Chương 379: Bí Điển Thánh Hiền Thượng Cổ Nho Môn
Linh Ẩn Hồ
05/05/2014
Trong tương lai, mặc dù ở trên chiến trường, Đại Chu tạm thời chiếm giữ
được thế thượng phong, thì những người này cũng sẽ không chạy sang phía
quân Đại Chu.
Đây chính là năng lực của Lạc Bằng.
Không chỉ là thực lực vũ lực cá nhân, cũng không chỉ là bổn sự ở trên chiến trường. Mà về mặt khống chế tâm người, các đại tướng bình thường cũng không thể so sánh được với Lạc Bằng đấy. Trương Chu Chính đã dự đoán rằng trong tương lai, Lạc Bằng sẽ trở thành vị tướng đứng đầu Đại Chu, điều này cũng không phải là không có lý. Lạc Bằng còn vượt qua vài phần so với Thần Võ Vương Càn Ngọc Long Đại Chu. . .
- Tất cả mọi người không được tự mình cầm bất kỳ binh khí, áo giáo nào ở trong nhà kho cấm quân!
Lạc Bằng lại lên tiếng.
- Đợi đến khi hoàn toàn dẹp xong Hoàng Thành, bổn tướng quân sẽ dựa theo công lao, phân phát những thứ thần binh lợi khí này cho mọi người. Đại Thần quân ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi anh em trong nhà!
Lạc Bằng trầm giọng nói.
- Thuộc hạ tuân lệnh!
- Chúng tôi nguyện ý nghe theo sự sắp xếp của tướng quân!
Những võ tướng này không hề có ý kiến gì đối với sắp xếp lần này của Lạc Bằng.
- Tuy bảo vật tại kho hàng cấm quân Đại Chu này không ít, nhưng chất lượng đồ vật ở đây vẫn kém hơn một chút so với bảo vật tại mật thất hoàng thất. Các vị, binh khí, áo giáp trong kho hàng này sẽ được phân phát cho tướng lĩnh cấp thấp của Đại Thần quân có công. Bí bảo, pháp khí trong hoàng thất mới là cái ta muốn phân phát cho các vị đấy!
Ngay sau đó, Lạc Bằng lại lên tiếng.
Nghe được những lời này của Lạc Bằng, tất cả các võ tướng phía sau đều kích động, hai mắt tỏa sáng, hận không thể cùng Lạc Bằng lập tức mở ra mật thất hoàng thất.
Lạc Bằng mỉm cười, cũng không để cho bọn họ đợi lâu, thân hình khẽ động, bay nhanh đến trước cửa đá mật thất hoàng thất. Sau đó hắn lấy ra chiếc chìa khóa đã lấy được từ trên người Trương Chu Chính, cắm vào trong lỗ khóa…
Răng rắc!
Một tiếng giòn vang.
C-K-Í-T..T...T!
Cánh cửa đá được mở ra.
Trước đó một lát.
Lúc Dương Thạc chuẩn bị mang theo Thần Long, Dương Địch rời đi thì đột nhiên Thần Long mở ra một cái hộp nhỏ. Trong hộp nhỏ này là một bộ bí điển thần công Nho môn, là Sơn Hà Đồ Nho môn!
- Bí điển thần công Nho môn sao?
Không có chút do dự, thân hình Dương Thạc khẽ động, đã đến trước mặt Thần Long.
- Tiểu gia, không sai!
Hai móng vuốt của Thần Long cầm chặt lấy cái hộp nhỏ này. Mắt nó mở to như chuông đồng, nhìn chằm chằm vào quyển sách nhỏ hơi mỏng ở bên trong hộp.
- Đây là Sơn Hà Đồ Nho môn, là bí điển thần công Nho đạo. Măm đó Thần Long thượng cổ quyết chiến một trận cùng các cao thủ Nhân tộc. Trong số các cao thủ Nhân tộc, có một vị Đại Nho tuyệt thế. Thực lực của vị Đại Nho này cũng không thua kém quá nhiều so với Đạo Hoàng Nhân Hoàng. Lúc ấy, người này đã dùng một tờ Sơn Hà đồ Nho môn, khiến cho Thần Long thượng cổ phải chịu một chút thiệt thòi nhỏ!
Thần Long nói.
- Thiếu gia, nếu đây quả thật là Sơn Hà đồ Nho môn thì… Đây thật sự là một bộ bí điển thần công vô cùng mạnh mẽ. Ở bên trong điển tịch Thiên Âm đã ghi rằng, thần công này so với Đại Thiên Âm chưởng là chỉ có hơn chứ không kém. Thậm chí có đồn đại rằng tại kinh thành phía bắc Yến Sơn, năm đó vị tuyệt thế Đại Nho kia hóa ra Sơn Hà đồ Nho môn là để trấn áp Thần Long thượng cổ đấy!
Đúng lúc này, Dương Địch cũng lên tiếng.
- Bộ công pháp này mạnh đến vậy sao?
Nỗi lòng Dương Thạc khẽ động, không hề khinh thường pháp công này chút nào.
Lúc này, Nho môn đang xuống dốc một chút.
Nhưng lịch sử Nho đạo lại thâm hậu hơn một chút so với những thánh địa võ đạo tồn tại hàng vạn năm kia!
Trải qua vạn năm, nho giả trong thiên hạ vô cùng mạnh mẽ, chỉ có điều thế lực này rời rạc mà thôi. Thậm chí đôi khi, một ít phe phái Nho môn còn nội đấu không ngớt, cho nên từ ngoài nhìn vào lại thấy rằng không mạnh mẽ.
Hiện tại, người đứng đầu Nho môn, Trương Chu Chính cũng chỉ là cao thủ Đại Tông Sư, ngay cả Võ Thánh cũng không đạt tới. Điều này càng làm cho người ta nghĩ rằng bên trong Nho đạo không có cao thủ, công pháp Nho đạo cũng không cao.
Nhưng trên thực tế, có rất ít người biết rằng hơn 100 năm trước, cao thủ võ đạo đứng đầu triều Đại Yến chính là Đại Nho Vương Chấn!
Mà ngay cả thánh địa võ đạo vạn năm, Mật Tông Phật của Kim Phật tự, là cao thủ tuyệt thế chuyển thế vài chục lần cũng vẫn chết trên tay Vương Chấn.
Vương Chấn bị Tôn Phật dùng thuật đại chuyển sinh để ám toán, khiến cho thực lực giảm mạnh, dẫn tới triều Đại Yến đi vào con đường kết. . .
Vị tông sư Nho môn này có phong độ tư thái, trác tuyệt, không hề thua kém Trấn Quốc Công Dương Thiên chút nào.
Thế lực Nho môn không mạnh mẽ như trước!
Cao thủ Nho môn đều giống như Trương Chu Chính, không đạt được cấp độ Võ Thánh.
Tuy công pháp Nho đạo kém những bí điển huyền công như Cửu Dương, Cửu Âm nhưng ít ra cũng không hề thua kém những bí điển thần công thánh địa như Đại Thiên Âm chưởng, Đại Phạm Âm chưởng.
- Lấy Sơn Hà đồ Nho môn này đi!
Nghĩ như vậy, Dương Thạc không chút do dự, lập tức thu bộ công pháp kia vào không gian trong Thập Phương Ca Sa.
Két..!
Đúng lúc này, một tiếng vang nhỏ đột nhiên truyền ra từ cửa đá mật thất hoàng thất này.
Sau một khắc, mật thất đã bị mở ra!
Một nam tử trung niên thân hình cao lớn, khí thế rộng rãi bước một bước vào trong mật thất này.
Chính là Lạc Bằng!
Lạc Bằng bước một bước vào trong mật thất hoàng thất, vừa vặn, Dương Thạc cũng nhìn sang hắn. Hai người cùng nhìn nhau, đều sững sờ. Nhất là Lạc Bằng lại càng ngây ngốc một chút. Hiển nhiên, hắn tuyệt đối không ngờ rằng trong mật thất hoàng thất này lại xuất hiện một nam tử trẻ tuổi. . .
Sau một khắc, Lạc Bằng lập tức thấy được động lớn ở trên mặt đất. Chứng tỏ nam tử trước mặt này đã đào một đường hầm để tiến vào trong mật thất hoàng thất, đánh cắp đồ vật đấy!
- Không tốt!
Lông mày Lạc Bằng nhanh chóng nhíu lại.
Nam tử trẻ tuổi này đã sớm đến mật thất. Không biết có bao nhiêu bảo vật đã bị hắn nhanh chân lấy mất.
Theo bản năng, sắc mặt Lạc Bằng vô cùng âm trầm.
Ầm!
Vừa sải bước ra, thân hình Lạc Bằng đã bay cực nhanh, trong chốc lát đã đến trước mặt Dương Thạc.
- Bọn trộm cắp từ đâu đến mà dám đánh cắp bảo vật trong mật thất hoàng thất Đại Chu? Tiểu tử, ngươi cầm vật gì, ngoan ngoãn lấy ra cho Bổn tướng quân!
Khí thế Lạc Bằng lớn đến cực hạn. Một tiếng ầm vang, xuất ra sấm sét, lập tức phủ lên đỉnh đầu Dương Thạc.
Vị đại tướng quân Đại Thần quân này là cường giả siêu cấp cấp độ Võ Thánh. Vừa ra tay, lập tức bạo phát ra uy thế vô cùng mạnh mẽ!
Luồng khí huyết đậm đặc hung hăng ép về phía Dương Thạc!
Dương Thạc có thể cảm giác được rõ ràng, Lạc Bằng vừa ra tay, linh khí đất trời trong phạm vi bảy, tám trượng đều bị hắn điều động. Tuy Lạc Bằng cũng chỉ là Võ Thánh sơ kỳ nhưng xem ra thực lực của hắn mạnh mẽ hơn hai người tộc Nam Man là Đóa Tư và Đóa Mẫu rất nhiều.
Lúc này, Lạc Bằng ra tay với Dương Thạc giống như dùng đao mổ trâu để giết gà!
Hiện tại, thân thể của Dương Thạc đang ở chỗ này.
Hơn nữa, thân thể hắn còn chưa tiến hành qua biến thân Nhị Trọng Hắc Hùng, cho nên thực lực chỉ là cấp độ Đại Tông Sư mà thôi.
Lạc Bằng đối mặt một võ giả cấp độ Đại Tông Sư, lập tức bộc phát ra thực lực mạnh nhất của mình để nhanh chóng giết chết. Điều này chứng tỏ Lạc Bằng cũng là một vị nhât vật vô cùng quyết đoán. Đồng thời hắn cũng rất cẩn thận, sẽ không để cho kẻ thù có bất kỳ đường lui nào.
Nếu là cường giả Đại Tông Sư khác thì dưới một trảo này của Lạc Bằng, lập tức sẽ trở thành một cục thịt.
Bị đánh chết ngay lập tức!
Nhưng lúc này, người mà Lạc Bằng đang đối mặt lại không phải là Đại Tông Sư bình thường.
Mà là Dương Thạc!
- Hả? Lạc Bằng, ngươi nói ta là kẻ trộm sao?
Vừa nghe thấy tiếng quát của Lạc Bằng, lập tức sắc mặt của Dương Thạc ngưng trọng.
- Ngươi đã hỏi ta là bọn trộm cắp phương nào thì ta sẽ nói cho ngươi biết. Ta tên là Dương Thạc. Dương Tử Mặc, Thần Vương Đại Thần quân đã chết ở trên tay Dương Thạc ta đấy!
Một tiếng quát lớn truyền ra từ trong miệng Dương Thạc.
- Bằng vào thực lực của ngươi, không thể ép được ta!
Ngay sau đó, thân hình của Dương Thạc đột nhiên biến hóa.
Rắc rắc!
Cơ bắp, xương cốt đều phát triển nhanh chóng. Trong nháy mắt, Dương Thạc từ chiều cao tám thước đã lên tới hơn một trượng, cơ bắp, xương cốt cũng tráng kiện hơn trước rất nhiều. Quan trọng nhất chính là khí huyết của Dương Thạc lúc này cực kỳ đậm đặc. Từ cấp độ Đại Tông Sư sơ kỳ, thoáng cái đã vượt qua bốn kỳ, đi vào cấp độ Võ Thánh sơ kỳ. Cho nên khí huyết của Dương Thạc so với Lạc Bằng là chỉ có hơn chứ không kém.
Trên thân mặc Ngân Diệu Uy Lực Khải, cho nên lực lượng phòng ngự của Dương Thạc thậm chí còn vượt xa Lạc Bằng. Cái hắn thua kém duy nhất chỉ là cảnh giới võ đạo mà thôi.
Lạc Bằng vừa đưa ra một trảo, lập tức Dương Thạc cũng giơ hai tay lên.
Ầm ầm!
Hai nguyên lực thần hoang hung hăng trùng kích về phía Lạc Bằng.
Ưng gấu hợp kích!
Giờ khắc này, đối mặt với nhóm cao thủ Lạc Bằng, Dương Thạc lập tức thi triển ra công kích mạnh mẽ nhất của mình, chính là vũ kỹ ưng gấu hợp kích.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Sau một khắc, tiếng nổ rung trời chuyển đất bỗng nhiên nổi lên.
Thân thể Dương Thạc khẽ chấn động, hai chân liên tục giẫm đạp lên mặt đất, lùi về phía sau bốn, năm bước. Dưới sự phản kích của Dương Thạc, mặc dù Lạc Bằng không lùi về phía sau nhưng khí tức cũng bị trì trệ, chưa kịp tiếp tục ra tay đối với Dương Thạc.
Hơn nữa, vào giờ phút này, trong lòng Lạc Bằng đang vô cùng kinh ngạc.
- Dương Thạc? Ngươi chính là Dương Thạc sao?
Lạc Bằng nhìn chằm chằm vào Dương Thạc, trầm giọng hỏi.
Trên thực tế, Lạc Bằng chưa bao giờ đối mặt cùng Dương Thạc.
Lúc trước đánh một trận tại Nam Lâm Tự, Lạc Bằng vốn không có ý định ra tay, kết quả là để Dương Thạc cứu được Phiên Tăng La Tư Phật, là truyền thừa quan trọng nhất của Nam Lâm Tự. Lúc đấy Lạc Bằng mới ra tay, chuẩn bị đuổi theo Dương Thạc. Nhưng kết quả là khi hắn vừa mới đến, Dương Thạc đã bị Ẩn Giao Vương mang đi.
Cho nên hắn chưa bao giờ nhìn thấy Dương Thạc.
Những gì hắn biết về Dương Thạc đều là qua lời kể của Dương Tử Mặc mà thôi.
Nhưng ngoài chuyện Dương Thạc đã khiến cho Dương Tử Mặc phải chịu không ít thiệt thòi ra thì hắn cũng không biết nhiều về Dương Thạc. Lạc Bằng chỉ biết Dương Thạc có hai phân thân, một cái là Cửu Dương Chân Thân, cùng loại với Đại Bằng Kim Sí Vương. Một cái khác là thân thể, chỉ có một bộ trọng giáp và một thanh trường đao thần binh mà thôi.
Cho nên vừa rồi hắn không thể nhận ra Dương Thạc.
Mãi cho tới khi. . . Dương Thạc bộc phát!
Thân thể bắt đầu biến thân Nhị Trọng Hắc Hùng.
Chỉ dùng phương pháp ưng gấu hợp kích cũng đủ chống lại một trảo toàn lực của Lạc Bằng. . .
Lúc này Lạc Bằng mới thật sự cảm nhận được rõ ràng đây chính là vị Dương Thạc trong truyền thuyết đấy. Đây chính là người khiến cho Dương Thiên đau đầu, là con vợ kế tại phủ Trấn Quốc Công.
- Ngươi là Dương Thạc sao? Tốt. . . Tốt! Không thể tưởng được. Lúc trước ngươi bị Long Hoàng thượng cổ đánh cho trọng thương nhưng vẫn không chết, còn đến nơi này đánh cắp bảo thàng hoàng thất Đại Chu. Chỉ tiếc rằng, nếu như đã đến nơi này rồi thì ngươi cũng không cần phải đi nữa, ngoan ngoãn ở lại đây đi!
Lạc Bằng trầm giọng quát khẽ, lại ra tay.
Ầm! Ầm! Ầm!
Đạp liền ba bước, Lạc Bằng đã đến trước mặt Dương Thạc.
Hắn bắt đầu khởi động khí tức.
Rống rống!
Híz-khà zz Hí-zzz!
Một luồng chân khí ngưng tụ thành con rồng, cộng thêm một luồng lực nguyên lực thần hoang ngưng tụ thành con rắn lớn. Chúng quấn lấy nhau, hung hăng lao về phía Dương Thạc.
Nếu như lúc trước Lạc Bằng bạo phát toàn lực đưa ra một trảo thì giờ phút này, Lạc Bằng lại phát huy ra mười hai phần uy thế để công kích. Lạc Bằng thúc giục khí tức long xà khiến lực công kích lập tức tăng mạnh lên. E rằng ngay cả cao thủ cấp độ Võ Thánh trung kỳ cũng không dám đối mặt với công kích long xà của Lạc Bằng.
- Long Xà Hợp Kích sao? Hay cho một Long Xà Hợp Kích. Không biết Long Xà Hợp Kích của ngươi lợi hại hay Long Xà Hợp Kích của ta lợi hại!
Nhưng lúc này, đối mặt với Long Xà Hợp Kích của Lạc Bằng, Dương Thạc lại không hề có ý muốn lùi về phía sau.
Xoẹt!
Không gian Thập Phương Ca Sa bị xé mở, chuôi trường đao bị Dương Thạc rút mạnh ra. Bỗng nhiên một luồng khí tức Thần Long từ trên đao tỏa ra.
Đao Thần Long Liệt Khôn!
Đột nhiên Dương Thạc khẽ quát một tiếng, lập tức thanh đao Thần Long Liệt Khôn này hung hăng trảm xuống người Lạc Bằng.
Rầm rầm rầm!
Khí tức long xà tỏa ra. Long chính là máu huyết của Thần Long thượng cổ. Xà chính là bí pháp Nam Man, Hắc Thủy Huyền Xà, hàm ý Man Vương Xà Quyền. . .
Đao Thần Long Liệt Khôn là một trong ngũ cấp thần binh. Long Xà Hợp Kích của Dương Thạc ở trên thanh đao này, dưới sự thúc giục của ngũ trọng lôi âm bí bảo Võ Thánh, không hề thua kém Long Xà Hợp Kích của Lạc Bằng một chút nào. Hai người này đồng loạt đánh ra hai luồng khí long xà. Trong nháy mắt hung hăng va chạm, lập tức tuôn ra uy thế mãnh liệt đến cực điểm.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Bốn luồng khí tức long xà va chạm, tạo thành tiếng nổ vang liên tiếp.
Luồng khí tức mạnh mẽ tỏa ra bốn phía!
Ầm ầm!
Dưới va chạm này, cho dù mạnh mẽ như Lạc Bằng cũng phải lùi lại phía sau bảy, tám bước, mới có thể miễn cưỡng ổn định thân hình, sắc mặt hơi tái nhợt.
Dù sao thì lần giao kích này cũng gần giống như hai vị Võ Thánh trung kỳ thi triển toàn lực va chạm với nhau rồi. Mà thực lực của Lạc Bằng cũng chỉ là Võ Thánh sơ kỳ mà thôi. Cho nên dưới luồng khí tức mãnh liệt như thế này, cũng chỉ có thể lùi về phía sau.
Dương Thạc lại bị luồng kình tức này đánh bay ra ngoài.
Vốn có Ngân Diệu Uy Lực Khải phụ trợ, cho nên hầu như Dương Thạc không bị ảnh hưởng gì lớn, không bị thương.
- Lạc Bằng, ta không có rảnh rỗi để dây dưa cùng ngươi ở đây. Lần sau chạm mặt, ta sẽ lấy mạng của ngươi!
Tiếng nói trầm thấp truyền ra từ trong miệng Dương Thạc.
Xoẹt!
Không gian Thập Phương Ca Sa lại xé mở. Dương Thạc thu nhập Dương Địch, Thần Long vào trong đó.
Đây chính là năng lực của Lạc Bằng.
Không chỉ là thực lực vũ lực cá nhân, cũng không chỉ là bổn sự ở trên chiến trường. Mà về mặt khống chế tâm người, các đại tướng bình thường cũng không thể so sánh được với Lạc Bằng đấy. Trương Chu Chính đã dự đoán rằng trong tương lai, Lạc Bằng sẽ trở thành vị tướng đứng đầu Đại Chu, điều này cũng không phải là không có lý. Lạc Bằng còn vượt qua vài phần so với Thần Võ Vương Càn Ngọc Long Đại Chu. . .
- Tất cả mọi người không được tự mình cầm bất kỳ binh khí, áo giáo nào ở trong nhà kho cấm quân!
Lạc Bằng lại lên tiếng.
- Đợi đến khi hoàn toàn dẹp xong Hoàng Thành, bổn tướng quân sẽ dựa theo công lao, phân phát những thứ thần binh lợi khí này cho mọi người. Đại Thần quân ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi anh em trong nhà!
Lạc Bằng trầm giọng nói.
- Thuộc hạ tuân lệnh!
- Chúng tôi nguyện ý nghe theo sự sắp xếp của tướng quân!
Những võ tướng này không hề có ý kiến gì đối với sắp xếp lần này của Lạc Bằng.
- Tuy bảo vật tại kho hàng cấm quân Đại Chu này không ít, nhưng chất lượng đồ vật ở đây vẫn kém hơn một chút so với bảo vật tại mật thất hoàng thất. Các vị, binh khí, áo giáp trong kho hàng này sẽ được phân phát cho tướng lĩnh cấp thấp của Đại Thần quân có công. Bí bảo, pháp khí trong hoàng thất mới là cái ta muốn phân phát cho các vị đấy!
Ngay sau đó, Lạc Bằng lại lên tiếng.
Nghe được những lời này của Lạc Bằng, tất cả các võ tướng phía sau đều kích động, hai mắt tỏa sáng, hận không thể cùng Lạc Bằng lập tức mở ra mật thất hoàng thất.
Lạc Bằng mỉm cười, cũng không để cho bọn họ đợi lâu, thân hình khẽ động, bay nhanh đến trước cửa đá mật thất hoàng thất. Sau đó hắn lấy ra chiếc chìa khóa đã lấy được từ trên người Trương Chu Chính, cắm vào trong lỗ khóa…
Răng rắc!
Một tiếng giòn vang.
C-K-Í-T..T...T!
Cánh cửa đá được mở ra.
Trước đó một lát.
Lúc Dương Thạc chuẩn bị mang theo Thần Long, Dương Địch rời đi thì đột nhiên Thần Long mở ra một cái hộp nhỏ. Trong hộp nhỏ này là một bộ bí điển thần công Nho môn, là Sơn Hà Đồ Nho môn!
- Bí điển thần công Nho môn sao?
Không có chút do dự, thân hình Dương Thạc khẽ động, đã đến trước mặt Thần Long.
- Tiểu gia, không sai!
Hai móng vuốt của Thần Long cầm chặt lấy cái hộp nhỏ này. Mắt nó mở to như chuông đồng, nhìn chằm chằm vào quyển sách nhỏ hơi mỏng ở bên trong hộp.
- Đây là Sơn Hà Đồ Nho môn, là bí điển thần công Nho đạo. Măm đó Thần Long thượng cổ quyết chiến một trận cùng các cao thủ Nhân tộc. Trong số các cao thủ Nhân tộc, có một vị Đại Nho tuyệt thế. Thực lực của vị Đại Nho này cũng không thua kém quá nhiều so với Đạo Hoàng Nhân Hoàng. Lúc ấy, người này đã dùng một tờ Sơn Hà đồ Nho môn, khiến cho Thần Long thượng cổ phải chịu một chút thiệt thòi nhỏ!
Thần Long nói.
- Thiếu gia, nếu đây quả thật là Sơn Hà đồ Nho môn thì… Đây thật sự là một bộ bí điển thần công vô cùng mạnh mẽ. Ở bên trong điển tịch Thiên Âm đã ghi rằng, thần công này so với Đại Thiên Âm chưởng là chỉ có hơn chứ không kém. Thậm chí có đồn đại rằng tại kinh thành phía bắc Yến Sơn, năm đó vị tuyệt thế Đại Nho kia hóa ra Sơn Hà đồ Nho môn là để trấn áp Thần Long thượng cổ đấy!
Đúng lúc này, Dương Địch cũng lên tiếng.
- Bộ công pháp này mạnh đến vậy sao?
Nỗi lòng Dương Thạc khẽ động, không hề khinh thường pháp công này chút nào.
Lúc này, Nho môn đang xuống dốc một chút.
Nhưng lịch sử Nho đạo lại thâm hậu hơn một chút so với những thánh địa võ đạo tồn tại hàng vạn năm kia!
Trải qua vạn năm, nho giả trong thiên hạ vô cùng mạnh mẽ, chỉ có điều thế lực này rời rạc mà thôi. Thậm chí đôi khi, một ít phe phái Nho môn còn nội đấu không ngớt, cho nên từ ngoài nhìn vào lại thấy rằng không mạnh mẽ.
Hiện tại, người đứng đầu Nho môn, Trương Chu Chính cũng chỉ là cao thủ Đại Tông Sư, ngay cả Võ Thánh cũng không đạt tới. Điều này càng làm cho người ta nghĩ rằng bên trong Nho đạo không có cao thủ, công pháp Nho đạo cũng không cao.
Nhưng trên thực tế, có rất ít người biết rằng hơn 100 năm trước, cao thủ võ đạo đứng đầu triều Đại Yến chính là Đại Nho Vương Chấn!
Mà ngay cả thánh địa võ đạo vạn năm, Mật Tông Phật của Kim Phật tự, là cao thủ tuyệt thế chuyển thế vài chục lần cũng vẫn chết trên tay Vương Chấn.
Vương Chấn bị Tôn Phật dùng thuật đại chuyển sinh để ám toán, khiến cho thực lực giảm mạnh, dẫn tới triều Đại Yến đi vào con đường kết. . .
Vị tông sư Nho môn này có phong độ tư thái, trác tuyệt, không hề thua kém Trấn Quốc Công Dương Thiên chút nào.
Thế lực Nho môn không mạnh mẽ như trước!
Cao thủ Nho môn đều giống như Trương Chu Chính, không đạt được cấp độ Võ Thánh.
Tuy công pháp Nho đạo kém những bí điển huyền công như Cửu Dương, Cửu Âm nhưng ít ra cũng không hề thua kém những bí điển thần công thánh địa như Đại Thiên Âm chưởng, Đại Phạm Âm chưởng.
- Lấy Sơn Hà đồ Nho môn này đi!
Nghĩ như vậy, Dương Thạc không chút do dự, lập tức thu bộ công pháp kia vào không gian trong Thập Phương Ca Sa.
Két..!
Đúng lúc này, một tiếng vang nhỏ đột nhiên truyền ra từ cửa đá mật thất hoàng thất này.
Sau một khắc, mật thất đã bị mở ra!
Một nam tử trung niên thân hình cao lớn, khí thế rộng rãi bước một bước vào trong mật thất này.
Chính là Lạc Bằng!
Lạc Bằng bước một bước vào trong mật thất hoàng thất, vừa vặn, Dương Thạc cũng nhìn sang hắn. Hai người cùng nhìn nhau, đều sững sờ. Nhất là Lạc Bằng lại càng ngây ngốc một chút. Hiển nhiên, hắn tuyệt đối không ngờ rằng trong mật thất hoàng thất này lại xuất hiện một nam tử trẻ tuổi. . .
Sau một khắc, Lạc Bằng lập tức thấy được động lớn ở trên mặt đất. Chứng tỏ nam tử trước mặt này đã đào một đường hầm để tiến vào trong mật thất hoàng thất, đánh cắp đồ vật đấy!
- Không tốt!
Lông mày Lạc Bằng nhanh chóng nhíu lại.
Nam tử trẻ tuổi này đã sớm đến mật thất. Không biết có bao nhiêu bảo vật đã bị hắn nhanh chân lấy mất.
Theo bản năng, sắc mặt Lạc Bằng vô cùng âm trầm.
Ầm!
Vừa sải bước ra, thân hình Lạc Bằng đã bay cực nhanh, trong chốc lát đã đến trước mặt Dương Thạc.
- Bọn trộm cắp từ đâu đến mà dám đánh cắp bảo vật trong mật thất hoàng thất Đại Chu? Tiểu tử, ngươi cầm vật gì, ngoan ngoãn lấy ra cho Bổn tướng quân!
Khí thế Lạc Bằng lớn đến cực hạn. Một tiếng ầm vang, xuất ra sấm sét, lập tức phủ lên đỉnh đầu Dương Thạc.
Vị đại tướng quân Đại Thần quân này là cường giả siêu cấp cấp độ Võ Thánh. Vừa ra tay, lập tức bạo phát ra uy thế vô cùng mạnh mẽ!
Luồng khí huyết đậm đặc hung hăng ép về phía Dương Thạc!
Dương Thạc có thể cảm giác được rõ ràng, Lạc Bằng vừa ra tay, linh khí đất trời trong phạm vi bảy, tám trượng đều bị hắn điều động. Tuy Lạc Bằng cũng chỉ là Võ Thánh sơ kỳ nhưng xem ra thực lực của hắn mạnh mẽ hơn hai người tộc Nam Man là Đóa Tư và Đóa Mẫu rất nhiều.
Lúc này, Lạc Bằng ra tay với Dương Thạc giống như dùng đao mổ trâu để giết gà!
Hiện tại, thân thể của Dương Thạc đang ở chỗ này.
Hơn nữa, thân thể hắn còn chưa tiến hành qua biến thân Nhị Trọng Hắc Hùng, cho nên thực lực chỉ là cấp độ Đại Tông Sư mà thôi.
Lạc Bằng đối mặt một võ giả cấp độ Đại Tông Sư, lập tức bộc phát ra thực lực mạnh nhất của mình để nhanh chóng giết chết. Điều này chứng tỏ Lạc Bằng cũng là một vị nhât vật vô cùng quyết đoán. Đồng thời hắn cũng rất cẩn thận, sẽ không để cho kẻ thù có bất kỳ đường lui nào.
Nếu là cường giả Đại Tông Sư khác thì dưới một trảo này của Lạc Bằng, lập tức sẽ trở thành một cục thịt.
Bị đánh chết ngay lập tức!
Nhưng lúc này, người mà Lạc Bằng đang đối mặt lại không phải là Đại Tông Sư bình thường.
Mà là Dương Thạc!
- Hả? Lạc Bằng, ngươi nói ta là kẻ trộm sao?
Vừa nghe thấy tiếng quát của Lạc Bằng, lập tức sắc mặt của Dương Thạc ngưng trọng.
- Ngươi đã hỏi ta là bọn trộm cắp phương nào thì ta sẽ nói cho ngươi biết. Ta tên là Dương Thạc. Dương Tử Mặc, Thần Vương Đại Thần quân đã chết ở trên tay Dương Thạc ta đấy!
Một tiếng quát lớn truyền ra từ trong miệng Dương Thạc.
- Bằng vào thực lực của ngươi, không thể ép được ta!
Ngay sau đó, thân hình của Dương Thạc đột nhiên biến hóa.
Rắc rắc!
Cơ bắp, xương cốt đều phát triển nhanh chóng. Trong nháy mắt, Dương Thạc từ chiều cao tám thước đã lên tới hơn một trượng, cơ bắp, xương cốt cũng tráng kiện hơn trước rất nhiều. Quan trọng nhất chính là khí huyết của Dương Thạc lúc này cực kỳ đậm đặc. Từ cấp độ Đại Tông Sư sơ kỳ, thoáng cái đã vượt qua bốn kỳ, đi vào cấp độ Võ Thánh sơ kỳ. Cho nên khí huyết của Dương Thạc so với Lạc Bằng là chỉ có hơn chứ không kém.
Trên thân mặc Ngân Diệu Uy Lực Khải, cho nên lực lượng phòng ngự của Dương Thạc thậm chí còn vượt xa Lạc Bằng. Cái hắn thua kém duy nhất chỉ là cảnh giới võ đạo mà thôi.
Lạc Bằng vừa đưa ra một trảo, lập tức Dương Thạc cũng giơ hai tay lên.
Ầm ầm!
Hai nguyên lực thần hoang hung hăng trùng kích về phía Lạc Bằng.
Ưng gấu hợp kích!
Giờ khắc này, đối mặt với nhóm cao thủ Lạc Bằng, Dương Thạc lập tức thi triển ra công kích mạnh mẽ nhất của mình, chính là vũ kỹ ưng gấu hợp kích.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Sau một khắc, tiếng nổ rung trời chuyển đất bỗng nhiên nổi lên.
Thân thể Dương Thạc khẽ chấn động, hai chân liên tục giẫm đạp lên mặt đất, lùi về phía sau bốn, năm bước. Dưới sự phản kích của Dương Thạc, mặc dù Lạc Bằng không lùi về phía sau nhưng khí tức cũng bị trì trệ, chưa kịp tiếp tục ra tay đối với Dương Thạc.
Hơn nữa, vào giờ phút này, trong lòng Lạc Bằng đang vô cùng kinh ngạc.
- Dương Thạc? Ngươi chính là Dương Thạc sao?
Lạc Bằng nhìn chằm chằm vào Dương Thạc, trầm giọng hỏi.
Trên thực tế, Lạc Bằng chưa bao giờ đối mặt cùng Dương Thạc.
Lúc trước đánh một trận tại Nam Lâm Tự, Lạc Bằng vốn không có ý định ra tay, kết quả là để Dương Thạc cứu được Phiên Tăng La Tư Phật, là truyền thừa quan trọng nhất của Nam Lâm Tự. Lúc đấy Lạc Bằng mới ra tay, chuẩn bị đuổi theo Dương Thạc. Nhưng kết quả là khi hắn vừa mới đến, Dương Thạc đã bị Ẩn Giao Vương mang đi.
Cho nên hắn chưa bao giờ nhìn thấy Dương Thạc.
Những gì hắn biết về Dương Thạc đều là qua lời kể của Dương Tử Mặc mà thôi.
Nhưng ngoài chuyện Dương Thạc đã khiến cho Dương Tử Mặc phải chịu không ít thiệt thòi ra thì hắn cũng không biết nhiều về Dương Thạc. Lạc Bằng chỉ biết Dương Thạc có hai phân thân, một cái là Cửu Dương Chân Thân, cùng loại với Đại Bằng Kim Sí Vương. Một cái khác là thân thể, chỉ có một bộ trọng giáp và một thanh trường đao thần binh mà thôi.
Cho nên vừa rồi hắn không thể nhận ra Dương Thạc.
Mãi cho tới khi. . . Dương Thạc bộc phát!
Thân thể bắt đầu biến thân Nhị Trọng Hắc Hùng.
Chỉ dùng phương pháp ưng gấu hợp kích cũng đủ chống lại một trảo toàn lực của Lạc Bằng. . .
Lúc này Lạc Bằng mới thật sự cảm nhận được rõ ràng đây chính là vị Dương Thạc trong truyền thuyết đấy. Đây chính là người khiến cho Dương Thiên đau đầu, là con vợ kế tại phủ Trấn Quốc Công.
- Ngươi là Dương Thạc sao? Tốt. . . Tốt! Không thể tưởng được. Lúc trước ngươi bị Long Hoàng thượng cổ đánh cho trọng thương nhưng vẫn không chết, còn đến nơi này đánh cắp bảo thàng hoàng thất Đại Chu. Chỉ tiếc rằng, nếu như đã đến nơi này rồi thì ngươi cũng không cần phải đi nữa, ngoan ngoãn ở lại đây đi!
Lạc Bằng trầm giọng quát khẽ, lại ra tay.
Ầm! Ầm! Ầm!
Đạp liền ba bước, Lạc Bằng đã đến trước mặt Dương Thạc.
Hắn bắt đầu khởi động khí tức.
Rống rống!
Híz-khà zz Hí-zzz!
Một luồng chân khí ngưng tụ thành con rồng, cộng thêm một luồng lực nguyên lực thần hoang ngưng tụ thành con rắn lớn. Chúng quấn lấy nhau, hung hăng lao về phía Dương Thạc.
Nếu như lúc trước Lạc Bằng bạo phát toàn lực đưa ra một trảo thì giờ phút này, Lạc Bằng lại phát huy ra mười hai phần uy thế để công kích. Lạc Bằng thúc giục khí tức long xà khiến lực công kích lập tức tăng mạnh lên. E rằng ngay cả cao thủ cấp độ Võ Thánh trung kỳ cũng không dám đối mặt với công kích long xà của Lạc Bằng.
- Long Xà Hợp Kích sao? Hay cho một Long Xà Hợp Kích. Không biết Long Xà Hợp Kích của ngươi lợi hại hay Long Xà Hợp Kích của ta lợi hại!
Nhưng lúc này, đối mặt với Long Xà Hợp Kích của Lạc Bằng, Dương Thạc lại không hề có ý muốn lùi về phía sau.
Xoẹt!
Không gian Thập Phương Ca Sa bị xé mở, chuôi trường đao bị Dương Thạc rút mạnh ra. Bỗng nhiên một luồng khí tức Thần Long từ trên đao tỏa ra.
Đao Thần Long Liệt Khôn!
Đột nhiên Dương Thạc khẽ quát một tiếng, lập tức thanh đao Thần Long Liệt Khôn này hung hăng trảm xuống người Lạc Bằng.
Rầm rầm rầm!
Khí tức long xà tỏa ra. Long chính là máu huyết của Thần Long thượng cổ. Xà chính là bí pháp Nam Man, Hắc Thủy Huyền Xà, hàm ý Man Vương Xà Quyền. . .
Đao Thần Long Liệt Khôn là một trong ngũ cấp thần binh. Long Xà Hợp Kích của Dương Thạc ở trên thanh đao này, dưới sự thúc giục của ngũ trọng lôi âm bí bảo Võ Thánh, không hề thua kém Long Xà Hợp Kích của Lạc Bằng một chút nào. Hai người này đồng loạt đánh ra hai luồng khí long xà. Trong nháy mắt hung hăng va chạm, lập tức tuôn ra uy thế mãnh liệt đến cực điểm.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Bốn luồng khí tức long xà va chạm, tạo thành tiếng nổ vang liên tiếp.
Luồng khí tức mạnh mẽ tỏa ra bốn phía!
Ầm ầm!
Dưới va chạm này, cho dù mạnh mẽ như Lạc Bằng cũng phải lùi lại phía sau bảy, tám bước, mới có thể miễn cưỡng ổn định thân hình, sắc mặt hơi tái nhợt.
Dù sao thì lần giao kích này cũng gần giống như hai vị Võ Thánh trung kỳ thi triển toàn lực va chạm với nhau rồi. Mà thực lực của Lạc Bằng cũng chỉ là Võ Thánh sơ kỳ mà thôi. Cho nên dưới luồng khí tức mãnh liệt như thế này, cũng chỉ có thể lùi về phía sau.
Dương Thạc lại bị luồng kình tức này đánh bay ra ngoài.
Vốn có Ngân Diệu Uy Lực Khải phụ trợ, cho nên hầu như Dương Thạc không bị ảnh hưởng gì lớn, không bị thương.
- Lạc Bằng, ta không có rảnh rỗi để dây dưa cùng ngươi ở đây. Lần sau chạm mặt, ta sẽ lấy mạng của ngươi!
Tiếng nói trầm thấp truyền ra từ trong miệng Dương Thạc.
Xoẹt!
Không gian Thập Phương Ca Sa lại xé mở. Dương Thạc thu nhập Dương Địch, Thần Long vào trong đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.