Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn
Quyển 2 - Chương 78: Bắc Tông bị dọa sợ
Băng Y Khả Khả
17/04/2020
“Xem ra Lưu Nguyệt Môn này đã ra khỏi bóng ma, ngay cả trận pháp hộ sơn
đều thu lại.” Tiếu Thiên khẽ nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia âm u,
trong khoảng thời gian này nếu không phải vướng bận trận pháp hộ sơn
kia, ông ta đã sớm tiêu diệt Lưu Nguyệt Môn đáng chết này.
Không để người Bắc Tông chờ bao lâu, đệ tử bảo hộ sơn môn đã đi ra, mặt không biểu tình nói: “Sơn Dung đại nhân cho các ngươi đi vào.”
“Hừ!”
Tiếu thiên hừ lạnh một tiếng, vênh váo tự đắc bước vào.
Nhưng Ngụy đại nhân đánh lén Sơn Dung kia lại nhíu mày lại, không biết vì sao cảm giác thái độ của đệ tử Lưu Nguyệt Môn này có chút vấn đề.
Nếu không phải có mười phần nắm chắc, sao Lưu Nguyệt Môn dám thả bọn họ vào sơn môn?
Nhưng ông ta cũng không có nghĩ nhiều, cho dù như thế nào, đối phương đều chỉ có một Thánh Cảnh, bọn họ lại có hai người, chỉ là trên nhân số đã chiếm được ưu thế……
Dọc theo đường đi, mọi người Bắc Tông tiếp nhận ánh mắt tức giận của đệ tử Lưu Nguyệt Môn, nhưng mà, những người đó như làm lơ bọn họ, kiêu căng ngạo mạn như từng con khổng tước cao ngạo, chỉ kém hất đuôi lên trời.
Nhưng khi đi vào trong phủ môn chủ, nghênh đón bọn họ lại là từng cái nhìn thịnh yến, dù sao tâm tính của đệ tử trẻ tuổi Bắc Tông không tốt, nhìn thấy loại tình huống này nhịn không được kinh ngạc lên tiếng cảm thán.
“Trời ạ, chân khí thật nồng đậm, chân khí này đại khái còn nhiều hơn Tụ Linh Trận cỡ lớn.”
“Các ngươi xem, những cái đó lại là Tử Quả Thụ và Chu Thụ Quả, Lưu Nguyệt Môn này cũng quá giàu có, loại đồ vật này đều tùy tiện đặt ở chỗ này……”
Có một số người thèm nhỏ dãi nước miếng đều thiếu chút nữa rớt xuống.
Ánh mắt của Tiếu Thiên chợt lóe, đáy mắt hiện lên một tia âm mang, nếu có thể nhận lấy Lưu Nguyệt Môn này, thực lực của Bắc Tông nhất định cường đại rất nhiều……
Lại vào lúc này, Ngụy đại nhân vẫn luôn không nói gì rốt cuộc đã mở miệng, giọng nói khàn khàn rõ ràng mang theo kinh ngạc: “Tụ Linh Trận cỡ lớn? Không đúng, chân khí này còn nồng đậm hơn Tụ Linh Trận cỡ lớn!”
“Tụ Linh Trận cỡ lớn?”
Cơ thể của mọi người run lên, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng của Ngụy đại nhân.
Tụ Linh Trận cỡ lớn kia là trận pháp thất cấp, chẳng lẽ trong Lưu Nguyệt Môn có được Luyện Trận Sư thất cấp? Sao có thể, trừ Lạc Nguyệt Đảo ra, ai còn xứng có được thất cấp?
Cũng khó trách người Bắc Tông không biết Quân Thanh Vũ là luyện chế thất cấp, từ khi tất cả mọi người bị nhốt ở trong Phong Vân Thành, Ngô phàm và đám người Tiếu Liễu sớm đã rời đi nhất định cho rằng tất cả thế lực đều bị diệt toàn quân, nếu ở trong cảm nhận của bọn họ Quân Thanh Vũ đã chết, vậy chuyện này không cần phải đang nói ra đỡ ảnh hưởng tâm tình.
Mà nếu bọn Ngô Phàm nói toàn bộ chuyện của Phong Vân Thành ra, có lẽ lúc này Tiếu Thiên tới Lưu Nguyệt Môn tìm phiền toái sẽ suy tính tốt một chút……
“May mắn, không sai, nhất định là may mắn.”
Chúng đệ tử nhìn nhau, vì khiếp sợ trong lòng mình tìm một câu trả lời hợp lý.
Trừ vận khí tốt ra bọn họ đã không tìm thấy bất luận lý do gì giải trừ nghi hoặc……
Kia mọi người tiến vào đệ tử Lưu Nguyệt Môn cười lạnh một tiếng, khóe môi hàm chứa nụ cười châm chọc, nhưng cái gì hắn cũng không giải thích, ngược lại là duỗi tay vung lên: “Sơn Dung đại nhân của chúng ta ở bên trong chờ ngươi.”
“Ừ.”
Tiếu Thiên gật đầu, ánh mắt lộ ra kiêu căng: “Ngụy đại nhân, chúng ta đi thôi, ta ngược lại muốn nhìn có phải Sơn Dung thật sự khỏi hẳn hay không.”
Không sai, lúc này, trừ tìm phiền toái ra, còn muốn nhìn xem Sơn Dung vốn bị phán tử hình có phải lại tung tăng nhảy nhót hay không……
Ngụy đại nhân nhíu mày lại, có cảm giác bất tường nói không nên lời, nhưng bây giờ rời khỏi rõ ràng không còn nữa kịp rồi, chỉ có thể đi theo Tiếu Thiên bước vào đại sảnh.
Bá bá bá!
Ở lúc bọn họ đi vào đại sảnh, ánh mắt mọi người đều nhất trí nhìn tới, dừng ở trên người mọi người.
Tiếu Thiên hơi hi chấn động, dù thế nào cũng không nghĩ tới người của chúng môn phái cũng đi tới nơi này. Nhưng càng khiến cho người ta kinh ngạc còn ở phía sau, khi nhìn thấy một số khuôn mặt quen thuộc kia, người đã từng đi Phong Vân Thành đều không tự chủ được mở to đôi mắt.
“Ngươi…… Không phải ngươi là Ngụy lão của Thiên Sơn Môn sao?”
“Còn có Thanh Oánh của Thanh Môn, ta đã từng gặp nàng một lần ở trong Phong Vân Thành.”
“Không! Không có khả năng, bọn họ hẳn là đã chết mới đúng, nhiều Thánh Cảnh vây công như vậy sao có thể sống sót? Chẳng lẽ là quỷ?”
Tuy người Bắc Tông đã rời đi sớm, nhưng cũng biết bên trong phủ thành chủ xảy ra chuyện, vô số Thánh Cảnh từ nơi trục xuất chạy ra, khiến người ta không thể ứng phó.
Nhưng vì sao bọn họ còn có thể xuất hiện ở chỗ này? Nói như thế……
Từng ánh mắt từ những khuôn mặt quen thuộc đó dời về phía trước, trong khoảnh khắc, một cổ hàn ý từ lòng bàn chân dâng lên, như khiến cả trái tim đều đóng băng.
Chỉ thấy phía trước, khóe môi của nữ tử mỉm cười, bạch y lay động, nhưng cười không đến đáy mắt, trong ánh mắt thanh lãnh là một mảnh lạnh lẽo, đôi mắt âm u như đêm tối kia lúc đảo qua Tiếu Thiên thì hơi ngừng một chút, một tia sát khí từ trên người nàng khuếch tán ra, không che dấu chút nào.
“Quân Thanh Vũ!”
Có một số đệ tử Bắc Tông gặp qua nữ tử đồng thời hít một ngụm khí lạnh, bọn họ rốt cuộc hiểu rõ vì sao trong Lưu Nguyệt Môn sẽ có Tụ Linh Trận cỡ lớn, thì ra nữ nhân này lại còn sống!
“Người Bắc Tông?” Nữ tử hơi nheo hai mắt lại, chậm rãi đứng lên, theo nàng đi vào, sát khí trên người kia càng thêm nồng đậm: “Nghe nói khoảng thời gian trước các ngươi tới tìm Lưu Nguyệt Môn ta gây rối, còn tổn thương Sơn Dung lão nhân?”
Tiếu Thiên hiển nhiên không biết năng lực của Quân Thanh Vũ, hừ lạnh một tiếng: “Thế thì sao? Thế đạo vốn là như thế, cường giả vi tôn, Lưu Nguyệt Môn yếu hơn Bắc Tông chúng ta, tự nhiên phải chuẩn bị tốt để bị thôn tính tiêu diệt!”
“Cường giả vi tôn?” Quân Thanh Vũ nở nụ cười: “Lời này cũng không sai, ta thích nghe, nhưng rất đáng tiếc, bị giết sẽ là Bắc Tông các ngươi!”
Tiếu Thiên đầu tiên là chấn động, như nghe được lời nói buồn cười gì đó nở nụ cười: “Nha đầu, ngươi tính là thứ gì? Ta là tới tìm Sơn Dung, ngươi một vãn bối nói xui xẻ cái gì? Cũng dám nói ẩu nói tả? Nói đến cùng Lưu Nguyệt Môn các ngươi chỉ có một Thánh Cảnh mà thôi, Bắc Tông chúng ta lại có hai người, chỉ bằng kẻ hèn Lưu Nguyệt Môn ngươi cũng dám nói lời cuồng vọng như thế?”
Đáy mắt của lão giả rõ ràng mang theo khinh thường, ánh mắt trào phúng đảo qua khuôn mặt tuyệt mỹ của nữ tử, theo ông ta, nha đầu này chỉ là một người không có thực lực gì mà thôi.
“Các vị.” Tiếu Thiên hắng giọng, ánh mắt nhìn về phía mọi người ở đây: “Kế tiếp là ân oán giữa Bắc Tông chúng ta và Lưu Nguyệt Môn, vẫn xin các vị rời đi, lần sau gặp mặt vẫn là bằng hữu, ta đại khái cũng có thể đoán được nguyên nhân Lưu Nguyệt Môn tìm các ngươi tới, nhưng chính là bởi vì bọn họ biết được Bắc Tông ta định ra tay lại lần nữa, sợ không địch lại, cho nên kéo các ngươi tới chống đỡ cục diện này, các ngươi vẫn đừng để những người này lợi dụng!”
Sắc mặt của Cố Ngôn đại biến, vừa định mở miệng, lại bị Quân Thanh Vũ giơ tay ngăn lại. Nàng như vẫn không tức giận, khóe môi cong lên nụ cười nhàn nhạt, cười như không cười nhìn Tiếu Thiên mặt đầy châm chọc.
Người của tất cả môn phái đều không đáp lời, ngược lại chuyển ánh mắt về phía Quân Thanh Vũ, ánh mắt kia như ở dò hỏi ý kiến của nàng……
Ngụy đại nhân ở bên cạnh vẫn luôn quan sát tình thế thì nhíu mày, theo lý thuyết, cho dù những môn phái đó tin Tiếu Thiên nói, thì cũng nên là Cố Ngôn và Sơn Dung, vì sao lại là tiểu nha đầu này?
Trong này khẳng định có vấn đề gì đó!
Nhưng rất rõ ràng, Tiếu Thiên không có nhãn lực tốt như vậy, ông ta cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Các vị, ta hạn cho các ngươi nửa canh giờ rời khỏi nơi này, nếu không chính là địch với Bắc Tông chúng ta, bây giờ Bắc Tông đã thuộc sở hữu của Lạc Nguyệt Đảo, gần đây Lạc Nguyệt Đảo kia gia nhập không ít cường giả Thánh Cảnh, các ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn họ! Ở lại nơi này chỉ là mất nhiều hơn được, hà tất vì những tiểu nhân âm hiểm đó đắc tội thế lực cường đại như vậy giống Lưu Nguyệt Môn?”
Nói xong lời này, ông ta đắc ý nhìn về phía Sơn Dung, khóe môi hàm chứa châm biếm.
Theo ông ta chỉ cần mình nói lời này, người của những thế lực đó nhất định sẽ lựa chọn rời đi, bàn tính của Sơn Dung cũng coi nhưý mất đi hiệu lực.
Nghĩ dựa vào những người này tới chống đỡ? Quả thật là đang nằm mơ! Cũng không nhìn xem hậu trường của Bắc Tông là ai.
“Lạc Nguyệt Đảo?”
Phía dưới phát ra một tiếng cười nhạo, rồi sau đó mọi người không hề cố kỵ mở ra nghị luận.
“Còn không phải là lạc nguyệt đảo vì để mình vĩnh viễn ở thứ nhất, cho nên giết thiên tài của những khác môn phái sao?”
“Đúng vậy! Loại tác phong như Lạc Nguyệt Đảo này sớm muộn gì cũng sẽ té ngã!”
“Ha ha, chúng ta còn không tìm Lạc Nguyệt Đảo đáng chết kia tính sổ, ngươi con mẹ nó lại còn dám dùng Lạc Nguyệt Đảo tới uy hiếp chúng ta? Chỉ là chúng ta còn không có nghĩ đến Bắc Tông lại gia nhập Lạc Nguyệt Đảo, một khi đã như vậy, vậy khiến Bắc Tông đi chôn cùng trước!”
Sắc mặt của Tiếu Thiên trầm xuống một chút.
Ông ta không nghĩ tới người của những môn phái này to gan lớn mật như vậy, cũng dám đối nghịch với Lạc Nguyệt Đảo, đây không phải là tìm chết thì là cái gì?
Ngay ở lúc Tiếu Thiên muốn tiếp tục mở miệng, môn chủ Thiên Sơn Môn Lâm Thiên nhin Quân Thanh Vũ: “Minh chủ, muốn chúng ta giúp ngươi phế đi những người này hay không?”
Cái…… Cái gì?
Minh chủ?
Mọi người Bắc Tông khiếp sợ há to miệng, cằm đều thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bọn họ không nghe lầm chứ? Môn chủ Thiên Sơn Môn lại gọi nữ tử trẻ tuổi kia là minh chủ?
Mà Tiếu Thiên vẫn duy trì tư thế há mồm muốn nói chuyện, cả khuôn mặt già đều cứng đờ, khuôn mặt của ông ta thay đổi thất thường, trong lúc nhất thời không thể phục hồi tinh thần lại từ trong xưng hô này……
Lâm Thiên xác thật là cố ý! Ông phải khiến cho những lão bất tử này nhìn xem nữ tử vừa rồi bị ông không để ở trong mắt rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh lớn!
“Ngươi…… Vừa rồi ngươi gọi nàng là cái gì?” Trong lúc nhất thời đầu óc của Tiếu Thiên không thể súy nghĩ, ngơ ngẩn hỏi.
“Thì ra đường đường là cường giả Thánh Cảnh nhưng lỗ tai lại có vấn đề.” Lâm Thiên cười nhạo một tiếng: “Vừa rồi không phải ngươi nói minh chủ không có tư cách nói chuyện sao? Nếu nàng đã là minh chủ của liên minh đại lục này đều không có tư cách, không biết ai sẽ có tư cách này, a, đúng rồi, quên nói với ngươi, nàng chẳng những là minh chủ thành lập liên minh mới của chúng ta, còn là sư phụ của Sơn Dung đại nhân, một Luyện Trận Sư thất cấp!”
Ầm!
Như một đạo sấm sét đánh vào trong lòng, toàn bộ cơ thể của Tiếu Thiên đều run rẩy vài cái. Không thể không nói ông ta xác thật bị dọa rồi, trong lúc nhất thời phản ứng nên có đều quên mất……
Đột nhiên, một trận hơi thở cường đại từ sau lưng đánh tới.
Tiếu Thiên dần hoàn hồn nhìn lại, lại thấy năm bóng dáng huấn luyện nghiêm chỉnh xẹt qua hư không như đám may bay đến rất nhanh rơi xuống trước mặt mọi người.
“Thánh Cảnh?”
Ánh mắt của Tiếu Thiên chợt lóe một cái, nơi này sao lại có Thánh Cảnh? Hơn nữa lại là năm người… Chẳng lẽ là người Lạc Nguyệt Đảo nhận thấy được tình hình bên này, cho nên phái người đến giúp đỡ?
Không để người Bắc Tông chờ bao lâu, đệ tử bảo hộ sơn môn đã đi ra, mặt không biểu tình nói: “Sơn Dung đại nhân cho các ngươi đi vào.”
“Hừ!”
Tiếu thiên hừ lạnh một tiếng, vênh váo tự đắc bước vào.
Nhưng Ngụy đại nhân đánh lén Sơn Dung kia lại nhíu mày lại, không biết vì sao cảm giác thái độ của đệ tử Lưu Nguyệt Môn này có chút vấn đề.
Nếu không phải có mười phần nắm chắc, sao Lưu Nguyệt Môn dám thả bọn họ vào sơn môn?
Nhưng ông ta cũng không có nghĩ nhiều, cho dù như thế nào, đối phương đều chỉ có một Thánh Cảnh, bọn họ lại có hai người, chỉ là trên nhân số đã chiếm được ưu thế……
Dọc theo đường đi, mọi người Bắc Tông tiếp nhận ánh mắt tức giận của đệ tử Lưu Nguyệt Môn, nhưng mà, những người đó như làm lơ bọn họ, kiêu căng ngạo mạn như từng con khổng tước cao ngạo, chỉ kém hất đuôi lên trời.
Nhưng khi đi vào trong phủ môn chủ, nghênh đón bọn họ lại là từng cái nhìn thịnh yến, dù sao tâm tính của đệ tử trẻ tuổi Bắc Tông không tốt, nhìn thấy loại tình huống này nhịn không được kinh ngạc lên tiếng cảm thán.
“Trời ạ, chân khí thật nồng đậm, chân khí này đại khái còn nhiều hơn Tụ Linh Trận cỡ lớn.”
“Các ngươi xem, những cái đó lại là Tử Quả Thụ và Chu Thụ Quả, Lưu Nguyệt Môn này cũng quá giàu có, loại đồ vật này đều tùy tiện đặt ở chỗ này……”
Có một số người thèm nhỏ dãi nước miếng đều thiếu chút nữa rớt xuống.
Ánh mắt của Tiếu Thiên chợt lóe, đáy mắt hiện lên một tia âm mang, nếu có thể nhận lấy Lưu Nguyệt Môn này, thực lực của Bắc Tông nhất định cường đại rất nhiều……
Lại vào lúc này, Ngụy đại nhân vẫn luôn không nói gì rốt cuộc đã mở miệng, giọng nói khàn khàn rõ ràng mang theo kinh ngạc: “Tụ Linh Trận cỡ lớn? Không đúng, chân khí này còn nồng đậm hơn Tụ Linh Trận cỡ lớn!”
“Tụ Linh Trận cỡ lớn?”
Cơ thể của mọi người run lên, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng của Ngụy đại nhân.
Tụ Linh Trận cỡ lớn kia là trận pháp thất cấp, chẳng lẽ trong Lưu Nguyệt Môn có được Luyện Trận Sư thất cấp? Sao có thể, trừ Lạc Nguyệt Đảo ra, ai còn xứng có được thất cấp?
Cũng khó trách người Bắc Tông không biết Quân Thanh Vũ là luyện chế thất cấp, từ khi tất cả mọi người bị nhốt ở trong Phong Vân Thành, Ngô phàm và đám người Tiếu Liễu sớm đã rời đi nhất định cho rằng tất cả thế lực đều bị diệt toàn quân, nếu ở trong cảm nhận của bọn họ Quân Thanh Vũ đã chết, vậy chuyện này không cần phải đang nói ra đỡ ảnh hưởng tâm tình.
Mà nếu bọn Ngô Phàm nói toàn bộ chuyện của Phong Vân Thành ra, có lẽ lúc này Tiếu Thiên tới Lưu Nguyệt Môn tìm phiền toái sẽ suy tính tốt một chút……
“May mắn, không sai, nhất định là may mắn.”
Chúng đệ tử nhìn nhau, vì khiếp sợ trong lòng mình tìm một câu trả lời hợp lý.
Trừ vận khí tốt ra bọn họ đã không tìm thấy bất luận lý do gì giải trừ nghi hoặc……
Kia mọi người tiến vào đệ tử Lưu Nguyệt Môn cười lạnh một tiếng, khóe môi hàm chứa nụ cười châm chọc, nhưng cái gì hắn cũng không giải thích, ngược lại là duỗi tay vung lên: “Sơn Dung đại nhân của chúng ta ở bên trong chờ ngươi.”
“Ừ.”
Tiếu Thiên gật đầu, ánh mắt lộ ra kiêu căng: “Ngụy đại nhân, chúng ta đi thôi, ta ngược lại muốn nhìn có phải Sơn Dung thật sự khỏi hẳn hay không.”
Không sai, lúc này, trừ tìm phiền toái ra, còn muốn nhìn xem Sơn Dung vốn bị phán tử hình có phải lại tung tăng nhảy nhót hay không……
Ngụy đại nhân nhíu mày lại, có cảm giác bất tường nói không nên lời, nhưng bây giờ rời khỏi rõ ràng không còn nữa kịp rồi, chỉ có thể đi theo Tiếu Thiên bước vào đại sảnh.
Bá bá bá!
Ở lúc bọn họ đi vào đại sảnh, ánh mắt mọi người đều nhất trí nhìn tới, dừng ở trên người mọi người.
Tiếu Thiên hơi hi chấn động, dù thế nào cũng không nghĩ tới người của chúng môn phái cũng đi tới nơi này. Nhưng càng khiến cho người ta kinh ngạc còn ở phía sau, khi nhìn thấy một số khuôn mặt quen thuộc kia, người đã từng đi Phong Vân Thành đều không tự chủ được mở to đôi mắt.
“Ngươi…… Không phải ngươi là Ngụy lão của Thiên Sơn Môn sao?”
“Còn có Thanh Oánh của Thanh Môn, ta đã từng gặp nàng một lần ở trong Phong Vân Thành.”
“Không! Không có khả năng, bọn họ hẳn là đã chết mới đúng, nhiều Thánh Cảnh vây công như vậy sao có thể sống sót? Chẳng lẽ là quỷ?”
Tuy người Bắc Tông đã rời đi sớm, nhưng cũng biết bên trong phủ thành chủ xảy ra chuyện, vô số Thánh Cảnh từ nơi trục xuất chạy ra, khiến người ta không thể ứng phó.
Nhưng vì sao bọn họ còn có thể xuất hiện ở chỗ này? Nói như thế……
Từng ánh mắt từ những khuôn mặt quen thuộc đó dời về phía trước, trong khoảnh khắc, một cổ hàn ý từ lòng bàn chân dâng lên, như khiến cả trái tim đều đóng băng.
Chỉ thấy phía trước, khóe môi của nữ tử mỉm cười, bạch y lay động, nhưng cười không đến đáy mắt, trong ánh mắt thanh lãnh là một mảnh lạnh lẽo, đôi mắt âm u như đêm tối kia lúc đảo qua Tiếu Thiên thì hơi ngừng một chút, một tia sát khí từ trên người nàng khuếch tán ra, không che dấu chút nào.
“Quân Thanh Vũ!”
Có một số đệ tử Bắc Tông gặp qua nữ tử đồng thời hít một ngụm khí lạnh, bọn họ rốt cuộc hiểu rõ vì sao trong Lưu Nguyệt Môn sẽ có Tụ Linh Trận cỡ lớn, thì ra nữ nhân này lại còn sống!
“Người Bắc Tông?” Nữ tử hơi nheo hai mắt lại, chậm rãi đứng lên, theo nàng đi vào, sát khí trên người kia càng thêm nồng đậm: “Nghe nói khoảng thời gian trước các ngươi tới tìm Lưu Nguyệt Môn ta gây rối, còn tổn thương Sơn Dung lão nhân?”
Tiếu Thiên hiển nhiên không biết năng lực của Quân Thanh Vũ, hừ lạnh một tiếng: “Thế thì sao? Thế đạo vốn là như thế, cường giả vi tôn, Lưu Nguyệt Môn yếu hơn Bắc Tông chúng ta, tự nhiên phải chuẩn bị tốt để bị thôn tính tiêu diệt!”
“Cường giả vi tôn?” Quân Thanh Vũ nở nụ cười: “Lời này cũng không sai, ta thích nghe, nhưng rất đáng tiếc, bị giết sẽ là Bắc Tông các ngươi!”
Tiếu Thiên đầu tiên là chấn động, như nghe được lời nói buồn cười gì đó nở nụ cười: “Nha đầu, ngươi tính là thứ gì? Ta là tới tìm Sơn Dung, ngươi một vãn bối nói xui xẻ cái gì? Cũng dám nói ẩu nói tả? Nói đến cùng Lưu Nguyệt Môn các ngươi chỉ có một Thánh Cảnh mà thôi, Bắc Tông chúng ta lại có hai người, chỉ bằng kẻ hèn Lưu Nguyệt Môn ngươi cũng dám nói lời cuồng vọng như thế?”
Đáy mắt của lão giả rõ ràng mang theo khinh thường, ánh mắt trào phúng đảo qua khuôn mặt tuyệt mỹ của nữ tử, theo ông ta, nha đầu này chỉ là một người không có thực lực gì mà thôi.
“Các vị.” Tiếu Thiên hắng giọng, ánh mắt nhìn về phía mọi người ở đây: “Kế tiếp là ân oán giữa Bắc Tông chúng ta và Lưu Nguyệt Môn, vẫn xin các vị rời đi, lần sau gặp mặt vẫn là bằng hữu, ta đại khái cũng có thể đoán được nguyên nhân Lưu Nguyệt Môn tìm các ngươi tới, nhưng chính là bởi vì bọn họ biết được Bắc Tông ta định ra tay lại lần nữa, sợ không địch lại, cho nên kéo các ngươi tới chống đỡ cục diện này, các ngươi vẫn đừng để những người này lợi dụng!”
Sắc mặt của Cố Ngôn đại biến, vừa định mở miệng, lại bị Quân Thanh Vũ giơ tay ngăn lại. Nàng như vẫn không tức giận, khóe môi cong lên nụ cười nhàn nhạt, cười như không cười nhìn Tiếu Thiên mặt đầy châm chọc.
Người của tất cả môn phái đều không đáp lời, ngược lại chuyển ánh mắt về phía Quân Thanh Vũ, ánh mắt kia như ở dò hỏi ý kiến của nàng……
Ngụy đại nhân ở bên cạnh vẫn luôn quan sát tình thế thì nhíu mày, theo lý thuyết, cho dù những môn phái đó tin Tiếu Thiên nói, thì cũng nên là Cố Ngôn và Sơn Dung, vì sao lại là tiểu nha đầu này?
Trong này khẳng định có vấn đề gì đó!
Nhưng rất rõ ràng, Tiếu Thiên không có nhãn lực tốt như vậy, ông ta cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Các vị, ta hạn cho các ngươi nửa canh giờ rời khỏi nơi này, nếu không chính là địch với Bắc Tông chúng ta, bây giờ Bắc Tông đã thuộc sở hữu của Lạc Nguyệt Đảo, gần đây Lạc Nguyệt Đảo kia gia nhập không ít cường giả Thánh Cảnh, các ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn họ! Ở lại nơi này chỉ là mất nhiều hơn được, hà tất vì những tiểu nhân âm hiểm đó đắc tội thế lực cường đại như vậy giống Lưu Nguyệt Môn?”
Nói xong lời này, ông ta đắc ý nhìn về phía Sơn Dung, khóe môi hàm chứa châm biếm.
Theo ông ta chỉ cần mình nói lời này, người của những thế lực đó nhất định sẽ lựa chọn rời đi, bàn tính của Sơn Dung cũng coi nhưý mất đi hiệu lực.
Nghĩ dựa vào những người này tới chống đỡ? Quả thật là đang nằm mơ! Cũng không nhìn xem hậu trường của Bắc Tông là ai.
“Lạc Nguyệt Đảo?”
Phía dưới phát ra một tiếng cười nhạo, rồi sau đó mọi người không hề cố kỵ mở ra nghị luận.
“Còn không phải là lạc nguyệt đảo vì để mình vĩnh viễn ở thứ nhất, cho nên giết thiên tài của những khác môn phái sao?”
“Đúng vậy! Loại tác phong như Lạc Nguyệt Đảo này sớm muộn gì cũng sẽ té ngã!”
“Ha ha, chúng ta còn không tìm Lạc Nguyệt Đảo đáng chết kia tính sổ, ngươi con mẹ nó lại còn dám dùng Lạc Nguyệt Đảo tới uy hiếp chúng ta? Chỉ là chúng ta còn không có nghĩ đến Bắc Tông lại gia nhập Lạc Nguyệt Đảo, một khi đã như vậy, vậy khiến Bắc Tông đi chôn cùng trước!”
Sắc mặt của Tiếu Thiên trầm xuống một chút.
Ông ta không nghĩ tới người của những môn phái này to gan lớn mật như vậy, cũng dám đối nghịch với Lạc Nguyệt Đảo, đây không phải là tìm chết thì là cái gì?
Ngay ở lúc Tiếu Thiên muốn tiếp tục mở miệng, môn chủ Thiên Sơn Môn Lâm Thiên nhin Quân Thanh Vũ: “Minh chủ, muốn chúng ta giúp ngươi phế đi những người này hay không?”
Cái…… Cái gì?
Minh chủ?
Mọi người Bắc Tông khiếp sợ há to miệng, cằm đều thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bọn họ không nghe lầm chứ? Môn chủ Thiên Sơn Môn lại gọi nữ tử trẻ tuổi kia là minh chủ?
Mà Tiếu Thiên vẫn duy trì tư thế há mồm muốn nói chuyện, cả khuôn mặt già đều cứng đờ, khuôn mặt của ông ta thay đổi thất thường, trong lúc nhất thời không thể phục hồi tinh thần lại từ trong xưng hô này……
Lâm Thiên xác thật là cố ý! Ông phải khiến cho những lão bất tử này nhìn xem nữ tử vừa rồi bị ông không để ở trong mắt rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh lớn!
“Ngươi…… Vừa rồi ngươi gọi nàng là cái gì?” Trong lúc nhất thời đầu óc của Tiếu Thiên không thể súy nghĩ, ngơ ngẩn hỏi.
“Thì ra đường đường là cường giả Thánh Cảnh nhưng lỗ tai lại có vấn đề.” Lâm Thiên cười nhạo một tiếng: “Vừa rồi không phải ngươi nói minh chủ không có tư cách nói chuyện sao? Nếu nàng đã là minh chủ của liên minh đại lục này đều không có tư cách, không biết ai sẽ có tư cách này, a, đúng rồi, quên nói với ngươi, nàng chẳng những là minh chủ thành lập liên minh mới của chúng ta, còn là sư phụ của Sơn Dung đại nhân, một Luyện Trận Sư thất cấp!”
Ầm!
Như một đạo sấm sét đánh vào trong lòng, toàn bộ cơ thể của Tiếu Thiên đều run rẩy vài cái. Không thể không nói ông ta xác thật bị dọa rồi, trong lúc nhất thời phản ứng nên có đều quên mất……
Đột nhiên, một trận hơi thở cường đại từ sau lưng đánh tới.
Tiếu Thiên dần hoàn hồn nhìn lại, lại thấy năm bóng dáng huấn luyện nghiêm chỉnh xẹt qua hư không như đám may bay đến rất nhanh rơi xuống trước mặt mọi người.
“Thánh Cảnh?”
Ánh mắt của Tiếu Thiên chợt lóe một cái, nơi này sao lại có Thánh Cảnh? Hơn nữa lại là năm người… Chẳng lẽ là người Lạc Nguyệt Đảo nhận thấy được tình hình bên này, cho nên phái người đến giúp đỡ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.