Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Quyển 2 - Chương 63: Xuất phát, Phong Vân Thành

Băng Y Khả Khả

24/03/2020

Xoạt!

Trong đỉnh lò, ngọn lửa bay lên trời, Thần Kiếm Long Viêm ở trong pháo hoa mãnh liệt kia phát ra ánh lửa mãnh liệt, chiếu toàn bộ Chu Tước Bảo Đỉnh đều thành một mảnh đỏ bừng……

Ánh mắt của Quân Thanh Vũ trầm xuống, giơ ngón tay lên từ từ di chuyển tới linh hồn của Hoa Lạc Y, mắt thấy tốc độ của linh hồn kia đã dần dần dời đi, toàn bộ tinh thần của nàng đều nhắc lên.

Mồ hôi chảy xuôi ở trên lưng, bạch y ướt át dán chặt vào thân thể của nàng, hiện ra thân hình nữ tử hoàn mỹ đầy hứng thú……

Đúng vậy, giờ khắc này Quân Thanh Vũ đầy khẩn trương chưa từng có, màn Hoa Lạc Y chết kia như gương hiện lên ở trong đầu, khiến lòng của nàng như bị cái gì đó va chạm một chút, vô cùng đau đớn.

Cho dù như thế nào, nàng tuyệt đối không thể để nam nhân này biến mất.

Linh hồn của Hoa Lạc Y dần di chuyển vào trong đỉnh lò, ở trong ngọn lửa nóng cháy kia dung hợp với Thần Kiếm Long Viêm từng chút một, cơ thể trong suốt ở dưới ngọn lửa dần trở nên ảm đạm, mà ngay lúc này, Long Viêm Kiếm lại tỏa ra ánh sáng mãnh liệt……

Ầm!

Khí thế ngập trời từ trên thân Long Viêm Kiếm phát ra, phịch một tiếng đánh vào trước ngực Quân Thanh Vũ, thân thể của nàng chợt bay ngược ra ngoài, hung hăng ngã ở trên mặt đất.

“Tiểu chủ nhân!” Vô Đạo lão nhân kinh hãi, nhưng căn bản không thể di chuyển bước chân……

Ánh sáng của đại kiếm vô cùng mãnh liệt, bao phủ khuôn mặt của mọi người, uy áp cường đại kia phát ra, chỉ là cổ áp bách này lại khiến hô hấp của người ta cứng lại, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

“Thần Kiếm Long Viêm, đây mới là Thần Kiếm Long Viêm chân chính.”

Vô Đạo lão nhân hít sâu một hơi, ánh mắt kích động nhìn về phía đại kiếm bên trong ngọn lửa. Nếu nói Long Viêm Kiếm không có khí linh là vật chết, bây giờ nó đã sống lại……

“Tiểu chủ nhân, ngươi thành công rồi, thành công luyện chế ra khí linh rồi!”

Nghe thấy giọng nói kích động của Vô Đạo, rốt cuộc của tinh thần Quân Thanh Vũ cũng được thả lỏng, dưới khẩn trương cực độ kia khiến đầu nàng hiện ra một tia choáng váng, ngay ở lúc nàng giơ tay xoa trán, một y phục màu đỏ bay xuống ở trước mặt nàng …

Cơ thể của nàng chấn động, ánh mắt từ dưới y phục dần nhìn lên trên, khi nhìn thấy khuôn mặt như yêu nghiệt tuấn mỹ kia, cổ họng hơi có chút nghẹn ngào.

“Hoa Lạc Y, chúc mừng ngươi khôi phục bộ dáng xinh đẹp như hoa, những vết sẹo đó đều đã biến mất.”

Cho dù Hoa Lạc Y nhiều năm giả làm nữ tử, nhưng hắn lại không thích người khác dung khuôn mặt như hoa tới hình dung hắn, Nhưng bởi vì đối tượng nói lời này là Quân Thanh Vũ, thì rất có một loại hưởng thụ.

Nam nhân rũ mắt nhìn nữ tử trước mặt, trong mắt phượng kia mang theo không thể tin tưởng, chỉ sợ đây chỉ là một ảo giác, hơi nháy mắt nữ tử trước mặt sẽ biến mất.

“Hoa Lạc Y.” Quân Thanh Vũ nhíu mày: “Ngươi chết qua một lần người cũng thành ngu ngốc sao?”

Không! Đây không phải là ảo giác!

Nam nhân đột nhiên chấn động, từ trong kinh ngạc kia phục hồi tinh thần lại, Chỉ là trên khuôn mặt của hắn không có bất kì vui sướng gì, chỉ là dùng ánh mắt tràn ngập đau xót nhìn Quân Thanh Vũ.

“Tiểu vũ, ngươi cũng chết rồi sao?”

Chết?

Sắc mặt của Quân Thanh Vũ đen xuống: “Ta còn sống rất tốt, ngươi đang nguyền rủa ta chết sao? Nhưng ngươi đã chết lại là sự thật, chỉ là ta đã luyện ngươi thành khí linh của thần khí, vì để ngươi sống sót, đây đã là biện pháp cuối cùng.”

Nàng còn sống, mà hắn trở thành khí linh?

Hoa Lạc Y từ từ thu tinh thần lại, mắt phượng nhìn chằm chằm Quân Thanh Vũ trước mặt: “Ngươi thật sự không chết?”

“Thật sự!”

Quân Thanh Vũ đứng lên, khẽ nhíu mày: “Nơi này là Chu Tước Bảo Đỉnh, cũng là át chủ bài cuối cùng của ta, trừ Vô Tình ra, ngươi là người thứ hai biết Chu Tước Bảo Đỉnh, vừa rồi ta đã luyện ngươi tạo thành khí linh, cho nên, Hoa Lạc Y, từ nay về sau chúng ta sẽ sóng vai mà chiến.”

Nhìn tay duỗi đến trước mặt mình, nam nhân rõ ràng ngây ngẩn cả người, hắn không nghĩ tới hạnh phúc tới nhanh như vậy, trong đôi mắt phượng lộ ra tia không thể tin tưởng.

“Ngươi nói chúng ta sẽ kề vai chiến đấu?”

Hắn thật sự có thể chiến đấu với nàng? Hơn nữa vừa rồi nàng nói cái gì? Hắn là người thứ hai biết Chu Tước Bảo Đỉnh trừ nam nhân kia ra, cũng chính là nói, ngay cả Liễu Thiếu Ngọc cũng không biết?

Thì ra hắn ở trong lòng nàng quan trọng hơn Liễu Thiếu Ngọc……

Hoa Lạc Y ngơ ngẩn chớp mắt, trong lúc nhất thời không thể tin hạnh phúc bỗng nhiên đến này, với hắn trước kia mà nói, có thể kề vai chiến đấu với nàng căn bản chỉ là vọng tưởng.

“Không sai.” Quân Thanh Vũ khẽ gật đầu: “Ngươi là khí linh của thần Kiếm Long Viêm, cũng chính là bản thân Thần Kiếm Long Viêm, từ nay về sau, ngươi sẽ giống bọn Tiểu Hoàng Nhi là lực lượng ta không thể thiếu.”

Giờ khắc này, lòng của Hoa Lạc Y bị hạnh phúc tràn đầy vây quanh, từ lúc bắt đầu ngả bài với nàng, hắn cho rằng từ nay về sau bọn họ chỉ có thể như người lạ, lại không nghĩ rằng còn có thể chờ đến ngày này.

“Vậy trong Chu Tước Bảo Đỉnh này, có phải ta là người thứ nhất đi vào hay không?” Mắt phượng hơi lóe, khóe môi của Hoa Lạc Y cong lên nụ cười yêu nghiệt.

Quân Thanh Vũ nghi hoặc nhìn hắn một cái: “Không sai.”

“Vô Tình cũng chưa từng vào?” Tim của Hoa Lạc Y ngừng đập, không chớp mắt nhìn chằm chằm Quân Thanh Vũ.

Sau khi nhìn thấy nàng gật đầu, ngay lập tức có một loại xúc động muốn ngửa đầu cười to. Tuy hắn bại bởi nam nhân kia ở những mặt khác, nhưng hắn lại là người thứ nhất tiến vào Chu Tước Bảo Đỉnh……

Quân Thanh Vũ khó hiểu nhíu mày.

Chu Tước Bảo Đỉnh này không phải tùy tiện cái gì cũng đều có thể tiến vào, ngay cả bọn Hoàng Nhi cũng là vì dùng máu của Chu Tước mới có thể tự do ra vào, bây giờ Hoa Lạc Y là một thanh kiếm, ngay cả quỷ cũng không tính, cho nên hắn có thể ở lại nơi này.

Mà với Chu Tước Bảo Đỉnh mà nói, Hoa Lạc Y và những con rối đang bế quan tu luyện đó không có gì khác nhau, không thuộc về cấp bậc sinh vật……

“Hoa Lạc Y, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này chính là Vô Đạo tiền bối, cũng là sư phụ Luyện Trận Sư vẫn luôn dạy dỗ ta.”

Quân Thanh Vũ quay đầu nhìn về phía Vô Đạo lão nhân, vẻ mặt tôn kính.

Hoa Lạc Y nhìn Vô Đạo, mắt phượng chợt lóe một chút. Theo hắn, nữ nhân này là tuyệt đối sẽ không bội phục bất kì kẻ nào, nhưng với lão nhân này nàng xác thật tôn kính phát ra từ nội tâm, có thể thấy được địa vị của lão gia hỏa trong lòng nàng.

“Tiểu chủ nhân, ngươi thật là muốn giết ta.” Vô Đạo lão nhân cười ha hả, trong mắt lại mang theo tia cảm động: “Dạy dỗ tiểu chủ nhân là chức trách của ta, tiểu chủ nhân không cần để ý.”

“Một ngày làm sư phụ, cả đời làm sư phụ, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.” Quân Thanh Vũ khẽ nở nụ cười: “Vô Đạo tiền bối, trừ sư phụ ở kiếp trước ta biết ra, ngươi chính là người ta kính trọng nhất ở trên đời này, hai người các ngươi cũng là sư phụ đời đời kiếp kiếp của ta.”

Trong lòng Vô Đạo lão nhân hiện ra một tia ấm áp, so với Quân Mộng Liên kia, tiểu chủ nhân xác thật có quá ưu tú nhiều, đây cũng là vì sao đều là người Quân gia, Chu Tước Bảo Đỉnh lại cố tình chọn nàng……

“Hoa Lạc Y, ta dẫn ngươi đi tham quan Chu Tước Bảo Đỉnh một chút.” Quân Thanh Vũ quay đầu nhìn về phía Hoa Lạc Y, nở nụ cười tuyệt mỹ.

Nhìn thấy ý cười trên mặt thiếu nữ, Hoa Lạc Y hơi thất thần, lòng như có ánh mặt trời chiếu vào.

Nụ cười này, như nàng mười năm trước, năm đó chính là nụ cười của nàng xua tan hắc ám trong lòng hắn, cũng khiến hắn mười năm này đều không quên……

Không tự chủ được, bước chân của Hoa Lạc Y đã đi theo nàng.

“Hoa Lạc Y, nơi này là linh điền trong Chu Tước Bảo Đỉnh, ở chỗ này, một gốc cây dược liệu này cần trăm năm để trưởng thành, nhưng chỉ cần mười ngày là có thể trưởng thành, đáng tiếc mấy thứ này không có tác dụng gì với ngươi, ngươi chỉ là một thanh kiếm mà thôi.”

Ánh mắt Hoa Lạc Y có chút kinh ngạc, một gốc cây dược liệu cần trăm năm trưởng thành lại chỉ cần mười ngày? Khó trách nàng có được trái cây tăng nhiều thực lực như vậy……

Chẳng qua một câu cuối cùng kia khiến sắc mặt của Hoa Lạc Y đen xuống.

Một thanh kiếm? Tốt xấu gì trước kia hắn cũng là con người, bây giờ lại dùng kiếm tới hình dung hắn? Đây rõ ràng là rải muối ở trên miệng vết thương của hắn.

Ánh mắt của nam nhân hết sức ai oán, vẻ mặt vạn phần ủy khuất kia hiện ở trên khuôn mặt của hắn càng thêm yêu nghiệt, oan ức nói: “Tiểu Vũ Mao, ta là người, cho dù vô dụng, vậy cũng là quỷ, ngươi có thể không cần dùng một vật phẩm tới hình dung ta hay không?”

Tiểu Vũ Mao?

Quân Thanh Vũ hung hăng lạnh lẽo, gia hỏa này còn dám ghê tởm thêm một chút hay không?

“Hoa Lạc Y, tốt nhất ngươi câm miệng cho ta, để ta nghe thấy loại xưng hô này của ngươi...” Quân Thanh Vũ uy hiếp nhìn hắn một cái, cong môi nở nụ cười: “Vậy linh hồn của ngươi cũng sẽ trở nên thiếu sót không được đầy đủ.”

“Thiếu không được đầy đủ? Như thế nào là thiếu không được đầy đủ?”

“Đoạn tử tuyệt tôn!”

Hoa Lạc Y ngạc nhiên nhìn Quân Thanh Vũ xoay người rời đi, khuôn mặt yêu nghiệt nở nụ cười mị hoặc. Nữ nhân này thật đủ tàn nhẫn, loại lời nói này cũng có thể dễ dàng nói ra.

Trong cửa thứ sáu của Chu Tước, trông thấy hai người đang đi đến, mười con rối đều đứng lên, đều nhịp nhàng đi về phía Quân Thanh Vũ.

“Mười con rối nửa Tiên Thiên?” Hoa Lạc Y chớp mắt phượng, khóe môi nở một cười khổ: “Rốt cuộc ngươi còn có bao nhiêu thực lực chưa bày ra vậy?”

Hắn phát hiện, bí mật trên người thiếu nữ này dù thế nào cũng không khai quật xong……

“Đều đã đột phá đến nửa Tiên Thiên, xem ra trong khoảng thời gian này không có lười biếng.” Quân Thanh Vũ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Hoa Lạc Y: “Đây là cửa cuối cùng của Chu Tước, trong cửa kế tiếp là cái gì, chính ta cũng không rõ lắm, Hoa Lạc Y, ngươi là thanh kiếm đầu tiên biết những bí mật này.”

Ánh mắt của Hoa Lạc Y ai oán, vô cùng đáng thương nói: “Ngươi có thể không cần lại nói ta là một thanh kiếm được hay không, đây là cách vũ nhục với chúng ta.”

“Nhưng ngươi chính là một thanh kiếm.”

“Ta không phải là kiếm, ta là người kiếm!”

Quân Thanh Vũ sửng sốt nửa ngày, kết quả nhịn không được lên tiếng cười, khi nghe thấy tiếng cười của nàng Hoa Lạc Y mới phản kịp vừa rồi chính mình đã nói gì đó, ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm nàng.

Nàng là cố ý, nhất định là cố ý……

“Hoa Lạc Y.” Sắc mặt của Quân Thanh Vũ nghiêm lại, ánh mắt nhìn nam nhân như yêu nghiệt trước mặt, đáy mắt hiện lên một tia sáng; “Ở lúc ngươi gặp nạn, ta nhớ lại chúng ta đã từng thật sự gặp nhau, ta nhớ rõ khi đó ngươi một thân máu tươi ngã ở trước cửa nhà ta, sau khi được ta cứu còn người đầy phòng bị, mà để cho ký ức của ta hãy còn mới mẻ chính là đôi mắt quật cường kia, Hoa Lạc Y, năm đó chúng ta thật sự đã quen biết.”

Cơ thể của Hoa Lạc Y cứng đờ, vẫn không nhúc nhích nhìn thiếu nữ trước mặt.

Quân Thanh Vũ cười khổ một tiếng: “Có một lần, ta bị người Quân gia truy đánh, là ngươi lấy thân bảo vệ ta, thay ta chịu những thống khổ đó, ngươi còn đáp ứng ta, chờ sau khi ngươi an toàn sẽ dẫn ta đi, chẳng qua ta nhớ lại quá muộn……”

“Tiểu Vũ……” Lòng của Hoa Lạc Y đau xót, thật ra, là hắn đi quá muộn, trong mười năm này hắn bỏ lỡ quá nhiều quá nhiều thứ.

“Hoa Lạc Y, ngươi còn nhớ trước kia ta nói lời kia với ngươi không? Ta là người đã chết quá một lần, một lần kia, sư phụ và bạn thân đều vì bảo vệ ta mà bị người ta róc thịt, mà cuối cùng, ta báo thù cho bọn họmà lựa chọn phá đan điền để đồng quy vu tận với kẻ thù, đây chính là thật sự, chỉ là, đây là chuyện đã xảy ra ở kiếp trước……”

Kiếp trước?

Ánh mắt của Hoa Lạc Y mang theo kinh ngạc, còn có một tia mờ mịt……

“Kiếp trước, Quân béo đã chết, là bị người Quân gia đánh chết, ngoại công và cữu cữu cũng bị thế lực đối địch diệt môn, chỉ có một mình ta trốn thoát, sư phụ thay ta giải trừ thể chất phế vật dạy dỗ ta tu luyện, Vân Nhi bà ta sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, hơn nữa chúng ta còn tránh được mấy lần đuổi giết, nhưng bọn họ đều đã chết, là vì cứu ta mà chết, chết cực kỳ tàn nhẫn, nhưng cuối cùng ta lại biết được Quân Mộng Liên hận ta tận xương lại vì một nam nhân bị ta quên mất.”

“Nàng cướp đi Chu Tước Bảo Đỉnh, cũng mượn Chu Tước Bảo Đỉnh tụ tập linh khí cử trở thành thiên tài năng lực nhất Chu Hương quốc, còn giả mạo là ân nhân cứu mạng của nam nhân kia, vì nam nhân bị ta quên đi kia, nàng ta triển khai mười năm đuổi giết với ta, mười năm dài đằng đẵng, ta chưa bao giờ dám ở một chỗ quá hai ngày, càng không dám đến nơi có nhiều người, nếu không phải sư phụ và Vân Nhi, ta đã sớm không biết chết bao nhiêu lần rồi, nhưng chung quy vẫn bị Quân gia bắt đi, hủy dung mạo, còn dẫn sư phụ vào bẫy rập.”



Quân Thanh Vũ hít một hơi thật sâu, bây giờ nàng nói đến lời này, đã có thể bình tĩnh lại, rốt cuộc trong lòng không có chút gợn sóng nào.

Nhưng Hoa Lạc Y bên cạnh lại đang nhỏ máu trong lòng.

Đau lòng vì nữ nhân này.

Hắn chẳng thể nghĩ tới, Quân Thanh Vũ lại gặp nhiều thống khổ như vậy, hủy dung mạo, mười năm chạy trốn, hơn nữa tất cả người thân đều một đám bỏ mình, toàn bộ thế giới chỉ để lại nàng……

Đó là cô đơn và bi thương cỡ nào?

“Nhưng may chính là, cuối cùng ta và Quân Mộng Liên đã đồng quy vu tận, hơn nữa về tới một ngày mười năm trước lần đầu có được Chu Tước Bảo Đỉnh kia.” Quân Thanh Vũ nở nụ cười, cười nhẹ nhàng tự tại, mặt mày lại một vẻ kiên định: “Bắt đầu ở ngày trùng sinh, ta đã phát lời thề, cả đời này, sẽ không để bất kì kẻ nào đụng đến người ta bảo vệ, vì bọn họ, dù là tàn sát cả thiên hạ thì đã sao? Cho nên, Hoa Lạc Y, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi biến mất, cũng sẽ không để bất kì người nào giết ngươi còn sống!”

Mặc dù là đối mặt với thế lực cường đại như Lạc Nguyệt Đảo thì có thể như thế nào?

Nàng cũng không vì một ngày giết chóc kia mà hối hận!

Hoa Lạc Y đau lòng, rốt cuộc hắn cũng rõ vì sao Quân Thanh Vũ sẽ nhớ không được mình. Với hắn mà nói, kia chỉ là thời gian mười năm, mà ở nàng trong thế giới, cũng đã đi qua hơn hai mươi năm.

Ở trong cuộc sống chạy trốn như vậy, sao còn có thể nhớ rõ người gặp được khi còn bé?

“Nếu trước kia ta dẫn ngươi đi……”

“Hoa Lạc Y, nếu năm đó ta và ngươi đi, ta cũng chỉ là một phế vật liên lụy ngươi mà thôi, bây giờ như vậy có gì không tốt? Ký ức thống khổ chỉ là một mình ta, mặc kệ là Quân béo, một nhà ngoại công, hay là sư phụ và Vân Nhi, bọn họ đều còn sống.”

Đúng vậy, chỉ cần cả đời này bọn họ còn sống, là đã đủ rồi……

Hơn nữa một đời này nàng còn có Vô Tình ở bên cạnh làm bạn.

Hoa Lạc Y trầm mặc nhìn Quân Thanh Vũ, cho dù vừa rồi nàng nói chính là nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Hoa Lạc Y vẫn hiểu rõ loại tuyệt vọng và đau đớn này của nàng……

Nửa tháng sau.

Trên quảng trường lớn của môn phái, Cố Ngôn đã sớm lẳng lặng chờ, khi nhìn thấy thiếu nữ đang đi đến kia đôi mắt lập tức sáng ngời, bước nhanh đi lên đón.

“Sư công, rốt cuộc ngươi cũng đến?”

Với xưng hô này, Quân Thanh Vũ có chút không được tự nhiên, nàng nhíu mày nhìn Cố Ngôn, không nóng không lạnh mở miệng: “Nếu ngươi lại gọi ta một câu sư công, ta sẽ để nhóm Thất Dạ lại hung hăng dạy dỗ ngươi mấy tháng không thể xuống giường.”

Cố Ngôn rụt cổ lại, thật cẩn thận hỏi: “Không gọi sư công thì ta gọi là cái gì?”

“Trước kia gọi như thế nào thì bây giờ cũng gọi như thế.”

Cả tên lẫn họ? Ánh mắt của Cố Ngôn tràn đầy ai oán, nếu ông ta như vậy sẽ đại nghịch bất đạo, sư phụ không tiêu diệt ông ta mới là lạ, nhưng nếu không làm như vậy, sư công lại muốn đánh ông ta……

Cho nên cho dù ông ta gọi như thế nào, đều khó thoát một trận đánh.

Trên đời này còn có đồ đệ đồ tôn nào bi thảm hơn ông ta sao?

“Sư công, người cơ bản đã đủ, tham gia lần thi đấu này chính là toàn bộ đệ tử hạch tâm, bởi vì đường xá xa xôi, nói không chừng sẽ có nguy hiểm, cho nên do một vị trưởng lão và một đám hộ pháp hộ tống các vị đi trước, vị trưởng lão kia sẽ do Hỏa Vân tới đảm nhiệm, không biết ý của ngài như thế nào?”

Để Hỏa Vân đi Phong Vân Thành Cố Ngôn đã suy xét tới Quân Thanh Vũ rồi. Dù sao ở rong viện trưởng lão, thân với nàng cũng chỉ có Hỏa Vân và Ngũ Lĩnh, nhưng Ngũ Lĩnh mặt cương thi kia không thích hợp tham gia nhiệm vụ như vậy, cuối cùng rơi xuống trên đầu Hỏa Vân.

“Hỏa Vân trưởng lão đi trước với chúng ta, những hộ pháp đó thì không cần.” Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, nhàn nhạt mở miệng: “Lúc đó bọn Thất Dạ cũng sẽ đi với đoàn.”

Cố Ngôn sửng sốt một chút, so với Thất Dạ, những hộ pháp đó xác thật quá yếu, có bọn họ ở đây, dọc theo đường đi này sẽ không xảy ra nguy hiểm quá lớn.

“Sư…… Thanh vũ cô nương.” Khi nhìn thấy ánh mắt bức người của Quân Thanh Vũ, Cố Ngôn vội vàng nuốt lời nói trong miệng xuống, vâng dạ nói: “Thời gian không còn sớm, có phải các ngươi nên xuất phát hay không?”

“Ừ.” Quân Thanh Vũ khẽ gật đầu, ánh mắt lại nhìn sang Vô Tình ở bên cạnh, nói: “Vô Tình, kế tiếp chàng có tính toán gì?”

Vô Tình thâm tình nhìn thiếu nữ bên cạnh, trên khuôn mặt tuấn mỹ kia lạnh nhạt đường cong chậm lại xuống dưới: “Ta còn có một việc phải làm.”

“Được.” Quân Thanh Vũ cong môi cười: “Vậy chờ chàng xong hết việc rồi trở lại môn phái tìm ta, nói không chừng đến lúc đó ta đã trở lại……”

Hắn không nói gì nữa, chỉ là lúc xoay người đã nhét linh hồn lệnh bài vào trong tay Quân Thanh Vũ, rồi sau đó một giọng nói nhẹ nhàng gió truyền đến.

“Nếu gặp phải nguy hiểm thì truyền triệu ta, ta sẽ bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến.”

Quân Thanh Vũ nhìn bóng dáng đi xa của hắn, cơ thể hơi chấn động.

Linh hồn lệnh bài là mạch máu của một người, có thể sinh ra lực khống chế, hơn nữa có thể thông qua lệnh bài truyền âm với hắn……

Lần đầu tiên Quân Thanh Vũ không nhận, nhưng bây giờ……

Nàng rũ mắt nhìn lệnh bài trong tay, ánh mắt hiện ra một tia phức tạp. Vô Tình, tình của chàng, cả đời này ta thật sự không thể hồi báo……

“Đi thôi.”

Ném linh hồn lệnh bài vào trong túi Càn Khôn Vạn Vật, Quân Thanh Vũ xoay người nói.

“Được!” Hỏa Vân vung cánh tay lên, lớn tiếng nói: “Chư vị đệ tử, chúng ta khởi hành đi Phong Vân Thành trước!”

Phong Vân Thành không ở trong tứ quốc, cách Lưu Nguyệt Môn cũng rất là xa, cho dù đội ngũ trang bị hoàn mỹ, muốn tới nơi đó cũng cần phải gần nửa năm.

Trong nửa năm này, Quân Thanh Vũ cơ bản đều là ở bên trong xe ngựa tu luyện, không giống đệ tử khác lần đầu tham gia tỷ thí cái gì cũng đều tràn ngập mới lạ.

Khi nhìn thấy hành động của nàng, mọi người đều bất giác có chút cảm thán, khó trách nàng có thể đột phá nhanh như vậy, không lãng phí một phân một giây tu luyện, nếu thiên phú còn có nghị lực này, sao nàng có thể không thể thành tài?

Trong lúc nhất thời, mọi người có chút cảm thán cũng không chơi đùa nữa, lại tập thể bế quan tu luyện, khiến Hỏa Vân đều có chút ngây ngẩn cả người, khi nào đệ tử Lưu Nguyệt Môn trở nên tự giác như vậy?

Mặc kệ như thế nào, với tỷ thí tiếp theo mà nói thì là một chuyện tốt……

Lúc này, trên sơn đạo rộng lớn, một con thỏ màu bạc vẫn không nhúc nhích nằm trên mặt đất, như là đã chết.

Lại vào lúc này, trong cây cối truyền đến tiếng vang xoát xoát, một hổ báo màu đỏ chạy ra, hổ báo khổng lồ kia khinh thường nhìn tiểu bạc thỏ trên mặt đất, trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh.

Một con thỏ nho nhỏ mà thôi, cũng dám xâm nhập địa bàn của nó, thân thể tiểu nhân như vậy cũng chỉ có thể làm bữa ăn ngon, còn chưa đủ lấp đầy bụng của nó.

Ngay ở lúc hổ báo xông về phía thỏ con, con thỏ mở đôi mắt màu đỏ ra, tia khát máu chợt lóe qua, xôn xao một tiếng, thân thể linh hoạt của nó như một thanh kiếm sắc bén, xuyên qua thân thể của nó.

Hổ báo kinh ngạc mở to hai mắt, thậm chí đến chết cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Lại là một con ngu xuẩn, không nghe nói qua một câu gọi là giả heo ăn thịt hổ sao? Không đúng, là giả con thỏ ăn lão hổ.” Con thỏ châm chọc cười: “Nhưng chơi loại trò chơi như vậy, bổn tọa cũng nên đổi một loại hình thức khác thử xem……”

Khi con thỏ xoay người muốn rời đi, nhưng ở trong nháy mắt nó quay người lại, lông thỏ cả người đều dựng thẳng lên, nhìn chằm chằm đội nhân mã đang đi đến kia.

“Ma quỷ, là ma quỷ đáng chết kia!”

Cơ hội là theo bản năng, nó duỗi tay che mông của mình lại, thân thể nho nhỏ kia không biết là bởi vì sợ hãi hay là tức giận mà run rẩy.

Đến bây giờ, nó còn lờ mờ cảm giác bị dây mây đánh mông đến đau đớn. Mà kia cũng là sỉ nhục lớn nhất cả đời hắn, so với mỗi lần đánh nhau bại bởi Chu Tước càng khiến cho hắn không thể chịu đựng được……

“Nha đầu, trước tiên chúng ta ở đây nghỉ ngơi đi.” Hỏa Vân quay đầu nhìn về phía Quân Thanh bên cạnh Vũ, nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”

Quân Thanh Vũ nhướng mày cười nói: “Gặp phải một người quen.”

“Người quen?”

Theo ánh mắt của nữ tử, Hỏa Vân thấy được một con thỏ màu bạc cả người run rẩy, bất giác sửng sốt một chút: “Người ngươi quen là con thỏ kia?”

Quân Thanh Vũ không nói gì, mà là đi về phía con thỏ.

Con thỏ vốn định xoay người chạy, lại bất ngờ trông thấy nữ tử mỉm cười đi về phía mình, khoảnh khắc dựng lông thỏ lên, cảnh giác nhìn nàng.

Nữ nhân đáng chết này, nhất định lại là vì cái mông tôn quý của nó mà đến.

Con thỏ che lại mông, trong mắt đỏ chợt lóe ra tia tức giận, sớm muộn gì cũng có một ngày nó muốn ấn nữ nhân này ở trên giường, sau đó mỗi ngày đánh mông của nàng.

“Thỏ con, đã lâu không gặp.” Quân Thanh Vũ ngồi xổm xuống, cười như không cười hỏi: “Ngày đó ngươi trốn đi đâu vậy?”

Ngươi mới là thỏ con, cả nhà ngươi đều là thỏ con!

Thỏ con hừ lạnh một tiếng, đừng so nó với những ma thú yếu ớt đó, nếu không phải không thể hiện ra hình người ở trước mặt nữ nhân này, nó đã sớm dánh mông nàng rồi.

Ánh mắt Quân Thanh Vũ đảo qua, dừng ở phía trên mông của thỏ con. Tức khắc thỏ con như rơi vào đại địch, che mông lại lui về phía sau vài bước, tức giận nhìn nàng.

“Đi với ta!”

Không phải thương lượng, là mệnh lệnh! Thỏ con này xuất hiện ở Khe Sâu Tử Vong vốn là không đơn giản, hiện giờ lại xuất hiện ở chỗ này, nàng không có đạo lý buông tha cho nó.

Thỏ con vốn định nhanh chóng bỏ chạy, lại vào một khắc này, trong mắt nó hiện ra một tia sáng.

Đi theo nữ nhân này cũng không có gì không tốt, dù sao gần đây nó không tìm thấy thú vui mới, quan trọng nhất chính là, ở bên người nàng, sẽ tìm được cơ hội đánh mông nàng, giải được oán hận trong lòng.

“Hỏa Vân trưởng lão, nếu nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta tiếp tục xuất phát thôi.” Quân Thanh Vũ quay đầu nhìn về phía Hỏa Vân, có lẽ là bắt được thỏ con, nen khiến tâm tình của nàng rất tốt.

“Được.” Hỏa Vân gật đầu, vung tay lên, nói: “Chúng ta tiếp tục xuất phát!”

Phong Vân Thành, có được xưng hô này, là bởi vì nó là một tòa thành ở không trung, không biết là mượn lực lượng gì mà khiến nó lơ lửng ở giữa không trung.

Ở dưới Phong Vân Thành, trong thành đội bảo vệ thành đã phái người đưa tới mấy con phi mã, cưỡi phi mã đi vào Phong Vân Thành.

Có một số người đều là lần đầu tiên đi vào Phong Vân Thành, cái gì cũng đều cảm giác tò mò, thỉnh thoảng nhìn xung quanh khắp nơi.

“Nha đầu, Phong Vân Thành này chỉ có thể ngồi phi mã mới có thể tiến vào trong, hơn nữa bình thường không mở ra, chỉ có mỗi Phong Vân Tế Hội cách mấy năm, mới có thể cung nghênh thế lực khác đến.” Hỏa Vân trưởng lão khẽ cười, kiên nhẫn giải thích nói.

“Nói cách khác là một tòa thành trì phong bế.”

Quân Thanh Vũ nhướng mày cười, Phong Vân Thành này nàng xác thật lần đầu tiên nghe nói.

Thỏ con ghé vào đầu vai của nữ tử, đôi mắt màu đỏ kia đảo qua cả tòa thành trì, đáy mắt mang theo một tia khinh thường, còn không phải là một tòa thành bay sao, có gì đặc biệt hơn người?

Ở nơi đó có không ít người có thể làm được một bước này.



“Đến rồi.”

Ngay vào lúc này, đội trưởng đội hộ thành Chu Sâm dừng chân lại, quay đầu nhìn mọi người Lưu Nguyệt Môn, lạnh lùng nói: “Nơi này chính là biệt viện chuẩn bị cho Lưu Nguyệt Môn các ngươi.”

Nghe được lời này mọi người đều ngẩng đầu nhìn lại, ở trên sân, ba chữ Lưu Nguyệt Môn trên bảng hiệu rõ ràng đập vào trong mắt mọi người.

Không thể không nói, Phong Vân Thành xác thật chuẩn bị rất kỹ càng tỉ mỉ……

“Phiền toái Chu đội trưởng.” Hỏa Vân ôm quyền, mỉm cười nói.

“Hỏa Vân trưởng lão, so với quy củ Phong Vân Thành các ngươi cũng biết, trừ khi thành chủ mời, nếu không bất kì kẻ nào cũng không cho phép tiếp cận phủ thành chủ, mà sau khi đến Phong Vân Thành cho đến khi tỷ thí kết thúc, đều không thể rời khỏi nơi này, bằng không sẽ không có tư cách trở về, mặt khác, cấm địa ngoài thành không cho phép tiến vào, nếu trái với quy tắc này, toàn bộ môn phái đều sẽ bị trục xuất khỏi Phong Vân Thành, hơn nữa đánh mất tư cách thi đấu lần này.”

Theo giọng nói của chu sâm rơi xuống, một số đệ tử trẻ tuổi khí thịnh khó tránh khỏi có chút bất mãn, vừa định tức giận, đã có một bàn tay già nua tới ngăn cản mọi người.

“Chu đội trưởng xin yên tâm, ta đều biết những quy củ này.”

“Biết thì tốt.”

Chu sâm gật đầu, cũng không hề nói thêm gì nữa dẫn theo đoàn người bước nhanh rời đi.

“Trưởng lão, quy củ nơi này cũng quá nghiêm!”

Nói lời này chính là một thiếu nữ y phục vàng mặt tròn, nàng có chút bất mãn bĩu môi, hừ một tiếng: “Ngay cả phủ thành chủ đều không thể đến gần, chẳng lẽ trong phủ thành chủ kia có bí mật gì sao?”

“Đàm Nguyệt.” Hỏa Vân nhíu mày nhìn nàng một cái: “Cẩn thận tai vách mạch rừng, Phong Vân Thành này qua nhiều thế hệ đều chính là quy củ như vậy, hơn nữa cho dù không đi nơi đó cũng không có tổn thất gì.”

Đàm Nguyệt thè lưỡi hồng ra: “Trưởng lão, ta đã biết.”

“Được rồi, chúng ta đi vào trước đi.”

Trong sân được quét tước sạch sẽ, vì có thể để mọi người tiện tham gia tỷ thí, phủ thành chủ cũng đều đưa nha hoàn gã sai vặt đến đầy đủ, đây mới là tác phong của một thế lực lớn……

Quân Thanh Vũ mới vừa tiến vào phòng của mình, còn chưa kịp nghỉ ngơi, cửa phòng đã bị mở ra.

“Ngục đầu.” Mị Nhi từ ngoài cửa lắc mình đi vào, nở nụ cười yêu mị: “Mỗi ngày ngươi đều tu luyện không thấy buồn sao? Chúng ta đều là lần đầu tiên tới Phong Vân Thành, không bằng đi ra ngoài đi dạo đi.”

“Nhưng, ta……”

“Ai nha!” Mị Nhi không đợi Quân Thanh Vũ nói xong, đã đi lên túm chặt cánh tay nàng, cười hì hì nói: “Ngục đầu, ta đã đồng ý với bọn Thất Dạ, nhất định đưa ngươi đi, ngươi nể mặt ta đi, được không, ngục đầu.”

Nàng chớp đôi mắt mị hoặc, vô cùng đáng thương nhìn Quân Thanh Vũ.

Quân Thanh Vũ bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Đi thôi, nhưng ta chỉ có thể đi với các ngươi nửa ngày, rất nhanh Phong Vân Tế Hội sẽ phải bắt đầu, ta cần bế quan tiến hành tu luyện.”

“Ngục đầu, ngươi thật sự là quá tốt.”

Mị Nhi vui vẻ nhảy dựng lên, túm chặt tay Quân Thanh Vũ chạy nhanh ra ngoài cửa: “Thất Dạ bọn họ đều đang sốt ruột chờ đợi, chúng ta nhanh đi.”

Phong Vân Thành là một nơi vui vẻ phồn vinh, ở dưới thống trị của thành chủ cư dân yên vui, nhưng trong khoảng thời gian này bởi vì đông đảo thế lực đã đến, lại phá vỡ yên lặng ban đầu……

“Ngục đầu.” Mị Nhi lôi kéo Quân Thanh Vũ, chỉ vào một cửa hàng cuối đường phố, nói: “Ngươi mau xem, đó là cửa hàng trận pháp, không nghĩ tới ở trong Phong Vân Thành lại có người lấy trận pháp trân quý bán trong cửa hàng, chúng ta nhanh đi xem một chút đi.”

Nói cũng không màng Quân Thanh Vũ đồng ý hay không mà kéo nàng chạy tới cửa hàng trận pháp.

Đám người Thất Dạ phía sau lần lượt cười khổ, nhưng vẫn đuổi sát theo bước chân của hai người……

“Trời ạ, nơi này lại có bán trận pháp từ nhất bậc đến ngũ cấp, nhưng giá cả hơi cao.”

Mị Nhi khiếp sợ nhìn trận pháp dựa theo cấp bậc bày trong cửa hàng, đáng tiếc nơi này không có trận pháp lục cấp, bên cạnh mình chính là Luyện Trận Sư lục cấp, đương nhiên chướng mắt mấy thứ này.

Nhưng với người thường tới nói, Phong Vân Thành này xác thật là một thiên đường.

“Hả?”

Ánh mắt Quân Thanh Vũ nhìn chung quanh bốn phía, cuối cùng dừng ở trên viên trân châu phấn hồng trong ngăn tủ kia, ánh mắt hơi chấn động: “Trân châu Cực Phẩm? Luyện chế Tụ Linh Trận thất cấp cỡ lớn trân châu Cực Phẩm!”

Không nghĩ tới ở chỗ này lại có thể nhìn thấy trân châu Cực Phẩm hiếm có.

Tay nàng vừa đặt ở trên trân châu Cực Phẩm, phía sau chợt truyền đến một giọng nói nũng nịu: “Đồng đại ca, trân châu kia thật xinh đẹp, ta muốn lấy nó đi xuyên thành vòng cổ đeo ở trên cổ.”

“Liễu Nhi, trân châu xứng với mỹ nhân, nếu trân châu kia đeo ở trên cổ muội nhất định sẽ vô cùng tương xứng.”

Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, ngẩng đầu nhìn về phía hai người nói chuyện.

Chỉ thấy nữ tử trong đó tướng mạo kiều mỹ, giữa mày mang theo sức sống thanh xuân, hai mắt linh động như có thể nói, môi hồng nở nụ cười xinh đẹp.

Còn bên cạnh nàng ta lại là một nam tử tuấn mỹ phong độ nhẹ nhàng, vẻ mặt xuân phong đắc ý, mà cái tay kia đặt ở bên hông nữ tử vô cùng dịu dàng, như là trân bảo.

“Ngục đầu, xảy ra chuyện gì?”

Mị Nhi đặt đồ đang xem xuống, chạy nhanh tới, nàng đang tươi cười khi nhìn thấy nam nhân thì cứng lại, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt: “Đồng Nguyên, sao ngươi lại ở đây?”

Đồng Nguyên cũng không nghĩ tới ở chỗ này sẽ nhìn thấy Mị Nhi, không nhịn được ngẩn ra một chút, đáy mắt hiện lên một tia áy náy.

“Đồng đại ca, nàng là ai?” Tiếu Liễu ngẩng đầu nhìn về phía Mị Nhi, bất mãn chu môi lên: “Sao huynh không nói với ta ngươi còn biết một nữ nhân lớn lên như hồ ly tinh như vậy? Vừa thấy bộ dáng của nàng là thích câu tam đáp bốn, không phải là nhân vật ngay thẳng.”

Đồng Nguyên nắm chặt tay, lúc nhìn Mị Nhi thì không còn một tia áy náy, thay vào chỉ là chán ghét: “Liễu Nhi, đây là thanh mai trúc mã của ta khi tiến vào Tông Môn lúc trước, nhưng nữ nhân này thích quấn lấy ta, ta lại không thích nàng, đã từng cảnh cáo nàng nhiều lần, nàng lại không muốn buông tay, với loại nữ nhân khó chơi này ta cũng không có cách nào.”

Dây dưa hắn?

Mị Nhi nở nụ cười khổ, thân thể quyến rũ kia vào lsuc này lại yếu ớt như thế.

Từ khi bắt đầu biết Mị Nhi, nữ nhân này vẫn luôn chơi đùa đùa giỡn, Quân Thanh Vũ còn chưa từng gặp qua nàng có một mặt như vậy, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía Đồng Nguyên.

Vì thế, một tia áy náy ở đáy mắt của đối phương kia hiện ra rõ ràng ở trong mắt nàng.

Chuyện tuyệt đối không đơn giản như hắn nói……

“Ta đã nói rồi, Đồng đại ca sẽ không không có ánh mắt như vậy.” Tiếu Liễu đắc ý nở nụ cười, đầu dựa vào trên người Đồng Nguyên, nũng nịu nói.

Đồng Nguyên không đẩy Tiếu Liễu ra, mà là thuận thế ôm chặt nàng ta, mắt lạnh nhìn nữ tử trước mắt: “Mị Nhi, mấy năm trước ta nghe nói ngươi tiến vào Lưu Nguyệt Môn, xem ra quả thật là như thế, ta biết ngươi biết ta sẽ đến Phong Vân Thành, cho nên mới trăm phương nghìn kế tới gặp ta, nhưng ta không thích ngươi, trước kia như thế về sau vẫn như thế, đừng dây dưa không thôi với ta, nếu không đừng trách ta không khách khí!”

Mị Nhi dần thu cảm xúc ban đầu lại, cong khóe môi lên cười quyến rũ: “Đồng Nguyên, ngươi quá để mắt đến ngươi, ta không phải vì ngươi mà đến.”

Đồng Nguyên rõ ràng không tin lời nàng, đáy mắt lộ ra nghi ngờ: “Ta nhớ rõ trước kia ngươi chưa bao giờ cảm thấy hứng thú với tỷ thí chiến đấu, nếu không vì ta thì sao đi vào loại địa phương này? Mị Nhi, người ta yêu chỉ có Liễu Nhi, ngươi không xứng so với nàng!”

Ngón tay của Mị Nhi hơi cứng đờ, lại vào lúc này, một bàn tay đặt ở trên bả vai của nàng.

Quân Thanh Vũ ngước mắt nhìn mọi người trước mắt, ánh mắt thanh lãnh dị thường: “Các ngươi còn có việc sao? Nếu không có việc gì thì mời rời khỏi nơi này!”

Vốn dĩ Đồng Nguyên còn không chú ý tới khuôn mặt của Quân Thanh Vũ, vốn nhờ vì Mị Nhi xuất hiện mà chặn ngang ánh mắt của hắn, bây giờ khi nghe thấy giọng nói thanh lãnh này, không nhịn được nhìn về phía nữ tử.

Vừa thấy, đáy mắt xẹt qua tia kinh diễm không che dấu chút nào.

Không thể không nói, nữ nhân này lớn lên thanh lệ tuyệt mỹ, đặc biệt là khí chất thanh lãnh kia dễ dàng nhất hấp dẫn ánh mắt của nam nhân, trước kia hắn cho rằng Mị Nhi đã đủ xinh đẹp rồi, bằng không cũng sẽ không hao hết tâm tư theo đuổi nàng ta, bây giờ lại phát hiện đứng ở bên cạnh nữ nhân này, sắc thái của nàng ảm đạm rất nhiều.

“Đồng đại ca, huynh đang nhìn cái gì!” Tiếu Liễu bất mãn trừng mắt nhìn Đồng Nguyên: “Nàng ta có ta đẹp sao? Huynh nhìn chằm chằm nàng ta làm cái gì? Huynh đáp ứng với phụ thân ta gì đó? Trừ ta ra sẽ không nhìn nữ nhân khác một cái!”

Đồng Nguyên vội vàng thu ánh mắt lại, nâng cánh tay lên ôm chặt Tiếu Liễu: “Liễu Nhi, muội là đẹp nhất, nữ nhân kia sao có thể so với muội? Đừng nóng giận, về sau Đồng đại ca chỉ nhìn một mình muội còn không được sao.”

Nữ nhân kia xác thật xinh đẹp, nhưng mà, Tiếu Liễu lại là nữ nhi duy nhất của tông chủ, nếu có thể nghênh thú nàng làm thê, sau này Tông Môn sẽ trở thành của hắn……

Đương nhiên, trong lúc này cần phải độc sủng một mình nàng, chờ tới lúc đó lại nạp thiếp cũng không sao.

“Hừ!” Tiếu Liễu hừ lạnh một tiếng, ngước mắt nhìn về phía viên trân châu màu hồng phấn kia, nói: “Mua cho ta viên trân châu kia, ta sẽ tha thứ huynh.”

Đồng Nguyên ngước mắt nhìn giá cả của trân châu, khi nhìn thấy một ngàn Chân Linh Thạch kia, lòng không nhịn được đau một chút, nhưng vì mua niềm vui cho nàng, trả giá lớn cũng đáng giá.

“Lão bản, ta muốn trân châu này.” Đồng Nguyên cắn chặt răng, đau lòng, nói.

Quân Thanh Vũ nhíu mày, ánh mắt thanh lãnh bắn về phía Đồng Nguyên: “Trân châu Cực Phẩm này là đồ vật ta nhìn trúng trước, làm việc phải có thứ tự trước sau.”

Nếu Tiếu Liễu không ở đây, Đồng Nguyên nhất định sẽ chắp tay đưa trân châu, nhưng hắn hiểu rõ, mình tuyệt đối không thể làm như vậy, nếu không Tiếu Liễu khẳng định sẽ tức giận.

“Cô nương, ta thấy ngươi một thân mộc mạc, không có bất kì trang sức gì, vì sao một hai muốn trân châu này? Hơn nữa nó cũng không thích hợp với ngươi.”

Ngụ ý, ngươi mặc giản dị như vậy, ngay cả trang sức đều không có, trân châu này ngươi cũng khẳng định không mua nổi.

Mị Nhi cười lạnh một tiếng: “Đồng Nguyên, ngươi nhìn biển hiệu bên ngoài mà xem, đây là của hàng trận pháp, buôn bán chính là trận pháp và đồ vật có quan hệ với luyện trận, ngươi muốn mua trang sức có phải đi nhầm địa phương hay không.”

Khi nói lời này, trong mắt nàng toát ra tia trào phúng.

Ngục đầu là một Luyện Trận Sư lục cấp, đồ vật có thể bị nàng nhìn trúng sao lại bình thường? Huống chi giá này lại cao như vậy, chỉ có những ngu xuẩn đó mới có thể mua trân châu trở về làm trang sức.

Sắc mặt của Đồng Nguyên hơi đổi, có chút bất mãn nói: “Mị Nhi, cho dù nể tình giao tình lúc trước của chúng ta, ngươi cũng nên giúp ta khuyên nhủ bằng hữu của ngươi nhường trân châu này cho ta.”

“Giao tình lúc trước?” Mị Nhi hít sâu một hơi mới từ từ bình ổn tức giận trong lòng: “Đồng Nguyên, ngươi quên lời nói mới rồi của ngươi sao? Mị Nhi ta là một nữ nhân mặt dày mày dạn dây dưa với ngươi, ta và ngươi lại có giao tình gì?”

Từ lúc ngươi lựa chọn trèo lên cành cao mà bỏ chúng ta đi, chúng ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi!

Mị Nhi từ từ nhắm đôi mắt lại, lúc mở mắt là một mảnh lạnh lẽo, vì nam nhân này, nàng sa đọa đến tận đây, cũng bắt đầu từ bây giờ nàng sẽ vô tình với hắn.

Cảm nhận được Tiếu Liễu bất mãn, Đồng Nguyên có chút nóng nảy, ánh mắt hắn dần lạnh xuống: “Cô nương, cho dù ngươi là người Lưu Nguyệt Môn, nhưng thứ tự của Bắc Tông ta ở trên các ngươi rất xa, Liễu Nhi là nữ nhi của tông chủ Bắc Tông, thân thể thiên kim, cho dù Bạch Y của Lưu Nguyệt Môn các ngươi ở chỗ này cũng sẽ không không để nàng vào mắt như thế.”

Mị Nhi ngẩn ra, gia hỏa này không biết Bạch Y đã chết sao?

Bạch Y kia lợi hại, lại có thể so với ngục đầu của nàng?

Quân Thanh Vũ ngước mắt nhìn Đồng Nguyên, ánh mắt thanh lãnh nói: “Trân châu Cực Phẩm là đồ vật ta coi trọng trước, ta tuyệt đối sẽ không nhường.”

Đồng Nguyên sửng sốt, cười lạnh: “Cô nương, ta biết ngươi muốn thay Mị Nhi bênh vực kẻ yếu, cho nên mới không muốn nhường lại, nhưng tiền đề là, ngươi cần lấy nhiều Chân Linh Thạch như vậy ra.”

Một ngàn Chân Linh Thạch, mặc dù là hắn cũng đều đau lòng nửa ngày, nữ nhân này mặc giản dị như vậy, nghĩ đến cũng không giàu có, sao có thể lấy ra nhiều số lượng Chân Linh Thạch như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook