng, tổng diện tích địa vực gấp mười lần nơi Thuần Nhân tộc cư trú, mất ngàn năm để sinh ra một vị hư không Võ Thánh.
Nay Thuần Nhân tộc trong phạm vi khu vực nhỏ như vậy mà trong trăm năm sinh ra một vị hư không Võ Thánh, hiệu suất hơn trần gian gấp trăm lần chắc vì nội tình trong nhân tộc.
- Đi, ta mang ngươi đi xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.