Quyển 1 - Chương 7: Công Việc Phiên Dịch !!!
Hoàng Phủ Kỳ
22/04/2013
Sau khi từ nơi mua bán đi ra, Lâm Quân Huyền liền trở về khu cư trú. Buông chiếc túi xách leo núi vừa mới mua, Lâm Quân Huyền liền gọi điện thoại đến cho sở phiên dịch Đức La.
- A lô! Chào ngài! Đây là sở phiên dịch Đức La, xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì được cho ngài? - Đầu bên kia điện thoại, vang lên giọng nói của cô gái trực tổng đài ở sở phiên dịch Đức La.
- Tôi là phiên dịch viên kiêm chức của sở phiên dịch. Tài khoản của tôi là GHAVOE, mật mã là 254674. - Không cần phải để điện thoại viên hỏi, Lâm Quân Huyền tự động nói ra tài khoản và mật mã của mình ở sở phiên dịch Đức La.
Lặng im một lúc, trong ống nghe truyền đến tiếng gõ lách tách ở bàn phím. Rồi giọng nói của điện thoại viên vang lên, thanh âm hết sức êm ái:
- Ôi chao! Thì ra là Lâm tiên sinh ! Ngài là hội viên cấp F của sở phiên dịch. Trương tổng đã dặn trước, nếu như ngài gọi điện thoại tới, có thể trực tiếp tìm ông ta.
- Không cần đâu! Việc phiên dịch của tối hôm nay, tôi sẽ tiếp nhận, làm phiền cô ghi lại trong hệ thống một chút là được rồi. - Lâm Quân Huyền nói.
- Dạ được, Lâm tiên sinh! - Đầu bên kia điện thoại nhanh chón đáp lời. Sở phiên dịch Đức La, hội viên F cấp tổng cộng chỉ có mấy vị, cũng không trách điện thoại viên nhiệt tình như vậy. Bình thường các yêu cầu phiên dịch ở sở phiên dịch Đức La đều do điện thoại viên quầy phổ thông phụ trách, không cần phải do phục vụ viên của tổng đài phụ trách.
Đặt điện thoại xuống, Lâm Quân Huyền lại nhấn một số điện thoại khác. Rất nhanh ở đầu bên kia đã có người nhấc máy. Lâm Quân Huyền còn chưa kịp nói gì, giọng nói của một cô gái đã vội vàng vang lên:
- Lâm Công Tử à! Phu nhân Chủ tịch đang họp. Bà có dặn, nếu như công tử gọi đến, lập tức báo cho bà biết. Ngài đợi một chút được không? Tôi lập tức đi gọi phu nhân.
Tiếp theo có tiếng âm thanh của thứ gì đó rơi xuống đất, dường như cô thư kí kia đứng dậy đụng đổ một cái gì đó.
- Không cần đâu! - Giọng nói của Lâm Quân Huyền làm cho mỹ nữ thư kí ở đầu bên kia dừng lại lập tức.
- Tối nay tôi sẽ gọi lại.
- Dạ được! Dạ được! - Mỹ nữ thư kí liên tục nói. Cái số điện thoại này, bọn thư kí của tập đoàn Thiên Thành sớm đã được thông tri ở nội bộ. Nếu số điện thoại này mà gọi tới, nhất định phải trực tiếp thông báo đến văn phòng làm việc của Chủ tịch hoặc tới văn phòng làm việc của chủ tịch phu nhân. Trong nội bộ công ty, quyền lợi của số điện thoại này khi gọi đến đều lớn hơn các cổ đông khác khi gọi đến rất nhiều. Mọi người đều biết đó là công tử của chủ tịch Lâm Hải, nhưng đến bây giờ mà nói, mọi người bên trong công ty còn chưa từng gặp qua bản thân vị Lâm công tử này, cho dù là ảnh chụp của hắn cũng chưa thấy.
- Lâm công tử! Nếu như phu nhân có hỏi có cần tôi chuyển lời gì không? -Trước khi Lâm Quân Huyền cúp máy, ở đầu bên kia vang lên câu hỏi của nữ thư ký.
- Nói cho mẹ của tôi biết, chìa khoá để ở chỗ của tôi. Tôi cần về quê một đoạn thời gian để tế tổ. Nếu như mẹ của tôi có rảnh, bảo bà tới lấy là được. Chìa khoá nhà mẹ tôi có!.
- Dạ được! Tôi nhất định sẽ chuyển lời cho chủ tịch phu nhân biết. - Đầu bên kia vang lên âm thanh sột soạt tiếng viết trên giấy.
Đến 6:30, Lâm Quân Huyền đem một thẻ kẹp sách, kẹp vào trong trang sách mới đọc, rồi để lại vào trong giá sách. Sau khi ăn tối qua loa, Lâm Quân Huyền súc miệng một lúc, rồi từ trong tủ lấy ra một bộ quần áo vét rất vừa vặn.
Mặc bộ áo vét, chỉnh đốn giản đơn một chút, Lâm Quân Huyền lập tức lộ ra vẻ tinh thần hăng hái. Đối với độ tuổi cỡ Lâm Quân Huyền mà làm việc phiên dịch này, rõ ràng có chút còn quá trẻ, khiến người ta khó tin tưởng năng lực của hắn. Nhưng thay đổi bộ áo vét màu đen một cách khéo léo, Lâm Quân Huyền trông lớn hơn vài tuổi, trở thành một thanh niên kiến thức hơn người. Khoé miệng luôn thấp thoáng một nụ cười, khiến cho bóng người trong gương phát ra sức hấp dẫn làm người khác không thể chống lại được.
Mỗi kẻ hội viên F cấp là một tấm gương, phản ánh hình ảnh một bộ mặt của sở phiên dịch Đức La - những lời này chính là quản lý của sở phiên dịch Đức La dùng đến để thuyết phục Lâm Quân Huyền mặc vào bộ đồ vét mà nói ra.
- Tiểu tử, cứ cho cái này xem như là một sự khiêu chiến đi ! - Đó là câu viện cớ thứ hai của quản lý sở phiên dịch dùng đến để thuyết phục Lâm Quân Huyền. Hai cái lý do này đều khiến Lâm Quân Huyền không cách nào phản bác lại được. Đương nhiên còn một nguyên nhân trọng yếu khác là ở sâu trong lòng của hắn cũng không có ý từ chối. Dù sao cả tuần mới có mấy giờ đồng hồ, cũng chẳng đáng bao nhiêu thời gian.
Khi ấy, Lâm Quân Huyền mặc một bộ đồ vét. Mặc dù chỉ là một bộ đồ vét giản dị mượn của một nhân viên bình thường trong công ty, nhưng tất cả mọi người nhất thời đều cảm thấy trước mắt sáng lên . Quản lý sở phiên dịch lập tức vỗ lên vai của Lâm Quân Huyền nói một câu:
- Làm phiên dịch đúng là oan ức cho cậu quá. Cậu có thể so sánh được với ngôi sao đó.
Ban đêm, trên đường cái dòng xe qua lại tấp nập. Từng ngọn ngọn đèn xe làm cho đường cái ở dưới bầu trời đêm phát ra từng vùng sáng lốm đốm. Lâm Quân Huyền đứng đưới biển hiệu của trạm dừng xe, bắt một chiếc xe ta-xi hướng về sở phiên dịch Đức La đi tới. Tài xế xe ta-xi ở Thâm Thành có tiếng khắp cả nước là vừa có thể chuyện phiếm lại vừa khoác lác. Dù rằng chỉ ở trên xe của hắn thời gian vài chục phút, nhưng bọn hắn có thể nói một loạt những gì bọn hắn biết về trời nam, đất bắc. Bởi vì, mọi người ai cũng chẳng quen biết, khi xuống xe cũng chẳng ai để ý làm gì nên ở trên xe ta-xi rất nhiều hành khách cũng buông thả, mặc kệ để cho người ta nói gì thì nói.
Lâm Quân Huyền vừa mới lên xe, viên tài xế có thân hình hơi mập liền niềm nở tiếp đón, sau đó chính là một hồi tán dóc lung tung như đã quen từ khi nào. Lúc xe hơi đã dừng lại, Lâm Quân Huyền mở cửa xe ra, bước xuống, trả tiền. Người lái xe ta-xi nhận tiền, rồi tiếp tục nói:
- Ông chủ đúng là thanh niên tuấn kiệt, tuổi còn trẻ thế này đã có công ty của mình rồi. Thiệt là tài giỏi a.
Lâm Quân Huyền trong lòng kinh ngạc một lúc, liền lập tức hiểu ra có lẽ hắn đã hiểu lầm mình là ông chủ của công ty gì đó rồi, Lâm Quân Huyền cũng không thừa nhận cũng không phủ nhận, xoay người qua hướng về sở phiên dịch Đức La đi nhanh tới.
- Bây giờ người tuổi trẻ thật đúng là giỏi, còn trẻ như thế mà đã làm ông chủ đúng là hiếm thấy! - Tài xế ta-xi nhìn theo phương hướng Lâm Quân Huyền biến mất ở ngoài cửa xe, thì thào lẩm bẩm nói. Do ảnh hưởng của nghề nghiệp, cùng với đủ các loại người nói chuyện phiếm, nên viên tài xế thường thường chỉ cần dăm ba câu là đã có thể nhìn ra thân phận bối cảnh của đối phương. Người trẻ tuổi này rất ít nói, lời lẽ rất cẩn thận, tài xế nói bóng nói gió cũng không thể khui ra được nghề nghiệp của hắn.
- Có điều đúng thiệt là khó hiểu ! Công ty mà có thể ở cao ốc Đức La mua được văn phòng làm việc đều là công ty rất có thực lực, ông chủ còn trẻ này làm sao lại còn đi xe ta-xi ? Thật sự là nghĩ không ra a ? – Lão tài xế sờ sờ lên đầu mình, mang theo cả đầu đầy nỗi nghi hoặc lái chiếc xe ta-xi màu hồng biến mất trong dòng xe cộ đông đúc.....
Lâm Quân Huyền tới trước cao ốc Đức La vừa đúng bảy giờ. Chủ quản Trương Thừa Hạo của sở phiên dịch Đức La đang cùng với hai vị người ngoại quốc ăn mặc tinh tế đang nói chuyện với nhau. Ở bên cạnh hai người ngoại quốc, một cô gái tóc vàng xinh đẹp đang đứng đó nhìn ba người trò chuyện, không có tham gia vào cuộc trò chuyện của bạn họ. Bởi vì mới gặp nên cũng chẳng có chuyện gì để mà nói. Trong lúc cha mẹ cùng với Trương Thừa Hạo nói chuyện, nàng cúi đầu nhìn xuống mũi chân, một câu cũng không nói. Chỉ khi được hỏi, mới thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
Trình độ tiếng Anh của Trương Thừa Hạo còn được một chút, ngặt nỗi trình độ tiếng Anh của vợ chồng người Đức cũng rất hạn hẹp. Cho dù Trương Thừa Hạo cố hết sức nhưng hắn dù sao cũng không phải là phiên dịch của công ty. Lấy ngôn ngữ không phải là sở trường của mình cùng với hai người nước ngoài nói chuyện thì từ ngữ không diễn đạt được là chuyện hiển nhiên và kết quả đạt được không tốt. Trương Thừa Hạo chỉ có thể cố gắng đối phó cho qua nhưng sớm đã lực bất tòng tâm.
Lâm Quân Huyền vừa mới xuất hiện, Trương Thừa Hạo liền phát hiện ngay. Trong lòng mừng rỡ, từ xa hướng về phía Lâm Quân Huyền vẫy tay, thừa cơ thoát khỏi tình trạng lúng túng này:
- Quân Huyền! Bên này.
Lâm Quân Huyền bước nhanh hơn đi về phía trước. Đi đến bên cạnh ba người, ánh mắt Lâm Quân Huyền nhìn cô gái tóc vàng một chút. Trong lời nhắn của Trương quản lý cũng không có nhắc đến còn có một cô gái.
- Mọi người khoẻ cả chứ? Tôi là Lâm Quân Huyền , phiên dịch của mọi người! - Không cần Trương Thừa Hạo giới thiệu, Lâm Quân huyền trực tiếp dùng tiếng Đức cùng với cặp vợ chồng người Đức nói chuyện.
Hai vợ chồng người Đức nhìn nhau cười, dùng tiếng mẹ đẻ của mình trả lời :
- Cám ơn ! Rất vui được biết cậu, tôi là A Nạp Đăng Thi La Đức, đây là vợ tôi An Cách Lạp Thi La Đức. Còn đây là con gái của tôi, Tạp La Lâm!.
Trương Thừa Hạo cùng với đôi vợ chồng người Đức chào nhau một tiếng sau đó hướng về phía trong cao ốc Đức La đi vào. Khi đi qua sát bên người Lâm Quân Huyền thì Trương Thừa Hạo bước chân khẽ dừng lại dùng tiếng Hán hạ giọng nói nhanh:
- Quân Huyền ! Đôi vợ chồng người Đức này là khách hàng rất quan trọng của công ty, lần này là tới Trung Quốc để nghỉ ngơi đó. Bọn họ giao cho cậu vậy. Cố gắng tiếp đãi bọn họ, tôi đi về công ty trước đây!
- Ừ! - Lâm Quân huyền gật nhẹ đầu, nói.
Tiếp đến trong lúc chuyện phiếm, Lâm Quân Huyền hiểu ra được, đôi vợ chồng này đến từ Hannover(*). Bọn họ kinh doanh một nhà máy thép cỡ lớn. Cặp vợ chồng rất thích tìm hiểu văn hoá các nước, đặc biệt là rất có hứng thú với văn hoá Trung Quốc. Dưới ảnh hưởng của bọn họ nên cô con gái nhỏ Tạp La Lâm của bọn họ từ nhỏ đã ngưỡng mộ văn hoá Trung Quốc. Lần này đến Trung Quốc chủ yếu là cùng với một xí nghiệp trong nước cần thương lượng bàn bạc về một cái hạng mục làm ăn, đồng thời thuận tiện mang theo Tạp La Lâm để hiểu biết thêm một chút về văn hoá Trung Quốc.
Vợ chồng Thi La Đức yêu cầu rất đơn giản, từ lúc gặp mặt đến sau đó ba giờ đồng hồ toàn bộ giao cho Lâm Quân Huyền tự hắn sếp đặt. Chỉ cần làm cho bọn họ hiểu biết tinh tuý của văn hoá Trung Quốc là được. Hai cái yêu cầu này của vợ chồng bọn họ là vì cô con gái Tạp La Lâm mà đề ra, bởi đây là lần đầu tiên Tạp La Lâm đến Trung Quốc. Vì muốn con gái hiểu rõ văn hoá Trung Quốc, việc công vừa xong, ba người ngay cả cơm tối cũng chưa ăn đi đến đây.
Ngồi trong xe riêng của Thi La Đức, tất cả dưới sự dẫn dắt của Lâm Quân Huyền đi đến một quán ăn Trung Quốc có phong cách cổ xưa. Cái quán ăn Trung Quốc này ở Thâm Thành rất nổi tiếng, toàn bộ đều xây dựng theo phong cách cổ xưa. Vừa vào đến cửa liền nhìn thấy ở chính giữa đại sảnh, một chữ "ĐẠO" với nét bút mạnh mẽ hiếm thấy. Tầng hai phân chia ra từng căn phòng kế nhau. Mỗi phòng được ngăn cách bởi một bức bình phong. Trong mỗi phòng đặt sẵn một cái bàn bằng gỗ lim, trên bàn bố trí một ấm cùng với bốn tách uống trà nhỏ màu tím đều được nung thành từ đất sét, bên dưới là một cái khay trà chạm rỗng bằng gỗ hương. Cái bàn tròn bằng gỗ lim cũng không cao, xung quanh đặt sẵn bốn cái bồ đoàn. Ở chính giữa tầng hai có bốn mỹ nữ mặc cổ trang, đầu cài trâm, tay cầm đàn tỳ bà, đàn tranh, đàn nhị, địch đang diễn tấu, phía trước bốn người đặt một lô hương nhỏ, trong đó tỏa ra một mùi hương thoang thoảng. Khung cảnh hết sức yên tĩnh.
Vợ chồng Thi La Đức tuy đã từng đến Trung Quốc nhưng rất ít khi ra bên ngoài ăn món ăn Trung Quốc. Chủ yếu là tới nhà của bạn bè Trung Quốc ăn cơm. Những nơi có mang đặc phong cách cổ xưa như thế này thì họ rất ít khi tới. Họ vừa đi theo Lâm Quân Huyền tới một căn phòng tao nhã, vừa ngạc nhiên quan sát bốn phía. Sau khi ngồi xong, Lâm Quân Huyền rót nước trà cho bốn người, rất nhanh liền có nhân viên phục vụ mặc cung trang cầm lấy thực đơn của Cổ Tùng Phong Diện tiến vào. Sau khi chọn lấy vài món ăn, trong gian phòng thanh nhã trở nên yên tĩnh. Hơi mỉm cười, Lâm Quân huyền liền lấy rót trà mời mọi người. Hắn dùng tiếng Đức nói chuyện với ba người nước ngoài ngưỡng mộ văn hoá Trung Quốc để giới thiệu cho họ về văn hoá của Trung Quốc cổ đại. Lâm Quân Huyền cũng không có nói quá sâu về những điều không rõ ràng. Hắn bắt đầu từ cách xếp đặt vật trang sức trong căn phòng đơn giản này nói đi, từ chiếc bàn gỗ lim màu hồng, sang trà đạo, rồi dẫn đến chữ "nhẫn" cùng chữ "ẩn". Từ nguồn gốc của chiếc đũa nói về văn hoá ẩm thực của Trung Quốc, từ bồ đoàn cùng với âm thanh của đàn sáo nói về triết học "tu thân" của văn hoá cổ Trung Quốc, kế tiếp nói đến khí thế hùng hồn của chữ "Đạo" trong đại sảnh, lấy một loại cách thức dễ hiểu giới thiệu xuyên suốt Trung Quốc.
Cách thức giải thích của Lâm Quân Huyền đơn giản nhưng sâu sắc. Trong lúc hắn đang giải thích cô con gái của đôi vợ chồng người Đức mở to đôi mắt màu xanh biếc chăm chú nghe. Tất cả những gì Lâm Quân Huyền giải thích đối với nàng mà nói đều hết sức mới mẻ. Cho dù đối với văn hoá Trung Quốc đã có chút hiểu biết như vợ chồng Thi La Đức cũng mê mẩn không thôi. Bọn họ trước đây hiểu biết văn hoá Trung Quốc đều thông qua con đường sách báo, tạp chí. Bởi không biết tiếng Hán, nên những gì bọn họ hiểu biết đều thông qua sách vở tiếng Đức, dù sao thì những gì biết được cũng chỉ là hữu hạn mà thôi.
- Lâm tiên sinh! Kiến thức của cậu rất uyên bác! - Thi La Đức nhấc ngón tay cái lên khen ngợi:
- Tôi cũng đã có hỏi qua một số bạn bè Trung Quốc nhưng bọn họ nói đều không có thấu triệt như cậu!
Người phương Tây ẩm thực lấy thanh đạm vừa phải, ít dầu mỡ, lại càng chú trọng đến dinh dưỡng của đồ ăn, đối với ẩm thực của Trung Quốc cũng không quen. Thi La Đức ban đầu nghĩ rằng lần này do Lâm Quân Huyền sắp đặt thưởng thức thử món ăn Trung Quốc, bất kỳ là món nào, chỉ là thử qua rồi thôi là được rồi. Nhưng sau khi được Lâm Quân Huyền giải thích ông hiểu ra phía sau một bàn các món ăn đơn giản như vậy lại ẩn chứa văn hoá ở bên trong đó. Một bàn thức ăn giống như nhau, nhưng trong mắt vợ chồng Thi La Đức hình tượng của nó đã hoàn toàn thay đổi. Cầm lấy đôi đũa, cả nhà Thi La Đức hứng thú bắt đầu ăn, mấy món thức ăn không bao lâu đã bị ăn hoàn toàn sạch sẽ.
Sau khi ăn no, cả nhà Thi La Đức bỗng nhiên trở nên hào hứng dào dạt, nhất trí yêu cầu Lâm Quân Huyền dẫn bọn họ đến địa phương có phong cách Trung Quốc nhất của Thâm Thành để dạo chơi một lần. Điều này đúng là làm khó cho Lâm Quân Huyền. Thâm Thành là một toà thành thị phát triển thịnh vượng ở vùng duyên hải, nó nguyên vốn là một làng chài nhỏ sau này chịu ảnh hưởng của mở mang cải tiến, rất nhanh chóng trở nên phát triển. Ở cái thành thị mà vật chất là trên hết này muốn tìm ra một địa điểm du lịch mang đậm màu sắc của văn hoá Trung Quốc là một việc rất mang tính thách thức.
Tám giờ ba mươi phút, chính là lúc cả thành thị bước vào độ ăn chơi xa hoa truỵ lạc, Lâm Quân Huyền dẫn đôi vợ chồng tiến vào một quán tranh Trung Quốc trong muôn vàn quán tranh ở trong thành. Thời đại hiện nay trường phái hội hoạ chủ yếu lấy phong cách phương Tây làm chủ đạo nên trọng điểm là tả thực. Nhưng hội hoạ cổ đại của Trung Quốc lại thiên về ý cảnh nhiều hơn.
Triển lãm tranh lưu động là do một lão hoạ sĩ tổ chức. Ở hành lang triển lãm tranh phô bày các tác phẩm của các thế hệ hoạ sĩ Trung Quốc. Trong đó có "Thanh Minh Thượng Hà Đồ" (**) ...vv... những bức tranh thập đại truyền thế danh hoạ Trung Quốc được sao chép, cũng có cả bản gốc của "Mậu Lâm Viễn Tụ Đồ"(**) ...vv...cũng có một số tác phẩm của lão hoạ sĩ. Trong phòng tranh, bởi Lâm Quân Huyền là nhân vật phiên dịch lại là người giảng giải tạm thời. Sau mỗi bức họa đều có một câu chuyện liên quan đến nó, Lâm Quân Huyền thuận tiện lấy một số bức họa đó làm chủ đề bắt đầu giới thiệu các triều các đại có liên quan chặt chẽ đến các bức tranh sơn thủy này.
Thời gian ba giờ đồng hồ trôi qua rất nhanh, sau một buổi tham quan triển lãm tranh , cô gái tóc vàng Tạp La Lâm cũng hoàn toàn buông thả, quấn quít lấy Lâm Quân Huyền không ngừng hỏi đông hỏi tây. Có lẽ bởi vì trong phòng nhiều người nên có chút nóng, Tạp La Lâm trên đôi má trắng nõn phơi phới chất chứa một vòng ửng đỏ.
- Lâm tiên sinh! Cảm ơn cậu! Hôm nay chúng tôi đã trải qua một buổi đi chơi rất vui vẻ. Quan trọng hơn là đối với văn hóa của Trung Quốc, tôi càng có hiểu biết sâu hơn rất nhiều. Tôi nghĩ chúng tôi đã thực sự yêu thích đất nước này. Sau khi về đến nước Đức, tôi sẽ đem những gì tôi biết được kể cho bạn bè của tôi. Tôi nghĩ bọn họ cũng giống như tôi sẽ yêu thích cái quốc gia này đó ! - Lúc ra khỏi phòng tranh, vợ chồng Thi La Đức nói lời tạm biệt với Lâm Quân Huyền. Có thể nhìn ra cả ba người đều vẫn chưa được thỏa mãn. Nhưng ở nước Đức có quan niệm rất chặt chẽ về thời gian, đã ước định ba giờ thì đúng là ba giờ hơn nữa bây giờ thời gian cũng tương đối khuya rồi.
Trước khi chia tay, Lâm Quân Huyền tặng một đôi bình trà bằng tử sa cho đôi vợ chồng người Đức này. Sau đó trong ánh mắt lưu luyến của cô gái tóc vàng, hắn chặn lại một chiếc xe ta-xi, hòa mình vào trong dòng xe dưới ánh đèn rực rỡ đêm khuya .....
Về đến nhà, thời gian đã là mười giờ ba mươi phút, cởi bộ đồ veston ra, hắn lại trở thành một thiếu niên mười tám tuổi tự nhiên tiêu sái. Ở phòng sách xem một lúc "Duyệt vi đường bút kí" sau đó lên giường đi ngủ. Lâm Quân Huyền rất nhanh chìm vào trong giấc ngủ say.
Thần luyện, đọc sách, làm việc, thơ sách cổ, đi ngủ.....Lâm Quân Huyền một ngày rất đơn giản nhưng thiết thực. Bất luận là đại tiểu thư Đỗ Nhược Dao hay là từ xa đến như vợ chồng Thi La Đức, hoặc là cô gái tóc vàng đều không lưu lại ở trong lòng hắn tí xíu vết tích nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.