Chương 31: Tìm kiếm
Nhậm Huân
29/08/2023
Thấy Từ Niêm đi ra thì Hạnh Hi chạy đến chắn trước mặt anh. Hạnh Hi không bình tĩnh được nữa, cô sợ bạn cô xảy ra chuyện mất. Hạnh Hi vừa thở vừa nói.
- Từ Niêm... từ niêm...
- Cô Hạnh Hi sao cô lại đến đây.
Hạnh Hi Bám lấy tay anh mà cầu xin anh, cô chỉ có một người bạn này thôi. Cô cố gắng bìng tĩnh nói với từ Niêm.
- Xin anh hãy cứu lấy Tú Nhi.
- Cô ấy làm sao cơ?
Từ Niêm thấy Hạnh Hi mất kiểm soát thì anh càng suốt ruột hơn, cô không biết bị làm sao đây. Anh khẩn trương nhìn Hạnh Hi đang khóc và khó khăn nói với anh.
- Cô mau nói tôi biết đi. Cô ấy làm sao cơ?
- Tú Nhi bị bọn họ bắt đi rồi. Tôi và cô ấy đi chợ đang trên đường về thì có chiếc xe oto gồm ba người bắt mấy cậu ấy đi rồi.
- Cái gì cơ? Bọn chúng dám sao.
Nghe tin cô bị bắt cóc thì anh không thể bình tĩnh được. anh lấy điện thoại gọi cho Hà Minh điều người đi tìm cô.
- Hà Minh cậu điều tra xem tú nhi bị bắt cóc rồi.
- Chị dâu bị bắt cóc sao? Để em xử lí chúng.
Anh nhanh chóng đến bang của mình tập hợp 500 anh em đi tìm cô. Hạnh Hi muốn đi theo anh nhưng mà Từ Niêm thấy cô ấy cũng không ổn lắm nên bảo cô ấy về trước.
- Cô về trước đi nếu có gì tôi sẽ báo cô sau.
- Anh nhất định phải tìm cậu ấy đó.
Anh gật đầu chắc chắn và chạy ra ngoài xe và phóng đi. Hạnh Hi chỉ biết cầu trời cho bạn cô không sao thôi. Cô lê từng bước chân về nhà và chờ tin của bạn mình.
Trong ngôi nhà hoang có ba tên đứng canh gác, trong phòng lúc này thì Tú Nhi đã tỉnh, cô tìm những thứ xung quanh thì phát hiện còn người cũng bị bắt cóc như cô.
- Cô gái mau tỉnh dậy đi.
Hiên Hiên nghe tiếng gọi thì mơ màng tỉnh dậy và nhận ra đó là Tú Nhi.
- Tú Nhi là cô sao?
- Hiên Hiên cô cũng bị bọn chúng bắt cóc sao?
- Xuỵt... bọn chúng sẽ nghe thấy mất, chúng ta lên tìm cách thoát ra khỏi đây.
- Được rồi bây giờ để tôi xem chúng có bao nhiêu người.
Hai cô bắt đầu kế hoạch trốn thoát của mình còn bên này Từ Niêm lòng như lửa đốt lo lắng cho Tú Nhi. anh đang không biêtd phải làm sao thì điện thoại anh lại reo lên.
- Alo cậu chủ à.
- Có chuyện gì sao bác?
- Cô Hiên Hiên hình như bị bắt cóc rồi. Cô ấy bảo đến tập đoàn tìm cậu mà không thấy về từ sáng rồi ạ.
- Cái gì cơ. Con mẹ nó là kẻ nào dám làm vậy.
Từ Niêm đập nát chiếc điện thoại vừa nghe xuống đất. Anh như nổi điên mất, Tú nhi và Hiên Hiên đều bị bắt cóc mất rồi. Anh phải làm soa đây Hiên Hiên còn đang mang thai nữa chứ, anh đúng là vô dụng bất tài mà. Đến con của mình cũng không thể bảo vệ được thì anh còn làm lão đại làm gì chứ.
- Người đâu mau lục tung thành phố C cho tôi dù thế nào cũng phải tìm được hai người họ cho tôi.
- Rõ thưa lão đại.
Từ Niêm tức giận ném tất cả đồ đạc trên bàn xuống đất. Nhìn căn phòng giờ không khác gì một bãi rác chính hiệu cả.
Lúc này Tú Nhi chui qua một khe nhỏ và đang định lấy súng của hắn thì bỗng có con mèo kêu làm chúng phát hiện ra cô.
- Hì... ba đại ca....
- Cô dám trốn sao?
- Không không tôi chỉ muốn đi vệ sinh chút thôi.
- Được đi đi trước khi chết ha...ha...
Tú Nhi bị bọn chúng canh chừng hơn nữa. Cô sợ chúng đánh cô thì đứa con cô sẽ không xong mất, cô trở lên ngoan ngoãn đến lạ thường.
- Các đại ca có thể cho chúng tôi ăn chút gì không?
- Quên mất đó hai người đẹp hãy ăn chút gì đi nhé.
Tên kia có vẻ cũng tốt bụng cho hai cô ăn và cô ra hiệu cho Hiên Hiên ăn đi. Cô không đói vì cô biết cô ấy sức khỏe không tốt vòn trước kia bị bệnh nếu không ăn cô ấy sẽ không xong mất.
- Cô ăn đi không đứa trẻ sẽ đói.
- Còn cô thì sao Tú Nhi.
- Tôi không đói.
- Cảm ơn cô.
Cô ấy lấy bánh ăn và vừa ăn cô ấy vừa nói.
- Tú Nhi này cô có thể tha thứ cho anh ấy không? Thực ra chúng tôi có thể nói là tai nạn thôi chứ người anh ấy yêu là cô. Hàng đêm tôi biết anh ấy đều đứng dưới nhà cô đến khuya mới về, có thể nói với tôi anh ấy chỉ là chịu trách nhiệm với đứa bé này thôi.
- Còn có thể nữa sao? Dù tôi có tha thứ thì chúng tôi cũng không thể. vốn dĩ hỉ là cuộc giao dịch tiền tình của chúng tôi chứ không có tình yêu.
- Không phải đâu cô đừng cố chấp mà bỏ anh ấy. Anh ấy với tôi cũng thỏa thuận sau khi tôi sinh xong thì tôi sẽ đi còn về đứa bé khi nào anh ấy muốn thăm nó thì đến. Tôi không muốn sống với cái xác không hồn đó.
- Hì... cảm ơn cô đã nói cho tôi biết điều này nhưng mà tôi thực sự không thể quay lại với anh ấy. Trái tim tôi đã tan nát từ lâu rồi. Tôi không còn biết đau nữa gần như nó đã chết rồi.
- Tú Nhi à...
- Cô ăn đi và nghỉ ngơi đi.
Sở dĩ Hiên Hiên không nhận ra cô mang thai vì bụng cô quá nhỏ lên gần như không hiện ra.
Từ Niêm đang bế tắc không biết làm sao thì điện thoại anh lần nữa reo.
- Alo anh muốn cứu người thì chuẩn bị 3 tỷ usd và đi một mình đến địa chỉ này......
- Mày là ai?
- Mày lên nhớ người đang ở trong tay tao. Mày muốn người tình của mày và đứa con mày chết hay là vợ mày.
- được được.... mày đừng làm hại ai cả.
- Nhớ đi một mình 8h sáng ngày mai, tao chờ mày.
Đầu dây bên kia tắt máy, Từ Niêm không hiểu mục đích của bọn này là gì mà bắt cóc cả hai người con gái của anh.
- Hà minh cậu đi chuẩn bị tiền cho tôi. Nếu ngày mai tôi không về cậu hãy báo cảnh sát nhé.
- Rõ thưa sếp.
cả đêm anh không thể nào mà ngủ được, chợp mắt lại anh lại thấy Tú Nhi và Hiên Hiên bị chúng hành hạ. Anh hút không biết bao nhiêu bao thuốc để chờ đến 8h sáng ngày mai? sao thời gian lại trôi chậm đến vậy.
- Từ Niêm... từ niêm...
- Cô Hạnh Hi sao cô lại đến đây.
Hạnh Hi Bám lấy tay anh mà cầu xin anh, cô chỉ có một người bạn này thôi. Cô cố gắng bìng tĩnh nói với từ Niêm.
- Xin anh hãy cứu lấy Tú Nhi.
- Cô ấy làm sao cơ?
Từ Niêm thấy Hạnh Hi mất kiểm soát thì anh càng suốt ruột hơn, cô không biết bị làm sao đây. Anh khẩn trương nhìn Hạnh Hi đang khóc và khó khăn nói với anh.
- Cô mau nói tôi biết đi. Cô ấy làm sao cơ?
- Tú Nhi bị bọn họ bắt đi rồi. Tôi và cô ấy đi chợ đang trên đường về thì có chiếc xe oto gồm ba người bắt mấy cậu ấy đi rồi.
- Cái gì cơ? Bọn chúng dám sao.
Nghe tin cô bị bắt cóc thì anh không thể bình tĩnh được. anh lấy điện thoại gọi cho Hà Minh điều người đi tìm cô.
- Hà Minh cậu điều tra xem tú nhi bị bắt cóc rồi.
- Chị dâu bị bắt cóc sao? Để em xử lí chúng.
Anh nhanh chóng đến bang của mình tập hợp 500 anh em đi tìm cô. Hạnh Hi muốn đi theo anh nhưng mà Từ Niêm thấy cô ấy cũng không ổn lắm nên bảo cô ấy về trước.
- Cô về trước đi nếu có gì tôi sẽ báo cô sau.
- Anh nhất định phải tìm cậu ấy đó.
Anh gật đầu chắc chắn và chạy ra ngoài xe và phóng đi. Hạnh Hi chỉ biết cầu trời cho bạn cô không sao thôi. Cô lê từng bước chân về nhà và chờ tin của bạn mình.
Trong ngôi nhà hoang có ba tên đứng canh gác, trong phòng lúc này thì Tú Nhi đã tỉnh, cô tìm những thứ xung quanh thì phát hiện còn người cũng bị bắt cóc như cô.
- Cô gái mau tỉnh dậy đi.
Hiên Hiên nghe tiếng gọi thì mơ màng tỉnh dậy và nhận ra đó là Tú Nhi.
- Tú Nhi là cô sao?
- Hiên Hiên cô cũng bị bọn chúng bắt cóc sao?
- Xuỵt... bọn chúng sẽ nghe thấy mất, chúng ta lên tìm cách thoát ra khỏi đây.
- Được rồi bây giờ để tôi xem chúng có bao nhiêu người.
Hai cô bắt đầu kế hoạch trốn thoát của mình còn bên này Từ Niêm lòng như lửa đốt lo lắng cho Tú Nhi. anh đang không biêtd phải làm sao thì điện thoại anh lại reo lên.
- Alo cậu chủ à.
- Có chuyện gì sao bác?
- Cô Hiên Hiên hình như bị bắt cóc rồi. Cô ấy bảo đến tập đoàn tìm cậu mà không thấy về từ sáng rồi ạ.
- Cái gì cơ. Con mẹ nó là kẻ nào dám làm vậy.
Từ Niêm đập nát chiếc điện thoại vừa nghe xuống đất. Anh như nổi điên mất, Tú nhi và Hiên Hiên đều bị bắt cóc mất rồi. Anh phải làm soa đây Hiên Hiên còn đang mang thai nữa chứ, anh đúng là vô dụng bất tài mà. Đến con của mình cũng không thể bảo vệ được thì anh còn làm lão đại làm gì chứ.
- Người đâu mau lục tung thành phố C cho tôi dù thế nào cũng phải tìm được hai người họ cho tôi.
- Rõ thưa lão đại.
Từ Niêm tức giận ném tất cả đồ đạc trên bàn xuống đất. Nhìn căn phòng giờ không khác gì một bãi rác chính hiệu cả.
Lúc này Tú Nhi chui qua một khe nhỏ và đang định lấy súng của hắn thì bỗng có con mèo kêu làm chúng phát hiện ra cô.
- Hì... ba đại ca....
- Cô dám trốn sao?
- Không không tôi chỉ muốn đi vệ sinh chút thôi.
- Được đi đi trước khi chết ha...ha...
Tú Nhi bị bọn chúng canh chừng hơn nữa. Cô sợ chúng đánh cô thì đứa con cô sẽ không xong mất, cô trở lên ngoan ngoãn đến lạ thường.
- Các đại ca có thể cho chúng tôi ăn chút gì không?
- Quên mất đó hai người đẹp hãy ăn chút gì đi nhé.
Tên kia có vẻ cũng tốt bụng cho hai cô ăn và cô ra hiệu cho Hiên Hiên ăn đi. Cô không đói vì cô biết cô ấy sức khỏe không tốt vòn trước kia bị bệnh nếu không ăn cô ấy sẽ không xong mất.
- Cô ăn đi không đứa trẻ sẽ đói.
- Còn cô thì sao Tú Nhi.
- Tôi không đói.
- Cảm ơn cô.
Cô ấy lấy bánh ăn và vừa ăn cô ấy vừa nói.
- Tú Nhi này cô có thể tha thứ cho anh ấy không? Thực ra chúng tôi có thể nói là tai nạn thôi chứ người anh ấy yêu là cô. Hàng đêm tôi biết anh ấy đều đứng dưới nhà cô đến khuya mới về, có thể nói với tôi anh ấy chỉ là chịu trách nhiệm với đứa bé này thôi.
- Còn có thể nữa sao? Dù tôi có tha thứ thì chúng tôi cũng không thể. vốn dĩ hỉ là cuộc giao dịch tiền tình của chúng tôi chứ không có tình yêu.
- Không phải đâu cô đừng cố chấp mà bỏ anh ấy. Anh ấy với tôi cũng thỏa thuận sau khi tôi sinh xong thì tôi sẽ đi còn về đứa bé khi nào anh ấy muốn thăm nó thì đến. Tôi không muốn sống với cái xác không hồn đó.
- Hì... cảm ơn cô đã nói cho tôi biết điều này nhưng mà tôi thực sự không thể quay lại với anh ấy. Trái tim tôi đã tan nát từ lâu rồi. Tôi không còn biết đau nữa gần như nó đã chết rồi.
- Tú Nhi à...
- Cô ăn đi và nghỉ ngơi đi.
Sở dĩ Hiên Hiên không nhận ra cô mang thai vì bụng cô quá nhỏ lên gần như không hiện ra.
Từ Niêm đang bế tắc không biết làm sao thì điện thoại anh lần nữa reo.
- Alo anh muốn cứu người thì chuẩn bị 3 tỷ usd và đi một mình đến địa chỉ này......
- Mày là ai?
- Mày lên nhớ người đang ở trong tay tao. Mày muốn người tình của mày và đứa con mày chết hay là vợ mày.
- được được.... mày đừng làm hại ai cả.
- Nhớ đi một mình 8h sáng ngày mai, tao chờ mày.
Đầu dây bên kia tắt máy, Từ Niêm không hiểu mục đích của bọn này là gì mà bắt cóc cả hai người con gái của anh.
- Hà minh cậu đi chuẩn bị tiền cho tôi. Nếu ngày mai tôi không về cậu hãy báo cảnh sát nhé.
- Rõ thưa sếp.
cả đêm anh không thể nào mà ngủ được, chợp mắt lại anh lại thấy Tú Nhi và Hiên Hiên bị chúng hành hạ. Anh hút không biết bao nhiêu bao thuốc để chờ đến 8h sáng ngày mai? sao thời gian lại trôi chậm đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.