Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Chương 82: Các hạ đến Huyết Ảnh Môn muốn làm gì?
Ss Tần
01/02/2024
Càng nói càng thái quá!
“Trân Trường An, ngươi thật sự coi ta là kẻ ngốc đấy à?”
“Ngươi sống mươi nghìn năm, năm nghìn năm trước không có tu vi thì ngươi làm sao sống được? Lẽ nào ngươi trời sinh không già không chết à?”
Nghe thấy vậy, Trần Trường An gật đầu liên tục, ta thừa nhận, ta thừa nhận đấy, đừng làm bẩn thanh danh của ta.
Thấy Trần Trường An gật đầu, Huyền Vô Đạo khinh thường nói: “Tin ngươi thì ta sẽ là tên ngốc nhất trên đời này.”
“Làm gì có người nào không già không chết chứ?”
“Chắc chắn là ngươi có ý đồ xấu, thấy Trường Tôn Tích Tuyết có nhan sắc xinh đẹp, là ngươi cố ý.”
Trần Trường An cũng không ngờ được bản thân mình đã nói thật mà tên Huyền Vô Đạo này sao lại không chịu tin chứ?
“Đại Hoàng, mẹ nó, ngươi đừng có đứng một bên cười ngây ngô nữa, ngươi hãy giải thích đỉ.”
Đại Hoàng thật sự cười rất vui vẻ, nó rất thích xem tình huống vui vẻ như thế này, giải thích ư? Có bệnh mới đi giải thích, dù sao cũng là chuyện không liên quan đến mình.
“Giải thích chuyện này ư, ngươi vẫn nên đợi đến lúc gặp Trường Tôn Tích Tuyết rồi từ từ mà giải thích.”
“Ta đi trước, ngươi yên tâm, là bạn bè nên ta sẽ không để người ta báo tin cho Trường Tôn Tích Tuyết biết ngươi đang ở Lang Gia đâu.”
“Yên tâm, tuyệt đối sẽ không.”
Sau khi Huyền Vô Đạo rời đi, Trần Trường An bất đắc dĩ thở dài một hơi. Xem ra, chuyện ở Lang Gia phải nhanh chóng kết thúc mới được.
Dựa theo tính cách của tên Huyền Vô Đạo này thì chắc chắn sẽ báo tin cho Trường Tôn Tích Tuyết. Dù sao, mối thù ba nghìn năm ăn mày này, hắn ta cũng sẽ không quên nhanh như vậy đâu.
“Chúng ta cũng đi thôi.”. Truyện Hệ Thống
“Vâng thưa công tử.”
Trần Trường An dẫn theo Cố Tiên Nhi và Đại Hoàng dự định trước tiên sẽ tìm kiếm ở Vân Xuyên này, mấy gia tộc hoặc tông môn đã tồn tại hơn năm trăm năm.
Cùng lúc đó, Trần Vân Hiên lẻ loi một mình cũng đã bắt đầu tự mình đi đến Bắc Vực.
Bắc Vực, Huyết Ảnh Môn.
“Người đến hãy dừng bước!”
“Các hạ đến Huyết Ảnh Môn muốn làm gì?”
Trân Vân Hiên nhìn thoáng qua đệ tử canh cửa, thản nhiên nói: “Nghe nói tu vi của môn chủ Huyết Ảnh đã đạt đến Thần Thông Cảnh tầng một đỉnh phong.”
“Ta đến để thỉnh giáo.”
Lời này vừa nói ra, đệ tử Huyết Ảnh Môn đã biến sắc ngay lập tức.
Trần Vân Hiên trông cũng chỉ mới mười sáu tuổi, thế mà lại muốn đến khiêu chiến môn chủ của bọn họ ư?
“Mạnh miệng lắm, ngươi coi chỗ này là chỗ nào chứ?”
“Nếu đã biết môn chủ của bọn ta là cường giả Thần Thông Cảnh rồi mà lại dám đến đây chịu chết à?”
“Nhóc con miệng còn hôi sữa, ta thấy ngươi không muốn sống nữa rồi!"
Thấy những người này muốn ra tay, Trần Vân Hiên lắc đầu nói: “Mấy người không phải đối thủ của ta, đừng uổng phí sức lực.
Không phải đối thủ của ngươi?
Thật là buồn cười!
“Ngược lại ta muốn xem xem, thăng nhóc nhà ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì.”
Một tên trong đám đệ tử Huyết Ảnh Môn đã lao thẳng về phía Trần Vân Hiên.
Đối diện với sự tấn công của đối phương, Trần Vân Hiên chỉ vung tay lên đã đánh lùi đối phương.
“Mạnh quá!”
“Chuyện này... Hắn trông cũng chỉ tâm mười sáu mười bảy tuổi, sao lại mạnh như vậy chứ?”
“Cho dù hắn có mạnh hơn nữa thì cũng không thể nào là đối thủ của môn chủ của chúng ta được.”
“Đúng vậy, không cần bị hắn ta doạ sợ”
“Mọi người cùng nhau xông lên, ta không tin là không bắt nổi một tên nhóc thối như thế.”
“LênỊ”
Mọi người cùng nhau tiến lên, Trần Vân Hiên bất đắc dĩ thở dài một hơi, dốc hết sức ra tay, chỉ là vừa đối mặt thì mười mấy đệ tử của Huyết Ảnh Môn đã ngã hết xuống đất không dậy nổi.
“Thật to gan, rốt cuộc là ai mà dám đến Huyết Ảnh Môn của ta làm loạn vậy?”
Tiếng gầm giận dữ vang lên, một bóng người màu đỏ bay từ đằng xa đến.
Người đến chính là môn chủ của Huyết Ảnh Môn.
Môn chủ của Huyết Ảnh Môn vừa nhìn thấy Trần Vân Hiên thì không khỏi kinh ngạc, hậu bối rất trẻ tuổi, gương mặt còn rất đẹp.
“Ngươi là ai?” Môn chủ Huyết Ảnh Môn cau mày hỏi.
“Trần Vân Hiên của nhà họ Trần, đặc biệt đến xin chỉ giáo!”
“Trân Trường An, ngươi thật sự coi ta là kẻ ngốc đấy à?”
“Ngươi sống mươi nghìn năm, năm nghìn năm trước không có tu vi thì ngươi làm sao sống được? Lẽ nào ngươi trời sinh không già không chết à?”
Nghe thấy vậy, Trần Trường An gật đầu liên tục, ta thừa nhận, ta thừa nhận đấy, đừng làm bẩn thanh danh của ta.
Thấy Trần Trường An gật đầu, Huyền Vô Đạo khinh thường nói: “Tin ngươi thì ta sẽ là tên ngốc nhất trên đời này.”
“Làm gì có người nào không già không chết chứ?”
“Chắc chắn là ngươi có ý đồ xấu, thấy Trường Tôn Tích Tuyết có nhan sắc xinh đẹp, là ngươi cố ý.”
Trần Trường An cũng không ngờ được bản thân mình đã nói thật mà tên Huyền Vô Đạo này sao lại không chịu tin chứ?
“Đại Hoàng, mẹ nó, ngươi đừng có đứng một bên cười ngây ngô nữa, ngươi hãy giải thích đỉ.”
Đại Hoàng thật sự cười rất vui vẻ, nó rất thích xem tình huống vui vẻ như thế này, giải thích ư? Có bệnh mới đi giải thích, dù sao cũng là chuyện không liên quan đến mình.
“Giải thích chuyện này ư, ngươi vẫn nên đợi đến lúc gặp Trường Tôn Tích Tuyết rồi từ từ mà giải thích.”
“Ta đi trước, ngươi yên tâm, là bạn bè nên ta sẽ không để người ta báo tin cho Trường Tôn Tích Tuyết biết ngươi đang ở Lang Gia đâu.”
“Yên tâm, tuyệt đối sẽ không.”
Sau khi Huyền Vô Đạo rời đi, Trần Trường An bất đắc dĩ thở dài một hơi. Xem ra, chuyện ở Lang Gia phải nhanh chóng kết thúc mới được.
Dựa theo tính cách của tên Huyền Vô Đạo này thì chắc chắn sẽ báo tin cho Trường Tôn Tích Tuyết. Dù sao, mối thù ba nghìn năm ăn mày này, hắn ta cũng sẽ không quên nhanh như vậy đâu.
“Chúng ta cũng đi thôi.”. Truyện Hệ Thống
“Vâng thưa công tử.”
Trần Trường An dẫn theo Cố Tiên Nhi và Đại Hoàng dự định trước tiên sẽ tìm kiếm ở Vân Xuyên này, mấy gia tộc hoặc tông môn đã tồn tại hơn năm trăm năm.
Cùng lúc đó, Trần Vân Hiên lẻ loi một mình cũng đã bắt đầu tự mình đi đến Bắc Vực.
Bắc Vực, Huyết Ảnh Môn.
“Người đến hãy dừng bước!”
“Các hạ đến Huyết Ảnh Môn muốn làm gì?”
Trân Vân Hiên nhìn thoáng qua đệ tử canh cửa, thản nhiên nói: “Nghe nói tu vi của môn chủ Huyết Ảnh đã đạt đến Thần Thông Cảnh tầng một đỉnh phong.”
“Ta đến để thỉnh giáo.”
Lời này vừa nói ra, đệ tử Huyết Ảnh Môn đã biến sắc ngay lập tức.
Trần Vân Hiên trông cũng chỉ mới mười sáu tuổi, thế mà lại muốn đến khiêu chiến môn chủ của bọn họ ư?
“Mạnh miệng lắm, ngươi coi chỗ này là chỗ nào chứ?”
“Nếu đã biết môn chủ của bọn ta là cường giả Thần Thông Cảnh rồi mà lại dám đến đây chịu chết à?”
“Nhóc con miệng còn hôi sữa, ta thấy ngươi không muốn sống nữa rồi!"
Thấy những người này muốn ra tay, Trần Vân Hiên lắc đầu nói: “Mấy người không phải đối thủ của ta, đừng uổng phí sức lực.
Không phải đối thủ của ngươi?
Thật là buồn cười!
“Ngược lại ta muốn xem xem, thăng nhóc nhà ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì.”
Một tên trong đám đệ tử Huyết Ảnh Môn đã lao thẳng về phía Trần Vân Hiên.
Đối diện với sự tấn công của đối phương, Trần Vân Hiên chỉ vung tay lên đã đánh lùi đối phương.
“Mạnh quá!”
“Chuyện này... Hắn trông cũng chỉ tâm mười sáu mười bảy tuổi, sao lại mạnh như vậy chứ?”
“Cho dù hắn có mạnh hơn nữa thì cũng không thể nào là đối thủ của môn chủ của chúng ta được.”
“Đúng vậy, không cần bị hắn ta doạ sợ”
“Mọi người cùng nhau xông lên, ta không tin là không bắt nổi một tên nhóc thối như thế.”
“LênỊ”
Mọi người cùng nhau tiến lên, Trần Vân Hiên bất đắc dĩ thở dài một hơi, dốc hết sức ra tay, chỉ là vừa đối mặt thì mười mấy đệ tử của Huyết Ảnh Môn đã ngã hết xuống đất không dậy nổi.
“Thật to gan, rốt cuộc là ai mà dám đến Huyết Ảnh Môn của ta làm loạn vậy?”
Tiếng gầm giận dữ vang lên, một bóng người màu đỏ bay từ đằng xa đến.
Người đến chính là môn chủ của Huyết Ảnh Môn.
Môn chủ của Huyết Ảnh Môn vừa nhìn thấy Trần Vân Hiên thì không khỏi kinh ngạc, hậu bối rất trẻ tuổi, gương mặt còn rất đẹp.
“Ngươi là ai?” Môn chủ Huyết Ảnh Môn cau mày hỏi.
“Trần Vân Hiên của nhà họ Trần, đặc biệt đến xin chỉ giáo!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.