Chương 171: Kim Linh Điêu Xích Hầu, chết!
Linh Ẩn Hồ
17/03/2014
Bát Xuyên Nguyên địa vực vô cùng rộng lớn, hơn cả Đại Hành Sơn. Trong đó cũng có vô số mãnh thú, dị thú!
Thậm chí, khi Dương Thạc cưỡi Huyết Phi bay qua mấy con sông lớn của Bát Xuyên Nguyên có thể thấp thoáng nghe thấy những tiếng gầm thét khiến người ra run rẩy từ dưới sông. Rõ ràng là dưới những dòng sông ấy có dị thú cường đại hung hãn đến cực điểm.
Ngoài ra, trên không trung thỉnh thoảng cũng có Kim Linh Điêu bay lượn.
Chỉ có điều, đám Kim Linh Điêu này chỉ thuộc tầng thứ Luyện Khí, không như của Dương Mặc là Võ Sư. Kim Linh Điêu tầng Luyện Khí gặp phải Huyết Phi là Võ Sư và Tiểu Hoả Võ Sư trung giới thì chỉ có thể tránh xa, căn bản không dám lại gần. Về tổng thể thì trên đường đi Dương Thạc, Huyết Phi và Tiểu Hoả không gặp chút trở ngại nào.
Vượt qua Bát Xuyên Nguyên là vào trong khu vực nam tỉnh rồi.
Chiều ngày thứ ba, Dương Thạc và Huyết Phi, Tiểu Hoả cuối cùng cũng vào nam tỉnh, đến phía trên Huyền Di Sơn.
Phừng phừng!
Bầu trời hướng tây nam chói loà ánh lửa!
- Có lẽ bên đó là Nam Lâm Tự rồi. Bầu trời bị lửa trong Nam Lâm Tự chiếu sáng thành màu đỏ sao? Xem ra Nam Lâm Tự đang trong sự nguy hiểm cực điểm rồi.
Dương Thạc nhíu mày, rồi vội cùng Huyết Phi bay về hướng ánh lửa.
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn Nam Lâm Tự đã bị công phá từ lâu, một số toà kiến trúc đang bị thiêu đốt. Ba nghìn tăng lữ Nam Lâm Tự không biết nay còn lại bao nhiêu.
- Hy vọng những nơi trọng yếu vẫn chưa bị công phá!
Càng gần Nam Lâm Tự, Dương Thạc càng thấy căng thẳng, hắn hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh.
Huyền Di Sơn là đệ lục danh sơn của Đại Châu, còn cao hơn Yên Sơn một bậc, dài đến bốn nghìn dặm, rộng cũng hơn ba nghìn dặm, dị thú vô số, tầng thứ Đại Tông Sư, thậm chí Võ Thánh cũng có một hai con. Nam Lâm Tự không nằm ở trung tâm Huyền Di Sơn mà chỉ ở vùng ven, cách Huyền Di Sơn bốn năm trăm dặm,
Bốn năm trăm dặm có thể đến ngay trong tức thì.
Vù vù!
Khi còn cách nơi chói loà ánh lửa tầm bốn năm dặm, Dương Thạc đã thấy phía trước có một ngọn núi thoai thoải, trên đỉnh núi cây cối trơ trọi, một ngôi chùa còn lớn hơn phủ Trấn Quốc Công nằm trên đó. Lúc này xung quanh chùa bị bao vây bởi hàng nghìn hàng vạn quân sĩ Đại Châu. Nhiều nơi bên trong chùa đang bốc cháy, ánh lửa mà Dương Thạc nhìn thấy lúc nãy chính là phát ra từ đây.
Nam Lâm Tự!
Rõ ràng ngôi chùa lớn này chính là Nam Lâm Tự!
- Vây cho chắc!
- Không được để bất cứ thằng trọc nào chạy thoát!
Trong đội quân hàng nghìn vạn người đó không ngừng có hiệu uý, tướng quân hét lớn.
- Đại Công đã đem binh công phá Ma La Viện, cho mồi lửa thiêu rụi rồi, bọn trọc trong đó đã chết sạch. Giờ Đại Công tiếp tục tấn công La Hán Đường. Đại Công đã dặn dò phải trông chừng tám trăm võ tăng trong đó, không được để bất cứ kẻ nào chạy khỏi chùa.
- Kim Linh Điêu Xích Hầu, ra bên ngoài cảnh giới!
- Kể cả một con bồ câu, thậm chí một con ruồi cũng không được phép bay ra khỏi Nam Lâm Tự!
Một nam nhân mặc áo tướng quân nói lớn.
- Không cần Tôn tướng quân dặn dò, bọn ta đương nhiên sẽ trấn thủ ở đây. Vừa rồi cũng đã giết không chỉ một hai con bồ câu bay ra từ Nam Lâm Tự.
Trên không trung trăm trượng vọng xuống một giọng nói.
Kéc! Kéc!
Trên không vọng xuống tiếng chim ưng.
Trên bầu trời Nam Lâm Tự có đến hơn ba mươi quân Kim Linh Điêu Xích Hầu đang trấn thủ!
Tất cả đều mặc áo đen, là hắc y vệ thiết thân của Dương Mặc, thực lực đều là Luyện Khí sơ giới, cưỡi Kim Linh Điêu. Tuy không sánh bằng Kim Linh Điêu tầng thứ Võ Sư của Dương Mặc nhưng cũng la Luyện Khí trung giới.
Một hắc y vệ cộng với một con Kim Linh Điêu, cho dù phải đối mặt với đối thủ Luyện Khí cao giớ thì cũng có thể thoát thân an toàn. Là Xích Hầu, tác dụng của những người này vô cùng lớn.
Vút vút!
Ba mươi Kim Điêu Xích Hầu phong toả toàn bộ bầu trời Nam Lâm Tự, một con bồ câu bay ra từ Nam Lâm Tự lâp tức bị bốn năm Kim Điêu Xích Hầu phát hiện, một trận tiễn bắn con bồ câu thành nhím.
- Kim Điêu Xích Hầu sao?
Trên bầu trời nghìn trượng, Dương Thạc cưỡi Huyết Phi nhìn xuống, bất giác chau mày.
- Ta vốn định vào Nam Lâm Tự từ trên trời, thần không biết quỷ không hay. Không ngờ Dương Mặc lại cẩn thận đến vậy, phong toả cả bầu trời. Xem ra đám hoà thượng trong chùa có mọc cánh cũng không thoát được…Ta muốn vào Nam Lâm Tự e là kinh động đến đám Kim Điêu Xích Hầu kia…
- Thôi vậy, trước kia sơ nhập Luyện Khí còn giết được hắc y vệ cưỡi Kim Linh Điêu Võ Sư, giờ mấy tên lâu la này cưỡi Kim Linh Điêu Luyện Khí trung giới cũng không thể ngăn ta được.
- Giết hết là xong!
- Giết là xong!
Dương Thạc lộ đầy sát cơ.
Keng!
Không chút do dự, trong tay Dương Thạc xuất hiện Ô Mộc Phá Vân Cung.
Lắp một mũi Điêu Linh Tiễn, Dương Thạc kéo dây cung thành hình mãn nguyệt.
Vút!
Một mũi tên lao vút đi.
Mũi tên xuyên qua không gian, thậm chí phát ra cả những tiếng u u, rõ ràng mũi tên này vừa bay vừa xoay tròn, lực xuyên thấu là cực lớn!
- Tiếng gì vậy?
Một Kim Điêu Xích Hầu nghe thấy âm thanh ấy, khựng người một chút rồi ngẩng lên.
Phập!
Ngay sau đó, một mũi Điêu Linh Tiễn cắm thẳng vào trán hắn rồi bay ra từ sau ót, máu tươi đỏ chót cùng chất dịch não toé ra. Xuyên qua đầu của Kim Điêu Xích Hầu đó, mũi Điêu Linh Tiễn không hề dừng lại, lại phập một tiếng nữa cắm vào người con Kim Linh Điêu bên dưới.
Kéc!
Kim Linh Điêu kêu lên thảm thiết rồi lao xuống đất.
- Thứ gì vậy?
- Nguy rồi, có kẻ địch tập kích!
Những Kim Điêu Xích Hầu còn lại lúc này mới kịp phản ứng, ngẩng lên nhìn.
Hây!
Lúc ấy, Dương Thạc hét lên một tiếng, hai tay nhanh chóng thực hiện một loạt động tác lắp tên, kéo dây, ngắm bắn. Vút vút vút liên tục mười bốn mũi tên bắn ra.
Định bắn mũi tên thứ mười lăm thì Ô Mộc Phá Vân Cung không chịu nổi nữa, rắc một tiếng gãy đôi. Cây Ô Mộc Phá Vân Cung với thợ săn Dương Liệt là thần binh lợi khí rốt cuộc vẫn không chịu nổi sự giày vò của Dương Thạc.
Vút vút vút!
Mười bốn mũi tên lao vun vút về phía ba mươi Kim Điêu Xích Hầu!
- Nguy rồi, có tên, tránh mau!
Sắc trời lúc này đã tối lại, khi mười bốn mũi tên đến trước mặt thì những Kim Điêu Xích Hầu này mới phát hiện ra, vội vàng hò nhau tránh đi nhưng đã quá muộn!
Phập! Phập! Phập!
Mười ba người bị tên xuyên qua người, rơi xuống mà chết.
Chỉ có một người tránh được, chỉ bị tên cắm vào cánh tay rồi găm vào người Kim Linh Điêu.
Ba mươi người trong nháy mắt đã tổn thất mấy mười bốn, còn một người bị thương ở tay, Kim Linh Điêu bên dưới bị trọng thương, kêu keng kéc rơi xuống từ trên độ cao trăm trượng, e là cũng lành ít dữ nhiều.
Những Kim Điêu Xích Hầu còn lại đều chỉ hận không thể xé xác Dương Thạc.
- Giết hắn đi!
- Giết hắn báo thù cho các huynh đệ đã mất!
Mười lăm người còn lại hét lên, tay giương cung bắn lên trời.
Vút! Vút! Vút!
Những mũi tên này tốc độ cũng cực nhanh, chỉ chớp mắt đã bay lên trăm trượng.
- Hừ, nếu ở bình địa, trong vòng trăm trượng những cây cung kia còn có thể khiến mình bị thương. Giờ bắn lên trời, cách đến mấy trăm trượng sao có thể làm gì ta?
Dương Thạc lái Huyết Phi lao thẳng xuống, những mũi tên kia bắn tới nhưng không xuyên qua nổi lớp lông của Huyết Phi, tất cả đều rơi xuống thành đống củi vô dụng…
Theo sát đám tên rơi là Dương Thạc cùng Huyết Phi.
- Có người cưỡi Huyền Ưng!
Khi còn cách mười trượng, những người kia cuối cùng cũng nhìn rõ Dương Thạc và Huyết Phi.
- Cưỡi Huyền Ưng, lại còn là một thiếu niên. Lẽ nào…hắn là người trong phủ Trấn Quốc Công đã giết đại ca?
Những người này đều là hắc y vệ, tin đầu lĩnh hắc y vệ Dương Giáp bị Dương Thạc giết đã lan truyền trong đám hắc vệ từ lâu. Hình tượng Dương Thạc cưỡi Huyền Điêu coi như cũng ghi sâu trong tim họ. Vì thế vừa thấy Dương Thạc là họ đoán được ngay.
- Sao… hắn lại ở đây?
Tất cả đều cảm thấy nghi hoặc.
Kéc!
Đúng lúc ấy Huyết Phi bỗng kêu lên.
Vù!
Từ miệng Huyết Phi bỗng phun ra một đám hắc vụ bao trùm lấy Kim Điêu Xích Hầu!
Mùi tanh nồng nhanh chóng lan toả.
- Nguy rồi, là khí độc!
- Tất cả nín thở!
Sắc mặt những người kia đại biến, định nín thở để không hít phải khí độc, nhưng đáng tiếc khí độc lại chui vào từ lỗ chân lông của họ. Sau đó tất cả bọn họ bao gồm cả Kim Linh Điêu bên dưới, thấy khiếu đều chảy ra máu đen, miệng hộc ra từng ngụm máu, sinh cơ nhanh chóng tiêu tan…
Đây là độc vụ bí pháp mà Huyết Phi có được sau khi nuốt nội đan của Thanh Mãng. Năm đó Thanh Mãng là Luyện Khí cao giới, một luồng khí độc có thể khiến Kim Linh Điêu tầng thứ Võ Sư thực lực giảm mạnh. Nay Huyết Phi là Võ Sư, cao hơn Thanh mãng hai cấp, đám Xích Hầu Luyện Khí sơ giới này kém Kim Linh Điêu hẳn bốn cấp.
Khoảng cách sáu cấp khiến khí độc trực tiếp giết được Kim Điêu Xích Hầu!
Mười lăm Kim Điêu Xích Hầu nháy mắt đã lại chết mất mười bốn người!
Chỉ còn lại một người kịp lùi xa mười mấy trượng thoát khỏi phạm vi khí độc.
- Hửm? Còn một tên?
Thấy thế, Dương Thạc nhíu mày.
- Ngươi đã nhìn thấy ra, đoán được thân phận của ta, ta cũng không thể giữ ngươi lại được…
Tâm niệm khẽ động, Thuần Dương Kim Thân đem theo Thái Dương Chân Hoả bay ra, uỳnh một tiếng đâm thẳng lên người Kim Điêu Xích Hầu còn sống.
Phừng!
Ánh lừa bùng cháy, hắn bị thiêu rụi thành tro!
Thậm chí, khi Dương Thạc cưỡi Huyết Phi bay qua mấy con sông lớn của Bát Xuyên Nguyên có thể thấp thoáng nghe thấy những tiếng gầm thét khiến người ra run rẩy từ dưới sông. Rõ ràng là dưới những dòng sông ấy có dị thú cường đại hung hãn đến cực điểm.
Ngoài ra, trên không trung thỉnh thoảng cũng có Kim Linh Điêu bay lượn.
Chỉ có điều, đám Kim Linh Điêu này chỉ thuộc tầng thứ Luyện Khí, không như của Dương Mặc là Võ Sư. Kim Linh Điêu tầng Luyện Khí gặp phải Huyết Phi là Võ Sư và Tiểu Hoả Võ Sư trung giới thì chỉ có thể tránh xa, căn bản không dám lại gần. Về tổng thể thì trên đường đi Dương Thạc, Huyết Phi và Tiểu Hoả không gặp chút trở ngại nào.
Vượt qua Bát Xuyên Nguyên là vào trong khu vực nam tỉnh rồi.
Chiều ngày thứ ba, Dương Thạc và Huyết Phi, Tiểu Hoả cuối cùng cũng vào nam tỉnh, đến phía trên Huyền Di Sơn.
Phừng phừng!
Bầu trời hướng tây nam chói loà ánh lửa!
- Có lẽ bên đó là Nam Lâm Tự rồi. Bầu trời bị lửa trong Nam Lâm Tự chiếu sáng thành màu đỏ sao? Xem ra Nam Lâm Tự đang trong sự nguy hiểm cực điểm rồi.
Dương Thạc nhíu mày, rồi vội cùng Huyết Phi bay về hướng ánh lửa.
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn Nam Lâm Tự đã bị công phá từ lâu, một số toà kiến trúc đang bị thiêu đốt. Ba nghìn tăng lữ Nam Lâm Tự không biết nay còn lại bao nhiêu.
- Hy vọng những nơi trọng yếu vẫn chưa bị công phá!
Càng gần Nam Lâm Tự, Dương Thạc càng thấy căng thẳng, hắn hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh.
Huyền Di Sơn là đệ lục danh sơn của Đại Châu, còn cao hơn Yên Sơn một bậc, dài đến bốn nghìn dặm, rộng cũng hơn ba nghìn dặm, dị thú vô số, tầng thứ Đại Tông Sư, thậm chí Võ Thánh cũng có một hai con. Nam Lâm Tự không nằm ở trung tâm Huyền Di Sơn mà chỉ ở vùng ven, cách Huyền Di Sơn bốn năm trăm dặm,
Bốn năm trăm dặm có thể đến ngay trong tức thì.
Vù vù!
Khi còn cách nơi chói loà ánh lửa tầm bốn năm dặm, Dương Thạc đã thấy phía trước có một ngọn núi thoai thoải, trên đỉnh núi cây cối trơ trọi, một ngôi chùa còn lớn hơn phủ Trấn Quốc Công nằm trên đó. Lúc này xung quanh chùa bị bao vây bởi hàng nghìn hàng vạn quân sĩ Đại Châu. Nhiều nơi bên trong chùa đang bốc cháy, ánh lửa mà Dương Thạc nhìn thấy lúc nãy chính là phát ra từ đây.
Nam Lâm Tự!
Rõ ràng ngôi chùa lớn này chính là Nam Lâm Tự!
- Vây cho chắc!
- Không được để bất cứ thằng trọc nào chạy thoát!
Trong đội quân hàng nghìn vạn người đó không ngừng có hiệu uý, tướng quân hét lớn.
- Đại Công đã đem binh công phá Ma La Viện, cho mồi lửa thiêu rụi rồi, bọn trọc trong đó đã chết sạch. Giờ Đại Công tiếp tục tấn công La Hán Đường. Đại Công đã dặn dò phải trông chừng tám trăm võ tăng trong đó, không được để bất cứ kẻ nào chạy khỏi chùa.
- Kim Linh Điêu Xích Hầu, ra bên ngoài cảnh giới!
- Kể cả một con bồ câu, thậm chí một con ruồi cũng không được phép bay ra khỏi Nam Lâm Tự!
Một nam nhân mặc áo tướng quân nói lớn.
- Không cần Tôn tướng quân dặn dò, bọn ta đương nhiên sẽ trấn thủ ở đây. Vừa rồi cũng đã giết không chỉ một hai con bồ câu bay ra từ Nam Lâm Tự.
Trên không trung trăm trượng vọng xuống một giọng nói.
Kéc! Kéc!
Trên không vọng xuống tiếng chim ưng.
Trên bầu trời Nam Lâm Tự có đến hơn ba mươi quân Kim Linh Điêu Xích Hầu đang trấn thủ!
Tất cả đều mặc áo đen, là hắc y vệ thiết thân của Dương Mặc, thực lực đều là Luyện Khí sơ giới, cưỡi Kim Linh Điêu. Tuy không sánh bằng Kim Linh Điêu tầng thứ Võ Sư của Dương Mặc nhưng cũng la Luyện Khí trung giới.
Một hắc y vệ cộng với một con Kim Linh Điêu, cho dù phải đối mặt với đối thủ Luyện Khí cao giớ thì cũng có thể thoát thân an toàn. Là Xích Hầu, tác dụng của những người này vô cùng lớn.
Vút vút!
Ba mươi Kim Điêu Xích Hầu phong toả toàn bộ bầu trời Nam Lâm Tự, một con bồ câu bay ra từ Nam Lâm Tự lâp tức bị bốn năm Kim Điêu Xích Hầu phát hiện, một trận tiễn bắn con bồ câu thành nhím.
- Kim Điêu Xích Hầu sao?
Trên bầu trời nghìn trượng, Dương Thạc cưỡi Huyết Phi nhìn xuống, bất giác chau mày.
- Ta vốn định vào Nam Lâm Tự từ trên trời, thần không biết quỷ không hay. Không ngờ Dương Mặc lại cẩn thận đến vậy, phong toả cả bầu trời. Xem ra đám hoà thượng trong chùa có mọc cánh cũng không thoát được…Ta muốn vào Nam Lâm Tự e là kinh động đến đám Kim Điêu Xích Hầu kia…
- Thôi vậy, trước kia sơ nhập Luyện Khí còn giết được hắc y vệ cưỡi Kim Linh Điêu Võ Sư, giờ mấy tên lâu la này cưỡi Kim Linh Điêu Luyện Khí trung giới cũng không thể ngăn ta được.
- Giết hết là xong!
- Giết là xong!
Dương Thạc lộ đầy sát cơ.
Keng!
Không chút do dự, trong tay Dương Thạc xuất hiện Ô Mộc Phá Vân Cung.
Lắp một mũi Điêu Linh Tiễn, Dương Thạc kéo dây cung thành hình mãn nguyệt.
Vút!
Một mũi tên lao vút đi.
Mũi tên xuyên qua không gian, thậm chí phát ra cả những tiếng u u, rõ ràng mũi tên này vừa bay vừa xoay tròn, lực xuyên thấu là cực lớn!
- Tiếng gì vậy?
Một Kim Điêu Xích Hầu nghe thấy âm thanh ấy, khựng người một chút rồi ngẩng lên.
Phập!
Ngay sau đó, một mũi Điêu Linh Tiễn cắm thẳng vào trán hắn rồi bay ra từ sau ót, máu tươi đỏ chót cùng chất dịch não toé ra. Xuyên qua đầu của Kim Điêu Xích Hầu đó, mũi Điêu Linh Tiễn không hề dừng lại, lại phập một tiếng nữa cắm vào người con Kim Linh Điêu bên dưới.
Kéc!
Kim Linh Điêu kêu lên thảm thiết rồi lao xuống đất.
- Thứ gì vậy?
- Nguy rồi, có kẻ địch tập kích!
Những Kim Điêu Xích Hầu còn lại lúc này mới kịp phản ứng, ngẩng lên nhìn.
Hây!
Lúc ấy, Dương Thạc hét lên một tiếng, hai tay nhanh chóng thực hiện một loạt động tác lắp tên, kéo dây, ngắm bắn. Vút vút vút liên tục mười bốn mũi tên bắn ra.
Định bắn mũi tên thứ mười lăm thì Ô Mộc Phá Vân Cung không chịu nổi nữa, rắc một tiếng gãy đôi. Cây Ô Mộc Phá Vân Cung với thợ săn Dương Liệt là thần binh lợi khí rốt cuộc vẫn không chịu nổi sự giày vò của Dương Thạc.
Vút vút vút!
Mười bốn mũi tên lao vun vút về phía ba mươi Kim Điêu Xích Hầu!
- Nguy rồi, có tên, tránh mau!
Sắc trời lúc này đã tối lại, khi mười bốn mũi tên đến trước mặt thì những Kim Điêu Xích Hầu này mới phát hiện ra, vội vàng hò nhau tránh đi nhưng đã quá muộn!
Phập! Phập! Phập!
Mười ba người bị tên xuyên qua người, rơi xuống mà chết.
Chỉ có một người tránh được, chỉ bị tên cắm vào cánh tay rồi găm vào người Kim Linh Điêu.
Ba mươi người trong nháy mắt đã tổn thất mấy mười bốn, còn một người bị thương ở tay, Kim Linh Điêu bên dưới bị trọng thương, kêu keng kéc rơi xuống từ trên độ cao trăm trượng, e là cũng lành ít dữ nhiều.
Những Kim Điêu Xích Hầu còn lại đều chỉ hận không thể xé xác Dương Thạc.
- Giết hắn đi!
- Giết hắn báo thù cho các huynh đệ đã mất!
Mười lăm người còn lại hét lên, tay giương cung bắn lên trời.
Vút! Vút! Vút!
Những mũi tên này tốc độ cũng cực nhanh, chỉ chớp mắt đã bay lên trăm trượng.
- Hừ, nếu ở bình địa, trong vòng trăm trượng những cây cung kia còn có thể khiến mình bị thương. Giờ bắn lên trời, cách đến mấy trăm trượng sao có thể làm gì ta?
Dương Thạc lái Huyết Phi lao thẳng xuống, những mũi tên kia bắn tới nhưng không xuyên qua nổi lớp lông của Huyết Phi, tất cả đều rơi xuống thành đống củi vô dụng…
Theo sát đám tên rơi là Dương Thạc cùng Huyết Phi.
- Có người cưỡi Huyền Ưng!
Khi còn cách mười trượng, những người kia cuối cùng cũng nhìn rõ Dương Thạc và Huyết Phi.
- Cưỡi Huyền Ưng, lại còn là một thiếu niên. Lẽ nào…hắn là người trong phủ Trấn Quốc Công đã giết đại ca?
Những người này đều là hắc y vệ, tin đầu lĩnh hắc y vệ Dương Giáp bị Dương Thạc giết đã lan truyền trong đám hắc vệ từ lâu. Hình tượng Dương Thạc cưỡi Huyền Điêu coi như cũng ghi sâu trong tim họ. Vì thế vừa thấy Dương Thạc là họ đoán được ngay.
- Sao… hắn lại ở đây?
Tất cả đều cảm thấy nghi hoặc.
Kéc!
Đúng lúc ấy Huyết Phi bỗng kêu lên.
Vù!
Từ miệng Huyết Phi bỗng phun ra một đám hắc vụ bao trùm lấy Kim Điêu Xích Hầu!
Mùi tanh nồng nhanh chóng lan toả.
- Nguy rồi, là khí độc!
- Tất cả nín thở!
Sắc mặt những người kia đại biến, định nín thở để không hít phải khí độc, nhưng đáng tiếc khí độc lại chui vào từ lỗ chân lông của họ. Sau đó tất cả bọn họ bao gồm cả Kim Linh Điêu bên dưới, thấy khiếu đều chảy ra máu đen, miệng hộc ra từng ngụm máu, sinh cơ nhanh chóng tiêu tan…
Đây là độc vụ bí pháp mà Huyết Phi có được sau khi nuốt nội đan của Thanh Mãng. Năm đó Thanh Mãng là Luyện Khí cao giới, một luồng khí độc có thể khiến Kim Linh Điêu tầng thứ Võ Sư thực lực giảm mạnh. Nay Huyết Phi là Võ Sư, cao hơn Thanh mãng hai cấp, đám Xích Hầu Luyện Khí sơ giới này kém Kim Linh Điêu hẳn bốn cấp.
Khoảng cách sáu cấp khiến khí độc trực tiếp giết được Kim Điêu Xích Hầu!
Mười lăm Kim Điêu Xích Hầu nháy mắt đã lại chết mất mười bốn người!
Chỉ còn lại một người kịp lùi xa mười mấy trượng thoát khỏi phạm vi khí độc.
- Hửm? Còn một tên?
Thấy thế, Dương Thạc nhíu mày.
- Ngươi đã nhìn thấy ra, đoán được thân phận của ta, ta cũng không thể giữ ngươi lại được…
Tâm niệm khẽ động, Thuần Dương Kim Thân đem theo Thái Dương Chân Hoả bay ra, uỳnh một tiếng đâm thẳng lên người Kim Điêu Xích Hầu còn sống.
Phừng!
Ánh lừa bùng cháy, hắn bị thiêu rụi thành tro!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.