Chương 507: Sủng thú của Nhân Hoàng, cường giả Hư Không Võ Thánh đích thực
Linh Ẩn Hồ
11/05/2014
- Là Nam Cung Phá Thiên.
- Đó là trụ trì Hiển Tông của Kim Phật tự sao?
- Là Trác Tử Dương cùng Huyền Vũ yêu thánh hả. Còn có tam đại trưởng lão của Chân Vũ môn nữa. Bọn họ đều đã đến Nhân Hoàng điện rồi sao?
Dương Thạc nhận ra gần hết những khí tức của các cao thủ này.
Lúc Dương Thạc cảm nhận được sự tồn tại của những người này, thì đồng thời, họ cũng cảm giác được sự tồn tại của Dương Thạc. Nam Cung Phá Thiên nhìn về phía Dương Thạc, mỉm cười, gật đầu. Còn đám cao thủ Trác Tử Dương, Huyền Vũ yêu thánh, cũng không thân thiết với Dương Thạc, nên chỉ nhìn Dương Thạc một cái, vẻ mặt không dễ gần.
Mà ánh mắt của tam đại trưởng lão khi nhìn về phía Dương Thạc đã mang theo sự phẫn nộ rồi. Điều này cũng dễ thôi, bởi lúc trước, Dương Thạc đã cướp một viên Hư Không Thạch từ trong tay bọn hắn. Nên bọn hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Dương Thạc không thèm để ý đến ánh mắt của bọn hắn.
Trong Nhân Hoàng điện này, Dương Thạc còn không kiêng kị Dương Thiên, huống chi là tam đại trưởng lão của Chân Vũ môn chứ.
- Ồ… cường giả bên kia cũng không thua kém Trác Tử Dương bao nhiêu. Đó là một người hoà thượng già à?
Không gian hỗn độn này tiếp tục sụp đổ, nên Dương Thạc cũng thấy được ngày càng nhiều cao thủ hơn. Trong đó có một hoà thượng già, thoạt nhìn khoảng bảy tám chục tuổi, râu tóc đã bạc trắng. Lão hoà thượng già này mặc một bộ cà sa màu trắng, chòm râu rất dài. Trên đầu ông là bộ tóc ngắn dài khoảng một tấc, đã biến thành màu trắng, từng cọng tóc dựng đứng, trông như một chiếc ngân châm vậy.
Vốn hoà thượng già này nhìn hơi gầy, nhưng khung xương của hắn rất to. Tuy phía dưới làn da hắn không có bao nhiêu mỡ cùng cơ bắp, nhưng những đường gân lớn quấn quanh trên khung xương, làm cho hắn thoạt nhìn cũng không quá mức gầy gò. Ít nhất, trông hắn còn to hơn trụ trì Hiển Tông một chút.
- Hình như khí tức trên người lão hoà thượng này tương tự với hoà thượng trẻ tuổi trong Địa Hoàng điện kia. Hắn cũng là truyền nhân của Đại Lâm Tự trước đây sao?
Dương Thạc nhanh chóng suy nghĩ, lập tức đã đoán được thân phận của lão hoà thượng này.
Tên hoà thượng trẻ tuổi trong Địa Hoàng điện kia là truyền nhân của Đại Lâm Tự, có thực lực của Võ Thánh lôi âm tầng năm.
Nhưng Dương Thạc biết, truyền nhân của Đại Lâm Tự không thể chỉ có một người được.
Không nói những việc khác, ít nhất, người hoà thượng trẻ tuổi kia nhất định phải có sư phụ. Nếu hắn không có sư phụ, mà chỉ có cơ duyên lấy được truyền thừa của Đại Lâm Tự, thì hắn không cần buộc mình phải ăn mặc như một hoà thượng. Mà tên hoà thượng trẻ kia, lại mặc bộ áo cà sa của nhà sư. Từ bộ quần áo của hoà thượng đó, đã cho thấy, ít nhất hắn cũng có một người sư phụ, muốn hắn quy y, và thu hắn nhập môn.
Tên hoà thượng trẻ tuổi kia là Võ Thánh lôi âm tầng năm. Vậy chắc sư phụ của hắn cũng sẽ không quá kém.
Hiện tại, Dương Thạc thấy được lão hoà thượng này, lập tức liền đoán được, nếu ông ta không phải sư phụ của hoà thượng trẻ kia thì cũng là sư thúc hay sư bá của hắn.
Hình như cảm nhận được ánh mắt của Dương Thạc, lão hoà thượng này cũng quay sang nhìn về phía Dương Thạc, mỉm cười, gật đầu.
- Bọn họ là truyền nhân của Đại Lâm Tự, cũng coi như là đồng môn với mình rồi.
Dương Thạc cũng khẽ gật đầu chào hỏi lão hoà thượng kia.
Dương Thạc miễn cưỡng coi như là đệ tử của Nam Lâm Tự. Mà Nam Lâm Tự lại truyền thừa từ Đại Lâm Tự. Tính ra, Dương Thạc đúng là cùng mấy người truyền nhân của Đại Lâm Tự này là đồng môn rồi.
Tất nhiên, đang trong Nhân Hoàng điện này, Dương Thạc cũng không lập tức lôi kéo giao tình với lão hoà thượng kia.
Ầm ầm!
Đúng lúc Dương Thạc và lão hoà thượng kia đang gật đầu chào hỏi nhau, tỏ vẻ dễ gần một chút, thì không gian hỗn độn này hoàn toàn bị nứt vỡ.
Cảnh vật xung quanh biến đổi.
Dương Thạc lập tức phát hiện ra, mình cùng hầu hết các cao thủ Võ Thánh xung quanh, đều đang ở trong một cung điện rất lớn. Cung điện này lơ lửng trên không trung, cách mặt đất khoảng bảy tám trượng. Đại điện này rộng khoảng hơn một ngàn trượng. Mặt đất và vách tường của cung điện này, đều bố trí rất nhiều trận pháp, giống như trong Thiên Hoàng điện và Địa Hoàng điện. Mà hình như, trận pháp trong Nhân Hoàng điện còn ảo diệu hơn một chút so với trận pháp trong Thiên Hoàng điện và Địa Hoàng điện.
Nhưng, dù trận pháp ở đây có ảo diệu hơn thì chúng cũng bị đám cao thủ Dương Thạc phá. Lúc này, chúng đã không còn trọn vẹn nữa rồi.
- Đây chính là Nhân Hoàng điện hả?
- Đi thôi.
- Nhanh đi xuống mặt đất, đợi đến lúc bảo vật trong Nhân Hoàng điện xuất hiện, liền lập tức tranh đoạt.
Sau khi Nhân Hoàng điện hiện ra rõ ràng, một số cao thủ Võ Thánh không hề chần chừ, cả người di chuyển, nhảy xuống mặt đất trong Nhân Hoàng điện.
- Hả? Sao giữa đại điện này còn có một con Cự Thú chứ?
Cùng lúc đám cao thủ Võ Thánh nhảy xuống mặt đất, bọn hắn chợt phát hiện, một con Cự Thú dài khoảng bốn năm mươi trượng, đang nằm sấp trên mặt đất, chính giữa Nhân Hoàng điện.
Nói chính xác, thì đây là một con mèo khổng lồ màu xanh da trời.
Nếu không tính cái đuôi thì con mèo khổng lồ màu xanh da trời này, cũng đã dài hơn bốn mươi trượng rồi. Nó còn lớn hơn Man Văn Thiên Tượng rất nhiều. Hiện tại, nó đang nằm sấp trên mặt đất, mà độ cao của nó đã lên tới khoảng năm sáu trượng rồi. Nếu nó đứng lên, thì chắc phải cao tới mười bảy, mười tám trượng. Man Văn Thiên Tượng so với nó chỉ như một con chuột nhỏ mà thôi. Còn Thần Long so với nó thì chỉ như một con rắn nhỏ.
Chẳng qua, so với thân hình to béo của Man Văn Thiên Tượng thì con mèo khổng lồ này trông rất gầy yếu.
Nó cũng tương đương với trụ trì Hiển Tông của Kim Phật Tự.
Trên người nó không có một chút huyết nhục, chỉ như da bọc xương. Không những thế, khung xương của con mèo khổng lồ màu xanh da trời này cũng không quá thô, nên trông nó như một bộ Khô Lâu vậy.
Chẳng qua, dù là như thế, trên người con mèo khổng lồ này cũng tràn ra một luồng khí tức đậm đặc uy áp, khiến cho những Võ Thánh bình thường tới gần nó hai ba mươi trượng, đều lập tức biến sắc. Hình như bọn hắn bị khuất phục trước luồng khí thế này. Mấy tiếng VÚT… VÚT… vang lên. Bọn hắn liền nhanh chóng bay ngược lại, cách con mèo khổng lồ này khoảng năm mươi trượng, mới thở dài một hơi.
Ánh mắt của bọn hắn nhìn về phía con mèo khổng lồ màu xanh da trời này, đã thêm vài phần sợ hãi.
- Hình như, luồng khí thế uy áp này cũng tương tự với thi thể của thượng cổ Huyền Ưng và thượng cổ Hắc Hùng.
Giờ phút này, Dương Thạc cũng đã nhìn thấy con mèo khổng lồ màu xanh da trời này.
Khí tức trên người nó tạo cho Dương Thạc cảm giác, cũng giống như khi Dương Thạc thấy thi thể thượng cổ Huyền Ưng cùng thượng cổ Hắc Hùng lần đầu tiên.
- Là thân thể của dị thú cấp độ Hư Không Võ Thánh.
Theo bản năng, Dương Thạc lập tức phán đoán nói.
- Hả? Trong Nhân Hoàng điện này còn có một cái thi thể dị thú như vậy sao?
Dương Thạc có thể thấy được thi thể của con mèo khổng lồ màu xanh này, thì tất nhiên nhóm cường giả như Thần Quy Vương cũng đều thấy được.
Nhóm cường giả Thần Quy Vương đâu chỉ mạnh gấp mười lần so với nhóm Võ Thánh bình thường. Nên khi bọn họ đối mặt với uy áp của thi thể dị thú cấp độ Hư Không Võ Thánh này, cũng không cảm thấy áp lực gì. Vài tiếng VÚT… VÚT vang lên. Mấy người Dương Thiên, Đại Bằng Kim Sí Vương, Thần Quy Vương đều đã tới gần con mèo khổng lồ màu xanh da trời này, chỉ cách nó khoảng mười trượng mà thôi. Còn đám cường giả như Trác Tử Dương thì cách con mèo khổng lồ màu xanh da trời này khoảng mười bảy, mười tám trượng.
- Lại là nó hả?
Lúc Thần Quy Vương thấy rõ con mèo khổng lồ màu xanh da trời này, cả người liền khẽ run lên.
- Lam Mị, hoá ra ngươi chính là Lam Mị. Thật không thể ngờ, qua một vạn năm rồi, mà ta còn có thể được thấy ngươi lần nữa, ở trong mộ của Nhân Hoàng này.
Tiếng nói trầm thấp từ trong miệng Thần Quy Vương chậm rãi truyền ra.
- Lam Mị ư?
Đám người Đại Bằng Kim Sí Vương, Dương Thiên nghe cái tên này, đều nhíu mày.
- Nó là Lam Mị ư? Nó chính là sủng thú của Nhân Hoàng trong truyền thuyết sao?
Tiếng nói xen lẫn chút kinh ngạc của Dương Địch vang lên bên cạnh Dương Thạc.
- Lam Mị sao?
Dương Thạc lại không hề có ấn tượng gì với cái tên này.
- Thiếu gia, theo truyền thuyết, vạn năm trước, bên cạnh Nhân Hoàng có một con sủng thú. Nó gọi là U Minh thú, có hình dáng của một con mèo khổng lồ màu xanh da trời. Trong quá trình nhóm cao thủ Nhân Hoàng và Đạo Hoàng vây công Thần Long, về sau tranh đấu cùng Đạo Hoàng, nam chinh bắc chiến, thống nhất nhân đạo, con U Minh Thú này đã trợ giúp cho Nhân Hoàng rất nhiều. Con sủng thú của Nhân Hoàng này có tên gọi là Lam Mị. Thực lực của nó cũng không hề thua kém nhiều so với Nhân Hoàng.
- Năm đó, khi Nhân Hoàng chết đi, con Lam Mị này cũng tiến vào huyệt mộ của Nhân Hoàng, chôn cùng Nhân Hoàng. Ta vốn nghĩ, Nhân Hoàng đã đến một thế giới khác, thì con Lam Mị này cũng đi theo. Nhưng thật không thể ngờ, nó lại lưu lại trong Nhân Hoàng điện này.
Dương Địch nhanh chóng giải thích cho Dương Thạc.
Nhân Hoàng chết đi, Lam Mị chôn cùng. Đây chỉ là cách nói của đa số mọi người thôi.
Trên thực tế, tất cả những cao thủ đã đến trong huyệt mộ của Nhân Hoàng này đều biết, Nhân Hoàng không chết đi, mà có chín mươi phần trăm là ông ta đã đến một thế giới khác.
Lam Mị là sủng thú của Nhân Hoàng, nhưng nó lại lưu lại trong mộ của Nhân Hoàng, mà không tiến vào một thế giới khác. Điều này làm cho mọi người hơi kinh ngạc một chút.
- Đúng là tiểu tử này. Tiểu gia, trong trí nhớ của Lão Long ta, có thông tin về tiểu tử này.
Thần Long nhìn chằm chằm vào con mèo khổng lồ màu xanh da trời đang nằm sấp ở dưới, nói nhỏ.
Năm đó, Lam Mị cùng Nhân Hoàng vây giết Thần Long. Nên tất nhiên, Thần Long đã giao chiến với Lam Mị, và trong trí nhớ của nó cũng tự nhiên có thông tin về con Lam Mị này.
- Khí tức của con mèo khổng lồ phía dưới, gần như giống y như đúc so với khí tức của con Lam Mị trong trí nhớ của ta.
- Chẳng qua, hình thể trước kia của Lam Mị chỉ khoảng hai mươi trượng, còn nhỏ hơn một chút so với Man Văn. Thực lực của nó cũng chỉ ở cấp độ Võ Thánh lôi âm tầng năm, còn kém ta rất xa. Nhưng hiện tại, sao thằng này lại biến dài tới bốn năm mươi trượng rồi. Mà khí tức của nó, cũng đã vững vàng đạt tới cảnh giới Hư Không Võ Thánh rồi.
Thần Long thì thào lẩm bẩm.
- Nếu thằng này đã đột phá cảnh giới Hư Không Võ Thánh, thì sao nó có thể chết đi, mà chỉ còn lại mỗi cái xác không đâu.
- Không đúng.
Thần Long đang nghĩ ngợi, chợt cả người run lên, ánh mắt loé sáng.
- Tiểu gia, mau lui lại phía sau.
- Thằng ranh này căn bản không chết, nó là đang tiến vào trạng thái tiềm tu. Cấm chế trong Nhân Hoàng điện đã bị phá vỡ, nó sẽ tỉnh lại ngay lập tức.
Tiếng nói khàn khàn của Thần Long, vội vàng vang lên.
Không chết?
Hầu như lúc Thần Long vừa nói ra những lời này, đồng thời Dương Thạc theo bản năng liền nhanh chóng phát tán cảm giác lên người Lam Mị khổng lồ đang nằm ở trung tâm Nhân Hoàng Điện.
Thịch! Thịch! Thịch!
Vạn năm trước, Lam Mị khổng lồ này chính là sủng thú của Nhân Hoàng, U Minh Thú. Dưới sự dò xét của Dương Thạc, nó giống như vẫn còn sống, khí huyết chậm rãi lưu động trong thân thể, thậm chí ngay cả trái tim trong thân thể cũng đều đập thịch thịch thịch. Chỉ có điều trái tim của U Minh Thú đập rất chậm, ba bốn lần hô hấp mới đập một lần.
- Thật sự còn sống sao?
Dương Thạc nhíu mày.
U Minh Thú thật sự có sinh mệnh lực cường đại.
Nhưng cũng không thể nói rằng con U Minh Thú này còn sống. Phải biết rằng lúc trước ở khu vực trung tâm Yến Sơn, lúc Dương Thạc nhìn thấy thi thể Huyền Ưng thượng cổ và Hắc Hùng thượng cổ lần đầu tiên, trong hai thi thể đấy vẫn có khí huyết chậm rãi lưu động, cũng không hoàn toàn mất hết sinh mệnh lực. Chính xác mà nói, cho dù cường giả cấp độ Hư Không Võ Thánh đã chết nhưng chỉ cần thân thể không bị tàn phá đến cực hạn, sinh mệnh lực vẫn có thể giữ trong khoảng thời gian rất lâu.
Đây chính là cấp độ khí huyết không chết không thôi!
Hiện tại mặc dù Dương Thạc đã dò xét được khí huyết vẫn lưu động trong thân thể U Minh Thú Lam Mị nhưng cũng không thể nói rằng U Minh Thú Lam Mị chưa chết.
Chính bởi vì như thế, Dương Thạc cũng không nghe theo lời dặn của Thần Long, không lập tức lùi về phía sau.
Thịch! Thịch! Thịch! Thịch! Thịch! Thịch!
Mà chính là sau một khắc.
Chợt thấy trong thân thể U Minh Thú, trái tim bắt đầu tăng tốc!
Bắt đầu từ ba năm lần hô hấp mới đập một lần, thời gian dần trôi qua trở thành hai lần hô hấp đập một lần, một lần hô hấp đập một lần, thậm chí là một lần hô hấp có thể đập hai ba lần…
Ào ào…! Ào ào…!
Trong thân thể nó, khí huyết giống như nước trong dòng sông, phát ra tiếng vang ào ào, tốc độ lưu động đột nhiên tăng lên.
- Kẻ xâm nhập cung điện Nhân Hoàng, các ngươi… đã quấy rầy ta…
Sau một khắc, Dương Thạc đột nhiên cảm giác được trong đầu lâu của U Minh Thú, một luồng tinh thần lực vô cùng mạnh mẽ chợt bắn ra, gần như chỉ trong chớp mắt đã bao phủ phạm vi trăm trượng xung quanh. Ngay nháy mắt sau đó, một âm thanh băng hàn nhanh chóng vang lên bên tai Dương Thạc.
- Không tốt!
Mãi đến lúc âm thanh này vang lên, sắc mặt Dương Thạc mới nhanh chóng biến đổi.
Thập Phương Ca Sa đã bị luồng khí cơ từ trong thân thể U Minh Thú phát ra cảm ứng được, lập tức chấn động ông ông. Trong chốc lát, Dương Thạc chỉ cảm thấy bản thân giống như đang bị một vị cường giả siêu cấp mạnh mẽ không nhìn thấu theo dõi, cơ bắp toàn thân vô thức kéo căng, tóc gáy từ từ dựng đứng lên.
- Con U Minh Thú này thật sự còn sống?
Trong đầu Dương Thạc xuất hiện ý niệm này.
Khí cơ trong thân thể U Minh Thú bắt đầu khởi động bao phủ Dương Thạc, đồng thời Dương Thạc có thể cảm giác rõ ràng bản thân hiện tại và lúc chưa tiến vào huyệt mộ Nhân Hoàng, còn ở bí địa hạch tâm của Chân Vũ Môn, bị cường giả cấp độ Hư Không Võ Thánh kia, tàn hồn của Chân Vũ Đại Đế Chân Huyền nhìn thẳng vào, cảm giác hầu như giống nhau như đúc!
- Đó là trụ trì Hiển Tông của Kim Phật tự sao?
- Là Trác Tử Dương cùng Huyền Vũ yêu thánh hả. Còn có tam đại trưởng lão của Chân Vũ môn nữa. Bọn họ đều đã đến Nhân Hoàng điện rồi sao?
Dương Thạc nhận ra gần hết những khí tức của các cao thủ này.
Lúc Dương Thạc cảm nhận được sự tồn tại của những người này, thì đồng thời, họ cũng cảm giác được sự tồn tại của Dương Thạc. Nam Cung Phá Thiên nhìn về phía Dương Thạc, mỉm cười, gật đầu. Còn đám cao thủ Trác Tử Dương, Huyền Vũ yêu thánh, cũng không thân thiết với Dương Thạc, nên chỉ nhìn Dương Thạc một cái, vẻ mặt không dễ gần.
Mà ánh mắt của tam đại trưởng lão khi nhìn về phía Dương Thạc đã mang theo sự phẫn nộ rồi. Điều này cũng dễ thôi, bởi lúc trước, Dương Thạc đã cướp một viên Hư Không Thạch từ trong tay bọn hắn. Nên bọn hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Dương Thạc không thèm để ý đến ánh mắt của bọn hắn.
Trong Nhân Hoàng điện này, Dương Thạc còn không kiêng kị Dương Thiên, huống chi là tam đại trưởng lão của Chân Vũ môn chứ.
- Ồ… cường giả bên kia cũng không thua kém Trác Tử Dương bao nhiêu. Đó là một người hoà thượng già à?
Không gian hỗn độn này tiếp tục sụp đổ, nên Dương Thạc cũng thấy được ngày càng nhiều cao thủ hơn. Trong đó có một hoà thượng già, thoạt nhìn khoảng bảy tám chục tuổi, râu tóc đã bạc trắng. Lão hoà thượng già này mặc một bộ cà sa màu trắng, chòm râu rất dài. Trên đầu ông là bộ tóc ngắn dài khoảng một tấc, đã biến thành màu trắng, từng cọng tóc dựng đứng, trông như một chiếc ngân châm vậy.
Vốn hoà thượng già này nhìn hơi gầy, nhưng khung xương của hắn rất to. Tuy phía dưới làn da hắn không có bao nhiêu mỡ cùng cơ bắp, nhưng những đường gân lớn quấn quanh trên khung xương, làm cho hắn thoạt nhìn cũng không quá mức gầy gò. Ít nhất, trông hắn còn to hơn trụ trì Hiển Tông một chút.
- Hình như khí tức trên người lão hoà thượng này tương tự với hoà thượng trẻ tuổi trong Địa Hoàng điện kia. Hắn cũng là truyền nhân của Đại Lâm Tự trước đây sao?
Dương Thạc nhanh chóng suy nghĩ, lập tức đã đoán được thân phận của lão hoà thượng này.
Tên hoà thượng trẻ tuổi trong Địa Hoàng điện kia là truyền nhân của Đại Lâm Tự, có thực lực của Võ Thánh lôi âm tầng năm.
Nhưng Dương Thạc biết, truyền nhân của Đại Lâm Tự không thể chỉ có một người được.
Không nói những việc khác, ít nhất, người hoà thượng trẻ tuổi kia nhất định phải có sư phụ. Nếu hắn không có sư phụ, mà chỉ có cơ duyên lấy được truyền thừa của Đại Lâm Tự, thì hắn không cần buộc mình phải ăn mặc như một hoà thượng. Mà tên hoà thượng trẻ kia, lại mặc bộ áo cà sa của nhà sư. Từ bộ quần áo của hoà thượng đó, đã cho thấy, ít nhất hắn cũng có một người sư phụ, muốn hắn quy y, và thu hắn nhập môn.
Tên hoà thượng trẻ tuổi kia là Võ Thánh lôi âm tầng năm. Vậy chắc sư phụ của hắn cũng sẽ không quá kém.
Hiện tại, Dương Thạc thấy được lão hoà thượng này, lập tức liền đoán được, nếu ông ta không phải sư phụ của hoà thượng trẻ kia thì cũng là sư thúc hay sư bá của hắn.
Hình như cảm nhận được ánh mắt của Dương Thạc, lão hoà thượng này cũng quay sang nhìn về phía Dương Thạc, mỉm cười, gật đầu.
- Bọn họ là truyền nhân của Đại Lâm Tự, cũng coi như là đồng môn với mình rồi.
Dương Thạc cũng khẽ gật đầu chào hỏi lão hoà thượng kia.
Dương Thạc miễn cưỡng coi như là đệ tử của Nam Lâm Tự. Mà Nam Lâm Tự lại truyền thừa từ Đại Lâm Tự. Tính ra, Dương Thạc đúng là cùng mấy người truyền nhân của Đại Lâm Tự này là đồng môn rồi.
Tất nhiên, đang trong Nhân Hoàng điện này, Dương Thạc cũng không lập tức lôi kéo giao tình với lão hoà thượng kia.
Ầm ầm!
Đúng lúc Dương Thạc và lão hoà thượng kia đang gật đầu chào hỏi nhau, tỏ vẻ dễ gần một chút, thì không gian hỗn độn này hoàn toàn bị nứt vỡ.
Cảnh vật xung quanh biến đổi.
Dương Thạc lập tức phát hiện ra, mình cùng hầu hết các cao thủ Võ Thánh xung quanh, đều đang ở trong một cung điện rất lớn. Cung điện này lơ lửng trên không trung, cách mặt đất khoảng bảy tám trượng. Đại điện này rộng khoảng hơn một ngàn trượng. Mặt đất và vách tường của cung điện này, đều bố trí rất nhiều trận pháp, giống như trong Thiên Hoàng điện và Địa Hoàng điện. Mà hình như, trận pháp trong Nhân Hoàng điện còn ảo diệu hơn một chút so với trận pháp trong Thiên Hoàng điện và Địa Hoàng điện.
Nhưng, dù trận pháp ở đây có ảo diệu hơn thì chúng cũng bị đám cao thủ Dương Thạc phá. Lúc này, chúng đã không còn trọn vẹn nữa rồi.
- Đây chính là Nhân Hoàng điện hả?
- Đi thôi.
- Nhanh đi xuống mặt đất, đợi đến lúc bảo vật trong Nhân Hoàng điện xuất hiện, liền lập tức tranh đoạt.
Sau khi Nhân Hoàng điện hiện ra rõ ràng, một số cao thủ Võ Thánh không hề chần chừ, cả người di chuyển, nhảy xuống mặt đất trong Nhân Hoàng điện.
- Hả? Sao giữa đại điện này còn có một con Cự Thú chứ?
Cùng lúc đám cao thủ Võ Thánh nhảy xuống mặt đất, bọn hắn chợt phát hiện, một con Cự Thú dài khoảng bốn năm mươi trượng, đang nằm sấp trên mặt đất, chính giữa Nhân Hoàng điện.
Nói chính xác, thì đây là một con mèo khổng lồ màu xanh da trời.
Nếu không tính cái đuôi thì con mèo khổng lồ màu xanh da trời này, cũng đã dài hơn bốn mươi trượng rồi. Nó còn lớn hơn Man Văn Thiên Tượng rất nhiều. Hiện tại, nó đang nằm sấp trên mặt đất, mà độ cao của nó đã lên tới khoảng năm sáu trượng rồi. Nếu nó đứng lên, thì chắc phải cao tới mười bảy, mười tám trượng. Man Văn Thiên Tượng so với nó chỉ như một con chuột nhỏ mà thôi. Còn Thần Long so với nó thì chỉ như một con rắn nhỏ.
Chẳng qua, so với thân hình to béo của Man Văn Thiên Tượng thì con mèo khổng lồ này trông rất gầy yếu.
Nó cũng tương đương với trụ trì Hiển Tông của Kim Phật Tự.
Trên người nó không có một chút huyết nhục, chỉ như da bọc xương. Không những thế, khung xương của con mèo khổng lồ màu xanh da trời này cũng không quá thô, nên trông nó như một bộ Khô Lâu vậy.
Chẳng qua, dù là như thế, trên người con mèo khổng lồ này cũng tràn ra một luồng khí tức đậm đặc uy áp, khiến cho những Võ Thánh bình thường tới gần nó hai ba mươi trượng, đều lập tức biến sắc. Hình như bọn hắn bị khuất phục trước luồng khí thế này. Mấy tiếng VÚT… VÚT… vang lên. Bọn hắn liền nhanh chóng bay ngược lại, cách con mèo khổng lồ này khoảng năm mươi trượng, mới thở dài một hơi.
Ánh mắt của bọn hắn nhìn về phía con mèo khổng lồ màu xanh da trời này, đã thêm vài phần sợ hãi.
- Hình như, luồng khí thế uy áp này cũng tương tự với thi thể của thượng cổ Huyền Ưng và thượng cổ Hắc Hùng.
Giờ phút này, Dương Thạc cũng đã nhìn thấy con mèo khổng lồ màu xanh da trời này.
Khí tức trên người nó tạo cho Dương Thạc cảm giác, cũng giống như khi Dương Thạc thấy thi thể thượng cổ Huyền Ưng cùng thượng cổ Hắc Hùng lần đầu tiên.
- Là thân thể của dị thú cấp độ Hư Không Võ Thánh.
Theo bản năng, Dương Thạc lập tức phán đoán nói.
- Hả? Trong Nhân Hoàng điện này còn có một cái thi thể dị thú như vậy sao?
Dương Thạc có thể thấy được thi thể của con mèo khổng lồ màu xanh này, thì tất nhiên nhóm cường giả như Thần Quy Vương cũng đều thấy được.
Nhóm cường giả Thần Quy Vương đâu chỉ mạnh gấp mười lần so với nhóm Võ Thánh bình thường. Nên khi bọn họ đối mặt với uy áp của thi thể dị thú cấp độ Hư Không Võ Thánh này, cũng không cảm thấy áp lực gì. Vài tiếng VÚT… VÚT vang lên. Mấy người Dương Thiên, Đại Bằng Kim Sí Vương, Thần Quy Vương đều đã tới gần con mèo khổng lồ màu xanh da trời này, chỉ cách nó khoảng mười trượng mà thôi. Còn đám cường giả như Trác Tử Dương thì cách con mèo khổng lồ màu xanh da trời này khoảng mười bảy, mười tám trượng.
- Lại là nó hả?
Lúc Thần Quy Vương thấy rõ con mèo khổng lồ màu xanh da trời này, cả người liền khẽ run lên.
- Lam Mị, hoá ra ngươi chính là Lam Mị. Thật không thể ngờ, qua một vạn năm rồi, mà ta còn có thể được thấy ngươi lần nữa, ở trong mộ của Nhân Hoàng này.
Tiếng nói trầm thấp từ trong miệng Thần Quy Vương chậm rãi truyền ra.
- Lam Mị ư?
Đám người Đại Bằng Kim Sí Vương, Dương Thiên nghe cái tên này, đều nhíu mày.
- Nó là Lam Mị ư? Nó chính là sủng thú của Nhân Hoàng trong truyền thuyết sao?
Tiếng nói xen lẫn chút kinh ngạc của Dương Địch vang lên bên cạnh Dương Thạc.
- Lam Mị sao?
Dương Thạc lại không hề có ấn tượng gì với cái tên này.
- Thiếu gia, theo truyền thuyết, vạn năm trước, bên cạnh Nhân Hoàng có một con sủng thú. Nó gọi là U Minh thú, có hình dáng của một con mèo khổng lồ màu xanh da trời. Trong quá trình nhóm cao thủ Nhân Hoàng và Đạo Hoàng vây công Thần Long, về sau tranh đấu cùng Đạo Hoàng, nam chinh bắc chiến, thống nhất nhân đạo, con U Minh Thú này đã trợ giúp cho Nhân Hoàng rất nhiều. Con sủng thú của Nhân Hoàng này có tên gọi là Lam Mị. Thực lực của nó cũng không hề thua kém nhiều so với Nhân Hoàng.
- Năm đó, khi Nhân Hoàng chết đi, con Lam Mị này cũng tiến vào huyệt mộ của Nhân Hoàng, chôn cùng Nhân Hoàng. Ta vốn nghĩ, Nhân Hoàng đã đến một thế giới khác, thì con Lam Mị này cũng đi theo. Nhưng thật không thể ngờ, nó lại lưu lại trong Nhân Hoàng điện này.
Dương Địch nhanh chóng giải thích cho Dương Thạc.
Nhân Hoàng chết đi, Lam Mị chôn cùng. Đây chỉ là cách nói của đa số mọi người thôi.
Trên thực tế, tất cả những cao thủ đã đến trong huyệt mộ của Nhân Hoàng này đều biết, Nhân Hoàng không chết đi, mà có chín mươi phần trăm là ông ta đã đến một thế giới khác.
Lam Mị là sủng thú của Nhân Hoàng, nhưng nó lại lưu lại trong mộ của Nhân Hoàng, mà không tiến vào một thế giới khác. Điều này làm cho mọi người hơi kinh ngạc một chút.
- Đúng là tiểu tử này. Tiểu gia, trong trí nhớ của Lão Long ta, có thông tin về tiểu tử này.
Thần Long nhìn chằm chằm vào con mèo khổng lồ màu xanh da trời đang nằm sấp ở dưới, nói nhỏ.
Năm đó, Lam Mị cùng Nhân Hoàng vây giết Thần Long. Nên tất nhiên, Thần Long đã giao chiến với Lam Mị, và trong trí nhớ của nó cũng tự nhiên có thông tin về con Lam Mị này.
- Khí tức của con mèo khổng lồ phía dưới, gần như giống y như đúc so với khí tức của con Lam Mị trong trí nhớ của ta.
- Chẳng qua, hình thể trước kia của Lam Mị chỉ khoảng hai mươi trượng, còn nhỏ hơn một chút so với Man Văn. Thực lực của nó cũng chỉ ở cấp độ Võ Thánh lôi âm tầng năm, còn kém ta rất xa. Nhưng hiện tại, sao thằng này lại biến dài tới bốn năm mươi trượng rồi. Mà khí tức của nó, cũng đã vững vàng đạt tới cảnh giới Hư Không Võ Thánh rồi.
Thần Long thì thào lẩm bẩm.
- Nếu thằng này đã đột phá cảnh giới Hư Không Võ Thánh, thì sao nó có thể chết đi, mà chỉ còn lại mỗi cái xác không đâu.
- Không đúng.
Thần Long đang nghĩ ngợi, chợt cả người run lên, ánh mắt loé sáng.
- Tiểu gia, mau lui lại phía sau.
- Thằng ranh này căn bản không chết, nó là đang tiến vào trạng thái tiềm tu. Cấm chế trong Nhân Hoàng điện đã bị phá vỡ, nó sẽ tỉnh lại ngay lập tức.
Tiếng nói khàn khàn của Thần Long, vội vàng vang lên.
Không chết?
Hầu như lúc Thần Long vừa nói ra những lời này, đồng thời Dương Thạc theo bản năng liền nhanh chóng phát tán cảm giác lên người Lam Mị khổng lồ đang nằm ở trung tâm Nhân Hoàng Điện.
Thịch! Thịch! Thịch!
Vạn năm trước, Lam Mị khổng lồ này chính là sủng thú của Nhân Hoàng, U Minh Thú. Dưới sự dò xét của Dương Thạc, nó giống như vẫn còn sống, khí huyết chậm rãi lưu động trong thân thể, thậm chí ngay cả trái tim trong thân thể cũng đều đập thịch thịch thịch. Chỉ có điều trái tim của U Minh Thú đập rất chậm, ba bốn lần hô hấp mới đập một lần.
- Thật sự còn sống sao?
Dương Thạc nhíu mày.
U Minh Thú thật sự có sinh mệnh lực cường đại.
Nhưng cũng không thể nói rằng con U Minh Thú này còn sống. Phải biết rằng lúc trước ở khu vực trung tâm Yến Sơn, lúc Dương Thạc nhìn thấy thi thể Huyền Ưng thượng cổ và Hắc Hùng thượng cổ lần đầu tiên, trong hai thi thể đấy vẫn có khí huyết chậm rãi lưu động, cũng không hoàn toàn mất hết sinh mệnh lực. Chính xác mà nói, cho dù cường giả cấp độ Hư Không Võ Thánh đã chết nhưng chỉ cần thân thể không bị tàn phá đến cực hạn, sinh mệnh lực vẫn có thể giữ trong khoảng thời gian rất lâu.
Đây chính là cấp độ khí huyết không chết không thôi!
Hiện tại mặc dù Dương Thạc đã dò xét được khí huyết vẫn lưu động trong thân thể U Minh Thú Lam Mị nhưng cũng không thể nói rằng U Minh Thú Lam Mị chưa chết.
Chính bởi vì như thế, Dương Thạc cũng không nghe theo lời dặn của Thần Long, không lập tức lùi về phía sau.
Thịch! Thịch! Thịch! Thịch! Thịch! Thịch!
Mà chính là sau một khắc.
Chợt thấy trong thân thể U Minh Thú, trái tim bắt đầu tăng tốc!
Bắt đầu từ ba năm lần hô hấp mới đập một lần, thời gian dần trôi qua trở thành hai lần hô hấp đập một lần, một lần hô hấp đập một lần, thậm chí là một lần hô hấp có thể đập hai ba lần…
Ào ào…! Ào ào…!
Trong thân thể nó, khí huyết giống như nước trong dòng sông, phát ra tiếng vang ào ào, tốc độ lưu động đột nhiên tăng lên.
- Kẻ xâm nhập cung điện Nhân Hoàng, các ngươi… đã quấy rầy ta…
Sau một khắc, Dương Thạc đột nhiên cảm giác được trong đầu lâu của U Minh Thú, một luồng tinh thần lực vô cùng mạnh mẽ chợt bắn ra, gần như chỉ trong chớp mắt đã bao phủ phạm vi trăm trượng xung quanh. Ngay nháy mắt sau đó, một âm thanh băng hàn nhanh chóng vang lên bên tai Dương Thạc.
- Không tốt!
Mãi đến lúc âm thanh này vang lên, sắc mặt Dương Thạc mới nhanh chóng biến đổi.
Thập Phương Ca Sa đã bị luồng khí cơ từ trong thân thể U Minh Thú phát ra cảm ứng được, lập tức chấn động ông ông. Trong chốc lát, Dương Thạc chỉ cảm thấy bản thân giống như đang bị một vị cường giả siêu cấp mạnh mẽ không nhìn thấu theo dõi, cơ bắp toàn thân vô thức kéo căng, tóc gáy từ từ dựng đứng lên.
- Con U Minh Thú này thật sự còn sống?
Trong đầu Dương Thạc xuất hiện ý niệm này.
Khí cơ trong thân thể U Minh Thú bắt đầu khởi động bao phủ Dương Thạc, đồng thời Dương Thạc có thể cảm giác rõ ràng bản thân hiện tại và lúc chưa tiến vào huyệt mộ Nhân Hoàng, còn ở bí địa hạch tâm của Chân Vũ Môn, bị cường giả cấp độ Hư Không Võ Thánh kia, tàn hồn của Chân Vũ Đại Đế Chân Huyền nhìn thẳng vào, cảm giác hầu như giống nhau như đúc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.