Chương 18: Ngọc Thanh
Kingace
21/03/2019
Lão vừa nghĩ tiền đồ sáng lạng sao này của mình liền cười lớn đi tới đổ
thạch phường, Lý Thiên Hành đi phía sao cũng cười lớn không kém, hai
người tiến vào bên trong đổ phường Lý Thiên Hành hưng phấn bắt đầu lựa
chọn đổ thạch.
- Tiểu Lý có cần ta tìm mấy đổ thạch sư đến giúp không?
- Không cần, quan trọng nhất chính là thành ý những vật bên trong chỉ là phụ mà thôi.
- Vậy đệ cứ tự nhiên lựa chọn ta đã nói bọn họ sẽ giữ nguyên giá góc bán cho đệ lão ca có chuyện cần phải giải quyết không tiện ở lại lâu.
- Vậy tiểu đệ xin đa tạ.
Lý Thiên Hành chọn được ba khối đổ thạch hao phí của hắn hơn 1 vạn trung phẩm linh thạch sao đó liền rời đi, Lý Thiên Hành vừa rời khỏi Vạn bảo các thì hướng vạn dược các đi đến.
Bên trong một căn phòng sang trọng một lão nhân đang cung kính đứng một bên, trước mặt lão là một đại mỹ nữ, nàng nữa nằm nữa ngồi trên giường trên tay đang cằm một tách trà.
- Người chắc không?
- Tiểu thư yên tâm lão chắc chắn tiểu tử đó chính là đệ tử của một tứ phẩm luyện dược sư.
- Chỉ là một tứ phẩm luyện dược sư vẫn chưa đủ để ta coi trọng.
- Tiểu tử đó còn là học đồ trọng điểm được hoàng gia học viện bồi dưỡng.
Nữ tử nghe vậy trên gương mặt hiện lên một nụ cười quyến rũ.
- Vậy người để ý hắn một chút là được.
- Vâng, lão nô hiểu.
Lão giả cung kính cuối đầu sao đó sắc mặt có chút biến đổi.
- Tiểu thư đế quốc có người đến.
- Ai?
- Là Thiên Phượng công chúa còn có Hàn Kiếm thiếu gia cũng đến.
Nữ tử vừa nghe đến hai từ Thiên Phượng sắc mặt vô cùng kiên kị.
- Nữ nhân đó đến đây làm gì?
- Lão nô không biết.
- Được rồi người lui xuống đi.
Sao khi lão nhân rời khỏi căn phòng nữ tử rời giường đi đến cửa sổ ánh mắt nàng ngắm nhìn hoàng cung phía xa.
- Không lẽ nàng hành hạ ta còn chưa đủ hay sao?
Lý Thiên Hành tiến vào bên trong Vạn dược các nhìn mấy đan đỉnh trước mặt liền quay sang hỏi nhân viên.
- Ở đây không có huyền cấp đan đỉnh sao?
- Tất nhiên là có mời khách quan đi theo tiểu nhân.
Tên nhân viên dẫn hắn vào bên trong một căn phòng được bố trí cấm chế chặt chẽ, trước mặt hắn có vài chục đan đỉnh trong vô cùng cổ xưa thỉnh thoảng lại toát ra đan hương thơm ngát.
- Ta lấy cái này.
Hắn chỉ vào một cái đan đỉnh màu đồng đen bên trên tràn đầy hoa văn kì lạ sao đó lấy ra 1 vạn viên trung phẩm linh thạch đưa cho tên nhân viên. Lý Thiên Hành thu lấy đan đỉnh lại tiếp tục mua mấy loại dược liệu luyện chế ít huyết đan cùng vài chậu hương dược.
- Lần này lại tốn không ít linh thạch của lão tử hi vọng sẽ thành công.
Lý Thiên Hành trở lại phòng, hắn lấy ra mấy loại linh dược luyện chế thành hai bình linh dịch sao đó tiến vào giới chỉ.
- Chờ đã.
Ý niệm vừa động trên tay hắn xuất hiện hai viên vô sắc tinh thể nhìn hai viên cực phẩm linh thạch trong tay khóe miệng hắn khẽ cong lên.
- Lần này để xem lão tử có chỉnh nàng được không?
Hắn tiến vào bên trong căn nhà gỗ nhìn sơ qua căn phòng một lần, đóng bề bộn hôm trước đã biến mất, nữ tử đang ngồi dựa người trên giường thỉnh thoảng nhíu mày như đang suy nghĩ việc gì đó hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của một đại nam nhân như hắn. Không lẽ lần trước lão tử làm hơi quá nên bị phản tác dụng?
- Khục… khục…
Nữ tử vừa nghe tiếng động khẽ giật mình.
- Người đến khi nào?
- Ta… lão tử chỉ vừa mới đến.
Hắn đi đến chỗ chiếc bàn ngày hôm qua từ trong túi trữ vật lấy ra một chiếc bàn mới sao đó dọn ra một bàn thức ăn.
- Cô cũng qua đây ăn chung đi.
- Ta không đói.
Nàng lạnh nhạt lắc đầu.
- Mấy ngày nay cô không ăn gì lại không thấy đói sao? Hay là cô đang muốn hành hạ bản thân mình?
- Không phải, bản thân ta mắt một chứng bệnh lạ nên từ nhỏ phải ăn linh dược, nên một tuần ta chỉ ăn có một lần.
- Thật sao?
Lý Thiên Hành khẽ nhíu mày xem ra nha đầu này cũng thật đáng thương.
- Là thật.
Nàng thấy hắn nghi ngờ lập tức gật đầu khẳng định.
Lý Thiên Hành cũng không để ý đến nàng tiếp tục chiến đấu với đóng thức ăn trên bàn mãi đến một lúc sao hắn mới vỗ vỗ bụng thỏa mãng.
- Lão tử hiện tại đang ở vương thành cô có người thân nào ở đây không?
Nữ tử nghe hắn hỏi liền gật đầu.
- Mẫu thân của ta đang ở vương thành.
- Vậy được rồi cô nói địa chỉ, số nhà hay email của mẫu thân cô cho lão tử biết sao đó lão tử sẽ nhắn bọn họ đến đưa cô đi.
Lý Thiên Hành nhìn vẻ mặt mờ mịt của nàng hắn quên mất ở đây không có mấy thứ này.
- Mẫu thân cô ở chỗ nào?
Nàng gật gật đầu sao đó nhớ đến thứ gì lại lắc đầu.
- Sao vậy không lẽ cô đổi chủ ý muốn ở đây với lão tử suốt đời sao?
- Không phải, mẫu thân ta ở một nơi rất đặc biệt người thường rất khó gặp, ta còn có một biểu muội nàng hiện là học đồ bên trong hoàng gia học viện.
- Hoàng gia học viện?
- Đúng vậy nàng tên là Bạch Tiểu Linh.
- Bạch Tiểu Linh?
Lý Thiên Hành nghe tới cái tên này bị giật mình không nhẹ, không phải trùng hợp vậy chứ?
- Bên trong học viện có biết bao nhiêu người có tên đó làm sao lão tử có thể tìm được nàng?
- Biểu muội của ta nói nàng là thiên tài luyện đan, người đến đan viện có thể sẽ tìm được nàng.
Lý Thiên Hành khẽ gật đầu.
- Lão tử sẽ thử tìm nha đầu đó nếu có tin tức sẽ nói cho cô.
Hắn lấy ra hai bình linh dược để lên bàn.
- Thứ này sẽ giúp ít cho bệnh tình của cô, đừng hiểu lầm, lão tử chỉ sợ khi người nhà của cô nhìn thấy bộ dáng bây giờ lại nói lão tử hành hạ cô đến lúc đó cho dù lão tử có nhảy xuống hoàng hà cũng không rữa sạch tội.
- Bệnh của ta rất đặt biệt thứ này không giúp ít được gì đâu.
Nàng nhìn hai bình linh dược trên bàn khẽ thở dài một hơi ánh mắt lại thất thần.
- Cô sợ lão tử hạ độc bên trong hay sao?
- Không phải mà là…
- Nếu cô không sợ sao lại không dùng thử ngay cả chết cô cũng không sợ mà lại sợ hai bình dược liệu này sao?
Nàng nghe hắn nói như vậy cuối cùng cũng khẽ gật đầu. Lý Thiên Hành thở phào một hơi cuối cùng cũng thuyết phục được tiểu nha đầu này.
- Đúng rồi cô có thấy hai viên linh thạch của lão tử hay không?
- Ân…
Nàng từ trong người lấy ra một cái hộp đưa cho hắn sao đó nhỏ giọng nói.
- Xin lỗi…
Lý Thiên Hành còn tưởng mình nhe lầm liền hỏi lại.
- Cô vừa nói gì?
- Ta… ta xin lỗi lúc trước ta tưởng người chung bọn với mấy kẻ kia… cho nên…
- Ta kháo, lão tử anh tuấn tiêu soái, đẹp trai phong độ như vậy cô nhìn kiểu gì lại có thể đánh đồng lão tử với bọn chuột nhắc đó, hừ lão tử tính tình rộng lượng không chấp nhất với cô.
Lý Thiên Hành nhận lấy chiếc hộp sao đó mở ra liền nhíu mày.
- Sao bên trong lại không có gì?
Nàng nghe hắn nói liền nhìn vào chiếc hộp chỉ thấy bên trong trống không, có chút hoảng loạn.
- Không thể nào rõ ràng là ta để chúng bên trong nhưng sao lại…
Nàng nhớ rõ là tự tay mình để chúng vào trong chiếc hộp, cả đêm hôm qua nàng đều suy nghĩ những lới hắn nói nên không hề chợp mắt, rõ ràng nàng không thấy ai tiến vào bên trong, lúc này nàng nhìn thấy ánh mắt chế nhạo của hắn trong lòng liền hoảng lên.
- Ta…ta thật sự không có lấy.
- Hừ, cô tưởng cực phẩm linh thạch là đá chắc dù cho nguyên anh cảnh nhìn thấy cũng muốn lấy, hai viên cực phẩm linh thạch này là do lão tử liều mạng, đổ máu mới có thể lấy được.
- Ta không có… thật sự không có…
Lý Thiên Hành không nói tiếng nào xoay người bỏ đi.
- Chỉ là hai viên linh thạch nếu cô muốn lão tử có thể cho, cô không cần dỡ trò như vậy.
- Khoan đã.
Nàng nhìn hắn sắp bước ra khỏi cửa liền từ trên giường lao xuống bước đi có chút hổn loạn.
- Ngọc Thanh ta dùng tâm ma của chính mình để thề nếu như có lấy hai viên linh thạch của người sẽ chết không được siêu sinh.
Lý Thiên Hành cũng không ngờ nàng lại chơi lớn như vậy khóe miệng hắn khẽ cong lên xoay người lại.
- Nếu như bây giờ lão tử tìm được linh thạch trên người của cô thì sao?
- Không thể nào.
- Cô chắc chắn như vậy? nếu ta tìm được linh thạch trên người cô từ nay đến lúc cô trở về nhà nhất định phải nghe theo lời của ta, tất nhiên mọi yêu cầu của ta đụng chạm vào cơ thể của cô đều không tính thế nào?
- Được, ta đồng ý.
Hắn tiến lại gần nàng ánh mắt quét qua vài lần trên khuôn mặt xuất hiện nụ cười tà dị.
- Cô tưởng giấu ở chỗ đó lão tử sẽ không giám tìm sao?
Nàng nghe hắn nói vẻ mặt ngơ ngác còn chưa hiểu chuyện gì sảy ra đột nhiên ở ngay khe ngực của nàng truyền đến cảm giác lạnh lẽo.
- Á…
Nàng ôm lấy ngực của mình trở lại trên giường ánh mắt tức giận nhìn nam nhân trước mặt.
- Người… vô sỉ, hạ lưu…
- Làm sao? lão tử vẫn chưa chạm vào người của cô, lão tử cũng không phải nguyên anh cường giả có thể cách không lấy vật, bây giờ cô phản ứng như vậy chứng tỏ linh thạch đang ở bên trên cơ thể cô đúng không?
- Người… người…
Ánh mắt nàng tràn đầy tức giận nhìn nam tử trước mặt nhưng lại không thể phản kháng.
- Được rồi xem như lúc nãy chưa có chuyện gì xảy ra cô cũng chưa từng hứa gì với lão tử.
- Ngọc Thanh ta trước nay chưa từng thất hứa nếu ta đã nói nhất định sẽ làm.
Hắn nghe nàng nói vậy trên mặt hiện lên nụ cười vô cùng bỉ ổi.
- Thật không?
Nàng nhìn ánh mắt kia không hiểu sao trong lòng lại có chút rung sợ nhưng vẫn cắn răng gật đầu.
- Đúng vậy.
- Vậy lão tử muốn cô… uống hết lọ linh dược kia.
Lý Thiên Hành tiến lại lấy lọ linh dược trên bàn đưa cho nàng, Ngọc Thanh nhận lấy lọ linh dược trên tay hắn nàng khẽ cắn môi cuối cùng cũng uống một hơi cạn sạch, linh dược vừa tiến vào bên trong liền sảy ra phản ứng, máu huyết bên trong cơ thể nàng trở nên tinh thuần hơn, gương mặt nàng cũng hồng lên không còn trắng bệch như lúc trước, không ngờ dược liệu này lại hiệu quả như vậy.
- Đây là…
Lý Thiên Hành lấy từ trong túi trữ vật ra mười mấy cái chậu sao đó bỏ vào mấy hạt giống.
- Dù sao cô cũng không có gì để làm bây giờ giúp lão tử chăm sóc mấy chậu hương dược này đi.
- Tiểu Lý có cần ta tìm mấy đổ thạch sư đến giúp không?
- Không cần, quan trọng nhất chính là thành ý những vật bên trong chỉ là phụ mà thôi.
- Vậy đệ cứ tự nhiên lựa chọn ta đã nói bọn họ sẽ giữ nguyên giá góc bán cho đệ lão ca có chuyện cần phải giải quyết không tiện ở lại lâu.
- Vậy tiểu đệ xin đa tạ.
Lý Thiên Hành chọn được ba khối đổ thạch hao phí của hắn hơn 1 vạn trung phẩm linh thạch sao đó liền rời đi, Lý Thiên Hành vừa rời khỏi Vạn bảo các thì hướng vạn dược các đi đến.
Bên trong một căn phòng sang trọng một lão nhân đang cung kính đứng một bên, trước mặt lão là một đại mỹ nữ, nàng nữa nằm nữa ngồi trên giường trên tay đang cằm một tách trà.
- Người chắc không?
- Tiểu thư yên tâm lão chắc chắn tiểu tử đó chính là đệ tử của một tứ phẩm luyện dược sư.
- Chỉ là một tứ phẩm luyện dược sư vẫn chưa đủ để ta coi trọng.
- Tiểu tử đó còn là học đồ trọng điểm được hoàng gia học viện bồi dưỡng.
Nữ tử nghe vậy trên gương mặt hiện lên một nụ cười quyến rũ.
- Vậy người để ý hắn một chút là được.
- Vâng, lão nô hiểu.
Lão giả cung kính cuối đầu sao đó sắc mặt có chút biến đổi.
- Tiểu thư đế quốc có người đến.
- Ai?
- Là Thiên Phượng công chúa còn có Hàn Kiếm thiếu gia cũng đến.
Nữ tử vừa nghe đến hai từ Thiên Phượng sắc mặt vô cùng kiên kị.
- Nữ nhân đó đến đây làm gì?
- Lão nô không biết.
- Được rồi người lui xuống đi.
Sao khi lão nhân rời khỏi căn phòng nữ tử rời giường đi đến cửa sổ ánh mắt nàng ngắm nhìn hoàng cung phía xa.
- Không lẽ nàng hành hạ ta còn chưa đủ hay sao?
Lý Thiên Hành tiến vào bên trong Vạn dược các nhìn mấy đan đỉnh trước mặt liền quay sang hỏi nhân viên.
- Ở đây không có huyền cấp đan đỉnh sao?
- Tất nhiên là có mời khách quan đi theo tiểu nhân.
Tên nhân viên dẫn hắn vào bên trong một căn phòng được bố trí cấm chế chặt chẽ, trước mặt hắn có vài chục đan đỉnh trong vô cùng cổ xưa thỉnh thoảng lại toát ra đan hương thơm ngát.
- Ta lấy cái này.
Hắn chỉ vào một cái đan đỉnh màu đồng đen bên trên tràn đầy hoa văn kì lạ sao đó lấy ra 1 vạn viên trung phẩm linh thạch đưa cho tên nhân viên. Lý Thiên Hành thu lấy đan đỉnh lại tiếp tục mua mấy loại dược liệu luyện chế ít huyết đan cùng vài chậu hương dược.
- Lần này lại tốn không ít linh thạch của lão tử hi vọng sẽ thành công.
Lý Thiên Hành trở lại phòng, hắn lấy ra mấy loại linh dược luyện chế thành hai bình linh dịch sao đó tiến vào giới chỉ.
- Chờ đã.
Ý niệm vừa động trên tay hắn xuất hiện hai viên vô sắc tinh thể nhìn hai viên cực phẩm linh thạch trong tay khóe miệng hắn khẽ cong lên.
- Lần này để xem lão tử có chỉnh nàng được không?
Hắn tiến vào bên trong căn nhà gỗ nhìn sơ qua căn phòng một lần, đóng bề bộn hôm trước đã biến mất, nữ tử đang ngồi dựa người trên giường thỉnh thoảng nhíu mày như đang suy nghĩ việc gì đó hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của một đại nam nhân như hắn. Không lẽ lần trước lão tử làm hơi quá nên bị phản tác dụng?
- Khục… khục…
Nữ tử vừa nghe tiếng động khẽ giật mình.
- Người đến khi nào?
- Ta… lão tử chỉ vừa mới đến.
Hắn đi đến chỗ chiếc bàn ngày hôm qua từ trong túi trữ vật lấy ra một chiếc bàn mới sao đó dọn ra một bàn thức ăn.
- Cô cũng qua đây ăn chung đi.
- Ta không đói.
Nàng lạnh nhạt lắc đầu.
- Mấy ngày nay cô không ăn gì lại không thấy đói sao? Hay là cô đang muốn hành hạ bản thân mình?
- Không phải, bản thân ta mắt một chứng bệnh lạ nên từ nhỏ phải ăn linh dược, nên một tuần ta chỉ ăn có một lần.
- Thật sao?
Lý Thiên Hành khẽ nhíu mày xem ra nha đầu này cũng thật đáng thương.
- Là thật.
Nàng thấy hắn nghi ngờ lập tức gật đầu khẳng định.
Lý Thiên Hành cũng không để ý đến nàng tiếp tục chiến đấu với đóng thức ăn trên bàn mãi đến một lúc sao hắn mới vỗ vỗ bụng thỏa mãng.
- Lão tử hiện tại đang ở vương thành cô có người thân nào ở đây không?
Nữ tử nghe hắn hỏi liền gật đầu.
- Mẫu thân của ta đang ở vương thành.
- Vậy được rồi cô nói địa chỉ, số nhà hay email của mẫu thân cô cho lão tử biết sao đó lão tử sẽ nhắn bọn họ đến đưa cô đi.
Lý Thiên Hành nhìn vẻ mặt mờ mịt của nàng hắn quên mất ở đây không có mấy thứ này.
- Mẫu thân cô ở chỗ nào?
Nàng gật gật đầu sao đó nhớ đến thứ gì lại lắc đầu.
- Sao vậy không lẽ cô đổi chủ ý muốn ở đây với lão tử suốt đời sao?
- Không phải, mẫu thân ta ở một nơi rất đặc biệt người thường rất khó gặp, ta còn có một biểu muội nàng hiện là học đồ bên trong hoàng gia học viện.
- Hoàng gia học viện?
- Đúng vậy nàng tên là Bạch Tiểu Linh.
- Bạch Tiểu Linh?
Lý Thiên Hành nghe tới cái tên này bị giật mình không nhẹ, không phải trùng hợp vậy chứ?
- Bên trong học viện có biết bao nhiêu người có tên đó làm sao lão tử có thể tìm được nàng?
- Biểu muội của ta nói nàng là thiên tài luyện đan, người đến đan viện có thể sẽ tìm được nàng.
Lý Thiên Hành khẽ gật đầu.
- Lão tử sẽ thử tìm nha đầu đó nếu có tin tức sẽ nói cho cô.
Hắn lấy ra hai bình linh dược để lên bàn.
- Thứ này sẽ giúp ít cho bệnh tình của cô, đừng hiểu lầm, lão tử chỉ sợ khi người nhà của cô nhìn thấy bộ dáng bây giờ lại nói lão tử hành hạ cô đến lúc đó cho dù lão tử có nhảy xuống hoàng hà cũng không rữa sạch tội.
- Bệnh của ta rất đặt biệt thứ này không giúp ít được gì đâu.
Nàng nhìn hai bình linh dược trên bàn khẽ thở dài một hơi ánh mắt lại thất thần.
- Cô sợ lão tử hạ độc bên trong hay sao?
- Không phải mà là…
- Nếu cô không sợ sao lại không dùng thử ngay cả chết cô cũng không sợ mà lại sợ hai bình dược liệu này sao?
Nàng nghe hắn nói như vậy cuối cùng cũng khẽ gật đầu. Lý Thiên Hành thở phào một hơi cuối cùng cũng thuyết phục được tiểu nha đầu này.
- Đúng rồi cô có thấy hai viên linh thạch của lão tử hay không?
- Ân…
Nàng từ trong người lấy ra một cái hộp đưa cho hắn sao đó nhỏ giọng nói.
- Xin lỗi…
Lý Thiên Hành còn tưởng mình nhe lầm liền hỏi lại.
- Cô vừa nói gì?
- Ta… ta xin lỗi lúc trước ta tưởng người chung bọn với mấy kẻ kia… cho nên…
- Ta kháo, lão tử anh tuấn tiêu soái, đẹp trai phong độ như vậy cô nhìn kiểu gì lại có thể đánh đồng lão tử với bọn chuột nhắc đó, hừ lão tử tính tình rộng lượng không chấp nhất với cô.
Lý Thiên Hành nhận lấy chiếc hộp sao đó mở ra liền nhíu mày.
- Sao bên trong lại không có gì?
Nàng nghe hắn nói liền nhìn vào chiếc hộp chỉ thấy bên trong trống không, có chút hoảng loạn.
- Không thể nào rõ ràng là ta để chúng bên trong nhưng sao lại…
Nàng nhớ rõ là tự tay mình để chúng vào trong chiếc hộp, cả đêm hôm qua nàng đều suy nghĩ những lới hắn nói nên không hề chợp mắt, rõ ràng nàng không thấy ai tiến vào bên trong, lúc này nàng nhìn thấy ánh mắt chế nhạo của hắn trong lòng liền hoảng lên.
- Ta…ta thật sự không có lấy.
- Hừ, cô tưởng cực phẩm linh thạch là đá chắc dù cho nguyên anh cảnh nhìn thấy cũng muốn lấy, hai viên cực phẩm linh thạch này là do lão tử liều mạng, đổ máu mới có thể lấy được.
- Ta không có… thật sự không có…
Lý Thiên Hành không nói tiếng nào xoay người bỏ đi.
- Chỉ là hai viên linh thạch nếu cô muốn lão tử có thể cho, cô không cần dỡ trò như vậy.
- Khoan đã.
Nàng nhìn hắn sắp bước ra khỏi cửa liền từ trên giường lao xuống bước đi có chút hổn loạn.
- Ngọc Thanh ta dùng tâm ma của chính mình để thề nếu như có lấy hai viên linh thạch của người sẽ chết không được siêu sinh.
Lý Thiên Hành cũng không ngờ nàng lại chơi lớn như vậy khóe miệng hắn khẽ cong lên xoay người lại.
- Nếu như bây giờ lão tử tìm được linh thạch trên người của cô thì sao?
- Không thể nào.
- Cô chắc chắn như vậy? nếu ta tìm được linh thạch trên người cô từ nay đến lúc cô trở về nhà nhất định phải nghe theo lời của ta, tất nhiên mọi yêu cầu của ta đụng chạm vào cơ thể của cô đều không tính thế nào?
- Được, ta đồng ý.
Hắn tiến lại gần nàng ánh mắt quét qua vài lần trên khuôn mặt xuất hiện nụ cười tà dị.
- Cô tưởng giấu ở chỗ đó lão tử sẽ không giám tìm sao?
Nàng nghe hắn nói vẻ mặt ngơ ngác còn chưa hiểu chuyện gì sảy ra đột nhiên ở ngay khe ngực của nàng truyền đến cảm giác lạnh lẽo.
- Á…
Nàng ôm lấy ngực của mình trở lại trên giường ánh mắt tức giận nhìn nam nhân trước mặt.
- Người… vô sỉ, hạ lưu…
- Làm sao? lão tử vẫn chưa chạm vào người của cô, lão tử cũng không phải nguyên anh cường giả có thể cách không lấy vật, bây giờ cô phản ứng như vậy chứng tỏ linh thạch đang ở bên trên cơ thể cô đúng không?
- Người… người…
Ánh mắt nàng tràn đầy tức giận nhìn nam tử trước mặt nhưng lại không thể phản kháng.
- Được rồi xem như lúc nãy chưa có chuyện gì xảy ra cô cũng chưa từng hứa gì với lão tử.
- Ngọc Thanh ta trước nay chưa từng thất hứa nếu ta đã nói nhất định sẽ làm.
Hắn nghe nàng nói vậy trên mặt hiện lên nụ cười vô cùng bỉ ổi.
- Thật không?
Nàng nhìn ánh mắt kia không hiểu sao trong lòng lại có chút rung sợ nhưng vẫn cắn răng gật đầu.
- Đúng vậy.
- Vậy lão tử muốn cô… uống hết lọ linh dược kia.
Lý Thiên Hành tiến lại lấy lọ linh dược trên bàn đưa cho nàng, Ngọc Thanh nhận lấy lọ linh dược trên tay hắn nàng khẽ cắn môi cuối cùng cũng uống một hơi cạn sạch, linh dược vừa tiến vào bên trong liền sảy ra phản ứng, máu huyết bên trong cơ thể nàng trở nên tinh thuần hơn, gương mặt nàng cũng hồng lên không còn trắng bệch như lúc trước, không ngờ dược liệu này lại hiệu quả như vậy.
- Đây là…
Lý Thiên Hành lấy từ trong túi trữ vật ra mười mấy cái chậu sao đó bỏ vào mấy hạt giống.
- Dù sao cô cũng không có gì để làm bây giờ giúp lão tử chăm sóc mấy chậu hương dược này đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.