Chương 337: Bí Pháp Thiên Phú, Nhiếp Hồn!
Linh Ẩn Hồ
28/04/2014
Quác quác...Quác quác...Quác quác...
Khi Dương Thạc vừa đi tiếp thì chợt nghe thấy tiếng chim kêu to truyền tới.
Trong Đại Hành Sơn này không thiếu nhất chính là tiếng chim hót.
Nhất là sáng sớm, lúc chạng vạng tối, có không ít loài chim cất giọng hót, tiếng chim trong trẻo vang lên liên tiếp.
Nhưng giờ khắc này tiếng chim Dương Thạc nghe thấy rõ ràng bất đồng! Cao vút vang dội, hầu như áp đảo ết tiếng chim trong bảy tám dặm quanh đó.
Giống như đây là tiếng kêu vương giả trong loài chim vậy.
Mặt khác, nghe thấy tiếng chim kêu này, Dương Thạc cảm thấy cửu dương chân thân của mình cũng bị tiếng kêu này chấn động, ong ong rung chuyển. Tinh thần của hắn dường như cũng không tập trung được, thoáng chút hoảng hốt.
- Tiếng chim kêu này có vẻ xen lẫn Đại Thiên Âm chưởng và Đại Phạm Âm chưởng sao?
Nhíu chặt mày, Dương Thạc cũng cố gắng giữ vững tinh thần.
Trong đầu hắn nhanh chóng hiện lên một ý nghĩ!
Sóng âm có thể ảnh hưởng trực tiếp tới cửu dương chân thân của mình, thậm chí ảnh hưởng tới ý niệm thần hồn của mình, điều này đủ để nói rõ tiếng kêu của loài chim này hầu như không khác gì thần âm Linh Đang, cho dù có yếu hơn rất nhiều nhưng về bản chất là giống nhau.
- Độ phù hợp của huyết mạch của loài chim này cùng thần âm Linh Đang tuyệt đối sẽ không ít!
Không cần dò xét, trong nội tâm Dương Thạc cũng đã có phán đoán này.
- Tiểu gia!
Ngay lúc này, Thần Long cũng mở miệng.
- Đây hình như là tiếng kêu của Nhiếp Hồn Thúy Điểu. Thứ này là một loại dị thú thượng cổ, cùng thời kỳ với Thần Long thượng cổ, nếu đạt tới cấp độ Võ Thánh đỉnh phong thì cả Thần Long thượng cổ cũng phải sợ hãi vô cùng. Ta còn tưởng rằng thứ này đã tuyệt chủng cả vạn năm rồi, không thể ngờ là nó lại còn tồn tại...
- Thứ này có huyết mạch thượng cổ, bắt được thì huyết mạch của nó tuyệt đối có thể dung nhập vào bên trong Thần Long Liệt Khôn đao! Nếu may mắn, không chừng Thần Long Liệt Khôn đao còn có thể có một tia hiệu quả công kích bằng sóng âm!
Hai mắt Thần Long sáng ngời, miệng nhanh chóng nói.
- Dị thú thượng cổ, cũng có lợi cho Thần Long Liệt Khôn đao sao?
Nghe những lời này của Thần Long, hai mắt Dương Thạc sáng ngời.
Mình suy đoán huyết mạch của dị thú này có ích với thần âm Linh Đang, Thần Long còn nói nó có ích với Thần Long Liệt Khôn đao. Một loại huyết mạch có thể dung nhập vào hai đại pháp khí, đây tuyệt đối là vật vô cùng đáng giá!
- Qua xem thử!
Không cần chừ chút nào, Dương Thạc lập tức hạ thấp giọng nói.
Vút!
Thân hình bay nhanh đi, Cửu Dương Chân Thân trực tiếp tiến về phía tiếng kêu của Nhiếp Hồn Thúy Điểu kia.
Một dặm... Hai dặm... Ba dặm...
Bay trọn vẹn ba dặm, Dương Thạc mới phát hiện ra, trên một ngọn núi cao ba trăm trượng phía trước, tại một tảng đá có một con chim nhỏ màu sắc sặc sỡ, dài chừng một thước.
Con chim nhỏ này giờ đang há mồm kêu líu ríu. Tiếng kêu lúc trước đúng là truyền từ miệng nó ra.
- Đây chính là Nhiếp Hồn Thúy Điểu sao?
Thần sắc Dương Thạc nghiêm túc nhìn chằm chằm vào con chim nhỏ ở phía xa xa.
Dương Thạc bay giữa không trung, cách con chim nhỏ này cả trăm trượng. Cảm nhận công kích bằng sóng âm tại khoảng cách ngắn như vậy, Dương Thạc cảm thấy mình phải tập trung toàn bộ tinh thần, bằng không ý niệm thần hồn của mình sẽ bị tiếng chim hót của con chim nho nhỏ này làm cho hỗn loạn, đần độn...
Con chim nhỏ này rõ ràng là Nhiếp Hồn Thúy Điểu rồi!
- Khí huyết đạt cấp độ Đại Tông Sư sao?
Đồng thời Dương Thạc cũng cảm thấy được mức độ đậm đặc của khí huyết của Nhiếp Hồn Thúy Điểu này.
Một con chim chưa dài tới một thước mà lại có khí huyết đạt cấp độ Đại Tông Sư!
Nhưng thực lực càng cao càng tốt. Thực lực cao thì lợi ích khi hấp thu huyết mạch của nó với Thần Long Liệt Khôn đao và thần âm Linh Đang cũng tăng lên càng nhiều.
- Nhiếp Hồn Thúy Điểu, dị thú cấp cao!
- Độ phù hợp với Thần Long Liệt Khôn đao... bảy phần!
- Độ phù hợp với thần âm Linh Đang... Mười một phần!
Trong đầu hắn nhanh chóng hiện lên thông tin về độ phù hợp.
Độ phù hợp mười một phần sao?
Dương Thạc không khỏi thầm hít sâu một hơi khí lạnh.
Chỉ còn kém một phần là đạt tới độ phù hợp hoàn toàn. Hiển nhiên Nhiếp Hồn Thúy Điểu này vô cùng giống thần âm Linh Đang. Nguyên lý sóng âm công kích mà nó phát ra có lẽ cũng cùng loại với thần âm Linh Đang.
Bắt được nó, hấp thu rất nhiều huyết mạch, không nói thần âm Linh Đang có thể trực tiếp tăng thêm một tầng uy lực mới, ít nhất uy lực cũng tăng mạnh. Thậm chí Dương Tử Mặc có nắm giữ pháp khí phòng ngự thần hồn thì dưới công kích của thần âm Linh Đang này, chỉ sợ hắn cũng vẫn phải chịu tổn thương thôi.
- Tiểu gia, cẩn thận một chút!
Phân thân Thần Long đứng cạnh Dương Thạc, hai mắt chăm chú nhìn Nhiếp Hồn Thúy Điểu kia, nói nhỏ.
- Con Nhiếp Hồn Thúy Điểu này có thực lực không mạnh lắm nhưng tốc độ bay lại rất nhanh. Đoán chừng cả tiểu gia ngươi và ta cộng lại, tốc độ bay cũng không đuổi kịp nó. Lần cuối cùng ta muốn bắt nó mà không được. Tiểu gia người sử dụng bốn trăm năm mươi thanh Đạo Hoàng kiếm bắn tới đi... Nếu không để ta dứt khoát hóa thân ngàn vạn, bao phủ toàn bộ không gian gần đây. Chúng ta bắt rùa trong hũ đi!
Phân thân Thần Long đề nghị.
- Không cần phải phiền toái như vậy chứ?
Dương Thạc mỉm cười.
- Tốc độ nhanh thì đã sao? Thần Long, đừng quên ta có Thập Phương Ca Sa ở đây. Dù có nhanh thì cũng nhanh hơn chúng ta xé mở hư không sao? Chỉ cần Thập Phương Ca Sa khóa chặt nó lại thì nó chẳng có nửa phần khả năng trốn thoát!
Dương Thạc trầm giọng nói.
- Tập trung!
Sau một khắc, Dương Thạc lập tức điều khiển Thập Phương Ca Sa, trực tiếp tập trung vào Nhiếp Hồn Thúy Điểu ở bên ngoài trăm trượng kia.
ríu rít...
Nhiếp Hồn Thúy Điểu vẫn đang hút, giống như không cảm nhận được chút nguy hiểm nào.
Phốc!
Chợp hư không sau lưng Nhiếp Hồn Thúy Điểu mở ra!
Một bàn tay lớn nhanh chóng duỗi từ hư không ra, chụp về thân thể Nhiếp Hồn Thúy Điểu giống như sét đánh!
Kéc!
Dường như trong tích tắc Dương Thạc chạm tay vào Nhiếp Hồn Thúy Điểu này, lập tức từ trong miệng Nhiếp Hồn Thúy Điểu truyền ra một tiếng kêu sợ hãi bén nhọn.
Trong chớp mắt, một cảm giác vô cùng nguy hiểm bao phủ Nhiếp Hồn Thúy Điểu.
Năng lực cảm nhận của Nhiếp Hồn Thúy Điểu này vốn rất mạnh, một khi có người nhìn chằm chằm vào nó thì cho dù có cách xa nhau vài dặm, Nhiếp Hồn Thúy Điểu cũng có thể lập tức cảm giác được. Đến lúc đó, Nhiếp Hồn Thúy Điểu sẽ lập tức bay nhanh để trốn chạy. Dựa vào tốc độ khủng khiếp của nó, e rằng cho dù là cường giả siêu cấp như Dương Thiên, nếu không có pháp khí đặc thù trợ giúp thì… cũng khó có thể bắt được Nhiếp Hồn Thúy Điểu này.
Dù sao thân hình của Nhiếp Hồn Thúy Điểu cũng quá nhỏ.
Một khi nó chui vào trong rừng rậm thì quả thật là rất khó tìm. . .
Nhưng lúc này, Nhiếp Hồn Thúy Điểu lại đụng phải. . . Dương Thạc!
Dương Thạc là người có được Thập Phương Ca Sa!
Tác dụng của Thập Phương Ca Sa không đơn thuần chỉ là khóa chặt Nhiếp Hồn Thúy Điểu này lại mà còn có một công hiệu khác cực lớn. Đó chính là ở trên mức độ nhất định, nó có thể che mất cảm giác của Nhiếp Hồn Thúy Điểu này.
Thập Phương Ca Sa có thể biết rõ mười phương.
Trong đó còn có thể biết rõ hai hướng sinh môn và tử vị.
Thập Phương Ca Sa khiến cho năng lực biết trước được nguy hiểm tăng lên mạnh mẽ. Nếu có thể đạt tới cấp độ Võ Thánh như Ẩn Giao Vương, vậy thì còn có thể dự đoán được rõ ràng chuyện lành, dữ, họa, phúc, biết rõ nơi nào là sinh môn của mình, biết rõ nơi nào là tử địa của mình, do đó có thể tránh được nguy hiểm.
Có thể đoán trước được hai hướng sinh môn và tử vị, cho nên cũng có thể giấu kín sinh môn, tử vị của kẻ thù ở trên một mức độ nhất định, khiến cho năng lực cảm nhận của kẻ thù bị giảm mạnh…
Bởi vì như thế cho nên Dương Thạc mới mở ra hư không, trong chốc lát đến trước mặt Nhiếp Hồn Thúy Điểu này. Lúc hắn chuẩn bị ôm Nhiếp Hồn Thúy Điểu, nó mới cảm nhận được luồng nguy hiểm cực hạn!
Kéc!
Hầu như không còn kịp suy nghĩ nữa.
Hoàn toàn là dựa vào bản năng, Nhiếp Hồn Thúy Điểu này kêu to lên một tiếng, đôi cánh khẽ rung lên.
Cũng không phải là bay lên ngút trời, mà là hai chân vừa trượt một cái, Nhiếp Hồn Thúy Điểu này đã nhanh như tia chớp, rơi xuống ba thước. Nó linh hoạt như cá chạch, thoắt một cái đã tránh né được một trảo của Dương Thạc.
Vù vù!
Một trảo này của Dương Thạc đánh vào không trung, phát ra một tiếng vù vù.
- Nhiếp Hồn Thúy Điểu này quả nhiên không đơn giản, có thể trốn chạy khỏi cái chết!
Trong lòng Dương Thạc khẽ động, khẽ thở dài.
Kéc kéc!
Dựa vào bản năng, sau khi chạy thoát khỏi một trảo của Dương Thạc, Nhiếp Hồn Thúy Điểu mới giật mình, sợ hãi kêu lên một tiếng. Thân thể vút một cái đã bay xa hơn vài chục trượng, kéo dài khoảng cách với Dương Thạc. Với tốc độ cực nhanh của nó, có thể từ trong tay Dương Thạc chạy trốn ra ngoài.
Mặc dù cấp độ của Nhiếp Hồn Thúy Điểu này là dị thú Đại Tông Sư nhưng lá gan lại không lớn.
Không một dị thú cấp độ Đại Tông Sư nào ngu ngốc. Vừa rồi Dương Thạc bỗng nhiên ra tay, điều này khiến cho Nhiếp Hồn Thúy Điểu liền cảm nhận được thực lực mạnh mẽ của Dương Thạc. Nhiếp Hồn Thúy Điểu biết rõ rằng những người muốn bắt mình ít nhất cũng đều là cao thủ cấp độ Đại Tông Sư trung kỳ, nếu chém giết chính diện, mình tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.
Điểm mạnh nhất của Nhiếp Hồn Thúy Điểu chính là tốc độ.
Nếu như tốc độ là điểm mạnh, việc gì phải tiếp tục dây dưa với Dương Thạc?
Nhanh chóng chạy trốn!
Lúc Dương Thạc kịp phản ứng thì Nhiếp Hồn Thúy Điểu này đã cách xa tới hơn trăm trượng!
Quả thật là quá nhanh.
- Tốc độ này. . . E rằng chỉ có dị thú cấp độ Võ Thánh mới có thể so sánh đấy!
Nhìn Nhiếp Hồn Thúy Điểu đã bay nhanh đi xa, Dương Thạc cảm thấy hơi khiếp sợ.
Số cường giả Dương Thạc đụng phải cũng không thiếu.
Trước kia hắn có được Thập Phương Ca Sa Ẩn Giao Vương, bây giờ có được Thiên Đạo Thần Hoàng giáp Dương Tử Mặc và Thiên Binh Chiến Xa Âu Dương Ngự. Ngoài ba vị này ra, e rằng trong số những người còn lại cũng chỉ có hai vị Đại Bằng Kim Sí Vương và Lôi Điêu Vương này là ác điểu yêu thánh trong mười Đại Yêu thánh mới có tốc độ vượt qua Nhiếp Hồn Thúy Điểu.
Mà ngay cả Hỏa La Vương cưỡi Thánh Hỏa Vương Tọa thì tốc đô so với Nhiếp Hồn Thúy Điểu này cũng chậm hơn một chút.
Không đuổi kịp!
- Cũng may là Thập Phương Ca Sa đang ở trong tay ta!
Hai mắt của Dương Thạc hơi nhíu lại.
Về tốc độ phi hành thì hắn không thể so sánh với Nhiếp Hồn Thúy Điểu. Nhưng dựa vào Thập Phương Ca Sa, Nhiếp Hồn Thúy Điểu này tuyệt đối không có khả năng trốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Xoẹt!
Tâm niệm vừa động, lập tức hư không bị Dương Thạc mở ra.
- Tập trung!
Vừa chui vào trong hư không, Dương Thạc lập tức đã tìm ra chỗ ở của Nhiếp Hồn Thúy Điểu.
Phốc!
Sau một khắc hắn đã bay tới nơi cách Nhiếp Hồn Thúy Điểu ba dặm. Hắn chỉ cảm thấy hư không ở phía trước mình phát động một chút, phù một tiếng, lập tức mở ra một vết rách, Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc xuất hiện.
Bàn tay lớn của hắn hung hăng đưa ra một trảo về phía Nhiếp Hồn Thúy Điểu.
Kéc!
Nhiếp Hồn Thúy Điểu kinh hãi, lập tức thân thể chuyển động, lại tránh được một lần nữa. Vì tránh né một trảo này của Dương Thạc, trong chớp mắt nó đã bay xa hơn trăm trượng. . .
Vúttt!! Vúttt!! Vúttt!! Vúttt!! Vúttt!!
Một người một chim bay nhanh trên tinh không Đại Hành Sơn.
Nhiếp Hồn Thúy Điểu này sớm đã bối rối đến cực hạn, như con ruồi không đầu bay loạn khắp nơi.
Nhưng bất luận là nó đến chỗ nào thì Dương Thạc đều có thể tập trung, dùng Thập Phương Ca Sa xé mở hư không, xuất hiện ở trước mặt nó.
Cứ như vậy vài chục lần, Dương Thạc phát hiện ra Nhiếp Hồn Thúy Điểu này đã bay đến sơn mạch trung tâm Đại Hành Sơn.
Phía trước cách đó không xa chính là chủ mạch của Đại Hành Sơn rồi!
Sơn mạch cao gần ngàn trượng, dường như đã ngăn cách đất trời thành hai nửa. Chủ mạch Đại Hành Sơn này không đầy đá vụn, bùn đất như những ngọn núi xung quanh kia. Chủ mạch Đại Hành Sơn này hoàn toàn là một ngọn núi đá. Vách núi như được đao gọt rìu đục mà thành, trong vòng trăm trượng cũng đều không nhìn thấy được một khe hở. Chủ mạch Đại Hành Sơn này giống như là một tảng đá nguyên vẹn vậy!
Chẳng qua là ở trong một ít khe hở của tảng đá có một chút bùn đất, một số cây tùng cổ và các loại thực vật sinh trưởng.
Trên vách núi âm u này có rất nhiều rêu cỏ, khiến cho chủ mạch Đại Hành Sơn được nhuộm thành màu xanh biếc.
Nhiếp Hồn Thúy Điểu kia cũng có màu xanh biếc.
Trong lúc bay xung quanh vách núi mạch chủ Đại Hành Sơn này, nếu chỉ dựa vào mắt người, căn bản là không thể nhìn thấy thân ảnh của nó!
Đương nhiên Dương Thạc muốn bắt nó cũng không cần dùng mắt để xem!
Phốc!
Hư không lại mở ra, Dương Thạc lại xuất hiện ở trước mặt Nhiếp Hồn Thúy Điểu.
- Lúc này chính là thời cơ thích hợp!
Nhanh như chớp, Dương Thạc đưa tay bắt Nhiếp Hồn Thúy Điểu.
Lúc này Dương Thạc đã có thể cảm giác được rõ ràng, Nhiếp Hồn Thúy Điểu liên tục bay cao, mặc dù khí huyết của nó nồng đậm nhưng thể lực cũng đã bị tiêu hao nghiêm trọng, tốc độ đã có chút giảm bớt. Cho nên với tốc độ của Dương Thạc, viêc bắt Nhiếp Hồn Thúy Điểu này có thể nói là đơn giản đến cực hạn!
Ầm!
Tay hắn vừa duỗi ra, lập tức có tiếng nổ vang vọng khắp tinh không.
Trong tích tắc, dường như năm ngón tay của Dương Thạc đã chạm vào thân thể Nhiếp Hồn Thúy Điểu!
Chỉ cần nhẹ nhàng khép năm ngón tay lại, Nhiếp Hồn Thúy Điểu này đã là chạy trời không khỏi nắng rồi!
Kéc!
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên Nhiếp Hồn Thúy Điểu kêu lên một tiếng bén nhọn.
Ô...ô...ô...n...g!
Lập tức Dương Thạc cảm thấy một luồng sóng âm lợi hại không ngừng công kích mạnh mẽ về phía đầu mình. Bị sóng âm đánh trúng, hai mắt của Dương Thạc lập tức tối sầm, tựa như không nhìn thấy được vật gì nữa. Trong chớp mắt, thân thể hắn cũng đã mất đi lực khống chế, thậm chí cũng không thể suy nghĩ được điều gì, hoàn toàn trở nên đần độn. . .
Tại thời khắc mấu chốt, Nhiếp Hồn Thúy Điểu này đã bạo phát ra một luồng sóng âm công kích. Cường độ của luồng sóng âm công kích này so với thần âm của Dương Địch và công kích của Linh Đang chỉ có hơn chứ không kém!
Khi Dương Thạc vừa đi tiếp thì chợt nghe thấy tiếng chim kêu to truyền tới.
Trong Đại Hành Sơn này không thiếu nhất chính là tiếng chim hót.
Nhất là sáng sớm, lúc chạng vạng tối, có không ít loài chim cất giọng hót, tiếng chim trong trẻo vang lên liên tiếp.
Nhưng giờ khắc này tiếng chim Dương Thạc nghe thấy rõ ràng bất đồng! Cao vút vang dội, hầu như áp đảo ết tiếng chim trong bảy tám dặm quanh đó.
Giống như đây là tiếng kêu vương giả trong loài chim vậy.
Mặt khác, nghe thấy tiếng chim kêu này, Dương Thạc cảm thấy cửu dương chân thân của mình cũng bị tiếng kêu này chấn động, ong ong rung chuyển. Tinh thần của hắn dường như cũng không tập trung được, thoáng chút hoảng hốt.
- Tiếng chim kêu này có vẻ xen lẫn Đại Thiên Âm chưởng và Đại Phạm Âm chưởng sao?
Nhíu chặt mày, Dương Thạc cũng cố gắng giữ vững tinh thần.
Trong đầu hắn nhanh chóng hiện lên một ý nghĩ!
Sóng âm có thể ảnh hưởng trực tiếp tới cửu dương chân thân của mình, thậm chí ảnh hưởng tới ý niệm thần hồn của mình, điều này đủ để nói rõ tiếng kêu của loài chim này hầu như không khác gì thần âm Linh Đang, cho dù có yếu hơn rất nhiều nhưng về bản chất là giống nhau.
- Độ phù hợp của huyết mạch của loài chim này cùng thần âm Linh Đang tuyệt đối sẽ không ít!
Không cần dò xét, trong nội tâm Dương Thạc cũng đã có phán đoán này.
- Tiểu gia!
Ngay lúc này, Thần Long cũng mở miệng.
- Đây hình như là tiếng kêu của Nhiếp Hồn Thúy Điểu. Thứ này là một loại dị thú thượng cổ, cùng thời kỳ với Thần Long thượng cổ, nếu đạt tới cấp độ Võ Thánh đỉnh phong thì cả Thần Long thượng cổ cũng phải sợ hãi vô cùng. Ta còn tưởng rằng thứ này đã tuyệt chủng cả vạn năm rồi, không thể ngờ là nó lại còn tồn tại...
- Thứ này có huyết mạch thượng cổ, bắt được thì huyết mạch của nó tuyệt đối có thể dung nhập vào bên trong Thần Long Liệt Khôn đao! Nếu may mắn, không chừng Thần Long Liệt Khôn đao còn có thể có một tia hiệu quả công kích bằng sóng âm!
Hai mắt Thần Long sáng ngời, miệng nhanh chóng nói.
- Dị thú thượng cổ, cũng có lợi cho Thần Long Liệt Khôn đao sao?
Nghe những lời này của Thần Long, hai mắt Dương Thạc sáng ngời.
Mình suy đoán huyết mạch của dị thú này có ích với thần âm Linh Đang, Thần Long còn nói nó có ích với Thần Long Liệt Khôn đao. Một loại huyết mạch có thể dung nhập vào hai đại pháp khí, đây tuyệt đối là vật vô cùng đáng giá!
- Qua xem thử!
Không cần chừ chút nào, Dương Thạc lập tức hạ thấp giọng nói.
Vút!
Thân hình bay nhanh đi, Cửu Dương Chân Thân trực tiếp tiến về phía tiếng kêu của Nhiếp Hồn Thúy Điểu kia.
Một dặm... Hai dặm... Ba dặm...
Bay trọn vẹn ba dặm, Dương Thạc mới phát hiện ra, trên một ngọn núi cao ba trăm trượng phía trước, tại một tảng đá có một con chim nhỏ màu sắc sặc sỡ, dài chừng một thước.
Con chim nhỏ này giờ đang há mồm kêu líu ríu. Tiếng kêu lúc trước đúng là truyền từ miệng nó ra.
- Đây chính là Nhiếp Hồn Thúy Điểu sao?
Thần sắc Dương Thạc nghiêm túc nhìn chằm chằm vào con chim nhỏ ở phía xa xa.
Dương Thạc bay giữa không trung, cách con chim nhỏ này cả trăm trượng. Cảm nhận công kích bằng sóng âm tại khoảng cách ngắn như vậy, Dương Thạc cảm thấy mình phải tập trung toàn bộ tinh thần, bằng không ý niệm thần hồn của mình sẽ bị tiếng chim hót của con chim nho nhỏ này làm cho hỗn loạn, đần độn...
Con chim nhỏ này rõ ràng là Nhiếp Hồn Thúy Điểu rồi!
- Khí huyết đạt cấp độ Đại Tông Sư sao?
Đồng thời Dương Thạc cũng cảm thấy được mức độ đậm đặc của khí huyết của Nhiếp Hồn Thúy Điểu này.
Một con chim chưa dài tới một thước mà lại có khí huyết đạt cấp độ Đại Tông Sư!
Nhưng thực lực càng cao càng tốt. Thực lực cao thì lợi ích khi hấp thu huyết mạch của nó với Thần Long Liệt Khôn đao và thần âm Linh Đang cũng tăng lên càng nhiều.
- Nhiếp Hồn Thúy Điểu, dị thú cấp cao!
- Độ phù hợp với Thần Long Liệt Khôn đao... bảy phần!
- Độ phù hợp với thần âm Linh Đang... Mười một phần!
Trong đầu hắn nhanh chóng hiện lên thông tin về độ phù hợp.
Độ phù hợp mười một phần sao?
Dương Thạc không khỏi thầm hít sâu một hơi khí lạnh.
Chỉ còn kém một phần là đạt tới độ phù hợp hoàn toàn. Hiển nhiên Nhiếp Hồn Thúy Điểu này vô cùng giống thần âm Linh Đang. Nguyên lý sóng âm công kích mà nó phát ra có lẽ cũng cùng loại với thần âm Linh Đang.
Bắt được nó, hấp thu rất nhiều huyết mạch, không nói thần âm Linh Đang có thể trực tiếp tăng thêm một tầng uy lực mới, ít nhất uy lực cũng tăng mạnh. Thậm chí Dương Tử Mặc có nắm giữ pháp khí phòng ngự thần hồn thì dưới công kích của thần âm Linh Đang này, chỉ sợ hắn cũng vẫn phải chịu tổn thương thôi.
- Tiểu gia, cẩn thận một chút!
Phân thân Thần Long đứng cạnh Dương Thạc, hai mắt chăm chú nhìn Nhiếp Hồn Thúy Điểu kia, nói nhỏ.
- Con Nhiếp Hồn Thúy Điểu này có thực lực không mạnh lắm nhưng tốc độ bay lại rất nhanh. Đoán chừng cả tiểu gia ngươi và ta cộng lại, tốc độ bay cũng không đuổi kịp nó. Lần cuối cùng ta muốn bắt nó mà không được. Tiểu gia người sử dụng bốn trăm năm mươi thanh Đạo Hoàng kiếm bắn tới đi... Nếu không để ta dứt khoát hóa thân ngàn vạn, bao phủ toàn bộ không gian gần đây. Chúng ta bắt rùa trong hũ đi!
Phân thân Thần Long đề nghị.
- Không cần phải phiền toái như vậy chứ?
Dương Thạc mỉm cười.
- Tốc độ nhanh thì đã sao? Thần Long, đừng quên ta có Thập Phương Ca Sa ở đây. Dù có nhanh thì cũng nhanh hơn chúng ta xé mở hư không sao? Chỉ cần Thập Phương Ca Sa khóa chặt nó lại thì nó chẳng có nửa phần khả năng trốn thoát!
Dương Thạc trầm giọng nói.
- Tập trung!
Sau một khắc, Dương Thạc lập tức điều khiển Thập Phương Ca Sa, trực tiếp tập trung vào Nhiếp Hồn Thúy Điểu ở bên ngoài trăm trượng kia.
ríu rít...
Nhiếp Hồn Thúy Điểu vẫn đang hút, giống như không cảm nhận được chút nguy hiểm nào.
Phốc!
Chợp hư không sau lưng Nhiếp Hồn Thúy Điểu mở ra!
Một bàn tay lớn nhanh chóng duỗi từ hư không ra, chụp về thân thể Nhiếp Hồn Thúy Điểu giống như sét đánh!
Kéc!
Dường như trong tích tắc Dương Thạc chạm tay vào Nhiếp Hồn Thúy Điểu này, lập tức từ trong miệng Nhiếp Hồn Thúy Điểu truyền ra một tiếng kêu sợ hãi bén nhọn.
Trong chớp mắt, một cảm giác vô cùng nguy hiểm bao phủ Nhiếp Hồn Thúy Điểu.
Năng lực cảm nhận của Nhiếp Hồn Thúy Điểu này vốn rất mạnh, một khi có người nhìn chằm chằm vào nó thì cho dù có cách xa nhau vài dặm, Nhiếp Hồn Thúy Điểu cũng có thể lập tức cảm giác được. Đến lúc đó, Nhiếp Hồn Thúy Điểu sẽ lập tức bay nhanh để trốn chạy. Dựa vào tốc độ khủng khiếp của nó, e rằng cho dù là cường giả siêu cấp như Dương Thiên, nếu không có pháp khí đặc thù trợ giúp thì… cũng khó có thể bắt được Nhiếp Hồn Thúy Điểu này.
Dù sao thân hình của Nhiếp Hồn Thúy Điểu cũng quá nhỏ.
Một khi nó chui vào trong rừng rậm thì quả thật là rất khó tìm. . .
Nhưng lúc này, Nhiếp Hồn Thúy Điểu lại đụng phải. . . Dương Thạc!
Dương Thạc là người có được Thập Phương Ca Sa!
Tác dụng của Thập Phương Ca Sa không đơn thuần chỉ là khóa chặt Nhiếp Hồn Thúy Điểu này lại mà còn có một công hiệu khác cực lớn. Đó chính là ở trên mức độ nhất định, nó có thể che mất cảm giác của Nhiếp Hồn Thúy Điểu này.
Thập Phương Ca Sa có thể biết rõ mười phương.
Trong đó còn có thể biết rõ hai hướng sinh môn và tử vị.
Thập Phương Ca Sa khiến cho năng lực biết trước được nguy hiểm tăng lên mạnh mẽ. Nếu có thể đạt tới cấp độ Võ Thánh như Ẩn Giao Vương, vậy thì còn có thể dự đoán được rõ ràng chuyện lành, dữ, họa, phúc, biết rõ nơi nào là sinh môn của mình, biết rõ nơi nào là tử địa của mình, do đó có thể tránh được nguy hiểm.
Có thể đoán trước được hai hướng sinh môn và tử vị, cho nên cũng có thể giấu kín sinh môn, tử vị của kẻ thù ở trên một mức độ nhất định, khiến cho năng lực cảm nhận của kẻ thù bị giảm mạnh…
Bởi vì như thế cho nên Dương Thạc mới mở ra hư không, trong chốc lát đến trước mặt Nhiếp Hồn Thúy Điểu này. Lúc hắn chuẩn bị ôm Nhiếp Hồn Thúy Điểu, nó mới cảm nhận được luồng nguy hiểm cực hạn!
Kéc!
Hầu như không còn kịp suy nghĩ nữa.
Hoàn toàn là dựa vào bản năng, Nhiếp Hồn Thúy Điểu này kêu to lên một tiếng, đôi cánh khẽ rung lên.
Cũng không phải là bay lên ngút trời, mà là hai chân vừa trượt một cái, Nhiếp Hồn Thúy Điểu này đã nhanh như tia chớp, rơi xuống ba thước. Nó linh hoạt như cá chạch, thoắt một cái đã tránh né được một trảo của Dương Thạc.
Vù vù!
Một trảo này của Dương Thạc đánh vào không trung, phát ra một tiếng vù vù.
- Nhiếp Hồn Thúy Điểu này quả nhiên không đơn giản, có thể trốn chạy khỏi cái chết!
Trong lòng Dương Thạc khẽ động, khẽ thở dài.
Kéc kéc!
Dựa vào bản năng, sau khi chạy thoát khỏi một trảo của Dương Thạc, Nhiếp Hồn Thúy Điểu mới giật mình, sợ hãi kêu lên một tiếng. Thân thể vút một cái đã bay xa hơn vài chục trượng, kéo dài khoảng cách với Dương Thạc. Với tốc độ cực nhanh của nó, có thể từ trong tay Dương Thạc chạy trốn ra ngoài.
Mặc dù cấp độ của Nhiếp Hồn Thúy Điểu này là dị thú Đại Tông Sư nhưng lá gan lại không lớn.
Không một dị thú cấp độ Đại Tông Sư nào ngu ngốc. Vừa rồi Dương Thạc bỗng nhiên ra tay, điều này khiến cho Nhiếp Hồn Thúy Điểu liền cảm nhận được thực lực mạnh mẽ của Dương Thạc. Nhiếp Hồn Thúy Điểu biết rõ rằng những người muốn bắt mình ít nhất cũng đều là cao thủ cấp độ Đại Tông Sư trung kỳ, nếu chém giết chính diện, mình tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.
Điểm mạnh nhất của Nhiếp Hồn Thúy Điểu chính là tốc độ.
Nếu như tốc độ là điểm mạnh, việc gì phải tiếp tục dây dưa với Dương Thạc?
Nhanh chóng chạy trốn!
Lúc Dương Thạc kịp phản ứng thì Nhiếp Hồn Thúy Điểu này đã cách xa tới hơn trăm trượng!
Quả thật là quá nhanh.
- Tốc độ này. . . E rằng chỉ có dị thú cấp độ Võ Thánh mới có thể so sánh đấy!
Nhìn Nhiếp Hồn Thúy Điểu đã bay nhanh đi xa, Dương Thạc cảm thấy hơi khiếp sợ.
Số cường giả Dương Thạc đụng phải cũng không thiếu.
Trước kia hắn có được Thập Phương Ca Sa Ẩn Giao Vương, bây giờ có được Thiên Đạo Thần Hoàng giáp Dương Tử Mặc và Thiên Binh Chiến Xa Âu Dương Ngự. Ngoài ba vị này ra, e rằng trong số những người còn lại cũng chỉ có hai vị Đại Bằng Kim Sí Vương và Lôi Điêu Vương này là ác điểu yêu thánh trong mười Đại Yêu thánh mới có tốc độ vượt qua Nhiếp Hồn Thúy Điểu.
Mà ngay cả Hỏa La Vương cưỡi Thánh Hỏa Vương Tọa thì tốc đô so với Nhiếp Hồn Thúy Điểu này cũng chậm hơn một chút.
Không đuổi kịp!
- Cũng may là Thập Phương Ca Sa đang ở trong tay ta!
Hai mắt của Dương Thạc hơi nhíu lại.
Về tốc độ phi hành thì hắn không thể so sánh với Nhiếp Hồn Thúy Điểu. Nhưng dựa vào Thập Phương Ca Sa, Nhiếp Hồn Thúy Điểu này tuyệt đối không có khả năng trốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Xoẹt!
Tâm niệm vừa động, lập tức hư không bị Dương Thạc mở ra.
- Tập trung!
Vừa chui vào trong hư không, Dương Thạc lập tức đã tìm ra chỗ ở của Nhiếp Hồn Thúy Điểu.
Phốc!
Sau một khắc hắn đã bay tới nơi cách Nhiếp Hồn Thúy Điểu ba dặm. Hắn chỉ cảm thấy hư không ở phía trước mình phát động một chút, phù một tiếng, lập tức mở ra một vết rách, Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc xuất hiện.
Bàn tay lớn của hắn hung hăng đưa ra một trảo về phía Nhiếp Hồn Thúy Điểu.
Kéc!
Nhiếp Hồn Thúy Điểu kinh hãi, lập tức thân thể chuyển động, lại tránh được một lần nữa. Vì tránh né một trảo này của Dương Thạc, trong chớp mắt nó đã bay xa hơn trăm trượng. . .
Vúttt!! Vúttt!! Vúttt!! Vúttt!! Vúttt!!
Một người một chim bay nhanh trên tinh không Đại Hành Sơn.
Nhiếp Hồn Thúy Điểu này sớm đã bối rối đến cực hạn, như con ruồi không đầu bay loạn khắp nơi.
Nhưng bất luận là nó đến chỗ nào thì Dương Thạc đều có thể tập trung, dùng Thập Phương Ca Sa xé mở hư không, xuất hiện ở trước mặt nó.
Cứ như vậy vài chục lần, Dương Thạc phát hiện ra Nhiếp Hồn Thúy Điểu này đã bay đến sơn mạch trung tâm Đại Hành Sơn.
Phía trước cách đó không xa chính là chủ mạch của Đại Hành Sơn rồi!
Sơn mạch cao gần ngàn trượng, dường như đã ngăn cách đất trời thành hai nửa. Chủ mạch Đại Hành Sơn này không đầy đá vụn, bùn đất như những ngọn núi xung quanh kia. Chủ mạch Đại Hành Sơn này hoàn toàn là một ngọn núi đá. Vách núi như được đao gọt rìu đục mà thành, trong vòng trăm trượng cũng đều không nhìn thấy được một khe hở. Chủ mạch Đại Hành Sơn này giống như là một tảng đá nguyên vẹn vậy!
Chẳng qua là ở trong một ít khe hở của tảng đá có một chút bùn đất, một số cây tùng cổ và các loại thực vật sinh trưởng.
Trên vách núi âm u này có rất nhiều rêu cỏ, khiến cho chủ mạch Đại Hành Sơn được nhuộm thành màu xanh biếc.
Nhiếp Hồn Thúy Điểu kia cũng có màu xanh biếc.
Trong lúc bay xung quanh vách núi mạch chủ Đại Hành Sơn này, nếu chỉ dựa vào mắt người, căn bản là không thể nhìn thấy thân ảnh của nó!
Đương nhiên Dương Thạc muốn bắt nó cũng không cần dùng mắt để xem!
Phốc!
Hư không lại mở ra, Dương Thạc lại xuất hiện ở trước mặt Nhiếp Hồn Thúy Điểu.
- Lúc này chính là thời cơ thích hợp!
Nhanh như chớp, Dương Thạc đưa tay bắt Nhiếp Hồn Thúy Điểu.
Lúc này Dương Thạc đã có thể cảm giác được rõ ràng, Nhiếp Hồn Thúy Điểu liên tục bay cao, mặc dù khí huyết của nó nồng đậm nhưng thể lực cũng đã bị tiêu hao nghiêm trọng, tốc độ đã có chút giảm bớt. Cho nên với tốc độ của Dương Thạc, viêc bắt Nhiếp Hồn Thúy Điểu này có thể nói là đơn giản đến cực hạn!
Ầm!
Tay hắn vừa duỗi ra, lập tức có tiếng nổ vang vọng khắp tinh không.
Trong tích tắc, dường như năm ngón tay của Dương Thạc đã chạm vào thân thể Nhiếp Hồn Thúy Điểu!
Chỉ cần nhẹ nhàng khép năm ngón tay lại, Nhiếp Hồn Thúy Điểu này đã là chạy trời không khỏi nắng rồi!
Kéc!
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên Nhiếp Hồn Thúy Điểu kêu lên một tiếng bén nhọn.
Ô...ô...ô...n...g!
Lập tức Dương Thạc cảm thấy một luồng sóng âm lợi hại không ngừng công kích mạnh mẽ về phía đầu mình. Bị sóng âm đánh trúng, hai mắt của Dương Thạc lập tức tối sầm, tựa như không nhìn thấy được vật gì nữa. Trong chớp mắt, thân thể hắn cũng đã mất đi lực khống chế, thậm chí cũng không thể suy nghĩ được điều gì, hoàn toàn trở nên đần độn. . .
Tại thời khắc mấu chốt, Nhiếp Hồn Thúy Điểu này đã bạo phát ra một luồng sóng âm công kích. Cường độ của luồng sóng âm công kích này so với thần âm của Dương Địch và công kích của Linh Đang chỉ có hơn chứ không kém!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.