Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn
Quyển 2 - Chương 107: Đột phá Thánh Cảnh
Băng Y Khả Khả
15/05/2020
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Ầm!
Ngay ở lúc Lăng Vi xông về phía Quân Thanh Vũ, một cổ hơi thở lạnh băng từ phía sau bắn đến, đập mạnh ở trên thân thể của nàng ta, còn chưa chờ nàng ta phản ứng lại đã ngã văng ra ngoài, lực đạo cường đại kia lập tức khiến nàng ta phun ra máu tươi, khuôn mặt dữ tợn tái nhợt một mảnh.
Bạch y ở trong gió khẽ bay, lại bao phủ từng dòng hàn khí.
Cơ thể của Lăng Vi chấn động, kinh ngạc ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân, khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo kia của đối phương, lòng của nàng ta không nhịn được run rẩy.
Chỉ là một ánh mắt, đã khiến tâm lý phòng bị của nàng ta nháy mắt biến mất, mặt lộ vẻ điên cuồng hét: “Không! Đừng giết ta, ta xin ngươi đừng giết ta!”
Nàng hét khàn cả giọng, còn mang theo tia run rẩy…
Nam nhân từ từ giơ bạc kiếm trong tay lên, tia sáng lạnh lẽo gai người đập ở trong mắt nàng ta, cũng không để ý gì nữa mà nhào về phía Vô Tình, cánh tay ôm đùi của hắn…
Nhưng ở lúc Lăng Vi còn chưa tới trước mặt nam nhân, đã bị khí thế cường đại kia bắn bay ra, cơ thể chật vật đập vào một thân cây.
“Ta… Ta xin ngươi, đừng giết ta…”
Lăng Vi run rẩy, sợ hãi từ từ xâm nhập vào cả trái tim của nàng ta, giờ khắc này nàng lại hối hận như thế, hối hận theo gia gia đi tới Lưu Nguyệt Môn.
Nếu không cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy…
Nam nhân nâng ánh mắt lạnh nhạt lên, nhấc chân đi về phía Lăng Vi, phụt một tiếng, bạc kiếm trong tay chợt lóe, cắt qua cổ họng của Lăng Vi.
Cơ thể của Lăng Vi cứng đờ, không dám tin mở to hai mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như tiên nhân kia, dù thế nào cũng không nghĩ tới, nam nhân có khí chất tiên nhân như thế, lại cũng sẽ ra tay với một nữ nhân, thậm chí không có một tia thương hương tiếc ngọc…
“Ngươi… Thật tàn nhẫn!”
Nàng ta khẽ nhắm hai mắt lại, khuôn mặt dữ tợn tái nhợt đến trong suốt như thế, máu tươi từ khóe miệng dần chảy ra, ở dưới ánh sáng tỏa ra màu sắc mỹ lệ…
Nhưng mà cho dù như thế, bạc kiếm trong tay nam nhân lại không nhiễm máu, chói lọi rực rỡ.
“Vi Nhi!” Lúc Lăng Thiên quay đầu đã nhìn thấy một màn tê tâm liệt phế này, khóe mắt muốn nứt ra hét lớn, tức giận mãnh liệt khiến ông ta đánh mất lý trí, rút kiếm đâm về phía nam nhân đưa lưng về phía ông ta.
“Đi tìm chết cho ta!”
Ầm!
Gió lốc lạnh băng từ trên người nam nhân kéo dài ra, dừng ở trên ngực của Lăng Thiên, cơ thể của ông ta lập tức bay ra ngoài, ngã thật mạnh xuống đất.
Lại ở lúc ông ta ngã ra ngoài, vũ khí rời ra khỏi tay, chợt từ trên bầu trời rơi xuống, chuẩn xác không lầm đâm vào ngực của ông ta…
Lăng Thiên trợn to mắt, máu tươi từ trong ngực trào ra, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng của Vô Tình, hơi hé miệng, nhưng một câu cuối cùng cũng không nói đầu đã nghiêng sang một bên dấu hiệu mất đi tính mạng.
Đoán chừng, Lăng Thiên là người chết nghẹn khuất nhất nơi này.
Vô Tình không giết ông ta, ông ta lại chết ở dưới vũ khí của mình, còn có ai sẽ xui xẻo đến loại trình độ này…
“Vô Tình.”
Quân Thanh Vũ nhìn nam nhân đi về phía mình, trong lòng bất giác khẩn trương, bước chân lui về phía sau mấy bước.
Với hắn mà nói, nàng căn bản không nghĩ trả lời như thế nào mới tốt…
“Thanh Nhi.”
Vô Tình rũ mắt nhìn nữ tử trước mắt, môi mỏng khẽ mím, chỉ là lời nói kia còn chưa nói ra miệng, một thân thể nho nhỏ xuất hiện ở trước mặt Quân Thanh Vũ.
“Mẫu thân, nơi này có thật nhiều Thánh Cảnh, Hoàng Nhi ăn bọn họ cũng có thể tới Thánh Cảnh!”
Tiểu Hoàng Nhi hưng phấn nở nụ cười, ánh mắt tỏa sáng nhìn những Thánh Cảnh đầy trời đó, rồi sau đó quay đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ: “Mẫu thân, Hoàng Nhi có thể đi ăn bọn họ không?”
Quân Thanh Vũ vội vàng gật đầu: “Cẩn thận ăn đau bụng.”
“Yên tâm đi, mẫu thân, Hoàng Nhi đều có chừng mực.”
Tiểu Hoàng Nhi tươi cười sáng lạn, hai mắt thiên chân vô tà lại nhiễm tia khát máu, thân thể nho nhỏ kia ở trước mặt mọi người phóng lớn, rất nhanh đã biến thành một Phượng Hoàng khổng lồ.
Vô Tình nhíu mày lại, hơi thở lạnh lẽo trên người càng đậm.
Lần thứ ba cầu hôn lại bị người chặn ngang, đổi thành bất luận người nào chỉ sợ đều sẽ lâm vào hoàn cảnh điên cuồng…
“Thanh Nhi, ta…”
Ánh mắt nam nhân dừng ở trên khuôn mặt có chút hoảng loạn của Quân Thanh Vũ, há mồm muốn dò hỏi nàng đáp án lần nữa, nhưng cố tình ông trời giống như muốn hắn không qua được, lời nói kia còn chưa nói xong, không trung truyền đến một tiếng cười sang sảng.
“Quân cô nương, Mị Nhi, có phải ta đã tới chậm hay không? Xem ra chiến đấu đã kết thúc!”
Thành chủ cười to hai tiếng, từ trong hư không đi xuống, trên khuôn mặt anh tuấn của ông trần đầy ý cười, đôi mắt đảo qua từ trên người Quân Thanh Vũ, rơi về phía Mị Nhi ở chỗ không xa.
Một khắc kia, vẻ mặt của ông dần nhu hòa, ánh mắt tràn ngập ấm áp, bỗng nhiên, ông cảm nhận được phía trước truyền đến một đạo hàn khí đập thẳng vào linh hồn, bất giác sửng sốt một chút, đưa mắt nhìn về phía bóng dáng thon dài trong ánh sáng kia…
“Quân cô nương, không biết vị này là người phương nào? Hình nhứ không quá thiện cảm với ta.”
Thành chủ có chút nghi hoặc, hơi thở của nam nhân này rất xa lạ, hình như chưa từng gặp qua, quan trọng hơn là, thực lực của hắn hình như là ở Thần Cảnh…
Trên đại lục, có người có thể đột phá đến Thần Cảnh?
Thành chủ ngây ngẩn cả người, ngay ở lúc hắn chần chờ, nam nhân phía trước chậm rãi xoay người, dưới ánh mặt trời, bạch y khẽ bay, trong đôi mắt lạnh kia lộ ra hàn khí lạnh thấu xương, dù là giọng nói cũng đều lạnh băng vô tình như thế.
“Cút!”
Ầm!
Lực lượng cường đại mà kinh người từ trên người nam nhân từ từ phát ra, thành chủ còn chưa từ trong kinh ngạc hoàn hồn lại đã nhìn thấy gió lốc mãnh liệt kia, giờ khắc này, căn bản không kịp khiến ông né tránh, ầm một tiếng, nháy mắt bước chân của ông lui về phía sau vài bước.
Quân Thanh Vũ ngây ngẩn cả người, không đợi nàng có phản ứng, một bàn tay to ôm eo nàng, xoạt một tiếng biến mất ở trong đình viện…
Trong phòng tinh xảo, mùi hương từ từ dâng lên, Vô Tình lại không buông tay, bàn tay to của hắn ôm chặt thân thể của Quân Thanh Vũ, rũ mắt nghiêm túc nhìn nàng.
“Bây giờ không có người quấy rầy chúng ta, nàng có thể trả lời vấn đề của ta rồi.”
Quân Thanh Vũ ngẩn ra, ngửa đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân, trái tim run rẩy, theo bản năng muốn lui về phía sau hai bước.
Nhưng mà, sao Vô Tình có thể cho nàng cơ hội bỏ chạy? Giam cầm nữ tử ở bên người, trong mắt lạnh hơi nheo lại xẹt qua một tia sáng.
“Hôm nay, ta muốn một đáp án…”
Người nam nhân này là nghiêm túc!
Quân Thanh Vũ khẽ nhấp môi mỏng, lông mi nhẹ rũ xuống che kín cảm xúc trong mắt. Từ lúc bắt đầu quen biết Vô Tình, người nam nhân này vẫn luôn bồi ở bên cạnh nàng, khắp nơi trợ giúp nàng, lại vẫn không đòi lấy cái gì.
Với nam nhân như vậy, sao nàng lại không động tâm?
Chỉ là……
Quân Thanh Vũ cười khổ một tiếng, Vô Tình xác thật rất tốt, nhưng bên người nàng có vô tận nguy hiểm, lúc này sao có thể nói chuyện yêu đương?
“Thanh Nhi, còn nhớ rõ lời trước kia ta nói qua không?” Nam nhân giơ tay kéo nàng vào trong lòng, ngón tay thon dài khẽ vuốt tóc đẹp kia, giờ khắc này, ánh mắt hắn là ôn nhu chưa từng có: “Nếu nàng mệt mỏi, để ta trở thành kiếm trong tay nàng, vì nàng chém giết tất cả địch nhân! Mặc kệ con đường phía trước có bao nhiêu trở ngại, ta đều sẽ vượt mọi chông gai, mở một đường máu với nàng!”
Lòng của Quân Thanh Vũ mạc danh rung động, nàng ngẩng đầu lên, với một đôi mắt nhu hòa đến như có thể khiến người ta hãm sâu vào kia, trong lòng như chảy quá một dòng nước ấm.
“Ta đồng ý với chàng.”
Cánh tay của Vô Tình căng thẳng, ôm chặt thân thể của nàng, dù là hô hấp cũng đều dồn dập vài phần: “Nàng nói cái gì?”
Đột nhiên, Quân Thanh Vũ nở nụ cười, nụ cười thanh lệ tuyệt mỹ kia, thanh nhã xuất trần: “Vô Tình, ta tạm thời đồng ý gả cho chàng, chẳng qua, nếu muốn thành thân, ta nghĩ chờ sau khi ta tìm được ngoại công đã.”
Không biết có phải quá kích động hay không, Vô Tình nắm tay nàng càng thêm dùng sức, như muốn hung hăng bóp tận trong xương huyết của nàng.
“Được.”
Hắn rũ mắt nhìn nữ tử trong lòng, vào lúc này đường cong lạnh nhạt trở nên đặc biệt nhu hòa: “Chỉ cần nàng cho ta hứa hẹn này, cho dù bao lâu, ta đều sẽ chờ đợi…”
Như thế đã đủ rồi.
“Vô Tình, chờ ta đột phá Thánh Cảnh, ta tính đi Thần Cảnh.” Quân Thanh Vũ ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân, cong môi nói: “Bây giờ chuyện nơi này đã giải quyết, cũng là lúc ta đi đến địa phương kia, vậy chàng định làm cái gì?”
Vô Tình không nói gì, thật lâu sau mới nhàn nhạt mở miệng: “Ta định đi Thần Cảnh trước.”
Quân Thanh Vũ sửng sốt một chút, ngước mắt nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân: “Nguyên nhân là gì?”
“Lót đường cho nàng.”
Lót đường cho nàng…
Bốn chữ nhàn nhạt, lại làm lòng của Quân Thanh Vũ sinh ra một trận rùng mình.
Người nam nhân này, hình như luôn là trả giá vì nàng như thế……
Quân Thanh Vũ nở nụ cười, nhón chân khẽ hôn lên môi mỏng ấm áp của nam nhân, chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước định thu trở về, nhưng sao Vô Tình từ bỏ cơ hội này? Nâng cánh tay lên hung hăng kéo nàng vào trong lòng, cúi đầu gia tăng nụ hôn này…
Có lẽ là bởi vì Vô Tình sắp sửa rời đi, Quân Thanh Vũ cho phép hắn ở lại phòng mình qua đêm, nhưng hai người vẫn không bước qua một cánh cửa cuối cùng kia, chỉ là ôm nhau mà ngủ…
Lúc này chia tay, không biết khi nào mới có thể gặp nhau, lần này, ở trong nửa tháng kế tiếp, hai người như hình với bóng, nghiễm nhiên đó là một đôi tình lữ.
Mà ở trong khoảng thời gian này, phản đồ Lạc Nguyệt Đảo đã dọn dẹp sạch sẽ, đám người Thẩm Nhiên cuối cùng vẫn luyến tiếc địa phương này, dẫn theo đệ tử còn lại trả về Lạc Nguyệt Đảo, nhưng ở lúc bọn họ đi vào Lạc Nguyệt Đảo, đã tuyên bố từ nay về sau, Lạc Nguyệt Đảo thuộc sở hữu dưới liên minh đại lục.
Nửa tháng ngắn ngủi qua đi Vô Tình đã rời khỏi Lưu Nguyệt Môn đi Thần Cảnh, theo sau, Quân Thanh Vũ cũng tiến vào trong bế quan, lúc này, nàng đã chạm đến ngạch cửa Thánh Cảnh, chắc chắn rất nhanh là có thể đột phá đến một cấp bậc này…
Thời gian như nước, lướt qua giây lát.
Ở trong vòng một năm Quân Thanh Vũ bế quan, đại lục đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, hiện giờ liên minh đại lục rõ ràng thuộc về thế lực cường đại nhất, tiếp theo, đó là Trọng Cửu dẫn theo chiến đội linh thú Phong Vân.
Thế nhân đều biết chiến đội linh thú cường đại, nhưng không biết ai mới là đội trưởng của chiến này đội, nhưng không gì đáng trách, hiện tại chiến đội linh thú đã hoàn thành dự định trong lòng Quân Thanh Vũ lúc trước…
Càng khiến cho người ta kinh ngạc chính là, vốn dĩ danh tiếng Quân Môn không ai biết cũng đi vào chỗ cao trên đại lục, chỉ sợ hiện giờ tất cả mọi người Quân Môn không nghĩ tới, người đã từng bị bọn họ ức hiếp cũng sẽ có địa vị như bây giờ, tất cả đều là bởi vì thiếu nữ kia……
Lúc này, trong Lưu Nguyệt Môn, ầm một tiếng, một lực lượng cường đại từ trong phòng bế quan của Quân Thanh Vũ phát ra, bao phủ ở khắp sân…
Ầm!
Ngay ở lúc Lăng Vi xông về phía Quân Thanh Vũ, một cổ hơi thở lạnh băng từ phía sau bắn đến, đập mạnh ở trên thân thể của nàng ta, còn chưa chờ nàng ta phản ứng lại đã ngã văng ra ngoài, lực đạo cường đại kia lập tức khiến nàng ta phun ra máu tươi, khuôn mặt dữ tợn tái nhợt một mảnh.
Bạch y ở trong gió khẽ bay, lại bao phủ từng dòng hàn khí.
Cơ thể của Lăng Vi chấn động, kinh ngạc ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân, khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo kia của đối phương, lòng của nàng ta không nhịn được run rẩy.
Chỉ là một ánh mắt, đã khiến tâm lý phòng bị của nàng ta nháy mắt biến mất, mặt lộ vẻ điên cuồng hét: “Không! Đừng giết ta, ta xin ngươi đừng giết ta!”
Nàng hét khàn cả giọng, còn mang theo tia run rẩy…
Nam nhân từ từ giơ bạc kiếm trong tay lên, tia sáng lạnh lẽo gai người đập ở trong mắt nàng ta, cũng không để ý gì nữa mà nhào về phía Vô Tình, cánh tay ôm đùi của hắn…
Nhưng ở lúc Lăng Vi còn chưa tới trước mặt nam nhân, đã bị khí thế cường đại kia bắn bay ra, cơ thể chật vật đập vào một thân cây.
“Ta… Ta xin ngươi, đừng giết ta…”
Lăng Vi run rẩy, sợ hãi từ từ xâm nhập vào cả trái tim của nàng ta, giờ khắc này nàng lại hối hận như thế, hối hận theo gia gia đi tới Lưu Nguyệt Môn.
Nếu không cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy…
Nam nhân nâng ánh mắt lạnh nhạt lên, nhấc chân đi về phía Lăng Vi, phụt một tiếng, bạc kiếm trong tay chợt lóe, cắt qua cổ họng của Lăng Vi.
Cơ thể của Lăng Vi cứng đờ, không dám tin mở to hai mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như tiên nhân kia, dù thế nào cũng không nghĩ tới, nam nhân có khí chất tiên nhân như thế, lại cũng sẽ ra tay với một nữ nhân, thậm chí không có một tia thương hương tiếc ngọc…
“Ngươi… Thật tàn nhẫn!”
Nàng ta khẽ nhắm hai mắt lại, khuôn mặt dữ tợn tái nhợt đến trong suốt như thế, máu tươi từ khóe miệng dần chảy ra, ở dưới ánh sáng tỏa ra màu sắc mỹ lệ…
Nhưng mà cho dù như thế, bạc kiếm trong tay nam nhân lại không nhiễm máu, chói lọi rực rỡ.
“Vi Nhi!” Lúc Lăng Thiên quay đầu đã nhìn thấy một màn tê tâm liệt phế này, khóe mắt muốn nứt ra hét lớn, tức giận mãnh liệt khiến ông ta đánh mất lý trí, rút kiếm đâm về phía nam nhân đưa lưng về phía ông ta.
“Đi tìm chết cho ta!”
Ầm!
Gió lốc lạnh băng từ trên người nam nhân kéo dài ra, dừng ở trên ngực của Lăng Thiên, cơ thể của ông ta lập tức bay ra ngoài, ngã thật mạnh xuống đất.
Lại ở lúc ông ta ngã ra ngoài, vũ khí rời ra khỏi tay, chợt từ trên bầu trời rơi xuống, chuẩn xác không lầm đâm vào ngực của ông ta…
Lăng Thiên trợn to mắt, máu tươi từ trong ngực trào ra, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng của Vô Tình, hơi hé miệng, nhưng một câu cuối cùng cũng không nói đầu đã nghiêng sang một bên dấu hiệu mất đi tính mạng.
Đoán chừng, Lăng Thiên là người chết nghẹn khuất nhất nơi này.
Vô Tình không giết ông ta, ông ta lại chết ở dưới vũ khí của mình, còn có ai sẽ xui xẻo đến loại trình độ này…
“Vô Tình.”
Quân Thanh Vũ nhìn nam nhân đi về phía mình, trong lòng bất giác khẩn trương, bước chân lui về phía sau mấy bước.
Với hắn mà nói, nàng căn bản không nghĩ trả lời như thế nào mới tốt…
“Thanh Nhi.”
Vô Tình rũ mắt nhìn nữ tử trước mắt, môi mỏng khẽ mím, chỉ là lời nói kia còn chưa nói ra miệng, một thân thể nho nhỏ xuất hiện ở trước mặt Quân Thanh Vũ.
“Mẫu thân, nơi này có thật nhiều Thánh Cảnh, Hoàng Nhi ăn bọn họ cũng có thể tới Thánh Cảnh!”
Tiểu Hoàng Nhi hưng phấn nở nụ cười, ánh mắt tỏa sáng nhìn những Thánh Cảnh đầy trời đó, rồi sau đó quay đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ: “Mẫu thân, Hoàng Nhi có thể đi ăn bọn họ không?”
Quân Thanh Vũ vội vàng gật đầu: “Cẩn thận ăn đau bụng.”
“Yên tâm đi, mẫu thân, Hoàng Nhi đều có chừng mực.”
Tiểu Hoàng Nhi tươi cười sáng lạn, hai mắt thiên chân vô tà lại nhiễm tia khát máu, thân thể nho nhỏ kia ở trước mặt mọi người phóng lớn, rất nhanh đã biến thành một Phượng Hoàng khổng lồ.
Vô Tình nhíu mày lại, hơi thở lạnh lẽo trên người càng đậm.
Lần thứ ba cầu hôn lại bị người chặn ngang, đổi thành bất luận người nào chỉ sợ đều sẽ lâm vào hoàn cảnh điên cuồng…
“Thanh Nhi, ta…”
Ánh mắt nam nhân dừng ở trên khuôn mặt có chút hoảng loạn của Quân Thanh Vũ, há mồm muốn dò hỏi nàng đáp án lần nữa, nhưng cố tình ông trời giống như muốn hắn không qua được, lời nói kia còn chưa nói xong, không trung truyền đến một tiếng cười sang sảng.
“Quân cô nương, Mị Nhi, có phải ta đã tới chậm hay không? Xem ra chiến đấu đã kết thúc!”
Thành chủ cười to hai tiếng, từ trong hư không đi xuống, trên khuôn mặt anh tuấn của ông trần đầy ý cười, đôi mắt đảo qua từ trên người Quân Thanh Vũ, rơi về phía Mị Nhi ở chỗ không xa.
Một khắc kia, vẻ mặt của ông dần nhu hòa, ánh mắt tràn ngập ấm áp, bỗng nhiên, ông cảm nhận được phía trước truyền đến một đạo hàn khí đập thẳng vào linh hồn, bất giác sửng sốt một chút, đưa mắt nhìn về phía bóng dáng thon dài trong ánh sáng kia…
“Quân cô nương, không biết vị này là người phương nào? Hình nhứ không quá thiện cảm với ta.”
Thành chủ có chút nghi hoặc, hơi thở của nam nhân này rất xa lạ, hình như chưa từng gặp qua, quan trọng hơn là, thực lực của hắn hình như là ở Thần Cảnh…
Trên đại lục, có người có thể đột phá đến Thần Cảnh?
Thành chủ ngây ngẩn cả người, ngay ở lúc hắn chần chờ, nam nhân phía trước chậm rãi xoay người, dưới ánh mặt trời, bạch y khẽ bay, trong đôi mắt lạnh kia lộ ra hàn khí lạnh thấu xương, dù là giọng nói cũng đều lạnh băng vô tình như thế.
“Cút!”
Ầm!
Lực lượng cường đại mà kinh người từ trên người nam nhân từ từ phát ra, thành chủ còn chưa từ trong kinh ngạc hoàn hồn lại đã nhìn thấy gió lốc mãnh liệt kia, giờ khắc này, căn bản không kịp khiến ông né tránh, ầm một tiếng, nháy mắt bước chân của ông lui về phía sau vài bước.
Quân Thanh Vũ ngây ngẩn cả người, không đợi nàng có phản ứng, một bàn tay to ôm eo nàng, xoạt một tiếng biến mất ở trong đình viện…
Trong phòng tinh xảo, mùi hương từ từ dâng lên, Vô Tình lại không buông tay, bàn tay to của hắn ôm chặt thân thể của Quân Thanh Vũ, rũ mắt nghiêm túc nhìn nàng.
“Bây giờ không có người quấy rầy chúng ta, nàng có thể trả lời vấn đề của ta rồi.”
Quân Thanh Vũ ngẩn ra, ngửa đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân, trái tim run rẩy, theo bản năng muốn lui về phía sau hai bước.
Nhưng mà, sao Vô Tình có thể cho nàng cơ hội bỏ chạy? Giam cầm nữ tử ở bên người, trong mắt lạnh hơi nheo lại xẹt qua một tia sáng.
“Hôm nay, ta muốn một đáp án…”
Người nam nhân này là nghiêm túc!
Quân Thanh Vũ khẽ nhấp môi mỏng, lông mi nhẹ rũ xuống che kín cảm xúc trong mắt. Từ lúc bắt đầu quen biết Vô Tình, người nam nhân này vẫn luôn bồi ở bên cạnh nàng, khắp nơi trợ giúp nàng, lại vẫn không đòi lấy cái gì.
Với nam nhân như vậy, sao nàng lại không động tâm?
Chỉ là……
Quân Thanh Vũ cười khổ một tiếng, Vô Tình xác thật rất tốt, nhưng bên người nàng có vô tận nguy hiểm, lúc này sao có thể nói chuyện yêu đương?
“Thanh Nhi, còn nhớ rõ lời trước kia ta nói qua không?” Nam nhân giơ tay kéo nàng vào trong lòng, ngón tay thon dài khẽ vuốt tóc đẹp kia, giờ khắc này, ánh mắt hắn là ôn nhu chưa từng có: “Nếu nàng mệt mỏi, để ta trở thành kiếm trong tay nàng, vì nàng chém giết tất cả địch nhân! Mặc kệ con đường phía trước có bao nhiêu trở ngại, ta đều sẽ vượt mọi chông gai, mở một đường máu với nàng!”
Lòng của Quân Thanh Vũ mạc danh rung động, nàng ngẩng đầu lên, với một đôi mắt nhu hòa đến như có thể khiến người ta hãm sâu vào kia, trong lòng như chảy quá một dòng nước ấm.
“Ta đồng ý với chàng.”
Cánh tay của Vô Tình căng thẳng, ôm chặt thân thể của nàng, dù là hô hấp cũng đều dồn dập vài phần: “Nàng nói cái gì?”
Đột nhiên, Quân Thanh Vũ nở nụ cười, nụ cười thanh lệ tuyệt mỹ kia, thanh nhã xuất trần: “Vô Tình, ta tạm thời đồng ý gả cho chàng, chẳng qua, nếu muốn thành thân, ta nghĩ chờ sau khi ta tìm được ngoại công đã.”
Không biết có phải quá kích động hay không, Vô Tình nắm tay nàng càng thêm dùng sức, như muốn hung hăng bóp tận trong xương huyết của nàng.
“Được.”
Hắn rũ mắt nhìn nữ tử trong lòng, vào lúc này đường cong lạnh nhạt trở nên đặc biệt nhu hòa: “Chỉ cần nàng cho ta hứa hẹn này, cho dù bao lâu, ta đều sẽ chờ đợi…”
Như thế đã đủ rồi.
“Vô Tình, chờ ta đột phá Thánh Cảnh, ta tính đi Thần Cảnh.” Quân Thanh Vũ ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân, cong môi nói: “Bây giờ chuyện nơi này đã giải quyết, cũng là lúc ta đi đến địa phương kia, vậy chàng định làm cái gì?”
Vô Tình không nói gì, thật lâu sau mới nhàn nhạt mở miệng: “Ta định đi Thần Cảnh trước.”
Quân Thanh Vũ sửng sốt một chút, ngước mắt nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân: “Nguyên nhân là gì?”
“Lót đường cho nàng.”
Lót đường cho nàng…
Bốn chữ nhàn nhạt, lại làm lòng của Quân Thanh Vũ sinh ra một trận rùng mình.
Người nam nhân này, hình như luôn là trả giá vì nàng như thế……
Quân Thanh Vũ nở nụ cười, nhón chân khẽ hôn lên môi mỏng ấm áp của nam nhân, chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước định thu trở về, nhưng sao Vô Tình từ bỏ cơ hội này? Nâng cánh tay lên hung hăng kéo nàng vào trong lòng, cúi đầu gia tăng nụ hôn này…
Có lẽ là bởi vì Vô Tình sắp sửa rời đi, Quân Thanh Vũ cho phép hắn ở lại phòng mình qua đêm, nhưng hai người vẫn không bước qua một cánh cửa cuối cùng kia, chỉ là ôm nhau mà ngủ…
Lúc này chia tay, không biết khi nào mới có thể gặp nhau, lần này, ở trong nửa tháng kế tiếp, hai người như hình với bóng, nghiễm nhiên đó là một đôi tình lữ.
Mà ở trong khoảng thời gian này, phản đồ Lạc Nguyệt Đảo đã dọn dẹp sạch sẽ, đám người Thẩm Nhiên cuối cùng vẫn luyến tiếc địa phương này, dẫn theo đệ tử còn lại trả về Lạc Nguyệt Đảo, nhưng ở lúc bọn họ đi vào Lạc Nguyệt Đảo, đã tuyên bố từ nay về sau, Lạc Nguyệt Đảo thuộc sở hữu dưới liên minh đại lục.
Nửa tháng ngắn ngủi qua đi Vô Tình đã rời khỏi Lưu Nguyệt Môn đi Thần Cảnh, theo sau, Quân Thanh Vũ cũng tiến vào trong bế quan, lúc này, nàng đã chạm đến ngạch cửa Thánh Cảnh, chắc chắn rất nhanh là có thể đột phá đến một cấp bậc này…
Thời gian như nước, lướt qua giây lát.
Ở trong vòng một năm Quân Thanh Vũ bế quan, đại lục đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, hiện giờ liên minh đại lục rõ ràng thuộc về thế lực cường đại nhất, tiếp theo, đó là Trọng Cửu dẫn theo chiến đội linh thú Phong Vân.
Thế nhân đều biết chiến đội linh thú cường đại, nhưng không biết ai mới là đội trưởng của chiến này đội, nhưng không gì đáng trách, hiện tại chiến đội linh thú đã hoàn thành dự định trong lòng Quân Thanh Vũ lúc trước…
Càng khiến cho người ta kinh ngạc chính là, vốn dĩ danh tiếng Quân Môn không ai biết cũng đi vào chỗ cao trên đại lục, chỉ sợ hiện giờ tất cả mọi người Quân Môn không nghĩ tới, người đã từng bị bọn họ ức hiếp cũng sẽ có địa vị như bây giờ, tất cả đều là bởi vì thiếu nữ kia……
Lúc này, trong Lưu Nguyệt Môn, ầm một tiếng, một lực lượng cường đại từ trong phòng bế quan của Quân Thanh Vũ phát ra, bao phủ ở khắp sân…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.