Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Chương 314: Chưa từng nghe nói?
Ss Tần
21/02/2024
Mặc dù hắn ta bắt đầu khá muộn nhưng vẫn lọt được vào top mười, dù chỉ là hạng mười mà thôi.
“Đi thôi”.
“Vâng, thưa công tử”.
Những người đi đường xung quanh có người đang mải bàn tán, có người lại nhìn lên Nhân Bảng trên bầu trời, chỉ có Trần Trường An và Cố Tiên Nhi là đi thẳng về phía trước, trông hoàn toàn khác biệt.
“Dừng lại!”
Hai người mới đi được một đoạn thì đột nhiên có tiếng quát to vang lên ở sau lưng.
Chẳng bao lâu sau, một thiếu niên dẫn theo một đám thuộc hạ chạy tới, bao vậy hai người bọn Trần Trường An.
Ồ? Có chuyện gì vậy?
Trần Trường An không biết đối phương làm vậy là có ý gì.
Chẳng lẽ hắn vừa đặt chân tới địa phận của hoàng triều Phụng Thiên đã có người nhận ra thân phận của hắn rồi à?
Khả năng này thật sự quá nhỏ. Nhưng rồi Trần Trường An nhanh chóng hiểu ra ý đồ của đối phương.
Người trẻ tuổi cầm đầu không hề che giấu ánh mắt tham lam của bản thân, ngắm nhìn cơ thể của Gố Tiên Nhi từ trên xuống dưới!
Khá lắm! Thật là có con mắt tỉnh tường. Trần Trường An đã từng thắc mắc tại sao Cố Tiên Nhi xinh đẹp như vậy nhưng trên đường đi không hề gặp phải một tên háo sắc nào.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Hiện tại cuối cùng cũng đã gặp rồi. Không thể không nói, người này quả là vừa có con mắt tinh tường lại vừa có can đảm.
Cố Tiên Nhi nhìn thấy ánh mắt của đối phương liên tục quan sát cơ thể mình, không khỏi thay đổi sắc mặt.
Quả là một gã ngông cuồng to gan, sao hắn ta dám có ý đồ với mình chứ? “Khu khu!”
Có vẻ như người trẻ tuổi kia đã nhận thấy ánh mắt không vui của Cố Tiên Nhi, hắn ta ho khế một tiếng rồi chỉnh trang lại y phục.
“Thưa cô nương, vừa rồi là ta thất lễ”.
“Vừa nhìn thấy cô nương, ta đã kinh ngạc như gặp được tiên giáng trần nên mới mở miệng gọi cô nương đứng lại, mong cô nương chớ trách”.
“Ta... “Cút!”
Không đợi đối phương nói xong, Cố Tiên Nhi đã lạnh lùng quát một tiếng, khiến người trẻ tuổi kia biến sắc.
Hay lắm!
Có cá tính!
Thật thú vị!
“Lâu lắm rồi không có ai dám lớn tiếng với ta như vậy”. “Hay lắm, tuyệt vời!”
“Bản thế tử thích ngươi rồi đớ”.
“Thấy ngươi có khí chất phi phàm, tu vi cũng không yếu, chỉ băng hãy làm thế tử phi của ta đi!”
Ồ?!
Thế tử phi?
Cố Tiên Nhi không ngờ người này lại khó chơi như vậy, đã bảo cút đi rồi mà sao ngươi còn không biến đi?
“Ta không quan tâm ngươi là ai, đừng có động tới ta”.
“Ta không hứng thú làm thế tử phi gì gì đó của ngươi”, Cố Tiên Nhi lạnh lùng tuyên bố.
“Hay hay hay!”
“Quả nhiên ngươi không giống những người khác. Nếu là người khác thì e là nghe thấy ta là ai đã kích động ứa nước mắt rồi. Ngươi thì khác, ngươi không giống những người kia”.
“Ngươi đúng là thế tử phi mà ta hằng ao ước”.
“Ha ha ha, ngươi tr!”
Cố Tiên Nhi chưa từng gặp người nào như vậy, so về độ mặt dày thì người này. còn dày gấp Lâm Nhược Hành trăm lần.
Lẽ nào cả đời hắn ta chưa từng bị ai từ chối ư? Đối phương càng từ chối thì hắn ta lại càng hưng phấn?
“Xin lỗi công tử, ta sẽ lập tức giải quyết việc này!”
Lúc này, trong lòng Cố Tiên Nhi cực kỳ phẫn nộ, bị người khác nhớ thương đã đành, vậy mà chuyện này còn diễn ra ngay trước mặt Trần Trường An.
“Không sao, không cần phải vội”, Trần Trường An thản nhiên nói. Công tử?
Lời Cố Tiên Nhi nói làm thế tử biến sắc, sao nàng ta lại gọi người kia là công tử, vậy nghĩa là sao? Quan hệ của bọn họ là gì?
“Tên kia, ngươi là ai?” “Tại sao nàng lại gọi ngươi là công tử?”
“Ta nói cho ngươi biết, hiện tại, nàng là thế tử phi của phủ Trấn Bắc Vương ta. Nhớ lấy, sau này gặp nàng thì phải cung kính gọi nàng là thế tử phi”.
“Nhớ chưa?” Phủ Trấn Bắc Vương? Hóa ra là thế tử Trấn Bắc Vương, chẳng trách lại kiêu căng như thế.
Tuy Trần Trường An vừa mới tới địa phận của hoàng triều Phụng Thiên này. nhưng hắn đã kịp biết nơi này là đất phong của Trấn Bắc Vương.
Trấn Bắc Vương cũng được coi là một nhân vật truyền kỳ ở hoàng triều Phụng Thiên, từ một phạm nhân bị phán tử hình, dần dần leo lên tới tận địa vị như ngày hôm nay.
Không ngờ con trai ông ta lại kém cỏi như vậy.
“Hóa ra là thế tử phủ Trấn Bắc Vương”.
“Chưa từng nghe nói, không hề biết”, Trần Trường An cười nhạt đáp.
ồ?
Chưa từng nghe nói?
Không hề biết?
“Ha ha ha!”
“Hay lắm, rất hay!”
“Vậy hôm nay ta sẽ cho ngươi biết!
“Đi thôi”.
“Vâng, thưa công tử”.
Những người đi đường xung quanh có người đang mải bàn tán, có người lại nhìn lên Nhân Bảng trên bầu trời, chỉ có Trần Trường An và Cố Tiên Nhi là đi thẳng về phía trước, trông hoàn toàn khác biệt.
“Dừng lại!”
Hai người mới đi được một đoạn thì đột nhiên có tiếng quát to vang lên ở sau lưng.
Chẳng bao lâu sau, một thiếu niên dẫn theo một đám thuộc hạ chạy tới, bao vậy hai người bọn Trần Trường An.
Ồ? Có chuyện gì vậy?
Trần Trường An không biết đối phương làm vậy là có ý gì.
Chẳng lẽ hắn vừa đặt chân tới địa phận của hoàng triều Phụng Thiên đã có người nhận ra thân phận của hắn rồi à?
Khả năng này thật sự quá nhỏ. Nhưng rồi Trần Trường An nhanh chóng hiểu ra ý đồ của đối phương.
Người trẻ tuổi cầm đầu không hề che giấu ánh mắt tham lam của bản thân, ngắm nhìn cơ thể của Gố Tiên Nhi từ trên xuống dưới!
Khá lắm! Thật là có con mắt tỉnh tường. Trần Trường An đã từng thắc mắc tại sao Cố Tiên Nhi xinh đẹp như vậy nhưng trên đường đi không hề gặp phải một tên háo sắc nào.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Hiện tại cuối cùng cũng đã gặp rồi. Không thể không nói, người này quả là vừa có con mắt tinh tường lại vừa có can đảm.
Cố Tiên Nhi nhìn thấy ánh mắt của đối phương liên tục quan sát cơ thể mình, không khỏi thay đổi sắc mặt.
Quả là một gã ngông cuồng to gan, sao hắn ta dám có ý đồ với mình chứ? “Khu khu!”
Có vẻ như người trẻ tuổi kia đã nhận thấy ánh mắt không vui của Cố Tiên Nhi, hắn ta ho khế một tiếng rồi chỉnh trang lại y phục.
“Thưa cô nương, vừa rồi là ta thất lễ”.
“Vừa nhìn thấy cô nương, ta đã kinh ngạc như gặp được tiên giáng trần nên mới mở miệng gọi cô nương đứng lại, mong cô nương chớ trách”.
“Ta... “Cút!”
Không đợi đối phương nói xong, Cố Tiên Nhi đã lạnh lùng quát một tiếng, khiến người trẻ tuổi kia biến sắc.
Hay lắm!
Có cá tính!
Thật thú vị!
“Lâu lắm rồi không có ai dám lớn tiếng với ta như vậy”. “Hay lắm, tuyệt vời!”
“Bản thế tử thích ngươi rồi đớ”.
“Thấy ngươi có khí chất phi phàm, tu vi cũng không yếu, chỉ băng hãy làm thế tử phi của ta đi!”
Ồ?!
Thế tử phi?
Cố Tiên Nhi không ngờ người này lại khó chơi như vậy, đã bảo cút đi rồi mà sao ngươi còn không biến đi?
“Ta không quan tâm ngươi là ai, đừng có động tới ta”.
“Ta không hứng thú làm thế tử phi gì gì đó của ngươi”, Cố Tiên Nhi lạnh lùng tuyên bố.
“Hay hay hay!”
“Quả nhiên ngươi không giống những người khác. Nếu là người khác thì e là nghe thấy ta là ai đã kích động ứa nước mắt rồi. Ngươi thì khác, ngươi không giống những người kia”.
“Ngươi đúng là thế tử phi mà ta hằng ao ước”.
“Ha ha ha, ngươi tr!”
Cố Tiên Nhi chưa từng gặp người nào như vậy, so về độ mặt dày thì người này. còn dày gấp Lâm Nhược Hành trăm lần.
Lẽ nào cả đời hắn ta chưa từng bị ai từ chối ư? Đối phương càng từ chối thì hắn ta lại càng hưng phấn?
“Xin lỗi công tử, ta sẽ lập tức giải quyết việc này!”
Lúc này, trong lòng Cố Tiên Nhi cực kỳ phẫn nộ, bị người khác nhớ thương đã đành, vậy mà chuyện này còn diễn ra ngay trước mặt Trần Trường An.
“Không sao, không cần phải vội”, Trần Trường An thản nhiên nói. Công tử?
Lời Cố Tiên Nhi nói làm thế tử biến sắc, sao nàng ta lại gọi người kia là công tử, vậy nghĩa là sao? Quan hệ của bọn họ là gì?
“Tên kia, ngươi là ai?” “Tại sao nàng lại gọi ngươi là công tử?”
“Ta nói cho ngươi biết, hiện tại, nàng là thế tử phi của phủ Trấn Bắc Vương ta. Nhớ lấy, sau này gặp nàng thì phải cung kính gọi nàng là thế tử phi”.
“Nhớ chưa?” Phủ Trấn Bắc Vương? Hóa ra là thế tử Trấn Bắc Vương, chẳng trách lại kiêu căng như thế.
Tuy Trần Trường An vừa mới tới địa phận của hoàng triều Phụng Thiên này. nhưng hắn đã kịp biết nơi này là đất phong của Trấn Bắc Vương.
Trấn Bắc Vương cũng được coi là một nhân vật truyền kỳ ở hoàng triều Phụng Thiên, từ một phạm nhân bị phán tử hình, dần dần leo lên tới tận địa vị như ngày hôm nay.
Không ngờ con trai ông ta lại kém cỏi như vậy.
“Hóa ra là thế tử phủ Trấn Bắc Vương”.
“Chưa từng nghe nói, không hề biết”, Trần Trường An cười nhạt đáp.
ồ?
Chưa từng nghe nói?
Không hề biết?
“Ha ha ha!”
“Hay lắm, rất hay!”
“Vậy hôm nay ta sẽ cho ngươi biết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.