Chương 79: Uy hiếp Lục Tiểu Uyển
Meomeo14311
12/08/2020
“Uy…ngươi không thể đợi ta một chút hay sao?”
“Uy…ngươi đi nhanh như vậy làm gì?”
“Uy…ở cạnh một đại mỹ nữ như ta, ngươi cảm thấy khó chịu sao?”
“Uy…”
“Có ai từng nói ngươi rất phiền phức hay không?” Khương Thần lạnh nhạt nói.
“Ngươi…”
Lục Tiểu Uyển nghe Khương Thần nói vậy, đôi mắt trợn trừng lên. Từ trước đến giờ, nàng đi tới đâu cũng được cưng chiều, yêu mến, đã bao giờ chịu sự ghẻ lạnh như thế này. Tâm hồn thiếu nữ vì thế không khỏi cảm thấy ủy khuất.
“Ngươi học qua võ công sao?”
“Uy…tiểu Hân nói ngươi nhất định phải đối xử tốt với ta.”
“Không cần đem nàng ra trói buộc ta. Ba ngày nữa ta xong việc liền đưa ngươi rời đi thành Đông, đến lúc đó tự nghĩ cách lo liệu cho bản thân mình đi.” Khương Thần bất động thanh sắc nói.
Dẫn theo một cái nữ tử bên người khiến cho hắn cảm thấy vô cùng phiền phức. Lục Tiểu Uyển hiện tại còn đang bị người khác truy tìm, vì thế đã bất tiện nay lại càng thêm bất tiện.
“Ngươi…ngoài kia còn bao nhiêu người chỉ cầu đứng cạnh ta một phút thôi…uổng công ngươi còn ghét bỏ.” Lục Tiểu Uyển khẽ lẩm nhẩm.
Nàng cũng không dám nói thẳng mặt với Khương Thần. Thanh niên này nàng chỉ thoáng tiếp xúc liền biết hắn là kiểu người không hiểu phong tình, đại đầu gỗ, mỹ nữ đứng trước mặt không biết thưởng thức, là cái người kì cục. Bản thân dù lợi thế sắc đẹp cũng vô tác dụng, vì vậy không dám vì thế mà khoe khoang, sợ chọc giận hắn, hắn lại bỏ lại nơi này.
Đến mức đi nhờ cứu trợ từ người khác?
Nàng chưa nghĩ tới chuyện đó.
Lần này lão bản nàng đã ra lệnh cho đám thuộc hạ nhẫn tâm thủ tiêu vệ sĩ bên cạnh nàng, chắc chắn hắn đã ra hạ sách. Nàng cũng không thể quay về công ty cũ được nữa.
Đến mức gọi điện cầu cứu người quen?
Không nói tới điện thoại hiện tại đã rơi mất, có người cho nàng mượn điện thoại, nàng cũng không có ai để nhờ trợ giúp cả.
Gọi về gia tộc?
Cha mẹ nàng sớm mất, hiện tại người trong tộc ngoại trừ coi nàng là công cụ kiếm tiền, liền không có ai quan tâm nàng sống chết.
Bằng hữu?
Nàng chính là không có. Leo lên được vị trí đại minh tinh, nàng đã vượt mặt không biết bao nhiêu các tiền bối. Bằng hữu vì thế cũng dần rời xa nàng, sợ đắc tội với bọn họ.
Nàng nhìn bề ngoài giống như có mọi thứ, nhưng thực ra lại không có thứ gì cả. Thân cô thế cô, chỉ có người yêu thích qua giọng ca, qua tư sắc.
Nàng mặc dù biết bản thân có số lượng người ưa thích đông đảo, thế nhưng nếu chuyện liên quan tới lợi ích bản thân, ai nguyện ý đứng ra vì nàng. Có lẽ không có ai cả.
Vì vậy, nàng thời điểm hiện tại, ngoại trừ dựa vào Khương Thần, liền không biết tìm ai để nhờ trợ giúp cả. Khương Thần hiện tại chính là cọng cỏ cứu mạng của nàng. Sống chết cũng phải theo hắn ra khỏi thành Đông, thoát ra khỏi tai mắt lão bản nàng rồi mới tính tiếp.
Tổng kết lại những điều đó, hiện tại nàng không được phép chọc giận Khương Thần, ngược lại trước mặt hắn phải giả một bộ bé ngoan. Đến lúc đó, bản thân mới được coi là an toàn.
Lúc này, cả hai người đã thuê một gian phòng nghỉ.
“Ngươi hiện tại đợi ở đây, nếu như muốn an toàn, tốt nhất liền đợi trong phòng đến khi ta trở về.”
Lục Tiểu Uyển nghe Khương Thần nói vậy, chỉ thoáng phụng phịu, sau đó gật đầu. Nàng cũng biết thời điểm hiện tại, bản thân đang gặp nguy hiểm, vì thế cũng không dám có nửa lời trái ý.
Hiện tại một mình ra ngoài, nếu như gặp đám người áo đen hôm qua, chắc chắn sẽ bị bắt về. Đến lúc đó, cũng không biết lão bản của nàng sẽ bắt nàng làm những việc gì.
Giới nghệ sĩ các nàng cũng không phải đơn giản như mọi người vẫn thường thấy.
Lục Tiểu Uyển nàng có thể từ số không đạt được thành tích như bây giờ mà vẫn giữ được tấm thân trong trắng, phải nói nàng là một nữ hài không phải thông minh bình thường.
Phía sau hậu trường kia là biết bao hình ảnh dơ dáy, những thủ đoạn bẩn thỉu để có thể dẫm đạp nhau đi lên. Đơn giản nhất liền chính là trao thân cho chính quản lí, chính lão bản, hoặc đối tác làm ăn lớn của lão bản để đánh đổi lấy sự nổi tiếng.
Cũng bởi vì từ chối nhiều lần loại mời mọc kia nên lần này, nàng mới lâm vào tình cảnh quẫn bách như thế.
Hiện tại, cách duy nhất liền là làm một người bình thường, hoặc là đổi sang một công ty mới. Thế nhưng, đổi một công ty giải trí mới, có chắc chắn rằng bản thân sẽ thoát khỏi vòng tròn kia không, khi mà đâu đâu cũng đủ những loại quy tắc ngầm.
Ngồi một mình trong phòng, nghĩ lại những chuyện vừa mới trải qua ngày hôm nay, nước mắt nàng không tự chủ lại trào ra.
Toàn bộ vệ sĩ đi theo đều là người thân thiết với nàng. Bình thường sẽ không rời nửa bước. Hôm nay vì bảo vệ nàng rời đi liền bị đám người áo đen đó nổ súng. Hiện tại cũng không biết còn sống hay đã chết.
“Có lẽ…nên sống một cuộc sống bình thường sẽ tốt hơn a.”
…
Hai ngày sau, Khương Thần rốt cuộc hoàn thành công việc suốt hơn hai tháng chuẩn bị.
Hắn quay trở lại khách sạn đón Lục Tiểu Uyển cùng rời khỏi thành Đông.
“Ngươi xảy ra chuyện gì?”
Về đến phòng ở, Khương Thần nhìn thấy Lục Tiểu Uyển đang nằm ủ rũ trên giường, khuôn mặt ảo não, miệng thỉnh thoảng lại mếu máo chỉ trực khóc.
“Ngươi làm sao hiện tại mới về, sợ chết ta a.”
Lục Tiểu Uyển cười yếu ớt nói. Hai mắt thủy linh chớp chớp xuất hiện sương mù.
“Ngươi có biết ngươi về chậm một ngày nữa ta liền chết đói hay không?”
Nhìn thấy Khương Thần vẻ mặt vẫn bình thản, Lục Tiểu Uyển khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, lúc này giống như gấu nhỏ, gầm lên giận dữ.
“Ngươi mấy hôm nay liền nhịn đói?” Khương Thần vẻ mặt có chút ngoài ý muốn hỏi lại.
“Ngươi chẳng bảo rằng ra ngoài rất nguy hiểm sao? Vì thế ta liền ở lì trong phòng a.”
Khương Thần nửa muốn cười, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Lục Tiểu Uyển như hiện tại, hắn liền không cười nổi. Không nghĩ rằng nha đầu này liền hai ngày hôm nay ở lì trong phòng nhịn đói đợi hắn về. Hắn nếu như không trở lại, có phải hay không nàng sẽ nhịn đói tới chết.
“Ngươi cười gì? Có phải thấy ta rất ngu ngốc?” Lục Tiểu Uyển ném cho hắn một cái nguýt dài, hai má nổi lên rặng mây hồng, lí nhí nói.
“Thôi được, trước tiên tìm chút gì ăn đã.” Khương Thần gương mặt lạnh giá cũng dịu đi chút ít. Dù sao đây lỗi cũng thuộc về hắn. Lúc dặn dò nàng, hắn cũng không nói kĩ, làm cho nàng hiểu sai ý của mình.
Khương Thần dự định dẫn Lục Tiểu Uyển kiếm chút gì ăn sau đó trở lại Vẫn Triết thành phố.
Lúc trước nói với nàng sau khi rời khỏi thành Đông mỗi người một ngả, hoàn toàn là đánh lừa nàng đây. Lâm Thải Hân nói muốn một lần được gặp nàng, vì vậy hắn làm sao để cho nàng rời đi dễ dàng vậy được. Chẳng may vừa rời khỏi hắn, nàng lại bị bắt lại, đến lúc đó đi đâu tìm nàng về cho Lâm Thải Hân.
Hắn cũng không muốn lại có lí do để tiểu nha đầu kia ngày ngày lải nhải bên tai mình.
Chỉ là hai người vừa mới bước ra khỏi cửa khách sạn, liền bị năm cỗ xe con chặn lại. Từ trên những chiếc xe con bước ra một đám người mặc đồ đen. Dẫn đầu là một nam tử tuổi ngoài ba mươi.
Trên người hắc khoác một bộ vest nâu lịch thiệp. Gọng kiếng vàng cùng với một chiếc mũ rộng vành.
Nam tử này mặc dù tuổi còn trẻ, thế nhưng lại học theo hội người cao tuổi, trên miệng ngậm lấy tẩu thuốc, tay chống gậy sắt. Mộ bộ dở dở ương ương không ra hình thù gì.
“Tiểu Uyển, ngươi làm ta bất ngờ a…từ chối lời mời của Mạnh tổng, chạy tới đây đi khách sạn cùng một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa.” Nam tử kia nhìn thấy bộ dáng Khương Thần, không nhịn được khinh thường. Đoạn hướng Lục Tiểu Uyển nói.
“Ngươi…ngươi tại sao lại tìm được ta? Ta không về, ta xin nghỉ việc, từ nay không làm việc cho ngươi nữa.” Lục Tiểu Uyển nhìn thấy đám người hung thần ác sát, vội vàng nói. Vốn hai ngày nhịn đói cộng thêm lo lắng khiến cho cơ thể suy nhược, lúc này gặp đám người kia, cộng thêm sợ hãi khiến cho bản thân nàng liền đứng không vững.
Nếu như Khương Thần ở bên không một tay ôm lấy nàng, không khéo nàng liền ngã lăn ra đất bất tỉnh.
“Ha ha…muốn tìm được ngươi có khó gì a…” Nam tử kia phả ra một hơi khói cười nhạt nói: “Còn về chuyện ngươi muốn nghỉ việc? Chuyện này không phải do ngươi…mau mau theo ta về nhận lỗi với Mạnh tổng, chuyện này còn có thể cứu vãn.”
“Ta không về…ta thừa biết các ngươi muốn chính là ta thân xác này, ta dù có chết cũng không để các ngươi đạt được mục đích.”
Nam tử kia nghe vậy, khuôn mặt hiện lên vẻ trào phúng:
“Ngươi nếu như không trở về phục thị Mạnh tổng, Lục gia các ngươi coi như xong.”
“Lục gia từ lâu đã không quan tâm đến sống chết của ta, bọn họ chỉ quan tâm ta kiếm được bao nhiêu tiền cho họ… Ngươi không cần đem Lục gia ra dọa nạt ta.” Lục Tiểu Uyển cười lạnh nói.
“Đúng là lấy Lục gia ra không dọa được ngươi…vậy còn Lục Quả Quả thì sao? Ha ha ha…” Nam tử kia mỉm cười nói. Một bộ tự tin nắm chắc thắng lợi trong tay.
“Quả Quả…các ngươi làm gì nàng? Các ngươi bắt giữ nàng là phạm pháp, ta sẽ báo cảnh sát.”
Lục Tiểu Uyển nghe thấy ba chữ Lục Quả Quả, lúc này vẻ ngoài kiên cường kia liền sụp đổ. Tâm thần có chút hoảng loạn. Lục Quả Quả là thân muội muội của nàng, hiện tại mới chỉ có sáu tuổi. Năm đó cha mẹ sinh ra nàng xong liền từ trần. Từ đó Lục Tiểu Uyển cùng muội muội nương tựa nhau mà sống.
Đến khi Lục Tiểu Uyển nổi tiếng, Lục gia mới cho hai người bước qua cổng nhà học Lục, Lục Quả Quả vì thế cũng ở tại Lục gia.
Tiếng là được Lục gia chăm sóc, thế nhưng là cầm giữ nàng để cho Lục Tiểu Uyển thay Lục gia kiếm tiền.
“Báo cảnh? Ha ha…ngươi sớm biết Mạnh tổng là người thế nào đi…ngươi nghĩ báo cảnh sát có ích lợi gì không?” Nam tử kia cười phá lên: “Khôn hồn liền theo ta trở về, Lục Quả Quả nàng liền an bình…nếu không…ha ha.”
Lục Tiểu Uyển phòng tuyến cuối cùng bị phá vỡ, lúc này dường như người mất hồn nói:
“Ta sẽ theo ngươi trở về…ngươi nhất định phải thả Quả Quả ra…”
“Ha ha, chỉ cần ngươi nghe lời, hai tỷ muội các ngươi liền không cần lo nghĩ gì cả…nàng cũng sẽ được an toàn.” Nam tử kia mỉm cười, tuy nhiên, sâu trong ánh mắt lại hiện lên vẻ ngoan độc.
“Được, ta theo ngươi trở về.”
Lục Tiểu Uyển khẽ nói, đoạn rời khỏi vòng tay Khương Thần, khuôn mặt hiện lên vẻ quyết tâm.
Nếu như lần này trở về, có thể lo được an toàn cho Lục Quả Qua xong, sau đó nếu như bị làm nhục, nàng cũng có thể lựa chọn tự tử.
Chỉ là vừa bước được hai bước, một thanh âm lạnh nhạt, hờ hững vang lên khiến cho nàng dừng bước:
“Ngươi nếu như trở về cùng bọn họ, liền muội muội ngươi cùng ngươi sau này cũng không còn thấy mặt trời.”
“Uy…ngươi đi nhanh như vậy làm gì?”
“Uy…ở cạnh một đại mỹ nữ như ta, ngươi cảm thấy khó chịu sao?”
“Uy…”
“Có ai từng nói ngươi rất phiền phức hay không?” Khương Thần lạnh nhạt nói.
“Ngươi…”
Lục Tiểu Uyển nghe Khương Thần nói vậy, đôi mắt trợn trừng lên. Từ trước đến giờ, nàng đi tới đâu cũng được cưng chiều, yêu mến, đã bao giờ chịu sự ghẻ lạnh như thế này. Tâm hồn thiếu nữ vì thế không khỏi cảm thấy ủy khuất.
“Ngươi học qua võ công sao?”
“Uy…tiểu Hân nói ngươi nhất định phải đối xử tốt với ta.”
“Không cần đem nàng ra trói buộc ta. Ba ngày nữa ta xong việc liền đưa ngươi rời đi thành Đông, đến lúc đó tự nghĩ cách lo liệu cho bản thân mình đi.” Khương Thần bất động thanh sắc nói.
Dẫn theo một cái nữ tử bên người khiến cho hắn cảm thấy vô cùng phiền phức. Lục Tiểu Uyển hiện tại còn đang bị người khác truy tìm, vì thế đã bất tiện nay lại càng thêm bất tiện.
“Ngươi…ngoài kia còn bao nhiêu người chỉ cầu đứng cạnh ta một phút thôi…uổng công ngươi còn ghét bỏ.” Lục Tiểu Uyển khẽ lẩm nhẩm.
Nàng cũng không dám nói thẳng mặt với Khương Thần. Thanh niên này nàng chỉ thoáng tiếp xúc liền biết hắn là kiểu người không hiểu phong tình, đại đầu gỗ, mỹ nữ đứng trước mặt không biết thưởng thức, là cái người kì cục. Bản thân dù lợi thế sắc đẹp cũng vô tác dụng, vì vậy không dám vì thế mà khoe khoang, sợ chọc giận hắn, hắn lại bỏ lại nơi này.
Đến mức đi nhờ cứu trợ từ người khác?
Nàng chưa nghĩ tới chuyện đó.
Lần này lão bản nàng đã ra lệnh cho đám thuộc hạ nhẫn tâm thủ tiêu vệ sĩ bên cạnh nàng, chắc chắn hắn đã ra hạ sách. Nàng cũng không thể quay về công ty cũ được nữa.
Đến mức gọi điện cầu cứu người quen?
Không nói tới điện thoại hiện tại đã rơi mất, có người cho nàng mượn điện thoại, nàng cũng không có ai để nhờ trợ giúp cả.
Gọi về gia tộc?
Cha mẹ nàng sớm mất, hiện tại người trong tộc ngoại trừ coi nàng là công cụ kiếm tiền, liền không có ai quan tâm nàng sống chết.
Bằng hữu?
Nàng chính là không có. Leo lên được vị trí đại minh tinh, nàng đã vượt mặt không biết bao nhiêu các tiền bối. Bằng hữu vì thế cũng dần rời xa nàng, sợ đắc tội với bọn họ.
Nàng nhìn bề ngoài giống như có mọi thứ, nhưng thực ra lại không có thứ gì cả. Thân cô thế cô, chỉ có người yêu thích qua giọng ca, qua tư sắc.
Nàng mặc dù biết bản thân có số lượng người ưa thích đông đảo, thế nhưng nếu chuyện liên quan tới lợi ích bản thân, ai nguyện ý đứng ra vì nàng. Có lẽ không có ai cả.
Vì vậy, nàng thời điểm hiện tại, ngoại trừ dựa vào Khương Thần, liền không biết tìm ai để nhờ trợ giúp cả. Khương Thần hiện tại chính là cọng cỏ cứu mạng của nàng. Sống chết cũng phải theo hắn ra khỏi thành Đông, thoát ra khỏi tai mắt lão bản nàng rồi mới tính tiếp.
Tổng kết lại những điều đó, hiện tại nàng không được phép chọc giận Khương Thần, ngược lại trước mặt hắn phải giả một bộ bé ngoan. Đến lúc đó, bản thân mới được coi là an toàn.
Lúc này, cả hai người đã thuê một gian phòng nghỉ.
“Ngươi hiện tại đợi ở đây, nếu như muốn an toàn, tốt nhất liền đợi trong phòng đến khi ta trở về.”
Lục Tiểu Uyển nghe Khương Thần nói vậy, chỉ thoáng phụng phịu, sau đó gật đầu. Nàng cũng biết thời điểm hiện tại, bản thân đang gặp nguy hiểm, vì thế cũng không dám có nửa lời trái ý.
Hiện tại một mình ra ngoài, nếu như gặp đám người áo đen hôm qua, chắc chắn sẽ bị bắt về. Đến lúc đó, cũng không biết lão bản của nàng sẽ bắt nàng làm những việc gì.
Giới nghệ sĩ các nàng cũng không phải đơn giản như mọi người vẫn thường thấy.
Lục Tiểu Uyển nàng có thể từ số không đạt được thành tích như bây giờ mà vẫn giữ được tấm thân trong trắng, phải nói nàng là một nữ hài không phải thông minh bình thường.
Phía sau hậu trường kia là biết bao hình ảnh dơ dáy, những thủ đoạn bẩn thỉu để có thể dẫm đạp nhau đi lên. Đơn giản nhất liền chính là trao thân cho chính quản lí, chính lão bản, hoặc đối tác làm ăn lớn của lão bản để đánh đổi lấy sự nổi tiếng.
Cũng bởi vì từ chối nhiều lần loại mời mọc kia nên lần này, nàng mới lâm vào tình cảnh quẫn bách như thế.
Hiện tại, cách duy nhất liền là làm một người bình thường, hoặc là đổi sang một công ty mới. Thế nhưng, đổi một công ty giải trí mới, có chắc chắn rằng bản thân sẽ thoát khỏi vòng tròn kia không, khi mà đâu đâu cũng đủ những loại quy tắc ngầm.
Ngồi một mình trong phòng, nghĩ lại những chuyện vừa mới trải qua ngày hôm nay, nước mắt nàng không tự chủ lại trào ra.
Toàn bộ vệ sĩ đi theo đều là người thân thiết với nàng. Bình thường sẽ không rời nửa bước. Hôm nay vì bảo vệ nàng rời đi liền bị đám người áo đen đó nổ súng. Hiện tại cũng không biết còn sống hay đã chết.
“Có lẽ…nên sống một cuộc sống bình thường sẽ tốt hơn a.”
…
Hai ngày sau, Khương Thần rốt cuộc hoàn thành công việc suốt hơn hai tháng chuẩn bị.
Hắn quay trở lại khách sạn đón Lục Tiểu Uyển cùng rời khỏi thành Đông.
“Ngươi xảy ra chuyện gì?”
Về đến phòng ở, Khương Thần nhìn thấy Lục Tiểu Uyển đang nằm ủ rũ trên giường, khuôn mặt ảo não, miệng thỉnh thoảng lại mếu máo chỉ trực khóc.
“Ngươi làm sao hiện tại mới về, sợ chết ta a.”
Lục Tiểu Uyển cười yếu ớt nói. Hai mắt thủy linh chớp chớp xuất hiện sương mù.
“Ngươi có biết ngươi về chậm một ngày nữa ta liền chết đói hay không?”
Nhìn thấy Khương Thần vẻ mặt vẫn bình thản, Lục Tiểu Uyển khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, lúc này giống như gấu nhỏ, gầm lên giận dữ.
“Ngươi mấy hôm nay liền nhịn đói?” Khương Thần vẻ mặt có chút ngoài ý muốn hỏi lại.
“Ngươi chẳng bảo rằng ra ngoài rất nguy hiểm sao? Vì thế ta liền ở lì trong phòng a.”
Khương Thần nửa muốn cười, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Lục Tiểu Uyển như hiện tại, hắn liền không cười nổi. Không nghĩ rằng nha đầu này liền hai ngày hôm nay ở lì trong phòng nhịn đói đợi hắn về. Hắn nếu như không trở lại, có phải hay không nàng sẽ nhịn đói tới chết.
“Ngươi cười gì? Có phải thấy ta rất ngu ngốc?” Lục Tiểu Uyển ném cho hắn một cái nguýt dài, hai má nổi lên rặng mây hồng, lí nhí nói.
“Thôi được, trước tiên tìm chút gì ăn đã.” Khương Thần gương mặt lạnh giá cũng dịu đi chút ít. Dù sao đây lỗi cũng thuộc về hắn. Lúc dặn dò nàng, hắn cũng không nói kĩ, làm cho nàng hiểu sai ý của mình.
Khương Thần dự định dẫn Lục Tiểu Uyển kiếm chút gì ăn sau đó trở lại Vẫn Triết thành phố.
Lúc trước nói với nàng sau khi rời khỏi thành Đông mỗi người một ngả, hoàn toàn là đánh lừa nàng đây. Lâm Thải Hân nói muốn một lần được gặp nàng, vì vậy hắn làm sao để cho nàng rời đi dễ dàng vậy được. Chẳng may vừa rời khỏi hắn, nàng lại bị bắt lại, đến lúc đó đi đâu tìm nàng về cho Lâm Thải Hân.
Hắn cũng không muốn lại có lí do để tiểu nha đầu kia ngày ngày lải nhải bên tai mình.
Chỉ là hai người vừa mới bước ra khỏi cửa khách sạn, liền bị năm cỗ xe con chặn lại. Từ trên những chiếc xe con bước ra một đám người mặc đồ đen. Dẫn đầu là một nam tử tuổi ngoài ba mươi.
Trên người hắc khoác một bộ vest nâu lịch thiệp. Gọng kiếng vàng cùng với một chiếc mũ rộng vành.
Nam tử này mặc dù tuổi còn trẻ, thế nhưng lại học theo hội người cao tuổi, trên miệng ngậm lấy tẩu thuốc, tay chống gậy sắt. Mộ bộ dở dở ương ương không ra hình thù gì.
“Tiểu Uyển, ngươi làm ta bất ngờ a…từ chối lời mời của Mạnh tổng, chạy tới đây đi khách sạn cùng một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa.” Nam tử kia nhìn thấy bộ dáng Khương Thần, không nhịn được khinh thường. Đoạn hướng Lục Tiểu Uyển nói.
“Ngươi…ngươi tại sao lại tìm được ta? Ta không về, ta xin nghỉ việc, từ nay không làm việc cho ngươi nữa.” Lục Tiểu Uyển nhìn thấy đám người hung thần ác sát, vội vàng nói. Vốn hai ngày nhịn đói cộng thêm lo lắng khiến cho cơ thể suy nhược, lúc này gặp đám người kia, cộng thêm sợ hãi khiến cho bản thân nàng liền đứng không vững.
Nếu như Khương Thần ở bên không một tay ôm lấy nàng, không khéo nàng liền ngã lăn ra đất bất tỉnh.
“Ha ha…muốn tìm được ngươi có khó gì a…” Nam tử kia phả ra một hơi khói cười nhạt nói: “Còn về chuyện ngươi muốn nghỉ việc? Chuyện này không phải do ngươi…mau mau theo ta về nhận lỗi với Mạnh tổng, chuyện này còn có thể cứu vãn.”
“Ta không về…ta thừa biết các ngươi muốn chính là ta thân xác này, ta dù có chết cũng không để các ngươi đạt được mục đích.”
Nam tử kia nghe vậy, khuôn mặt hiện lên vẻ trào phúng:
“Ngươi nếu như không trở về phục thị Mạnh tổng, Lục gia các ngươi coi như xong.”
“Lục gia từ lâu đã không quan tâm đến sống chết của ta, bọn họ chỉ quan tâm ta kiếm được bao nhiêu tiền cho họ… Ngươi không cần đem Lục gia ra dọa nạt ta.” Lục Tiểu Uyển cười lạnh nói.
“Đúng là lấy Lục gia ra không dọa được ngươi…vậy còn Lục Quả Quả thì sao? Ha ha ha…” Nam tử kia mỉm cười nói. Một bộ tự tin nắm chắc thắng lợi trong tay.
“Quả Quả…các ngươi làm gì nàng? Các ngươi bắt giữ nàng là phạm pháp, ta sẽ báo cảnh sát.”
Lục Tiểu Uyển nghe thấy ba chữ Lục Quả Quả, lúc này vẻ ngoài kiên cường kia liền sụp đổ. Tâm thần có chút hoảng loạn. Lục Quả Quả là thân muội muội của nàng, hiện tại mới chỉ có sáu tuổi. Năm đó cha mẹ sinh ra nàng xong liền từ trần. Từ đó Lục Tiểu Uyển cùng muội muội nương tựa nhau mà sống.
Đến khi Lục Tiểu Uyển nổi tiếng, Lục gia mới cho hai người bước qua cổng nhà học Lục, Lục Quả Quả vì thế cũng ở tại Lục gia.
Tiếng là được Lục gia chăm sóc, thế nhưng là cầm giữ nàng để cho Lục Tiểu Uyển thay Lục gia kiếm tiền.
“Báo cảnh? Ha ha…ngươi sớm biết Mạnh tổng là người thế nào đi…ngươi nghĩ báo cảnh sát có ích lợi gì không?” Nam tử kia cười phá lên: “Khôn hồn liền theo ta trở về, Lục Quả Quả nàng liền an bình…nếu không…ha ha.”
Lục Tiểu Uyển phòng tuyến cuối cùng bị phá vỡ, lúc này dường như người mất hồn nói:
“Ta sẽ theo ngươi trở về…ngươi nhất định phải thả Quả Quả ra…”
“Ha ha, chỉ cần ngươi nghe lời, hai tỷ muội các ngươi liền không cần lo nghĩ gì cả…nàng cũng sẽ được an toàn.” Nam tử kia mỉm cười, tuy nhiên, sâu trong ánh mắt lại hiện lên vẻ ngoan độc.
“Được, ta theo ngươi trở về.”
Lục Tiểu Uyển khẽ nói, đoạn rời khỏi vòng tay Khương Thần, khuôn mặt hiện lên vẻ quyết tâm.
Nếu như lần này trở về, có thể lo được an toàn cho Lục Quả Qua xong, sau đó nếu như bị làm nhục, nàng cũng có thể lựa chọn tự tử.
Chỉ là vừa bước được hai bước, một thanh âm lạnh nhạt, hờ hững vang lên khiến cho nàng dừng bước:
“Ngươi nếu như trở về cùng bọn họ, liền muội muội ngươi cùng ngươi sau này cũng không còn thấy mặt trời.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.