Vô Thượng Chân Thân - 无上真身

Chương 18:

Chilll

22/02/2024

Không biết đã trôi qua bao lâu, lại là thời điểm sáng sớm, đồng hồ sinh học hình thành mấy ngày nay lại khiến cho tôi thức dậy lần nữa. Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn đồng hồ trên tường, định ngủ tiếp nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Tại sao có một bàn tay trên eo tôi? Tôi quay đầu lại nhìn, mới phát hiện Kha Hân nằm trên giường cạnh tôi, nàng ôm eo tôi, vùi mặt vào lưng tôi, ngủ như một chú mèo con!

Có chuyện gì vậy? Tối nay Kha Hân không đi bồi Tư Kiến, chẳng lẽ nàng thức khuya vô tình ngủ quên trên giường nên không đi qua nó. Hơn nữa đêm nay nó không có nàng làm bạn, lại không có ác mộng mà la hét. Quên đi, tôi không muốn nghĩ tới nữa, nàng vẫn nằm trên giường, trái tim tôi cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn, tôi quay lại đối mặt với nàng, sau đó áp miệng vào miệng nàng hôn nhẹ, và chúng tôi chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của nhau.

Đến sáng hôm sau, khi tôi thức dậy, nàng đã bắt đầu làm điểm tâm. Trước khi Tư Kiến thức dậy, ở trong bếp tôi đã hỏi Kha Hân tại sao tối hôm qua nàng không qua phòng nó, nàng trả lời ngày hôm qua khi rảnh ở trường nàng đã bảo nó cố gắng ngủ một mình, nàng không có khả năng ngủ với nó cả đời, cho nên tối hôm qua không đi bồi nó.

Mà Tư Kiến cũng không có gì khác thường, xem ra sau này không cần bồi nó nữa, sẽ chuyên tâm ở bên cạnh tôi. Nghe được kết quả này, tôi cảm thấy ngày mai của tôi cuối cùng đã nhìn thấy một tia bình minh, lòng bỗng sáng sủa hơn rất nhiều.

Chỉ là ăn xong điểm tâm vừa đến công ty làm việc, tôi liền nhận được nhiệm vụ ngày mai sẽ đi công tác, hơn nữa thời gian đi công tác ít nhất phải một tuần. Vốn dĩ đi công tác đối với tôi luôn là chuyện bình thường, nhưng lần này lại khác, không biết vì sao, tôi có chút kháng cự với chuyến đi công tác tiếp theo, đồng thời cũng có chút sợ, không biết lo lắng điều gì và sợ cái gì, chỉ là luôn có dự cảm xấu, lần này mình đi công tác sẽ phát sinh chuyện gì, và sẽ mất đi cái gì…

Sau khi nhận được thông báo đi công tác, ở trong đơn vị thật lâu tôi không thể bình tĩnh lại được. Không gì khác, mặc dù tôi không muốn thừa nhận nhưng tôi rất lo cho người vợ hiền và đứa con nuôi ở nhà, tôi không sợ Khả Hân sẽ làm điều gì có lỗi với tôi, nhưng tôi sợ Tư Kiến sẽ. Xét cho cùng, nó vẫn còn trẻ và dễ xúc động, vừa vặn lại ở tuổi dậy thì, và thể chất của nó cường tráng. Vạn nhất…

Nghĩ đến đủ loại khả năng, tôi không thể ngồi yên được nữa, tôi vội vã về nhà với một số thiết bị, trùng hợp không có ai ở nhà. Mặc dù tôi có đầy đủ các thiết bị chuyên nghiệp, nhưng đã quá muộn để lắp đặt loại thiết bị giám sát thời gian thực, vì ngày mai tôi phải đi công tác nên tôi chỉ có thời gian vài giờ để lắp đặt trong ngày hôm nay. Tuy không lắp được thiết bị giám sát thời gian thực nhưng có thể lắp camera quay lén. Mặc dù tôi đã lắp một cái camera trên bức màn trong phòng của nó, nhưng nó rất nhỏ, bộ nhớ lại rất thấp, thời gian ghi hình có hạn, dù sao cũng chạy bin, không bao lâu nữa sẽ hết bin.

Khi tôi về đến nhà, tôi đã dành một vài giờ giới hạn để cài đặt các camera ẩn tạm thời ở mọi phòng trong nhà, bao gồm phòng ngủ của chúng tôi, phòng ngủ của nó, phòng khách và nhà tắm. Khi lắp đặt camera, việc tìm các địa điểm quay bí mật tôi phải đắn đo suy nghĩ khiến cho tôi muốn vỡ đầu, nhưng cuối cùng thì cũng hoàn thành. Với trình độ chuyên nghiệp của tôi, hai người chắc chắn sẽ không phát hiện ra.

Mặc dù đã cài đặt xong nhưng vẫn còn một điểm thiếu sót đó là các camera này chỉ là tạm thời, không thể theo dõi thời gian thực, tôi sao chép tất cả các video và phát lại sau khi về đến nhà, vạn nhất có chuyện gì xảy ra, tôi không thể biết và ngăn chặn nó ngay từ đầu. Tuy nhiên, so với camera ban đầu, những camera này được kết nối với nguồn điện và có bộ nhớ lớn nên chúng có thể ghi hình trong hơn nửa tháng mà không gặp vấn đề gì.

Đến tối, tôi về nhà đúng giờ, một nhà ba người chúng tôi ăn cơm. Lúc này tôi lại suy nghĩ có nên nói cho Khả Hân biết chuyện tôi sẽ đi công tác hay không, có nên nói với nàng ngay trên bàn ăn hay là chờ về phòng ngủ mới nói cho nàng biết. Nhìn Tư Kiến vùi đầu ăn, tôi luôn có một cảm giác đặc biệt nào đó, cảm giác đó nhất định là không phải thích, có lẽ khi nó vào cửa nhà tôi, tôi đã coi nó như một địch nhân rồi.

“Em yêu, ngày mai anh phải đi công tác!” Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi quyết định nói với Khả Hân tại bàn ăn, đồng thời quan sát cậu bé Tư Kiến từ khóe mắt. Sau khi nghe tin tôi đi công tác, nó đang vùi đầu vào bữa ăn đột nhiên ngừng nhai và chỉ dừng lại một chút. Đáng tiếc là tôi không nhìn thấy biểu cảm của nó vì nó đang cúi đầu xuống, nhưng tôi có thể đoán được nó đang vui mừng, dù sao nó đối với tôi vẫn không thân thiện lắm.

“À, bao lâu?” Dường như Khả Hân đã quen với việc tôi thường xuyên đi công tác nên nàng không có ngạc nhiên chút nào.

“Cũng khoảng nửa tháng…” Không biết tại sao khi định nói ra sự thật, đột nhiên tôi lại đổi ý nói dối, rõ ràng là tôi đi công tác trong một tuần. Khi tôi nói là nửa tháng, có lẽ ở sâu trong nội tâm tôi, tôi hy vọng hy vọng mình nắm giữ một ít quyền chủ động đặc thù đi.

“Ừm, được rồi, lát nữa em sẽ dọn đồ cho anh, nửa tháng, mang thêm một chút đồ đi…” Khả Hân nghe nói tôi phải rời đi nửa tháng, sắc mặt nàng tối sầm lại, mỗi lần tôi rời đi thời gian tương đối dài, trong lòng nàng đều rất miễn cưỡng.



Sau khi ăn xong, Khả Hân bắt đầu đóng hành lý cho tôi sau khi dọn dẹp phòng, trong khi Tư Kiến tự mình trở về phòng. Nàng vừa dặn dò vừa thu dọn, mỗi lần tôi đi công tác đều là như thế. Sau khi xong việc, chúng tôi nằm trên giường ôm nhau, lần này cả hai chúng tôi không nghịch điện thoại mà ôm nhau để trải nghiệm cảm giác thân mật trước khi chia tay.

“Cục cưng, ở nhà một mình phải cẩn thận, chú ý an toàn.” Tất cả lo lắng trong lòng tôi đều dồn vào mấy chữ này.

“Đừng lo, chồng à, hơn nữa lúc này không phải chúng ta có một đứa con trai sao, nó sẽ bảo vệ em khi anh không có ở đây…” Khả Hân nhắm mắt lại, cọ má vào vai tôi và thì thầm nhẹ nhàng.

Sau khi nghe Khả Hân nói, tôi không khỏi cười khổ, xem ra lời nói của tôi thật vô ích, nàng hoàn toàn không hiểu ý nghĩa trong lời nói của tôi, “nó sẽ bảo vệ em”. Điều tôi lo lắng nhất chính là câu trong miệng của nàng “nó sẽ bảo vệ em”. Qua không biết bao lâu, nàng đã chìm vào giấc ngủ say, đêm nay nàng cũng không đi bồi Tư Kiến, xem ra sau này cũng sẽ không. Mặc dù Khả Hân đã ngủ thiếp đi nhưng tôi không ngủ được, nỗi lo lắng trong lòng khiến cho tôi rất lâu không thể bình tĩnh lại. Theo suy nghĩ của người khác, có lẽ không có gì phải lo lắng, nhưng không biết tại sao, ngay từ khi nó bước vào nhà tôi, tôi đã có một dự cảm xấu, có lẽ đây là giác quan thứ sáu của con người, hơn nữa với tư cách là một phóng viên, trực giác của tôi đôi khi rất chính xác.

Sáng sớm hôm sau, tôi thu dọn hành lý và vội vã đến công ty với tâm trạng hỗn độn, cuối cùng cùng đồng nghiệp lên đường trên chiếc xe gắn camera để khởi hành, khi xe chạy ra khỏi thành phố, tôi không khỏi ngoái đầu nhìn lại thành phố. Thành phố lớn quá, tôi không thể nhìn thấy nhà riêng của mình.“Được rồi, lão Từ, đừng nhìn nữa, lo lắng cho cô vợ xinh đẹp đáng yêu của anh à?” Tôi liên tục ngoái đầu nhìn lại, đồng nghiệp thường có quan hệ tốt với tôi cũng không nhịn được cười đùa, lời nói của anh ấy khiến cho tôi giật mình, lời đùa vô tình của anh ta vừa vặn đâm trúng tâm sự của tôi. Tôi chỉ biết cười trừ, đã quen với nó rồi, đồng nghiệp và bạn bè biết tôi có khiếm khuyết về thể chất, tôi đã quen với việc thể hiện sự bình tĩnh trước mặt bạn bè và đồng nghiệp. Khi các đồng nghiệp và bạn bè dần hiểu rõ Khả Hân vợ tôi, những trò đùa kiểu này hiếm khi được thực hiện nữa, dù sao tính cách và nhân phẩm của Khả Hân đều được mọi người công nhận.

Sau khi đến địa điểm, chúng tôi bắt tay ngay vào việc chuẩn bị cho cảnh quay phim, nửa chừng có thể trong thời gian rảnh rỗi gọi điện thoại. Đến tối, nói chuyện điện thoại với Khả Hân là điều tôi không thể thiếu. Khi chúng tôi nói chuyện điện thoại, nàng thường nói nhiều hơn tôi, kể cho tôi nghe những chuyện thú vị về trường học, và đôi khi không thể thiếu những lời phàn nàn trong công việc.

Trong cuộc điện thoại lần này, nàng thường nhắc đến Tư Kiến nhiều nhất, giải thích cho tôi về việc học và trạng thái tinh thần của nó ngày hôm nay v. V. Tôi biết, nàng luôn nghĩ rằng tôi rất lo cho nó, mười phần tâm tư xây dựng đứa nhỏ này, dù sao thì nó cũng là do tôi mang về. Đêm đầu tiên cứ như vậy kết thúc, lúc cúp điện thoại đã hơn 9 giờ tối.

Ngày hôm sau, mọi việc vẫn diễn ra như thường lệ, mỗi ngày đều phải làm việc nặng nhọc. Mấy ngày nay lòng tôi bồn chồn, thời gian không làm gì tôi luôn luôn suy nghĩ lung tung, dù sao bây giờ tôi không thể theo dõi tình hình thời gian thực trong nhà, thậm chí bởi vì tinh thần sa sút, tôi đã phạm phải một số sai lầm nhỏ mà bình thường tôi không mắc phải, khiến cho tôi kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần.

“Em à, em ăn cơm chưa?” Đến tối, tôi đợi rất lâu mà Khả Hân cũng không gọi cho tôi, bình thường sau giờ làm việc và ăn tối nàng nhất định sẽ gọi điện cho tôi. Nhưng hôm nay lại không gọi, tôi đợi hồi lâu không nén được suy nghĩ lung tung trong lòng nên tôi chủ động gọi. Nó khác với những gì tôi tưởng tượng, tôi vừa gọi là kết nối.

“Ăn rồi, chồng, còn anh thì sao?” Hoàn cảnh bên Khả Hân rất yên tĩnh, bình thường hẳn là có tiếng Tư Kiến xem TV, sao hôm nay lại yên tĩnh như vậy? Trong lòng tôi không khỏi căng thẳng.

“Anh cũng ăn rồi, sao tối nay em không gọi cho anh, anh còn tưởng đã xảy ra chuyện…” Không nén được nghi vấn trong lòng, tôi giả vờ như vô tình hỏi đáp án mà mình muốn biết.

“Này, ông xã, đợi một chút…” Khả Hân đầu tiên thở dài, cuối cùng tôi nghe được thanh âm dép lê đi trong nhà, chắc là nàng muốn đổi chỗ khác nói chuyện với tôi. Điều này càng khiến cho tôi nghi ngờ hơn, nàng đang ở đâu? Tại sao lại muốn thay đổi địa điểm để nói chuyện với tôi? Thật không bình thường.

“Ài… Hôm nay nhà trường tiến hành kiểm tra giữa kỳ, thành tích của nó giảm rất nhiều, em lo quá, ăn cơm xong em vẫn nói chuyện với nó, kết quả quên gọi điện thoại cho anh…” Khả Hân không khỏi thở dài nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Thượng Chân Thân - 无上真身

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook