Chương 43
Nhậm Huân
30/08/2023
Từ Niêm định trêu đùa cô thêm chút nữa nhưng chính bản thân anh cũng
không thể chịu đựng được nữa. anh cầm chân cô tách ra và anh chen cậu
nhỏ vào giữa cô. Tú Nhi cảm nhận thấy vật nóng đang từ từ tiến vào thì
cô mắt tịt mắt lại và cảm giác khác lạ trong cô.
- Vợ à. Thành công rồi.
Anh cứ như mình đi kí hợp đồng thành công vậy. Anh điểm yếu của cô ở đâu nên anh dễ ràng vào trong cô hơn. Anh bắt đầu những nhịp đập nhè nhẹ chờ cô quen với kích thước của anh chút thì anh mới dám động.
Tú Nhi thấy anh chậm quá thì cô bực mình muốn chết đi vì tên rùa già nhà anh.
- Anh yếu sinh lý à? Để em tìm thằng khác.
- Cái gì mà em chê anh. Vì anh sợ em chưa quen sau bao năm lên mới chờ em quen với cậu nhỏ của anh.
Nói rồi thì máu lên não của anh và anh đắm chìm trong cô sâu hơn. Anh bắt đầu tăng tốc độ như chạy đua xe ô tô vậy. Anh càng nhanh thì càng làm cho Tú Nhi cảm thấy thỏa mãn hơn.
- Ưm... Niêm... Niêm... á... Em muốn...
- Vợ à... em muốn ra sao? Đừng vội.
Từ Niêm lật người cô lại và anh tét mông cô rõ đau làm cho mông cô ửng đó. Anh bắt đầu công việc cày trong cô mặc cho Tú Nhi kêu than.
- Anh chậm lại đi... đừng...
- Anh không chậm được nữa... Tú Nhi sao em lại hút trặt vậy.
Anh cảm thấy bên trong cô rất ấm áp và cô còn hút anh nữa làm cậu nhỏ của anh không muốn ra ngoài. Anh thúc mạnh đến tận tử cung của cô làm cô giật giật vì đạt khoái cảm.
- Đừng mà... Niêm.... Em.muốn ra rồi.
- Mặc kệ em.. anh chưa xong được.
- Anh mua ra ngoài cho em...
- Anh muốn ra nhưng bên trong em cứ hút nó vào anh biết làm sao được.
Anh vẫn rong chơi bên trong cô và đổi hết tư thế này đến tư thế khác. Anh vẫn chưa thể nào thoát ra được rừng rậm u mê của cô. Có vẻ càng vào bên trong thì huynh đệ anh càng thấy thỏa mái hơn. Nó cũng không chịu ra vì vậy anh đành chiều huynh đệ mình thôi.
- Vợ à... chúng ta vào nhà tắm chơi cho kích thích.
- Kích thích con khỉ ấy... á... không muốn đâu.
Anh bất ngờ bế cô dậy và bước vào nhà tắm. Dưới vời nước hoa sen cảm giác không tồi. Anh càng thêm mãnh liệt hơn mà đong đưa trong cô còn Tú Nhi rên khản cả cổ nhưng anh vẫn chưa tha cho cô.
- Á... Niêm... Em không được rồi.
- Em cứ thỏa mái đi vợ... Ở đây cách âm chắc tốt.... Anh cũng muốn ra.
- Đừng bên trong vì không an toàn.
- Có thì sinh thôi vợ. Đông con nhà càng vui vợ à.
Quyết định này của anh khiến anh phải hối hận sau này vì muốn đông con. Đúng câu của nhóc nhỏ nhà anh là muốn sướng trước thì phải chịu khổ sau. Anh giờ đã trong cô không nối thoát rồi.
- Vợ ơi... á... anh cũng muốn ra.
- Không... anh đồ khốn...
- Á...
Tiếng gầm nhẹ của anh và sau đó là anh gục đầu vào vai cô. Hai người thở gấp nhìn nhau mệt mỏi nhưng mà lại có cảm giác hạnh phúc. Cơ mà khổ huynh đệ của anh không có chút nào muốn ra ngoài mà cứ cưng cứng bên trong cô.
- Anh mau rút nó ra.
- Vợ à. Không xong rồi.
- Sao lại không xong?
- Nó lại cương rồi thì phải làm sao?
- Hả? anh định bao giờ mới xong.
- Anh chưa biết. Vợ chịu khó nhé.
Nói rồi anh lại tiếp tục bên trong cô, cô mệt muốn ngất đi nhưng anh cũng không tha. Anh bế cô vào trong giường, cô nằm và rên còn anh thì thở dốc nhưng đó vẫn chưa khiến anh thấm mệt và dừng lại.
- Tú Nhi anh yêu em.
- Á... em.mệt...
- Em chỉ việc rên còn lại tất cả giao cho anh.
Anh hành cô đến đêm mới buông tha cho cô. Anh mỉm cười nhìn cô, sau đó anh giúp cô vệ sinh cá nhân và mới ôm cô đi ngủ. Cả hai cùng chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng sớm hôm sau Hai người đang ngủ thì có hai con mắt đang nhìn chằm chằm vào hai người. Anh tỉnh dậy trước nhìn thấy Bánh Bao thì anh ra hiệu cho cậu im lặng và anh xuống giường bế nhóc đi vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng.
- Phần của con còn đây phần mẹ con.
- Baba ơi. Có gì đó không đúng?
- Có gì sao con?
- Sao mami lại ăn nhiều thịt vậy còn con lại ăn rau?
- Tài khoản không đồng làm gì có tiền mua thịt cho anh mà đòi ăn.
- Sao nay ba nghèo vậy?
- Chẳng phải anh lấy hết tiền của tôi sao?
Mặt Bánh Bao xụ lại và cậu nghĩ đúng là baba keo kiệt lại còn thiên vị nữa. Chắc cậu sinh nhầm nhà rồi.
- Vậy thì con sẽ sang nhà baba Mạc Khanh ăn cơm. Baba Mạc Khanh vừa đẹp trai lại còn tốt với con.
Từ Niêm anh muốn độn thổ với tên nhóc này. Vậy dám gọi tình địch của baba nó thân thiết lại còn đòi bỏ nhà ra đi sang bên đó nữa. Tên thật Bánh Bao là Quách Thâm nhé.
- Tên Quách Thâm kia... Ngươi có phải con ta hay con tên Mạc kia hả?
- Tất nhiên không phải con baba rồi. Có ai như baba không? Đứa trẻ đang cần phát triển lại cho toàn rau nếu con không thông minh thì baba cũng khổ cả đời nuôi con.
- Tôi thà không có con như anh còn hơn. Được rồi anh muốn đi thì đi luôn đi.
Vì Từ Niêm đã lấy lại vị trí trong Tú Nhi rồi thì anh còn sợ gì tên này nữa. Không có hắn anh sinh đứa khác còn ngon hơn.
- Hì.. con lại thấy baba của con là nhất rồi. Baba yêu quý.
Quách Thâm thấy baba nổi giận thì cậu đành bật chế độ nịnh hót của mình thôi. Chứ sang kia chắc gì cậu được đối xử tốt. Thấy thằng con mình tự dưng nó lại ngoan ngoãn thì anh cũng mềm lòng.
- Baba chỉ muốn bữa sáng con lên ăn nhẹ thôi. Còn trưa baba sẽ làm thịt cho con nhé.
- Yes. Baba là nhất. Baba lấy tiền đâu ra mà mua thịt?
- Baba còn có tài khoản phụ nữa mà. Đề phòng kẻ trộm đó thôi.
Nói ra câu này thì anh liền lấy tay che miệng mình lại gấp. Kẻ trộm chẳng phải ngồi đây sao? Giờ thì xong thật rồi đây. Anh mặt méo sẹo nhìn thằng con anh mà xoa đầu nó.
- Baba chỉ còn mỗi gia tài này để nuôi mẹ con thôi. Vì vậy con đừng lấy nốt của baba đó nhé.
- Hì... để xem baba có yêu thương con không đã ạ.
- Tất nhiên phải yêu thương con rồi. Mai sau ta sẽ cho con kế thừa tài sản của ta.
- Con nhiều tiền rồi chắc không cần đâu baba. Thi thoảng con cũng có lương mà.
- Con có làm gì đâu mà có lương?
Thấy nhóc nói càng làm anh mơ hồ và suy đoán hơn. Lương là ở đâu ra? Nó làm gì đâu nhỉ?
- Baba à.... hàng tháng con sẽ cho baba biết lương con ở đâu.
- Thôi ăn đi ông tướng. Tôi còn dọn và chăm vợ.
- Vợ à. Thành công rồi.
Anh cứ như mình đi kí hợp đồng thành công vậy. Anh điểm yếu của cô ở đâu nên anh dễ ràng vào trong cô hơn. Anh bắt đầu những nhịp đập nhè nhẹ chờ cô quen với kích thước của anh chút thì anh mới dám động.
Tú Nhi thấy anh chậm quá thì cô bực mình muốn chết đi vì tên rùa già nhà anh.
- Anh yếu sinh lý à? Để em tìm thằng khác.
- Cái gì mà em chê anh. Vì anh sợ em chưa quen sau bao năm lên mới chờ em quen với cậu nhỏ của anh.
Nói rồi thì máu lên não của anh và anh đắm chìm trong cô sâu hơn. Anh bắt đầu tăng tốc độ như chạy đua xe ô tô vậy. Anh càng nhanh thì càng làm cho Tú Nhi cảm thấy thỏa mãn hơn.
- Ưm... Niêm... Niêm... á... Em muốn...
- Vợ à... em muốn ra sao? Đừng vội.
Từ Niêm lật người cô lại và anh tét mông cô rõ đau làm cho mông cô ửng đó. Anh bắt đầu công việc cày trong cô mặc cho Tú Nhi kêu than.
- Anh chậm lại đi... đừng...
- Anh không chậm được nữa... Tú Nhi sao em lại hút trặt vậy.
Anh cảm thấy bên trong cô rất ấm áp và cô còn hút anh nữa làm cậu nhỏ của anh không muốn ra ngoài. Anh thúc mạnh đến tận tử cung của cô làm cô giật giật vì đạt khoái cảm.
- Đừng mà... Niêm.... Em.muốn ra rồi.
- Mặc kệ em.. anh chưa xong được.
- Anh mua ra ngoài cho em...
- Anh muốn ra nhưng bên trong em cứ hút nó vào anh biết làm sao được.
Anh vẫn rong chơi bên trong cô và đổi hết tư thế này đến tư thế khác. Anh vẫn chưa thể nào thoát ra được rừng rậm u mê của cô. Có vẻ càng vào bên trong thì huynh đệ anh càng thấy thỏa mái hơn. Nó cũng không chịu ra vì vậy anh đành chiều huynh đệ mình thôi.
- Vợ à... chúng ta vào nhà tắm chơi cho kích thích.
- Kích thích con khỉ ấy... á... không muốn đâu.
Anh bất ngờ bế cô dậy và bước vào nhà tắm. Dưới vời nước hoa sen cảm giác không tồi. Anh càng thêm mãnh liệt hơn mà đong đưa trong cô còn Tú Nhi rên khản cả cổ nhưng anh vẫn chưa tha cho cô.
- Á... Niêm... Em không được rồi.
- Em cứ thỏa mái đi vợ... Ở đây cách âm chắc tốt.... Anh cũng muốn ra.
- Đừng bên trong vì không an toàn.
- Có thì sinh thôi vợ. Đông con nhà càng vui vợ à.
Quyết định này của anh khiến anh phải hối hận sau này vì muốn đông con. Đúng câu của nhóc nhỏ nhà anh là muốn sướng trước thì phải chịu khổ sau. Anh giờ đã trong cô không nối thoát rồi.
- Vợ ơi... á... anh cũng muốn ra.
- Không... anh đồ khốn...
- Á...
Tiếng gầm nhẹ của anh và sau đó là anh gục đầu vào vai cô. Hai người thở gấp nhìn nhau mệt mỏi nhưng mà lại có cảm giác hạnh phúc. Cơ mà khổ huynh đệ của anh không có chút nào muốn ra ngoài mà cứ cưng cứng bên trong cô.
- Anh mau rút nó ra.
- Vợ à. Không xong rồi.
- Sao lại không xong?
- Nó lại cương rồi thì phải làm sao?
- Hả? anh định bao giờ mới xong.
- Anh chưa biết. Vợ chịu khó nhé.
Nói rồi anh lại tiếp tục bên trong cô, cô mệt muốn ngất đi nhưng anh cũng không tha. Anh bế cô vào trong giường, cô nằm và rên còn anh thì thở dốc nhưng đó vẫn chưa khiến anh thấm mệt và dừng lại.
- Tú Nhi anh yêu em.
- Á... em.mệt...
- Em chỉ việc rên còn lại tất cả giao cho anh.
Anh hành cô đến đêm mới buông tha cho cô. Anh mỉm cười nhìn cô, sau đó anh giúp cô vệ sinh cá nhân và mới ôm cô đi ngủ. Cả hai cùng chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng sớm hôm sau Hai người đang ngủ thì có hai con mắt đang nhìn chằm chằm vào hai người. Anh tỉnh dậy trước nhìn thấy Bánh Bao thì anh ra hiệu cho cậu im lặng và anh xuống giường bế nhóc đi vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng.
- Phần của con còn đây phần mẹ con.
- Baba ơi. Có gì đó không đúng?
- Có gì sao con?
- Sao mami lại ăn nhiều thịt vậy còn con lại ăn rau?
- Tài khoản không đồng làm gì có tiền mua thịt cho anh mà đòi ăn.
- Sao nay ba nghèo vậy?
- Chẳng phải anh lấy hết tiền của tôi sao?
Mặt Bánh Bao xụ lại và cậu nghĩ đúng là baba keo kiệt lại còn thiên vị nữa. Chắc cậu sinh nhầm nhà rồi.
- Vậy thì con sẽ sang nhà baba Mạc Khanh ăn cơm. Baba Mạc Khanh vừa đẹp trai lại còn tốt với con.
Từ Niêm anh muốn độn thổ với tên nhóc này. Vậy dám gọi tình địch của baba nó thân thiết lại còn đòi bỏ nhà ra đi sang bên đó nữa. Tên thật Bánh Bao là Quách Thâm nhé.
- Tên Quách Thâm kia... Ngươi có phải con ta hay con tên Mạc kia hả?
- Tất nhiên không phải con baba rồi. Có ai như baba không? Đứa trẻ đang cần phát triển lại cho toàn rau nếu con không thông minh thì baba cũng khổ cả đời nuôi con.
- Tôi thà không có con như anh còn hơn. Được rồi anh muốn đi thì đi luôn đi.
Vì Từ Niêm đã lấy lại vị trí trong Tú Nhi rồi thì anh còn sợ gì tên này nữa. Không có hắn anh sinh đứa khác còn ngon hơn.
- Hì.. con lại thấy baba của con là nhất rồi. Baba yêu quý.
Quách Thâm thấy baba nổi giận thì cậu đành bật chế độ nịnh hót của mình thôi. Chứ sang kia chắc gì cậu được đối xử tốt. Thấy thằng con mình tự dưng nó lại ngoan ngoãn thì anh cũng mềm lòng.
- Baba chỉ muốn bữa sáng con lên ăn nhẹ thôi. Còn trưa baba sẽ làm thịt cho con nhé.
- Yes. Baba là nhất. Baba lấy tiền đâu ra mà mua thịt?
- Baba còn có tài khoản phụ nữa mà. Đề phòng kẻ trộm đó thôi.
Nói ra câu này thì anh liền lấy tay che miệng mình lại gấp. Kẻ trộm chẳng phải ngồi đây sao? Giờ thì xong thật rồi đây. Anh mặt méo sẹo nhìn thằng con anh mà xoa đầu nó.
- Baba chỉ còn mỗi gia tài này để nuôi mẹ con thôi. Vì vậy con đừng lấy nốt của baba đó nhé.
- Hì... để xem baba có yêu thương con không đã ạ.
- Tất nhiên phải yêu thương con rồi. Mai sau ta sẽ cho con kế thừa tài sản của ta.
- Con nhiều tiền rồi chắc không cần đâu baba. Thi thoảng con cũng có lương mà.
- Con có làm gì đâu mà có lương?
Thấy nhóc nói càng làm anh mơ hồ và suy đoán hơn. Lương là ở đâu ra? Nó làm gì đâu nhỉ?
- Baba à.... hàng tháng con sẽ cho baba biết lương con ở đâu.
- Thôi ăn đi ông tướng. Tôi còn dọn và chăm vợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.