Chương 69: Tốt lắm
Ss Tần
28/01/2024
Nghe vậy, Tôn Quốc Lệ sợ tới nỗi hồn bay phách lạc, vội xoay người về phía Diệp Hi Hòa, liều mạng dập đầu: “Diệp thiếu gia! Tôi đúng là không phải người, tôi đã bị tiền tài che mờ mắt, tôi thật đáng chết! Xin cậu hãy ra ngoài đi ạ, đừng chấp nhặt với tên đồi bại như tôi, cầu xin cậu!”
Diệp Hi Hòa mỉm cười lạnh lùng: “Thượng úy à, ông còn nhớ không vậy? Tôi đã nói là không cần ông quỳ xuống cầu xin tôi ra ngoài mà, xương sống của ông dễ cong thật đấy!”
Bộp bộp bộp!
Tôn Quốc Lệ nào dám đáp lời, chỉ biết ra sức dập đầu cầu xin Diệp Hi Hòa, ông ta đập mạnh đến độ rung cả sàn, trán chảy cả máu.
Trên mặt Diệp Hi Hòa để lộ vẻ khinh miệt, nói thật, với cái lũ tiểu nhân này, nếu không phải bây giờ đang có việc cản đường thì còn lâu hắn mới dễ dàng buông tha cho đối phương.
Không đập ông ta thành bãi máu là đã xem như phần mộ tổ tiên bốc khói rồi đấy!
“Tôn Quốc Lệ đúng không? Bớt xài chiêu này với tôi lại!”
Diệp Hi Hòa đứng dậy, lạnh lùng nói: “Tôi hỏi ông, rốt cuộc là ai đã tố cáo tôi với ông mà sao có thể tới hội thương mại Nhật Bản đúng lúc như vậy để bắt tôi hả?”
“Là... Là Vương Nguyên Bảo!”
Tôn Quốc Lệ nào dám không nhận tội, huống hồ chỉ bây giờ trong lòng ông ta cũng hận Vương Nguyên Bảo gần chết, đều là do tên kia hãm hại cả.
“Vương Nguyên Bảo gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi dẫn người tới đó, còn hứa sẽ cho tôi một khoản tiền lớn, nhờ tôi bắt cậu lại...
“Đúng là nỗi nhục nhã của quân độiỊ”
Nghe thế, người đẹp lạnh lùng lập tức xông lên, tung cước đá văng Tôn Quốc Lệ ra ngoài, cả người ông ta đập mạnh lên vách tường của ngục giam, gãy mất vài cái xương sườn, miệng tức khắc hộc máu.
Vương Nguyên Bảo! Diệp Hi Hòa híp mắt lại, biết ngay là ông ta mà.
Hắn dùng một tay xách Tôn Quốc Lệ từ dưới đất lên, lạnh lùng hỏi: “Hiện tại Vương Nguyên Bảo đang ở đâu?”
“Tôi, tôi không biết!”
Tôn Quốc Lệ cắn răng nhịn đau, sợ hãi nói: “Lúc đó tuy ông †a gọi điện cho tôi, nhưng không hề để lộ ra mình đang ở đâu, tới bây giờ tôi cũng không biết vị trí thật sự của ông ta...”
Bốp!
Diệp Hi Hòa tung một chưởng, đập nát Tôn Quốc Lệ thành một bãi máu.
Nếu trong một tình huống khác, có lẽ hắn sẽ nể mặt người đó mà tha cho ông ta, nhưng đằng này Tôn Quốc Lệ và Vương Nguyên Bảo lại cùng một giuộc, còn cố tình bao che cho kẻ thù không đội trời chung của mình, thế thì hắn tuyệt đối sẽ không buông tha.
Thủ đoạn bạo lực đó khiến người đẹp lạnh lùng chỉ nhìn thôi đã thấy lạnh sống lưng, nhưng chỉ vài giây sau, sắc mặt của cô ấy đã trở về như bình thường.
Không hổ là sư đệ của người đó, người quan trọng nhất với người đó có khác, tới cả tính cách cũng y chang nhau...
“Diệp thiếu gia, mời cậu theo tôi ra ngoài, người đó còn đang chờ cậu trong xe đấy ạ!” Người đẹp lạnh lùng cung kính nói.
Diệp Hi Hòa gật đầu, cùng cô ấy rời khỏi đây.
Dọc đường đi, toàn bộ người của Bộ Tư lệnh Tân Hải đồng loạt quỳ xuống đất, như thể vì Tôn Quốc Lệ phạm lỗi nên họ cũng có tội vậy!
Diệp Hi Hòa không thèm để ý tới mấy người này, chỉ lát sau, theo chân người đẹp lạnh lùng, hắn đã rời khỏi trụ sở Bộ Tư lệnh, trong tầm mắt cũng xuất hiện chiếc xe quân dụng kia.
“Đại tướng, tôi đã dẫn cậu ấy tới rồi” Người đẹp lạnh lùng báo cáo.
“Tốt lắm, bảo cậu ấy lên xe đi.”
Từ bên trong truyền tới một giọng nói trong trẻo, êm tai nhưng có hơi lạnh nhạt, kế tiếp, một cánh tay thon dài, trắng trẻo như ngọc chủ động mở hé cửa xe, để Diệp Hi Hòa đi lên.
“Diệp thiếu gia, mời!” Người đẹp lạnh lùng nói. Diệp Hi Hòa hít sâu một hơi, leo thẳng lên xe.
Trong buồng xe thoang thoảng mùi hương thơm ngát, dễ ngửi vô cùng.
Sau khi ngồi xuống ghế, đập vào mắt hắn là một bóng hình xinh đẹp đang tựa người vào chiếc ghế dựa rộng lớn, đôi mắt to long lanh, chiếc mũi thon tinh xảo, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, lúc cười rộ lên trông vô cùng ngọt ngào chứ không hề kiêu căng hay ngạo mạn gì cải
Hơn nữa, hôm nay cô ấy không mặc quân phục, thay vào đó là một chiếc đầm lụa trắng, móng tay hơi dài được sơn màu đỏ tươi, dưới chân không mang vớ, chỉ diện một đôi dép lụa thêu hoa sen, để lộ đôi chân dài tăm tắp.
Mắt cá của cô ấy tuy tỉnh xảo lại đầy đặn, bàn chân thon gọn, mu chân nhô lên, tạo đường cong tuyệt đẹp, uyển chuyển như không có xương. Phần móng chân sáng bóng như ngọc trai được đính lên đầu ngón chân trắng nõn, dưới làn da trắng gần như trong suốt là từng mạch máu nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện, có thể nói cô là người phụ nữ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, là báu vật đương thời.
Diệp Hi Hòa biết, đây chính là Cửu sư tỷ của mình, chiến thần Giang Đông, Long Lăng Vân!
Diệp Hi Hòa mỉm cười lạnh lùng: “Thượng úy à, ông còn nhớ không vậy? Tôi đã nói là không cần ông quỳ xuống cầu xin tôi ra ngoài mà, xương sống của ông dễ cong thật đấy!”
Bộp bộp bộp!
Tôn Quốc Lệ nào dám đáp lời, chỉ biết ra sức dập đầu cầu xin Diệp Hi Hòa, ông ta đập mạnh đến độ rung cả sàn, trán chảy cả máu.
Trên mặt Diệp Hi Hòa để lộ vẻ khinh miệt, nói thật, với cái lũ tiểu nhân này, nếu không phải bây giờ đang có việc cản đường thì còn lâu hắn mới dễ dàng buông tha cho đối phương.
Không đập ông ta thành bãi máu là đã xem như phần mộ tổ tiên bốc khói rồi đấy!
“Tôn Quốc Lệ đúng không? Bớt xài chiêu này với tôi lại!”
Diệp Hi Hòa đứng dậy, lạnh lùng nói: “Tôi hỏi ông, rốt cuộc là ai đã tố cáo tôi với ông mà sao có thể tới hội thương mại Nhật Bản đúng lúc như vậy để bắt tôi hả?”
“Là... Là Vương Nguyên Bảo!”
Tôn Quốc Lệ nào dám không nhận tội, huống hồ chỉ bây giờ trong lòng ông ta cũng hận Vương Nguyên Bảo gần chết, đều là do tên kia hãm hại cả.
“Vương Nguyên Bảo gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi dẫn người tới đó, còn hứa sẽ cho tôi một khoản tiền lớn, nhờ tôi bắt cậu lại...
“Đúng là nỗi nhục nhã của quân độiỊ”
Nghe thế, người đẹp lạnh lùng lập tức xông lên, tung cước đá văng Tôn Quốc Lệ ra ngoài, cả người ông ta đập mạnh lên vách tường của ngục giam, gãy mất vài cái xương sườn, miệng tức khắc hộc máu.
Vương Nguyên Bảo! Diệp Hi Hòa híp mắt lại, biết ngay là ông ta mà.
Hắn dùng một tay xách Tôn Quốc Lệ từ dưới đất lên, lạnh lùng hỏi: “Hiện tại Vương Nguyên Bảo đang ở đâu?”
“Tôi, tôi không biết!”
Tôn Quốc Lệ cắn răng nhịn đau, sợ hãi nói: “Lúc đó tuy ông †a gọi điện cho tôi, nhưng không hề để lộ ra mình đang ở đâu, tới bây giờ tôi cũng không biết vị trí thật sự của ông ta...”
Bốp!
Diệp Hi Hòa tung một chưởng, đập nát Tôn Quốc Lệ thành một bãi máu.
Nếu trong một tình huống khác, có lẽ hắn sẽ nể mặt người đó mà tha cho ông ta, nhưng đằng này Tôn Quốc Lệ và Vương Nguyên Bảo lại cùng một giuộc, còn cố tình bao che cho kẻ thù không đội trời chung của mình, thế thì hắn tuyệt đối sẽ không buông tha.
Thủ đoạn bạo lực đó khiến người đẹp lạnh lùng chỉ nhìn thôi đã thấy lạnh sống lưng, nhưng chỉ vài giây sau, sắc mặt của cô ấy đã trở về như bình thường.
Không hổ là sư đệ của người đó, người quan trọng nhất với người đó có khác, tới cả tính cách cũng y chang nhau...
“Diệp thiếu gia, mời cậu theo tôi ra ngoài, người đó còn đang chờ cậu trong xe đấy ạ!” Người đẹp lạnh lùng cung kính nói.
Diệp Hi Hòa gật đầu, cùng cô ấy rời khỏi đây.
Dọc đường đi, toàn bộ người của Bộ Tư lệnh Tân Hải đồng loạt quỳ xuống đất, như thể vì Tôn Quốc Lệ phạm lỗi nên họ cũng có tội vậy!
Diệp Hi Hòa không thèm để ý tới mấy người này, chỉ lát sau, theo chân người đẹp lạnh lùng, hắn đã rời khỏi trụ sở Bộ Tư lệnh, trong tầm mắt cũng xuất hiện chiếc xe quân dụng kia.
“Đại tướng, tôi đã dẫn cậu ấy tới rồi” Người đẹp lạnh lùng báo cáo.
“Tốt lắm, bảo cậu ấy lên xe đi.”
Từ bên trong truyền tới một giọng nói trong trẻo, êm tai nhưng có hơi lạnh nhạt, kế tiếp, một cánh tay thon dài, trắng trẻo như ngọc chủ động mở hé cửa xe, để Diệp Hi Hòa đi lên.
“Diệp thiếu gia, mời!” Người đẹp lạnh lùng nói. Diệp Hi Hòa hít sâu một hơi, leo thẳng lên xe.
Trong buồng xe thoang thoảng mùi hương thơm ngát, dễ ngửi vô cùng.
Sau khi ngồi xuống ghế, đập vào mắt hắn là một bóng hình xinh đẹp đang tựa người vào chiếc ghế dựa rộng lớn, đôi mắt to long lanh, chiếc mũi thon tinh xảo, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, lúc cười rộ lên trông vô cùng ngọt ngào chứ không hề kiêu căng hay ngạo mạn gì cải
Hơn nữa, hôm nay cô ấy không mặc quân phục, thay vào đó là một chiếc đầm lụa trắng, móng tay hơi dài được sơn màu đỏ tươi, dưới chân không mang vớ, chỉ diện một đôi dép lụa thêu hoa sen, để lộ đôi chân dài tăm tắp.
Mắt cá của cô ấy tuy tỉnh xảo lại đầy đặn, bàn chân thon gọn, mu chân nhô lên, tạo đường cong tuyệt đẹp, uyển chuyển như không có xương. Phần móng chân sáng bóng như ngọc trai được đính lên đầu ngón chân trắng nõn, dưới làn da trắng gần như trong suốt là từng mạch máu nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện, có thể nói cô là người phụ nữ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, là báu vật đương thời.
Diệp Hi Hòa biết, đây chính là Cửu sư tỷ của mình, chiến thần Giang Đông, Long Lăng Vân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.