Chương 56: Nói thật thì tôi cũng không biết
Ss Tần
28/01/2024
Lúc này Diệp Hi Hòa đã đi về phía Trương Cầm Dao. "Chúng ta trở về thôi!"
Sở dĩ vừa rồi hắn lãng phí thời gian giết chết Lý Nhất Đao, một là để phát tiết cơn tức giận.
Tiếp theo, cũng là muốn moi được điều gì đó từ trong miệng Lý Nhất Đao.
Nhưng đối với loại rác rưởi không thể tái chế hơn được nữa kia thì Hòan toàn không cần phải lãng phí thời gian!
"Diệp Hi Hòa, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"
Mãi đến lúc này, Trương Cầm Dao mới cưỡng chế được cuồng loạn trong lòng xuống, nghẹn ngào hỏi.
"Cái gì?"
"Rốt cuộc thực lực của anh là thế nào, tại sao cường giả cấp Thái Đấu cũng..."
"Nói thật thì tôi cũng không biết."
Diệp Hi Hòa lắc đầu: "Thực lực của tôi không thể dùng cảnh giới để cân nhắc được, hai chữ vô địch mới là cách giải thích tốt nhất."
Hắn thực sự nói thật, không nói đến chuyện võ giả đạt đến cấp độ Chiến Vương, mới có thể chân chính vận dụng nội lực.
Chẳng qua trước đây, các võ giả đều đang dùng “nội kình" mà thôi!
Mà thứ hắn có là chân khí, nó còn cao hơn một bậc so với nội lực!
Huống chỉ, hắn còn có được bốn luồng chân khí bản nguyên, yếu nhất là chân khí Bạch Hổ cũng đủ để huỷ thiên diệt địa.
Trừ cái đó ra, còn có một đòn sát thủ mà hắn không muốn ai biết, đó chính là luồng chân khí màu vàng xuất hiện duy nhất một lần vào năm đó để giúp hắn hộ thể khi hàng phục một vật!
Hiện tại vật kia đã thành vũ khí bản mệnh của hắn, giơ tay đến, vung tay là đi, như một cánh tay giết người trong vô hình!
Trương Cầm Dao mím môi, cô ấy có cảm giác Diệp Hi Hòa lại đang ra vẻ thần bí.
Cho dù một người có mạnh đến đâu, thì sao có thể không biết cảnh giới của chính mình?
"Hừ, nếu anh không muốn nói thì quên đi, chúng ta đi thôi!" Cô ấy bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Diệp Hi Hòa một cái!
Hai người trở lại trên xe, Diệp Hi Hòa nhờ Trương Cầm Dao đưa mình đưa về nhà họ Diệp.
Ra thời gian dài như vậy, quả thực hắn có hơi nhớ Diệp Hinh Vũ, cũng không biết lúc này Tiểu Vũ đã tỉnh dậy hay chưa.
Đồng thời, chuyện chiếc hộp vuông cổ kia cũng phải hỏi Tiểu Vũ một chút.
"Đúng rồi, em giúp tôi làm một chuyện." Diệp Hi Hòa đột nhiên nhớ tới điều gì đó, nói. "Cái gì?"
"Tôi đánh tới nhà họ Vương nhưng không tìm được Vương Nguyên Bảo, hoá ra ông ta đã chuồn mất từ đời nào rồi."
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói: "Nhưng tôi biết, ông ta không trốn thoát khỏi Tân Hải, dù sao thì chuyện làm ăn của gia tộc ông ta còn ở chỗ này mà, em dùng năng lượng của Dạ Xoa Môn giúp tôi tìm ông ta đi."
"Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức!"
Trương Cầm Dao khẽ gật đầu.
"Mặt khác, còn một chuyện."
Diệp Hi Hòa quay sang nhìn cô ấy một cái: "Em quá yếu, Tông Sư 7 sao của em là hàng dởm đấy à? Vừa rồi tôi thấy em mới giết hơn hai trăm người mà đã thở hồng hộc rồi, thế này không ổn”"
Trương Cầm Dao nghe xong lời này thì bó tay, chân ngọc bỗng nhiên giãm mạnh chân ga: "Diệp Hi Hòa, anh cho rằng ai cũng biến thái như anh à? Hai trăm người đấy, sao anh nói nhẹ nhàng thế, dù sao hơn hai trăm người kia cũng là tay chân của Khô Lâu Đường, không phải hai trăm cái chày gỗI"
"Cho nên tôi mới nói em yếu đấy!"
Diệp Hi Hòa thản nhiên nói: "Như vậy đi, chỗ này của tôi có một bộ công pháp rất thích hợp với em, sau khi học xong em nhất định sẽ tiến bộ nhảy vọt, chỉ là có một số tác dụng phụ..."
Trương Cầm Dao không đợi Diệp Hi Hòa nói xong, đã mừng rỡ nói: "Thật sao? Diệp Hi Hòa, từ bao giờ mà anh lại lề mề chậm chạp thế hả, còn có loại chuyện tốt này sao, vậy thì anh nhanh đưa cho tôi đi, coi như tôi nợ anh một ân tình, chờ đến lúc tôi trở nên mạnh hơn, không phải tôi cũng trở thành trợ thủ đắc lực cho anh saol"
Cô ấy cũng không cảm thấy mình lấy đồ của Diệp Hi Hòa có gì không ổn, dù sao thì khi học cao trung, mối quan hệ của hai người cũng rất tốt.
Diệp Hi Hòa đã từng uống sữa bò của cô ấy, từng nếm bánh ngọt của cô ấy, còn ăn cả sandwich mộc nhĩ của cô ấy nữa... Diệp Hi Hòa cảm thấy đó là điều đương nhiên, giữa hai người bọn họ không có nhiều khách sáo như vậy.
Nhưng Diệp Hi Hòa còn đang do dự.
Sở dĩ vừa rồi hắn lãng phí thời gian giết chết Lý Nhất Đao, một là để phát tiết cơn tức giận.
Tiếp theo, cũng là muốn moi được điều gì đó từ trong miệng Lý Nhất Đao.
Nhưng đối với loại rác rưởi không thể tái chế hơn được nữa kia thì Hòan toàn không cần phải lãng phí thời gian!
"Diệp Hi Hòa, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"
Mãi đến lúc này, Trương Cầm Dao mới cưỡng chế được cuồng loạn trong lòng xuống, nghẹn ngào hỏi.
"Cái gì?"
"Rốt cuộc thực lực của anh là thế nào, tại sao cường giả cấp Thái Đấu cũng..."
"Nói thật thì tôi cũng không biết."
Diệp Hi Hòa lắc đầu: "Thực lực của tôi không thể dùng cảnh giới để cân nhắc được, hai chữ vô địch mới là cách giải thích tốt nhất."
Hắn thực sự nói thật, không nói đến chuyện võ giả đạt đến cấp độ Chiến Vương, mới có thể chân chính vận dụng nội lực.
Chẳng qua trước đây, các võ giả đều đang dùng “nội kình" mà thôi!
Mà thứ hắn có là chân khí, nó còn cao hơn một bậc so với nội lực!
Huống chỉ, hắn còn có được bốn luồng chân khí bản nguyên, yếu nhất là chân khí Bạch Hổ cũng đủ để huỷ thiên diệt địa.
Trừ cái đó ra, còn có một đòn sát thủ mà hắn không muốn ai biết, đó chính là luồng chân khí màu vàng xuất hiện duy nhất một lần vào năm đó để giúp hắn hộ thể khi hàng phục một vật!
Hiện tại vật kia đã thành vũ khí bản mệnh của hắn, giơ tay đến, vung tay là đi, như một cánh tay giết người trong vô hình!
Trương Cầm Dao mím môi, cô ấy có cảm giác Diệp Hi Hòa lại đang ra vẻ thần bí.
Cho dù một người có mạnh đến đâu, thì sao có thể không biết cảnh giới của chính mình?
"Hừ, nếu anh không muốn nói thì quên đi, chúng ta đi thôi!" Cô ấy bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Diệp Hi Hòa một cái!
Hai người trở lại trên xe, Diệp Hi Hòa nhờ Trương Cầm Dao đưa mình đưa về nhà họ Diệp.
Ra thời gian dài như vậy, quả thực hắn có hơi nhớ Diệp Hinh Vũ, cũng không biết lúc này Tiểu Vũ đã tỉnh dậy hay chưa.
Đồng thời, chuyện chiếc hộp vuông cổ kia cũng phải hỏi Tiểu Vũ một chút.
"Đúng rồi, em giúp tôi làm một chuyện." Diệp Hi Hòa đột nhiên nhớ tới điều gì đó, nói. "Cái gì?"
"Tôi đánh tới nhà họ Vương nhưng không tìm được Vương Nguyên Bảo, hoá ra ông ta đã chuồn mất từ đời nào rồi."
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói: "Nhưng tôi biết, ông ta không trốn thoát khỏi Tân Hải, dù sao thì chuyện làm ăn của gia tộc ông ta còn ở chỗ này mà, em dùng năng lượng của Dạ Xoa Môn giúp tôi tìm ông ta đi."
"Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức!"
Trương Cầm Dao khẽ gật đầu.
"Mặt khác, còn một chuyện."
Diệp Hi Hòa quay sang nhìn cô ấy một cái: "Em quá yếu, Tông Sư 7 sao của em là hàng dởm đấy à? Vừa rồi tôi thấy em mới giết hơn hai trăm người mà đã thở hồng hộc rồi, thế này không ổn”"
Trương Cầm Dao nghe xong lời này thì bó tay, chân ngọc bỗng nhiên giãm mạnh chân ga: "Diệp Hi Hòa, anh cho rằng ai cũng biến thái như anh à? Hai trăm người đấy, sao anh nói nhẹ nhàng thế, dù sao hơn hai trăm người kia cũng là tay chân của Khô Lâu Đường, không phải hai trăm cái chày gỗI"
"Cho nên tôi mới nói em yếu đấy!"
Diệp Hi Hòa thản nhiên nói: "Như vậy đi, chỗ này của tôi có một bộ công pháp rất thích hợp với em, sau khi học xong em nhất định sẽ tiến bộ nhảy vọt, chỉ là có một số tác dụng phụ..."
Trương Cầm Dao không đợi Diệp Hi Hòa nói xong, đã mừng rỡ nói: "Thật sao? Diệp Hi Hòa, từ bao giờ mà anh lại lề mề chậm chạp thế hả, còn có loại chuyện tốt này sao, vậy thì anh nhanh đưa cho tôi đi, coi như tôi nợ anh một ân tình, chờ đến lúc tôi trở nên mạnh hơn, không phải tôi cũng trở thành trợ thủ đắc lực cho anh saol"
Cô ấy cũng không cảm thấy mình lấy đồ của Diệp Hi Hòa có gì không ổn, dù sao thì khi học cao trung, mối quan hệ của hai người cũng rất tốt.
Diệp Hi Hòa đã từng uống sữa bò của cô ấy, từng nếm bánh ngọt của cô ấy, còn ăn cả sandwich mộc nhĩ của cô ấy nữa... Diệp Hi Hòa cảm thấy đó là điều đương nhiên, giữa hai người bọn họ không có nhiều khách sáo như vậy.
Nhưng Diệp Hi Hòa còn đang do dự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.