Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Chương 87: Bắc Vực không nể nang ai rồi
Ss Tần
01/02/2024
Cốc Phong Linh được đặt tên theo hình dạng như chiếc chuông gió.
Điểm thần kỳ của cốc Phong Linh ấy chính là ở trong cốc Phong Linh, chỉ cần có gió thổi thì đều có thể nghe được tiếng chuông gió trong trẻo.
Nhưng chỉ cần rời khỏi cốc Phong Linh, cho dù chỉ bước ra ngoài có một bước, dẫu xung quanh nhiều gió cỡ nào thì cũng không nghe được tiếng chuông gió nào hết.
Cốc Phong Linh ở Bắc Vực được coi là một nơi khá nguy hiểm.
Cốc Phong Linh không lớn nhưng lại không hề thiếu vắng yêu thú.
Mặc dù thực lực của yêu thú trong Bắc Vực cũng không tính mạnh là bao nhưng cường giả của Bắc Vực là có hạn, một con yêu thú cấp năm đã có thể hoành hành ngang ngược ở
Bắc Vực không nể nang ai rồi.
Vậy nên, khi ban tổ chức lựa chọn cốc Phong Linh đã khiến cho kha khá người khó hiểu.
Đệ tử thiên tài của các đại gia tộc và các thế lực lớn còn có cường giả hộ tống, nhưng những người khác thì sao?
Bắc Vực tranh tài nói rằng bất kỳ ai cũng đều có thể tham dự, nhưng địa điểm tổ chức lại chẳng khác nào một cửa ải thử thách ư?
Địa điểm tổ chức đã đủ đào thải một số lượng lớn người tham gia.
“Trần huynh à, ngươi cũng muốn tham gia Bắc Vực tranh tài, chỉ bằng hai ta đồng hành với nhau thì sao?”
“Chuyến hành trình này coi như cũng có bạn đồng hành”, Vạn Sự Thông cười cười đề xuất.
Đồng hành ư? Trần Vân Hiên liếc nhìn Vạn Sự Thông rồi gật đầu.
“Đồng hành cũng được”.
“Ngươi tên là Vạn Sự Thông chắc là biết kha khá thông tin nhỉ".
“Ở Bắc Vực tranh tài lần này có cao thủ nào không?”, Trần Vân Hiên hỏi.
Quán quân của Bắc Vực tranh tài sẽ là ai, liệu có tham gia Hội võ Tứ Vực hay không, Trần Vân Hiên không hề để ý.
Hắn ta lại càng không cần tài nguyên bồi dưỡng của Tứ Vực, dù sao trước kia Trần Trường An đã để lại cho hắn không ít tài nguyên chỉ để trợ giúp hắn ta tu luyện.
Việc hắn ta phải làm chỉ có một, đó là chiến đấu và chiến đấu không ngừng nghỉ.
Chỉ có chiến đấu mới giúp thực lực của hắn ta thăng tiến thần tốc.
“Trần huynh nói đùa gì thế, ngay cả Ô Thông Thiên cũng không phải là đối thủ của ngươi, sợ rằng ngay cả thí sinh Bắc Vực tranh tài cũng chẳng thể nào địch lại ngươi”.
“Cái danh người thiếu niên số một Bắc Vực e rằng sẽ thuộc về ngươi đấy”, Vạn Sự Thông cười nói.
Người thiếu niên số một ư?
Nghe vậy, Trần Vân Hiên lắc đầu, đây không phải là mục tiêu của hắn ta, muốn tranh giành vị trí trên Nhân Bảng trước hết phải trở thành người mạnh nhất Bắc Vực mới được.
“Ta không nói thiếu niên”.
“Mà là những cường giả Thần Thông Cảnh ở thế hệ trước sẽ có bao nhiêu người? Có thực lực ra làm sao?”, Trân Vân Hiên hỏi.
Câu hỏi ấy khiến Vạn Sự Thông sửng sốt, sau đó kịp thời phản ứng lại.
Vạn Sự Thông lắc đầu cười gượng gạo, sao mình không nghĩ đến điều đó chứ, một người giết cả Ô Thông Thiên thì hẳn phải khiêu chiến với những nhân tài thực lực còn mạnh hơn chứ.
“Lần tổ chức này à, dựa vào thông tin của ta, tứ đại gia tộc và ngũ đại tông môn đều sẽ tham gia”.
“Nhưng mà, chắc đều là một vài trưởng lão dẫn đầu đội hình, thực lực thì ta không rõ lắm nhưng cũng có thể đoán ra phần nào”.
“Đại khái đều sẽ ở Thần Thông Cảnh tầng thứ năm gì đó, không vượt quá Thần Thông Cảnh tầng thứ bảy đâu”.
Từ Thần Thông Cảnh tầng thứ năm đến tầng thứ bảy sao? Chắc sẽ đủ phát huy tác dụng tu luyện.
“Cốc Phong Linh ở hướng nào?” “Đi, ta dẫn đường cho”.
“Được, cảm ơn!”
Cốc Phong Linh.
Nơi đây vốn là một nơi khiến nhiều người chùn bước nhưng giờ bên ngoài cốc Phong Linh lại tụ tập không ít người.
“Ca, bây giờ phải làm sao? Chúng ta buộc phải đi vào đó ư?”
Bên ngoài cốc Phong Linh, một cô gái do dự nhìn cốc Phong Linh phía trước, có vẻ khá lo lắng.
“Bắc Vực tranh tài được tổ chức trong đó, nếu đã tới rồi thì sao có thể rút lui chứ”.
“Tiếc rằng chúng ta có xuất thân tầm thường, không cường giả nào hộ tống”.
Điểm thần kỳ của cốc Phong Linh ấy chính là ở trong cốc Phong Linh, chỉ cần có gió thổi thì đều có thể nghe được tiếng chuông gió trong trẻo.
Nhưng chỉ cần rời khỏi cốc Phong Linh, cho dù chỉ bước ra ngoài có một bước, dẫu xung quanh nhiều gió cỡ nào thì cũng không nghe được tiếng chuông gió nào hết.
Cốc Phong Linh ở Bắc Vực được coi là một nơi khá nguy hiểm.
Cốc Phong Linh không lớn nhưng lại không hề thiếu vắng yêu thú.
Mặc dù thực lực của yêu thú trong Bắc Vực cũng không tính mạnh là bao nhưng cường giả của Bắc Vực là có hạn, một con yêu thú cấp năm đã có thể hoành hành ngang ngược ở
Bắc Vực không nể nang ai rồi.
Vậy nên, khi ban tổ chức lựa chọn cốc Phong Linh đã khiến cho kha khá người khó hiểu.
Đệ tử thiên tài của các đại gia tộc và các thế lực lớn còn có cường giả hộ tống, nhưng những người khác thì sao?
Bắc Vực tranh tài nói rằng bất kỳ ai cũng đều có thể tham dự, nhưng địa điểm tổ chức lại chẳng khác nào một cửa ải thử thách ư?
Địa điểm tổ chức đã đủ đào thải một số lượng lớn người tham gia.
“Trần huynh à, ngươi cũng muốn tham gia Bắc Vực tranh tài, chỉ bằng hai ta đồng hành với nhau thì sao?”
“Chuyến hành trình này coi như cũng có bạn đồng hành”, Vạn Sự Thông cười cười đề xuất.
Đồng hành ư? Trần Vân Hiên liếc nhìn Vạn Sự Thông rồi gật đầu.
“Đồng hành cũng được”.
“Ngươi tên là Vạn Sự Thông chắc là biết kha khá thông tin nhỉ".
“Ở Bắc Vực tranh tài lần này có cao thủ nào không?”, Trần Vân Hiên hỏi.
Quán quân của Bắc Vực tranh tài sẽ là ai, liệu có tham gia Hội võ Tứ Vực hay không, Trần Vân Hiên không hề để ý.
Hắn ta lại càng không cần tài nguyên bồi dưỡng của Tứ Vực, dù sao trước kia Trần Trường An đã để lại cho hắn không ít tài nguyên chỉ để trợ giúp hắn ta tu luyện.
Việc hắn ta phải làm chỉ có một, đó là chiến đấu và chiến đấu không ngừng nghỉ.
Chỉ có chiến đấu mới giúp thực lực của hắn ta thăng tiến thần tốc.
“Trần huynh nói đùa gì thế, ngay cả Ô Thông Thiên cũng không phải là đối thủ của ngươi, sợ rằng ngay cả thí sinh Bắc Vực tranh tài cũng chẳng thể nào địch lại ngươi”.
“Cái danh người thiếu niên số một Bắc Vực e rằng sẽ thuộc về ngươi đấy”, Vạn Sự Thông cười nói.
Người thiếu niên số một ư?
Nghe vậy, Trần Vân Hiên lắc đầu, đây không phải là mục tiêu của hắn ta, muốn tranh giành vị trí trên Nhân Bảng trước hết phải trở thành người mạnh nhất Bắc Vực mới được.
“Ta không nói thiếu niên”.
“Mà là những cường giả Thần Thông Cảnh ở thế hệ trước sẽ có bao nhiêu người? Có thực lực ra làm sao?”, Trân Vân Hiên hỏi.
Câu hỏi ấy khiến Vạn Sự Thông sửng sốt, sau đó kịp thời phản ứng lại.
Vạn Sự Thông lắc đầu cười gượng gạo, sao mình không nghĩ đến điều đó chứ, một người giết cả Ô Thông Thiên thì hẳn phải khiêu chiến với những nhân tài thực lực còn mạnh hơn chứ.
“Lần tổ chức này à, dựa vào thông tin của ta, tứ đại gia tộc và ngũ đại tông môn đều sẽ tham gia”.
“Nhưng mà, chắc đều là một vài trưởng lão dẫn đầu đội hình, thực lực thì ta không rõ lắm nhưng cũng có thể đoán ra phần nào”.
“Đại khái đều sẽ ở Thần Thông Cảnh tầng thứ năm gì đó, không vượt quá Thần Thông Cảnh tầng thứ bảy đâu”.
Từ Thần Thông Cảnh tầng thứ năm đến tầng thứ bảy sao? Chắc sẽ đủ phát huy tác dụng tu luyện.
“Cốc Phong Linh ở hướng nào?” “Đi, ta dẫn đường cho”.
“Được, cảm ơn!”
Cốc Phong Linh.
Nơi đây vốn là một nơi khiến nhiều người chùn bước nhưng giờ bên ngoài cốc Phong Linh lại tụ tập không ít người.
“Ca, bây giờ phải làm sao? Chúng ta buộc phải đi vào đó ư?”
Bên ngoài cốc Phong Linh, một cô gái do dự nhìn cốc Phong Linh phía trước, có vẻ khá lo lắng.
“Bắc Vực tranh tài được tổ chức trong đó, nếu đã tới rồi thì sao có thể rút lui chứ”.
“Tiếc rằng chúng ta có xuất thân tầm thường, không cường giả nào hộ tống”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.