Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Chương 236: Đều là nhân tài cả!
Ss Tần
03/02/2024
Từ trước tới nay, Cố Tiên Nhi chưa bao giờ ngờ rằng, hóa ra người tu luyện cũng có thể đi nếm trải thử một chút cuộc sống của người bình thường?
Thế nhưng nghĩ kĩ lại thì nếu như không đi theo Trần Trường An thì e là cả đời này nàng ta cũng không bao giờ đặt chân vào sòng bạc.
Lại càng không thể nào trải nghiệm cảm giác đánh bạc thắng được tiền, không biết cảm giác bỏ chạy thục mạng vì bị
người của sòng bạc truy đuổi là như thế nào.
“Công tử đang dạo chơi nhân gian, trải nghiệm cuộc sống của người khác ư?”
“Thật không ngờ hiện tại công tử đã đạt tới cảnh giới ấy rồi”, Cố Tiên Nhi nhìn Trần Trường An bằng vẻ mặt hết sức sùng bái.
Thấy Cố Tiên Nhi sùng bái hắn như thế, Đại Hoàng bĩu môi †ỏ ý khinh thường, có thể khen một chuyện thiếu đứng đắn như thể nó rất hay ho như vậy, xem ra Cố Tiên Nhi cũng chẳng phải là người tầm thường.
Nhân tài!
Đều là nhân tài cả!
“Trần gian nhiều khổ nạn, ta không vào Địa Ngục thì ai vào Địa Ngục”.
“Công tử đúng là người có trí tuệ lớn, Tiên Nhi lấy làm hổ thẹn".
“Không sao, sau này khi ngươi đạt tới một cảnh giới nhất định, ngươi sẽ hiểu ra thôi”.
“Vâng, công tử yên tâm, chắc chắn Tiên Nhi sẽ cố gắng”. “Ừm, ta xem trọng ngươi”.
Đại Hoàng đứng bên cạnh tỏ ý xem thường ra mặt, liệu có thể có liêm sỉ một chút được không?
“Đã đi được hay chưa đây?”
“Ta chỉ hỏi hai ngươi là đã đi được hay chưa đây?”, Đại Hoàng không nhịn được nói.
“Tiên Nhi, phải tránh không nên như Đại Hoàng, bộp chộp, thiếu điềm tĩnh, khó có thể làm nên chuyện lớn”.
“Vâng, thưa công tử, Tiên Nhi ghi nhớ”.
“Đù, ta không chịu nổi nữa rồi, chi bằng hai người các ngươi cứ giết quách ta đi cho rồi”.
“Ôi, đúng là trẻ nhỏ khó dạy”.
Trân Trường An thở dài đầy bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn Đại Hoàng ngập tràn thất vọng và thương hại.
Ánh mắt này của hắn làm Đại Hoàng chỉ muốn nuốt chứng hẳn vào lại trong bụng nhưng lần này, nó quyết tâm phải ẻ ra tên khốn này chứ không phải là nôn hắn ra!
“Tại sao lại tới đây, tại sao không phải là lầu xanh?” “Không biết đâu, ta muốn tới lầu xanh”.
Trần Trường An đi vào trong một tửu lâu làm Đại Hoàng hết sức bất mãn nhưng mà hai người Trần Trường An và Cố Tiên Nhi đều không đoái hoài gì tới nó, cứ mặc kệ cho nó lăn lộn dưới đất, vờ như chẳng nhìn thấy gì hết.
“Đại Hoàng, lầu xanh là nơi bướm hoa, không nên lưu luyến”.
“Hứ, ta cứ lưu luyến đó, ngày nào ta cũng lưu luyến, không có tiểu nương tử tiếp đãi, ta ăn không ngon miệng, mồm miệng nhạt thếch”.
Trân Trường An cười, lắc đầu, thực ra hắn biết rõ, Đại Hoàng thích tới lầu xanh không hoàn toàn là vì ham hưởng thụ, chỉ là vì nó thấy quá tẻ nhạt mà thôi.
Nếu như có chuyện để làm thì xưa nay Đại Hoàng không bao giờ la hét đòi tới lầu xanh.
“Ồ?”
“Thú vị thật, không ngờ lại gặp người quen ở đây”.
Đột nhiên, Trần Trường An nhận ra một hơi thở, hơn nữa hơi thở này còn cực kỳ quen thuộc.
Không chỉ mình Trần Trường An phát hiện ra mà cả Đại Hoàng cũng vậy.
Mắt Đại Hoàng sáng lên, nó nói đầy hưng phấn: “Người này... Chẳng phải là tên tiểu tử Phương Vân Khê hay sao?”
“Tại sao hắn ta lại ở đây?”
“Không biết, có điều chúng ta sẽ được biết ngay thôi”.
Lúc này, Phương Vân Khê cũng đã nhận ra hơi thở quen thuộc nhưng hắn ta không dám khẳng định nên bèn đi thẳng tới cửa phòng ăn riêng của Trần Trường An.
“Tại hạ Phương Vân Khê, xin hỏi...”
“Vào đi”.
“Ồ? Quả nhiên là ngươi!”
Nghe thấy tiếng Trần Trường An, mắt Phương Vân Khê cũng sáng lên, hưng phấn đẩy cửa phòng ra.
“Lâu rồi không gặp, từ khi chia tay tới nay, Phương huynh vẫn ổn cả chứ?”, Trần Trường An cười hỏi.
“Haha, thật không ngờ lại gặp được Trần huynh ở đây”.
“Trần huynh, từ biệt nhiều năm, phong thái của ngươi vẫn như cũ”.
Phương Vân Khê không chút khách sáo, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Trần Trường An. Tính ra thì hai người cũng đã không gặp nhau hơn hai ngàn năm rồi.
“Phương gia cách chỗ này xa lắm cơ mà phải không? Sao ngươi lại ở đây?”, Trần Trường An tò mò hỏi.
“Có người mời ta tới đây, hơn nữa bao nhiêu năm qua ta vẫn luôn bế quan, cũng đã tới lúc nên đi ra ngoài thăm thú một vòng rồi”.
Thế nhưng nghĩ kĩ lại thì nếu như không đi theo Trần Trường An thì e là cả đời này nàng ta cũng không bao giờ đặt chân vào sòng bạc.
Lại càng không thể nào trải nghiệm cảm giác đánh bạc thắng được tiền, không biết cảm giác bỏ chạy thục mạng vì bị
người của sòng bạc truy đuổi là như thế nào.
“Công tử đang dạo chơi nhân gian, trải nghiệm cuộc sống của người khác ư?”
“Thật không ngờ hiện tại công tử đã đạt tới cảnh giới ấy rồi”, Cố Tiên Nhi nhìn Trần Trường An bằng vẻ mặt hết sức sùng bái.
Thấy Cố Tiên Nhi sùng bái hắn như thế, Đại Hoàng bĩu môi †ỏ ý khinh thường, có thể khen một chuyện thiếu đứng đắn như thể nó rất hay ho như vậy, xem ra Cố Tiên Nhi cũng chẳng phải là người tầm thường.
Nhân tài!
Đều là nhân tài cả!
“Trần gian nhiều khổ nạn, ta không vào Địa Ngục thì ai vào Địa Ngục”.
“Công tử đúng là người có trí tuệ lớn, Tiên Nhi lấy làm hổ thẹn".
“Không sao, sau này khi ngươi đạt tới một cảnh giới nhất định, ngươi sẽ hiểu ra thôi”.
“Vâng, công tử yên tâm, chắc chắn Tiên Nhi sẽ cố gắng”. “Ừm, ta xem trọng ngươi”.
Đại Hoàng đứng bên cạnh tỏ ý xem thường ra mặt, liệu có thể có liêm sỉ một chút được không?
“Đã đi được hay chưa đây?”
“Ta chỉ hỏi hai ngươi là đã đi được hay chưa đây?”, Đại Hoàng không nhịn được nói.
“Tiên Nhi, phải tránh không nên như Đại Hoàng, bộp chộp, thiếu điềm tĩnh, khó có thể làm nên chuyện lớn”.
“Vâng, thưa công tử, Tiên Nhi ghi nhớ”.
“Đù, ta không chịu nổi nữa rồi, chi bằng hai người các ngươi cứ giết quách ta đi cho rồi”.
“Ôi, đúng là trẻ nhỏ khó dạy”.
Trân Trường An thở dài đầy bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn Đại Hoàng ngập tràn thất vọng và thương hại.
Ánh mắt này của hắn làm Đại Hoàng chỉ muốn nuốt chứng hẳn vào lại trong bụng nhưng lần này, nó quyết tâm phải ẻ ra tên khốn này chứ không phải là nôn hắn ra!
“Tại sao lại tới đây, tại sao không phải là lầu xanh?” “Không biết đâu, ta muốn tới lầu xanh”.
Trần Trường An đi vào trong một tửu lâu làm Đại Hoàng hết sức bất mãn nhưng mà hai người Trần Trường An và Cố Tiên Nhi đều không đoái hoài gì tới nó, cứ mặc kệ cho nó lăn lộn dưới đất, vờ như chẳng nhìn thấy gì hết.
“Đại Hoàng, lầu xanh là nơi bướm hoa, không nên lưu luyến”.
“Hứ, ta cứ lưu luyến đó, ngày nào ta cũng lưu luyến, không có tiểu nương tử tiếp đãi, ta ăn không ngon miệng, mồm miệng nhạt thếch”.
Trân Trường An cười, lắc đầu, thực ra hắn biết rõ, Đại Hoàng thích tới lầu xanh không hoàn toàn là vì ham hưởng thụ, chỉ là vì nó thấy quá tẻ nhạt mà thôi.
Nếu như có chuyện để làm thì xưa nay Đại Hoàng không bao giờ la hét đòi tới lầu xanh.
“Ồ?”
“Thú vị thật, không ngờ lại gặp người quen ở đây”.
Đột nhiên, Trần Trường An nhận ra một hơi thở, hơn nữa hơi thở này còn cực kỳ quen thuộc.
Không chỉ mình Trần Trường An phát hiện ra mà cả Đại Hoàng cũng vậy.
Mắt Đại Hoàng sáng lên, nó nói đầy hưng phấn: “Người này... Chẳng phải là tên tiểu tử Phương Vân Khê hay sao?”
“Tại sao hắn ta lại ở đây?”
“Không biết, có điều chúng ta sẽ được biết ngay thôi”.
Lúc này, Phương Vân Khê cũng đã nhận ra hơi thở quen thuộc nhưng hắn ta không dám khẳng định nên bèn đi thẳng tới cửa phòng ăn riêng của Trần Trường An.
“Tại hạ Phương Vân Khê, xin hỏi...”
“Vào đi”.
“Ồ? Quả nhiên là ngươi!”
Nghe thấy tiếng Trần Trường An, mắt Phương Vân Khê cũng sáng lên, hưng phấn đẩy cửa phòng ra.
“Lâu rồi không gặp, từ khi chia tay tới nay, Phương huynh vẫn ổn cả chứ?”, Trần Trường An cười hỏi.
“Haha, thật không ngờ lại gặp được Trần huynh ở đây”.
“Trần huynh, từ biệt nhiều năm, phong thái của ngươi vẫn như cũ”.
Phương Vân Khê không chút khách sáo, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Trần Trường An. Tính ra thì hai người cũng đã không gặp nhau hơn hai ngàn năm rồi.
“Phương gia cách chỗ này xa lắm cơ mà phải không? Sao ngươi lại ở đây?”, Trần Trường An tò mò hỏi.
“Có người mời ta tới đây, hơn nữa bao nhiêu năm qua ta vẫn luôn bế quan, cũng đã tới lúc nên đi ra ngoài thăm thú một vòng rồi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.