Chương 210: Đoàn diệt
Meomeo14311
01/12/2020
Nhận thấy thảm trạng của Cao Hùng, lại nhìn thấy Khương Thần thất thần trong khoảnh khắc. Sâu trong mắt Cao Viễn Trình lóe lên một vệt tàn nhẫn.
Hắn không chút do dự giơ lên đại đao hướng về phía đầu Khương Thần bổ tới. Đại đao mang theo đao khí vuốt trên không khí khiến cho không gian thỉnh thoảng vang lên những tiếng rít.
Lúc này, Khương Thần cũng có cảm ứng. Hắn đột nhiên xoay người lại, trên tay nhiều ra một kiện đèn dầu màu đen. Hiển nhiên hắn lấy ra món đồ này chính là muốn chống lại đại đao của Cao Viễn Trình đang bổ tới.
Tại Đại Thiên Nguyên Giới có câu: nguyên giả mang vào pháp bảo, mạnh lên liền là mười lần. Câu nói này mặc dù chỉ là nói ngoa, thế nhưng nó cũng phần nào nói lên tầm quan trọng của pháp bảo đối với mỗi nguyên giả.
Không thể không nói, Cao Viễn Trình mặc dù chỉ có thực lực tiếp cận Nguyên Vương Cảnh, thế nhưng cầm lên một thanh Linh khí thượng phẩm có thể khiến cho thực lực hắn tăng lên rất nhiều.
Đây cũng là lý do Khương Thần không muốn dùng tay không để đón đỡ công kích của đối phương.
Lại nói, vừa nhìn thấy kiện đèn dầu trên tay Khương Thần, Cao Viễn Trình nội tâm có chút co rụt. Hắn nhìn ra kia không phải là pháp bảo, thế nhưng lại không hiểu thấu xuất hiện một cỗ lo sợ trong lòng.
“Cao Lâm, Cao Từ Vinh, mau tới trợ giúp.” Cao Viễn Trình vội vàng hô lên. Trên tay đại đao vẫn cứ là hạ xuống.
Keng!!!
Một đạo thanh âm chói tai vang lên, chỉ thấy một luồng điện quang hỏa trạch lóe sáng bao trùm Khương Thần cùng với Cao Viễn Trình. Một thoáng sau, Cao Viễn Trình bị đẩy lui mà ra. Khóe miệng xuất hiện một tia máu.
“Thiêu Hồn Chỉ.” Cao Lâm ban đầu chỉ là bị Khương Thần đánh lén, thương thế cũng không phải nặng, hiện tại nhận ra đồng bọn rơi vào thảm trạng, bản thân không nhịn được muốn xuất kích.
Chỉ lực mang theo nhiệt độ nóng bỏng hướng về phía Khương Thần đâm tới. Loại chỉ lực nóng bỏng này trên thực tế chỉ nhắm tới linh hồn. Nếu như không có cách nào cản phá, linh hồn người trúng đòn nhất định bị thiêu đốt.
Tất nhiên bị thiêu đốt tới mức độ nào còn tùy vào độ mạnh yếu của linh hồn. Cũng hiển nhiên nếu như linh hồn của người bị trúng đòn quá mạnh, đòn tấncông này cũng không có gì ghê gớm.
Tỷ như Khương Thần, hắn đối với đòn công kích này hoàn toàn bỏ qua. Loại công kích về linh hồn này hắn chỉ kiêng sợ khi và chỉ khi đối mặt với hắn là thiên tài chân chính tới từ Hồn tộc Minh giới. Với loại mặt hàng như bốn người này, hắn có thể tùy ý đùa giỡn.
“Cao Lâm, gia hỏa này hết sức nguy hiểm, dùng toàn lực.” Cao Từ Vinh bị phản phệ từ lần tấn công trước của Khương Thần lúc này cũng đã hồi phục lại, hắn hướng về phía Cao Lâm hô lên, bản thân cũng chờ đợi Khương Thần sơ hở liền xông vào.
Lại nói, Cao Viễn Trình sau một phen va chạm với Khương Thần, Linh khí thượng phẩm liền báo hỏng. Hiển nhiên ngọn đèn dầu kia mặc dù không phải pháp bảo nhưng so với pháp bảo cứng rắn hơn gấp nhiều lần.
Nói đùa. Có thể đốt lên Cửu U Ma Tổ Hỏa, ngọn đèn dầu kia có thể không cứng rắn sao?
“Hủy Hồn Hỏa Luân.” Cao Viễn Trình nhìn thấy Cao Lâm xuất kích, bản thân cũng nén đau thương hướng về phía Khương Thần tung ra nguyên thuật.
Nội tâm hắn lúc này ngược lại đánh chủ ý lên công pháp tu luyện cùng bí thuật linh hồn của Khương Thần. Nếu như có thể giết được đối phương cướp đoạt công pháp, chuyện này coi như lời chứ không lỗ.
Trên tay Cao Viễn Trình lúc này là một vòng hỏa luân giống như một chiếc vòng hoa nhỏ nhỏ. Hỏa luân này so với một chiêu Luân Nguyệt Phần Thiên Hạ của Khương Thần cơ hồ là gần giống. Khác biệt một điều là Luân Nguyệt Phần Thiên Hạ to lớn hơn rất nhiều.
“Khi thì thiêu hồn, lúc thì hủy hồn.” Khương Thần cười nhạt khẽ lẩm nhẩm: “Đám người Hồn tộc các ngươi không còn oại thủ đoạn khác sao?”
Dứt lời song thủ hóa song quyền, Khương Thần chia về hai phía cản phá hai đạo công kích. Một bên là hỏa chỉ nóng bỏng của Cao Lâm, một bên là hỏa luân thiêu đốt linh hồn của Cao Viễn Trình.
Nhận ra Khương Thần phải chống đỡ hai đạo công kích của hai người kia nên sinh ra phân tâm, Cao Từ Vinh ở phía sau lén lấy ra một tấm phù lục, tay kết ấn, miệng niếm chủ. Hắn ném phù lục về phía Khương Thần sau đó quát lên:
“Mau tránh ra.”
Ngẩng đầu nhìn về đạo phù triện đang trôi nổi trên hư không kia, Cao Lâm cùng Cao Viễn Trình biến sắc.
Thiên Lôi Phù!
Tiểu tử này xem ra đúng là dám bỏ.
Tại Đại Thiên Nguyên Giới, ngoại trừ binh khí ra, nguyên giả còn có một loại vũ khí nguy hiểm khác đó là phù triện. Một lá phù lục cấp cao được thả ra hoàn toàn có thể khiến cho một vị Nguyên Thánh thậm chí Nguyên Đế Cảnh vạn kiếp bất phục.
Phù lục được xuất ra từ phù sư, đẳng cấp cũng giống như đan dược hay trận pháp, từ nhất phẩm đến thập phẩm.
Thiên Lôi Phù mà Cao Từ Vinh vừa mới xuất ra kia là phù lục tứ phẩm. Loại phù lục thuộc về lôi đình thuộc tính kia đối với linh hồn nguyên giả có tính khắc chế cực mạnh. Đồng thời với sức tàn phá của một phù lục cấp bốn, Nguyên Vương Cảnh hoàn toàn có thể bị giết chết.
Lại nói, Cao Lâm cùng với Cao Viễn Trình sau khi nhìn thấy Thiên Lôi Phù hướng về phía Khương Thần, hai người liền dừng lại thế công né tránh ra xa.
Loại bạo tạc kia Nguyên Đan Cảnh như bọn họ nếu lại gần chắc chắn sẽ bị tan xương nát thịt.
“Tiểu tử, vị trí của ngươi đã bị khóa, ngươi có chạy đằng trời.” Cao Từ Vinh âm nhu nói: “Dám đối với bản thiếu gia ra tay, hôm nay ngươi liền tận mạng.”
“Chỉ là một lá phù lục có thể khiến cho ngươi nhiều lời vậy sao?” Khương Thần nghiêng đầu, ánh mắt lộ ra khinh thường nói.
Thiên Lôi Phù hoàn tàn có thể đánh chết được Nguyên Vương Cảnh, thế nhưng đó cũng chỉ là Nguyên Vương Cảnh bình thường mà thôi. Đối với Khương Thần, loại phù lục kia cũng chỉ như kiến cắn ngoài ra.
Đây còn chưa nói tới hắn còn loại thân phận kia…thiên tài phù đạo.
Thánh tộc là chủng tộc phụ tu nghề nghiệp mạnh nhất Đại Thiên Nguyên Giới được tất cả nguyên giả công nhận kể cả bảy cổ tộc còn lại. Tại một chủng tộc đặc thù như thế, Khương Thần vẫn cứ được tộc nhân tôn xưng là thiên tài của Thánh tộc. Đây có thể hiểu thiên phú về phù đạo của hắn cao thâm như thế nào.
Loại Thiên Lôi Phù kia lúc trước hắn nhắm mắt liền có thể luyện chế, không cần liếc mắt cũng có thể biết được đâu là điểm yếu, đâu là điểm mạnh, thậm chỉ chỉ cần một ngón tay cũng có thể khiến cho lực lượng cuồng bạo của nó biến mất trong nháy mắt.
Chính vì vậy cho nên thời điểm nhìn thấy đạo Thiên Lôi Phù kia, hắn mới lộ ra ánh mắt khinh thường đến vậy.
“Tiểu tử này bị dọa đến phát ngốc sao?” Cao Lâm nhìn thấy Khương Thần đứng đờ người ra nhìn đạo phù lục đang đánh tới, khẽ lẩm nhẩm.
“Có chút không đúng.” Cao Viễn Trình ánh mắt tinh đời, nhìn thấy Khương Thần sắc mặt vẫn luôn lạnh lùng hờ hững, lúc này kêu lên.
Hắn vừa dứt lời, Khương Thần trực tiếp tung mình phi thẳng tới đạo phù lục đang tỏa ra lôi điện kia, giơ một tay toan tính bắt lấy.
“Bà nội nó!!! Tiểu tử này điên rồi, dám tay không bắt lấy Thiên Lôi Phù?” Cap Từ Vinh bị hành động của Khương Thần dọa cho giật nảy mình, khẽ văng tục một câu.
Thời điểm bàn tay như hoa như ngọc của Khương Thần kia chạm vào Thiên Lôi Phù, ba người họ Cao vội vàng chạy ra xa, ánh mắt vẫn có chút run sợ khi nhìn lên thiên không.
Phụp!!!
Không có ba động không gian, không có bạo tạc khủng bố, không có lôi đình đầy trời. Thiên không chỉ vang lên một thanh âm trầm muộn, Thiên Lôi Phù quấn quanh bởi lôi đình lúc này giống như một tờ giấy bình thường rơi nhẹ nhàng trên tay Khương Thần.
“Thứ này.” Khương Thần mỉm cười khẽ nói: “Các ngươi sợ hãi đến vậy.”
“Không ổn rồi.” Cao Từ Vinh biến sắc quát lên.
“Mau chạy…chia nhau ra chạy.” Cao Viễn Trình cũng ý thức được chuyện không ổn, hắn quát lên một tiếng sau đó phi thân bỏ chạy thục mạng.
Khương Thần lơ lửng trên không trung, quanh người quấn quanh bởi lôi đình do hóa giải Thiên Lôi Phù. Ánh mắt hắn hờ hững nhìn ba người Cao gia đang bỏ chạy kia tựa tiếu phi tiếu nói:
“Chạy?”
Dứt lời, không gian thoáng chút rung độgn. Trên trán Khương Thần xuất hiện một đạo hắc nhãn. Hắc nhãn sau khi xuất hiện liền phát ra hắc quang quét qua không gian xung quanh ba người Cao Viễn Trình.
Ba người mới chạy được một đoạn liền khựng lại. Không gian xung quanh bọn hắn đã bị một loại lực lượng quỷ dị đem phong cấm. Cả ba người lúc này khuôn mặt biến tái nhợt, sâu trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi tột cùng.
Nguyên bản ban đầu bọn hắn nhìn trúng thực lực của Khương Thần không tệ, muốn lợi dụng hắn thu hút Hồn Nguyên Thú để bọn họ liệp sát.
Không nghĩ tới bản sự của Khương Thần lại không hề nhỏ, trực tiếp giết chết rất nhiền Hồn Nguyên Thú, nhờ đó thu về rất nhiều hồn đan. Bọn họ liền đánh chủ ý lên công pháp tu luyện, các loại bảo vật cùng với hồn đan trên người Khương Thần.
Ngặt nỗi tại nơi kia bọn họ lại không thể ra tay được, bởi lẽ xung quanh đó có rất nhiều tổ đội liệp sát Hồn Nguyên Thú.
Nhịn được đến nơi đây cũng là một nơi vô cùng hoang vắng, bọn họ liền xé rách da mặt hướng Khương Thần tấn công. Không ngờ Khương Thần lại vẫn luôn đề phòng bọn họ. Bản sự lại cao cường như vậy.
Bốn người bọn họ một người chết, ba người còn lại nửa bước vào sinh tử môn.
“Khang huynh đệ, chúng ta bị tài vật làm mờ con mắt. Cầu ngươi thả cho một con đường sống.” Cao Viễn Trình là người đầu tiên lên tiếng.
Không hổ là kẻ từng trải. Co được liền dãn được. Loại người này một phút trước còn vô cùng tàn nhẫn, phút sau liền hóa thành cu li. Đây quả thực là loại người đáng sợ.
“Trở về Cao gia ta nhất định hướng Khang gia các ngươi tạ lỗi, đồng thời tặng thêm bảo vật.”
“Không cần, mạng của các ngươi liền là thứ hiện tại ta cần nhất.” Khương Thần lạnh lùng nói.
Nói đoạn, Thiên Lôi Phù tự động rời tay hướng về phía ba người Cao Viễn Trình đang bị phong cấm giữa không trung kia.
Phong – thần thông thứ nhất của Thánh Đồng đối với nguyên giả cảnh giới cao hơn Khương Thần có thể chỉ có một chút tác dụng cầm chân, thế nhưng đối với ba tên Nguyên Đan Cảnh như Cao Viễn Trình kia, Phong có thể trực tiếp khiến cho bọn họ không thể cử động được.
Bởi vậy cho nên hiện tại ba người bọn hắn chỉ cs thể trơ mắt nhìn Thiên Lôi Phù trôi nhẹ nhàng về phía mình.
Thiên Lôi Phù nhìn như chầm chậm trôi nổi trên không trung kia, thế nhưng loại tốc độ mà nó đạt được có thể so sánh với Nguyên Vương Cảnh. Chính vì thế cho nên chỉ sau một thoáng, Thiên Lôi Phù đã xuất hiện trước mắt ba người họ Cao.
“Khang Thần, Cao gia bọn ta nhất định không bỏ qua cho Khang gia các ngươi.”
“Ha ha.” Khương Thần bật cười: “Nói cho các ngươi một bí mật…ta gọi Khương Thần…họ Khang chính là các ngươi nghe nhầm mà thôi.”
Dứt lời, Khương Thần biến mất giữa không trung.
Thời điểm Khương Thần biến mất cũng là lúc Thiên Lôi Phù được kích hoạt. Chỉ nghe thấy một đạo tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Một vùng trời dày đặc lôi điện xanh lam giáng xuống phiến rừng rậm phía dưới.
Một kích kia có thể so với Nguyên Vương Cảnh sơ kì đánh ra toàn lực. Ba người họ Cao kia nằm tại trung tâm phạm vi chắc chắn không qua khỏi.
Bốn vị tộc nhân Hồn tộc đến từ Cao gia Hồn Nguyên Thiên Giới bởi vì chọc lên người bọn hắn không nên chọc, kết quả liền đoàn diệt.
Hắn không chút do dự giơ lên đại đao hướng về phía đầu Khương Thần bổ tới. Đại đao mang theo đao khí vuốt trên không khí khiến cho không gian thỉnh thoảng vang lên những tiếng rít.
Lúc này, Khương Thần cũng có cảm ứng. Hắn đột nhiên xoay người lại, trên tay nhiều ra một kiện đèn dầu màu đen. Hiển nhiên hắn lấy ra món đồ này chính là muốn chống lại đại đao của Cao Viễn Trình đang bổ tới.
Tại Đại Thiên Nguyên Giới có câu: nguyên giả mang vào pháp bảo, mạnh lên liền là mười lần. Câu nói này mặc dù chỉ là nói ngoa, thế nhưng nó cũng phần nào nói lên tầm quan trọng của pháp bảo đối với mỗi nguyên giả.
Không thể không nói, Cao Viễn Trình mặc dù chỉ có thực lực tiếp cận Nguyên Vương Cảnh, thế nhưng cầm lên một thanh Linh khí thượng phẩm có thể khiến cho thực lực hắn tăng lên rất nhiều.
Đây cũng là lý do Khương Thần không muốn dùng tay không để đón đỡ công kích của đối phương.
Lại nói, vừa nhìn thấy kiện đèn dầu trên tay Khương Thần, Cao Viễn Trình nội tâm có chút co rụt. Hắn nhìn ra kia không phải là pháp bảo, thế nhưng lại không hiểu thấu xuất hiện một cỗ lo sợ trong lòng.
“Cao Lâm, Cao Từ Vinh, mau tới trợ giúp.” Cao Viễn Trình vội vàng hô lên. Trên tay đại đao vẫn cứ là hạ xuống.
Keng!!!
Một đạo thanh âm chói tai vang lên, chỉ thấy một luồng điện quang hỏa trạch lóe sáng bao trùm Khương Thần cùng với Cao Viễn Trình. Một thoáng sau, Cao Viễn Trình bị đẩy lui mà ra. Khóe miệng xuất hiện một tia máu.
“Thiêu Hồn Chỉ.” Cao Lâm ban đầu chỉ là bị Khương Thần đánh lén, thương thế cũng không phải nặng, hiện tại nhận ra đồng bọn rơi vào thảm trạng, bản thân không nhịn được muốn xuất kích.
Chỉ lực mang theo nhiệt độ nóng bỏng hướng về phía Khương Thần đâm tới. Loại chỉ lực nóng bỏng này trên thực tế chỉ nhắm tới linh hồn. Nếu như không có cách nào cản phá, linh hồn người trúng đòn nhất định bị thiêu đốt.
Tất nhiên bị thiêu đốt tới mức độ nào còn tùy vào độ mạnh yếu của linh hồn. Cũng hiển nhiên nếu như linh hồn của người bị trúng đòn quá mạnh, đòn tấncông này cũng không có gì ghê gớm.
Tỷ như Khương Thần, hắn đối với đòn công kích này hoàn toàn bỏ qua. Loại công kích về linh hồn này hắn chỉ kiêng sợ khi và chỉ khi đối mặt với hắn là thiên tài chân chính tới từ Hồn tộc Minh giới. Với loại mặt hàng như bốn người này, hắn có thể tùy ý đùa giỡn.
“Cao Lâm, gia hỏa này hết sức nguy hiểm, dùng toàn lực.” Cao Từ Vinh bị phản phệ từ lần tấn công trước của Khương Thần lúc này cũng đã hồi phục lại, hắn hướng về phía Cao Lâm hô lên, bản thân cũng chờ đợi Khương Thần sơ hở liền xông vào.
Lại nói, Cao Viễn Trình sau một phen va chạm với Khương Thần, Linh khí thượng phẩm liền báo hỏng. Hiển nhiên ngọn đèn dầu kia mặc dù không phải pháp bảo nhưng so với pháp bảo cứng rắn hơn gấp nhiều lần.
Nói đùa. Có thể đốt lên Cửu U Ma Tổ Hỏa, ngọn đèn dầu kia có thể không cứng rắn sao?
“Hủy Hồn Hỏa Luân.” Cao Viễn Trình nhìn thấy Cao Lâm xuất kích, bản thân cũng nén đau thương hướng về phía Khương Thần tung ra nguyên thuật.
Nội tâm hắn lúc này ngược lại đánh chủ ý lên công pháp tu luyện cùng bí thuật linh hồn của Khương Thần. Nếu như có thể giết được đối phương cướp đoạt công pháp, chuyện này coi như lời chứ không lỗ.
Trên tay Cao Viễn Trình lúc này là một vòng hỏa luân giống như một chiếc vòng hoa nhỏ nhỏ. Hỏa luân này so với một chiêu Luân Nguyệt Phần Thiên Hạ của Khương Thần cơ hồ là gần giống. Khác biệt một điều là Luân Nguyệt Phần Thiên Hạ to lớn hơn rất nhiều.
“Khi thì thiêu hồn, lúc thì hủy hồn.” Khương Thần cười nhạt khẽ lẩm nhẩm: “Đám người Hồn tộc các ngươi không còn oại thủ đoạn khác sao?”
Dứt lời song thủ hóa song quyền, Khương Thần chia về hai phía cản phá hai đạo công kích. Một bên là hỏa chỉ nóng bỏng của Cao Lâm, một bên là hỏa luân thiêu đốt linh hồn của Cao Viễn Trình.
Nhận ra Khương Thần phải chống đỡ hai đạo công kích của hai người kia nên sinh ra phân tâm, Cao Từ Vinh ở phía sau lén lấy ra một tấm phù lục, tay kết ấn, miệng niếm chủ. Hắn ném phù lục về phía Khương Thần sau đó quát lên:
“Mau tránh ra.”
Ngẩng đầu nhìn về đạo phù triện đang trôi nổi trên hư không kia, Cao Lâm cùng Cao Viễn Trình biến sắc.
Thiên Lôi Phù!
Tiểu tử này xem ra đúng là dám bỏ.
Tại Đại Thiên Nguyên Giới, ngoại trừ binh khí ra, nguyên giả còn có một loại vũ khí nguy hiểm khác đó là phù triện. Một lá phù lục cấp cao được thả ra hoàn toàn có thể khiến cho một vị Nguyên Thánh thậm chí Nguyên Đế Cảnh vạn kiếp bất phục.
Phù lục được xuất ra từ phù sư, đẳng cấp cũng giống như đan dược hay trận pháp, từ nhất phẩm đến thập phẩm.
Thiên Lôi Phù mà Cao Từ Vinh vừa mới xuất ra kia là phù lục tứ phẩm. Loại phù lục thuộc về lôi đình thuộc tính kia đối với linh hồn nguyên giả có tính khắc chế cực mạnh. Đồng thời với sức tàn phá của một phù lục cấp bốn, Nguyên Vương Cảnh hoàn toàn có thể bị giết chết.
Lại nói, Cao Lâm cùng với Cao Viễn Trình sau khi nhìn thấy Thiên Lôi Phù hướng về phía Khương Thần, hai người liền dừng lại thế công né tránh ra xa.
Loại bạo tạc kia Nguyên Đan Cảnh như bọn họ nếu lại gần chắc chắn sẽ bị tan xương nát thịt.
“Tiểu tử, vị trí của ngươi đã bị khóa, ngươi có chạy đằng trời.” Cao Từ Vinh âm nhu nói: “Dám đối với bản thiếu gia ra tay, hôm nay ngươi liền tận mạng.”
“Chỉ là một lá phù lục có thể khiến cho ngươi nhiều lời vậy sao?” Khương Thần nghiêng đầu, ánh mắt lộ ra khinh thường nói.
Thiên Lôi Phù hoàn tàn có thể đánh chết được Nguyên Vương Cảnh, thế nhưng đó cũng chỉ là Nguyên Vương Cảnh bình thường mà thôi. Đối với Khương Thần, loại phù lục kia cũng chỉ như kiến cắn ngoài ra.
Đây còn chưa nói tới hắn còn loại thân phận kia…thiên tài phù đạo.
Thánh tộc là chủng tộc phụ tu nghề nghiệp mạnh nhất Đại Thiên Nguyên Giới được tất cả nguyên giả công nhận kể cả bảy cổ tộc còn lại. Tại một chủng tộc đặc thù như thế, Khương Thần vẫn cứ được tộc nhân tôn xưng là thiên tài của Thánh tộc. Đây có thể hiểu thiên phú về phù đạo của hắn cao thâm như thế nào.
Loại Thiên Lôi Phù kia lúc trước hắn nhắm mắt liền có thể luyện chế, không cần liếc mắt cũng có thể biết được đâu là điểm yếu, đâu là điểm mạnh, thậm chỉ chỉ cần một ngón tay cũng có thể khiến cho lực lượng cuồng bạo của nó biến mất trong nháy mắt.
Chính vì vậy cho nên thời điểm nhìn thấy đạo Thiên Lôi Phù kia, hắn mới lộ ra ánh mắt khinh thường đến vậy.
“Tiểu tử này bị dọa đến phát ngốc sao?” Cao Lâm nhìn thấy Khương Thần đứng đờ người ra nhìn đạo phù lục đang đánh tới, khẽ lẩm nhẩm.
“Có chút không đúng.” Cao Viễn Trình ánh mắt tinh đời, nhìn thấy Khương Thần sắc mặt vẫn luôn lạnh lùng hờ hững, lúc này kêu lên.
Hắn vừa dứt lời, Khương Thần trực tiếp tung mình phi thẳng tới đạo phù lục đang tỏa ra lôi điện kia, giơ một tay toan tính bắt lấy.
“Bà nội nó!!! Tiểu tử này điên rồi, dám tay không bắt lấy Thiên Lôi Phù?” Cap Từ Vinh bị hành động của Khương Thần dọa cho giật nảy mình, khẽ văng tục một câu.
Thời điểm bàn tay như hoa như ngọc của Khương Thần kia chạm vào Thiên Lôi Phù, ba người họ Cao vội vàng chạy ra xa, ánh mắt vẫn có chút run sợ khi nhìn lên thiên không.
Phụp!!!
Không có ba động không gian, không có bạo tạc khủng bố, không có lôi đình đầy trời. Thiên không chỉ vang lên một thanh âm trầm muộn, Thiên Lôi Phù quấn quanh bởi lôi đình lúc này giống như một tờ giấy bình thường rơi nhẹ nhàng trên tay Khương Thần.
“Thứ này.” Khương Thần mỉm cười khẽ nói: “Các ngươi sợ hãi đến vậy.”
“Không ổn rồi.” Cao Từ Vinh biến sắc quát lên.
“Mau chạy…chia nhau ra chạy.” Cao Viễn Trình cũng ý thức được chuyện không ổn, hắn quát lên một tiếng sau đó phi thân bỏ chạy thục mạng.
Khương Thần lơ lửng trên không trung, quanh người quấn quanh bởi lôi đình do hóa giải Thiên Lôi Phù. Ánh mắt hắn hờ hững nhìn ba người Cao gia đang bỏ chạy kia tựa tiếu phi tiếu nói:
“Chạy?”
Dứt lời, không gian thoáng chút rung độgn. Trên trán Khương Thần xuất hiện một đạo hắc nhãn. Hắc nhãn sau khi xuất hiện liền phát ra hắc quang quét qua không gian xung quanh ba người Cao Viễn Trình.
Ba người mới chạy được một đoạn liền khựng lại. Không gian xung quanh bọn hắn đã bị một loại lực lượng quỷ dị đem phong cấm. Cả ba người lúc này khuôn mặt biến tái nhợt, sâu trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi tột cùng.
Nguyên bản ban đầu bọn hắn nhìn trúng thực lực của Khương Thần không tệ, muốn lợi dụng hắn thu hút Hồn Nguyên Thú để bọn họ liệp sát.
Không nghĩ tới bản sự của Khương Thần lại không hề nhỏ, trực tiếp giết chết rất nhiền Hồn Nguyên Thú, nhờ đó thu về rất nhiều hồn đan. Bọn họ liền đánh chủ ý lên công pháp tu luyện, các loại bảo vật cùng với hồn đan trên người Khương Thần.
Ngặt nỗi tại nơi kia bọn họ lại không thể ra tay được, bởi lẽ xung quanh đó có rất nhiều tổ đội liệp sát Hồn Nguyên Thú.
Nhịn được đến nơi đây cũng là một nơi vô cùng hoang vắng, bọn họ liền xé rách da mặt hướng Khương Thần tấn công. Không ngờ Khương Thần lại vẫn luôn đề phòng bọn họ. Bản sự lại cao cường như vậy.
Bốn người bọn họ một người chết, ba người còn lại nửa bước vào sinh tử môn.
“Khang huynh đệ, chúng ta bị tài vật làm mờ con mắt. Cầu ngươi thả cho một con đường sống.” Cao Viễn Trình là người đầu tiên lên tiếng.
Không hổ là kẻ từng trải. Co được liền dãn được. Loại người này một phút trước còn vô cùng tàn nhẫn, phút sau liền hóa thành cu li. Đây quả thực là loại người đáng sợ.
“Trở về Cao gia ta nhất định hướng Khang gia các ngươi tạ lỗi, đồng thời tặng thêm bảo vật.”
“Không cần, mạng của các ngươi liền là thứ hiện tại ta cần nhất.” Khương Thần lạnh lùng nói.
Nói đoạn, Thiên Lôi Phù tự động rời tay hướng về phía ba người Cao Viễn Trình đang bị phong cấm giữa không trung kia.
Phong – thần thông thứ nhất của Thánh Đồng đối với nguyên giả cảnh giới cao hơn Khương Thần có thể chỉ có một chút tác dụng cầm chân, thế nhưng đối với ba tên Nguyên Đan Cảnh như Cao Viễn Trình kia, Phong có thể trực tiếp khiến cho bọn họ không thể cử động được.
Bởi vậy cho nên hiện tại ba người bọn hắn chỉ cs thể trơ mắt nhìn Thiên Lôi Phù trôi nhẹ nhàng về phía mình.
Thiên Lôi Phù nhìn như chầm chậm trôi nổi trên không trung kia, thế nhưng loại tốc độ mà nó đạt được có thể so sánh với Nguyên Vương Cảnh. Chính vì thế cho nên chỉ sau một thoáng, Thiên Lôi Phù đã xuất hiện trước mắt ba người họ Cao.
“Khang Thần, Cao gia bọn ta nhất định không bỏ qua cho Khang gia các ngươi.”
“Ha ha.” Khương Thần bật cười: “Nói cho các ngươi một bí mật…ta gọi Khương Thần…họ Khang chính là các ngươi nghe nhầm mà thôi.”
Dứt lời, Khương Thần biến mất giữa không trung.
Thời điểm Khương Thần biến mất cũng là lúc Thiên Lôi Phù được kích hoạt. Chỉ nghe thấy một đạo tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Một vùng trời dày đặc lôi điện xanh lam giáng xuống phiến rừng rậm phía dưới.
Một kích kia có thể so với Nguyên Vương Cảnh sơ kì đánh ra toàn lực. Ba người họ Cao kia nằm tại trung tâm phạm vi chắc chắn không qua khỏi.
Bốn vị tộc nhân Hồn tộc đến từ Cao gia Hồn Nguyên Thiên Giới bởi vì chọc lên người bọn hắn không nên chọc, kết quả liền đoàn diệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.