Vô Thanh Hí 1938

Chương 29

Phong Hoa Tuyết Duyệt

08/09/2020

Đường Thập Nhất ngẩng cao đầu, đi lên bờ, Nakamori Hikoichi quả thật không dám cho lính nổ súng, mắt thấy hai người họ sắp thoát được rồi thì đột nhiên một chiếc xe việt dã quân đội lao đến, cuốn theo sau mù mịt cát đá, Đường Thập Nhất đứng sững lại.

Chỉ thấy Tanaka Takao bước xuống xe, mặt mũi thâm trầm. Xem ra tin tức Triệu Ngọc Oánh có được hết sức quan trọng, lần này thì Đường Thập Nhất thực sự không biết mình có thể chống đỡ được hay không nữa.

Hắn quyết định đi trước một bước, niềm nở chào, “Đại tá Tanaka, sao ngài phải xuống chỗ quê mùa hoang vu này làm chi?”

“Đường lão gia, chớ nói nữa, hôm nay nhất định tôi phải bắt được đứa con gái đó.” Tanaka Takao ngắt lời Đường Thập Nhất, lão ta nhìn chằm chằm Chu Truyền Hi, “Tiểu đoàn trưởng Chu, tôi biết ông là tay rắn mặt, nhưng rắn sao cũng không lại được với súng đạn, hãy khai thật đi thì hơn.”

Chu Truyền Hi cười nhạo báng, “Tanaka Takao, nếu tôi muốn lừa các ông thì chỉ việc chỉ đại một hướng cho các ông tìm, tìm được hay không thì tôi cũng giữ mạng được vài hôm nữa, nhưng mà tôi không muốn nói láo nên mới bảo tôi chẳng biết gì cả.”

“Được, để xem tiểu đoàn trưởng Chu thành thật được mấy ngày, giải đi!”

“Đợi đã!” Đường Thập Nhất ngăn cản, “Đại tá Tanaka, ngài cũng biết Chu Truyền Hi là trợ thủ đắc lực nhất của tôi mà, tự dưng ngài bắt ông ta thì phiền cho tôi lắm. Thế này đi, các ngài đã sai người chặn con thuyền vừa rời bến rồi mà, chúng ta chờ ở đây, thuyền trở lại các ngài cứ kiểm tra từng người một, nếu đúng là có đứa con gái đó, mà chính là Chu Truyền Hi đưa nó lên thuyền thì ngài cứ việc giải ông ta đi. Còn nếu không có xin đại tá nể mặt tôi tha cho ông ta, tôi đảm bảo Chu Truyền Hi sẽ không rời khỏi Quảng Châu, từ nay về sau tôi chỉ giao cho ông ta làm việc trong thành phố thôi, tuyệt đối sẽ không làm gì để ngài nghi ngờ nữa đâu.”

Tanaka Takao đang định mở miệng thì Đường Thập Nhất lại nói tiếp, “Tiền lời từ cao thuốc phiện tôi xin gửi ngài thêm một phần, bất kể có đứa con gái đó trên thuyền hay không.”

“Được, tôi nể mặt anh, kiểm tra người trên thuyền rồi ta sẽ quyết định.” Tanaka Takao nói rồi lệnh cho Nakamori canh bọn họ và trở lại xe ngồi.

Đợi con thuyền nhỏ trở lại bờ thì đã nhá nhem tối, bọn lính Nhật phải soi đèn pin để kiểm tra từng người xuống thuyền.

Trên thuyền ngoài hàng hóa thì chỉ có ba bốn người đàn ông theo tải hàng, rõ ràng không có nữ gián điệp quân Nhật muốn tìm, bọn lính còn bật lưỡi lê đâm nát mọi bao tải, rương hòm chứa hàng trên thuyền mà vẫn không tìm được gì.

“Đại tá, đây rõ ràng là hiểu lầm rồi.” đợi bọn lính kiểm tra xong, Đường Thập Nhất liền nói với Tanaka Takao, “Nếu đã không có cô gái đó thì Chu Truyền Hi…”

“Rất có thể con thuyền này đã gặp thuyền khác trên biển và chuyển người sang đó rồi.” Nakamori lãnh đạm nói, “Đại tá, tôi đề nghị ta chặn mọi con thuyền rời bến hôm nay lại, nhất định sẽ tìm được.”

“Được lắm, nhưng làm thế không chỉ mất một hai giờ đâu, đại tá không định để tất cả ở đây chờ chứ?” Đường Thập Nhất đốp chát lại, “Tôi vẫn chỉ có câu ấy thôi, tìm được người, nó khai ra Chu Truyền Hi thì tôi giao người, nhưng trước lúc đó thì bất kể người hay là chó tôi cũng dẫn về.”

“Đường lão gia nói phải, làm sao tôi đứng đây hồ đồ với anh mãi được!” Tanaka Takao sừng sộ quát Nakamori Hikoichi rồi quay sang bảo Đường Thập Nhất, “Đường lão gia ạ, anh cứ về đi, tiểu đoàn trưởng Chu cũng được về, có điều tiểu đoàn trưởng Chu phải về với chúng tôi, nếu tìm được đứa con gái đó, cô ta khai không biết tiểu đoàn trưởng Chu, lúc đó chắc chắn tôi sẽ trả tiểu đoàn trưởng Chu về bình an.”

Lý lẽ của Tanaka Takao hoàn toàn là xoáy ngược lại lời Đường Thập Nhất, hàm ý là nếu không tìm được Triệu Ngọc Oánh thì cả đời Chu Truyền Hi cũng đừng hòng được ra khỏi trại tập trung, “Đại tá Tanaka…”

“Thôi thôi, muộn quá rồi, Đường lão gia về nghỉ ngơi đi, ít hôm nữa còn phiền anh để ý giúp tôi sổ sách cuối năm của Thương hội nhé.” Tanaka Takao quay lưng bỏ đi, coi như không nghe thấy Đường Thập Nhất.

Bọn lính định sấn lên khống chế Chu Truyền Hi thì Đường Thập Nhất bất thần rút súng ra, chĩa thẳng vào ông ta.

Chu Truyền Hi sửng sốt, nhưng ông ta chỉ hơi nhíu mày rồi nhanh chóng bình tĩnh lại: nếu Đường Thập Nhất định giết ta thì cũng là mạng của ta, ta tình nguyện nhận số mạng ấy, nếu ta chết mà Đường Thập Nhất thoát được an toàn thì chết có gì đáng sợ!

“Đường Thập Nhất! Bỏ súng xuống!” Nakamori Hikoichi hốt hoảng thét lên, nghe vậy Tanaka Takao cũng quay ngoắt lại, “Đường Thập Nhất! Anh định làm gì?!”

“Đại tá, đằng nào ngài cũng không tin Chu Truyền Hi vô can trong việc này, ngài nhất định phải bắt ông ta tôi cũng chẳng có gì để nói, nhưng nếu tôi khoanh tay đứng nhìn ngài giải ông ta đi thế này thì các phụ lão ở Quảng Châu sẽ nói tôi không có đạo nghĩa, về sau tôi lấy gì trấn áp bọn họ.” Đường Thập Nhất vừa nói vừa mở chốt an toàn, “Đương nhiên, tôi cũng không định làm tổn thương cảm tình với đại tá chỉ vì một con chó, vì thế…”

Những lời cuối cùng của hắn hoàn toàn chìm trong tràng tiếng súng, Đường Thập Nhất bắn Chu Truyền Hi hơn mười phát đạn, mất phát đầu còn bắn trật lung tung làm bọn lính Nhật sợ quá vội vàng nhảy lùi ra xa nhưng trúng vào người Chu Truyền Hi cũng phải đến bảy tám phát. Chu Truyền Hi đổ máu đầm đìa rồi loạng choạng bước lui mấy bước và ngã thẳng xuống biển, vùng nước xung quanh lập tức đỏ loang một mảnh.



Đường Thập Nhất còn lao đến bắn tiếp xuống nước, nhưng chỉ được một phát nữa thì hết đạn, hắn quay lại ném mạnh khẩu súng xuống chân Nakamori Hikoichi rồi lạnh nhạt nói, “Thế được chứ?”

Cảnh tượng đẫm máu vừa xong làm Nakamori Hikoichi nhất thời hóa đá, Tanaka Takao phải bước ra giảng hòa, “Được rồi, nếu Đường lão gia đã làm đến nước này thì trung tá Nakamori tiếp tục lục soát tìm kiếm cô gái đó đi, không liên quan gì đến Đường lão gia nữa.”

“Dạ! Thưa đại tá!”

Nakamori Hikoichi cúi chào rồi kéo cấp dưới về phía bến tàu lớn để chặn các đội thuyền rời bến, còn lại Tanaka Takao vỗ vai Đường Thập Nhất, “Đường lão gia, thật ngại quá, không phải tôi cố ý đâu, chẳng qua quân lệnh như núi, anh cũng từng cầm quân anh biết mà.”

“Đại tá còn tin thành ý của tôi với quân đội Nhật là tốt rồi.” Đường Thập Nhất chỉ hướng chiếc xe quân dụng, “Đưa tôi về nhà khách được chứ?”

“Đương nhiên là được rồi, mời lên xe.” Tanaka Takao vừa mời Đường Thập Nhất lên xe vừa sai cấp dưới giám sát những người đi theo Đường Thập Nhất, bắt họ cũng phải ra về, không cho ở lại tìm cách cứu Chu Truyền Hi, “Đường lão gia này, sắp hết năm rồi, anh cũng nên về Quảng Châu chuẩn bị đi chứ, tôi mong đợi tiệc giao thừa năm nay lắm đấy.”

“Xong việc ở đây tôi sẽ về, đại tá yên tâm, đảm bảo tiệc giao thừa năm nay vẫn đặc sắc như trước.”

“Được, được!”

Xe lăn bánh, Đường Thập Nhất nhìn màu trời đang dần dần đen kịt lại, hắn cảm giác như thế giới của mình cũng giống như bầu trời ấy… chỉ một màn mây đen đặc quánh vô bờ.

Còn phải đợi bao lâu nữa mới đến hừng đông đây?

Tết năm nay đặc biệt rét, cuối tháng mười một Đường Thập Nhất mới trở lại Quảng Châu, việc ở Thương hội, sổ sách cuối năm của Vạn Hối, rồi tiền nong với các cấp quan chức trong chính quyền đều phải lo, Đường Thập Nhất bận rộn đến mức Bạch Văn Thao mời ăn mấy lần hắn đều phải từ chối. Khó khăn lắm mới cùng ngồi ăn được một bữa thì chưa ấm chỗ Đường Thập Nhất đã bảo có việc phải đi ngay, Bạch Văn Thao thực sự lo lắng, không phải lo hắn kiệt sức vì công việc mà là vì sao Chu Truyền Hi không cùng hắn trở về.

Mỗi lần hỏi đến Đường Thập Nhất đều đáp lập lờ rằng ông ta có việc phải làm, bảo hắn đừng hỏi nhiều. Thế nhưng tin đồn Chu Truyền Hi là quân du kích và bị Đường Thập Nhất bắn chết đã lan từ Phiên Ngu đến tận Quảng Châu, rất nhiều người hiếu kỳ nhưng không ai dám hỏi, chính Bạch Văn Thao cũng không dám tùy tiện điều tra, chỉ sợ làm hỏng kế hoạch gì của Đường Thập Nhất.

Đêm giao thừa, Bách Nhạc Môn vẫn đàn ca rộn ràng như xưa, Bạch Văn Thao vừa tiếp chuyện các quan chức chính phủ và bọn sĩ quan Nhật vừa để mắt đến Đường Thập Nhất. Hắn vẫn hòa mình trong đủ loại thế lực, trên môi luôn là nụ cười ngây thơ ấu trĩ như một công tử hạnh phúc, thỉnh thoảng có cô gái mời nhảy hắn cũng vui vẻ phối hợp, nhảy xong lại còn lịch thiệp cúi chào tứ phía để rồi nhận được vô số tiếng vỗ tay như từ một đám khán giả vừa được xem kịch vui.

Bạch Văn Thao đi tới cạnh hắn, kéo hắn từ đám thương nhân đang nói cười ồn ã để ra ban-công, “Thập Nhất, cậu nói thật với tôi đi, lão Chu đâu rồi?”

Đường Thập Nhất nhún nhún vai, uống cạn rượu vang trong ly trên tay rồi ngoắc gọi nhân viên phục vụ trong phòng tiệc, đổi lấy một ly rượu đầy, “Tôi bảo anh rồi còn gì, tôi sai ổng đi làm việc rồi, không về sớm vậy đâu.”

“Làm việc gì?” hôm nay Bạch Văn Thao nhất định phải hỏi cho ra nhẽ, “Cuối năm mọi tuyến đường vận tải đã bị cấm hết rồi, mùa đông cũng chẳng chỗ nào có cao thuốc phiện, lương thực thì phải chờ đến đầu xuân sang năm mới có, quần áo lạnh và đồ dùng cho trại nạn dân cũng chuẩn bị đủ cả rồi, cậu nói thật tôi nghe, có việc gì quan trọng đến mức phải làm qua cả giao thừa thế này hả?”

Đường Thập Nhất chậm rãi tợp một hớp rượu, “Anh nhất định phải hỏi tôi lúc này à?”

“Phải thế này cậu mới không trốn được.” Bạch Văn Thao biết những người bên ngoài vẫn tưởng mình và Đường Thập Nhất còn quan hệ với nhau nên không kiêng kỵ mà nắm cả hai vai hắn, “Cậu muốn giấu cả tôi hay sao?”

Đường Thập Nhất gạt tay hắn ra rồi đột nhiên cao giọng thét lên, “Bạch Văn Thao! Anh tưởng anh là ai hả? Đường Thập Nhất này thích thì chơi với anh, một khi tôi chán thì anh biết điều mà cút đi! Đừng có lằng nhằng đeo bám nữa, anh muốn xin xỏ gì nữa hả?!”

Cả phòng tiệc đều kinh ngạc nhìn ra ban-công, Bạch Văn Thao cũng sửng sốt không hiểu Đường Thập Nhất định làm gì, không còn cách nào khác anh ta đành nương theo lời hắn, ra vẻ rất sợ mất mặt mà lôi kéo hắn lại rồi hạ giọng nói, “Rồi rồi rồi, tôi không làm phiền cậu, không làm phiền cậu nữa, cậu đừng giận mà, hôm nay đông người thế này cậu đừng giận dỗi làm mọi người cùng xấu hổ a!”

Đám đông nghe vậy đều thức thời lảng đi, làm như chưa nghe thấy gì, họ nghĩ hai người này lại bày trò giận lẫy thôi nên đều bảo nhau tiếp tục khiêu vũ, uống rượu, cố tránh xa khu ban-công.

Lúc này Đường Thập Nhất mới cười cười, quay người đứng tựa vào lan can rồi hạ giọng nói, “Anh đã hỏi tôi tức là trong lòng anh tự biết câu trả lời rồi.”

“Cậu thực sự đã bắn chết Chu Truyền Hi sao?” Bạch Văn Thao run run hỏi lại, hai nắm tay đã siết chặt.



“Ừ, tôi đấy.” Đường Thập Nhất lại ngửa đầu uống cạn ly rượu, uống xong còn tặc lưỡi, “Bọn Nhật nghi ông ta liên quan đến quân du kích, tôi nói sao chúng cũng không tin, đành phải tự tay giết ông ta, tránh khỏi chúng nghi lây cả tôi.”

“Tránh cho chúng nghi lây cả cậu ư…” Bạch Văn Thao vồ lấy cánh tay Đường Thập Nhất, lôi hắn về phía mình, “Vì thế, vì thế mà cậu giết ông ấy sao?!”

“Ừ, tôi bắn mười hai phát, bắn hết đạn luôn đấy, cuối cùng ông ta trượt chân ngã xuống biển, chẳng biết xác trôi đi đâu rồi nữa, tôi cũng khuyên anh đừng có nổi máu anh hùng đi vớt xác ông ta, cẩn thận liên lụy…”

“Đường Thập Nhất!” Bạch Văn Thao gằn giọng sát cạnh tai hắn, “Cậu nói dối!”

“Nói dối mà tôi còn đứng được ở đây à?” Đường Thập Nhất nhíu mày, giằng tay ra, “Anh không tin thì đi mà hỏi Tanaka Takao, lão sẽ tả cho anh nghe sinh động hơn tôi nhiều.”

Bạch Văn Thao há hốc miệng, hắn muốn nói mà nghẹn ngào hồi lâu mới tìm thấy tiếng mình, hắn chỉ thẳng vào mặt Đường Thập Nhất, “Rõ ràng cậu không phải loại người máu lạnh đó, sao cậu phải làm thế, sao cậu phải tuyệt tình như thế!”

“Bạch Văn Thao, anh có biết mình đang nói gì không?” Đường Thập Nhất đảo mắt, khóe miệng hơi cong lên, khóe mắt thoáng đỏ, “Tôi không phải loại người máu lạnh à? Trước kia tôi bỏ được Tiểu Đào, bỏ được Lưu Thục Phân, thậm chí bỏ được cả thanh danh của Đường gia, thì giờ xá gì mà tôi không bỏ được một Chu Truyền Hi?”

Bạch Văn Thao cụt hứng buông thõng tay, hắn bước lùi lại, lùi nữa cho đến khi chạm đến góc bên kia ban-công, hắn nhìn chằm chằm Đường Thập Nhất, chỉ hận không thể xuyên thấu thịt da xương cốt để soi vào tận tâm can người này, để xem trong lòng hắn ta nghĩ cái gì, toan tính cái gì, lừa gạt mình những gì nữa. Nhưng hắn nhìn không thấu, hắn chỉ thấy được Đường Thập Nhất lạnh lùng bỏ vào phòng tiệc, rồi lấy rượu vang uống cạn hết ly này đến ly khác.

Bạch Văn Thao cúi đầu ngồi phịch xuống đất, đau khổ vò tóc mình, hắn biết mình không thể thất thố được, nhất định hắn phải bình thản như Đường Thập Nhất, không thể để người ta nhận ra hắn đang thương xót cho một kẻ kháng Nhật, nếu Tanaka Takao nhắc đến chuyện này thậm chí hắn sẽ phải cười phụ họa “Đáng đời, đúng là loại không thức thời.”, có vậy mới phù hợp với thân phận của hắn lúc này, mới khiến chính quyền họ Uông tiếp tục tin tưởng hắn, mới có thể tiếp tục ngồi cái ghế cục trưởng Cục cấm thuốc để giúp càng nhiều người, cứu càng nhiều sinh mạng.

Hắn biết, những điều ấy hắn đều biết, hắn cũng tin rằng mình có thể làm được… nhưng hắn vừa nhận ra rằng làm được không có nghĩa là không đau khổ, hắn ước gì mình có thể tung hê tất thảy để rút súng ra bắn chết hết lũ Nhật trong sảnh, lấy máu của chúng mà tế vong hồn Chu Truyền Hi, nhưng hắn không thể làm thế, hắn không thể làm thế được!

“Không sao cả… không sao cả… Bạch Văn Thao, mày làm được mà, mày làm được…” Bạch Văn Thao cắn môi đến bật máu, “Không sao hết, Đường Thập Nhất làm được, mày cũng làm được… mày làm được, mày làm được mà…”

“Thập Nhất gia! Ngài làm sao thế Thập Nhất gia!”

Đột nhiên phòng tiệc nháo nhào lên, Bạch Văn Thao nghe tiếng người gọi tên Đường Thập Nhất, hắn vội chùi mặt qua loa rồi chạy ra, đến nơi đã thấy đám đông túm tụm lại một chỗ, Bạch Văn Thao gạt họ ra thì thấy Đường Thập Nhất đang ôm bụng quỳ mọp xuống sàn, gương mặt trắng bệch lấm tấm mồ hôi lạnh.

“Thập Nhất!” Bạch Văn Thao vội cởi áo khoác choàng cho hắn, “Cậu làm sao thế?”

Môi Đường Thập Nhất run run, hắn ngước mắt lên nhìn Bạch Văn Thao rồi đột ngột phun ra một bụm máu nâu.

“Thập Nhất! Tránh ra đi! Gọi tài xế! Gọi tài xế!” Bất chấp ánh mắt của đám đông, Bạch Văn Thao bế bổng Đường Thập Nhất lên rồi chạy ra ngoài, Đường Thập Nhất một tay ôm bụng, một tay bưng miệng, hắn lại ọe ra một bụm máu đen sẫm hơn.

“Không sao, Thập Nhất, không sao cả, cậu sẽ không sao đâu!” Bạch Văn Thao bế Đường Thập Nhất lên xe, tài xế lập tức lái xe đến bệnh viện, “Sắp đến bệnh viện rồi, sắp đến rồi.”

Đường Thập Nhất giơ bàn tay đầy máu lên, lần này hắn không nắm áo Bạch Văn Thao nhờ bảo vệ Quảng Châu nữa, hắn chỉ gượng chạm vào mặt Bạch Văn Thao và mỉm cười với cái miệng nhoe nhoét máu.

“Anh lại ôm tôi rồi, thật tốt…”

=====

:((((( 11 gia…:((((((

có ai như mình hông… tự dưng ngồi khóc nhớ hotboy trường Cam:((((((

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Thanh Hí 1938

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook