Võ Thánh Mù Lòa: Bắt Đầu Mỗi Ngày Thêm Điểm Một Lần
Chương 37: Chém Giết
Khủng Long Giang Lang Lang
14/04/2024
Bỗng một bóng người lao ra, trên da có một tia đỏ, nắm đấm phải như độc xà xuất hang, nện một nhát vào ngực một tên lính Hắc Kỳ Quân.
"Răng rắc!"
Tên lính Hắc Kỳ Quân kia mặc áo giáp mềm, nhưng vẫn bị quyền kình mạnh mẽ khiến lảo đảo lùi lại, xương ngực phát ra tiếng động giòn tan.
Người ra tay chính là Dương Tuấn, lão đại của Độc Xà Bang, đại ác nhân trong mắt dân làng.
Dương Tuấn đã đạt tới cảnh giới cực hạn của cơ thể nhân loại, võ công không tồi, nhưng phải đối mặt với nhiều tên lính Hắc Kỳ Quân tấn công, cũng là nguy hiểm vô cùng, hắn rút thanh trường đao ở eo, gồng mình chống cự.
"Đi, đi sát bên ta, đừng rời xa ta."
Tô Trường Thanh nghe thấy tiếng hỗn loạn, biết đây là cơ hội để rời đi, hắn thì thầm dặn dò Tô Lộ, Tô Diệp, rồi bước nhanh ra khỏi thị trấn.
Gần trăm người chặn ở cửa thị trấn, xảy ra xung đột, hỗn loạn vô cùng, Tô Trường Thanh cầm gậy trắng đi phía trước.
Xoẹt!
Tên lính Hắc Kỳ Quân kia gương mặt hung ác, lúc này hắn chẳng quan tâm trước mặt là ai, chỉ biết là kẻ dám xông vào hàng ngũ của bọn hắn thì phải chết. Hắn không chút do dự vung dao chém thẳng vào Tô Trường Thanh.
Tô Trường Thanh không hề biểu lộ chút cảm xúc nào, cây gậy trắng trong tay hắn lóe lên như chớp, trước khi tên lính Hắc Kỳ Quân kịp vung dao, đầu gậy đã chọc thẳng vào cổ hắn.
Rắc!
Xương cổ bị một lực đạo vô cùng mạnh đập nát, tên lính Hắc Kỳ Quân trợn tròn mắt, vẻ đau đớn hiện rõ, bước chân loạng choạng lùi lại hai bước rồi ngã sấp xuống đất!
"Giết hắn!"
Mấy tên lính Hắc Kỳ Quân ở gần đó nghe thấy động tĩnh, gầm lên giận dữ, hàng loạt lưỡi kiếm chĩa vào Tô Trường Thanh và Tô Lộ, Tô Diệp đang đi theo sau.
Trong đôi mắt xám xịt, vô cảm của Tô Trường Thanh lóe lên một tia sát ý, hắn chỉ muốn yên ổn rời khỏi đây, thế mà bọn lính Hắc Kỳ Quân này lại không chút do dự muốn giết bọn hắn.
Để bảo vệ mạng sống, bảo vệ người thân, Tô Trường Thanh chỉ còn cách - giết!
Xoẹt!
Tô Trường Thanh rút dao, từ trong cây gậy trắng lấy ra một thanh trường đao mỏng. Hắn di chuyển cùng với lưỡi đao, như một thể với nhau, ánh đao lạnh lẽo loé lên trong bóng tối, như một cơn gió lạnh thoảng qua.
Nhanh!
Nhanh đến mức mắt thường khó có thể bắt kịp!
Mấy tên lính Hắc Kỳ Quân kia, gần như cùng một lúc cảm thấy cổ họng lạnh buốt, có một luồng gió lạnh thoảng qua, bọn hắn đều có vết rạch trên cổ, máu phun ra như suối.
Mấy tên lính Hắc Kỳ Quân, trong mắt tràn đầy vẻ hoang mang và sợ hãi, bịt cổ họng rồi ngã xuống, bọn hắn thậm chí không biết mình bị đâm vào lúc nào.
"Là Tô huynh đệ à? Các huynh đệ, theo Tô huynh đệ xông lên!"
Bên kia, Dương Tuấn đang vất vả chống cự, bỗng vui mừng hô to.
Tô Trường Thanh, trong mắt người ngoài chỉ là một tên lính mù lòa về hưu, nhưng Dương Tuấn lại biết Tô Trường Thanh chắn chắn là cao thủ ẩn mình sâu nhất ở Ngọa Hổ Trấn. Lúc này Tô Trường Thanh ra tay, đã giết chết mấy tên lính Hắc Kỳ Quân!
Chỉ có theo Tô Trường Thanh mới có cơ hội thoát khỏi vây khốn!
Những đệ tử còn lại của Độc Xà Bang cũng vội vã tụ tập xung quanh Tô Trường Thanh, xông thẳng ra ngoài.
"Giết chúng! Giết chúng!"
Tiếng gào thét hỗn loạn, tiếng binh khí va chạm không ngừng, Tô Trường Thanh lặng lẽ bước đi, lúc này hắn chỉ có một mục đích là rời khỏi Ngọa Hổ Trấn, ai cản đường sẽ phải chết!
Xoẹt!
Phía trước có mấy tên lính Hắc Kỳ Quân chắn đường, bọn hắn đứng thành hàng, mấy cây giáo đâm về phía cổ họng, đầu và ngực Tô Trường Thanh.
Hai tay khó địch tứ thủ, đối mặt với đội hình giáo trận như vậy, ngay cả có thể đỡ được một cây giáo, nhưng không thể chú ý được tất cả, trừ phi có ba đầu sáu tay!
Loảng xoảng loảng xoảng!
Nhưng Tô Trường Thanh chỉ hơi động tai, bắt được quỷ tích của những cây giáo, cổ tay run lên, thanh trường đao liên tục chém ra, trong không khí lấp loáng ánh đao, hắn chém ra liên tiếp mấy đường, tốc độ nhanh đến kinh người, mỗi một đường đao đều chặn được những cây giáo đâm tới, đã ngăn cản và đánh bật tất cả những đợt tấn công!
"Cái gì?"
Mấy tên lính Hắc Kỳ Quân đứng thành hàng giáo trận đều kinh ngạc, bọn hắn đã luyện tập vô số lần đội hình giáo này, ngay cả đối với một võ giả Luyện Da, cũng có khả năng sẽ bị xuyên thủng ra vài lỗ máu.
Thế mà Tô Trường Thanh chỉ dùng một thanh trường đao, lại có thể chặn được tấn công của nhiều người như vậy?
Đao của hắn quá nhanh!
Xoẹt!
Bọn hắn còn chưa hết sững sờ, động tác của Tô Trường Thanh đã nhanh như chớp. Hắn bước ra một bước, rút ngắn khoảng cách với đối phương, thanh trường đao trong tay trông như một sợi tơ theo gió, kéo theo một bóng mờ ảo, lướt qua cổ những tên lính Hắc Kỳ Quân đang chặn đường, cứ như cắt từng nhát vào cây hẹ.
[Điểm năng lượng +1!]
[Điểm năng lượng +1!]
Vài tên lính chặn đường đều tử nạn hết!
"Răng rắc!"
Tên lính Hắc Kỳ Quân kia mặc áo giáp mềm, nhưng vẫn bị quyền kình mạnh mẽ khiến lảo đảo lùi lại, xương ngực phát ra tiếng động giòn tan.
Người ra tay chính là Dương Tuấn, lão đại của Độc Xà Bang, đại ác nhân trong mắt dân làng.
Dương Tuấn đã đạt tới cảnh giới cực hạn của cơ thể nhân loại, võ công không tồi, nhưng phải đối mặt với nhiều tên lính Hắc Kỳ Quân tấn công, cũng là nguy hiểm vô cùng, hắn rút thanh trường đao ở eo, gồng mình chống cự.
"Đi, đi sát bên ta, đừng rời xa ta."
Tô Trường Thanh nghe thấy tiếng hỗn loạn, biết đây là cơ hội để rời đi, hắn thì thầm dặn dò Tô Lộ, Tô Diệp, rồi bước nhanh ra khỏi thị trấn.
Gần trăm người chặn ở cửa thị trấn, xảy ra xung đột, hỗn loạn vô cùng, Tô Trường Thanh cầm gậy trắng đi phía trước.
Xoẹt!
Tên lính Hắc Kỳ Quân kia gương mặt hung ác, lúc này hắn chẳng quan tâm trước mặt là ai, chỉ biết là kẻ dám xông vào hàng ngũ của bọn hắn thì phải chết. Hắn không chút do dự vung dao chém thẳng vào Tô Trường Thanh.
Tô Trường Thanh không hề biểu lộ chút cảm xúc nào, cây gậy trắng trong tay hắn lóe lên như chớp, trước khi tên lính Hắc Kỳ Quân kịp vung dao, đầu gậy đã chọc thẳng vào cổ hắn.
Rắc!
Xương cổ bị một lực đạo vô cùng mạnh đập nát, tên lính Hắc Kỳ Quân trợn tròn mắt, vẻ đau đớn hiện rõ, bước chân loạng choạng lùi lại hai bước rồi ngã sấp xuống đất!
"Giết hắn!"
Mấy tên lính Hắc Kỳ Quân ở gần đó nghe thấy động tĩnh, gầm lên giận dữ, hàng loạt lưỡi kiếm chĩa vào Tô Trường Thanh và Tô Lộ, Tô Diệp đang đi theo sau.
Trong đôi mắt xám xịt, vô cảm của Tô Trường Thanh lóe lên một tia sát ý, hắn chỉ muốn yên ổn rời khỏi đây, thế mà bọn lính Hắc Kỳ Quân này lại không chút do dự muốn giết bọn hắn.
Để bảo vệ mạng sống, bảo vệ người thân, Tô Trường Thanh chỉ còn cách - giết!
Xoẹt!
Tô Trường Thanh rút dao, từ trong cây gậy trắng lấy ra một thanh trường đao mỏng. Hắn di chuyển cùng với lưỡi đao, như một thể với nhau, ánh đao lạnh lẽo loé lên trong bóng tối, như một cơn gió lạnh thoảng qua.
Nhanh!
Nhanh đến mức mắt thường khó có thể bắt kịp!
Mấy tên lính Hắc Kỳ Quân kia, gần như cùng một lúc cảm thấy cổ họng lạnh buốt, có một luồng gió lạnh thoảng qua, bọn hắn đều có vết rạch trên cổ, máu phun ra như suối.
Mấy tên lính Hắc Kỳ Quân, trong mắt tràn đầy vẻ hoang mang và sợ hãi, bịt cổ họng rồi ngã xuống, bọn hắn thậm chí không biết mình bị đâm vào lúc nào.
"Là Tô huynh đệ à? Các huynh đệ, theo Tô huynh đệ xông lên!"
Bên kia, Dương Tuấn đang vất vả chống cự, bỗng vui mừng hô to.
Tô Trường Thanh, trong mắt người ngoài chỉ là một tên lính mù lòa về hưu, nhưng Dương Tuấn lại biết Tô Trường Thanh chắn chắn là cao thủ ẩn mình sâu nhất ở Ngọa Hổ Trấn. Lúc này Tô Trường Thanh ra tay, đã giết chết mấy tên lính Hắc Kỳ Quân!
Chỉ có theo Tô Trường Thanh mới có cơ hội thoát khỏi vây khốn!
Những đệ tử còn lại của Độc Xà Bang cũng vội vã tụ tập xung quanh Tô Trường Thanh, xông thẳng ra ngoài.
"Giết chúng! Giết chúng!"
Tiếng gào thét hỗn loạn, tiếng binh khí va chạm không ngừng, Tô Trường Thanh lặng lẽ bước đi, lúc này hắn chỉ có một mục đích là rời khỏi Ngọa Hổ Trấn, ai cản đường sẽ phải chết!
Xoẹt!
Phía trước có mấy tên lính Hắc Kỳ Quân chắn đường, bọn hắn đứng thành hàng, mấy cây giáo đâm về phía cổ họng, đầu và ngực Tô Trường Thanh.
Hai tay khó địch tứ thủ, đối mặt với đội hình giáo trận như vậy, ngay cả có thể đỡ được một cây giáo, nhưng không thể chú ý được tất cả, trừ phi có ba đầu sáu tay!
Loảng xoảng loảng xoảng!
Nhưng Tô Trường Thanh chỉ hơi động tai, bắt được quỷ tích của những cây giáo, cổ tay run lên, thanh trường đao liên tục chém ra, trong không khí lấp loáng ánh đao, hắn chém ra liên tiếp mấy đường, tốc độ nhanh đến kinh người, mỗi một đường đao đều chặn được những cây giáo đâm tới, đã ngăn cản và đánh bật tất cả những đợt tấn công!
"Cái gì?"
Mấy tên lính Hắc Kỳ Quân đứng thành hàng giáo trận đều kinh ngạc, bọn hắn đã luyện tập vô số lần đội hình giáo này, ngay cả đối với một võ giả Luyện Da, cũng có khả năng sẽ bị xuyên thủng ra vài lỗ máu.
Thế mà Tô Trường Thanh chỉ dùng một thanh trường đao, lại có thể chặn được tấn công của nhiều người như vậy?
Đao của hắn quá nhanh!
Xoẹt!
Bọn hắn còn chưa hết sững sờ, động tác của Tô Trường Thanh đã nhanh như chớp. Hắn bước ra một bước, rút ngắn khoảng cách với đối phương, thanh trường đao trong tay trông như một sợi tơ theo gió, kéo theo một bóng mờ ảo, lướt qua cổ những tên lính Hắc Kỳ Quân đang chặn đường, cứ như cắt từng nhát vào cây hẹ.
[Điểm năng lượng +1!]
[Điểm năng lượng +1!]
Vài tên lính chặn đường đều tử nạn hết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.