Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Chương 271: Chuyện này
Ss Tần
03/02/2024
"Hay cho câu trời không sập được”.
"Ta rất muốn nhìn xem, ngươi có thể chống cả bầu trời này như thế nào'.
"Đừng nói ta lấy lớn hiếp nhỏ, ta cho ngươi ra tay trước đấy", thái thượng trưởng lão lạnh giọng nói.
"Vậy không phải là đổi thành ta lấy lớn hiếp nhỏ sao?"
"Đừng nóng vội, ông ta tới rồi”.
Ông ta tới?
Ai tới?
Lời của Trần Trường An khiến tất cả mọi người đều sững sờ, nhưng một giây sau, bầu trời đột nhiên biến ảo, một khí tức kinh khủng bao phủ lấy toàn bộ Thanh
Vân Tông.
Cảm nhận được khí tức này, tất cả mọi người của Thanh Vân Tông đều sững SỜ.
Khí tức của lão tổ?
Lão tổ xuất quan rồi sao?
Chỉ là một khí tức thôi đã khiến mọi người tại đây cảm nhận được cảm giác áp bách như cái chết đang giáng lâm, đám người Thanh Vân Tông cũng trợn mắt há hốc mồm.
Tại sao lão tổ lại kích động như thế? Ngay cả khí tức cũng không khống chế nổi?
Lúc mọi người ở đây đang nghỉ hoặc không hiểu, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt Trần Trường An.
"Tiền bối, thật... là ngài sao?"
Lục Thanh Vân vốn đang bế quan, nghe thấy giọng nói của Trần Trường An, hắn ta còn tưởng rằng là mình xuất hiện ảo giác.
Nhưng bất kể như thế nào, giọng nói của Trần Trường An vừa xuất hiện, cho dù Lục Thanh Vân có phải trả giá lớn cũng nhất định phải đi ra xác thực.
Lục Thanh Vân cắt đứt tu luyện cưỡng ép xuất quan, lại thêm kích động trong lòng, vậy mà trong phút chốc lại không có cách nào khống chế khí tức của mình.
Vào giây phút nhìn thấy Trần Trường An, Lục Thanh Vân đơn giản là không dám tin vào hai mắt của mình.
Hơn năm nghìn năm đi qua, hắn ta làm sao cũng không nghĩ ra thế mà Trần Trường An lại chủ động đến Thanh Vân Tông.
Qua nhiều năm như vậy, Lục Thanh Vân vẫn luôn nỗ lực tu luyện, cố gắng làm lớn mạnh thực lực của Thanh Vân Tông.
Mục đích chỉ có một, chính là vì để hoàn thành điều kiện năm đó Trần Trường An nói ra cho mình.
Bây giờ mặc dù thực lực của Thanh Vân Tông không yếu, nhưng Lục Thanh Vân luôn cảm thấy còn chưa đủ, còn thiếu một chút xíu.
Cho nên hắn ta mới liều mạng muốn đột phá đến Đại Đế Cảnh, cứ như vậy, không phải mình sẽ có cơ hội sao?
Có lễ ở trong mắt người ngoài, Lục Thanh Vân làm như vậy rất ngu ngốc, ngươi cũng đã là Đại Đế Cảnh rồi, còn có Thanh Vân Tông lớn như vậy, làm sao phải đau khổ nhớ mãi không quên với chuyện làm người hầu cho Trần Trường An chứ?
Nhưng không ai biết trong lòng Lục Thanh Vân nghĩ thế nào, đây là một lời hứa hẹn, là mộng tưởng trong lòng của hắn ta.
"Nhiều năm không gặp, bây giờ ngươi đã là nửa bước Đại Đế Cảnh". "Không tệ".
Trần Trường An nhìn Lục Thanh Vân, gật đầu cười, mà chính là hai chữ không tệ rất đơn giản này lại khiến Lục Thanh Vân kích động đến mức cả người run rẩy.
"Cảm ơn tiền bối tán thưởng". "Sự cố gắng mấy năm nay của Thanh Vân đã không uổng phí!"
Lời của Lục Thanh Vân khiến mọi người ở đây đều ngây ra, rốt cuộc Trần Trường An là người thế nào?
'Thế mà Lục Thanh Vân lại phải gọi tiền bối, đồng thời còn vô cùng cung kính với hắn?
Nhất là đám người của Thanh Vân Tông, lúc này càng trợn mắt há hốc mồm, ai nấy đều há to miệng, không thể tin được những gì mình nhìn thấy, nghe được trước mắt.
Tiền bối! Vậy mà lão tổ lại gọi Trần Trường An là tiền bối?
Vậy chẳng phải Trần Trường An chính là cường giả Đại Đế Cảnh sao?
Vừa rồi bọn họ đã làm cái gì? Lại muốn ra tay với cường giả Đại Đế Cảnh?
"Ta đã nói rồi mà, khó trách Diệp Tri Thu không muốn gia nhập Thanh Vân Tông, khó trách sư đồ hai người này đều không chút do dự từ chối Thanh Vân Tông, người có thể làm cho Thanh Vân lão tổ gọi tiền bối, vậy phải mạnh cỡ nào chứ? Làm sao lại phải hạ mình gia nhập Thanh Vân Tông?”
"Diệp Tri Thu nghịch thiên như thế, hóa ra là bởi vì sư phụ hắn ta, nếu ta có thể bái nhập môn hạ của cường giả Đại Đế, ta cũng sẽ không hề thua kém'.
"Phi, ngươi nằm mơ à, ngươi thật sự cho rằng cường giả Đại Đế nhàn rỗi không chuyện gì làm sao? Người nào cũng sẽ nhận làm đồ đệ sao? Cũng phải là người có thiên phú xuất chúng như Diệp Tri Thu mới có thể lọt vào mắt của cường giả Đại Đế".
Lúc trước đám người này còn cảm thấy Diệp Tri Thu không biết tốt xấu, ngay cả Thanh Vân Tông cũng từ chối, điều này hoàn toàn là hành động ngu ngốc, nhưng bây giờ xem ra, người thực sự ngu ngốc chính là bọn họ.
"Tiền bối, sao ngài lại đến Thanh Vân Tông của ta vậy?"
"Chuyện này... Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Là đệ tử Thanh Vân Tông mạo phạm tiền bối sao?"
"Nếu thật sự như thế, ta tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ!"
"Ta rất muốn nhìn xem, ngươi có thể chống cả bầu trời này như thế nào'.
"Đừng nói ta lấy lớn hiếp nhỏ, ta cho ngươi ra tay trước đấy", thái thượng trưởng lão lạnh giọng nói.
"Vậy không phải là đổi thành ta lấy lớn hiếp nhỏ sao?"
"Đừng nóng vội, ông ta tới rồi”.
Ông ta tới?
Ai tới?
Lời của Trần Trường An khiến tất cả mọi người đều sững sờ, nhưng một giây sau, bầu trời đột nhiên biến ảo, một khí tức kinh khủng bao phủ lấy toàn bộ Thanh
Vân Tông.
Cảm nhận được khí tức này, tất cả mọi người của Thanh Vân Tông đều sững SỜ.
Khí tức của lão tổ?
Lão tổ xuất quan rồi sao?
Chỉ là một khí tức thôi đã khiến mọi người tại đây cảm nhận được cảm giác áp bách như cái chết đang giáng lâm, đám người Thanh Vân Tông cũng trợn mắt há hốc mồm.
Tại sao lão tổ lại kích động như thế? Ngay cả khí tức cũng không khống chế nổi?
Lúc mọi người ở đây đang nghỉ hoặc không hiểu, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt Trần Trường An.
"Tiền bối, thật... là ngài sao?"
Lục Thanh Vân vốn đang bế quan, nghe thấy giọng nói của Trần Trường An, hắn ta còn tưởng rằng là mình xuất hiện ảo giác.
Nhưng bất kể như thế nào, giọng nói của Trần Trường An vừa xuất hiện, cho dù Lục Thanh Vân có phải trả giá lớn cũng nhất định phải đi ra xác thực.
Lục Thanh Vân cắt đứt tu luyện cưỡng ép xuất quan, lại thêm kích động trong lòng, vậy mà trong phút chốc lại không có cách nào khống chế khí tức của mình.
Vào giây phút nhìn thấy Trần Trường An, Lục Thanh Vân đơn giản là không dám tin vào hai mắt của mình.
Hơn năm nghìn năm đi qua, hắn ta làm sao cũng không nghĩ ra thế mà Trần Trường An lại chủ động đến Thanh Vân Tông.
Qua nhiều năm như vậy, Lục Thanh Vân vẫn luôn nỗ lực tu luyện, cố gắng làm lớn mạnh thực lực của Thanh Vân Tông.
Mục đích chỉ có một, chính là vì để hoàn thành điều kiện năm đó Trần Trường An nói ra cho mình.
Bây giờ mặc dù thực lực của Thanh Vân Tông không yếu, nhưng Lục Thanh Vân luôn cảm thấy còn chưa đủ, còn thiếu một chút xíu.
Cho nên hắn ta mới liều mạng muốn đột phá đến Đại Đế Cảnh, cứ như vậy, không phải mình sẽ có cơ hội sao?
Có lễ ở trong mắt người ngoài, Lục Thanh Vân làm như vậy rất ngu ngốc, ngươi cũng đã là Đại Đế Cảnh rồi, còn có Thanh Vân Tông lớn như vậy, làm sao phải đau khổ nhớ mãi không quên với chuyện làm người hầu cho Trần Trường An chứ?
Nhưng không ai biết trong lòng Lục Thanh Vân nghĩ thế nào, đây là một lời hứa hẹn, là mộng tưởng trong lòng của hắn ta.
"Nhiều năm không gặp, bây giờ ngươi đã là nửa bước Đại Đế Cảnh". "Không tệ".
Trần Trường An nhìn Lục Thanh Vân, gật đầu cười, mà chính là hai chữ không tệ rất đơn giản này lại khiến Lục Thanh Vân kích động đến mức cả người run rẩy.
"Cảm ơn tiền bối tán thưởng". "Sự cố gắng mấy năm nay của Thanh Vân đã không uổng phí!"
Lời của Lục Thanh Vân khiến mọi người ở đây đều ngây ra, rốt cuộc Trần Trường An là người thế nào?
'Thế mà Lục Thanh Vân lại phải gọi tiền bối, đồng thời còn vô cùng cung kính với hắn?
Nhất là đám người của Thanh Vân Tông, lúc này càng trợn mắt há hốc mồm, ai nấy đều há to miệng, không thể tin được những gì mình nhìn thấy, nghe được trước mắt.
Tiền bối! Vậy mà lão tổ lại gọi Trần Trường An là tiền bối?
Vậy chẳng phải Trần Trường An chính là cường giả Đại Đế Cảnh sao?
Vừa rồi bọn họ đã làm cái gì? Lại muốn ra tay với cường giả Đại Đế Cảnh?
"Ta đã nói rồi mà, khó trách Diệp Tri Thu không muốn gia nhập Thanh Vân Tông, khó trách sư đồ hai người này đều không chút do dự từ chối Thanh Vân Tông, người có thể làm cho Thanh Vân lão tổ gọi tiền bối, vậy phải mạnh cỡ nào chứ? Làm sao lại phải hạ mình gia nhập Thanh Vân Tông?”
"Diệp Tri Thu nghịch thiên như thế, hóa ra là bởi vì sư phụ hắn ta, nếu ta có thể bái nhập môn hạ của cường giả Đại Đế, ta cũng sẽ không hề thua kém'.
"Phi, ngươi nằm mơ à, ngươi thật sự cho rằng cường giả Đại Đế nhàn rỗi không chuyện gì làm sao? Người nào cũng sẽ nhận làm đồ đệ sao? Cũng phải là người có thiên phú xuất chúng như Diệp Tri Thu mới có thể lọt vào mắt của cường giả Đại Đế".
Lúc trước đám người này còn cảm thấy Diệp Tri Thu không biết tốt xấu, ngay cả Thanh Vân Tông cũng từ chối, điều này hoàn toàn là hành động ngu ngốc, nhưng bây giờ xem ra, người thực sự ngu ngốc chính là bọn họ.
"Tiền bối, sao ngài lại đến Thanh Vân Tông của ta vậy?"
"Chuyện này... Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Là đệ tử Thanh Vân Tông mạo phạm tiền bối sao?"
"Nếu thật sự như thế, ta tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.