Chương 110: Làm gì có cái lý đấy
Ss Tần
28/01/2024
Điện thoại là phó hội trưởng thương hội Nhật Bản Tân Hải Kato Taka trước đó gọi tới.
Trong điện thoại Kato Taka nói cho hắn biết sau khi phía Nhật Bản nhất trí cân nhắc thì quyết định lập tức trả lại sản nghiệp nhà họ Diệp, hơn nữa 100 tỷ tiền bồi thường cũng đã chuẩn bị ổn thỏa.
Tên đó bảo hắn lập tức trở về một nơi gọi là "Tập đoàn Anh Hoa" của Tân Hải, đi tiếp nhận trước.
Thoải mái như vậy sao?
Diệp Hi Hòa nghe lời Kato Taka nói xong thì nhíu chặt mày.
Chắc chắn có chuyện khác thường, hắn cũng đã qua lại với người Nhật mấy lần, biết chắc đám chó Nhật kia không thể nghe lời như thế.
Có điều Diệp Hi Hòa cũng không lo sợ gì mà chạy thẳng tới Tân Hải.
Cùng lúc đó ở nhà họ Sầm.
Mặc dù nhà họ Sầm ở Giang Đông không phải là gia tộc hạng nhất hay siêu hạng nhất gì, nhưng vẫn được xem là nhân tài nổi tiếng xuất chúng ở hạng hai.
Giờ phút này trong một căn phòng, Sầm Dương với tư cách là đại tiên sinh nhà họ Sầm, sau khi nghe thuộc hạ báo cáo thì giận tím mặt.
"Cậu nói cái gì, Nhất Minh chết rồi? Còn chết trong bệnh viện ở Giang Đông?”
"Đúng, là chết bởi một người bên cạnh Chiến Thần Lăng Vân, theo mấy y tá chính mắt trông thấy nói, Chiến 'Thần Lăng Vân còn xem người đó là sư đệ, vô cùng yêu thương, cho dù người đó giết cậu chủ, Chiến Thần Lăng Vân cũng che chở hắn, chỉ đơn giản sai người ta dọn sạch máu của cậu chủ."
"Làm gì có cái lý đấy!" Sâm Dương càng nổi giận hơn: "Sư đệ của Long Lăng Vân thì cô ta biết cưng chiều, còn con trai tôi không phải là người sao?”
Thật ra Sầm Dương cũng có thể đoán được đại khái nguyên nhân con trai xảy ra xung đột với sư đệ của Long Lăng Vân.
Chỉ vì con trai rất thích Long Lăng Vân, từng nói trong tất cả phụ nữ ở Giang Đông thì chỉ có có Long Lăng Vân khiến gã ta ngày nhớ đêm mong.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. 1000 Năm Tương Phùng
2. Ở Trọ Cùng Nhà
3. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
4. Trong Ánh Chiều Tà
=====================================
Trong phòng gã ta dán toàn poster của Long Lăng Vân, số lần sứt đầu mẻ trán cũng không ít.
'Thậm chí Sầm Dương còn nghĩ đến đợi thời cơ chín muồi, cho dù bán đi mặt mũi của mình cũng phải dẫn con trai đi cầu hôn Long Lăng Vân.
Nào biết được còn chưa thực hiện được thì con trai đã chết thảm trong tay sư đệ Long Lăng Vân rồi.
"Long Lăng Vân chết tiệt! Con ả dám khinh thường nhà họ Sầm ta! Uổng cho con trai tao yêu mày đậm sâu, đồ tiện nhân lẳng lơ."
Sầm Dương chửi ầm lên.
Thuộc hạ nghe xong thì hơi chột dạ: "Nhưng mà đại tiên sinh, dù sao Long Lăng Vân kia cũng là Chiến Thần, còn được xưng là đệ nhất chiến thần Giang Đông, nhà họ Sầm chúng ta... không tiện chọc giận cô ta lắm đâu..."
Sầm Dương nghiến răng nghiến lợi, mặc dù ông ta tức giận nhưng không ngốc.
"Ai nói tôi muốn đối địch với ả đàn bà Long Lăng Vân kia? Nhất Minh cũng không phải cô ta giết, nhưng sư đệ của cô ta không phải là Chiến Thần, tôi muốn cậu lập tức tra ra vị trí và thân phận của sư đệ cô ta, tôi chắc chắn sẽ tự tay chém hắn thành ngàn mảnh."
"Rõ!"
Sau khi Diệp Hi Hòa trở về Tân Hải thì đi tới tập đoàn gọi là Anh Hoa.
Đang muốn đi vào thì bỗng nhiên có người bên kia đường gọi tên anh: "Diệp... Diệp thiếu, xin hỏi ngài là Diệp thiếu sao?”
Diệp Hi Hòa khẽ cau mày và quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông tóc bạc đang đẩy xe đẩy bằng một tay, hai chân tàn tật quỳ gối, còn mù một mắt đi tới.
"Ông là?"
Trong điện thoại Kato Taka nói cho hắn biết sau khi phía Nhật Bản nhất trí cân nhắc thì quyết định lập tức trả lại sản nghiệp nhà họ Diệp, hơn nữa 100 tỷ tiền bồi thường cũng đã chuẩn bị ổn thỏa.
Tên đó bảo hắn lập tức trở về một nơi gọi là "Tập đoàn Anh Hoa" của Tân Hải, đi tiếp nhận trước.
Thoải mái như vậy sao?
Diệp Hi Hòa nghe lời Kato Taka nói xong thì nhíu chặt mày.
Chắc chắn có chuyện khác thường, hắn cũng đã qua lại với người Nhật mấy lần, biết chắc đám chó Nhật kia không thể nghe lời như thế.
Có điều Diệp Hi Hòa cũng không lo sợ gì mà chạy thẳng tới Tân Hải.
Cùng lúc đó ở nhà họ Sầm.
Mặc dù nhà họ Sầm ở Giang Đông không phải là gia tộc hạng nhất hay siêu hạng nhất gì, nhưng vẫn được xem là nhân tài nổi tiếng xuất chúng ở hạng hai.
Giờ phút này trong một căn phòng, Sầm Dương với tư cách là đại tiên sinh nhà họ Sầm, sau khi nghe thuộc hạ báo cáo thì giận tím mặt.
"Cậu nói cái gì, Nhất Minh chết rồi? Còn chết trong bệnh viện ở Giang Đông?”
"Đúng, là chết bởi một người bên cạnh Chiến Thần Lăng Vân, theo mấy y tá chính mắt trông thấy nói, Chiến 'Thần Lăng Vân còn xem người đó là sư đệ, vô cùng yêu thương, cho dù người đó giết cậu chủ, Chiến Thần Lăng Vân cũng che chở hắn, chỉ đơn giản sai người ta dọn sạch máu của cậu chủ."
"Làm gì có cái lý đấy!" Sâm Dương càng nổi giận hơn: "Sư đệ của Long Lăng Vân thì cô ta biết cưng chiều, còn con trai tôi không phải là người sao?”
Thật ra Sầm Dương cũng có thể đoán được đại khái nguyên nhân con trai xảy ra xung đột với sư đệ của Long Lăng Vân.
Chỉ vì con trai rất thích Long Lăng Vân, từng nói trong tất cả phụ nữ ở Giang Đông thì chỉ có có Long Lăng Vân khiến gã ta ngày nhớ đêm mong.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. 1000 Năm Tương Phùng
2. Ở Trọ Cùng Nhà
3. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
4. Trong Ánh Chiều Tà
=====================================
Trong phòng gã ta dán toàn poster của Long Lăng Vân, số lần sứt đầu mẻ trán cũng không ít.
'Thậm chí Sầm Dương còn nghĩ đến đợi thời cơ chín muồi, cho dù bán đi mặt mũi của mình cũng phải dẫn con trai đi cầu hôn Long Lăng Vân.
Nào biết được còn chưa thực hiện được thì con trai đã chết thảm trong tay sư đệ Long Lăng Vân rồi.
"Long Lăng Vân chết tiệt! Con ả dám khinh thường nhà họ Sầm ta! Uổng cho con trai tao yêu mày đậm sâu, đồ tiện nhân lẳng lơ."
Sầm Dương chửi ầm lên.
Thuộc hạ nghe xong thì hơi chột dạ: "Nhưng mà đại tiên sinh, dù sao Long Lăng Vân kia cũng là Chiến Thần, còn được xưng là đệ nhất chiến thần Giang Đông, nhà họ Sầm chúng ta... không tiện chọc giận cô ta lắm đâu..."
Sầm Dương nghiến răng nghiến lợi, mặc dù ông ta tức giận nhưng không ngốc.
"Ai nói tôi muốn đối địch với ả đàn bà Long Lăng Vân kia? Nhất Minh cũng không phải cô ta giết, nhưng sư đệ của cô ta không phải là Chiến Thần, tôi muốn cậu lập tức tra ra vị trí và thân phận của sư đệ cô ta, tôi chắc chắn sẽ tự tay chém hắn thành ngàn mảnh."
"Rõ!"
Sau khi Diệp Hi Hòa trở về Tân Hải thì đi tới tập đoàn gọi là Anh Hoa.
Đang muốn đi vào thì bỗng nhiên có người bên kia đường gọi tên anh: "Diệp... Diệp thiếu, xin hỏi ngài là Diệp thiếu sao?”
Diệp Hi Hòa khẽ cau mày và quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông tóc bạc đang đẩy xe đẩy bằng một tay, hai chân tàn tật quỳ gối, còn mù một mắt đi tới.
"Ông là?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.