Chương 77: Cứu giúp minh tinh (1)
Meomeo14311
11/08/2020
Hai tháng sau.
Thành Đông tỉnh Vẫn Triết.
Đường phố xuất hiện một thanh niên dáng người mảnh khảnh. Trên người mang theo áo dạ đen, mái tóc dài buộc gọn sau lưng.
Hắn lúc này đang vừa đi trên đường phố, vừa nhìn những tòa cao ốc bên đường, khuôn mặt không xuất hiện ba động cảm xúc, mặc cho người đi đường vừa nhìn theo vừa chỉ trỏ.
“Chỉ thiếu thành Đông này nữa, Dẫn Linh Trận liền có đủ.”
Thanh niên nam tử này chính là Khương Thần. Hai tháng nay, hắn đã đi khắp thành Tây, thành Nam, thành Bắc tỉnh Vẫn Triết, tìm tới những gia tộc xuất hiện khí vận dồi dào, âm thầm bày ra Dẫn Linh Trận.
Hắn tại Vẫn Triết thành phố xây dựng được ba cái Dẫn Linh Trận. Ba thành kia mỗi thành cũng xây dựng nên ba cái Dẫn Linh Trận, hiện tại chỉ cần tại thành Đông này xây dựng thêm ba cái Dẫn Linh Trận, hắn liền có thể triển khai kế hoạch.
“Ài…cũng không muốn làm tổn hao khí vận nhà các ngươi a…đành mượn một năm vậy, một năm sau có cơ hội liền trả lại các ngươi chút lợi tức.”
Loại hành động mượn khí vận này nếu như nói ra, các loại gia tộc kia chắc chắn không đồng ý, vì vậy hắn chỉ có thể thực hiện trong âm thầm.
“Thành Đông này lúc trước cũng từng đến, chẳng qua không có gì đặc sắc cả.”
Hắn trong quá khứ cũng từng đến thành Đông này một vài lần. Chỉ là trong khoảng thời gian mười lăm năm sống trên Lam Hải tinh sau mỗi lần trùng sinh. Thành Đông này cũng không xuất hiện sự kiện gì đặc sắc. Vì thế lần này tới đây, hắn chỉ định xây dựng ba cái Dẫn Linh Trận rồi rời đi.
“Để xem thành Đông này gia tộc nào khí vận mạnh mẽ, liền mượn tới một chút a.”
Vừa đi, Khương Thần vừa khẽ lẩm nhẩm toan tính. Không nghĩ tới liền đi vào một căn ngõ nhỏ.
Ngõ nhỏ này bởi vì hẹp dài nhưng lại không hút gió. Thời điểm mùa hè nóng bức lại hiện lên vô cùng ẩm ướt ngột ngạt.
Ngoài đường phố hoa lệ, một cái rẽ chân đi vào ngõ vắng, mỗi người lâm vào tình cảnh này đều có cảm giác giống như từ thiên đường tới thăm địa ngục.
Bởi vì mật độ dân số cao, đất đai lại có hạn cho nên với mỗi tuyến phố hoa lệ, mặt sau của nó lại là một khung cảnh đời sống chật hẹp như thế này.
Khương Thần hắn đã từng chứng kiến, có những gia đình ba bốn người, chỉ sống trong một căn phòng rộng năm mét vuông. Toàn bộ sinh hoạt tắm giặt các loại hoạt động đều phải ở ngoài trời. Chỉ khi ngủ nghỉ mới trở lại căn phòng eo hẹp đó. Mà ngủ cũng không thể nằm một cách thoải mái.
Có những gia đình lại sống trong những căn nhà hai tầng, thế nhưng mặt tiền của căn nhà chỉ rộng chừng một mét….
Hiện trạng đó cũng đang xảy ra với ngõ nhỏ Khương Thần vừa mới bước vào.
Ngõ này nếu như hai người đi song song, liền sẽ không còn chút khe hở cho người thứ ba đi chen vào. Hai bên ngõ nhỏ này thỉnh thoảng lại có những lối đi nhỏ hơn chỉ cho một người đi, rẽ vào cổng những căn hộ siêu mỏng.
“Quả thật có người so với người liền không khác gì chó mèo.”
Khương Thần lắc đầu khẽ cảm thán.
Càng đi sâu vào ngõ nhỏ, càng xuất hiện những lối đi ngoằn ngoèo, không khí ở đây cũng càng trở nên gay mũi. Nếu như không phải có trí nhớ cực tốt. Đi vòng vèo vài vòng trong ngõ này, không khéo ngươi liền bị lạc.
“Tiểu ca ca, cầu cứu giúp.”
Cuối ngõ xuất hiện một thân ảnh chật vật chạy tới, miệng không ngừng cầu cứu.
Khương Thần ngoảnh mặt lại, nghiêng mắt nhìn. Người này là một vị nữ tử tuổi chừng đôi mươi, mặc trên mình một chiếc váy ngắn màu trắng sứ cộng với áo khoác mỏng. Một bộ dáng thời trang trẻ trung pha chút cá tính.
Chỉ là váy áo trên người nàng đều ít nhiều dính bụi bặm cùng bùng đất.
Nữ tử này dáng người yểu điệu lồi lõm tinh tế, so chiều cao có lẽ còn nhỉnh hơn Khương Thần một chút. Một đôi chân dài trắng không tì vết. Mỗi bước đi, váy ngắn khẽ tung lên lại lộ ra hai đùi trơn mềm trắng nõn. Nàng kiều đồn đẫy đà, đồng thời trên người mặc dù mang theo áo khoác, thế nhưng cũng không che đi hết bộ ngực no đủ.
Nàng ngũ quan hài hòa cân đối, nằm trên gương mặt trái xoan thanh tú. Đôi mắt so với các nữ tử bình thường to hơn một chút, đồng thời vô cùng linh động.
Loại nhan sắc cùng dáng người này có thể dùng tám chữ phong hoa tuyệt đại, câu hồn đoạt phách để hình dung.
Nữ tử này sau khi chạy tới gần Khương Thần, một tay vị lên áo ăn, cúi người xuống thở dốc.
“Mau nhìn, nàng kia.”
“Bắt lấy ả.”
Tại ngã rẽ cuối ngõ, một đám chừng ba bốn nam tử cao lớn mặc vest đen nối đuôi đuổi tới, không ngừng hô hoán nhau. Nhìn tới có lẽ liền mục tiêu chính là nữ tử váy ngắn này.
“Tiểu ca ca…ngươi có thể hay không giúp đỡ một chút, Tiểu Uyển vô cùng cảm kích.”
Nữ tử quay lại, nhìn thấy đám người kia đang đuổi tới, liền vội vàng nói. Khuôn mặt vô cùng lo lắng.
Nàng nguyên bản nhìn thấy Khương Thần, nghĩ rằng hắn là người sống ở xung quanh đây, vì vậy mới cầu mong sự giúp đỡ. Hi vọng hắn thông thuộc địa hình sẽ mang nàng tránh khỏi đám người đang truy đuổi.
Đồng thời, nàng tự tin với tư sắc của mình, bất cứ người nào trong tình cảnh này, cũng không bỏ qua cơ hội giúp đỡ. Chỉ là nữ tử này đã tính sai một bước. Khương Thần trước giờ loại chuyện bao đồng này hắn không bao giờ quản.
Chỉ thấy Khương Thần đưa tay gạt nhẹ bàn tay nàng đang nắm áo mình ra, sau đó liền hướng về một ngã rẽ bước đi.
Nữ tử kia sau hành động của hắn, liền đứng sững người, hai mắt trợn lớn, khuôn mặt hiện lên vô cùng ngạc nhiên. Quên mất cả phía sau đang có đám người đuổi tới.
“Hắn…chẳng lẽ không biết ta là ai? Chẳng lẽ thời nay vẫn có người không biết loại hành động gọi là anh hùng cứu mỹ nhân?"
Vừa mới dứt câu, đám người áo đen đã đuổi tới. Áo đen nam tử đi đầu liền chạy vượt qua nữ tử, chặn lại lối đi của nàng. Ba tên phía sau cũng dồn tới, trên tay cầm dây thừng cùng với một chiếc bao.
Đám người áo đen này túi sau còn phồng lên một cục, có lẽ còn mang theo cả súng.
“Các ngươi…các ngươi là ai…các ngươi muốn gì?Tại sao đuổi theo ta không dứt."
Nữ tử định thần lại, lúc này muốn chạy đã muộn. Nàng ôm lấy bộ ngực ngạo nghễ của mình, nép vào một bên tường, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi.
“Hắc hắc…Lục Tiểu Uyển…Lục đại minh tinh, đây là lão bản của ngươi mời chúng ta rước ngươi về a."
Nam tử áo đen chạy lên trước chặn đường nữ tử tên Lục Tiểu Uyển lúc này cười nói. Không ngừng ép át về phía Lục Tiểu Uyển.
Đám người này giống như sói đói, hướng về phía Lục Tiểu Uyển lộ ra vẻ mặt dâm tà.
Thế nhưng tất cả còn chưa kịp làm gì, phía sau lại vang lên tiếng bước chân.
Tiếng bước chân kia chính là của Khương Thần. Hắn nguyên bản định rẽ vào một ngách nhỏ đâm xuyên qua con ngõ này, hi vọng tìm một lối đi khác trở ra. Không nghĩ tới ngách kia lại là một cái ngách cụt. Bất đắc dĩ, hắn liền phải quay trở lại lối cũ.
Lúc này bốn nam tử áo đen cùng nữ tử tên Lục Tiểu Uyển kia đều quay sang nhìn hắn. Khuôn mặt hiện lên chút mộng bức.
Nữ tử tên Lục Tiểu Uyển kia nội tâm thầm hô hỏng bét. Đồng thời, trong đầu xoẹt qua chút ý nghĩ, thanh niên kì lạ này có phải hay không đầu óc có vấn đề.
Lúc trước đám người này bởi vì vây bắt nàng nên không để ý tới hắn. Hiện tại hắn quay ngược trở lại, có khác nào chui đầu vào rọ.
Nhận thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về phía mình, nghĩ lại nếu như bản thân bỏ đi dường như có chút bất lịch sự. Vì thế, Khương Thần trương ra khuôn mặt lạnh băng, giơ tay ra giống như ra hiệu không liên quan đến mình, đoạn hắn nói:
“Bên kia ngõ cụt, do vậy ta liền quay lại. Các ngươi cứ việc làm việc của mình.”
Nói đoạn lại quay trở lại lối đi cũ, muốn từ đây đi ra đường lớn.
“Tiểu tử, ngươi đầu óc có bệnh a…”
“Vốn định bỏ qua cho ngươi, nếu như ngươi đã quay lại, vậy liền không cần rời đi nữa.”
Hai nam tử áo đen chen lên phía trước, chặn lấy lối đi của Khương Thần, khóe miệng cả hai nhếch lên, không hẹn mà cùng rút ra dao bấm.
“Khử hắn đi, chút nữa chúng ta còn phải bàn giao ả kỹ nữ này cho lão đại.”
Tên đầu lĩnh đám người lúc này một tay nắm lấy hai bàn tay tinh xảo của Lực Tiểu Uyển, một tay bịt miệng nàng, khàn khàn nói.
Hai nam tử áo đen cầm dao kia gật đầu, đoạn hướng về phía Khương Thần cười nói:
“Tiểu tử, ngươi coi như số đen đủi a.”
Dứt lời, cả hai cùng lúc cầm theo con dao một người đâm về phía cổ họng Khương Thần, một người đâm về phía ngực trái. Cả hai đều là bộ vị vô cùng hiểm yếu. Nếu như đâm trúng một trong hai, nạn nhân chắc chắn tử vong.
“Thật sự…”
Khương Thần khẽ lắc đầu lẩm nhẩm. Hai tay vươn về phía hai con dao đang đâm tới.
Phốc…
“Ặc…ặc.”
“Ọc…ọc.”
Lúc này, hai con dao hoàn hảo cắm lên da thịt. Hai vòi máu cùng lúc phun ra. Chỉ là máu này không phải của Khương Thần mà là của hai tên nam tử áo đen.
Chỉ thấy hai tay Khương Thần cầm lấy cổ tay hai nam tử áo đen, bẻ gập tay hai người họ về phía sau. Hai con dao vì thế thuận lợi đâm lút cán vào cuống họng bọn họ.
Hai tiếng ọc ọc cùng ặc ặc kia là trước khi chết, là âm thanh cuối cùng hai nam tử áo đen có thể phát ra được.
“Ta đã nói…” Khương Thần rút từ trong túi ra một chiếc khăn, lau sạch máu bắn trên tay mình: “Các ngươi cứ làm chuyện của các ngươi đi mà. Tại sao lại đụng đến ta đâu?”
Đứt lời, hắn khẽ điểm một ngón tay lên không trung. Từ trong tường nhà phía sau lưng hai nam tử áo đen còn lại, một chút dây leo mọc hoang bỗng dưng phát triển một cách nhanh chóng.
Dây leo này cùng lúc cuốn về phía cổ hai nam tử áo đen còn lại, siết chặt.
Cả hai bởi vì sững sờ trước cái chết của đồng bọn, lúc này không để ý tới mối nguy hiểm rình rập sau lưng.
Chỉ thấy dây leo nhanh chóng quấn lấy cổ hai người khẽ siết một cái. Có tiếng xương gãy vang lên. Hai nam tử vest đen còn lại cổ bị bẻ gập sang một bên. Chết cũng không biết tại sao bản thân lại chết.
Nữ tử tên Lục Tiểu Uyển thoát khỏi khống chế của nam tử áo đen đầu lĩnh, lúc này liền rụt rè bước về phía Khương Thần, khuôn mặt hãi nhiên thất sắc.
Nàng nửa muốn quay lại nhìn xem hai nam tử áo đen vì sao thả mình ra, nửa không muốn nhìn vì sợ phải trông thấy một cảnh máu me.
Cuối cùng, lấy hết dung khí của bản thân, nàng mới dám quay lưng lại nhìn về phía hai nam tử kia. Chỉ thấy cả hay lúc này nằm trên mặt đất, cũng không thấy còn thở.
Dây leo bẻ gãy cổ hai người cũng đã thu lại từ bao giờ.
“Ngươi…tiểu ca ca…Tiểu Uyển trước đa tạ ngươi…”
Lục Tiểu Uyển lùi lại hai bước, nhìn về phía Khương Thần với ánh mắt dè chừng. Nàng ban đầu còn tưởng thanh niên nam tử này là cái người ngu đâu. Vì sao bỏ đi rồi còn quay trở lại. Hóa ra người ta có bản sự. Mà lại bản sự không hề nhỏ.
Đám người áo đen này nàng nghe lúc nãy, đại khái có thể hiểu, là lão bản của nàng cử đi bắt nàng trở về. Không nghĩ tới, lão bản của nàng vì muốn bắt được nàng mà ra lệnh cho đám người này đang tâm giết hại cả vệ sĩ bên cạnh nàng.
Hiện tại, bốn người áo đen này hai người ra tay với Khương Thần liền bị hắn phản giết, hai người còn lại không hiểu thấu đều tử vong. Nàng bên trong vô hình đối với Khương Thần sinh ra sợ hãi bởi vì không biết hắn có vì chuyện này mà ra tay giết nàng để diệt khẩu hay không.
"Tiểu ca ca..."
Thành Đông tỉnh Vẫn Triết.
Đường phố xuất hiện một thanh niên dáng người mảnh khảnh. Trên người mang theo áo dạ đen, mái tóc dài buộc gọn sau lưng.
Hắn lúc này đang vừa đi trên đường phố, vừa nhìn những tòa cao ốc bên đường, khuôn mặt không xuất hiện ba động cảm xúc, mặc cho người đi đường vừa nhìn theo vừa chỉ trỏ.
“Chỉ thiếu thành Đông này nữa, Dẫn Linh Trận liền có đủ.”
Thanh niên nam tử này chính là Khương Thần. Hai tháng nay, hắn đã đi khắp thành Tây, thành Nam, thành Bắc tỉnh Vẫn Triết, tìm tới những gia tộc xuất hiện khí vận dồi dào, âm thầm bày ra Dẫn Linh Trận.
Hắn tại Vẫn Triết thành phố xây dựng được ba cái Dẫn Linh Trận. Ba thành kia mỗi thành cũng xây dựng nên ba cái Dẫn Linh Trận, hiện tại chỉ cần tại thành Đông này xây dựng thêm ba cái Dẫn Linh Trận, hắn liền có thể triển khai kế hoạch.
“Ài…cũng không muốn làm tổn hao khí vận nhà các ngươi a…đành mượn một năm vậy, một năm sau có cơ hội liền trả lại các ngươi chút lợi tức.”
Loại hành động mượn khí vận này nếu như nói ra, các loại gia tộc kia chắc chắn không đồng ý, vì vậy hắn chỉ có thể thực hiện trong âm thầm.
“Thành Đông này lúc trước cũng từng đến, chẳng qua không có gì đặc sắc cả.”
Hắn trong quá khứ cũng từng đến thành Đông này một vài lần. Chỉ là trong khoảng thời gian mười lăm năm sống trên Lam Hải tinh sau mỗi lần trùng sinh. Thành Đông này cũng không xuất hiện sự kiện gì đặc sắc. Vì thế lần này tới đây, hắn chỉ định xây dựng ba cái Dẫn Linh Trận rồi rời đi.
“Để xem thành Đông này gia tộc nào khí vận mạnh mẽ, liền mượn tới một chút a.”
Vừa đi, Khương Thần vừa khẽ lẩm nhẩm toan tính. Không nghĩ tới liền đi vào một căn ngõ nhỏ.
Ngõ nhỏ này bởi vì hẹp dài nhưng lại không hút gió. Thời điểm mùa hè nóng bức lại hiện lên vô cùng ẩm ướt ngột ngạt.
Ngoài đường phố hoa lệ, một cái rẽ chân đi vào ngõ vắng, mỗi người lâm vào tình cảnh này đều có cảm giác giống như từ thiên đường tới thăm địa ngục.
Bởi vì mật độ dân số cao, đất đai lại có hạn cho nên với mỗi tuyến phố hoa lệ, mặt sau của nó lại là một khung cảnh đời sống chật hẹp như thế này.
Khương Thần hắn đã từng chứng kiến, có những gia đình ba bốn người, chỉ sống trong một căn phòng rộng năm mét vuông. Toàn bộ sinh hoạt tắm giặt các loại hoạt động đều phải ở ngoài trời. Chỉ khi ngủ nghỉ mới trở lại căn phòng eo hẹp đó. Mà ngủ cũng không thể nằm một cách thoải mái.
Có những gia đình lại sống trong những căn nhà hai tầng, thế nhưng mặt tiền của căn nhà chỉ rộng chừng một mét….
Hiện trạng đó cũng đang xảy ra với ngõ nhỏ Khương Thần vừa mới bước vào.
Ngõ này nếu như hai người đi song song, liền sẽ không còn chút khe hở cho người thứ ba đi chen vào. Hai bên ngõ nhỏ này thỉnh thoảng lại có những lối đi nhỏ hơn chỉ cho một người đi, rẽ vào cổng những căn hộ siêu mỏng.
“Quả thật có người so với người liền không khác gì chó mèo.”
Khương Thần lắc đầu khẽ cảm thán.
Càng đi sâu vào ngõ nhỏ, càng xuất hiện những lối đi ngoằn ngoèo, không khí ở đây cũng càng trở nên gay mũi. Nếu như không phải có trí nhớ cực tốt. Đi vòng vèo vài vòng trong ngõ này, không khéo ngươi liền bị lạc.
“Tiểu ca ca, cầu cứu giúp.”
Cuối ngõ xuất hiện một thân ảnh chật vật chạy tới, miệng không ngừng cầu cứu.
Khương Thần ngoảnh mặt lại, nghiêng mắt nhìn. Người này là một vị nữ tử tuổi chừng đôi mươi, mặc trên mình một chiếc váy ngắn màu trắng sứ cộng với áo khoác mỏng. Một bộ dáng thời trang trẻ trung pha chút cá tính.
Chỉ là váy áo trên người nàng đều ít nhiều dính bụi bặm cùng bùng đất.
Nữ tử này dáng người yểu điệu lồi lõm tinh tế, so chiều cao có lẽ còn nhỉnh hơn Khương Thần một chút. Một đôi chân dài trắng không tì vết. Mỗi bước đi, váy ngắn khẽ tung lên lại lộ ra hai đùi trơn mềm trắng nõn. Nàng kiều đồn đẫy đà, đồng thời trên người mặc dù mang theo áo khoác, thế nhưng cũng không che đi hết bộ ngực no đủ.
Nàng ngũ quan hài hòa cân đối, nằm trên gương mặt trái xoan thanh tú. Đôi mắt so với các nữ tử bình thường to hơn một chút, đồng thời vô cùng linh động.
Loại nhan sắc cùng dáng người này có thể dùng tám chữ phong hoa tuyệt đại, câu hồn đoạt phách để hình dung.
Nữ tử này sau khi chạy tới gần Khương Thần, một tay vị lên áo ăn, cúi người xuống thở dốc.
“Mau nhìn, nàng kia.”
“Bắt lấy ả.”
Tại ngã rẽ cuối ngõ, một đám chừng ba bốn nam tử cao lớn mặc vest đen nối đuôi đuổi tới, không ngừng hô hoán nhau. Nhìn tới có lẽ liền mục tiêu chính là nữ tử váy ngắn này.
“Tiểu ca ca…ngươi có thể hay không giúp đỡ một chút, Tiểu Uyển vô cùng cảm kích.”
Nữ tử quay lại, nhìn thấy đám người kia đang đuổi tới, liền vội vàng nói. Khuôn mặt vô cùng lo lắng.
Nàng nguyên bản nhìn thấy Khương Thần, nghĩ rằng hắn là người sống ở xung quanh đây, vì vậy mới cầu mong sự giúp đỡ. Hi vọng hắn thông thuộc địa hình sẽ mang nàng tránh khỏi đám người đang truy đuổi.
Đồng thời, nàng tự tin với tư sắc của mình, bất cứ người nào trong tình cảnh này, cũng không bỏ qua cơ hội giúp đỡ. Chỉ là nữ tử này đã tính sai một bước. Khương Thần trước giờ loại chuyện bao đồng này hắn không bao giờ quản.
Chỉ thấy Khương Thần đưa tay gạt nhẹ bàn tay nàng đang nắm áo mình ra, sau đó liền hướng về một ngã rẽ bước đi.
Nữ tử kia sau hành động của hắn, liền đứng sững người, hai mắt trợn lớn, khuôn mặt hiện lên vô cùng ngạc nhiên. Quên mất cả phía sau đang có đám người đuổi tới.
“Hắn…chẳng lẽ không biết ta là ai? Chẳng lẽ thời nay vẫn có người không biết loại hành động gọi là anh hùng cứu mỹ nhân?"
Vừa mới dứt câu, đám người áo đen đã đuổi tới. Áo đen nam tử đi đầu liền chạy vượt qua nữ tử, chặn lại lối đi của nàng. Ba tên phía sau cũng dồn tới, trên tay cầm dây thừng cùng với một chiếc bao.
Đám người áo đen này túi sau còn phồng lên một cục, có lẽ còn mang theo cả súng.
“Các ngươi…các ngươi là ai…các ngươi muốn gì?Tại sao đuổi theo ta không dứt."
Nữ tử định thần lại, lúc này muốn chạy đã muộn. Nàng ôm lấy bộ ngực ngạo nghễ của mình, nép vào một bên tường, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi.
“Hắc hắc…Lục Tiểu Uyển…Lục đại minh tinh, đây là lão bản của ngươi mời chúng ta rước ngươi về a."
Nam tử áo đen chạy lên trước chặn đường nữ tử tên Lục Tiểu Uyển lúc này cười nói. Không ngừng ép át về phía Lục Tiểu Uyển.
Đám người này giống như sói đói, hướng về phía Lục Tiểu Uyển lộ ra vẻ mặt dâm tà.
Thế nhưng tất cả còn chưa kịp làm gì, phía sau lại vang lên tiếng bước chân.
Tiếng bước chân kia chính là của Khương Thần. Hắn nguyên bản định rẽ vào một ngách nhỏ đâm xuyên qua con ngõ này, hi vọng tìm một lối đi khác trở ra. Không nghĩ tới ngách kia lại là một cái ngách cụt. Bất đắc dĩ, hắn liền phải quay trở lại lối cũ.
Lúc này bốn nam tử áo đen cùng nữ tử tên Lục Tiểu Uyển kia đều quay sang nhìn hắn. Khuôn mặt hiện lên chút mộng bức.
Nữ tử tên Lục Tiểu Uyển kia nội tâm thầm hô hỏng bét. Đồng thời, trong đầu xoẹt qua chút ý nghĩ, thanh niên kì lạ này có phải hay không đầu óc có vấn đề.
Lúc trước đám người này bởi vì vây bắt nàng nên không để ý tới hắn. Hiện tại hắn quay ngược trở lại, có khác nào chui đầu vào rọ.
Nhận thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về phía mình, nghĩ lại nếu như bản thân bỏ đi dường như có chút bất lịch sự. Vì thế, Khương Thần trương ra khuôn mặt lạnh băng, giơ tay ra giống như ra hiệu không liên quan đến mình, đoạn hắn nói:
“Bên kia ngõ cụt, do vậy ta liền quay lại. Các ngươi cứ việc làm việc của mình.”
Nói đoạn lại quay trở lại lối đi cũ, muốn từ đây đi ra đường lớn.
“Tiểu tử, ngươi đầu óc có bệnh a…”
“Vốn định bỏ qua cho ngươi, nếu như ngươi đã quay lại, vậy liền không cần rời đi nữa.”
Hai nam tử áo đen chen lên phía trước, chặn lấy lối đi của Khương Thần, khóe miệng cả hai nhếch lên, không hẹn mà cùng rút ra dao bấm.
“Khử hắn đi, chút nữa chúng ta còn phải bàn giao ả kỹ nữ này cho lão đại.”
Tên đầu lĩnh đám người lúc này một tay nắm lấy hai bàn tay tinh xảo của Lực Tiểu Uyển, một tay bịt miệng nàng, khàn khàn nói.
Hai nam tử áo đen cầm dao kia gật đầu, đoạn hướng về phía Khương Thần cười nói:
“Tiểu tử, ngươi coi như số đen đủi a.”
Dứt lời, cả hai cùng lúc cầm theo con dao một người đâm về phía cổ họng Khương Thần, một người đâm về phía ngực trái. Cả hai đều là bộ vị vô cùng hiểm yếu. Nếu như đâm trúng một trong hai, nạn nhân chắc chắn tử vong.
“Thật sự…”
Khương Thần khẽ lắc đầu lẩm nhẩm. Hai tay vươn về phía hai con dao đang đâm tới.
Phốc…
“Ặc…ặc.”
“Ọc…ọc.”
Lúc này, hai con dao hoàn hảo cắm lên da thịt. Hai vòi máu cùng lúc phun ra. Chỉ là máu này không phải của Khương Thần mà là của hai tên nam tử áo đen.
Chỉ thấy hai tay Khương Thần cầm lấy cổ tay hai nam tử áo đen, bẻ gập tay hai người họ về phía sau. Hai con dao vì thế thuận lợi đâm lút cán vào cuống họng bọn họ.
Hai tiếng ọc ọc cùng ặc ặc kia là trước khi chết, là âm thanh cuối cùng hai nam tử áo đen có thể phát ra được.
“Ta đã nói…” Khương Thần rút từ trong túi ra một chiếc khăn, lau sạch máu bắn trên tay mình: “Các ngươi cứ làm chuyện của các ngươi đi mà. Tại sao lại đụng đến ta đâu?”
Đứt lời, hắn khẽ điểm một ngón tay lên không trung. Từ trong tường nhà phía sau lưng hai nam tử áo đen còn lại, một chút dây leo mọc hoang bỗng dưng phát triển một cách nhanh chóng.
Dây leo này cùng lúc cuốn về phía cổ hai nam tử áo đen còn lại, siết chặt.
Cả hai bởi vì sững sờ trước cái chết của đồng bọn, lúc này không để ý tới mối nguy hiểm rình rập sau lưng.
Chỉ thấy dây leo nhanh chóng quấn lấy cổ hai người khẽ siết một cái. Có tiếng xương gãy vang lên. Hai nam tử vest đen còn lại cổ bị bẻ gập sang một bên. Chết cũng không biết tại sao bản thân lại chết.
Nữ tử tên Lục Tiểu Uyển thoát khỏi khống chế của nam tử áo đen đầu lĩnh, lúc này liền rụt rè bước về phía Khương Thần, khuôn mặt hãi nhiên thất sắc.
Nàng nửa muốn quay lại nhìn xem hai nam tử áo đen vì sao thả mình ra, nửa không muốn nhìn vì sợ phải trông thấy một cảnh máu me.
Cuối cùng, lấy hết dung khí của bản thân, nàng mới dám quay lưng lại nhìn về phía hai nam tử kia. Chỉ thấy cả hay lúc này nằm trên mặt đất, cũng không thấy còn thở.
Dây leo bẻ gãy cổ hai người cũng đã thu lại từ bao giờ.
“Ngươi…tiểu ca ca…Tiểu Uyển trước đa tạ ngươi…”
Lục Tiểu Uyển lùi lại hai bước, nhìn về phía Khương Thần với ánh mắt dè chừng. Nàng ban đầu còn tưởng thanh niên nam tử này là cái người ngu đâu. Vì sao bỏ đi rồi còn quay trở lại. Hóa ra người ta có bản sự. Mà lại bản sự không hề nhỏ.
Đám người áo đen này nàng nghe lúc nãy, đại khái có thể hiểu, là lão bản của nàng cử đi bắt nàng trở về. Không nghĩ tới, lão bản của nàng vì muốn bắt được nàng mà ra lệnh cho đám người này đang tâm giết hại cả vệ sĩ bên cạnh nàng.
Hiện tại, bốn người áo đen này hai người ra tay với Khương Thần liền bị hắn phản giết, hai người còn lại không hiểu thấu đều tử vong. Nàng bên trong vô hình đối với Khương Thần sinh ra sợ hãi bởi vì không biết hắn có vì chuyện này mà ra tay giết nàng để diệt khẩu hay không.
"Tiểu ca ca..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.