Chương 20:
Chilll
22/02/2024
“Đôi cẩu nam nữ này, vậy mà dám cẩu hợp ở trong văn phòng trường học sao? Tư Kiến mới vào nhà được mấy ngày? Nhanh như vậy sao?” Lúc này đầu óc tôi đã hơi choáng váng, nếu không phải tôi vẫn nắm chặt nắm tay khống chế, tôi tin rằng lúc này tôi đã ngã khỏi bàn.
Đúng vậy, tuy rằng tôi chỉ nhìn thấy một phần ba không gian vị trí của văn phòng, nhưng người bên trong là Khả Hân không thể nghi ngờ, lúc này nàng đang cởi đồ khoe dáng đẹp của mình. Tôi phải làm gì đây? Bây giờ tôi xông vào à? Làm gián đoạn cuộc giao cấu giữa hai người? Hay đợi lúc nó đang cắm vào, xuất tinh thì xông vào và bắt quả tang có chứng cứ trong tay? Tại thời điểm này, có lẽ tôi phải đối mặt với một sự lựa chọn. Lúc này tôi mới rời mắt khỏi tấm kính, vừa rồi vẫn rón rén rướn cổ lên nhìn vào trong, lúc này chân và cổ đã hơi nhức nhưng tôi lại không quan tâm. Tôi cúi đầu, như thể tôi không muốn nhìn thấy thứ mà tôi không muốn thấy.
“Á… Ối…” Đang lúc tôi tự hỏi, từ bên trong truyền đến một tiếng thét của Khả Hân, vừa rồi tôi không nghe được thanh âm gì, là bởi vì thanh âm người bên trong quá nhỏ, mà thanh âm này tôi lại nghe được tương đối rõ ràng hơn. Thanh âm này không cần đoán, có lẽ lúc này nàng đã bị chèn vào rồi, Tư Kiến có huyết thống Châu Phi, kích thước dương vật của người Châu Phi như thế nào, trước kia tôi đã từng thấy qua trong AV, hơn nữa nó đã ngấm ngầm báng bổ Khả Hân đêm đó, mặc dù tôi không có nhìn rõ nhưng tôi có thể thấy đường nét dương vật của nó, tuy rằng mới 14 tuổi, nhưng nó thật sự rất lớn. Khả Hân mà bị dương vật lớn cỡ này thâm nhập, phát ra một tiếng hét sợ hãi như vậy tuyệt đối không có gì kỳ quái.
Lúc này không cho phép tôi suy nghĩ nhiều, đã thâm nhập rồi, tôi còn muốn Khả Hân bị Tư Kiến xuất tinh sao? Tôi vội nhảy khỏi bàn, ném cái bàn sang một bên, nắm lấy tay nắm cửa ấn mạnh, quả nhiên lúc này cửa đã bị khóa từ bên trong, nếu không có làm việc gì cẩu thả, đường đường là văn phòng thầy giáo còn cần phải khóa trái sao? “Bùng Bùng Bùng…” Tôi bắt đầu đập cửa văn phòng Khả Hân như một thằng điên. May mắn thay, cửa văn phòng của nàng được làm bằng sắt, nếu làm bằng gỗ, tôi tin rằng một cước lăng không trong trạng thái cuồng bạo của mình đủ để đá nát nó.
Khi tiếng gõ cửa của tôi vang lên, giữa khoảng trống gõ cửa, tôi nghe âm thanh hoảng loạn bên trong, dường như có tiếng bàn ghế bị xô ngã. “Quét dọn chiến trường?”… “Xóa bỏ dấu vết?” Còn kịp không? Lúc này đã bị tôi bắt gian ở trên giường, lúc này tôi hoàn toàn không có suy nghĩ một lát sau khi đối mặt sẽ dùng thái độ và hậu quả gì. Gõ cửa một hồi vẫn không mở, tôi không khỏi gõ càng lớn hơn, lúc đó nắm tay của tôi đã tê dại, tôi không cảm thấy đau, đau ở tay không đau bằng tim.
Khi tôi chuẩn bị lấy chân đạp, thì cánh cửa văn phòng của nàng cuối cùng cũng mở ra…
Sau khi cánh cửa mở ra, nàng đang đứng ở cửa trong trang phục bình thường, với vẻ mặt kinh hoảng và nghi hoặc, khi nàng nhìn thấy là tôi, trên mặt rõ ràng nhẹ nhõm và có chút khó chịu. Nhưng lúc này tôi đã mất đi lý trí, không còn khả năng suy nghĩ nữa, tôi xông lên, đẩy Khả Hân ra rồi lao vào văn phòng, chỉ thấy văn phòng trống rỗng, chỉ có bàn làm việc, ghế văn phòng và máy tính… Tôi chạy đến những cái bàn đó và tìm kiếm như một kẻ điên.
“Chồng à, anh về lúc nào vậy? Anh đang làm gì vậy?” Khả Hân rất khó hiểu nhìn tôi, sự xuất hiện đột ngột của tôi khiến cho nàng vô cùng ngạc nhiên và khó hiểu…
“Người ở đâu? Nó giấu ở đâu?” Tôi tìm kiếm khắp nơi, không thấy bóng dáng của người khác. Tôi kiếm dưới bàn và trong tủ, cũng không thấy bóng dáng của Tư Kiến hay ai khác. Tôi không khỏi hướng Khả Hân lớn tiếng hét lên.
“Anh đang nói cái gì vậy? Ai? Anh đang nói ai?” Khả Hân rất khó hiểu, và bị tiếng hét của tôi làm cho sửng sốt.
“Thầy, các người đang làm gì vậy?” Đang lúc tôi định nói: “Cô đang giả vờ làm gì?” Thì giọng nói của Tư Kiến từ bên ngoài văn phòng truyền đến. Lúc này tôi thấy nó từ hành lang cách đó không xa đi tới, phía bên kia hành lang là nhà tắm.
“Oanh…” Lúc này đầu óc đột nhiên đoản mạch, chuyện gì vậy? Sao Tư Kiến lại từ bên ngoài văn phòng đi tới, chẳng lẽ có mật đạo? Tại thời điểm này, tôi bối rối trước tình huống này, chuyện gì đã xảy ra? Tại sao tình hình lại khác với những gì tôi nghỉ?
“Ồ… anh đang nghi ngờ tôi ngoại tình với một người đàn ông khác trong văn phòng?” Lúc này, rốt cục nàng phản ứng lại, có lẽ nàng đã sớm nghĩ đến, chỉ là không thể tin được chồng mình lại hoài nghi mình như vậy. Dù sao trước kia lúc tôi điều tra nàng, cũng bí mật đến đây, chưa từng quang minh chính đại, đây là lần đầu tiên tôi “bắt gian” trắng trợn như vậy, hơn nữa còn “bắt gian” hụt.
“Chẳng lẽ không phải sao? Tôi nghe cô nói chuyện với ai đó ở cửa văn phòng và cô đang cởi đồ của mình…” Lúc này, tôi cũng đang tự hỏi liệu mình có gây ra sự cố ô long nào không, chỉ là hiện tại tôi đã biến thành bộ dáng như bây giờ, tôi chỉ có thể kiên trì, dù sao tôi cũng có những hoài nghi này.
“Nói chuyện với người khác? Hehe, tôi đang gọi cho mẹ tôi, nào, hãy đến nhìn vào nhật ký cuộc gọi…” Khả Hân cười, nụ cười lại chứa đầy cay đắng, nước mắt dường như muốn rơi bất cứ lúc nào. Nàng vừa nói, vừa lấy điện thoại di động ra, lật nhật ký cuộc gọi, hơn nữa còn đặt điện thoại trước mặt tôi, tôi nhìn rõ ràng nhật ký cuộc gọi với mẹ vợ, thời gian vừa vặn là 5 phút trước. Xem nhật ký cuộc gọi này, tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
“Vậy cô cởi đồ để làm gì?”
“Cởi đồ? Sau giờ làm việc, trong văn phòng chỉ có một mình tôi. Nó đi tắm, tôi một mình khóa cửa, thay đồ trong văn phòng. Chỉ có vậy thôi, còn cái gì cần tôi giải thích không?” Khả Hân vừa cười vừa giải thích, chỉ là trong nụ cười lộ ra một tia lạnh lùng và thất vọng.
Sau khi nghe Khả Hân giải thích, cuối cùng tôi nhận ra mình đã hiểu lầm nàng và gây ra sự cố ô long, tôi cũng tự trách mình đã quá bốc đồng, lao vào mà không biết rõ ràng, lần này cưỡi hổ khó hạ. Tôi đứng tại chỗ hoàn toàn sững sờ, thứ Khả Hân vừa cởi ra là trang phục của thầy giáo, bây giờ đang mặc bộ đồ bình thường ở nhà, xem ra đúng là đang thay đồ. Hơn nữa, Tư Kiến đang ở bên ngoài và không có ai khác trong văn phòng, cũng là tôi tận mắt nhìn thấy. Phải làm gì bây giờ, tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh…
“Tôi giải thích xong rồi, có phải anh cũng nên giải thích một chút không? Sao anh lại về sớm? Tại sao anh không nói với tôi trước? Tại sao lại xuất hiện ở trường? Vì sao lại cho rằng tôi ngoại tình?” Khả Hân nhìn tôi với một nụ cười chế nhạo, và hỏi tôi một loạt câu hỏi. Tôi không khỏi quay đầu lại nhìn Tư Kiến ở cửa, phát hiện đứa nhỏ này không biết trốn ở nơi nào, cũng không có tới giúp giải quyết hòa giải, hay thuyết phục làm hòa.
“Anh chỉ… chỉ muốn tạo cho em một bất ngờ… và…” Lúc này, vì xấu hổ và hồi hộp, tôi nói năng không mạch lạc, lắp bắp, không biết phải làm sao cho trôi chảy.
“Thầy Trương, còn chưa về nhà sao?” Đúng lúc này, nhân viên tuần tra trong dãy lớp học đi tới cửa văn phòng, cười nói với Khả Hân. Anh ấy liếc nhìn chúng tôi, với ánh mắt kỳ lạ, có lẽ anh ấy cảm nhận được bầu không khí trong văn phòng có gì đó không ổn.
“Ừ, tôi sẽ về ngay… Xin lỗi…” Nhìn thấy người ngoài đến, nàng mỉm cười chào người canh gác, như không có chuyện gì xảy ra.
“Ồ… vừa rồi tôi đang tuần tra ở tầng một thì nghe có tiếng gõ cửa và tiếng ồn ào rất lớn, nên tôi lên xem, cô không sao chứ? Có cần tôi giúp không?” Anh ấy liếc nhìn tôi, vì khi tôi đến trường đón Khả Hân, tôi luôn đón nàng ở cổng trường và rất ít khi vào nên bảo vệ của trường không biết tôi là chồng của nàng, còn tưởng rằng tôi là người theo đuổi nàng, có lẽ anh ta nghĩ tôi là một côn đồ? Người canh gác thấy tôi tỏ vẻ thù địch nên không kìm được, nàng nổi tiếng quá tốt ở trường. Nếu một ngày nào đó chúng tôi cãi nhau, đồng nghiệp và bạn bè của nàng biết sẽ mắng tôi thay vì đổ lỗi cho nàng.
“Không có gì, xin lỗi đã quấy rầy, tôi đi bây giờ…” Khả Hân liếc tôi, mỉm cười chào người canh gác, sau đó quay người, nhặt cái túi trên bàn làm việc và rời xa tôi, không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái, bước ra khỏi cửa. Lúc này cậu bé Tư Kiến từ bên cạnh cửa văn phòng ló đầu ra, nàng trực tiếp nắm tay nó đi về phía của hành lang đi xa xa, hai người thủy chung không có quay đầu lại nhìn tôi một cái.
“Thưa ông? Ông có chuyện gì vậy? Nếu ông không có việc gì thì xin rời đi, chúng tôi phải dọn dẹp và khóa cửa…” Đang lúc tôi đứng tại chỗ thương tâm khổ sở, giọng nói của người bảo vệ cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, dùng ngôn ngữ khách sáo “hạ lệnh trục khách”. Tôi nhìn thoáng qua người canh gác đầy địch ý và khinh thường tôi, rồi từ từ bước ra khỏi văn phòng, lúc này hai người đã không còn ở đó.
Tôi lê xác bước ra ngoài, lòng đầy chua xót và tủi hổ, trộm gà không thành phải mất nắm gạo. Tựa hồ như Khả Hân đã thật sự tức giận, vừa rồi thậm chí còn không giải thích với người canh gác tôi là chồng của nàng, có lẽ nàng không muốn người canh gác biết thân phận của tôi, nàng sợ mang tai tiếng. Thảm rồi, kể từ khi chúng tôi kết hôn, đây là lần đầu tiên chúng tôi căng thẳng như vậy và tôi không biết làm thế nào để giải quyết ổn thỏa.
Bất quá cũng may, nàng chỉ cho rằng tôi nghĩ nàng ngoại tình với người đàn ông khác, nếu nàng biết tôi nghĩ nàng ngoại tình với Tư Kiến, có khi nàng còn tức giận đến mức lao vào tát tôi. Nàng sẽ không bao giờ biết trong lòng tôi nghĩ gì: Nàng quan hệ tình dục với Tư Kiến! Lúc này có thể nàng chưa nghĩ đến điều đó, trong lòng nàng nó chỉ là con trai của nàng.
Sau khi tôi bước ra khỏi văn phòng, nhìn phía trước vẫn không có bóng dáng của nó và Khả Hân, vừa rồi tôi rất phiền muộn, đi rất chậm, mà hai người đi rất nhanh, lúc này họ đã chờ sẵn bên cạnh xe rồi hay không? Chìa khóa xe đang ở trên người tôi, hai người không thể mở cửa xe. Tôi không khỏi chạy nhanh về phía xe của mình, khi tôi đến bên xe, tôi thấy hai người không có đợi bên cạnh xe, nàng không thể không nhìn thấy xe của tôi, bởi vì chiếc xe dừng lại ở ngay cổng trường, chắc chắn nàng nhìn thấy nó ngay khi rời khỏi cổng trường. Lúc này, tôi không nhịn được quay đầu nhìn về phía trạm xe buýt cách đó không xa, thấy nàng đang dẫn Tư Kiến lên xe, chỉ còn lại hai bóng lưng.
Xe buýt chạy đi, tôi nổ máy xe, chỉ là tôi không khởi động xe, tôi sợ về nhà vào lúc này. Vừa rồi ở trường học, bởi vì bảo vệ đột nhiên đến, nàng không có bức cung tôi, nếu như về đến nhà thì sao? Tôi phải giải thích như thế nào đây? Quên đi, binh tới tướng ngăn.
Tôi khởi động xe và chạy về nhà, bởi vì trước khi tôi bắt đầu, xe buýt đã chạy được 5, 6 phút, mà trường học cũng không xa lắm, khi tôi về đến nhà, đèn trong nhà đã thắp sáng, hai người đã về đến nhà rồi. Tôi đứng dưới lầu chần chừ do dự, lúc này mới nghĩ đến thành quả lao động buổi trưa của mình: Một bàn lớn các món ăn ngon. Hy vọng sau khi nàng trở về nhà, nhìn thấy những nỗ lực vất vả của tôi, tức giận trong lòng hẳn là tiêu tan hơn phân nửa đi.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi khích lệ, bắt đầu leo cầu thang lên nhà. Khi tôi đi đến cửa nhà, tôi áp tai vào cửa để nghe xem bên trong có tiếng bát đĩa không, nghe hồi lâu cũng không có tiếng động gì, tôi kiên trì mở cửa. Chỉ là cảnh tượng trước mắt khiến cho tôi có chút thất vọng, nhìn thấy đồ ăn vẫn còn nguyên vẹn trên bàn, bát đũa căn bản không có động qua.
Chẳng lẽ Khả Hân chưa có về? Tôi thấy đôi giày và đồ mà hai người đã thay, tôi chắc chắn rằng họ đã về. Tôi thay giày, phòng khách trống không, tôi không thấy hai người, tôi đi vào phòng ngủ của chúng tôi, cũng không thấy ai cả. Tôi đến phòng khách và thấy đèn phòng ngủ của nó đang sáng, lúc này hai người đang ở trong phòng ngủ đó. Có thể lúc này Khả Hân đang hờn dỗi và không muốn nhìn thấy tôi.
Đúng vậy, tuy rằng tôi chỉ nhìn thấy một phần ba không gian vị trí của văn phòng, nhưng người bên trong là Khả Hân không thể nghi ngờ, lúc này nàng đang cởi đồ khoe dáng đẹp của mình. Tôi phải làm gì đây? Bây giờ tôi xông vào à? Làm gián đoạn cuộc giao cấu giữa hai người? Hay đợi lúc nó đang cắm vào, xuất tinh thì xông vào và bắt quả tang có chứng cứ trong tay? Tại thời điểm này, có lẽ tôi phải đối mặt với một sự lựa chọn. Lúc này tôi mới rời mắt khỏi tấm kính, vừa rồi vẫn rón rén rướn cổ lên nhìn vào trong, lúc này chân và cổ đã hơi nhức nhưng tôi lại không quan tâm. Tôi cúi đầu, như thể tôi không muốn nhìn thấy thứ mà tôi không muốn thấy.
“Á… Ối…” Đang lúc tôi tự hỏi, từ bên trong truyền đến một tiếng thét của Khả Hân, vừa rồi tôi không nghe được thanh âm gì, là bởi vì thanh âm người bên trong quá nhỏ, mà thanh âm này tôi lại nghe được tương đối rõ ràng hơn. Thanh âm này không cần đoán, có lẽ lúc này nàng đã bị chèn vào rồi, Tư Kiến có huyết thống Châu Phi, kích thước dương vật của người Châu Phi như thế nào, trước kia tôi đã từng thấy qua trong AV, hơn nữa nó đã ngấm ngầm báng bổ Khả Hân đêm đó, mặc dù tôi không có nhìn rõ nhưng tôi có thể thấy đường nét dương vật của nó, tuy rằng mới 14 tuổi, nhưng nó thật sự rất lớn. Khả Hân mà bị dương vật lớn cỡ này thâm nhập, phát ra một tiếng hét sợ hãi như vậy tuyệt đối không có gì kỳ quái.
Lúc này không cho phép tôi suy nghĩ nhiều, đã thâm nhập rồi, tôi còn muốn Khả Hân bị Tư Kiến xuất tinh sao? Tôi vội nhảy khỏi bàn, ném cái bàn sang một bên, nắm lấy tay nắm cửa ấn mạnh, quả nhiên lúc này cửa đã bị khóa từ bên trong, nếu không có làm việc gì cẩu thả, đường đường là văn phòng thầy giáo còn cần phải khóa trái sao? “Bùng Bùng Bùng…” Tôi bắt đầu đập cửa văn phòng Khả Hân như một thằng điên. May mắn thay, cửa văn phòng của nàng được làm bằng sắt, nếu làm bằng gỗ, tôi tin rằng một cước lăng không trong trạng thái cuồng bạo của mình đủ để đá nát nó.
Khi tiếng gõ cửa của tôi vang lên, giữa khoảng trống gõ cửa, tôi nghe âm thanh hoảng loạn bên trong, dường như có tiếng bàn ghế bị xô ngã. “Quét dọn chiến trường?”… “Xóa bỏ dấu vết?” Còn kịp không? Lúc này đã bị tôi bắt gian ở trên giường, lúc này tôi hoàn toàn không có suy nghĩ một lát sau khi đối mặt sẽ dùng thái độ và hậu quả gì. Gõ cửa một hồi vẫn không mở, tôi không khỏi gõ càng lớn hơn, lúc đó nắm tay của tôi đã tê dại, tôi không cảm thấy đau, đau ở tay không đau bằng tim.
Khi tôi chuẩn bị lấy chân đạp, thì cánh cửa văn phòng của nàng cuối cùng cũng mở ra…
Sau khi cánh cửa mở ra, nàng đang đứng ở cửa trong trang phục bình thường, với vẻ mặt kinh hoảng và nghi hoặc, khi nàng nhìn thấy là tôi, trên mặt rõ ràng nhẹ nhõm và có chút khó chịu. Nhưng lúc này tôi đã mất đi lý trí, không còn khả năng suy nghĩ nữa, tôi xông lên, đẩy Khả Hân ra rồi lao vào văn phòng, chỉ thấy văn phòng trống rỗng, chỉ có bàn làm việc, ghế văn phòng và máy tính… Tôi chạy đến những cái bàn đó và tìm kiếm như một kẻ điên.
“Chồng à, anh về lúc nào vậy? Anh đang làm gì vậy?” Khả Hân rất khó hiểu nhìn tôi, sự xuất hiện đột ngột của tôi khiến cho nàng vô cùng ngạc nhiên và khó hiểu…
“Người ở đâu? Nó giấu ở đâu?” Tôi tìm kiếm khắp nơi, không thấy bóng dáng của người khác. Tôi kiếm dưới bàn và trong tủ, cũng không thấy bóng dáng của Tư Kiến hay ai khác. Tôi không khỏi hướng Khả Hân lớn tiếng hét lên.
“Anh đang nói cái gì vậy? Ai? Anh đang nói ai?” Khả Hân rất khó hiểu, và bị tiếng hét của tôi làm cho sửng sốt.
“Thầy, các người đang làm gì vậy?” Đang lúc tôi định nói: “Cô đang giả vờ làm gì?” Thì giọng nói của Tư Kiến từ bên ngoài văn phòng truyền đến. Lúc này tôi thấy nó từ hành lang cách đó không xa đi tới, phía bên kia hành lang là nhà tắm.
“Oanh…” Lúc này đầu óc đột nhiên đoản mạch, chuyện gì vậy? Sao Tư Kiến lại từ bên ngoài văn phòng đi tới, chẳng lẽ có mật đạo? Tại thời điểm này, tôi bối rối trước tình huống này, chuyện gì đã xảy ra? Tại sao tình hình lại khác với những gì tôi nghỉ?
“Ồ… anh đang nghi ngờ tôi ngoại tình với một người đàn ông khác trong văn phòng?” Lúc này, rốt cục nàng phản ứng lại, có lẽ nàng đã sớm nghĩ đến, chỉ là không thể tin được chồng mình lại hoài nghi mình như vậy. Dù sao trước kia lúc tôi điều tra nàng, cũng bí mật đến đây, chưa từng quang minh chính đại, đây là lần đầu tiên tôi “bắt gian” trắng trợn như vậy, hơn nữa còn “bắt gian” hụt.
“Chẳng lẽ không phải sao? Tôi nghe cô nói chuyện với ai đó ở cửa văn phòng và cô đang cởi đồ của mình…” Lúc này, tôi cũng đang tự hỏi liệu mình có gây ra sự cố ô long nào không, chỉ là hiện tại tôi đã biến thành bộ dáng như bây giờ, tôi chỉ có thể kiên trì, dù sao tôi cũng có những hoài nghi này.
“Nói chuyện với người khác? Hehe, tôi đang gọi cho mẹ tôi, nào, hãy đến nhìn vào nhật ký cuộc gọi…” Khả Hân cười, nụ cười lại chứa đầy cay đắng, nước mắt dường như muốn rơi bất cứ lúc nào. Nàng vừa nói, vừa lấy điện thoại di động ra, lật nhật ký cuộc gọi, hơn nữa còn đặt điện thoại trước mặt tôi, tôi nhìn rõ ràng nhật ký cuộc gọi với mẹ vợ, thời gian vừa vặn là 5 phút trước. Xem nhật ký cuộc gọi này, tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
“Vậy cô cởi đồ để làm gì?”
“Cởi đồ? Sau giờ làm việc, trong văn phòng chỉ có một mình tôi. Nó đi tắm, tôi một mình khóa cửa, thay đồ trong văn phòng. Chỉ có vậy thôi, còn cái gì cần tôi giải thích không?” Khả Hân vừa cười vừa giải thích, chỉ là trong nụ cười lộ ra một tia lạnh lùng và thất vọng.
Sau khi nghe Khả Hân giải thích, cuối cùng tôi nhận ra mình đã hiểu lầm nàng và gây ra sự cố ô long, tôi cũng tự trách mình đã quá bốc đồng, lao vào mà không biết rõ ràng, lần này cưỡi hổ khó hạ. Tôi đứng tại chỗ hoàn toàn sững sờ, thứ Khả Hân vừa cởi ra là trang phục của thầy giáo, bây giờ đang mặc bộ đồ bình thường ở nhà, xem ra đúng là đang thay đồ. Hơn nữa, Tư Kiến đang ở bên ngoài và không có ai khác trong văn phòng, cũng là tôi tận mắt nhìn thấy. Phải làm gì bây giờ, tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh…
“Tôi giải thích xong rồi, có phải anh cũng nên giải thích một chút không? Sao anh lại về sớm? Tại sao anh không nói với tôi trước? Tại sao lại xuất hiện ở trường? Vì sao lại cho rằng tôi ngoại tình?” Khả Hân nhìn tôi với một nụ cười chế nhạo, và hỏi tôi một loạt câu hỏi. Tôi không khỏi quay đầu lại nhìn Tư Kiến ở cửa, phát hiện đứa nhỏ này không biết trốn ở nơi nào, cũng không có tới giúp giải quyết hòa giải, hay thuyết phục làm hòa.
“Anh chỉ… chỉ muốn tạo cho em một bất ngờ… và…” Lúc này, vì xấu hổ và hồi hộp, tôi nói năng không mạch lạc, lắp bắp, không biết phải làm sao cho trôi chảy.
“Thầy Trương, còn chưa về nhà sao?” Đúng lúc này, nhân viên tuần tra trong dãy lớp học đi tới cửa văn phòng, cười nói với Khả Hân. Anh ấy liếc nhìn chúng tôi, với ánh mắt kỳ lạ, có lẽ anh ấy cảm nhận được bầu không khí trong văn phòng có gì đó không ổn.
“Ừ, tôi sẽ về ngay… Xin lỗi…” Nhìn thấy người ngoài đến, nàng mỉm cười chào người canh gác, như không có chuyện gì xảy ra.
“Ồ… vừa rồi tôi đang tuần tra ở tầng một thì nghe có tiếng gõ cửa và tiếng ồn ào rất lớn, nên tôi lên xem, cô không sao chứ? Có cần tôi giúp không?” Anh ấy liếc nhìn tôi, vì khi tôi đến trường đón Khả Hân, tôi luôn đón nàng ở cổng trường và rất ít khi vào nên bảo vệ của trường không biết tôi là chồng của nàng, còn tưởng rằng tôi là người theo đuổi nàng, có lẽ anh ta nghĩ tôi là một côn đồ? Người canh gác thấy tôi tỏ vẻ thù địch nên không kìm được, nàng nổi tiếng quá tốt ở trường. Nếu một ngày nào đó chúng tôi cãi nhau, đồng nghiệp và bạn bè của nàng biết sẽ mắng tôi thay vì đổ lỗi cho nàng.
“Không có gì, xin lỗi đã quấy rầy, tôi đi bây giờ…” Khả Hân liếc tôi, mỉm cười chào người canh gác, sau đó quay người, nhặt cái túi trên bàn làm việc và rời xa tôi, không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái, bước ra khỏi cửa. Lúc này cậu bé Tư Kiến từ bên cạnh cửa văn phòng ló đầu ra, nàng trực tiếp nắm tay nó đi về phía của hành lang đi xa xa, hai người thủy chung không có quay đầu lại nhìn tôi một cái.
“Thưa ông? Ông có chuyện gì vậy? Nếu ông không có việc gì thì xin rời đi, chúng tôi phải dọn dẹp và khóa cửa…” Đang lúc tôi đứng tại chỗ thương tâm khổ sở, giọng nói của người bảo vệ cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, dùng ngôn ngữ khách sáo “hạ lệnh trục khách”. Tôi nhìn thoáng qua người canh gác đầy địch ý và khinh thường tôi, rồi từ từ bước ra khỏi văn phòng, lúc này hai người đã không còn ở đó.
Tôi lê xác bước ra ngoài, lòng đầy chua xót và tủi hổ, trộm gà không thành phải mất nắm gạo. Tựa hồ như Khả Hân đã thật sự tức giận, vừa rồi thậm chí còn không giải thích với người canh gác tôi là chồng của nàng, có lẽ nàng không muốn người canh gác biết thân phận của tôi, nàng sợ mang tai tiếng. Thảm rồi, kể từ khi chúng tôi kết hôn, đây là lần đầu tiên chúng tôi căng thẳng như vậy và tôi không biết làm thế nào để giải quyết ổn thỏa.
Bất quá cũng may, nàng chỉ cho rằng tôi nghĩ nàng ngoại tình với người đàn ông khác, nếu nàng biết tôi nghĩ nàng ngoại tình với Tư Kiến, có khi nàng còn tức giận đến mức lao vào tát tôi. Nàng sẽ không bao giờ biết trong lòng tôi nghĩ gì: Nàng quan hệ tình dục với Tư Kiến! Lúc này có thể nàng chưa nghĩ đến điều đó, trong lòng nàng nó chỉ là con trai của nàng.
Sau khi tôi bước ra khỏi văn phòng, nhìn phía trước vẫn không có bóng dáng của nó và Khả Hân, vừa rồi tôi rất phiền muộn, đi rất chậm, mà hai người đi rất nhanh, lúc này họ đã chờ sẵn bên cạnh xe rồi hay không? Chìa khóa xe đang ở trên người tôi, hai người không thể mở cửa xe. Tôi không khỏi chạy nhanh về phía xe của mình, khi tôi đến bên xe, tôi thấy hai người không có đợi bên cạnh xe, nàng không thể không nhìn thấy xe của tôi, bởi vì chiếc xe dừng lại ở ngay cổng trường, chắc chắn nàng nhìn thấy nó ngay khi rời khỏi cổng trường. Lúc này, tôi không nhịn được quay đầu nhìn về phía trạm xe buýt cách đó không xa, thấy nàng đang dẫn Tư Kiến lên xe, chỉ còn lại hai bóng lưng.
Xe buýt chạy đi, tôi nổ máy xe, chỉ là tôi không khởi động xe, tôi sợ về nhà vào lúc này. Vừa rồi ở trường học, bởi vì bảo vệ đột nhiên đến, nàng không có bức cung tôi, nếu như về đến nhà thì sao? Tôi phải giải thích như thế nào đây? Quên đi, binh tới tướng ngăn.
Tôi khởi động xe và chạy về nhà, bởi vì trước khi tôi bắt đầu, xe buýt đã chạy được 5, 6 phút, mà trường học cũng không xa lắm, khi tôi về đến nhà, đèn trong nhà đã thắp sáng, hai người đã về đến nhà rồi. Tôi đứng dưới lầu chần chừ do dự, lúc này mới nghĩ đến thành quả lao động buổi trưa của mình: Một bàn lớn các món ăn ngon. Hy vọng sau khi nàng trở về nhà, nhìn thấy những nỗ lực vất vả của tôi, tức giận trong lòng hẳn là tiêu tan hơn phân nửa đi.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi khích lệ, bắt đầu leo cầu thang lên nhà. Khi tôi đi đến cửa nhà, tôi áp tai vào cửa để nghe xem bên trong có tiếng bát đĩa không, nghe hồi lâu cũng không có tiếng động gì, tôi kiên trì mở cửa. Chỉ là cảnh tượng trước mắt khiến cho tôi có chút thất vọng, nhìn thấy đồ ăn vẫn còn nguyên vẹn trên bàn, bát đũa căn bản không có động qua.
Chẳng lẽ Khả Hân chưa có về? Tôi thấy đôi giày và đồ mà hai người đã thay, tôi chắc chắn rằng họ đã về. Tôi thay giày, phòng khách trống không, tôi không thấy hai người, tôi đi vào phòng ngủ của chúng tôi, cũng không thấy ai cả. Tôi đến phòng khách và thấy đèn phòng ngủ của nó đang sáng, lúc này hai người đang ở trong phòng ngủ đó. Có thể lúc này Khả Hân đang hờn dỗi và không muốn nhìn thấy tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.