Chương 11
Youngs
11/05/2023
Dịch Thiên đang tập trung suy nghĩ về vụ án, thì bên ngoài có tiếng ồn ào khiến hắn ta khó chịu.
Người đến là Nhất Hạ ẻo lả, hắn muốn đến gặp Dịch Thiên nhưng bị thị vệ bên ngoài ngăn cản.
Cuối cùng vì hắn quá ồn ào, nên Dịch Thiên miễn cưỡng cho hắn vào.
" Lại có thêm một người chết, sao Dịch đại nhân không điều tra, mà lại nấp ở trong phòng thế này?"
" Bản quan tra hay không tra, làm gì, hay ở đâu ngươi quản được sao"?
" Ta nào dám quản, chỉ là sợ đại nhân vì có quá nhiều vụ án, nhất thời tra không nổi nên muốn giúp đỡ chút thôi."
" Bệ hạ phái ngươi tới đây là để hỗ trợ điều tra, nhưng với năng lực của Võ Thành Ti, việc này không cần thêm người khác nhúng tay vào. Mỗi ngày ngươi chỉ cần đến đây, ngồi yên một chỗ. Ta đảm bảo khi kết thúc vụ án, ngươi cũng sẽ có một phần trọng thưởng."
Nhất Hạ bày ra bộ mặt không cam tâm, nhưng Dịch Thiên nào thèm để ý trực tiếp ngó lơ. Một lúc sau hắn lại hỏi.
" Ngươi và bà chủ Lục Thanh Các ruốt cuộc có quan hệ gì"?
" Đại nhân không cho ta nhúng tay vào vụ án, tại sao ta phải nói mấy chuyện riêng này với ngài?"
" Ngươi!..."
Dịch Thiên cố kìm nén cơn giận, từ trước đến nay, Nhất Hạ chính là người đầu tiên dám trả treo với hắn.
Trông dáng vẻ cố kìm nén của Dịch Thiên, Nhất Hạ thầm cười khoái chí, một lát sau lại nghiêm túc, nói.
" Thực ra người mà ngài nói là tỷ tỷ của ta, tỷ ấy tên Nhất Hạ, ta tên Nhị Hạ. Bởi vì con người ta chỉ thích đứng nhất, nên mới dùng tên của tỷ ấy."
" Hoá giờ là vậy, chẳng trách cô ta nói ngươi không ra gì."
Nhất Hạ tức giận, mắng tỷ tỷ của mình một trận. Nhưng càng mắng càng cảm thấy nhột, vì dù sao Nhất Hạ ở Lục Thanh Các, và Nhất Hạ ở tam ti đều là cùng 1 người.
Nhất Hạ bẽn lẽn theo sau, Dịch Thiên cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn ta cố tình đi vòng vo khắp nơi, mục đích là để cắt đuôi.
Khi không thấy cái đuôi theo sau, Dịch Thiên đắc ý.
" Muốn theo kịp ta đâu có dễ."
Nhưng hắn không biết bản thân vẫn luôn bị Nhất Hạ theo dõi. Sở trường của cô ngoài dịch dung thuật ra, còn có khinh công. Bất luận là cao thủ lợi hại ra sao, cô đều có thể bám đuôi mà không bị phát hiện.
Dịch Thiên cải trang thành dân thường, lén theo dõi Trương Trường, theo hắn đến một căn nhà nhỏ ở ngoại thành. Hắn đứng ở bên ngoài lén nhìn vào bên trong.
Trương Trường đang nói chuyện với 1 đôi nam nữ.
" Người của Võ Thành Ti đã nghi ngờ ta rồi, sáng nay người bên cạnh Dịch Thiên đến thẩm vấn ta rất lâu. Bọn chúng đã tra ra thân phận thật của ta, có lẽ mấy ngày nay ta không thể cùng các ngươi ra tay được."
" Vậy à! Ngươi nhất định phải hành sự cẩn thận, trước khi giết chết đám khốn đó. Kế hoạch của chúng ta không thể nào bại lộ được."
" Ta biết! Các người yên tâm, ta sẽ không để lộ thân phận của bất kỳ ai."
Nói xong, Trương Trường xoay người rời đi, ngay lúc này hắn bị đôi nam nữ kia giết chết. Đáng tiếc cho hắn, bị đồng đội của mình phản bội, vậy mà đến chết vẫn không dám tin người cùng vào sinh ra tử lại làm vậy với mình.
Dịch Thiên chỉ đứng xem, hắn không có bất cứ hành thái gì là muốn cứu người. Có thể khi dùng hình, Trương Trường sẽ khai ra đồng bọn. Nhưng làm như vậy sẽ đánh rắn động cỏ, bây giờ hắn không có chứng cứ, nếu để đồng bọn hắn bỏ trốn, hoặc vì nguyên do đó mà không hành động nữa. Như vậy chẳng phải tiếc lắm sao?
Dù gì lợi dụng đám người này diệt trừ vài tên quan viên hắn ghét, cũng không có gì không tốt.
Người đến là Nhất Hạ ẻo lả, hắn muốn đến gặp Dịch Thiên nhưng bị thị vệ bên ngoài ngăn cản.
Cuối cùng vì hắn quá ồn ào, nên Dịch Thiên miễn cưỡng cho hắn vào.
" Lại có thêm một người chết, sao Dịch đại nhân không điều tra, mà lại nấp ở trong phòng thế này?"
" Bản quan tra hay không tra, làm gì, hay ở đâu ngươi quản được sao"?
" Ta nào dám quản, chỉ là sợ đại nhân vì có quá nhiều vụ án, nhất thời tra không nổi nên muốn giúp đỡ chút thôi."
" Bệ hạ phái ngươi tới đây là để hỗ trợ điều tra, nhưng với năng lực của Võ Thành Ti, việc này không cần thêm người khác nhúng tay vào. Mỗi ngày ngươi chỉ cần đến đây, ngồi yên một chỗ. Ta đảm bảo khi kết thúc vụ án, ngươi cũng sẽ có một phần trọng thưởng."
Nhất Hạ bày ra bộ mặt không cam tâm, nhưng Dịch Thiên nào thèm để ý trực tiếp ngó lơ. Một lúc sau hắn lại hỏi.
" Ngươi và bà chủ Lục Thanh Các ruốt cuộc có quan hệ gì"?
" Đại nhân không cho ta nhúng tay vào vụ án, tại sao ta phải nói mấy chuyện riêng này với ngài?"
" Ngươi!..."
Dịch Thiên cố kìm nén cơn giận, từ trước đến nay, Nhất Hạ chính là người đầu tiên dám trả treo với hắn.
Trông dáng vẻ cố kìm nén của Dịch Thiên, Nhất Hạ thầm cười khoái chí, một lát sau lại nghiêm túc, nói.
" Thực ra người mà ngài nói là tỷ tỷ của ta, tỷ ấy tên Nhất Hạ, ta tên Nhị Hạ. Bởi vì con người ta chỉ thích đứng nhất, nên mới dùng tên của tỷ ấy."
" Hoá giờ là vậy, chẳng trách cô ta nói ngươi không ra gì."
Nhất Hạ tức giận, mắng tỷ tỷ của mình một trận. Nhưng càng mắng càng cảm thấy nhột, vì dù sao Nhất Hạ ở Lục Thanh Các, và Nhất Hạ ở tam ti đều là cùng 1 người.
Nhất Hạ bẽn lẽn theo sau, Dịch Thiên cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn ta cố tình đi vòng vo khắp nơi, mục đích là để cắt đuôi.
Khi không thấy cái đuôi theo sau, Dịch Thiên đắc ý.
" Muốn theo kịp ta đâu có dễ."
Nhưng hắn không biết bản thân vẫn luôn bị Nhất Hạ theo dõi. Sở trường của cô ngoài dịch dung thuật ra, còn có khinh công. Bất luận là cao thủ lợi hại ra sao, cô đều có thể bám đuôi mà không bị phát hiện.
Dịch Thiên cải trang thành dân thường, lén theo dõi Trương Trường, theo hắn đến một căn nhà nhỏ ở ngoại thành. Hắn đứng ở bên ngoài lén nhìn vào bên trong.
Trương Trường đang nói chuyện với 1 đôi nam nữ.
" Người của Võ Thành Ti đã nghi ngờ ta rồi, sáng nay người bên cạnh Dịch Thiên đến thẩm vấn ta rất lâu. Bọn chúng đã tra ra thân phận thật của ta, có lẽ mấy ngày nay ta không thể cùng các ngươi ra tay được."
" Vậy à! Ngươi nhất định phải hành sự cẩn thận, trước khi giết chết đám khốn đó. Kế hoạch của chúng ta không thể nào bại lộ được."
" Ta biết! Các người yên tâm, ta sẽ không để lộ thân phận của bất kỳ ai."
Nói xong, Trương Trường xoay người rời đi, ngay lúc này hắn bị đôi nam nữ kia giết chết. Đáng tiếc cho hắn, bị đồng đội của mình phản bội, vậy mà đến chết vẫn không dám tin người cùng vào sinh ra tử lại làm vậy với mình.
Dịch Thiên chỉ đứng xem, hắn không có bất cứ hành thái gì là muốn cứu người. Có thể khi dùng hình, Trương Trường sẽ khai ra đồng bọn. Nhưng làm như vậy sẽ đánh rắn động cỏ, bây giờ hắn không có chứng cứ, nếu để đồng bọn hắn bỏ trốn, hoặc vì nguyên do đó mà không hành động nữa. Như vậy chẳng phải tiếc lắm sao?
Dù gì lợi dụng đám người này diệt trừ vài tên quan viên hắn ghét, cũng không có gì không tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.