Chương 9: Đến Bang
Nhậm Huân
29/08/2023
Từ Niêm tức không thôi. Anh chưa gặp trường hợp nào chê tiền như cô cả.
- Anh đừng cáu nữa mà chỉ là em muốn tự tay mình dùng tiền của bản thân mình kiếm ra thôi.
- 1..2...3....20... Tất cả là của em và còn mật khẩu két là sinh nhật em... Em dám từ chối cầm đống này thử coi.
- Anh... ép người ta cầm thẻ đen sao?
- Còn nhiều lắm nếu em đủ sức cầm hết đống thẻ đen của tôi.
- Anh giàu vậy sao 33t vẫn ế?
- Mạc Tú Nhi... em dám nói xấu tôi sao?
- Anh có đẹp đâu mà chẳng xấu
- May mà tôi ế nên mới lấy em đó. Em phải cảm ơn ông trời vì cắt tình duyên cho tôi lâu vậy.
- Xì... ai thèm chứ....
Tú Nhi cuối cùng không dám cãi lời anh mà cầm lấy 20 cái thẻ đen đó. Cô đang suy nghĩ xem làm gì với chúng thì Từ Niêm nói.
- Hôm nay em theo tôi đến một nơi này.
Từ Niêm anh nghĩ anh đã thích cô nhóc này mất rồi. Có lẽ với anh đã rung động trước sự đáng yêu của cô rồi. Anh muốn cô được an toàn khi bên anh nên anh sẽ dậy cô những điều cơ bản để phòng thân mình. Anh là đang suy nghĩ lo lắng cho cô nhóc của anh.
Từ Niêm dẫn cô đến bang. Cô cũng tò mò không biết anh dẫn cô đi đâu lúc xe đỗ ở cổng của bang thì Tú Nhi thấy tên " Bang Hắc Đạo" của bang. Cô quay mặt sang nhìn anh, anh thấy cô nhìn mình như vậy thì cười và nói.
- Sao em nhìn tôi như vậy?
- Anh là bang chủ của cái bang này sao?
- Ừ... em có ý kiến gì sao?
- Hu...hu... Từ Niêm anh tha mạng cho em, em còn trẻ em chưa muốn chết sớm đâu. Em thề em sẽ ngoan mà... hu...
Tú Nhi sợ quá cô khóc và nói làm cho Từ Niêm bất lực với cô vợ này của anh. Anh có làm gì cô đâu mà đã sợ chết rồi. Anh mà muốn xử tử cô thì đâu cần phiền phức đến vậy, chỉ cần một phát súng là xong.
- Em nói cái giống gì vậy? Tôi nào có làm gì em.
- Em còn trẻ chứ đâu như anh già đâu nên chẳng sợ chết thì sao?
Nghe cô nói thì đám vệ sĩ xung quanh càng cười làm cho Từ Niêm anh tức không thôi với cô vợ của mình. Dám chê anh già trước đàn em của anh đúng là muốn anh mất mặt quá đi.
- Em có thôi đi không? Tôi yêu thương em còn chưa đủ làm sao giết em được.
Tú Nhi chớp chớp mi mắt nhìn anh, anh nói vậy là anh yêu cô sao? Nhưng mà hai người chỉ là hôn nhân hợp đồng mà. Anh là tức giận lên không biết mình nói gì sao? Anh chẳng là lấy cô về trừ nợ sao?
- Đi theo tôi. Đừng nhìn tôi với anh mắt đó không tôi sẽ không chịu được mà ăn em đó.
- Anh vô sỉ
Tú Nhi còn chưa tiêu hóa được câu nói của anh và còn đứng ngây ra không bước đi.Từ Niêm đang đi phải dừng lại vì chẳng thấy cô vợ mình theo sau, anh lắc đầu và quay lại bế luôn cô đi cho nhanh chứ chờ cô cũng lâu.
- Á... anh bỏ em xuống.
- Tôi không có thời gian chờ rùa đi.
Đến nhà chính của bang anh vẫn bế cô. Ở trong có Lâm Hiên Minh và Thư kí Hà Minh.
- Chào lão đại và chị dâu...
Tú Nhi nhìn thấy bao con mắt nhìn cô thì cô xấu hổ đập tay vào vai anh.
- Bỏ em xuống đi...
- Kệ họ đi..
Từ Niêm ngồi ghế của mình và vẫn để Tú Nhi ngồi trong lòng mình. Cô muốn đứng dậy nhưng không được.
- Lão Đại và chị dâu hôm nay đến đây là để quan sát bang ạ.
Lâm Hiên Minh hỏi Từ Niêm vì có chút tò mò khi anh dẫn phụ nữ đến đây.
- Không tôi mang cô ấy đến đây để các cậu dậy cô ấy chút kiến thức tự bảo vệ bản thân mình.
Tú Nhi nghe anh nói vậy thì vội vàng bái sư luôn. Cô xuống khỏi đùi anh và tiến đến bọn họ cúi đầu.
- Xin chào tôi là Mạc Tú Nhi rất mong hai vị.
- Xin chào chị dâu...
Hiên Minh và thư kí Hà Minh định bắt tay cô nhưng bị cánh tay khác bắt lấy. Hai ngươig họ nhìn nhau cười vì tính chiếm hữu của đại ca họ rất cao.
- Hì... chị dâu vinh hạnh được dậy chị...
- Hai sư phụ... hai người chỉ giáo.
Câu chư nói xong thì bị Từ Niêm kéo tay cô đứng thẳng người.
- Chồng em ở đây này...
Ba đôi mắt nhìn anh, ý anh là sao chứ? Cô bái sư thì liên quan gì đến chồng. Từ Niêm nhận thấy các ánh mắt nhìn mình thì anh ho nhẹ...
- Khụ... khụ... đi thôi...
Cả bốn người cùng đến thao trường. Tại đây mọi người đang ham say luyện tập, lần đầu tiên Tú Nhi nhìn thấy họ luyện tập.
- Anh... họ luyện tập cái gì vậy?
- Ở đây có luyện võ và bắn súng... và rất nhiều nữa em thích học cái gì?
Tú Nhi thấy mấy cái này không có cái nào hay ho cả vì cái gì cô cũng biết rồi.
Hiên Minh muốn dậy chị dâu nên đã nói.
- Chị dâu chị thích cái nào em dậy chị?
- Tôi không thích cái nào cả vì cái gì cũng biết rồi...
Tú Nhi ể oải nói mà cô không biết mình nói gì khiến ba người đàn ông đều nhìn cô với anh mắt tò mò.
- Tú Nhi em biết hết cái này?
Từ Niêm không khỏi ngạc nhiên hỏi cô, cô vợ này của anh có nhiều tài vậy sao anh không biết nhỉ?
- Ừ... em chỉ biết chút ít thôi hì.. hì..
Tú Nhi miêu tả đầu ngón tay một ít của cô và cô cười. Tú Nhi lấy tạm khẩu súng trên tay một vệ sĩ mà cô chẳng nhìn bia nó ở đâu bắn đại 3 phát thì đều trúng hồng tâm.
Thư kí Hà Minh lấy tay che miệng mình vì phu nhân của anh đỉnh của chóp luôn. Không nhìn mà vẫn trúng bia sao? anh có khi phải bái cô làm sư phụ mất.
- Chị dâu sao chị giỏi vậy?
- Tôi không giỏi đâu. chỉ biết chút ít mà.
Lâm Hiên Minh chân tay vẫn run rẩy chưa thể tin chị dâu mình lại lợi hại vậy. Còn Từ Niêm thì anh thấy bản thân mình có chút hoang tưởng vì sức mạnh của bản thân. Anh cứ nghĩ anh mạnh nhất nhưng không phải rồi.
- Tú Nhi em còn biết những gì nữa?
- Em chỉ biết chút ít thôi mà... hì...
Gì mà chút ít cơ chứ? Từ Niêm anh không tin vào mắt mình.
- Anh đừng cáu nữa mà chỉ là em muốn tự tay mình dùng tiền của bản thân mình kiếm ra thôi.
- 1..2...3....20... Tất cả là của em và còn mật khẩu két là sinh nhật em... Em dám từ chối cầm đống này thử coi.
- Anh... ép người ta cầm thẻ đen sao?
- Còn nhiều lắm nếu em đủ sức cầm hết đống thẻ đen của tôi.
- Anh giàu vậy sao 33t vẫn ế?
- Mạc Tú Nhi... em dám nói xấu tôi sao?
- Anh có đẹp đâu mà chẳng xấu
- May mà tôi ế nên mới lấy em đó. Em phải cảm ơn ông trời vì cắt tình duyên cho tôi lâu vậy.
- Xì... ai thèm chứ....
Tú Nhi cuối cùng không dám cãi lời anh mà cầm lấy 20 cái thẻ đen đó. Cô đang suy nghĩ xem làm gì với chúng thì Từ Niêm nói.
- Hôm nay em theo tôi đến một nơi này.
Từ Niêm anh nghĩ anh đã thích cô nhóc này mất rồi. Có lẽ với anh đã rung động trước sự đáng yêu của cô rồi. Anh muốn cô được an toàn khi bên anh nên anh sẽ dậy cô những điều cơ bản để phòng thân mình. Anh là đang suy nghĩ lo lắng cho cô nhóc của anh.
Từ Niêm dẫn cô đến bang. Cô cũng tò mò không biết anh dẫn cô đi đâu lúc xe đỗ ở cổng của bang thì Tú Nhi thấy tên " Bang Hắc Đạo" của bang. Cô quay mặt sang nhìn anh, anh thấy cô nhìn mình như vậy thì cười và nói.
- Sao em nhìn tôi như vậy?
- Anh là bang chủ của cái bang này sao?
- Ừ... em có ý kiến gì sao?
- Hu...hu... Từ Niêm anh tha mạng cho em, em còn trẻ em chưa muốn chết sớm đâu. Em thề em sẽ ngoan mà... hu...
Tú Nhi sợ quá cô khóc và nói làm cho Từ Niêm bất lực với cô vợ này của anh. Anh có làm gì cô đâu mà đã sợ chết rồi. Anh mà muốn xử tử cô thì đâu cần phiền phức đến vậy, chỉ cần một phát súng là xong.
- Em nói cái giống gì vậy? Tôi nào có làm gì em.
- Em còn trẻ chứ đâu như anh già đâu nên chẳng sợ chết thì sao?
Nghe cô nói thì đám vệ sĩ xung quanh càng cười làm cho Từ Niêm anh tức không thôi với cô vợ của mình. Dám chê anh già trước đàn em của anh đúng là muốn anh mất mặt quá đi.
- Em có thôi đi không? Tôi yêu thương em còn chưa đủ làm sao giết em được.
Tú Nhi chớp chớp mi mắt nhìn anh, anh nói vậy là anh yêu cô sao? Nhưng mà hai người chỉ là hôn nhân hợp đồng mà. Anh là tức giận lên không biết mình nói gì sao? Anh chẳng là lấy cô về trừ nợ sao?
- Đi theo tôi. Đừng nhìn tôi với anh mắt đó không tôi sẽ không chịu được mà ăn em đó.
- Anh vô sỉ
Tú Nhi còn chưa tiêu hóa được câu nói của anh và còn đứng ngây ra không bước đi.Từ Niêm đang đi phải dừng lại vì chẳng thấy cô vợ mình theo sau, anh lắc đầu và quay lại bế luôn cô đi cho nhanh chứ chờ cô cũng lâu.
- Á... anh bỏ em xuống.
- Tôi không có thời gian chờ rùa đi.
Đến nhà chính của bang anh vẫn bế cô. Ở trong có Lâm Hiên Minh và Thư kí Hà Minh.
- Chào lão đại và chị dâu...
Tú Nhi nhìn thấy bao con mắt nhìn cô thì cô xấu hổ đập tay vào vai anh.
- Bỏ em xuống đi...
- Kệ họ đi..
Từ Niêm ngồi ghế của mình và vẫn để Tú Nhi ngồi trong lòng mình. Cô muốn đứng dậy nhưng không được.
- Lão Đại và chị dâu hôm nay đến đây là để quan sát bang ạ.
Lâm Hiên Minh hỏi Từ Niêm vì có chút tò mò khi anh dẫn phụ nữ đến đây.
- Không tôi mang cô ấy đến đây để các cậu dậy cô ấy chút kiến thức tự bảo vệ bản thân mình.
Tú Nhi nghe anh nói vậy thì vội vàng bái sư luôn. Cô xuống khỏi đùi anh và tiến đến bọn họ cúi đầu.
- Xin chào tôi là Mạc Tú Nhi rất mong hai vị.
- Xin chào chị dâu...
Hiên Minh và thư kí Hà Minh định bắt tay cô nhưng bị cánh tay khác bắt lấy. Hai ngươig họ nhìn nhau cười vì tính chiếm hữu của đại ca họ rất cao.
- Hì... chị dâu vinh hạnh được dậy chị...
- Hai sư phụ... hai người chỉ giáo.
Câu chư nói xong thì bị Từ Niêm kéo tay cô đứng thẳng người.
- Chồng em ở đây này...
Ba đôi mắt nhìn anh, ý anh là sao chứ? Cô bái sư thì liên quan gì đến chồng. Từ Niêm nhận thấy các ánh mắt nhìn mình thì anh ho nhẹ...
- Khụ... khụ... đi thôi...
Cả bốn người cùng đến thao trường. Tại đây mọi người đang ham say luyện tập, lần đầu tiên Tú Nhi nhìn thấy họ luyện tập.
- Anh... họ luyện tập cái gì vậy?
- Ở đây có luyện võ và bắn súng... và rất nhiều nữa em thích học cái gì?
Tú Nhi thấy mấy cái này không có cái nào hay ho cả vì cái gì cô cũng biết rồi.
Hiên Minh muốn dậy chị dâu nên đã nói.
- Chị dâu chị thích cái nào em dậy chị?
- Tôi không thích cái nào cả vì cái gì cũng biết rồi...
Tú Nhi ể oải nói mà cô không biết mình nói gì khiến ba người đàn ông đều nhìn cô với anh mắt tò mò.
- Tú Nhi em biết hết cái này?
Từ Niêm không khỏi ngạc nhiên hỏi cô, cô vợ này của anh có nhiều tài vậy sao anh không biết nhỉ?
- Ừ... em chỉ biết chút ít thôi hì.. hì..
Tú Nhi miêu tả đầu ngón tay một ít của cô và cô cười. Tú Nhi lấy tạm khẩu súng trên tay một vệ sĩ mà cô chẳng nhìn bia nó ở đâu bắn đại 3 phát thì đều trúng hồng tâm.
Thư kí Hà Minh lấy tay che miệng mình vì phu nhân của anh đỉnh của chóp luôn. Không nhìn mà vẫn trúng bia sao? anh có khi phải bái cô làm sư phụ mất.
- Chị dâu sao chị giỏi vậy?
- Tôi không giỏi đâu. chỉ biết chút ít mà.
Lâm Hiên Minh chân tay vẫn run rẩy chưa thể tin chị dâu mình lại lợi hại vậy. Còn Từ Niêm thì anh thấy bản thân mình có chút hoang tưởng vì sức mạnh của bản thân. Anh cứ nghĩ anh mạnh nhất nhưng không phải rồi.
- Tú Nhi em còn biết những gì nữa?
- Em chỉ biết chút ít thôi mà... hì...
Gì mà chút ít cơ chứ? Từ Niêm anh không tin vào mắt mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.