Chương 103: Linh tuyền
Kingace
12/08/2019
- Nếu công tử thích thì mỗi ngày Ngọc Mị sẽ mặt cho công tử xem.
- Tiên tử đã có lòng tại hạ cũng không thể từ chối.
- Tiểu nữ vừa tìm được một quyển kì thư đúng lúc công tử ở đây nên mạo muội mời công tử đến, công tử không trách tiểu nữ đó chứ?
- Chỉ cần tiên tử lên tiếng cho dù là Hoành Đoạn sơn mạch tại hạ cũng sẽ tiến vào.
Ngọc Mị che miệng cười khẽ, nàng ném cho hắn một cái mị nhãn sao đó tiến lại lấy quyển kì thư.
Lý Thiên Hành chính khí đứng một bên, ánh mắt lén liếc phía sao nàng.
- Kích cỡ như thế e là chỉ có Như Nguyệt lão sư mới có thể ứng phó.
Ngọc Mị mở quyển kì thư sao đó lật ra vài trang, ngọc thủ chỉ vào một chỗ bên trong.
- Công tử xem thứ này.
Lý Thiên Hành vừa đến gần nàng liền nhớ đến mùi hương kì lạ kia, chỉ dám đứng cách nàng một thước, ánh mắt vừa nhìn vào thứ bên trong kì thư, sắc mặt trở nên cứng ngắt.
- Ly hỏa tam thức.
- Đúng vậy, đây là một phương pháp luyện đan có thể gia tăng tỷ lệ thành đan lên 5 phần, tiết là bí thuật này đã bị thất truyền, đan thư chỉ lưu lại được một phần.
Hắn nhìn ánh mắt chờ mong của nàng nhất thời không biết làm sao, nếu là thiên địa linh hỏa thì hắn còn chém được một chút, Ly hỏa tam thức này đến hôm nay hắn mới biết thứ này có tồn tại trên đời.
- Ly hỏa tam thức này chỉ là một tiểu thuật mà thôi không có gì khó.
- Sư phụ biết thứ này sao?
- Lúc ta còn ở phàm giới thứ này dùng đầy đường.
Lý Thiên Hành chợt nhớ ra lão đầu tử nhà mình từng sống qua thời đại khủng long cho dù cổ thư có cũ đến mức nào đi nữa cũng không thể cũ qua lão được.
- Sư phụ Ly hỏa tam thức này phải luyện như thế nào?
- Người chỉ cần nói theo ta là được.
Ngọc Mị đứng một bên nhìn hắn thất thần, mày ngọc khẽ nhíu lại.
- Lý công tử hay là chúng ta đổi sang vấn đề khác được không?
- Không cần, Ly hỏa tam thức này thật ra cũng không khó luyện.
Lý Thiên Hành hít sâu một hơi, vận công điều khí bắt đầu thi triển trảm phong quyết.
Ngọc Mị nhìn bộ dáng tự tin của nam nhân trước mặt trong lòng có chút hoài nghi, nàng đứng một bên cẩn thận lắng nghe vẻ mặt dần biến đổi từ nghi ngờ chuyển sang kinh ngạc, ánh mắt nhìn Lý Thiên Hành sáng thêm vài phần.
Lý Thiên Hành đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt có chút khó coi.
- Công tử không sao chứ?
Ngọc Mị tiến lại bên cạnh, ánh mắt tràn đầy quan tâm.
- Ta không sao, Ngọc Mị tiên tử đột nhiên tại hạ nhớ ra có chuyện gấp phải giải quyết, xin tiên tử thứ lỗi.
- Nếu công tử gặp khó khăn có thể đến nhờ tiểu nữ.
- Đa tạ tiên tử.
Lý Thiên Hành rời đi, hắn vừa tiến ra đại sảnh lập tức tìm Tống hồ li để thanh toán đổ thạch.
- Tiểu Lý sao lần này lại rời đi nhanh như vậy? lại có chuyện gấp nữa sao?
- Đúng vậy, đệ đột nhiên nhớ ra còn có chuyện gấp phải giải quyết, không biết số đổ thạch kia như thế nào rồi?
- Ta vừa mới tính xong, tổng cộng 50 vạn thượng phẩm linh thạch.
Lý Thiên Hành lấy kim thẻ ra quẹt, bên trong chỉ còn lại hơn 20 vạn thượng phẩm linh thạch.
- Đệ cứ cầm lấy số đổ thạch này đi sao này đến thanh toán cũng được.
- Như vậy có ảnh hưởng đến lão ca không?
- Ha ha không sao nếu đệ dám giật nợ, lão ca sẽ lấy hai viên lục phẩm đan dược để thanh toán.
Lý Thiên Hành nhớ ra lúc trước đã đưa cho Ngọc Mị hai viên đan dược, giá trị của chúng hơn xa 50 vạn thượng phẩm linh thạch.
- Vậy tiểu đệ xin đa tạ.
Lý Thiên Hành rời khỏi vạn bảo các, chạy một mạch về hoàng gia học viện, hắn vừa tiến vào thần đồ đột nhiên bị một phản lực đánh bật trở ra, Lý Thiên Hành trở lại căn phòng cảm giác toàn thân đau nhói, vừa rồi đúng là ăn một cú không nhẹ.
- Là tên nào không biết sống chết chạy đến động của lão tử gây chuyện?
Hắn tiến vào giới chỉ thả ra một tia thần thức quan sát xung quanh, bên trong hang động có hai luồn ánh sáng đang di chuyển một đen một vàng, thỉnh thoảng lại va chạm vào nhau làm cho đất đá tán loạn, khói bụi mịt mù khiến hắn nhìn hoa cả mắt.
- Bằng điểu.
Lý Thiên Hành dùng thần thư quét qua một lần, ánh mắt kinh ngạc nhìn cái bóng màu vàng kia, bằng điểu là một nhánh của hậu duệ thần thú côn bằng, một trong những loài phi cằm có sức chiến đấu mạnh nhất đại lục viễn cỗ cũng vì vậy mà bị nhân loại đuổi tận giết tuyệt đến nỗi phải trốn vào sách đỏ nằm bên cạnh Hoàng kim dực sư.
- ẦM…
Đúng lúc này hai bóng đen tách ra dừng lại trên không trung, ánh mắt khóa chặc đối phương, bằng điểu hét lên một tiếng âm thanh chấn đến làm rung chuyển toàn bộ hang động, hai cánh vỗ liên tục phát tra từng trận cuồng phong, thân hình như lưu tinh lao thẳng tới hắc sắc phi ưng.
- ẦM… ẦM… ẦM…
Hai bên vừa va chạm được vài lần tiểu hắc đã bị bằng điểu đánh bật ra bên ngoài nhanh chóng rơi xuống thế hạ phong.
Lý Thiên Hành dùng thần thức câu thông với tiểu hắc tìm cơ hội ra tay, khi bằng điểu hét lên khí tức trên thân gia tăng thêm 5 phần đây là thiên phú Bằng nộ, sao khi sử dụng sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng, tàn sát tứ phương.
Hắc sắc phi ưng liên tục né tránh tìm cách thoát ra bên ngoài, hai bên vừa giao chiến vừa tiến lại gần cửa hang.
- Tiểu hắc chạy.
Hắc sắc phi ưng hét lên một tiếng lao thẳng ra bên ngoài, bằng điểu nhanh chóng đuổi theo đột nhiên một mảnh lưới kim sắc từ trên trời phủ xuống bao lấy Bằng điểu.
- Cũng may là tiểu tử này chưa tiến vào lục cấp.
Lý Thiên Hành dùng kim tơ trói tiểu tử kia lại sao đó ném vào giới chỉ, ánh mắt đảo qua tiểu hắc, bộ lông trên thân đã mất đi mấy phần tiểu tử này vốn đã xấu bây giờ lại còn xấu hơn, hắn tìm một kiện ngũ phẩm linh quả chữa thương ném cho tiểu hắc sao đó tiến ra hang động.
Bên trên bầu trời xuất hiện hai đám mây lớn bay lơ lửng một vàng một đen, hắn nhìn từng con hắc sắc phi ưng rơi xuống rõ ràng là bầy bằng điểu chiếm thượng phong, cho dù mấy vạn phi ưng cũng không có khả năng đánh lại mấy ngàn bằng điểu, hai bên chẳng khác nào cừu với sói, có nhiều cừu hơn nữa cũng vô dụng nếu như không có mấy chục con lục cấp ưng vương chỉ huy có lẽ đã sớm tan nát.
- Khoang đã nếu như bọn ưng vương đều ở đây vậy không phải hang động sẽ trống không sao?
Lý Thiên Hành nghĩ đến đây hai mắt lóe sáng lập tức lôi tiểu hắc chạy đi, hai người bay vòng một đường tới ngọn núi ưng vương, lúc này chỉ còn lại mười mấy con ngũ cấp phi ưng đứng bên ngoài canh gác.
- Đúng là trời cũng giúp lão tử.
Tiểu hắc đáp xuống trước cửa động hét lên một tiếng, phi ưng hai bên đều tránh sang một bên, Lý Thiên Hành dùng thần thư quét qua hang động một lần, bên trong vẫn còn một con lục cấp phi ưng.
- Tại sao tên này lại còn ở đây?
Ánh mắt hắn nhìn bầy phi ưng đang đánh nhau trên trời nếu như không giải quyết nhanh chóng đợi đến khi ưng vương về tổ sẽ không còn cơ hội.
- Không ngờ trên đời này lại có một tên đê tiện, vô sỉ, hèn hạ, bỉ ổi, hạ lưu… như vậy, huynh đệ ở bên ngoài tử chiến còn bản thân lại trốn ở đây.
Hắn nhìn mấy con bằng điểu đang 1 vs 10, trong đầu lóe lên một chủ ý, bắt đầu câu thông với tiểu Hắc.
Tiểu hắc tiến lại trước cửa động tiến vào tư thế sẵn sàng chiến đấu, đôi cánh khổng lồ vừa giơ lên cát, đá xung quanh bay tán loạn, một vật thể màu vàng không xác định bị cuốn vào bên trong hang động.
Lý Thiên Hành dùng thần thức dò xét vài lần sao đó tiến ra bên ngoài, ánh mắt đảo một vòng xung quanh.
- Tại sao bọn này lại đào hang sâu như vậy?
Hắn lần theo thông đạo tiến vào bên trong, thần thư liên càn quét, Lý Thiên Hành đi được một lúc thì phía trước truyền đến từng tia sáng lấp lánh.
- Sao trong này lại có ánh sáng?
Hắn cẩn thận tiến lại phía tia sáng, Lý Thiên Hành vừa nhìn thấy cảnh vật trước mặt toàn thân bất động đứng yên một chỗ, hai mắt trợn trắng, hô hấp dồn dập, nhịn tim liên tục gia tốc như muốn nổ tung.
- Đây… đây làm sao có thể?
Trước mặt hắn là một vùng rộng hơn ngàn trượng, trong thấp ngoài cao giống như một chiếc chảo khổng lồ, xung quanh có hơn mấy vạn gốc linh quả, ở giữa là một hồ nước rộng gần 100 trượng, mặt hồ lung linh huyền ảo, tia sáng lúc nãy chính là từ bên dưới cái hồ này phát ra.
- Tiểu tử nhân phẩm cũng không tệ ngay cả linh tuyền cũng có thể tìm được.
Lý Thiên Hành nhìn hồ lớn phía trước, ánh mắt lấp lánh như nước trong hồ.
- Sư phụ trên đời này thật sự có nhiều linh tuyền đến như vậy sao?
- Bên ngoài thì ta không biết nhưng mấy ngàn vạn năm trước ta vô tình gặp được một cái lớn gấp đôi cái này.
- Còn có cái lớn gấp đôi?
Hắn nghe lão nói trong lòng có chút cảnh giác.
- Không lẽ lão đầu tử lén học trảm phong quyết?
Mỗi một giọt linh tuyền còn trân quý hơn so với một viên cực phẩm linh thạch, hồ nước trước mặt rộng hơn 100 trượng, sâu ít nhất mấy chục trượng, tính ra chứa hơn 300000m3 linh tuyền, nếu đem toàn bộ đổi ra linh thạch nói không chừng có thể mua được cả một đế quốc.
- ÉC…
Đúng lúc này một bóng đen lao đến, Lý Thiên Hành chỉ cảm thấy một cổ khí thế bá đạo như thái sơn ập tới, lúc hắn mở mắt ra thì đã xuất hiện bên trong giới chỉ.
- Hù thật nguy hiểm mém chút là tiêu rồi.
Lý Thiên Hành kiểm tra thân thể vài lần cũng mai vẫn còn vẫn còn nguyên vẹn, mai mắn lần này hắn ở bên trong thần đồ nếu như ở bên ngoài không chừng đã xuyên việt lần nữa.
- Tiên tử đã có lòng tại hạ cũng không thể từ chối.
- Tiểu nữ vừa tìm được một quyển kì thư đúng lúc công tử ở đây nên mạo muội mời công tử đến, công tử không trách tiểu nữ đó chứ?
- Chỉ cần tiên tử lên tiếng cho dù là Hoành Đoạn sơn mạch tại hạ cũng sẽ tiến vào.
Ngọc Mị che miệng cười khẽ, nàng ném cho hắn một cái mị nhãn sao đó tiến lại lấy quyển kì thư.
Lý Thiên Hành chính khí đứng một bên, ánh mắt lén liếc phía sao nàng.
- Kích cỡ như thế e là chỉ có Như Nguyệt lão sư mới có thể ứng phó.
Ngọc Mị mở quyển kì thư sao đó lật ra vài trang, ngọc thủ chỉ vào một chỗ bên trong.
- Công tử xem thứ này.
Lý Thiên Hành vừa đến gần nàng liền nhớ đến mùi hương kì lạ kia, chỉ dám đứng cách nàng một thước, ánh mắt vừa nhìn vào thứ bên trong kì thư, sắc mặt trở nên cứng ngắt.
- Ly hỏa tam thức.
- Đúng vậy, đây là một phương pháp luyện đan có thể gia tăng tỷ lệ thành đan lên 5 phần, tiết là bí thuật này đã bị thất truyền, đan thư chỉ lưu lại được một phần.
Hắn nhìn ánh mắt chờ mong của nàng nhất thời không biết làm sao, nếu là thiên địa linh hỏa thì hắn còn chém được một chút, Ly hỏa tam thức này đến hôm nay hắn mới biết thứ này có tồn tại trên đời.
- Ly hỏa tam thức này chỉ là một tiểu thuật mà thôi không có gì khó.
- Sư phụ biết thứ này sao?
- Lúc ta còn ở phàm giới thứ này dùng đầy đường.
Lý Thiên Hành chợt nhớ ra lão đầu tử nhà mình từng sống qua thời đại khủng long cho dù cổ thư có cũ đến mức nào đi nữa cũng không thể cũ qua lão được.
- Sư phụ Ly hỏa tam thức này phải luyện như thế nào?
- Người chỉ cần nói theo ta là được.
Ngọc Mị đứng một bên nhìn hắn thất thần, mày ngọc khẽ nhíu lại.
- Lý công tử hay là chúng ta đổi sang vấn đề khác được không?
- Không cần, Ly hỏa tam thức này thật ra cũng không khó luyện.
Lý Thiên Hành hít sâu một hơi, vận công điều khí bắt đầu thi triển trảm phong quyết.
Ngọc Mị nhìn bộ dáng tự tin của nam nhân trước mặt trong lòng có chút hoài nghi, nàng đứng một bên cẩn thận lắng nghe vẻ mặt dần biến đổi từ nghi ngờ chuyển sang kinh ngạc, ánh mắt nhìn Lý Thiên Hành sáng thêm vài phần.
Lý Thiên Hành đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt có chút khó coi.
- Công tử không sao chứ?
Ngọc Mị tiến lại bên cạnh, ánh mắt tràn đầy quan tâm.
- Ta không sao, Ngọc Mị tiên tử đột nhiên tại hạ nhớ ra có chuyện gấp phải giải quyết, xin tiên tử thứ lỗi.
- Nếu công tử gặp khó khăn có thể đến nhờ tiểu nữ.
- Đa tạ tiên tử.
Lý Thiên Hành rời đi, hắn vừa tiến ra đại sảnh lập tức tìm Tống hồ li để thanh toán đổ thạch.
- Tiểu Lý sao lần này lại rời đi nhanh như vậy? lại có chuyện gấp nữa sao?
- Đúng vậy, đệ đột nhiên nhớ ra còn có chuyện gấp phải giải quyết, không biết số đổ thạch kia như thế nào rồi?
- Ta vừa mới tính xong, tổng cộng 50 vạn thượng phẩm linh thạch.
Lý Thiên Hành lấy kim thẻ ra quẹt, bên trong chỉ còn lại hơn 20 vạn thượng phẩm linh thạch.
- Đệ cứ cầm lấy số đổ thạch này đi sao này đến thanh toán cũng được.
- Như vậy có ảnh hưởng đến lão ca không?
- Ha ha không sao nếu đệ dám giật nợ, lão ca sẽ lấy hai viên lục phẩm đan dược để thanh toán.
Lý Thiên Hành nhớ ra lúc trước đã đưa cho Ngọc Mị hai viên đan dược, giá trị của chúng hơn xa 50 vạn thượng phẩm linh thạch.
- Vậy tiểu đệ xin đa tạ.
Lý Thiên Hành rời khỏi vạn bảo các, chạy một mạch về hoàng gia học viện, hắn vừa tiến vào thần đồ đột nhiên bị một phản lực đánh bật trở ra, Lý Thiên Hành trở lại căn phòng cảm giác toàn thân đau nhói, vừa rồi đúng là ăn một cú không nhẹ.
- Là tên nào không biết sống chết chạy đến động của lão tử gây chuyện?
Hắn tiến vào giới chỉ thả ra một tia thần thức quan sát xung quanh, bên trong hang động có hai luồn ánh sáng đang di chuyển một đen một vàng, thỉnh thoảng lại va chạm vào nhau làm cho đất đá tán loạn, khói bụi mịt mù khiến hắn nhìn hoa cả mắt.
- Bằng điểu.
Lý Thiên Hành dùng thần thư quét qua một lần, ánh mắt kinh ngạc nhìn cái bóng màu vàng kia, bằng điểu là một nhánh của hậu duệ thần thú côn bằng, một trong những loài phi cằm có sức chiến đấu mạnh nhất đại lục viễn cỗ cũng vì vậy mà bị nhân loại đuổi tận giết tuyệt đến nỗi phải trốn vào sách đỏ nằm bên cạnh Hoàng kim dực sư.
- ẦM…
Đúng lúc này hai bóng đen tách ra dừng lại trên không trung, ánh mắt khóa chặc đối phương, bằng điểu hét lên một tiếng âm thanh chấn đến làm rung chuyển toàn bộ hang động, hai cánh vỗ liên tục phát tra từng trận cuồng phong, thân hình như lưu tinh lao thẳng tới hắc sắc phi ưng.
- ẦM… ẦM… ẦM…
Hai bên vừa va chạm được vài lần tiểu hắc đã bị bằng điểu đánh bật ra bên ngoài nhanh chóng rơi xuống thế hạ phong.
Lý Thiên Hành dùng thần thức câu thông với tiểu hắc tìm cơ hội ra tay, khi bằng điểu hét lên khí tức trên thân gia tăng thêm 5 phần đây là thiên phú Bằng nộ, sao khi sử dụng sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng, tàn sát tứ phương.
Hắc sắc phi ưng liên tục né tránh tìm cách thoát ra bên ngoài, hai bên vừa giao chiến vừa tiến lại gần cửa hang.
- Tiểu hắc chạy.
Hắc sắc phi ưng hét lên một tiếng lao thẳng ra bên ngoài, bằng điểu nhanh chóng đuổi theo đột nhiên một mảnh lưới kim sắc từ trên trời phủ xuống bao lấy Bằng điểu.
- Cũng may là tiểu tử này chưa tiến vào lục cấp.
Lý Thiên Hành dùng kim tơ trói tiểu tử kia lại sao đó ném vào giới chỉ, ánh mắt đảo qua tiểu hắc, bộ lông trên thân đã mất đi mấy phần tiểu tử này vốn đã xấu bây giờ lại còn xấu hơn, hắn tìm một kiện ngũ phẩm linh quả chữa thương ném cho tiểu hắc sao đó tiến ra hang động.
Bên trên bầu trời xuất hiện hai đám mây lớn bay lơ lửng một vàng một đen, hắn nhìn từng con hắc sắc phi ưng rơi xuống rõ ràng là bầy bằng điểu chiếm thượng phong, cho dù mấy vạn phi ưng cũng không có khả năng đánh lại mấy ngàn bằng điểu, hai bên chẳng khác nào cừu với sói, có nhiều cừu hơn nữa cũng vô dụng nếu như không có mấy chục con lục cấp ưng vương chỉ huy có lẽ đã sớm tan nát.
- Khoang đã nếu như bọn ưng vương đều ở đây vậy không phải hang động sẽ trống không sao?
Lý Thiên Hành nghĩ đến đây hai mắt lóe sáng lập tức lôi tiểu hắc chạy đi, hai người bay vòng một đường tới ngọn núi ưng vương, lúc này chỉ còn lại mười mấy con ngũ cấp phi ưng đứng bên ngoài canh gác.
- Đúng là trời cũng giúp lão tử.
Tiểu hắc đáp xuống trước cửa động hét lên một tiếng, phi ưng hai bên đều tránh sang một bên, Lý Thiên Hành dùng thần thư quét qua hang động một lần, bên trong vẫn còn một con lục cấp phi ưng.
- Tại sao tên này lại còn ở đây?
Ánh mắt hắn nhìn bầy phi ưng đang đánh nhau trên trời nếu như không giải quyết nhanh chóng đợi đến khi ưng vương về tổ sẽ không còn cơ hội.
- Không ngờ trên đời này lại có một tên đê tiện, vô sỉ, hèn hạ, bỉ ổi, hạ lưu… như vậy, huynh đệ ở bên ngoài tử chiến còn bản thân lại trốn ở đây.
Hắn nhìn mấy con bằng điểu đang 1 vs 10, trong đầu lóe lên một chủ ý, bắt đầu câu thông với tiểu Hắc.
Tiểu hắc tiến lại trước cửa động tiến vào tư thế sẵn sàng chiến đấu, đôi cánh khổng lồ vừa giơ lên cát, đá xung quanh bay tán loạn, một vật thể màu vàng không xác định bị cuốn vào bên trong hang động.
Lý Thiên Hành dùng thần thức dò xét vài lần sao đó tiến ra bên ngoài, ánh mắt đảo một vòng xung quanh.
- Tại sao bọn này lại đào hang sâu như vậy?
Hắn lần theo thông đạo tiến vào bên trong, thần thư liên càn quét, Lý Thiên Hành đi được một lúc thì phía trước truyền đến từng tia sáng lấp lánh.
- Sao trong này lại có ánh sáng?
Hắn cẩn thận tiến lại phía tia sáng, Lý Thiên Hành vừa nhìn thấy cảnh vật trước mặt toàn thân bất động đứng yên một chỗ, hai mắt trợn trắng, hô hấp dồn dập, nhịn tim liên tục gia tốc như muốn nổ tung.
- Đây… đây làm sao có thể?
Trước mặt hắn là một vùng rộng hơn ngàn trượng, trong thấp ngoài cao giống như một chiếc chảo khổng lồ, xung quanh có hơn mấy vạn gốc linh quả, ở giữa là một hồ nước rộng gần 100 trượng, mặt hồ lung linh huyền ảo, tia sáng lúc nãy chính là từ bên dưới cái hồ này phát ra.
- Tiểu tử nhân phẩm cũng không tệ ngay cả linh tuyền cũng có thể tìm được.
Lý Thiên Hành nhìn hồ lớn phía trước, ánh mắt lấp lánh như nước trong hồ.
- Sư phụ trên đời này thật sự có nhiều linh tuyền đến như vậy sao?
- Bên ngoài thì ta không biết nhưng mấy ngàn vạn năm trước ta vô tình gặp được một cái lớn gấp đôi cái này.
- Còn có cái lớn gấp đôi?
Hắn nghe lão nói trong lòng có chút cảnh giác.
- Không lẽ lão đầu tử lén học trảm phong quyết?
Mỗi một giọt linh tuyền còn trân quý hơn so với một viên cực phẩm linh thạch, hồ nước trước mặt rộng hơn 100 trượng, sâu ít nhất mấy chục trượng, tính ra chứa hơn 300000m3 linh tuyền, nếu đem toàn bộ đổi ra linh thạch nói không chừng có thể mua được cả một đế quốc.
- ÉC…
Đúng lúc này một bóng đen lao đến, Lý Thiên Hành chỉ cảm thấy một cổ khí thế bá đạo như thái sơn ập tới, lúc hắn mở mắt ra thì đã xuất hiện bên trong giới chỉ.
- Hù thật nguy hiểm mém chút là tiêu rồi.
Lý Thiên Hành kiểm tra thân thể vài lần cũng mai vẫn còn vẫn còn nguyên vẹn, mai mắn lần này hắn ở bên trong thần đồ nếu như ở bên ngoài không chừng đã xuyên việt lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.