Chương 42: Băng thứ chữa ám thương
Meomeo14311
22/07/2020
***
Từ Chính Thuần lúc này trong đầu tràn đầy mơ hồ. Một thoáng trước khi ngọn băng thứ đâm thủng tay Liễu Thanh, hắn còn thấy sắc mặt lão bằng hữu có chút tức giận. Làm sao sau khi bị đánh phun máu lại vái lạy tạ ơn người ta. Từ Trạch Đông lúc này cũng mon men đến gần, dỏng tai lên muốn nghe trộm.
Liễu Thanh nhìn Khương Thần, có ý muốn hỏi hắn có nên nhiều chuyện hay không. Nhận thấy Khương Thần dường như đối với chuyện này không quá để tâm, hắn lúc này mới yên lòng, hướng lão bằng hữu mỉm cười:
“Từ huynh, không giấu diếm ngươi ba mươi năm trước đánh với Âm lão quỷ, thân mang ám tật, khiến cho công lực từ đó không hề tinh tiến, ngược lại từ Nội cảnh đại thành tụt xuống Nội cảnh tiểu thành, may mắn có Khương tiên sinh lúc nãy giao thủ, một chiêu liền tiêu trừ ám tật trong người.” Liễu Thanh vừa kể, hai mắt vừa lóe sáng. Ám tật chính là cục đen máu ứ đọng lúc trước hắn phun ra. Ám tật này theo hắn đã ba mươi năm khiến cho tu vi đình trệ, thọ nguyên dần cạn kiệt.
Hiện tại nhờ có Khương Thần tiêu trừ nó đi, bao nhiêu năm công lực tích súc không tinh tiến, hiện tại hắn đầy đủ tự tin đột phá Hóa cảnh Tông sư, từ đó giành được thêm thọ nguyên. Nghĩ đến đây, Liễu Thanh càng nhìn càng cảm thấy Từ Trạch Đông thuận mắt. Nếu như không phải tiểu tử này dẫn về một vị võ giả cao cường, hắn coi như không phải chết vì kẻ địch cũng vì chết không cam lòng.
Từ Chính Thuần nghe Liễu Thanh nói vậy, khuôn mặt trầm lại. Không nghĩ tới huynh đệ của hắn năm xưa bởi vì Từ gia, không tiếc sinh tử chiến với vị Âm lão quỷ kia, thân mang trọng tật nhưng lại không hề oán thán nửa lời, thậm chí, ba mươi năm này đối với Từ gia vẫn hết sức chiếu cố.
“Liễu huynh, khổ cực ngươi rồi, thật không ngờ ngươi vì Từ gia ta hi sinh lớn như vậy, Từ Chính Thuần ta có lỗi với ngươi.”
“Từ huynh quá lời, năm xưa nếu không có gia phụ cưu mang, ta làm sao có ngày hôm nay.” Liễu Thanh mỉm cười đáp, ánh mắt vẫn nhìn về phía Khương Thần, thật sâu cảm kích, Khương Thần một chiêu kia không khác gì ban cho hắn tân sinh mệnh.
Từ Chính Thuần mỉm cười, chợt nghiêm mặt lại, hướng Khương Thần cúi mình một cách trang trọng, đoạn chỉ tay lên trời, hắn nói:
“Đa ta Khương tiên sinh xuất thủ giúp đỡ, sau này ngươi nếu như cần Từ gia ta trợ giúp, chỉ cần mở lời, Từ Chính Thuần ta nếu như do dự, trời đánh không tha.”
Khương Thần mỉm cười, việc hắn có thể làm, tuyệt không nhờ người khác giúp, việc hắn không thể làm, người khác không giúp được. Lúc này hướng về phía Liễu Thanh, bất động thanh sắc nói:
“Cừu gia của ngươi ta có thể giúp ngươi thanh toán, chỉ là ta nghĩ việc này hiện tại không cần thiết a.”
Liễu Khiêm mỉm cười, xem ra Khương Thần cũng nhìn ra tình trạng thân thể hắn hiện tại, năm xưa mang theo ám tật, tu vi ba mươi năm không tinh tiến. Hiện tại ám tật được giải, hậu tích bạc phát, những tích súc ba mươi năm qua đủ chèo chống hắn đột phá Hóa cảnh Tông sư. Đối với cừu gia cũng mới vừa đột phá Tông sư, hắn đầy đủ tự tin chiến đấu.
“Nhờ ân tái tạo của Khương tiên sinh, ta hiện tại có đầy đủ cơ hội đột phá Hóa cảnh Tông sư, hiện tại không cần phiền phức đến Khương tiên sinh. Giết gà đâu cần dao mổ trâu.”
“Gia gia, ngươi thấy sao, ta nói ta sẽ dẫn được một vị võ giả về là dẫn được, ngươi xem Khương đại gia không phải là một vị võ giả tầm thường a, hắn còn chữa bệnh cho Liễu gia gia.” Từ Trạch Đông nghe câu được câu không, cũng đại khái hiểu được câu chuyện. Hắn đối với Khương Thần thật sâu thán phục. Lúc này toe toét cười nói. Không ngừng tranh công.
Từ Chính Thuần làm sao không hiểu tâm tư thằng này, hắn trừng mắt đuổi Từ Trạch Đông ra ngoài, sau đó mới hướng Khương Thần nói:
“Khương tiên sinh, đây là chút lòng thành, hi vọng ngươi có thể nhận lấy. Ngày mai ta sẽ chuẩn bị lễ trọng tạ ơn.”
Nói đoạn Từ Chính Thuần đưa ra một tấm thẻ màu đen, sáng bóng như gương. Đây là một chiếc hắc kim tạp. Thường thường chỉ có những đại lão như Từ Chính Thuần mới đủ tư cách cầm lên thẻ này. Loại này mỗi khi tiêu phí không những được nhiều ưu đãi mà còn là một loại vinh dự. Cầm thẻ hắc kim làm sao thân phận không phải cực kì cao quý đây.
Khương Thần không khách sáo nhận lấy, hắn mục đích tới đây nếu nói thẳng ra cũng vì tiền. Hiện tại trong người không còn bao nhiêu, nếu như Cao Nhược Vũ đưa dược thảo tới, hắn thật không biết xoay sở thế nào. Không lẽ hướng tới một nữ hài vay tiền?
Tuy nhiên, sau khi tới Từ gia, quan sát địa thế trang viên này, hắn nảy ra chút ý định.
“Ta còn có một chút điều kiện, không biết Từ lão ngươi có đồng ý hay không.”
“Khương tiên sinh ngươi cứ mở điều kiện, trừ phi là chuyện thương thiên hại lí sự tình, còn không Từ Chính Thuần ta quyết không nháy mắt.” Từ Chính Thuần mỉm cười hào sảng nói. Hắn lão bằng hữu ám tật được chữa, thực lực bạo tăng, dù có phải đánh đổi nửa cái Từ gia cũng không chút nháy mắt.
Khương Thần gật đầu, đoạn hướng về một góc trang viên, chỉ tay nói:
“Ta muốn mượn một thước vuông góc vườn đó trong một năm.”
Từ Chính Thuần bật cười: “Ta còn tưởng chuyện gì, tiên sinh ngươi cứ tùy tiện, nếu như ngươi cần thiết, ta sẽ đem sổ đất tới, sang tên cho tiên sinh.”
Nguyên bản hắn cũng tò mò không hiểu vị Khương tiên sinh này muốn một thước vuông góc vườn để làm gì, dù sao một thước vuông cũng không lớn đi bao nhiêu, lại còn trong góc khuất, nơi đó Từ gia cũng để trống không làm gì. Tuy nhiên, hắn cũng không dám nhiều chuyện đi hỏi.
“Không cần, chỉ mượn các ngươi một năm, sau đó các ngươi tùy ý xây một chút kiến trúc tại đó, ngoài ý muốn sẽ được nhiều lợi ích.”
Khương Thần nhếch mép cười nói. Hắn sau khi tới Từ gia, liền nhìn thấy Từ gia trang viên này nằm trên một cái long mạch. Khí vận liên miên không ngớt, liền nảy sinh ý nghĩ mượn một chút khí vận làm vật dẫn, xây dựng một tòa Hỗn Nguyên Tụ Linh Trận khổng lồ, tụ tập Hỗn Nguyên Chi Khí tứ phương phục vụ tu luyện.
“Vậy liền tùy ý tiên sinh sử dụng.” Từ Chính Thuần cười nói: “Đúng rồi, Khương tiên sinh, nếu như ngươi chưa ăn tối, liền bớt chút thời gian ở lại Từ gia ăn bữa cơm thanh đạm.”
Khương Thần khuôn mặt lạnh lùng, hắn lắc đầu nói: “Không cần, hiện tại ta còn có việc, cáo từ hai vị.”
Nói đoạn, đi liền đi, cũng không nấn ná thêm một phút giây nào. Từ Chính Thuần cùng Liễu Thanh cười khổ, lật đật chạy theo đưa tiễn.
Trước khi đi qua mảnh đất góc vườn, Khương Thần âm thầm giấu kín ba miếng ngọc thạch vuông vức đã được hắn khắc lên phù văn. Tổ hợp ba miếng ngọc bội này sẽ tạo nên một tiểu trận pháp gọi là Dẫn Linh Trận. Dùng loại trận pháp này, hắn có thể dẫn ra long mạch, từ đó mượn khí vận Từ gia làm dẫn, xây dựng một cái cự đại trận pháp.
Loại tổ hợp trận pháp này tại Đại Thiên Nguyên Giới cũng ít khi được sử dụng. Thường là tài liệu không đủ chèo trống trận pháp mới cần sử dụng phương pháp này. Theo đó xây dựng loại trận pháp này cũng giống như kim tự tháp. Từ gốc liền sử dụng nhiều tiểu trận pháp hỗ trợ cho chủ trận, như vậy mặc dù không đủ tài nguyên chèo trống đại trận, nhưng nhờ các tiểu trận pháp phụ trợ, đại trận cũng có thể được dựng nên.
“Xem ra còn phải đi Hàn gia một chuyến a.” Khương Thần lẩm bẩm. Nếu như không làm thì thôi, đã bắt tay vào làm, hắn lần này quyết tâm xây dựng một tòa Hỗn Nguyên Tụ Linh Trận khổng lồ, thu hết toàn bộ Hỗn Nguyên Chi Khí của Vẫn Triết này. Nếu như vậy, hắn còn cần phải mượn thêm chút khí vận của các đại gia tộc làm vật dẫn.
Loại khí vận này có thể hiểu nôm na là nguyên khí vận chuyển trong tự nhiên. Đối với một đại gia tộc, khí vận liền chính là mệnh mạch của bọn họ. Gia tộc hưng vong đều phụ thuộc vào loại khí vận gia thân kia. Vì vậy, Khương Thần cũng không dám cướp đoạt trắng trợn, dù sao loại hành động này có chút thất đức, không phải vạn bất đắc dĩ, không phải sinh tử cừu địch, hắn cũng không làm loại hành động cướp đoạt khí vận của người khác.
Đối với việc mượn khí vận Từ gia này, có thể trong thời gian hắn dùng khí vận, Từ gia sẽ suy yếu, có thể về kinh tế, đối ngoại…nhưng chiếu theo Khương Thần nói, sau một năm, góc vườn nơi hắn chôn xuống ba miếng ngọc thạch đó, nếu như xây kiến trúc bên trên, người sống trong kiến trúc đó khí vận gia thân, sau này sẽ gặp nhiều may mắn, không phú thì quý. Đó cũng coi như trả công cho Từ gia.
…
Vẫn Triết là một vùng đất vô cùng rộng lớn. Vùng đất này chia thành năm thành phố, thành Tây, Đông, Bắc, Nam, trung tâm là nơi phồn hoa nhất cũng chính là Vẫn Triết thành phố mà Khương Thần đang sống.
Lại nói Khương Thần sau khi rời đi Từ gia liền không trở về nhà trọ. Hắn bắt một chiếc taxi đi tới thành Tây.
Theo tính toán, thành Tây tại một dãy núi, khoảng thời gian này sẽ xuất hiện một gốc linh dược. Năm xưa lần trùng sinh thứ mười bảy cũng đúng khoảng thời điểm này hắn đi tới dãy núi đó tình cờ phát hiện. Hiện tại nếu như không có gì thay đổi thì gốc dược liệu kia chắc chắn sẽ sinh trưởng ở nơi đó.
“Tính toán, ngày mai liền tới đó luôn thôi, tránh cho bị người khác hái mất.” Khương Thần ngồi trên xe, khẽ lẩm nhẩm.
“Tiểu bằng hữu, giờ này ngươi còn tới thành Tây làm gì?” Tài xế taxi nhìn Khương Thần qua gương, cảm thấy hắn có chút kì lạ, liền tò mò hỏi.
“Có chút việc cần giải quyết.” Khương Thần lạnh nhạt đáp, hai mắt nhắm nghiền, dường như đang dưỡng thần.
Vị tài xế gật đầu, dường như có điều muốn nói, hắn ngập ngừng một lúc lại thôi.
Thành Tây cái địa danh này là một thành phố cổ. Mặc dù hiện tại, đất nước phát triển, điều kiện cơ sở vật chất, cơ sở hạ tầng cao, nhưng vì bảo trì vẻ đẹp vốn có của nơi này, Thiên Độ quốc cao tầng chỉ cho phép người dân thoáng thu sửa phía sau kiến trúc, đối với mặt tiền, không cho phép tu sửa. Đồng thời giáp ranh với thành Tây này là một dãy núi trải dài, tạo cho nơi này một không gian càng thêm hoang sơ, cổ kính.
Giữa một đô thị hiện đại, thành Tây này cho người ta một cảm giác khó tả mỗi khi từ trên cao nhìn xuống. Đặc biệt là rất nhiều truyền kì, cố sự kì bí nơi đây. Có lời đồn nơi đây là một thành phố ma. Trước đây, thời kì chiến tranh đã từng bị một đám sơn tặc cướp giết qua. Hiện tại, lời đồn thổi càng được thêu dệt thêm khi người dân cứ hễ có ý tu sửa kiến trúc sẽ y như rằng gặp nạn. Do đó, dân cư sống ở đây cũng rất thưa thớt. Chủ yếu là các khách tham quan du lịch, những người muốn tìm hiểu về các truyền kì cố sự kì bí nơi đây, hoặc là một chút gia đình đã thâm căn cố đế không muốn rời đi.
Đặt chân xuống thành Tây cũng là mười giờ tối. Vị tài xế kia trước khi đánh xe quay lại Vẫn Triết thành phố, chỉ khuyên Khương Thần đêm đến tốt nhất nên tìm được một chỗ trú chân nếu không muốn gặp nạn.
Khương Thần nghe vậy chỉ mỉm cười, coi như lĩnh ý tốt của hắn.
Trước đây, Khương Thần cũng đã tới thành Tây này, đồn thổi ở đây cũng không hoàn toàn không có căn cứ. Hay nói đúng hơn, nơi đây quả thật có ma, mà lại không chỉ một, đúng hơn là rất nhiều.
“Thành Tây a.” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm, hít sâu một hơi. Không khí nơi đây mặc dù vô cùng trong lành thoáng đãng, nhưng có lúc lại đem đến cho người ta cảm giác lạnh lẽo rùng mình.
Trên đường phố lúc này hoàn toàn không xuất hiện một bóng người đi bộ. Ngẫu nhiên chỉ một chút taxi chạy vèo qua, mất hút sau những bóng đèn đường le lói. Dọc hai bên đường, các quán ăn toàn bộ đóng cửa. Giữa một Vẫn Triết đô thị hiện đại, thành Tây hiện ra giống như một tòa thành thời trung cổ.
Khương Thần đi bộ qua một đoạn đường liền dừng lại, hướng về một góc khuất tối đèn, bất động thanh sắc nói:
“Cút ra đây.”
Từ Chính Thuần lúc này trong đầu tràn đầy mơ hồ. Một thoáng trước khi ngọn băng thứ đâm thủng tay Liễu Thanh, hắn còn thấy sắc mặt lão bằng hữu có chút tức giận. Làm sao sau khi bị đánh phun máu lại vái lạy tạ ơn người ta. Từ Trạch Đông lúc này cũng mon men đến gần, dỏng tai lên muốn nghe trộm.
Liễu Thanh nhìn Khương Thần, có ý muốn hỏi hắn có nên nhiều chuyện hay không. Nhận thấy Khương Thần dường như đối với chuyện này không quá để tâm, hắn lúc này mới yên lòng, hướng lão bằng hữu mỉm cười:
“Từ huynh, không giấu diếm ngươi ba mươi năm trước đánh với Âm lão quỷ, thân mang ám tật, khiến cho công lực từ đó không hề tinh tiến, ngược lại từ Nội cảnh đại thành tụt xuống Nội cảnh tiểu thành, may mắn có Khương tiên sinh lúc nãy giao thủ, một chiêu liền tiêu trừ ám tật trong người.” Liễu Thanh vừa kể, hai mắt vừa lóe sáng. Ám tật chính là cục đen máu ứ đọng lúc trước hắn phun ra. Ám tật này theo hắn đã ba mươi năm khiến cho tu vi đình trệ, thọ nguyên dần cạn kiệt.
Hiện tại nhờ có Khương Thần tiêu trừ nó đi, bao nhiêu năm công lực tích súc không tinh tiến, hiện tại hắn đầy đủ tự tin đột phá Hóa cảnh Tông sư, từ đó giành được thêm thọ nguyên. Nghĩ đến đây, Liễu Thanh càng nhìn càng cảm thấy Từ Trạch Đông thuận mắt. Nếu như không phải tiểu tử này dẫn về một vị võ giả cao cường, hắn coi như không phải chết vì kẻ địch cũng vì chết không cam lòng.
Từ Chính Thuần nghe Liễu Thanh nói vậy, khuôn mặt trầm lại. Không nghĩ tới huynh đệ của hắn năm xưa bởi vì Từ gia, không tiếc sinh tử chiến với vị Âm lão quỷ kia, thân mang trọng tật nhưng lại không hề oán thán nửa lời, thậm chí, ba mươi năm này đối với Từ gia vẫn hết sức chiếu cố.
“Liễu huynh, khổ cực ngươi rồi, thật không ngờ ngươi vì Từ gia ta hi sinh lớn như vậy, Từ Chính Thuần ta có lỗi với ngươi.”
“Từ huynh quá lời, năm xưa nếu không có gia phụ cưu mang, ta làm sao có ngày hôm nay.” Liễu Thanh mỉm cười đáp, ánh mắt vẫn nhìn về phía Khương Thần, thật sâu cảm kích, Khương Thần một chiêu kia không khác gì ban cho hắn tân sinh mệnh.
Từ Chính Thuần mỉm cười, chợt nghiêm mặt lại, hướng Khương Thần cúi mình một cách trang trọng, đoạn chỉ tay lên trời, hắn nói:
“Đa ta Khương tiên sinh xuất thủ giúp đỡ, sau này ngươi nếu như cần Từ gia ta trợ giúp, chỉ cần mở lời, Từ Chính Thuần ta nếu như do dự, trời đánh không tha.”
Khương Thần mỉm cười, việc hắn có thể làm, tuyệt không nhờ người khác giúp, việc hắn không thể làm, người khác không giúp được. Lúc này hướng về phía Liễu Thanh, bất động thanh sắc nói:
“Cừu gia của ngươi ta có thể giúp ngươi thanh toán, chỉ là ta nghĩ việc này hiện tại không cần thiết a.”
Liễu Khiêm mỉm cười, xem ra Khương Thần cũng nhìn ra tình trạng thân thể hắn hiện tại, năm xưa mang theo ám tật, tu vi ba mươi năm không tinh tiến. Hiện tại ám tật được giải, hậu tích bạc phát, những tích súc ba mươi năm qua đủ chèo chống hắn đột phá Hóa cảnh Tông sư. Đối với cừu gia cũng mới vừa đột phá Tông sư, hắn đầy đủ tự tin chiến đấu.
“Nhờ ân tái tạo của Khương tiên sinh, ta hiện tại có đầy đủ cơ hội đột phá Hóa cảnh Tông sư, hiện tại không cần phiền phức đến Khương tiên sinh. Giết gà đâu cần dao mổ trâu.”
“Gia gia, ngươi thấy sao, ta nói ta sẽ dẫn được một vị võ giả về là dẫn được, ngươi xem Khương đại gia không phải là một vị võ giả tầm thường a, hắn còn chữa bệnh cho Liễu gia gia.” Từ Trạch Đông nghe câu được câu không, cũng đại khái hiểu được câu chuyện. Hắn đối với Khương Thần thật sâu thán phục. Lúc này toe toét cười nói. Không ngừng tranh công.
Từ Chính Thuần làm sao không hiểu tâm tư thằng này, hắn trừng mắt đuổi Từ Trạch Đông ra ngoài, sau đó mới hướng Khương Thần nói:
“Khương tiên sinh, đây là chút lòng thành, hi vọng ngươi có thể nhận lấy. Ngày mai ta sẽ chuẩn bị lễ trọng tạ ơn.”
Nói đoạn Từ Chính Thuần đưa ra một tấm thẻ màu đen, sáng bóng như gương. Đây là một chiếc hắc kim tạp. Thường thường chỉ có những đại lão như Từ Chính Thuần mới đủ tư cách cầm lên thẻ này. Loại này mỗi khi tiêu phí không những được nhiều ưu đãi mà còn là một loại vinh dự. Cầm thẻ hắc kim làm sao thân phận không phải cực kì cao quý đây.
Khương Thần không khách sáo nhận lấy, hắn mục đích tới đây nếu nói thẳng ra cũng vì tiền. Hiện tại trong người không còn bao nhiêu, nếu như Cao Nhược Vũ đưa dược thảo tới, hắn thật không biết xoay sở thế nào. Không lẽ hướng tới một nữ hài vay tiền?
Tuy nhiên, sau khi tới Từ gia, quan sát địa thế trang viên này, hắn nảy ra chút ý định.
“Ta còn có một chút điều kiện, không biết Từ lão ngươi có đồng ý hay không.”
“Khương tiên sinh ngươi cứ mở điều kiện, trừ phi là chuyện thương thiên hại lí sự tình, còn không Từ Chính Thuần ta quyết không nháy mắt.” Từ Chính Thuần mỉm cười hào sảng nói. Hắn lão bằng hữu ám tật được chữa, thực lực bạo tăng, dù có phải đánh đổi nửa cái Từ gia cũng không chút nháy mắt.
Khương Thần gật đầu, đoạn hướng về một góc trang viên, chỉ tay nói:
“Ta muốn mượn một thước vuông góc vườn đó trong một năm.”
Từ Chính Thuần bật cười: “Ta còn tưởng chuyện gì, tiên sinh ngươi cứ tùy tiện, nếu như ngươi cần thiết, ta sẽ đem sổ đất tới, sang tên cho tiên sinh.”
Nguyên bản hắn cũng tò mò không hiểu vị Khương tiên sinh này muốn một thước vuông góc vườn để làm gì, dù sao một thước vuông cũng không lớn đi bao nhiêu, lại còn trong góc khuất, nơi đó Từ gia cũng để trống không làm gì. Tuy nhiên, hắn cũng không dám nhiều chuyện đi hỏi.
“Không cần, chỉ mượn các ngươi một năm, sau đó các ngươi tùy ý xây một chút kiến trúc tại đó, ngoài ý muốn sẽ được nhiều lợi ích.”
Khương Thần nhếch mép cười nói. Hắn sau khi tới Từ gia, liền nhìn thấy Từ gia trang viên này nằm trên một cái long mạch. Khí vận liên miên không ngớt, liền nảy sinh ý nghĩ mượn một chút khí vận làm vật dẫn, xây dựng một tòa Hỗn Nguyên Tụ Linh Trận khổng lồ, tụ tập Hỗn Nguyên Chi Khí tứ phương phục vụ tu luyện.
“Vậy liền tùy ý tiên sinh sử dụng.” Từ Chính Thuần cười nói: “Đúng rồi, Khương tiên sinh, nếu như ngươi chưa ăn tối, liền bớt chút thời gian ở lại Từ gia ăn bữa cơm thanh đạm.”
Khương Thần khuôn mặt lạnh lùng, hắn lắc đầu nói: “Không cần, hiện tại ta còn có việc, cáo từ hai vị.”
Nói đoạn, đi liền đi, cũng không nấn ná thêm một phút giây nào. Từ Chính Thuần cùng Liễu Thanh cười khổ, lật đật chạy theo đưa tiễn.
Trước khi đi qua mảnh đất góc vườn, Khương Thần âm thầm giấu kín ba miếng ngọc thạch vuông vức đã được hắn khắc lên phù văn. Tổ hợp ba miếng ngọc bội này sẽ tạo nên một tiểu trận pháp gọi là Dẫn Linh Trận. Dùng loại trận pháp này, hắn có thể dẫn ra long mạch, từ đó mượn khí vận Từ gia làm dẫn, xây dựng một cái cự đại trận pháp.
Loại tổ hợp trận pháp này tại Đại Thiên Nguyên Giới cũng ít khi được sử dụng. Thường là tài liệu không đủ chèo trống trận pháp mới cần sử dụng phương pháp này. Theo đó xây dựng loại trận pháp này cũng giống như kim tự tháp. Từ gốc liền sử dụng nhiều tiểu trận pháp hỗ trợ cho chủ trận, như vậy mặc dù không đủ tài nguyên chèo trống đại trận, nhưng nhờ các tiểu trận pháp phụ trợ, đại trận cũng có thể được dựng nên.
“Xem ra còn phải đi Hàn gia một chuyến a.” Khương Thần lẩm bẩm. Nếu như không làm thì thôi, đã bắt tay vào làm, hắn lần này quyết tâm xây dựng một tòa Hỗn Nguyên Tụ Linh Trận khổng lồ, thu hết toàn bộ Hỗn Nguyên Chi Khí của Vẫn Triết này. Nếu như vậy, hắn còn cần phải mượn thêm chút khí vận của các đại gia tộc làm vật dẫn.
Loại khí vận này có thể hiểu nôm na là nguyên khí vận chuyển trong tự nhiên. Đối với một đại gia tộc, khí vận liền chính là mệnh mạch của bọn họ. Gia tộc hưng vong đều phụ thuộc vào loại khí vận gia thân kia. Vì vậy, Khương Thần cũng không dám cướp đoạt trắng trợn, dù sao loại hành động này có chút thất đức, không phải vạn bất đắc dĩ, không phải sinh tử cừu địch, hắn cũng không làm loại hành động cướp đoạt khí vận của người khác.
Đối với việc mượn khí vận Từ gia này, có thể trong thời gian hắn dùng khí vận, Từ gia sẽ suy yếu, có thể về kinh tế, đối ngoại…nhưng chiếu theo Khương Thần nói, sau một năm, góc vườn nơi hắn chôn xuống ba miếng ngọc thạch đó, nếu như xây kiến trúc bên trên, người sống trong kiến trúc đó khí vận gia thân, sau này sẽ gặp nhiều may mắn, không phú thì quý. Đó cũng coi như trả công cho Từ gia.
…
Vẫn Triết là một vùng đất vô cùng rộng lớn. Vùng đất này chia thành năm thành phố, thành Tây, Đông, Bắc, Nam, trung tâm là nơi phồn hoa nhất cũng chính là Vẫn Triết thành phố mà Khương Thần đang sống.
Lại nói Khương Thần sau khi rời đi Từ gia liền không trở về nhà trọ. Hắn bắt một chiếc taxi đi tới thành Tây.
Theo tính toán, thành Tây tại một dãy núi, khoảng thời gian này sẽ xuất hiện một gốc linh dược. Năm xưa lần trùng sinh thứ mười bảy cũng đúng khoảng thời điểm này hắn đi tới dãy núi đó tình cờ phát hiện. Hiện tại nếu như không có gì thay đổi thì gốc dược liệu kia chắc chắn sẽ sinh trưởng ở nơi đó.
“Tính toán, ngày mai liền tới đó luôn thôi, tránh cho bị người khác hái mất.” Khương Thần ngồi trên xe, khẽ lẩm nhẩm.
“Tiểu bằng hữu, giờ này ngươi còn tới thành Tây làm gì?” Tài xế taxi nhìn Khương Thần qua gương, cảm thấy hắn có chút kì lạ, liền tò mò hỏi.
“Có chút việc cần giải quyết.” Khương Thần lạnh nhạt đáp, hai mắt nhắm nghiền, dường như đang dưỡng thần.
Vị tài xế gật đầu, dường như có điều muốn nói, hắn ngập ngừng một lúc lại thôi.
Thành Tây cái địa danh này là một thành phố cổ. Mặc dù hiện tại, đất nước phát triển, điều kiện cơ sở vật chất, cơ sở hạ tầng cao, nhưng vì bảo trì vẻ đẹp vốn có của nơi này, Thiên Độ quốc cao tầng chỉ cho phép người dân thoáng thu sửa phía sau kiến trúc, đối với mặt tiền, không cho phép tu sửa. Đồng thời giáp ranh với thành Tây này là một dãy núi trải dài, tạo cho nơi này một không gian càng thêm hoang sơ, cổ kính.
Giữa một đô thị hiện đại, thành Tây này cho người ta một cảm giác khó tả mỗi khi từ trên cao nhìn xuống. Đặc biệt là rất nhiều truyền kì, cố sự kì bí nơi đây. Có lời đồn nơi đây là một thành phố ma. Trước đây, thời kì chiến tranh đã từng bị một đám sơn tặc cướp giết qua. Hiện tại, lời đồn thổi càng được thêu dệt thêm khi người dân cứ hễ có ý tu sửa kiến trúc sẽ y như rằng gặp nạn. Do đó, dân cư sống ở đây cũng rất thưa thớt. Chủ yếu là các khách tham quan du lịch, những người muốn tìm hiểu về các truyền kì cố sự kì bí nơi đây, hoặc là một chút gia đình đã thâm căn cố đế không muốn rời đi.
Đặt chân xuống thành Tây cũng là mười giờ tối. Vị tài xế kia trước khi đánh xe quay lại Vẫn Triết thành phố, chỉ khuyên Khương Thần đêm đến tốt nhất nên tìm được một chỗ trú chân nếu không muốn gặp nạn.
Khương Thần nghe vậy chỉ mỉm cười, coi như lĩnh ý tốt của hắn.
Trước đây, Khương Thần cũng đã tới thành Tây này, đồn thổi ở đây cũng không hoàn toàn không có căn cứ. Hay nói đúng hơn, nơi đây quả thật có ma, mà lại không chỉ một, đúng hơn là rất nhiều.
“Thành Tây a.” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm, hít sâu một hơi. Không khí nơi đây mặc dù vô cùng trong lành thoáng đãng, nhưng có lúc lại đem đến cho người ta cảm giác lạnh lẽo rùng mình.
Trên đường phố lúc này hoàn toàn không xuất hiện một bóng người đi bộ. Ngẫu nhiên chỉ một chút taxi chạy vèo qua, mất hút sau những bóng đèn đường le lói. Dọc hai bên đường, các quán ăn toàn bộ đóng cửa. Giữa một Vẫn Triết đô thị hiện đại, thành Tây hiện ra giống như một tòa thành thời trung cổ.
Khương Thần đi bộ qua một đoạn đường liền dừng lại, hướng về một góc khuất tối đèn, bất động thanh sắc nói:
“Cút ra đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.