Chương 116: Thông đạo
Kingace
30/08/2019
Đúng lúc này một tiếng pháo vang lên trên bầu trời xuất hiện một luồn ánh sáng màu đỏ rực.
- Xuất phát.
Tần Phong cởi khoái mã hành vân dẫn đầu đoàn người rời khỏi hoàng gia học viện, theo lộ trình thì phải đi đến phía tây vương thành sử dụng truyền tống trận đi đến Vọng thành sao đó mới tiến vào Vạn lí sơn.
- Tần Phong công tử thật trùng hợp không ngờ lại có thể gặp được công tử ở đây.
Đoàn người vừa rời khỏi hoàng gia học viện liền bị một đám người khác chắn ngang, dẫn đầu là một trong tứ đại mỹ nữ vương thành.
- Đúng là trùng hợp.
Ngọc Mị liếc nhìn đoàn người phía sao Tần Phong ánh mắt thoáng dừng lại ở chỗ Lý Thiên Hành, nét mặt xuất hiện nụ cười quyến rũ.
- Tần Phong công tử đang muốn tiến đến di tích sao?
- Đúng vậy, tại hạ phụng mệnh viện trưởng đến thăm dò di tích lần này.
- Như vậy thật tốt quá, đúng lúc Ngọc Mị cũng muốn tiến đến di tích hay là chúng ta đi chung có được không?
- Chuyện này…
Tần Phong nghe nàng nói trong lòng có chút do dự, nữ nhân trước mắt thật sự không đơn giản chỉ sợ là còn có ẩn tình.
Ngọc Mị nhìn nét mặt do dự của Tần Phong, giọng nói mang theo chút hớn giận.
- Không lẽ Tần Phong công tử cũng cảm thấy Ngọc Mị làm vướng tay vướng chân sao?
Nàng nói đến đây ánh mắt như vô tình lại đảo qua chỗ Lý Thiên Hành một cái.
- Tiên tử đã mở lời tại hạ làm sao có thể từ chối.
- Vậy tiểu nữ xin đa tạ công tử.
Lý Thiên Hành nhìn Tần Phong cùng Ngọc Mị vừa đi vừa cười nói phía trước ánh mắt liên tục biến đổi.
- Tiểu tử nha đầu kia hình như sắp cắm cho người một cái sừng thì phải? có cần lão phu ra tay giúp đỡ không?
- Sư phụ đừng đùa nữa có được không? Người không cảm thấy chuyện này rất không bình thường sao?
- Không lẽ tiểu tử người nghĩ chuyện bị cấm sừng là bình thường sao?
- Đệ tử không phải nói đến chuyện này, người nghĩ xem tại sao Tần Phong kia lại e ngại yêu nữ đó như vậy?
Tần Phong là đệ tử của đế viện chuyện di tích quan trọng như vậy mà viện trưởng có thể giao cho một tên đệ tử giải quyết đủ thấy khả năng cùng địa vị người này bên trong đế viện là không bình thường, cho dù Ngọc Mị có quan hệ như thế nào với Ngọc Linh Lung đi nữa thì cũng không cần phải e ngại như vậy.
- Xem ra lão tử vẫn đánh giá thấp yêu nữ này.
- Đến bây giờ tiểu tử người mới biết nha đầu này không bình thường sao?
- Không lẽ sư phụ đã sớm biết chuyện này?
- Tất nhiên từ lúc tiểu tử người dùng tử hà chân khí cứu sống nha đầu đó ta đã biết mọi chuyện không bình thường, mị cốt có thể luyện đến hoàn mỹ như vậy nhất định là sử dụng thiên cấp công pháp.
- Vậy sao người không nói cho đệ tử biết?
- Người cũng không có hỏi.
Hắn nghe lão nói cố hít mấy hơi lấy lại bình tĩnh, từ trước đến giờ hắn cứ tưởng nàng là đệ tử của Ngọc Linh Lung hoặc là thân thích gì đó nên mới dám trêu đùa, bây giờ mới biết yêu nữ này ngay cả thiên cấp công pháp cũng tu luyện xem ra thân phận không dưới Ngọc Linh Lung.
- Không đúng nếu thân phận của nàng bên trong vạn bảo các cao như vậy làm sao lại để người khác dễ dàng ám sát?
- Tiểu tử người tận mắt nhìn thấy nha đầu đó bị ám sát sao? Vạn niên ngũ độc trùng ít nhất cũng cần có tu vi luyện hư mới có thể khống chế hơn nữa ta còn phát hiện trên người nha đầu đó còn có vài món bảo bối nói không chừng có thể giúp nàng ta sát trùng chỉ là giá trị của chúng hơi cao một chút nếu không đến lúc bất đắc dĩ cũng không nên dùng đến, sao này tiểu tử người đẫy ngã được nha đầu đó nên tranh thủ lấy vài món nhất định sẽ hữu dụng.
- Đệ tử làm sao có thể mặc dày lấy đồ của thê tử mình được?
- Không phải người thường nói đồ của người chính là đồ của thê tử người sao? Vậy đồ của thê tử người có khác gì đồ của người?
Lý Thiên Hành nghe đến đây trong lòng sáng lên ánh mắt nhìn lão sư phụ càng thêm kính nể.
- Sư phụ dạy chí phải là đồ nhi nhất thời ngu muội.
Trong lúc Lý Thiên Hành nghe lão sư phụ giáo huấn thì phía trước hai người Tần Phong, Ngọc Mị vẫn vui vẻ trò chuyện.
- Tần Phong công tử lần này lại làm phiền công tử bảo vệ tiểu nữ.
- Tiên tử quá lời chỉ sợ toàn bộ người của tại hạ cũng không thể sánh bằng hai vị tiền bối phía sao?
Tần Phong nhìn hai hắc y nhân luôn đi theo phía sao Ngọc Mị bên trong ánh mắt thoáng chút kiên kị, khí tức hai người này âm lãnh khác thường chỉ cần nhìn thôi cũng đủ cho người khác rung sợ.
- Hai vị tiền bối cho dù có lợi hại đến đâu thì cũng không thể tiến vào di tích đến lúc đó an toàn của tiểu nữ đành nhờ vào công tử.
- Chỉ sợ đến lúc đó tại hạ không thể giúp được gì.
- Nếu công tử lo sợ chuyện này thì tiểu nữ có một cách.
Ngọc Mị nói đến đây ánh mắt khẽ đảo qua đám người bên cạnh Tần Phong.
- Lần này đế viện cử đi nhiều tinh anh như vậy không biết có thể cho tiểu nữ mượn vài người hay không?
Tần Phong nghe nàng nói khẽ nhíu mày, ánh mắt có chút không hiểu.
- Lần này tại hạ phụng mệnh dẫn dắt đệ tử đế viện tiến vào di tích, an toàn của mọi người đều do Tần Phong phụ trách yêu cầu của tiên tử thứ lỗi tại hạ không thể đồng ý.
- Nếu người của đế viện không được vậy đệ tử của hoàng gia học viện chắc không có vấn đề gì chứ?
- Chuyện này…
Tần Phong nhìn vẻ mặt của nàng đến bây giờ trong lòng vẫn chưa biết nữ nhân đối diện có một đích gì.
- Không biết tiên tử muốn bao nhiêu người?
- Không nhiều chỉ cần 5 người là được.
Tần Phong nhìn qua đám người của hoàng gia học viện, lần này tiến vào di tích có hơn 100 người, cho nữ nhân trước mắt vài người chắc sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch.
- Vậy được rồi khi nào tiên tử lựa chọn xong thì thông báo cho tại hạ.
- Tiểu nữ xin đa tạ công tử.
Ngọc Mị đạt được một đích trong lòng vô cùng thỏa mãng ánh mắt khẽ liếc nhìn Lý Thiên Hành thấy hắn vừa đi vừa nói nhảm một mình tâm trạng hưng phấn trong lòng giảm hơn một nữa, nàng trò chuyện với Tần Phong lâu như vậy mà hắn lại không có phản ứng gì?
- Tên này đúng là đại ngốc mà.
Đoàn người mất nữa canh giờ đi đến phía tây vương thành sao đó tiến vào truyền tống trận tiến đến Vọng thành.
- Hôm nay chúng ta nghĩ ngơi ở đây ngày mai sẽ tiến vào Vạn lí sơn.
Lý Thiên Hành nhìn mọi người rời đi ánh mắt đảo qua một vòng liền xoay người rời khỏi khách điếm.
- Thiên Hành huynh đệ đang định đi đâu vậy?
Lý Thiên Hành nhìn Lý Mục bên cạnh thầm mắng bản thân xui xẻo, tên này hôm nay sao không để ý nữ nhân mà đi để ý hắn chứ? - Ta chợt nhớ ra còn một số thứ phải chuẩn bị nên bây giờ phải lập tức đi mua.
- Có cần ta giúp gì không?
- Ta muốn đi mua linh dược người có thể giúp được gì chứ? Lần này tham gia di tích Như Vân không đi theo ta khuyên người nên tận dụng cơ hội đi, đợi đến khi trở lại vương thành có muốn cũng không được.
Lý Mục khẽ gật đầu ánh mắt tán thưởng nhìn Lý Thiên Hành.
- Người nói cũng phải ta không biết gì về đan dược đi theo cũng chỉ gây thêm phiền phức, ta chợt nhớ ra còn có một số chuyện phải giải quyết có gì khó khăn nhớ đến tìm ta.
Lý Thiên Hành nhìn Lý Mục rời đi trong lòng thở phào một hơi.
- Cuối cùng cũng đuổi được tên phiền phức này đi.
Sao khi rời khỏi khách điếm Lý Thiên Hành đi vài vòng bên trong Vọng thành sao đó tiến vào một khách điếm khác.
- Khách quan người muốn dùng gì?
- Ta có đã có hẹn khi nào cần ta sẽ gọi.
Lý Thiên Hành đi thẳng lên lầu tiến đến chiếc bàn có 5, 6 người đang ngồi.
- Tam ca tại sao huynh lại ở đây?
- Tiểu Lý đệ cũng ở đây sao?
Lý Thiên Hành liếc nhìn mấy thanh niên bên cạnh toàn bộ thợ săn dong binh đoàn hầu như đều có mặt ở đây.
- Lần này đệ đi làm nhiệm vụ đúng lúc đi ngang qua nơi đây, lúc nãy đệ cảm nhận được truy tung đan biến động nên mới đi tới đây không ngờ lại gặp được mọi người.
- Truy tung đan?
Trương Tam nghe Lý Thiên Hành nói liền từ trong túi trữ vật lấy ra một bình đan dược, bên trong ngọc bình hơn 10 viên đan dược đang phát sáng như đom đóm.
- Thì ra là thứ này.
- Ta ca các huynh không phải ở Lý sơn trấn sao? tại sao lại chạy đến đây?
Mọi người vừa nghe Lý Thiên Hành hỏi vẻ mặt đều hiện lên nụ cười bất đắt dĩ.
- Bọn ta cũng không muốn đến đây nhưng mà mấy hôm nay có rất nhiều người lạ mặt tiến vào Lý sơn trấn mỗi người đều có thân phận không bình thường vì tránh phiền phức nên mọi người quyết định đến vọng thành trú ngụ một thời gian.
- Chẳng lẻ bọn người kia cũng đến đào mộ?
- Tiểu Lý đệ biết bọn người đó đến Lý sơn trấn để làm gì sao?
- Đệ cũng không chắc lần này đệ cùng một nhóm người bên trong học viện dự định tiến vào di tích bên trong Vạn Lí sơn chỉ sợ bọn người đó đến Lý Sơn trấn cũng vì một đích này.
- Là di tích trên tuyệt phong sơn sao?
Tiêu Sơn ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng ánh mắt mọi người đều tập trung vào vị đoàn trưởng này.
- Các người không cần nhìn ta như vậy chỉ là ta vô tình biết được thôi, nữa tháng trước trong lúc truy đuổi một con yêu lang ta vô tình gặp được một bọn người trên tuyệt phong sơn, sao khi đến gần quan sát mới biết bọn chúng đang phá một loại cấm chế gì đó lúc đó có hơn 10 tên cường giả lăng không phi hành, ta biết không có cơ hội nên lập tức rút lui.
- Bọn chúng không phát hiện ra huynh sao?
- Tiểu Lý đệ có chỗ không biết bên trong Vạn Lí sơn địa hình vô cùng phức tạp, bọn ta có thể an toàn để bắt yêu thú lâu như vậy đều là nhờ Tiêu Sơn huynh biết được vài thông đạo bí mật nếu không đã sớm bị mấy dong binh đoàn khác tóm được.
Lý Thiên Hành nghe nói đến đây hai mắt liền tỏa sáng.
- Nói như vậy các huynh biết được thông đạo bí mật tiến vào tuyệt phong sơn?
- Xuất phát.
Tần Phong cởi khoái mã hành vân dẫn đầu đoàn người rời khỏi hoàng gia học viện, theo lộ trình thì phải đi đến phía tây vương thành sử dụng truyền tống trận đi đến Vọng thành sao đó mới tiến vào Vạn lí sơn.
- Tần Phong công tử thật trùng hợp không ngờ lại có thể gặp được công tử ở đây.
Đoàn người vừa rời khỏi hoàng gia học viện liền bị một đám người khác chắn ngang, dẫn đầu là một trong tứ đại mỹ nữ vương thành.
- Đúng là trùng hợp.
Ngọc Mị liếc nhìn đoàn người phía sao Tần Phong ánh mắt thoáng dừng lại ở chỗ Lý Thiên Hành, nét mặt xuất hiện nụ cười quyến rũ.
- Tần Phong công tử đang muốn tiến đến di tích sao?
- Đúng vậy, tại hạ phụng mệnh viện trưởng đến thăm dò di tích lần này.
- Như vậy thật tốt quá, đúng lúc Ngọc Mị cũng muốn tiến đến di tích hay là chúng ta đi chung có được không?
- Chuyện này…
Tần Phong nghe nàng nói trong lòng có chút do dự, nữ nhân trước mắt thật sự không đơn giản chỉ sợ là còn có ẩn tình.
Ngọc Mị nhìn nét mặt do dự của Tần Phong, giọng nói mang theo chút hớn giận.
- Không lẽ Tần Phong công tử cũng cảm thấy Ngọc Mị làm vướng tay vướng chân sao?
Nàng nói đến đây ánh mắt như vô tình lại đảo qua chỗ Lý Thiên Hành một cái.
- Tiên tử đã mở lời tại hạ làm sao có thể từ chối.
- Vậy tiểu nữ xin đa tạ công tử.
Lý Thiên Hành nhìn Tần Phong cùng Ngọc Mị vừa đi vừa cười nói phía trước ánh mắt liên tục biến đổi.
- Tiểu tử nha đầu kia hình như sắp cắm cho người một cái sừng thì phải? có cần lão phu ra tay giúp đỡ không?
- Sư phụ đừng đùa nữa có được không? Người không cảm thấy chuyện này rất không bình thường sao?
- Không lẽ tiểu tử người nghĩ chuyện bị cấm sừng là bình thường sao?
- Đệ tử không phải nói đến chuyện này, người nghĩ xem tại sao Tần Phong kia lại e ngại yêu nữ đó như vậy?
Tần Phong là đệ tử của đế viện chuyện di tích quan trọng như vậy mà viện trưởng có thể giao cho một tên đệ tử giải quyết đủ thấy khả năng cùng địa vị người này bên trong đế viện là không bình thường, cho dù Ngọc Mị có quan hệ như thế nào với Ngọc Linh Lung đi nữa thì cũng không cần phải e ngại như vậy.
- Xem ra lão tử vẫn đánh giá thấp yêu nữ này.
- Đến bây giờ tiểu tử người mới biết nha đầu này không bình thường sao?
- Không lẽ sư phụ đã sớm biết chuyện này?
- Tất nhiên từ lúc tiểu tử người dùng tử hà chân khí cứu sống nha đầu đó ta đã biết mọi chuyện không bình thường, mị cốt có thể luyện đến hoàn mỹ như vậy nhất định là sử dụng thiên cấp công pháp.
- Vậy sao người không nói cho đệ tử biết?
- Người cũng không có hỏi.
Hắn nghe lão nói cố hít mấy hơi lấy lại bình tĩnh, từ trước đến giờ hắn cứ tưởng nàng là đệ tử của Ngọc Linh Lung hoặc là thân thích gì đó nên mới dám trêu đùa, bây giờ mới biết yêu nữ này ngay cả thiên cấp công pháp cũng tu luyện xem ra thân phận không dưới Ngọc Linh Lung.
- Không đúng nếu thân phận của nàng bên trong vạn bảo các cao như vậy làm sao lại để người khác dễ dàng ám sát?
- Tiểu tử người tận mắt nhìn thấy nha đầu đó bị ám sát sao? Vạn niên ngũ độc trùng ít nhất cũng cần có tu vi luyện hư mới có thể khống chế hơn nữa ta còn phát hiện trên người nha đầu đó còn có vài món bảo bối nói không chừng có thể giúp nàng ta sát trùng chỉ là giá trị của chúng hơi cao một chút nếu không đến lúc bất đắc dĩ cũng không nên dùng đến, sao này tiểu tử người đẫy ngã được nha đầu đó nên tranh thủ lấy vài món nhất định sẽ hữu dụng.
- Đệ tử làm sao có thể mặc dày lấy đồ của thê tử mình được?
- Không phải người thường nói đồ của người chính là đồ của thê tử người sao? Vậy đồ của thê tử người có khác gì đồ của người?
Lý Thiên Hành nghe đến đây trong lòng sáng lên ánh mắt nhìn lão sư phụ càng thêm kính nể.
- Sư phụ dạy chí phải là đồ nhi nhất thời ngu muội.
Trong lúc Lý Thiên Hành nghe lão sư phụ giáo huấn thì phía trước hai người Tần Phong, Ngọc Mị vẫn vui vẻ trò chuyện.
- Tần Phong công tử lần này lại làm phiền công tử bảo vệ tiểu nữ.
- Tiên tử quá lời chỉ sợ toàn bộ người của tại hạ cũng không thể sánh bằng hai vị tiền bối phía sao?
Tần Phong nhìn hai hắc y nhân luôn đi theo phía sao Ngọc Mị bên trong ánh mắt thoáng chút kiên kị, khí tức hai người này âm lãnh khác thường chỉ cần nhìn thôi cũng đủ cho người khác rung sợ.
- Hai vị tiền bối cho dù có lợi hại đến đâu thì cũng không thể tiến vào di tích đến lúc đó an toàn của tiểu nữ đành nhờ vào công tử.
- Chỉ sợ đến lúc đó tại hạ không thể giúp được gì.
- Nếu công tử lo sợ chuyện này thì tiểu nữ có một cách.
Ngọc Mị nói đến đây ánh mắt khẽ đảo qua đám người bên cạnh Tần Phong.
- Lần này đế viện cử đi nhiều tinh anh như vậy không biết có thể cho tiểu nữ mượn vài người hay không?
Tần Phong nghe nàng nói khẽ nhíu mày, ánh mắt có chút không hiểu.
- Lần này tại hạ phụng mệnh dẫn dắt đệ tử đế viện tiến vào di tích, an toàn của mọi người đều do Tần Phong phụ trách yêu cầu của tiên tử thứ lỗi tại hạ không thể đồng ý.
- Nếu người của đế viện không được vậy đệ tử của hoàng gia học viện chắc không có vấn đề gì chứ?
- Chuyện này…
Tần Phong nhìn vẻ mặt của nàng đến bây giờ trong lòng vẫn chưa biết nữ nhân đối diện có một đích gì.
- Không biết tiên tử muốn bao nhiêu người?
- Không nhiều chỉ cần 5 người là được.
Tần Phong nhìn qua đám người của hoàng gia học viện, lần này tiến vào di tích có hơn 100 người, cho nữ nhân trước mắt vài người chắc sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch.
- Vậy được rồi khi nào tiên tử lựa chọn xong thì thông báo cho tại hạ.
- Tiểu nữ xin đa tạ công tử.
Ngọc Mị đạt được một đích trong lòng vô cùng thỏa mãng ánh mắt khẽ liếc nhìn Lý Thiên Hành thấy hắn vừa đi vừa nói nhảm một mình tâm trạng hưng phấn trong lòng giảm hơn một nữa, nàng trò chuyện với Tần Phong lâu như vậy mà hắn lại không có phản ứng gì?
- Tên này đúng là đại ngốc mà.
Đoàn người mất nữa canh giờ đi đến phía tây vương thành sao đó tiến vào truyền tống trận tiến đến Vọng thành.
- Hôm nay chúng ta nghĩ ngơi ở đây ngày mai sẽ tiến vào Vạn lí sơn.
Lý Thiên Hành nhìn mọi người rời đi ánh mắt đảo qua một vòng liền xoay người rời khỏi khách điếm.
- Thiên Hành huynh đệ đang định đi đâu vậy?
Lý Thiên Hành nhìn Lý Mục bên cạnh thầm mắng bản thân xui xẻo, tên này hôm nay sao không để ý nữ nhân mà đi để ý hắn chứ? - Ta chợt nhớ ra còn một số thứ phải chuẩn bị nên bây giờ phải lập tức đi mua.
- Có cần ta giúp gì không?
- Ta muốn đi mua linh dược người có thể giúp được gì chứ? Lần này tham gia di tích Như Vân không đi theo ta khuyên người nên tận dụng cơ hội đi, đợi đến khi trở lại vương thành có muốn cũng không được.
Lý Mục khẽ gật đầu ánh mắt tán thưởng nhìn Lý Thiên Hành.
- Người nói cũng phải ta không biết gì về đan dược đi theo cũng chỉ gây thêm phiền phức, ta chợt nhớ ra còn có một số chuyện phải giải quyết có gì khó khăn nhớ đến tìm ta.
Lý Thiên Hành nhìn Lý Mục rời đi trong lòng thở phào một hơi.
- Cuối cùng cũng đuổi được tên phiền phức này đi.
Sao khi rời khỏi khách điếm Lý Thiên Hành đi vài vòng bên trong Vọng thành sao đó tiến vào một khách điếm khác.
- Khách quan người muốn dùng gì?
- Ta có đã có hẹn khi nào cần ta sẽ gọi.
Lý Thiên Hành đi thẳng lên lầu tiến đến chiếc bàn có 5, 6 người đang ngồi.
- Tam ca tại sao huynh lại ở đây?
- Tiểu Lý đệ cũng ở đây sao?
Lý Thiên Hành liếc nhìn mấy thanh niên bên cạnh toàn bộ thợ săn dong binh đoàn hầu như đều có mặt ở đây.
- Lần này đệ đi làm nhiệm vụ đúng lúc đi ngang qua nơi đây, lúc nãy đệ cảm nhận được truy tung đan biến động nên mới đi tới đây không ngờ lại gặp được mọi người.
- Truy tung đan?
Trương Tam nghe Lý Thiên Hành nói liền từ trong túi trữ vật lấy ra một bình đan dược, bên trong ngọc bình hơn 10 viên đan dược đang phát sáng như đom đóm.
- Thì ra là thứ này.
- Ta ca các huynh không phải ở Lý sơn trấn sao? tại sao lại chạy đến đây?
Mọi người vừa nghe Lý Thiên Hành hỏi vẻ mặt đều hiện lên nụ cười bất đắt dĩ.
- Bọn ta cũng không muốn đến đây nhưng mà mấy hôm nay có rất nhiều người lạ mặt tiến vào Lý sơn trấn mỗi người đều có thân phận không bình thường vì tránh phiền phức nên mọi người quyết định đến vọng thành trú ngụ một thời gian.
- Chẳng lẻ bọn người kia cũng đến đào mộ?
- Tiểu Lý đệ biết bọn người đó đến Lý sơn trấn để làm gì sao?
- Đệ cũng không chắc lần này đệ cùng một nhóm người bên trong học viện dự định tiến vào di tích bên trong Vạn Lí sơn chỉ sợ bọn người đó đến Lý Sơn trấn cũng vì một đích này.
- Là di tích trên tuyệt phong sơn sao?
Tiêu Sơn ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng ánh mắt mọi người đều tập trung vào vị đoàn trưởng này.
- Các người không cần nhìn ta như vậy chỉ là ta vô tình biết được thôi, nữa tháng trước trong lúc truy đuổi một con yêu lang ta vô tình gặp được một bọn người trên tuyệt phong sơn, sao khi đến gần quan sát mới biết bọn chúng đang phá một loại cấm chế gì đó lúc đó có hơn 10 tên cường giả lăng không phi hành, ta biết không có cơ hội nên lập tức rút lui.
- Bọn chúng không phát hiện ra huynh sao?
- Tiểu Lý đệ có chỗ không biết bên trong Vạn Lí sơn địa hình vô cùng phức tạp, bọn ta có thể an toàn để bắt yêu thú lâu như vậy đều là nhờ Tiêu Sơn huynh biết được vài thông đạo bí mật nếu không đã sớm bị mấy dong binh đoàn khác tóm được.
Lý Thiên Hành nghe nói đến đây hai mắt liền tỏa sáng.
- Nói như vậy các huynh biết được thông đạo bí mật tiến vào tuyệt phong sơn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.